Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1916: Không chịu được
Trong lúc hiệp hội võ thuật nước Dương đang chú ý đến Dương Thanh, ở một nơi khác, cũng có người đang chú ý đến Dương Thanh.
Võ Tông, Ma Sơn.
Một lão già tóc bạc mặc đồ truyền thống đang ngồi xếp bằng trên bệ ngọc, trên người tản ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Lão ta có vẻ đau đớn, càng tu luyện lâu, nỗi đau mà lão ta phải chịu cũng lớn dần.
“Phụt!”
Lão ta bỗng hộc máu, khí thế trên người cũng lập tức tiêu tan.
“Bố!”
Một người trung niên mặc đồ truyền thống vội xông lên trước, đỡ lấy lão già, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Người trung niên vội hỏi với đôi mắt đỏ hoe: “Bố, bố sao rồi?”
Lão già khẽ lắc đầu, mặt hơi tái, lão ta thấp giọng nói: “Con yên tâm, tạm thời chưa chết đâu!”
Người trung niên vội đỡ lão già lên ghế mây, đưa cho lão ta một chén trà.
Người trung niên nói: “Bố, bố có bệnh cũ, đừng tu luyện nữa, nếu cứ tiếp tục tu luyện thì chỉ gây ra tổn thương không thể cứu vãn cho cơ thể bố thôi”.
Lão già cười lạnh, ngạo nghễ nói: “Đỗ Bá này anh minh cả đời, sao có thể từ bỏ việc tu luyện chỉ vì chút ốm đau chứ? Một ngày nào đó, ta sẽ bước lên Thiên Cảnh!”
Người trung niên lập tức im lặng, ông ta biết rõ, với sự cố chấp của bố mình, lão ta không bao giờ từ bỏ việc tu luyện, trừ khi... chết!
Đỗ Bá chợt hỏi: “Tên nhãi kia thế nào rồi?”
Người trung niên khẽ lắc đầu: “Chắc không kiên trì được lâu, nghe nói người nhận nhiệm vụ ám sát của hiệp hội võ thuật nước Dương lần này là một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đến từ nước Dương, còn lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố Thổ”.
“Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, tuy thiên phú của cậu ta rất nghịch thiên, nhưng nếu muốn giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố Thổ bằng thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ thì đúng là viển vông”.
Đỗ Bá nhíu mày, có vẻ không vui: “Minh Viễn, đừng như ếch ngồi đáy giếng, thế giới này rất lớn, ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng không phải gia tộc mạnh nhất”.
“Cậu ta có thể đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ trước 30 tuổi, chắc chắn sẽ không đơn giản, sức chiến đấu của cậu ta vốn không tầm thường, chưa chắc đã không đánh lại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
Tuy Đỗ Minh Viễn không cho là đúng nhưng cũng không dám cãi bố, vội nói: “Bố, con biết rồi ạ”.
Thấy Đỗ Minh Viễn không tin, Đỗ Bá rất bất mãn, nhưng cũng không nói thêm gì, nhiều khi cứ nói chuyện bằng sự thật thì tốt hơn.
Lúc này Dương Thanh đang chiến đấu kịch liệt với sát thủ, tuy sức mạnh nguyên tố Thổ của sát thủ đã bị kìm hãm, nhưng ông ta vẫn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật, sức chiến đấu mà ông ta thể hiện ra vô cùng mạnh mẽ.
Dương Thanh đã kích hoạt huyết mạch cuồng hóa đến cực điểm từ nãy, nếu kích hoạt thêm thì anh sẽ mất lý trí thật.
Có thể nói bây giờ anh đã ở trạng thái mạnh nhất.
May mà có vẻ anh đã chiếm thế thượng phong, có sức mạnh Thủ Hộ bảo vệ cơ thể anh, sát thủ chịu thiệt rất nhiều.
Đồng thời, sát thủ cũng vô cùng kinh hãi, ông ta đã dốc toàn lực, thậm chí có mấy lần tung đòn chí mạng trúng người Dương Thanh, nhưng vẫn không tạo thành vết thương chí mạng cho anh.
Ông ta bỗng có ảo giác, dường như Dương Thanh sẽ không bị thương, cho dù ông ta tấn công mạnh đến mức nào thì cũng không thể tạo thành tổn thương chí mạng cho anh, còn Dương Thanh thì càng đánh càng mạnh.
Sát thủ ngày càng khiếp sợ, Dương Thanh chỉ là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, sao có thể phát huy thực lực mạnh đến thế chứ?
Quan trọng nhất là anh mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ mà đã có sức chiến đấu của Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu để anh bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, dưới Thiên Cảnh, còn ai là đối thủ của anh chắc?
Càng nghĩ, sát thủ càng khiếp sợ hơn, đồng thời, ý muốn giết Dương Thanh của ông ta cũng đã lên đến đỉnh điểm.
Ông ta vốn là cao thủ nước Dương, Dương Thanh lại có nợ máu với cao thủ nước Dương, nếu bây giờ Dương Thanh không chết, một khi anh bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, có lẽ anh sẽ trở thành ác mộng của cao thủ nước Dương.
“Rầm!”
Sau một cú va chạm mãnh liệt, cả hai đều lùi lại mấy bước.
Lúc này, cơ thể hai người đầy máu, quần áo cũng rách tươm, mặt đất chỗ hai người giao chiến đã bị phá hủy, biến thành bãi đất gồ ghề.
Tài xế lái chiếc Unimog đã lái xe ra chỗ cách đó mấy chục mét từ nãy, chỉ sợ trận chiến giữa hai người sẽ phá hỏng xe.
Tài xế lái chiếc Unimog kích động nói: “Chỉ cần cậu ta có thể sống sót, chắc chắn sau này sẽ trở thành cao thủ đứng trên đỉnh!”
Với tư cách là người Chiêu Châu, hắn cũng rất vui khi thấy Dương Thanh mạnh như thế.
Với kiến thức của hắn, hắn chưa bao giờ nghe nói đến người thanh niên nào còn trẻ như thế mà đã có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Dương Thanh và sát thủ đứng ở hai phía, khí thế của hai người đều vô cùng bất ổn, trận chiến cường độ cao vừa rồi đã khiến cả hai tiêu hao rất nhiều.
Có thể nói, cả hai đều đã đến giới hạn, nếu tiếp tục thì có thể phân rõ thắng thua bất cứ lúc nào.
Vào khoảng khắc phân rõ thắng thua, đó cũng là lúc một trong hai người chết.
Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, anh cắn đầu lưỡi, cố gắng giữ tỉnh táo.
Anh có thể mạnh hơn nữa, nhưng rất có thể anh sẽ hoàn toàn mất lý trí, một khi mất lý trí, anh không khác gì quái vật.
Chút lý trí cuối cùng đang giúp anh tỉnh táo.
“Giết!”
Dương Thanh bỗng hét lớn, chủ động lao tới chỗ sát thủ.
Anh cầm Huyết Chủy trong tay, Huyết Chủy tản ra khí thế khủng khiếp, như muốn nuốt chửng sát thủ.
Huyết Chủy để lại rất nhiều vết máu trên người sát thủ, những vết thương do linh khí gây ra sẽ không thể hồi phục trong thời gian ngắn.
Cho dù sát thủ sống sót thì cũng phải chịu đau đớn dữ dội suốt quãng đời còn lại.
Thấy Dương Thanh lao về phía mình, sát thủ cũng hoàn toàn bùng nổ, tức giận gầm lên, xông lên đón đỡ.
“Rầm rầm rầm!”
Một đợt đối đầu khác lại nổ ra, hai người điên cuồng tấn công nhau, đòn đánh nào cũng nhằm lấy mạng đối phương.
Huyết Chủy trong tay Dương Thanh không ngừng vung lên, cứ mấy giây lại rạch trúng sát thủ một lần.
Nhưng sát thủ như không có cảm giác, liều mạng khiến Dương Thanh bị thương nặng.
Ông ta biết ông ta không còn hy vọng giết Dương Thanh nữa, mà ông ta cũng đã kiệt sức rồi.
Nhưng với tư cách là cao thủ nước Dương, ông ta phải nghĩ cách tiêu diệt Dương Thanh, cho dù không giết được thì cũng phải cho Dương Thanh đòn chí mạng.
Phần thưởng nhiệm vụ mà hiệp hội võ thuật nước Dương công bố lần này vô cùng hậu hĩnh, ông ta biết cho dù ông ta chết dưới tay Dương Thanh, cũng sẽ có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới nhận nhiệm vụ này ngay rồi đi giết Dương Thanh.
Dương Thanh cũng đã suy yếu rồi, cho dù anh thắng ông ta thì sao chứ? Đến lần sát thủ tấn công tiếp theo, anh còn chịu được à?
Võ Tông, Ma Sơn.
Một lão già tóc bạc mặc đồ truyền thống đang ngồi xếp bằng trên bệ ngọc, trên người tản ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Lão ta có vẻ đau đớn, càng tu luyện lâu, nỗi đau mà lão ta phải chịu cũng lớn dần.
“Phụt!”
Lão ta bỗng hộc máu, khí thế trên người cũng lập tức tiêu tan.
“Bố!”
Một người trung niên mặc đồ truyền thống vội xông lên trước, đỡ lấy lão già, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Người trung niên vội hỏi với đôi mắt đỏ hoe: “Bố, bố sao rồi?”
Lão già khẽ lắc đầu, mặt hơi tái, lão ta thấp giọng nói: “Con yên tâm, tạm thời chưa chết đâu!”
Người trung niên vội đỡ lão già lên ghế mây, đưa cho lão ta một chén trà.
Người trung niên nói: “Bố, bố có bệnh cũ, đừng tu luyện nữa, nếu cứ tiếp tục tu luyện thì chỉ gây ra tổn thương không thể cứu vãn cho cơ thể bố thôi”.
Lão già cười lạnh, ngạo nghễ nói: “Đỗ Bá này anh minh cả đời, sao có thể từ bỏ việc tu luyện chỉ vì chút ốm đau chứ? Một ngày nào đó, ta sẽ bước lên Thiên Cảnh!”
Người trung niên lập tức im lặng, ông ta biết rõ, với sự cố chấp của bố mình, lão ta không bao giờ từ bỏ việc tu luyện, trừ khi... chết!
Đỗ Bá chợt hỏi: “Tên nhãi kia thế nào rồi?”
Người trung niên khẽ lắc đầu: “Chắc không kiên trì được lâu, nghe nói người nhận nhiệm vụ ám sát của hiệp hội võ thuật nước Dương lần này là một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đến từ nước Dương, còn lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố Thổ”.
“Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, tuy thiên phú của cậu ta rất nghịch thiên, nhưng nếu muốn giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố Thổ bằng thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ thì đúng là viển vông”.
Đỗ Bá nhíu mày, có vẻ không vui: “Minh Viễn, đừng như ếch ngồi đáy giếng, thế giới này rất lớn, ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng không phải gia tộc mạnh nhất”.
“Cậu ta có thể đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ trước 30 tuổi, chắc chắn sẽ không đơn giản, sức chiến đấu của cậu ta vốn không tầm thường, chưa chắc đã không đánh lại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
Tuy Đỗ Minh Viễn không cho là đúng nhưng cũng không dám cãi bố, vội nói: “Bố, con biết rồi ạ”.
Thấy Đỗ Minh Viễn không tin, Đỗ Bá rất bất mãn, nhưng cũng không nói thêm gì, nhiều khi cứ nói chuyện bằng sự thật thì tốt hơn.
Lúc này Dương Thanh đang chiến đấu kịch liệt với sát thủ, tuy sức mạnh nguyên tố Thổ của sát thủ đã bị kìm hãm, nhưng ông ta vẫn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật, sức chiến đấu mà ông ta thể hiện ra vô cùng mạnh mẽ.
Dương Thanh đã kích hoạt huyết mạch cuồng hóa đến cực điểm từ nãy, nếu kích hoạt thêm thì anh sẽ mất lý trí thật.
Có thể nói bây giờ anh đã ở trạng thái mạnh nhất.
May mà có vẻ anh đã chiếm thế thượng phong, có sức mạnh Thủ Hộ bảo vệ cơ thể anh, sát thủ chịu thiệt rất nhiều.
Đồng thời, sát thủ cũng vô cùng kinh hãi, ông ta đã dốc toàn lực, thậm chí có mấy lần tung đòn chí mạng trúng người Dương Thanh, nhưng vẫn không tạo thành vết thương chí mạng cho anh.
Ông ta bỗng có ảo giác, dường như Dương Thanh sẽ không bị thương, cho dù ông ta tấn công mạnh đến mức nào thì cũng không thể tạo thành tổn thương chí mạng cho anh, còn Dương Thanh thì càng đánh càng mạnh.
Sát thủ ngày càng khiếp sợ, Dương Thanh chỉ là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, sao có thể phát huy thực lực mạnh đến thế chứ?
Quan trọng nhất là anh mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ mà đã có sức chiến đấu của Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu để anh bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, dưới Thiên Cảnh, còn ai là đối thủ của anh chắc?
Càng nghĩ, sát thủ càng khiếp sợ hơn, đồng thời, ý muốn giết Dương Thanh của ông ta cũng đã lên đến đỉnh điểm.
Ông ta vốn là cao thủ nước Dương, Dương Thanh lại có nợ máu với cao thủ nước Dương, nếu bây giờ Dương Thanh không chết, một khi anh bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, có lẽ anh sẽ trở thành ác mộng của cao thủ nước Dương.
“Rầm!”
Sau một cú va chạm mãnh liệt, cả hai đều lùi lại mấy bước.
Lúc này, cơ thể hai người đầy máu, quần áo cũng rách tươm, mặt đất chỗ hai người giao chiến đã bị phá hủy, biến thành bãi đất gồ ghề.
Tài xế lái chiếc Unimog đã lái xe ra chỗ cách đó mấy chục mét từ nãy, chỉ sợ trận chiến giữa hai người sẽ phá hỏng xe.
Tài xế lái chiếc Unimog kích động nói: “Chỉ cần cậu ta có thể sống sót, chắc chắn sau này sẽ trở thành cao thủ đứng trên đỉnh!”
Với tư cách là người Chiêu Châu, hắn cũng rất vui khi thấy Dương Thanh mạnh như thế.
Với kiến thức của hắn, hắn chưa bao giờ nghe nói đến người thanh niên nào còn trẻ như thế mà đã có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Dương Thanh và sát thủ đứng ở hai phía, khí thế của hai người đều vô cùng bất ổn, trận chiến cường độ cao vừa rồi đã khiến cả hai tiêu hao rất nhiều.
Có thể nói, cả hai đều đã đến giới hạn, nếu tiếp tục thì có thể phân rõ thắng thua bất cứ lúc nào.
Vào khoảng khắc phân rõ thắng thua, đó cũng là lúc một trong hai người chết.
Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, anh cắn đầu lưỡi, cố gắng giữ tỉnh táo.
Anh có thể mạnh hơn nữa, nhưng rất có thể anh sẽ hoàn toàn mất lý trí, một khi mất lý trí, anh không khác gì quái vật.
Chút lý trí cuối cùng đang giúp anh tỉnh táo.
“Giết!”
Dương Thanh bỗng hét lớn, chủ động lao tới chỗ sát thủ.
Anh cầm Huyết Chủy trong tay, Huyết Chủy tản ra khí thế khủng khiếp, như muốn nuốt chửng sát thủ.
Huyết Chủy để lại rất nhiều vết máu trên người sát thủ, những vết thương do linh khí gây ra sẽ không thể hồi phục trong thời gian ngắn.
Cho dù sát thủ sống sót thì cũng phải chịu đau đớn dữ dội suốt quãng đời còn lại.
Thấy Dương Thanh lao về phía mình, sát thủ cũng hoàn toàn bùng nổ, tức giận gầm lên, xông lên đón đỡ.
“Rầm rầm rầm!”
Một đợt đối đầu khác lại nổ ra, hai người điên cuồng tấn công nhau, đòn đánh nào cũng nhằm lấy mạng đối phương.
Huyết Chủy trong tay Dương Thanh không ngừng vung lên, cứ mấy giây lại rạch trúng sát thủ một lần.
Nhưng sát thủ như không có cảm giác, liều mạng khiến Dương Thanh bị thương nặng.
Ông ta biết ông ta không còn hy vọng giết Dương Thanh nữa, mà ông ta cũng đã kiệt sức rồi.
Nhưng với tư cách là cao thủ nước Dương, ông ta phải nghĩ cách tiêu diệt Dương Thanh, cho dù không giết được thì cũng phải cho Dương Thanh đòn chí mạng.
Phần thưởng nhiệm vụ mà hiệp hội võ thuật nước Dương công bố lần này vô cùng hậu hĩnh, ông ta biết cho dù ông ta chết dưới tay Dương Thanh, cũng sẽ có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới nhận nhiệm vụ này ngay rồi đi giết Dương Thanh.
Dương Thanh cũng đã suy yếu rồi, cho dù anh thắng ông ta thì sao chứ? Đến lần sát thủ tấn công tiếp theo, anh còn chịu được à?