Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1926: Vào kiểu gì
Sức mạnh Võ Thần ư?
Dương Thanh thầm kinh ngạc, anh biết ở một số gia tộc Cổ Võ sẽ có truyền thừa, theo lời Đỗ Minh Viễn, chắc hẳn sức mạnh Võ Thần là truyền thừa của Võ Tông.
Võ Tông có nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong như thế, chắc cũng liên quan đến sức mạnh Võ Thần nhỉ?
Đương nhiên, tất cả những điều này chỉ là suy đoán của Dương Thanh.
Đỗ Trọng lập tức im lặng, là người trong giới võ thuật, sao ông ta lại không muốn mạnh hơn chứ?
Bây giờ ông ta mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, còn Đỗ Bá - anh ruột ông ta chỉ tiến thêm bước nữa là sẽ bước vào Thiên Cảnh.
Ngay cả cháu ông ta - Đỗ Minh Viễn cũng đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Thế nên chắc chắn thiên phú của Đỗ Trọng cũng không quá tệ, nhưng ông ta không muốn có sức mạnh Võ Thần.
“Chú hai, cháu biết, thật ra chú cũng hiểu, tuy bố cháu có trách nhiệm trong chuyện năm đó, nhưng không thể trách mỗi ông ấy, cho dù thế nào, chúng ta cũng là người nhà, Minh Viễn rất mong chú sẽ quay về Võ Tông”.
Thấy Đỗ Trọng không nói gì, Đỗ Minh Viễn lại nói, trong mắt tràn ngập vẻ thành khẩn.
Dương Thanh là người ngoài cuộc, cảm thấy rất mất tự nhiên, muốn rời khỏi đây.
Đỗ Trọng bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Bá, trong mắt ông ta không có vẻ căm thù, chỉ có tình cảm phức tạp.
Đỗ Bá cũng đang im lặng nhìn Đỗ Trọng.
Một lúc lâu sau, Đỗ Bá mới thở dài, nói: “Anh biết em hận anh, cũng không ép em ở lại giúp anh, nhưng... dù sao em cũng là người của Võ Tông, anh hy vọng em có thể tới từ đường một chuyến”.
Trong mắt Đỗ Trọng tràn ngập vẻ cô độc, ông ta bỗng lắc đầu, nói: “Quy định người của gia tộc có thể nhường cơ hội bước vào từ đường cho người ngoài có còn không?”
Đỗ Bá gật đầu: “Đây là quy định do tổ tiên Võ Tông để lại, đương nhiên không thể bỏ”.
Đỗ Trọng nói: “Nếu thế, tôi sẽ nhường cơ hội này cho Dương Thanh”.
Nghe thấy thế, Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn đều có vẻ kinh ngạc, hình như họ không ngờ Đỗ Trọng lại nhường cơ hội quan trọng như thế cho Dương Thanh.
Có lẽ người ngoài không biết tầm quan trọng của việc bước vào từ đường Võ Tông, nhưng người của Võ Tông thì lại biết rất rõ.
Ở Võ Tông, cứ năm năm từ đường sẽ mở ra một lần, chỉ những người có thiên phú xuất sắc nhất trong số các cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Võ Tông mới có tư cách bước vào đó.
Không những thế, số người bước vào từ đường của Võ Tông còn bị giới hạn, chỉ có ba suất thôi.
Trong đó, tông chủ có một suất chỉ định người bước vào từ đường, còn hai suất khác sẽ dành cho người có thiên phú mạnh nhất trong các cao thủ Võ Tông.
Người của Võ Tông chỉ được bước vào từ đường một lần duy nhất trong đời.
Sau khi bước vào từ đường, họ sẽ có cơ hội được thừa kế sức mạnh Võ Thần của tổ tiên, sau khi nhận truyền thừa, tốc độ tu luyện của họ sẽ tăng vọt.
Đương nhiên, đó chỉ là hy vọng mà thôi, hơn nữa hy vọng này vô cùng xa vời, cứ gần mười năm mới có một người thừa kế sức mạnh Võ Thần.
Đỗ Bá chính là người nhận được truyền thừa Võ Thần sau khi bước vào từ đường, mà Đỗ Minh Viễn cũng thế.
Những người nhận được truyền thừa Võ Thần sẽ đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong là ít nhất, còn mức cao nhất mà họ có thể vươn tới là gì, không ai biết được.
Bởi vì rất nhiều cao thủ bước vào Thiên Cảnh của Võ Tông đã biến mất, không ai biết họ đã đi đâu.
Một số người nói vì cao thủ Thiên Cảnh không được tùy ý bước vào thế tục, cũng không thể nhúng tay vào tranh đấu giữa cao thủ dưới Thiên Cảnh, nên những cao thủ Võ Tông đã bước vào Thiên Cảnh mới không xuất hiện nữa.
Dương Thanh cũng không biết tầm quan trọng của truyền thừa Võ Thần, nhưng anh biết đối với Đỗ Trọng, chắc chắn cơ hội bước vào từ đường sẽ rất quý giá.
Anh vội từ chối: “Ông Đỗ, tôi không nhận đâu!”
Anh thực sự rất cảm kích Đỗ Trọng, để cứu anh, Đỗ Trọng đã quay lại Võ Tông mà ông ta rời đi suốt mấy chục năm, chỉ để xin một viên đan dược cứu mạng anh từ nơi này.
Bây giờ Đỗ Trọng còn định nhường cơ hội quý giá như thế cho anh, sao anh có thể nhận chứ?
Đỗ Trọng nhìn về phía Dương Thanh, nói với vẻ thành khẩn: “Minh chủ, tôi quá già rồi, cho dù bước vào từ đường thì cũng không lĩnh ngộ được sức mạnh Võ Thần đâu, để tôi đi thì đúng là lãng phí cơ hội”.
“Thiên phú của cậu rất mạnh, nếu bước vào từ đường, chắc chắn cậu sẽ nhận được sức mạnh của truyền thừa Võ Thần, sau khi lĩnh ngộ truyền thừa Võ Thần, tốc độ tu luyện của cậu sẽ nhanh hơn, đến khi đó, dưới Thiên Cảnh, không ai làm gì được cậu nữa”.
Dương Thanh dứt khoát lắc đầu, nói: “Ông Đỗ, đây là cơ hội của ông, cho dù ông không lĩnh ngộ được thì cũng nên bước vào từ đường Võ Tông”.
Đây là giới hạn của Dương Thanh, tuy anh muốn mạnh hơn nhưng sẽ không cướp kỳ ngộ của người khác.
Từ Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn thì có thể thấy, thiên phú của Đỗ Trọng sẽ không quá yếu, chỉ vì một số nguyên nhân nên Đỗ Trọng mới chán nản, bỏ lỡ thời điểm tu luyện tốt nhất.
Có lẽ việc này có liên quan đến ân oán giữa Đỗ Bá và Đỗ Trọng.
Đỗ Bá nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Dương Thanh, thật ra ta có cách để giúp cả cháu và Đỗ Trọng bước vào từ đường”.
Dương Thanh từ chối ngay: “Cảm ơn ý tốt của bác, nhưng cháu cũng không phải người Võ Tông, nên thôi ạ”.
Đỗ Bá nói: “Cháu đừng vội từ chối, nghe ta nói rồi hãy quyết định xem có cùng bước vào từ đường với Đỗ Trọng không”.
Dương Thanh không nói gì nữa, chờ Đỗ Bá giải thích.
Đỗ Bá nói tiếp: “Đỗ Trọng muốn nhường cơ hội bước vào từ đường cho cháu, không phải vì nó không muốn bước vào từ đường, tuy nó đã bỏ lỡ độ tuổi bước vào từ đường tốt nhất, nhưng giờ vẫn chưa muộn”.
“Nếu nó nhận được truyền thừa Võ Thần, việc tu luyện sẽ tiến triển cực nhanh, cùng lắm chỉ mất năm năm, nó sẽ đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, Dương Thanh cảm thấy hơi khó tin, khoa trương quá, năm năm có thể giúp Đỗ Trọng đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong từ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ thật à?
Phải biết rằng Đỗ Trọng đã lớn tuổi, tốc độ tu luyện sẽ ngày càng chậm hơn.
Đỗ Bá nói thêm: “Có lẽ cháu sẽ nghĩ ta nói quá lên, nhưng dựa vào tình trạng của người thừa kế Võ Thần đã lĩnh ngộ sức mạnh Võ Thần trước kia, sau khi nhận được truyền thừa, họ đều tu luyện rất nhanh”.
“Ta nhận được truyền thừa Võ Thần khi đã 40 tuổi, lúc đó ta mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng chỉ ba năm ngắn ngủi, ta đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi”.
“Còn Minh Viễn thì nhận được truyền thừa Võ Thần vào năm 45 tuổi, bây giờ mới đầy 50 tuổi, nó đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
Nghe Đỗ Bá nói xong, Dương Thanh mới biết Đỗ Bá không hề nói khoác, sau khi nhận được truyền thừa Võ Thần, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn thật.
Ở thế tục, anh chưa bao giờ thấy cao thủ nào có tốc độ tu luyện nhanh như thế.
Dương Thanh hỏi: “Phải làm thế nào thì cháu và ông Đỗ mới có thể cùng bước vào từ đường Võ Tông?”
Dương Thanh thầm kinh ngạc, anh biết ở một số gia tộc Cổ Võ sẽ có truyền thừa, theo lời Đỗ Minh Viễn, chắc hẳn sức mạnh Võ Thần là truyền thừa của Võ Tông.
Võ Tông có nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong như thế, chắc cũng liên quan đến sức mạnh Võ Thần nhỉ?
Đương nhiên, tất cả những điều này chỉ là suy đoán của Dương Thanh.
Đỗ Trọng lập tức im lặng, là người trong giới võ thuật, sao ông ta lại không muốn mạnh hơn chứ?
Bây giờ ông ta mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, còn Đỗ Bá - anh ruột ông ta chỉ tiến thêm bước nữa là sẽ bước vào Thiên Cảnh.
Ngay cả cháu ông ta - Đỗ Minh Viễn cũng đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Thế nên chắc chắn thiên phú của Đỗ Trọng cũng không quá tệ, nhưng ông ta không muốn có sức mạnh Võ Thần.
“Chú hai, cháu biết, thật ra chú cũng hiểu, tuy bố cháu có trách nhiệm trong chuyện năm đó, nhưng không thể trách mỗi ông ấy, cho dù thế nào, chúng ta cũng là người nhà, Minh Viễn rất mong chú sẽ quay về Võ Tông”.
Thấy Đỗ Trọng không nói gì, Đỗ Minh Viễn lại nói, trong mắt tràn ngập vẻ thành khẩn.
Dương Thanh là người ngoài cuộc, cảm thấy rất mất tự nhiên, muốn rời khỏi đây.
Đỗ Trọng bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Bá, trong mắt ông ta không có vẻ căm thù, chỉ có tình cảm phức tạp.
Đỗ Bá cũng đang im lặng nhìn Đỗ Trọng.
Một lúc lâu sau, Đỗ Bá mới thở dài, nói: “Anh biết em hận anh, cũng không ép em ở lại giúp anh, nhưng... dù sao em cũng là người của Võ Tông, anh hy vọng em có thể tới từ đường một chuyến”.
Trong mắt Đỗ Trọng tràn ngập vẻ cô độc, ông ta bỗng lắc đầu, nói: “Quy định người của gia tộc có thể nhường cơ hội bước vào từ đường cho người ngoài có còn không?”
Đỗ Bá gật đầu: “Đây là quy định do tổ tiên Võ Tông để lại, đương nhiên không thể bỏ”.
Đỗ Trọng nói: “Nếu thế, tôi sẽ nhường cơ hội này cho Dương Thanh”.
Nghe thấy thế, Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn đều có vẻ kinh ngạc, hình như họ không ngờ Đỗ Trọng lại nhường cơ hội quan trọng như thế cho Dương Thanh.
Có lẽ người ngoài không biết tầm quan trọng của việc bước vào từ đường Võ Tông, nhưng người của Võ Tông thì lại biết rất rõ.
Ở Võ Tông, cứ năm năm từ đường sẽ mở ra một lần, chỉ những người có thiên phú xuất sắc nhất trong số các cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Võ Tông mới có tư cách bước vào đó.
Không những thế, số người bước vào từ đường của Võ Tông còn bị giới hạn, chỉ có ba suất thôi.
Trong đó, tông chủ có một suất chỉ định người bước vào từ đường, còn hai suất khác sẽ dành cho người có thiên phú mạnh nhất trong các cao thủ Võ Tông.
Người của Võ Tông chỉ được bước vào từ đường một lần duy nhất trong đời.
Sau khi bước vào từ đường, họ sẽ có cơ hội được thừa kế sức mạnh Võ Thần của tổ tiên, sau khi nhận truyền thừa, tốc độ tu luyện của họ sẽ tăng vọt.
Đương nhiên, đó chỉ là hy vọng mà thôi, hơn nữa hy vọng này vô cùng xa vời, cứ gần mười năm mới có một người thừa kế sức mạnh Võ Thần.
Đỗ Bá chính là người nhận được truyền thừa Võ Thần sau khi bước vào từ đường, mà Đỗ Minh Viễn cũng thế.
Những người nhận được truyền thừa Võ Thần sẽ đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong là ít nhất, còn mức cao nhất mà họ có thể vươn tới là gì, không ai biết được.
Bởi vì rất nhiều cao thủ bước vào Thiên Cảnh của Võ Tông đã biến mất, không ai biết họ đã đi đâu.
Một số người nói vì cao thủ Thiên Cảnh không được tùy ý bước vào thế tục, cũng không thể nhúng tay vào tranh đấu giữa cao thủ dưới Thiên Cảnh, nên những cao thủ Võ Tông đã bước vào Thiên Cảnh mới không xuất hiện nữa.
Dương Thanh cũng không biết tầm quan trọng của truyền thừa Võ Thần, nhưng anh biết đối với Đỗ Trọng, chắc chắn cơ hội bước vào từ đường sẽ rất quý giá.
Anh vội từ chối: “Ông Đỗ, tôi không nhận đâu!”
Anh thực sự rất cảm kích Đỗ Trọng, để cứu anh, Đỗ Trọng đã quay lại Võ Tông mà ông ta rời đi suốt mấy chục năm, chỉ để xin một viên đan dược cứu mạng anh từ nơi này.
Bây giờ Đỗ Trọng còn định nhường cơ hội quý giá như thế cho anh, sao anh có thể nhận chứ?
Đỗ Trọng nhìn về phía Dương Thanh, nói với vẻ thành khẩn: “Minh chủ, tôi quá già rồi, cho dù bước vào từ đường thì cũng không lĩnh ngộ được sức mạnh Võ Thần đâu, để tôi đi thì đúng là lãng phí cơ hội”.
“Thiên phú của cậu rất mạnh, nếu bước vào từ đường, chắc chắn cậu sẽ nhận được sức mạnh của truyền thừa Võ Thần, sau khi lĩnh ngộ truyền thừa Võ Thần, tốc độ tu luyện của cậu sẽ nhanh hơn, đến khi đó, dưới Thiên Cảnh, không ai làm gì được cậu nữa”.
Dương Thanh dứt khoát lắc đầu, nói: “Ông Đỗ, đây là cơ hội của ông, cho dù ông không lĩnh ngộ được thì cũng nên bước vào từ đường Võ Tông”.
Đây là giới hạn của Dương Thanh, tuy anh muốn mạnh hơn nhưng sẽ không cướp kỳ ngộ của người khác.
Từ Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn thì có thể thấy, thiên phú của Đỗ Trọng sẽ không quá yếu, chỉ vì một số nguyên nhân nên Đỗ Trọng mới chán nản, bỏ lỡ thời điểm tu luyện tốt nhất.
Có lẽ việc này có liên quan đến ân oán giữa Đỗ Bá và Đỗ Trọng.
Đỗ Bá nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Dương Thanh, thật ra ta có cách để giúp cả cháu và Đỗ Trọng bước vào từ đường”.
Dương Thanh từ chối ngay: “Cảm ơn ý tốt của bác, nhưng cháu cũng không phải người Võ Tông, nên thôi ạ”.
Đỗ Bá nói: “Cháu đừng vội từ chối, nghe ta nói rồi hãy quyết định xem có cùng bước vào từ đường với Đỗ Trọng không”.
Dương Thanh không nói gì nữa, chờ Đỗ Bá giải thích.
Đỗ Bá nói tiếp: “Đỗ Trọng muốn nhường cơ hội bước vào từ đường cho cháu, không phải vì nó không muốn bước vào từ đường, tuy nó đã bỏ lỡ độ tuổi bước vào từ đường tốt nhất, nhưng giờ vẫn chưa muộn”.
“Nếu nó nhận được truyền thừa Võ Thần, việc tu luyện sẽ tiến triển cực nhanh, cùng lắm chỉ mất năm năm, nó sẽ đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, Dương Thanh cảm thấy hơi khó tin, khoa trương quá, năm năm có thể giúp Đỗ Trọng đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong từ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ thật à?
Phải biết rằng Đỗ Trọng đã lớn tuổi, tốc độ tu luyện sẽ ngày càng chậm hơn.
Đỗ Bá nói thêm: “Có lẽ cháu sẽ nghĩ ta nói quá lên, nhưng dựa vào tình trạng của người thừa kế Võ Thần đã lĩnh ngộ sức mạnh Võ Thần trước kia, sau khi nhận được truyền thừa, họ đều tu luyện rất nhanh”.
“Ta nhận được truyền thừa Võ Thần khi đã 40 tuổi, lúc đó ta mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng chỉ ba năm ngắn ngủi, ta đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi”.
“Còn Minh Viễn thì nhận được truyền thừa Võ Thần vào năm 45 tuổi, bây giờ mới đầy 50 tuổi, nó đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
Nghe Đỗ Bá nói xong, Dương Thanh mới biết Đỗ Bá không hề nói khoác, sau khi nhận được truyền thừa Võ Thần, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn thật.
Ở thế tục, anh chưa bao giờ thấy cao thủ nào có tốc độ tu luyện nhanh như thế.
Dương Thanh hỏi: “Phải làm thế nào thì cháu và ông Đỗ mới có thể cùng bước vào từ đường Võ Tông?”