Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1948: Cứ ở lại
Ở giữa sân đấu võ của Ma Tông, khí thế của Dương Thanh đã đạt đến cực hạn dưới Thiên Cảnh, ngay cả Lệ Trần cũng không thể không thừa nhận, khi ở bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, lão cũng không thể phát huy khí thế mạnh như Dương Thanh.
Nhiếp Thu không còn niềm tin chiến thắng nữa, bây giờ lão ta chỉ muốn cố gắng bảo vệ bản thân trước đòn chí mạng mà Dương Thanh sắp tung ra.
Lúc này, không riêng gì Dương Thanh bị thương đầy người, Nhiếp Thu cũng thế, trông lão ta càng thê thảm hơn, quần áo trên người lão ta đã rách mướp, mái tóc dài màu bạc rũ rượi.
Mã Siêu đang được Lệ Trần bảo vệ hết sức lo lắng, tuy anh ta biết chắc chắn Nhiếp Thu sẽ thua, nhưng vẫn không kìm lòng được.
“Giết!”
Dương Thanh bỗng hét lớn, lập tức biến mất với tốc độ nhanh như chớp.
Nhiếp Thu lập tức cảm nhận được áp lực khổng lồ, lão ta đã hoàn toàn từ bỏ việc tấn công, chỉ dốc toàn lực để đón đỡ đòn đánh này.
Đúng lúc Dương Thanh lao tới chỗ lão ta, lão ta lập tức dồn hết khí thế về phía ngực.
“Ầm!”
Ngay sau đó, một bóng người bay xa mấy mét như đạn pháo, máu tung tóe trong không trung.
“Rầm!”
Nhiếp Thu nặng nề rơi xuống đất, mặt bê bết máu, quần áo đã rách tan trước sức mạnh cuồng bạo này.
Trên ngực lão ta có một dấu nắm tay khiến người khác nhìn mà giật mình.
Lúc này, xung quanh lặng ngắt!
Ai cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhiếp Thu đang nằm dưới đất, định đứng dậy nhưng không làm nổi.
Một lúc lâu sau, một giọng nói kinh ngạc mới vang lên từ đám đông.
“Dương Thanh thắng rồi à?”
“Cậu ta mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, sao có thể đánh bại một cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh chứ?”
“Ai có thể nói cho tôi biết, đây là sự thật ư?”
…
Những cao thủ vẫn ở lại sân đấu võ đều là cao thủ hàng đầu của Ma Tông, ít nhất đã 40, 50 tuổi, thậm chí còn có cả cao thủ lớn tuổi hơn nữa.
Lúc này, họ đều không nhịn được mà suýt xoa.
Tuy họ đã đoán được Dương Thanh sẽ đánh bại Nhiếp Thu, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt họ, họ đều cảm thấy vô cùng khó chấp nhận.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Dương Thanh bước từng bước tới chỗ Nhiếp Thu, nhìn đối phương từ trên cao, lạnh lùng nói: “Ân oán lúc trước được xóa bỏ!”
“Nhưng tôi muốn ông biết, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu sau này ông dám làm hại anh em của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho ông”.
Anh nói rồi bỗng giậm mạnh vào nền đất cạnh đầu Nhiếp Thu.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất như rung chuyển, nền đất cạnh đầu Nhiếp Thu cũng lõm xuống thành hình dấu chân rất lớn.
Nếu Dương Thanh muốn giết Nhiếp Thu, anh cũng không giẫm xuống đất đâu.
Nhiếp Thu biết Dương Thanh đang cảnh báo mình.
Lão ta nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, trong mắt không hề có vẻ căm hận, lão ta chật vật nói: “Tôi là người bảo vệ cậu ấy, trước khi thực lực của cậu ấy vượt xa tôi, nếu gặp phải kẻ địch mạnh, trừ khi tôi chết, bằng không, cậu ấy không bao giờ chết trước tôi!”
Nét mặt Nhiếp Thu hết sức nghiêm túc, giọng nói vô cùng kiên định.
Đây là lời hứa của lão ta với Dương Thanh, cũng là với Mã Siêu.
Lúc này dây thần kinh đang căng lên của Dương Thanh mới hoàn toàn thả lỏng, khí thế của anh lập tức biến mất.
Lĩnh vực ma đạo quanh người anh cũng tan thành mây khói.
Cảm giác mệt mỏi ập tới, khiến Dương Thanh thấy như sắp bất tỉnh.
Anh cố ép bản thân không được gục ngã, anh vừa thắng Nhiếp Thu, nếu ngã xuống lúc này thì những chuyện mà anh làm trước đó đều trở nên vô ích.
“Anh Thanh!”
Mã Siêu nhận thấy Dương Thanh không ổn, định chạy tới, nhưng lại bị Lệ Trần giữ lấy tay.
Lệ Trần nhìn về phía Mã Siêu đang tức giận, nói nhỏ: “Nếu bây giờ cậu chạy qua, những gì mà cậu ấy vừa làm cho cậu đều uổng phí”.
Nét mặt Mã Siêu lập tức cứng đờ, anh ta càng khó hiểu hơn.
Lệ Trần nhìn về phía Dương Thanh với vẻ nghiêm nghị, nói nhỏ: “Cậu ấy liều mạng đánh một trận, không chỉ vì trước đó Nhiếp Thu suýt giết cậu, mà còn định ra oai thay cậu”.
“Sau hôm nay, Nhiếp Thu sẽ không khinh thường cậu nữa, không riêng gì ông ta, người của Ma Tông cũng không dám coi thường cậu”.
Nghe Lệ Trần giải thích xong, Mã Siêu hiểu ngay, mũi anh ta chua xót, suýt rơi nước mắt.
Lệ Trần nói tiếp: “Chắc chắn bây giờ cậu ấy rất mệt, nhưng cậu cứ yên tâm, đây là tình huống bình thường, dù sao hồi nãy cậu ấy cũng vừa mở lĩnh vực ma đạo khoảng năm phút, ngay cả tôi bây giờ cũng chỉ chịu được năm phút thôi, nhưng tôi đã bước vào Thiên Cảnh, còn cậu ấy mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ”.
“Cậu ấy cũng hiểu mình vẫn chưa thể ngã xuống, nếu ngã xuống, người khác sẽ nghĩ cậu ấy thế nào? Cho dù họ vẫn thừa nhận sự mạnh mẽ của cậu ấy, nhưng không chấn động như khi cậu ấy không ngã xuống, cậu ấy muốn tất cả người trong Ma Tông biết cậu là anh em của cậu ấy, nếu ai dám làm hại cậu, chắc chắn cậu ấy sẽ không bỏ qua”.
Trước ánh nhìn chăm chú của các cao thủ ma đạo, Dương Thanh bước tới trước mặt Mã Siêu, mỉm cười: “Sau này, đừng ai hòng ức hiếp cậu nữa!”
Mắt Mã Siêu lập tức đỏ hoe, hét lớn: “Anh Thanh!”
Dương Thanh cố giữ cho mình không ngã xuống, nhìn về phía Lệ Trần bên cạnh: “Tiền bối Lệ, giờ có thể cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Lệ Trần cười ha hả, nhìn Dương Thanh: “Vẫn nên để anh em của cậu kể cho cậu biết đi!”
Lão nói rồi quay người rời đi.
Mười phút sau, tại một căn phòng trong biệt thự cổ xa hoa ở Ma Tông.
Dương Thanh sững sờ nhìn Mã Siêu, hồi nãy Mã Siêu đã kể qua mọi chuyện.
Mã Siêu giải thích: “Nhưng đây đều là ý của tiền bối Lệ, em vẫn chưa đồng ý gia nhập Ma Tông, lần này em tới Ma Sơn để rèn luyện, nếu gia nhập Ma Tông, kế hoạch của em sẽ rối loạn mất”.
Anh ta nói rồi đứng dậy: “Anh Thanh, bây giờ em sẽ đi tìm tiền bối Lệ để nói cho rõ ràng”.
“Khoan đã!”
Dương Thanh vội gọi Mã Siêu đang định đi tìm Lệ Trần lại, hỏi ngược lại: “Sao cậu lại muốn đến Ma Sơn?”
Mã Siêu thoáng sửng sốt, nói: “Để rèn luyện, cố gắng khiến thực lực có sự đột phá mang tính thực chất trong nửa năm, em cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh, mà muốn theo kịp bước tiến của anh”.
Dương Thanh nói: “Nếu đã vậy, sao cậu không gia nhập Ma Tông? Ma Tông là một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn, nếu cậu gia nhập Ma Tông, với sự coi trọng của tiền bối Lệ với cậu, chắc chắn ông ấy sẽ hết lòng bồi dưỡng cậu”.
“Chẳng lẽ cậu tự rèn luyện một mình, còn tiến bộ nhanh hơn cả khi được thế lực hàng đầu Ma Sơn bồi dưỡng à?”
“Nghe tôi nói, cậu cứ ở lại Ma Tông đi!”
Nhiếp Thu không còn niềm tin chiến thắng nữa, bây giờ lão ta chỉ muốn cố gắng bảo vệ bản thân trước đòn chí mạng mà Dương Thanh sắp tung ra.
Lúc này, không riêng gì Dương Thanh bị thương đầy người, Nhiếp Thu cũng thế, trông lão ta càng thê thảm hơn, quần áo trên người lão ta đã rách mướp, mái tóc dài màu bạc rũ rượi.
Mã Siêu đang được Lệ Trần bảo vệ hết sức lo lắng, tuy anh ta biết chắc chắn Nhiếp Thu sẽ thua, nhưng vẫn không kìm lòng được.
“Giết!”
Dương Thanh bỗng hét lớn, lập tức biến mất với tốc độ nhanh như chớp.
Nhiếp Thu lập tức cảm nhận được áp lực khổng lồ, lão ta đã hoàn toàn từ bỏ việc tấn công, chỉ dốc toàn lực để đón đỡ đòn đánh này.
Đúng lúc Dương Thanh lao tới chỗ lão ta, lão ta lập tức dồn hết khí thế về phía ngực.
“Ầm!”
Ngay sau đó, một bóng người bay xa mấy mét như đạn pháo, máu tung tóe trong không trung.
“Rầm!”
Nhiếp Thu nặng nề rơi xuống đất, mặt bê bết máu, quần áo đã rách tan trước sức mạnh cuồng bạo này.
Trên ngực lão ta có một dấu nắm tay khiến người khác nhìn mà giật mình.
Lúc này, xung quanh lặng ngắt!
Ai cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhiếp Thu đang nằm dưới đất, định đứng dậy nhưng không làm nổi.
Một lúc lâu sau, một giọng nói kinh ngạc mới vang lên từ đám đông.
“Dương Thanh thắng rồi à?”
“Cậu ta mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, sao có thể đánh bại một cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh chứ?”
“Ai có thể nói cho tôi biết, đây là sự thật ư?”
…
Những cao thủ vẫn ở lại sân đấu võ đều là cao thủ hàng đầu của Ma Tông, ít nhất đã 40, 50 tuổi, thậm chí còn có cả cao thủ lớn tuổi hơn nữa.
Lúc này, họ đều không nhịn được mà suýt xoa.
Tuy họ đã đoán được Dương Thanh sẽ đánh bại Nhiếp Thu, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt họ, họ đều cảm thấy vô cùng khó chấp nhận.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Dương Thanh bước từng bước tới chỗ Nhiếp Thu, nhìn đối phương từ trên cao, lạnh lùng nói: “Ân oán lúc trước được xóa bỏ!”
“Nhưng tôi muốn ông biết, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu sau này ông dám làm hại anh em của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho ông”.
Anh nói rồi bỗng giậm mạnh vào nền đất cạnh đầu Nhiếp Thu.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất như rung chuyển, nền đất cạnh đầu Nhiếp Thu cũng lõm xuống thành hình dấu chân rất lớn.
Nếu Dương Thanh muốn giết Nhiếp Thu, anh cũng không giẫm xuống đất đâu.
Nhiếp Thu biết Dương Thanh đang cảnh báo mình.
Lão ta nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, trong mắt không hề có vẻ căm hận, lão ta chật vật nói: “Tôi là người bảo vệ cậu ấy, trước khi thực lực của cậu ấy vượt xa tôi, nếu gặp phải kẻ địch mạnh, trừ khi tôi chết, bằng không, cậu ấy không bao giờ chết trước tôi!”
Nét mặt Nhiếp Thu hết sức nghiêm túc, giọng nói vô cùng kiên định.
Đây là lời hứa của lão ta với Dương Thanh, cũng là với Mã Siêu.
Lúc này dây thần kinh đang căng lên của Dương Thanh mới hoàn toàn thả lỏng, khí thế của anh lập tức biến mất.
Lĩnh vực ma đạo quanh người anh cũng tan thành mây khói.
Cảm giác mệt mỏi ập tới, khiến Dương Thanh thấy như sắp bất tỉnh.
Anh cố ép bản thân không được gục ngã, anh vừa thắng Nhiếp Thu, nếu ngã xuống lúc này thì những chuyện mà anh làm trước đó đều trở nên vô ích.
“Anh Thanh!”
Mã Siêu nhận thấy Dương Thanh không ổn, định chạy tới, nhưng lại bị Lệ Trần giữ lấy tay.
Lệ Trần nhìn về phía Mã Siêu đang tức giận, nói nhỏ: “Nếu bây giờ cậu chạy qua, những gì mà cậu ấy vừa làm cho cậu đều uổng phí”.
Nét mặt Mã Siêu lập tức cứng đờ, anh ta càng khó hiểu hơn.
Lệ Trần nhìn về phía Dương Thanh với vẻ nghiêm nghị, nói nhỏ: “Cậu ấy liều mạng đánh một trận, không chỉ vì trước đó Nhiếp Thu suýt giết cậu, mà còn định ra oai thay cậu”.
“Sau hôm nay, Nhiếp Thu sẽ không khinh thường cậu nữa, không riêng gì ông ta, người của Ma Tông cũng không dám coi thường cậu”.
Nghe Lệ Trần giải thích xong, Mã Siêu hiểu ngay, mũi anh ta chua xót, suýt rơi nước mắt.
Lệ Trần nói tiếp: “Chắc chắn bây giờ cậu ấy rất mệt, nhưng cậu cứ yên tâm, đây là tình huống bình thường, dù sao hồi nãy cậu ấy cũng vừa mở lĩnh vực ma đạo khoảng năm phút, ngay cả tôi bây giờ cũng chỉ chịu được năm phút thôi, nhưng tôi đã bước vào Thiên Cảnh, còn cậu ấy mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ”.
“Cậu ấy cũng hiểu mình vẫn chưa thể ngã xuống, nếu ngã xuống, người khác sẽ nghĩ cậu ấy thế nào? Cho dù họ vẫn thừa nhận sự mạnh mẽ của cậu ấy, nhưng không chấn động như khi cậu ấy không ngã xuống, cậu ấy muốn tất cả người trong Ma Tông biết cậu là anh em của cậu ấy, nếu ai dám làm hại cậu, chắc chắn cậu ấy sẽ không bỏ qua”.
Trước ánh nhìn chăm chú của các cao thủ ma đạo, Dương Thanh bước tới trước mặt Mã Siêu, mỉm cười: “Sau này, đừng ai hòng ức hiếp cậu nữa!”
Mắt Mã Siêu lập tức đỏ hoe, hét lớn: “Anh Thanh!”
Dương Thanh cố giữ cho mình không ngã xuống, nhìn về phía Lệ Trần bên cạnh: “Tiền bối Lệ, giờ có thể cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Lệ Trần cười ha hả, nhìn Dương Thanh: “Vẫn nên để anh em của cậu kể cho cậu biết đi!”
Lão nói rồi quay người rời đi.
Mười phút sau, tại một căn phòng trong biệt thự cổ xa hoa ở Ma Tông.
Dương Thanh sững sờ nhìn Mã Siêu, hồi nãy Mã Siêu đã kể qua mọi chuyện.
Mã Siêu giải thích: “Nhưng đây đều là ý của tiền bối Lệ, em vẫn chưa đồng ý gia nhập Ma Tông, lần này em tới Ma Sơn để rèn luyện, nếu gia nhập Ma Tông, kế hoạch của em sẽ rối loạn mất”.
Anh ta nói rồi đứng dậy: “Anh Thanh, bây giờ em sẽ đi tìm tiền bối Lệ để nói cho rõ ràng”.
“Khoan đã!”
Dương Thanh vội gọi Mã Siêu đang định đi tìm Lệ Trần lại, hỏi ngược lại: “Sao cậu lại muốn đến Ma Sơn?”
Mã Siêu thoáng sửng sốt, nói: “Để rèn luyện, cố gắng khiến thực lực có sự đột phá mang tính thực chất trong nửa năm, em cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh, mà muốn theo kịp bước tiến của anh”.
Dương Thanh nói: “Nếu đã vậy, sao cậu không gia nhập Ma Tông? Ma Tông là một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn, nếu cậu gia nhập Ma Tông, với sự coi trọng của tiền bối Lệ với cậu, chắc chắn ông ấy sẽ hết lòng bồi dưỡng cậu”.
“Chẳng lẽ cậu tự rèn luyện một mình, còn tiến bộ nhanh hơn cả khi được thế lực hàng đầu Ma Sơn bồi dưỡng à?”
“Nghe tôi nói, cậu cứ ở lại Ma Tông đi!”