Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1947: Dưới Thiên Cảnh
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, vẻ lo lắng của Mã Siêu càng rõ hơn, anh ta siết chặt nắm tay, khi nhìn về phía Nhiếp Thu, trong mắt anh ta đã xuất hiện sát khí.
Trước đó Nhiếp Thu đã suýt giết anh ta, nhưng Lệ Trần đã để Nhiếp Thu trở thành người bảo vệ anh ta, nên anh ta mới bằng lòng bỏ qua ân oán.
Lệ Trần nhìn Mã Siêu với vẻ hơi kinh ngạc, cũng bất ngờ trước phản ứng của Mã Siêu.
Lúc này, sức mạnh huyết mạch trong người Dương Thanh đã hoàn toàn sôi trào, giữa lông mày anh xuất hiện một ký hiệu màu máu rất rõ, đó là ký hiệu gia tộc mang huyết mạch cuồng hóa.
Vẻ nghiêm nghị trong mắt Lệ Trần càng rõ rệt hơn, hồi nãy lão đã cảm nhận được sức mạnh huyết mạch khổng lồ của Dương Thanh, nhưng không ngờ nó lại mạnh đến mức này.
“Ai có thể nói cho tôi biết trên người Dương Thanh đã xảy ra chuyện gì không? Sao tự dưng thực lực của cậu ta lại tăng vọt thế? Dưới Thiên Cảnh, còn ai là đối thủ của cậu ta à?”
“Cậu ta vừa phát huy sức mạnh huyết mạch, nghe đồn chỉ cao thủ có huyết mạch vô cùng mạnh mẽ mới phát huy được sức mạnh huyết mạch thôi, xem ra cậu ta có địa vị rất cao, bằng không cũng không thể có sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ như thế”.
“Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi vẫn không tin trên đời có thiên tài yêu nghiệt như vậy”.
“Hồi trước tôi còn nghĩ thiên phú của mình đã mạnh lắm rồi, cho dù trong thế hệ trẻ ở giới Cổ Võ thì cũng thuộc hàng xuất chúng, nhưng sau khi gặp Dương Thanh, tôi mới phát hiện thiên phú của mình chỉ là rác rưởi”.
...
Các cao thủ Ma Tông đều có vẻ kinh hãi, giữa sự khiếp sợ còn xen lẫn cả sự ước ao và ghen tỵ, đương nhiên, cũng có rất nhiều người trẻ tuổi nhìn Dương Thanh với vẻ kính nể.
Sắc mặt Nhiếp Thu cũng hết sức nghiêm nghị, với thực lực của lão ta, đương nhiên lão ta có thể cảm nhận được những biến đổi trên người Dương Thanh.
Ban đầu lão ta còn tưởng Dương Thanh chỉ là một người thanh niên có sức chiến đấu tương đối mạnh, nếu Lệ Trần không ra sức khen ngợi Dương Thanh, lão ta cũng chẳng quan tâm đến Dương Thanh làm gì.
Nhưng sau khi đánh với Dương Thanh trên sân đấu võ, lão ta mới nhận ra, không thể đánh giá thực lực của Dương Thanh bằng cảnh giới được.
Lúc này, lão ta đã coi Dương Thanh là cao thủ cùng cấp bậc với mình.
Đúng lúc lão ta tưởng mình sắp đánh bại Dương Thanh, Dương Thanh lại mạnh lên.
Trong khu vực này, dường như Dương Thanh mới là chúa tể, lĩnh vực ma đạo đã khiến Nhiếp Thu bị ảnh hưởng rất nhiều.
Nhiếp Thu có cảm giác, trong lĩnh vực của Dương Thanh, mọi thứ của lão ta đều bị suy yếu, tuy mức độ suy yếu không quá lớn, nhưng khi cao thủ đánh với nhau, sống chết được quyết định trong chớp mắt, chính sự suy yếu này đã tạo thành phiền phức rất lớn cho Nhiếp Thu.
“Giết!”
Dương Thanh hét lớn, “ầm” một tiếng, mặt đất dưới chân anh lập tức nứt ra, còn anh đã xuất hiện trước mặt Nhiếp Thu.
Anh đấm mạnh về phía Nhiếp Thu.
Trong khoảnh khắc đó, Nhiếp Thu gần như né tránh theo phản xạ có điều kiện, nhưng trong lĩnh vực ma đạo của Dương Thanh, tốc độ của Nhiếp Thu cũng bị ảnh hưởng, trái lại, trong lĩnh vực ma đạo của mình, mọi khía cạnh của Dương Thanh đều được tăng lên, tốc độ của anh cực nhanh, chẳng khác gì di chuyển tức thời, anh xuất hiện trước mặt Nhiếp Thu rồi đấm mạnh.
“Rầm!”
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Nhiếp Thu lập tức lùi bảy, tám bước, còn chưa đứng vững đã hộc máu.
Lúc này, đòn tấn công của Dương Thanh lại ập đến.
Nhiếp Thu đã dự đoán rằng trong khoảnh khắc lão ta bị đẩy lùi, Dương Thanh sẽ tiếp tục tấn công lão ta, lão ta đã chuẩn bị trước, không quan tâm đến vết thương của mình nữa, bỗng tung chưởng.
“Rầm!”
Ngay sau đó, nắm đấm của Dương Thanh va trúng lòng bàn tay Nhiếp Thu, sức mạnh cuồng bạo bùng nổ như đạn hạt nhân, lan ra bốn phía.
Dưới tác động của khí thế mạnh mẽ này, một số cao thủ Ma Tông có cảnh giới thấp liên tục lùi về sau như bị thương nặng.
Mười mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Ma Tông không hề do dự, lập tức ra tay, khí thế khủng khiếp giáng xuống, lập tức ngăn cách khí thế từ cuộc va chạm giữa Dương Thanh và Nhiếp Thu trong phạm vi sân đấu võ.
Nhưng sức mạnh này quá khổng lồ, tuy có mười mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong ngăn cản nhưng vẫn không thể ngăn cản hết, một phần khí thế vẫn tiếp tục lan ra xung quanh.
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trở lên không sao, nhưng cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh thì không chịu nổi khí thế này, liên tục lùi ra sau.
Có cao thủ thực lực yếu còn hộc máu.
Đúng lúc này, Lệ Trần bỗng bước lên trước, khoát tay, một luồng sức mạnh vô hình lập tức ngăn cách sân đấu võ với cao thủ Ma Tông.
Lúc này các cao thủ Ma Tông mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lệ Trần nhìn quanh, nói lớn: “Cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh rời khỏi sân đấu võ đi!”
Sau tiếng ra lệnh này, các cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh lập tức rời khỏi sân đấu võ, tuy họ cũng rất muốn tiếp tục quan sát cuộc chiến giữa hai cao thủ đứng đầu dưới Thiên Cảnh, nhưng thực lực không cho phép.
Nếu chuyện này được lan truyền thì chắc chắn sẽ khiến cả thế giới chấn động.
Trong trận chiến giữa một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ và một cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, chỉ riêng khí thế từ cuộc va chạm giữa hai bên đã khiến cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh không chịu nổi.
Đây không phải là chuyện chính, quan trọng là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ kia cũng có sức chiến đấu hàng đầu dưới Thiên Cảnh.
Trong sân đấu võ, trừ Mã Siêu đang được Lệ Trần bảo vệ ra, những cao thủ còn lại đều trên Siêu Phàm Bát Cảnh.
Ai cũng có vẻ kinh hãi.
Dương Thanh mới 28 tuổi mà đã có thực lực hàng đầu dưới Thiên Cảnh, nếu anh đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ thì sao? Hay đỉnh phong thì sao chứ?
Khi đó, Dương Thanh sẽ mạnh đến mức nào?
“Tông chủ, Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ mà đã có sức chiến đấu hàng đầu dưới Thiên Cảnh, nếu cậu ta đột phá lần nữa thì có thể đánh với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ không?”
Một trưởng lão của Ma Tông bỗng nhìn về phía Lệ Trần, hỏi.
Lệ Trần lắc đầu, nói: “Chênh lệch giữa Thiên Cảnh và Siêu Phàm Cảnh rất lớn, trong Siêu Phàm Cảnh, tôi có thể đánh bại kẻ địch vượt cảnh giới, trong Thiên Cảnh cũng có thể vượt cảnh giới để đánh bại kẻ địch, nhưng không thể đánh bại Thiên Cảnh khi ở Siêu Phàm Cảnh”.
“Đúng là thực lực của Dương Thanh rất mạnh, nhưng khi phát huy thực lực hàng đầu dưới Thiên Cảnh ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, cậu ấy cũng phải chịu tổn thương rất lớn, nếu không đến lúc sống còn thì không nên làm vậy”.
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, trưởng lão Ma Tông kia mới thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu Dương Thanh phát huy thực lực hàng đầu dưới Thiên Cảnh khi ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, sau khi bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, thậm chí đỉnh phong thì lại có thể đánh bại Thiên Cảnh, những cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh như họ còn sống làm gì chứ?
“Sắp phân rõ thắng thua rồi!”
Lệ Trần bỗng nhìn về phía hai người đang chiến đấu trên sân đấu võ, có vẻ chờ mong.
Trước đó Nhiếp Thu đã suýt giết anh ta, nhưng Lệ Trần đã để Nhiếp Thu trở thành người bảo vệ anh ta, nên anh ta mới bằng lòng bỏ qua ân oán.
Lệ Trần nhìn Mã Siêu với vẻ hơi kinh ngạc, cũng bất ngờ trước phản ứng của Mã Siêu.
Lúc này, sức mạnh huyết mạch trong người Dương Thanh đã hoàn toàn sôi trào, giữa lông mày anh xuất hiện một ký hiệu màu máu rất rõ, đó là ký hiệu gia tộc mang huyết mạch cuồng hóa.
Vẻ nghiêm nghị trong mắt Lệ Trần càng rõ rệt hơn, hồi nãy lão đã cảm nhận được sức mạnh huyết mạch khổng lồ của Dương Thanh, nhưng không ngờ nó lại mạnh đến mức này.
“Ai có thể nói cho tôi biết trên người Dương Thanh đã xảy ra chuyện gì không? Sao tự dưng thực lực của cậu ta lại tăng vọt thế? Dưới Thiên Cảnh, còn ai là đối thủ của cậu ta à?”
“Cậu ta vừa phát huy sức mạnh huyết mạch, nghe đồn chỉ cao thủ có huyết mạch vô cùng mạnh mẽ mới phát huy được sức mạnh huyết mạch thôi, xem ra cậu ta có địa vị rất cao, bằng không cũng không thể có sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ như thế”.
“Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi vẫn không tin trên đời có thiên tài yêu nghiệt như vậy”.
“Hồi trước tôi còn nghĩ thiên phú của mình đã mạnh lắm rồi, cho dù trong thế hệ trẻ ở giới Cổ Võ thì cũng thuộc hàng xuất chúng, nhưng sau khi gặp Dương Thanh, tôi mới phát hiện thiên phú của mình chỉ là rác rưởi”.
...
Các cao thủ Ma Tông đều có vẻ kinh hãi, giữa sự khiếp sợ còn xen lẫn cả sự ước ao và ghen tỵ, đương nhiên, cũng có rất nhiều người trẻ tuổi nhìn Dương Thanh với vẻ kính nể.
Sắc mặt Nhiếp Thu cũng hết sức nghiêm nghị, với thực lực của lão ta, đương nhiên lão ta có thể cảm nhận được những biến đổi trên người Dương Thanh.
Ban đầu lão ta còn tưởng Dương Thanh chỉ là một người thanh niên có sức chiến đấu tương đối mạnh, nếu Lệ Trần không ra sức khen ngợi Dương Thanh, lão ta cũng chẳng quan tâm đến Dương Thanh làm gì.
Nhưng sau khi đánh với Dương Thanh trên sân đấu võ, lão ta mới nhận ra, không thể đánh giá thực lực của Dương Thanh bằng cảnh giới được.
Lúc này, lão ta đã coi Dương Thanh là cao thủ cùng cấp bậc với mình.
Đúng lúc lão ta tưởng mình sắp đánh bại Dương Thanh, Dương Thanh lại mạnh lên.
Trong khu vực này, dường như Dương Thanh mới là chúa tể, lĩnh vực ma đạo đã khiến Nhiếp Thu bị ảnh hưởng rất nhiều.
Nhiếp Thu có cảm giác, trong lĩnh vực của Dương Thanh, mọi thứ của lão ta đều bị suy yếu, tuy mức độ suy yếu không quá lớn, nhưng khi cao thủ đánh với nhau, sống chết được quyết định trong chớp mắt, chính sự suy yếu này đã tạo thành phiền phức rất lớn cho Nhiếp Thu.
“Giết!”
Dương Thanh hét lớn, “ầm” một tiếng, mặt đất dưới chân anh lập tức nứt ra, còn anh đã xuất hiện trước mặt Nhiếp Thu.
Anh đấm mạnh về phía Nhiếp Thu.
Trong khoảnh khắc đó, Nhiếp Thu gần như né tránh theo phản xạ có điều kiện, nhưng trong lĩnh vực ma đạo của Dương Thanh, tốc độ của Nhiếp Thu cũng bị ảnh hưởng, trái lại, trong lĩnh vực ma đạo của mình, mọi khía cạnh của Dương Thanh đều được tăng lên, tốc độ của anh cực nhanh, chẳng khác gì di chuyển tức thời, anh xuất hiện trước mặt Nhiếp Thu rồi đấm mạnh.
“Rầm!”
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Nhiếp Thu lập tức lùi bảy, tám bước, còn chưa đứng vững đã hộc máu.
Lúc này, đòn tấn công của Dương Thanh lại ập đến.
Nhiếp Thu đã dự đoán rằng trong khoảnh khắc lão ta bị đẩy lùi, Dương Thanh sẽ tiếp tục tấn công lão ta, lão ta đã chuẩn bị trước, không quan tâm đến vết thương của mình nữa, bỗng tung chưởng.
“Rầm!”
Ngay sau đó, nắm đấm của Dương Thanh va trúng lòng bàn tay Nhiếp Thu, sức mạnh cuồng bạo bùng nổ như đạn hạt nhân, lan ra bốn phía.
Dưới tác động của khí thế mạnh mẽ này, một số cao thủ Ma Tông có cảnh giới thấp liên tục lùi về sau như bị thương nặng.
Mười mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Ma Tông không hề do dự, lập tức ra tay, khí thế khủng khiếp giáng xuống, lập tức ngăn cách khí thế từ cuộc va chạm giữa Dương Thanh và Nhiếp Thu trong phạm vi sân đấu võ.
Nhưng sức mạnh này quá khổng lồ, tuy có mười mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong ngăn cản nhưng vẫn không thể ngăn cản hết, một phần khí thế vẫn tiếp tục lan ra xung quanh.
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trở lên không sao, nhưng cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh thì không chịu nổi khí thế này, liên tục lùi ra sau.
Có cao thủ thực lực yếu còn hộc máu.
Đúng lúc này, Lệ Trần bỗng bước lên trước, khoát tay, một luồng sức mạnh vô hình lập tức ngăn cách sân đấu võ với cao thủ Ma Tông.
Lúc này các cao thủ Ma Tông mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lệ Trần nhìn quanh, nói lớn: “Cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh rời khỏi sân đấu võ đi!”
Sau tiếng ra lệnh này, các cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh lập tức rời khỏi sân đấu võ, tuy họ cũng rất muốn tiếp tục quan sát cuộc chiến giữa hai cao thủ đứng đầu dưới Thiên Cảnh, nhưng thực lực không cho phép.
Nếu chuyện này được lan truyền thì chắc chắn sẽ khiến cả thế giới chấn động.
Trong trận chiến giữa một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ và một cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, chỉ riêng khí thế từ cuộc va chạm giữa hai bên đã khiến cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh không chịu nổi.
Đây không phải là chuyện chính, quan trọng là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ kia cũng có sức chiến đấu hàng đầu dưới Thiên Cảnh.
Trong sân đấu võ, trừ Mã Siêu đang được Lệ Trần bảo vệ ra, những cao thủ còn lại đều trên Siêu Phàm Bát Cảnh.
Ai cũng có vẻ kinh hãi.
Dương Thanh mới 28 tuổi mà đã có thực lực hàng đầu dưới Thiên Cảnh, nếu anh đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ thì sao? Hay đỉnh phong thì sao chứ?
Khi đó, Dương Thanh sẽ mạnh đến mức nào?
“Tông chủ, Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ mà đã có sức chiến đấu hàng đầu dưới Thiên Cảnh, nếu cậu ta đột phá lần nữa thì có thể đánh với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ không?”
Một trưởng lão của Ma Tông bỗng nhìn về phía Lệ Trần, hỏi.
Lệ Trần lắc đầu, nói: “Chênh lệch giữa Thiên Cảnh và Siêu Phàm Cảnh rất lớn, trong Siêu Phàm Cảnh, tôi có thể đánh bại kẻ địch vượt cảnh giới, trong Thiên Cảnh cũng có thể vượt cảnh giới để đánh bại kẻ địch, nhưng không thể đánh bại Thiên Cảnh khi ở Siêu Phàm Cảnh”.
“Đúng là thực lực của Dương Thanh rất mạnh, nhưng khi phát huy thực lực hàng đầu dưới Thiên Cảnh ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, cậu ấy cũng phải chịu tổn thương rất lớn, nếu không đến lúc sống còn thì không nên làm vậy”.
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, trưởng lão Ma Tông kia mới thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu Dương Thanh phát huy thực lực hàng đầu dưới Thiên Cảnh khi ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, sau khi bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, thậm chí đỉnh phong thì lại có thể đánh bại Thiên Cảnh, những cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh như họ còn sống làm gì chứ?
“Sắp phân rõ thắng thua rồi!”
Lệ Trần bỗng nhìn về phía hai người đang chiến đấu trên sân đấu võ, có vẻ chờ mong.