Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1936: Chủ Ma Tông
Lúc này người Mã Siêu đầm đìa máu, phần da lộ ra ngoài đầy vết máu, khiến người khác nhìn mà giật mình.
Nét mặt anh ta méo mó vì đau đớn, trông vô cùng thê thảm.
“A...”
Anh ta bỗng ngửa mặt lên trời, hét lớn, như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục.
Nhiếp Thu nhìn dáng vẻ thê thảm của Mã Siêu, bỗng cảm thấy sợ hãi chưa từng có, ngay cả khi bị Thần Hành Tông và Võ Tông đuổi giết, lão ta vẫn không hề kiêng dè.
Nhưng bây giờ, lão ta lại cảm nhận được mối đe dọa rất lớn từ Mã Siêu.
“Giết!”
Nhiếp Thu không xoắn xuýt nữa, hét lớn rồi xông về phía Mã Siêu.
Hang động bị áp lực vô cùng khủng khiếp bao trùm.
Gần như trong chớp mắt, Nhiếp Thu đã xông đến trước mặt Mã Siêu, giơ tay đấm một phát.
“Rầm!”
Trong khoảnh khắc đó, Mã Siêu cũng vung nắm đấm về phía Nhiếp Thu, sau một tiếng động rất lớn, nắm đấm của hai người va vào nhau.
Sau cuộc va chạm về sức mạnh này, Mã Siêu lập tức bay ra xa, nặng nề đập vào vách đá.
Lúc này, khí thế của anh ta đã ngừng tăng, chắc hẳn đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng sau cùng anh ta vẫn không phải cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, còn Nhiếp Thu lại là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật, thậm chí có thể gọi là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Cho dù thực lực của Mã Siêu tăng thêm nữa thì chênh lệch giữa hai người vẫn quá lớn, Mã Siêu không thể là đối thủ của Nhiếp Thu.
“Hả?”
Thấy Mã Siêu lại bò dậy, Nhiếp Thu hơi bối rối.
Lão ta hiểu rất rõ thực lực của mình, lão ta không có đối thủ dưới Thiên Cảnh, trừ mấy cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, những người khác đều không phải đối thủ của lão ta.
Nhưng Mã Siêu mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong mà thôi, cho dù bây giờ anh ta phát huy thực lực vượt xa cảnh giới vốn có thì cũng chỉ đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Sau đòn tấn công của lão ta, không ngờ chẳng những Mã Siêu không chết mà còn có thể đứng dậy đánh tiếp.
Nhiếp Thu ngày càng sợ hãi, loại yêu nghiệt này không đến từ thế lực Cổ Võ thật à?
Càng nghĩ, Nhiếp Thu càng khiếp sợ hơn.
Lão ta nắm rõ các thế lực trong giới Cổ Võ, nên khi Mã Siêu tỏ vẻ anh ta đến từ gia tộc Cổ Võ họ Mã, lão ta mới không tin, lập tức cho rằng Mã Siêu không tới từ thế lực Cổ Võ.
Nhưng bây giờ, lão ta lại bắt đầu nghi ngờ, tuy lão ta biết rất nhiều về các thế lực của giới Cổ Võ, nhưng giới Cổ Võ cũng không đơn giản như bề ngoài, vẫn còn rất nhiều thế lực thần bí.
Có phải Mã Siêu đến từ thế lực thần bí nào đó trong giới Cổ Võ không?
Bằng không, tại sao anh ta có thể phát huy thực lực khủng khiếp như thế với cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong chứ?
Trong lúc lão ta ngẩn người, Mã Siêu đã xông tới chỗ lão ta với cơ thể đầm đìa máu.
Tuy lão ta kiêng dè thế lực phía sau Mã Siêu, nhưng đã đến nước này rồi, tên rời cung không quay lại được nữa, nếu đã ra tay với Mã Siêu thì không nhất thiết phải nương tay.
Ánh mắt lão ta bỗng trở nên vô cùng chăm chú, khí thế cũng đột ngột tăng vọt, đạt đến mức mạnh nhất ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Nếu bây giờ có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường xuất hiện, có lẽ lão ta cũng dễ dàng giết chết người đó.
Giữa các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có khoảng cách, nhất là với cao thủ có thực lực cực gần Thiên Cảnh như Nhiếp Thu, chênh lệch giữa lão ta và cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường sẽ càng nhiều.
“Hừ! Không biết tự lượng sức mình!”
Thấy Mã Siêu xông về phía mình, Nhiếp Thu hừ lạnh, khí thế tăng vọt, “ầm” một tiếng, lão ta đã rời khỏi vị trí ban đầu, lao tới chỗ Mã Siêu.
Ngay sau đó, một bóng người màu đen bỗng xuất hiện, chắn trước mặt Mã Siêu.
“Rầm!”
Sau một tiếng động rất lớn, nắm đấm của Nhiếp Thu và đối phương va vào nhau, hai người đều đứng im, không lùi lại bước nào.
Sau hai người có rất nhiều đá vụn rơi xuống.
“Ông là ai?”
Nhiếp Thu nhìn cao thủ mặc áo choàng đen đang đứng trước mặt mình, sắc mặt u ám tới cực điểm, cảm thấy hết sức kiêng dè.
Sau một đòn, hai người đã biết sơ về thực lực của nhau.
Nhiếp Thu biết cao thủ mặc áo choàng đen trước mặt cũng như lão ta, là một trong mấy cao thủ mạnh nhất dưới Thiên Cảnh.
Đối phương mặc áo choàng đen, còn che mặt, không nhìn thấy vẻ ngoài, nhưng có thể khẳng định tuổi của lão ta rất lớn.
Cao thủ mặc áo choàng đen lạnh lùng nói: “Ông chưa có tư cách biết tôi là ai, bây giờ ông cút khỏi đây, tôi có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì”.
Nghe thấy cao thủ mặc áo choàng đen nói thế, sắc mặt Nhiếp Thu hết sức khó coi.
Đối phương đang nói bằng giọng ra lệnh, bảo lão ta rời đi.
Khí thế của Nhiếp Thu bỗng tăng vọt, đạt tới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Lão ta nhìn chằm chằm vào cao thủ mặc áo choàng đen, lạnh lùng nói: “Ông là cái thá gì? Có tư cách bảo tôi cút hả?”
“Xem ra ông muốn chọn đường chết, đã vậy, tôi sẽ giúp ông!”
Sau khi cao thủ mặc áo choàng đen dứt lời, khí thế vô cùng nguy hiểm tràn ra từ người lão.
Sắc mặt Nhiếp Thu vô cùng nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào đối phương, hồi nãy lão ta đã biết đối phương là cao thủ cùng cấp bậc với lão ta, nhưng bây giờ xem ra thực lực của đối phương còn ở trên lão ta.
Chỉ riêng áp lực mà đối phương phóng ra lúc này đã khiến lão ta cảm nhận được áp lực rồi.
Hay nói cách khác, đối phương cách Thiên Cảnh gần hơn lão ta.
Ở Ma Sơn, trừ chủ của năm thế lực hàng đầu Ma Sơn ra, còn ai có thực lực mạnh mẽ như thế chứ?
“Ông là chủ Ma Tông! Lệ Trần!”
Nhiếp Thu bỗng sợ hãi thốt lên.
Ma Tông là một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn, cũng là thế lực thần bí nhất.
Ở Ma Sơn có một truyền thuyết, mấy chục năm trước, khi Lệ Trần vẫn chưa phải tông chủ Ma Tông, lão từng bị bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong hợp sức tấn công, kết quả cuộc chiến chỉ kéo dài năm phút đã kết thúc.
Không ai thấy quá trình chiến đấu, chỉ biết Lệ Trần rời đi với cơ thể đầy máu, còn bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bao vây lão đã chết.
Có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong giết được cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng giết hết bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong trong năm phút bằng sức mình thì cực ít.
Quan trọng là đây là chuyện xảy ra từ mấy chục năm trước, không ai biết bây giờ Lệ Trần mạnh đến đâu.
Sau khi nghe thấy Nhiếp Thu nói thế, trong đôi mắt ma quái của Lệ Trần lóe lên ánh sáng kỳ lạ, lòng trắng mắt lập tức chuyển sang màu đen.
Trông như Lệ Trần không có lòng trắng ở mắt, chỉ có hai con ngươi rất to.
Đây chính là sự thay đổi ở mắt của cao thủ hàng đầu Ma Tông, có liên quan đến công pháp mà cao thủ Ma Tông tu luyện.
Điều này càng thêm khẳng định thân phận của cao thủ áo đen, lão là chủ Ma Tông - Lệ Trần.
Nét mặt anh ta méo mó vì đau đớn, trông vô cùng thê thảm.
“A...”
Anh ta bỗng ngửa mặt lên trời, hét lớn, như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục.
Nhiếp Thu nhìn dáng vẻ thê thảm của Mã Siêu, bỗng cảm thấy sợ hãi chưa từng có, ngay cả khi bị Thần Hành Tông và Võ Tông đuổi giết, lão ta vẫn không hề kiêng dè.
Nhưng bây giờ, lão ta lại cảm nhận được mối đe dọa rất lớn từ Mã Siêu.
“Giết!”
Nhiếp Thu không xoắn xuýt nữa, hét lớn rồi xông về phía Mã Siêu.
Hang động bị áp lực vô cùng khủng khiếp bao trùm.
Gần như trong chớp mắt, Nhiếp Thu đã xông đến trước mặt Mã Siêu, giơ tay đấm một phát.
“Rầm!”
Trong khoảnh khắc đó, Mã Siêu cũng vung nắm đấm về phía Nhiếp Thu, sau một tiếng động rất lớn, nắm đấm của hai người va vào nhau.
Sau cuộc va chạm về sức mạnh này, Mã Siêu lập tức bay ra xa, nặng nề đập vào vách đá.
Lúc này, khí thế của anh ta đã ngừng tăng, chắc hẳn đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng sau cùng anh ta vẫn không phải cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, còn Nhiếp Thu lại là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật, thậm chí có thể gọi là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Cho dù thực lực của Mã Siêu tăng thêm nữa thì chênh lệch giữa hai người vẫn quá lớn, Mã Siêu không thể là đối thủ của Nhiếp Thu.
“Hả?”
Thấy Mã Siêu lại bò dậy, Nhiếp Thu hơi bối rối.
Lão ta hiểu rất rõ thực lực của mình, lão ta không có đối thủ dưới Thiên Cảnh, trừ mấy cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, những người khác đều không phải đối thủ của lão ta.
Nhưng Mã Siêu mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong mà thôi, cho dù bây giờ anh ta phát huy thực lực vượt xa cảnh giới vốn có thì cũng chỉ đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Sau đòn tấn công của lão ta, không ngờ chẳng những Mã Siêu không chết mà còn có thể đứng dậy đánh tiếp.
Nhiếp Thu ngày càng sợ hãi, loại yêu nghiệt này không đến từ thế lực Cổ Võ thật à?
Càng nghĩ, Nhiếp Thu càng khiếp sợ hơn.
Lão ta nắm rõ các thế lực trong giới Cổ Võ, nên khi Mã Siêu tỏ vẻ anh ta đến từ gia tộc Cổ Võ họ Mã, lão ta mới không tin, lập tức cho rằng Mã Siêu không tới từ thế lực Cổ Võ.
Nhưng bây giờ, lão ta lại bắt đầu nghi ngờ, tuy lão ta biết rất nhiều về các thế lực của giới Cổ Võ, nhưng giới Cổ Võ cũng không đơn giản như bề ngoài, vẫn còn rất nhiều thế lực thần bí.
Có phải Mã Siêu đến từ thế lực thần bí nào đó trong giới Cổ Võ không?
Bằng không, tại sao anh ta có thể phát huy thực lực khủng khiếp như thế với cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong chứ?
Trong lúc lão ta ngẩn người, Mã Siêu đã xông tới chỗ lão ta với cơ thể đầm đìa máu.
Tuy lão ta kiêng dè thế lực phía sau Mã Siêu, nhưng đã đến nước này rồi, tên rời cung không quay lại được nữa, nếu đã ra tay với Mã Siêu thì không nhất thiết phải nương tay.
Ánh mắt lão ta bỗng trở nên vô cùng chăm chú, khí thế cũng đột ngột tăng vọt, đạt đến mức mạnh nhất ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Nếu bây giờ có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường xuất hiện, có lẽ lão ta cũng dễ dàng giết chết người đó.
Giữa các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có khoảng cách, nhất là với cao thủ có thực lực cực gần Thiên Cảnh như Nhiếp Thu, chênh lệch giữa lão ta và cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường sẽ càng nhiều.
“Hừ! Không biết tự lượng sức mình!”
Thấy Mã Siêu xông về phía mình, Nhiếp Thu hừ lạnh, khí thế tăng vọt, “ầm” một tiếng, lão ta đã rời khỏi vị trí ban đầu, lao tới chỗ Mã Siêu.
Ngay sau đó, một bóng người màu đen bỗng xuất hiện, chắn trước mặt Mã Siêu.
“Rầm!”
Sau một tiếng động rất lớn, nắm đấm của Nhiếp Thu và đối phương va vào nhau, hai người đều đứng im, không lùi lại bước nào.
Sau hai người có rất nhiều đá vụn rơi xuống.
“Ông là ai?”
Nhiếp Thu nhìn cao thủ mặc áo choàng đen đang đứng trước mặt mình, sắc mặt u ám tới cực điểm, cảm thấy hết sức kiêng dè.
Sau một đòn, hai người đã biết sơ về thực lực của nhau.
Nhiếp Thu biết cao thủ mặc áo choàng đen trước mặt cũng như lão ta, là một trong mấy cao thủ mạnh nhất dưới Thiên Cảnh.
Đối phương mặc áo choàng đen, còn che mặt, không nhìn thấy vẻ ngoài, nhưng có thể khẳng định tuổi của lão ta rất lớn.
Cao thủ mặc áo choàng đen lạnh lùng nói: “Ông chưa có tư cách biết tôi là ai, bây giờ ông cút khỏi đây, tôi có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì”.
Nghe thấy cao thủ mặc áo choàng đen nói thế, sắc mặt Nhiếp Thu hết sức khó coi.
Đối phương đang nói bằng giọng ra lệnh, bảo lão ta rời đi.
Khí thế của Nhiếp Thu bỗng tăng vọt, đạt tới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Lão ta nhìn chằm chằm vào cao thủ mặc áo choàng đen, lạnh lùng nói: “Ông là cái thá gì? Có tư cách bảo tôi cút hả?”
“Xem ra ông muốn chọn đường chết, đã vậy, tôi sẽ giúp ông!”
Sau khi cao thủ mặc áo choàng đen dứt lời, khí thế vô cùng nguy hiểm tràn ra từ người lão.
Sắc mặt Nhiếp Thu vô cùng nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào đối phương, hồi nãy lão ta đã biết đối phương là cao thủ cùng cấp bậc với lão ta, nhưng bây giờ xem ra thực lực của đối phương còn ở trên lão ta.
Chỉ riêng áp lực mà đối phương phóng ra lúc này đã khiến lão ta cảm nhận được áp lực rồi.
Hay nói cách khác, đối phương cách Thiên Cảnh gần hơn lão ta.
Ở Ma Sơn, trừ chủ của năm thế lực hàng đầu Ma Sơn ra, còn ai có thực lực mạnh mẽ như thế chứ?
“Ông là chủ Ma Tông! Lệ Trần!”
Nhiếp Thu bỗng sợ hãi thốt lên.
Ma Tông là một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn, cũng là thế lực thần bí nhất.
Ở Ma Sơn có một truyền thuyết, mấy chục năm trước, khi Lệ Trần vẫn chưa phải tông chủ Ma Tông, lão từng bị bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong hợp sức tấn công, kết quả cuộc chiến chỉ kéo dài năm phút đã kết thúc.
Không ai thấy quá trình chiến đấu, chỉ biết Lệ Trần rời đi với cơ thể đầy máu, còn bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bao vây lão đã chết.
Có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong giết được cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng giết hết bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong trong năm phút bằng sức mình thì cực ít.
Quan trọng là đây là chuyện xảy ra từ mấy chục năm trước, không ai biết bây giờ Lệ Trần mạnh đến đâu.
Sau khi nghe thấy Nhiếp Thu nói thế, trong đôi mắt ma quái của Lệ Trần lóe lên ánh sáng kỳ lạ, lòng trắng mắt lập tức chuyển sang màu đen.
Trông như Lệ Trần không có lòng trắng ở mắt, chỉ có hai con ngươi rất to.
Đây chính là sự thay đổi ở mắt của cao thủ hàng đầu Ma Tông, có liên quan đến công pháp mà cao thủ Ma Tông tu luyện.
Điều này càng thêm khẳng định thân phận của cao thủ áo đen, lão là chủ Ma Tông - Lệ Trần.