Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1934: Cậu dám lừa tôi
Lúc này, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cuối cùng làm gì còn phong thái của cao thủ nữa, ông ta liên tục run rẩy, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Bốn người họ cũng không phải bạn bè, họ đều là người tu luyện tự do ở Ma Sơn, vì muốn đuổi giết Nhiếp Thu nên mới tạm thời hợp tác.
Nhưng họ đã đánh giá quá thấp thực lực của Nhiếp Thu, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ còn chưa chạm được vào áo Nhiếp Thu thì đã bị lão ta giết mất ba rồi.
Người cuối cùng được lão ta cố tình chừa lại để thẩm vấn.
“Nói!”
Nhiếp Thu tức giận quát, sát khí đáng sợ hơn lan ra từ người lão ta.
“Bịch!”
Cao thủ kia run rẩy, lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Tiền bối Nhiếp, Võ Tông và Thần Hành Tông cùng ra nhiệm vụ đuổi giết ông, chỉ cần giết ông thì sẽ nhận được phần thưởng từ hai thế lực lớn này”.
“Về việc tại sao Võ Tông lại đuổi giết ông, chúng tôi cũng không biết! Chúng tôi chỉ mạo hiểm nhắm vào ông vì muốn có tài nguyên tu luyện thôi”.
“Xin tiền bối Nhiếp rộng lượng, tha cho tôi, sau này tôi không dám đối đầu với ông nữa”.
Sắc mặt của Nhiếp Thu hết sức khó coi, nếu chỉ đắc tội Thần Hành Tông thì lão ta vẫn còn chút cơ hội sống sót, nhưng bây giờ, ngay cả Võ Tông cũng đuổi giết lão ta.
Hai thế lực lớn như nước với lửa này lại cùng ra nhiệm vụ giống nhau, hơn nữa phần thưởng còn hậu hĩnh như thế.
Lão ta không khỏi nhìn về phía Mã Siêu, tất cả đều là vì người thanh niên này à?
Xem ra lai lịch của người thanh niên hùng mạnh hơn lão ta nghĩ rất nhiều, bằng không, sao có thể khiến hai thế lực hàng đầu của Ma Sơn là Thần Hành Tông và Võ Tông cùng đuổi giết lão ta chứ?
“Rầm!”
Lão ta bỗng giơ chân đá một phát, một viên đá nhỏ dưới chân lão ta bay ra xa, xuyên thủng tim của cao thủ cuối cùng, con ngươi của cao thủ đó giãn ra, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng, sức sống dần biến mất.
Mã Siêu tận mắt chứng kiến cảnh bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bị giết, cảm thấy hết sức kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một cao thủ mạnh mẽ đến thế, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ hợp sức mà vẫn bị Nhiếp Thu giết sạch trong thời gian ngắn ngủi.
Quan trọng nhất là có vẻ Nhiếp Thu vẫn chưa dốc toàn lực, giết bốn người này rất dễ dàng.
Đến giờ Mã Siêu mới nhận ra, Nhiếp Thu cũng không phải cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường, mà là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ hàng thật giá thật.
Chỉ cao thủ có cảnh giới rất gần với Thiên Cảnh mới có thể phát huy thực lực mạnh mẽ như thế.
Nét mặt Mã Siêu lập tức trở nên nghiêm nghị, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, không phải là anh ta không sợ, mà anh ta đã nhận ra ý định giết anh ta của Nhiếp Thu đã dao động.
Cũng vì Nhiếp Thu đã hiểu lầm anh ta có lai lịch hết sức hùng mạnh.
Chỉ anh ta mới biết, lai lịch của anh ta cũng không quá mạnh, chỉ là một Hoàng tộc họ Phùng mà thôi, chẳng là gì trước mặt cao thủ rất gần với Thiên Cảnh này.
Anh ta cũng hiểu, chắc chắn Võ Tông cùng ra nhiệm vụ đuổi giết Nhiếp Thu với Thần Hành Tông vì Dương Thanh.
Dương Thanh vừa đến Võ Tông, Võ Tông đã bắt đầu đuổi giết Nhiếp Thu rồi, trừ Dương Thanh ra, ai có thể khiến Võ Tông cũng đuổi giết Nhiếp Thu chứ?
Nghĩ đến việc Dương Thanh đã có thể vận dụng sức mạnh của Võ Tông, Mã Siêu bỗng không sợ hãi nữa, còn vô thức mỉm cười.
Nụ cười không dễ nhận ra này đã bị Nhiếp Thu bắt gặp.
Nhiếp Thu càng nhíu chặt mày hơn, đã đến nước này rồi, Mã Siêu vẫn cười được, rõ ràng anh ta không hề sợ hãi.
Nếu Mã Siêu biết Nhiếp Thu đang nghĩ gì, chắc chắn anh ta sẽ mừng như điên.
“Xem ra cậu còn không đơn giản hơn tôi nghĩ rất nhiều, có thể khiến hai thế lực lớn trong năm thế lực hàng đầu ở Ma Sơn đuổi giết tôi, đúng là lợi hại”.
Nhiếp Thu cũng không nhắc đến chuyện đồng xu định mệnh, lão ta nhìn Mã Siêu, nói bằng giọng đầy ẩn ý.
Mã Siêu biết Nhiếp Thu càng thêm kiêng dè “bối cảnh” của mình.
Anh ta cũng không nhiều lời, chỉ cười khẽ: “Tiền bối Nhiếp, nếu bây giờ ông không giết tôi nữa thì vẫn còn cơ hội, tôi thấy ông là người thông minh, chắc cũng biết nên làm thế nào để tự do hơn”.
“Tôi rất sẵn lòng kết thiện duyên với ông, chỉ cần ông giúp tôi phong ấn sức mạnh trong cơ thể, chẳng những ông sẽ thuận lợi cầm 30 viên đan dược trong tay tôi đi, mà còn hoàn thành nhiệm vụ có phần thưởng là 10 viên đan dược nữa, đến khi đó, ông sẽ sở hữu 40 viên đan dược cực phẩm”.
“Nếu tôi không đoán sai, chắc ông đã đến thời điểm quan trọng nhất, sắp đột phá Thiên Cảnh rồi nhỉ?”
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Nhiếp Thu có vẻ kinh ngạc, hình như không ngờ người mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong như Mã Siêu lại đoán ra thực lực của mình.
Mã Siêu nói tiếp: “Bởi vì ông sắp đột phá Thiên Cảnh, đang rất cần tài nguyên tu luyện, đúng lúc này lại phát hiện tôi có 30 viên đan dược cực phẩm, nên mới nảy ý xấu”.
“Thật ra, không giấu gì ông, 30 viên đan dược này là do tiền bối trong gia tộc đưa cho tôi khi ra ngoài rèn luyện, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể xin thêm đan dược cực phẩm từ gia tộc bất cứ lúc nào”.
“Nếu ông đồng ý bỏ qua cho tôi, tôi sẵn lòng giúp ông đột phá Thiên Cảnh”.
Lời Mã Siêu nói khiến vẻ do dự trên mặt Nhiếp Thu càng rõ rệt hơn.
Không thể không thừa nhận, lão ta đã động lòng, vì lời Mã Siêu nói có sức hấp dẫn quá lớn.
Nếu Mã Siêu không xuất thân từ gia tộc Cổ Võ vô cùng mạnh mẽ, sao anh ta có thể mang theo tận 30 viên đan dược cực phẩm đây?
Nếu không phải thế, tại sao hai thế lực hàng đầu là Thần Hành Tông và Võ Tông đều cùng đuổi giết lão ta vì Mã Siêu chứ?
Không những thế, trong tương lai, lão ta còn bị một gia tộc Cổ Võ vô cùng mạnh mẽ đuổi giết.
Chỉ trong 10 giây ngắn ngủi, Nhiếp Thu đã coi Mã Siêu thành thiếu gia xuất thân từ gia tộc Cổ Võ hàng đầu.
Mã Siêu có thể cảm nhận được, sát khí của Nhiếp Thu đang nhanh chóng biến mất, anh ta lập tức mừng rỡ vô cùng.
Chỉ cần lừa được Nhiếp Thu, anh ta sẽ sống sót.
Anh ta không muốn chết, chỉ muốn sống thôi.
Có rất nhiều việc đang chờ anh ta làm.
“Cậu nói không sai, tôi sắp đột phá rồi, chính vì thế, tôi cần rất nhiều tài nguyên tu luyện, nên mới nhắm vào đan dược của cậu”.
Cuối cùng Nhiếp Thu cũng lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Mã Siêu: “Những gì mà cậu vừa nói đều là thật à? Nếu tôi tha cho cậu, cậu thực sự đồng ý giúp tôi đột phá Thiên Cảnh chứ?”
Mã Siêu cười nói: “Nếu tiền bối Nhiếp sắp đột phá Thiên Cảnh, vậy nên hiểu rõ về giới Cổ Võ, không giấu gì ông, ở gia tộc, địa vị của tôi cũng chưa vững chắc, tôi cũng cần kết giao với cao thủ Thiên Cảnh”.
“Nếu tiền bối Nhiếp đồng ý, sau khi đột phá Thiên Cảnh, ông có thể gia nhập nhà họ Mã chúng tôi”.
Nhiếp Thu bỗng nhíu mày, sắc mặt lão ta nhanh chóng thay đổi hẳn, sát khí khủng khiếp lan ra từ người lão ta, lão ta giận dữ nhìn Mã Siêu: “Cậu lừa tôi!”
Bốn người họ cũng không phải bạn bè, họ đều là người tu luyện tự do ở Ma Sơn, vì muốn đuổi giết Nhiếp Thu nên mới tạm thời hợp tác.
Nhưng họ đã đánh giá quá thấp thực lực của Nhiếp Thu, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ còn chưa chạm được vào áo Nhiếp Thu thì đã bị lão ta giết mất ba rồi.
Người cuối cùng được lão ta cố tình chừa lại để thẩm vấn.
“Nói!”
Nhiếp Thu tức giận quát, sát khí đáng sợ hơn lan ra từ người lão ta.
“Bịch!”
Cao thủ kia run rẩy, lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Tiền bối Nhiếp, Võ Tông và Thần Hành Tông cùng ra nhiệm vụ đuổi giết ông, chỉ cần giết ông thì sẽ nhận được phần thưởng từ hai thế lực lớn này”.
“Về việc tại sao Võ Tông lại đuổi giết ông, chúng tôi cũng không biết! Chúng tôi chỉ mạo hiểm nhắm vào ông vì muốn có tài nguyên tu luyện thôi”.
“Xin tiền bối Nhiếp rộng lượng, tha cho tôi, sau này tôi không dám đối đầu với ông nữa”.
Sắc mặt của Nhiếp Thu hết sức khó coi, nếu chỉ đắc tội Thần Hành Tông thì lão ta vẫn còn chút cơ hội sống sót, nhưng bây giờ, ngay cả Võ Tông cũng đuổi giết lão ta.
Hai thế lực lớn như nước với lửa này lại cùng ra nhiệm vụ giống nhau, hơn nữa phần thưởng còn hậu hĩnh như thế.
Lão ta không khỏi nhìn về phía Mã Siêu, tất cả đều là vì người thanh niên này à?
Xem ra lai lịch của người thanh niên hùng mạnh hơn lão ta nghĩ rất nhiều, bằng không, sao có thể khiến hai thế lực hàng đầu của Ma Sơn là Thần Hành Tông và Võ Tông cùng đuổi giết lão ta chứ?
“Rầm!”
Lão ta bỗng giơ chân đá một phát, một viên đá nhỏ dưới chân lão ta bay ra xa, xuyên thủng tim của cao thủ cuối cùng, con ngươi của cao thủ đó giãn ra, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng, sức sống dần biến mất.
Mã Siêu tận mắt chứng kiến cảnh bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bị giết, cảm thấy hết sức kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một cao thủ mạnh mẽ đến thế, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ hợp sức mà vẫn bị Nhiếp Thu giết sạch trong thời gian ngắn ngủi.
Quan trọng nhất là có vẻ Nhiếp Thu vẫn chưa dốc toàn lực, giết bốn người này rất dễ dàng.
Đến giờ Mã Siêu mới nhận ra, Nhiếp Thu cũng không phải cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường, mà là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ hàng thật giá thật.
Chỉ cao thủ có cảnh giới rất gần với Thiên Cảnh mới có thể phát huy thực lực mạnh mẽ như thế.
Nét mặt Mã Siêu lập tức trở nên nghiêm nghị, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, không phải là anh ta không sợ, mà anh ta đã nhận ra ý định giết anh ta của Nhiếp Thu đã dao động.
Cũng vì Nhiếp Thu đã hiểu lầm anh ta có lai lịch hết sức hùng mạnh.
Chỉ anh ta mới biết, lai lịch của anh ta cũng không quá mạnh, chỉ là một Hoàng tộc họ Phùng mà thôi, chẳng là gì trước mặt cao thủ rất gần với Thiên Cảnh này.
Anh ta cũng hiểu, chắc chắn Võ Tông cùng ra nhiệm vụ đuổi giết Nhiếp Thu với Thần Hành Tông vì Dương Thanh.
Dương Thanh vừa đến Võ Tông, Võ Tông đã bắt đầu đuổi giết Nhiếp Thu rồi, trừ Dương Thanh ra, ai có thể khiến Võ Tông cũng đuổi giết Nhiếp Thu chứ?
Nghĩ đến việc Dương Thanh đã có thể vận dụng sức mạnh của Võ Tông, Mã Siêu bỗng không sợ hãi nữa, còn vô thức mỉm cười.
Nụ cười không dễ nhận ra này đã bị Nhiếp Thu bắt gặp.
Nhiếp Thu càng nhíu chặt mày hơn, đã đến nước này rồi, Mã Siêu vẫn cười được, rõ ràng anh ta không hề sợ hãi.
Nếu Mã Siêu biết Nhiếp Thu đang nghĩ gì, chắc chắn anh ta sẽ mừng như điên.
“Xem ra cậu còn không đơn giản hơn tôi nghĩ rất nhiều, có thể khiến hai thế lực lớn trong năm thế lực hàng đầu ở Ma Sơn đuổi giết tôi, đúng là lợi hại”.
Nhiếp Thu cũng không nhắc đến chuyện đồng xu định mệnh, lão ta nhìn Mã Siêu, nói bằng giọng đầy ẩn ý.
Mã Siêu biết Nhiếp Thu càng thêm kiêng dè “bối cảnh” của mình.
Anh ta cũng không nhiều lời, chỉ cười khẽ: “Tiền bối Nhiếp, nếu bây giờ ông không giết tôi nữa thì vẫn còn cơ hội, tôi thấy ông là người thông minh, chắc cũng biết nên làm thế nào để tự do hơn”.
“Tôi rất sẵn lòng kết thiện duyên với ông, chỉ cần ông giúp tôi phong ấn sức mạnh trong cơ thể, chẳng những ông sẽ thuận lợi cầm 30 viên đan dược trong tay tôi đi, mà còn hoàn thành nhiệm vụ có phần thưởng là 10 viên đan dược nữa, đến khi đó, ông sẽ sở hữu 40 viên đan dược cực phẩm”.
“Nếu tôi không đoán sai, chắc ông đã đến thời điểm quan trọng nhất, sắp đột phá Thiên Cảnh rồi nhỉ?”
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Nhiếp Thu có vẻ kinh ngạc, hình như không ngờ người mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong như Mã Siêu lại đoán ra thực lực của mình.
Mã Siêu nói tiếp: “Bởi vì ông sắp đột phá Thiên Cảnh, đang rất cần tài nguyên tu luyện, đúng lúc này lại phát hiện tôi có 30 viên đan dược cực phẩm, nên mới nảy ý xấu”.
“Thật ra, không giấu gì ông, 30 viên đan dược này là do tiền bối trong gia tộc đưa cho tôi khi ra ngoài rèn luyện, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể xin thêm đan dược cực phẩm từ gia tộc bất cứ lúc nào”.
“Nếu ông đồng ý bỏ qua cho tôi, tôi sẵn lòng giúp ông đột phá Thiên Cảnh”.
Lời Mã Siêu nói khiến vẻ do dự trên mặt Nhiếp Thu càng rõ rệt hơn.
Không thể không thừa nhận, lão ta đã động lòng, vì lời Mã Siêu nói có sức hấp dẫn quá lớn.
Nếu Mã Siêu không xuất thân từ gia tộc Cổ Võ vô cùng mạnh mẽ, sao anh ta có thể mang theo tận 30 viên đan dược cực phẩm đây?
Nếu không phải thế, tại sao hai thế lực hàng đầu là Thần Hành Tông và Võ Tông đều cùng đuổi giết lão ta vì Mã Siêu chứ?
Không những thế, trong tương lai, lão ta còn bị một gia tộc Cổ Võ vô cùng mạnh mẽ đuổi giết.
Chỉ trong 10 giây ngắn ngủi, Nhiếp Thu đã coi Mã Siêu thành thiếu gia xuất thân từ gia tộc Cổ Võ hàng đầu.
Mã Siêu có thể cảm nhận được, sát khí của Nhiếp Thu đang nhanh chóng biến mất, anh ta lập tức mừng rỡ vô cùng.
Chỉ cần lừa được Nhiếp Thu, anh ta sẽ sống sót.
Anh ta không muốn chết, chỉ muốn sống thôi.
Có rất nhiều việc đang chờ anh ta làm.
“Cậu nói không sai, tôi sắp đột phá rồi, chính vì thế, tôi cần rất nhiều tài nguyên tu luyện, nên mới nhắm vào đan dược của cậu”.
Cuối cùng Nhiếp Thu cũng lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Mã Siêu: “Những gì mà cậu vừa nói đều là thật à? Nếu tôi tha cho cậu, cậu thực sự đồng ý giúp tôi đột phá Thiên Cảnh chứ?”
Mã Siêu cười nói: “Nếu tiền bối Nhiếp sắp đột phá Thiên Cảnh, vậy nên hiểu rõ về giới Cổ Võ, không giấu gì ông, ở gia tộc, địa vị của tôi cũng chưa vững chắc, tôi cũng cần kết giao với cao thủ Thiên Cảnh”.
“Nếu tiền bối Nhiếp đồng ý, sau khi đột phá Thiên Cảnh, ông có thể gia nhập nhà họ Mã chúng tôi”.
Nhiếp Thu bỗng nhíu mày, sắc mặt lão ta nhanh chóng thay đổi hẳn, sát khí khủng khiếp lan ra từ người lão ta, lão ta giận dữ nhìn Mã Siêu: “Cậu lừa tôi!”