Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1909: Chờ em nửa năm
Mã Siêu bình tĩnh nhìn Dương Thanh đang kích động, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Anh Thanh, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng anh đã giúp em quá nhiều rồi, em cũng không thể dựa vào anh mãi đúng không?”
“Em cũng biết, nếu để anh tìm cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong có sức mạnh Phong Ấn thì sẽ dễ hơn em tìm rất nhiều, nhưng ở Ma Sơn, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào”.
“Em có vợ con, nhưng anh cũng có! Không thể bắt anh chịu mọi thứ vì em được đúng không? Làm thế không công bằng với anh, cũng không công bằng với chị dâu và Tiêu Tiêu”.
“Anh Thanh, em hy vọng sau này, anh có thể suy nghĩ cho mình nhiều hơn một chút”.
Lời Mã Siêu nói như gáo nước lạnh giội lên đầu Dương Thanh, khiến anh lập tức bình tĩnh lại.
Đúng thế!
Anh luôn muốn bảo vệ người bên cạnh anh, thậm chí còn mạo hiểm cả tính mạng, như khi đến Hoài Thành trước đó, anh còn trở mặt với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu mạng anh không lớn thì đã chết ở Hoài Thành từ lâu rồi.
Ngay cả ông Cửu bảo vệ anh cũng chết ở Hoài Thành.
Những lời mà anh vừa chất vấn Mã Siêu khiến anh không khỏi tự hỏi mình, trước khi làm những chuyện nguy hiểm đó, chẳng lẽ anh không hề nghĩ đến việc mình cũng có vợ con ư?
Bây giờ, Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu có khỏe mạnh hay không, anh cũng không biết.
Càng nghĩ, Dương Thanh càng thấy tự trách hơn.
Mã Siêu nói: “Anh Thanh, xin lỗi! Khiến anh khó chịu rồi”.
Dương Thanh lắc đầu, không muốn nói chuyện này nữa: “Chúng ta đi thôi!”
Trước 12h trưa mai, nếu họ không đến chiến trường ngoài biên giới kịp, Võ Tông ở Ma Sơn sẽ xử tử Đỗ Trọng.
Chiến trường ngoài biên giới rất rộng, Ma Sơn cũng rất lớn, nếu họ muốn đến Ma Sơn trước 12h trưa mai thì thời gian hết sức gấp rút.
Ở Chiêu Châu, nếu muốn đi đâu thì chỉ cần ngồi máy bay mấy tiếng là đến rồi, nhưng cả chiến trường ngoài biên giới chỉ có một sân bay thôi.
Sau khi đến sân bay ở chiến trường ngoài biên giới, nếu muốn tới Ma Sơn thì phải ngồi xe việt dã, trèo đèo lội suối thì mới đến được Ma Sơn, rồi lại phải ngồi xe mấy tiếng để tới Võ Tông nữa.
Có thể nói thời gian hết sức ít ỏi, nếu muốn đến Võ Tông trước 12h trưa mai, còn không được gặp chuyện gì ngoài ý muốn trên đường, bằng không nhỡ mất thêm thời gian, đừng nghĩ đến việc tới Võ Tông kịp lúc.
Cùng lúc đó, ở chiến trường ngoài biên giới, trong Võ Tông tại Ma Sơn.
Một ông lão tóc bạc đang ngồi trên ghế mây, nhàn nhã thưởng thức trà.
Lúc này, một người trung niên bước vào.
“Tông chủ!”
Người trung niên cung kính đứng trước mặt ông lão.
Ông lão đặt chén trà xuống, nhìn về phía người trung niên: “Đã sắp xếp xong hết chưa?”
Người trung niên gật đầu rồi nói: “Hồi nãy, Dương Thanh đã rời khỏi dinh thự Vân Phong, mặt khác, tôi đã tiết lộ hành tung của cậu ta cho người nước Dương rồi”.
Ông lão gật đầu: “Tốt lắm! Tiếp tục theo dõi cậu ta!”
Người trung niên vội đáp: “Vâng!”
Dương Thanh không ngờ người Võ Tông đã bảo anh đến Võ Tông trước 12h trưa mai, nhưng lại tiết lộ hành tung của anh cho người nước Dương.
Phía bên kia, tại trụ sở chính của hiệp hội võ thuật nước Dương, nước Dương.
Một đám cao thủ nước Dương ngồi chung với nhau.
Trên ghế chính là một ông lão mặc đồ luyện võ, Shendai Kabuto và Aoki Yamato ngồi hai bên ông lão này.
“Hội trưởng Yoshida, Dương Thanh đã giết hội trưởng Kitano, còn giết phó hội trưởng Yoshida nữa, đây là tội chết, nếu bây giờ cậu ta đã rời khỏi Yến Đô, chúng ta phải nắm lấy cơ hội này để giết cậu ta! Báo thù rửa hận cho Kitano và phó hội trưởng Yoshida!”
Shendai Kabuto tức giận nói.
Aoki Yamato cũng siết chặt nắm tay, nói với vẻ căm hận: “Dương Thanh đã sỉ nhục cao thủ nước Dương chúng ta, cậu ta phải chịu trách nhiệm về chuyện này! Phải giết cậu ta thì mới có thể rửa hết nhục nhã!”
Những người khác cũng thi nhau quát: “Giết Dương Thanh, rửa sạch nhục nhã!”
Trong lúc nhất thời, cao thủ nước Dương trong phòng họp đều quát lớn, ai cũng có vẻ căm hận, chỉ muốn đi giết Dương Thanh ngay.
Mặt ông lão ngồi ở ghế chính lạnh tanh, mãi đến khi đám người đã yên lặng thì mới lạnh lùng nói với vẻ đằng đằng sát khí: “Mọi người nói không sai, Dương Thanh phải chết! Yoshida Shinichi tôi thề, sẽ khiến cậu ta trả giá bằng mạng sống!”
Yoshida Shinichi là cao thủ do thế gia võ thuật đằng sau gia tộc Yoshida cử đến hiệp hội võ thuật nước Dương, là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật.
Trước kia, ba thế gia lớn chọn Kitano Takeshi làm hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương vì Kitano Takeshi có thân phận trong sạch, không liên quan gì đến ba thế gia lớn.
Nhưng bây giờ, Kitano Takeshi đã chết, Yoshida Kakeru mà gia tộc Yoshida cử đến hiệp hội võ thuật nước Dương cũng đã chết, có thể nói gia tộc Yoshida bị tổn thất nặng nề, nên cử luôn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong ra.
Có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong trấn giữ, đương nhiên gia tộc Aoki và gia tộc Shendai sẽ không tranh giành chức hội trưởng.
Dương Thanh cũng không biết, anh vừa tới chiến trường ngoài biên giới, cao thủ nước Dương đã để mắt đến anh, còn nhắm vào mạng sống của anh nữa.
11h đêm, Dương Thanh và Mã Siêu mới lên chuyến bay quốc tế đến chiến trường ngoài biên giới.
Mãi tới 3h sáng, máy bay mới đáp xuống sân bay quốc tế ở chiến trường ngoài biên giới.
Sau khi máy bay hạ cánh, Mã Siêu nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, giờ mới 3h sáng, chắc chúng ta vẫn còn nhiều thời gian nhỉ?”
Dương Thanh lắc đầu, nói với vẻ nghiêm nghị: “Từ đây đến Ma Sơn còn mất ít nhất sáu tiếng ngồi xe nữa, rồi phải ngồi xe hai tiếng để tới Võ Tông, tính như thế thì chúng ta còn một giờ trống, nhưng đừng quên nơi này là chiến trường ngoài biên giới”.
“Chiến đấu có thể xảy ra bất cứ lúc nào, một khi đường đi của chúng ta bị phá hủy hoặc gặp phải sát thủ, một giờ trống đó không đủ đâu”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Mã Siêu có vẻ lo lắng.
Anh ta thoáng do dự rồi nói: “Anh Thanh, sau khi đến Ma Sơn, anh cứ kệ em, em sẽ tự rèn luyện ở Ma Sơn”.
Lần này anh ta đến Ma Sơn là để rèn luyện.
Tuy anh ta cũng biết Dương Thanh sẽ gặp nguy hiểm khi đến Võ Tông, nhưng anh ta càng rõ hơn, thực lực của anh ta còn quá yếu, cho dù đi theo Dương Thanh thì cũng chỉ trở thành gánh nặng.
Dương Thanh đi một mình thì hành động cũng thuận tiện hơn, để không trở thành gánh nặng của Dương Thanh, anh ta định tách ra khỏi Dương Thanh sau khi đến Ma Sơn.
Dương Thanh chăm chú nhìn Mã Siêu, hỏi: “Cậu nghĩ kỹ thật rồi chứ?”
Mã Siêu gật đầu, cười: “Em nghĩ kỹ rồi, anh Thanh cứ yên tâm, em sẽ sống sót! Chờ em nửa năm, em lại đi cùng anh!”
Đây là mục tiêu mà anh ta đặt ra cho mình, dùng nửa năm để khiến thực lực có sự thay đổi về chất.
Dương Thanh gật đầu: “Được! Tôi sẽ chờ cậu nửa năm!”
“Em cũng biết, nếu để anh tìm cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong có sức mạnh Phong Ấn thì sẽ dễ hơn em tìm rất nhiều, nhưng ở Ma Sơn, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào”.
“Em có vợ con, nhưng anh cũng có! Không thể bắt anh chịu mọi thứ vì em được đúng không? Làm thế không công bằng với anh, cũng không công bằng với chị dâu và Tiêu Tiêu”.
“Anh Thanh, em hy vọng sau này, anh có thể suy nghĩ cho mình nhiều hơn một chút”.
Lời Mã Siêu nói như gáo nước lạnh giội lên đầu Dương Thanh, khiến anh lập tức bình tĩnh lại.
Đúng thế!
Anh luôn muốn bảo vệ người bên cạnh anh, thậm chí còn mạo hiểm cả tính mạng, như khi đến Hoài Thành trước đó, anh còn trở mặt với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu mạng anh không lớn thì đã chết ở Hoài Thành từ lâu rồi.
Ngay cả ông Cửu bảo vệ anh cũng chết ở Hoài Thành.
Những lời mà anh vừa chất vấn Mã Siêu khiến anh không khỏi tự hỏi mình, trước khi làm những chuyện nguy hiểm đó, chẳng lẽ anh không hề nghĩ đến việc mình cũng có vợ con ư?
Bây giờ, Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu có khỏe mạnh hay không, anh cũng không biết.
Càng nghĩ, Dương Thanh càng thấy tự trách hơn.
Mã Siêu nói: “Anh Thanh, xin lỗi! Khiến anh khó chịu rồi”.
Dương Thanh lắc đầu, không muốn nói chuyện này nữa: “Chúng ta đi thôi!”
Trước 12h trưa mai, nếu họ không đến chiến trường ngoài biên giới kịp, Võ Tông ở Ma Sơn sẽ xử tử Đỗ Trọng.
Chiến trường ngoài biên giới rất rộng, Ma Sơn cũng rất lớn, nếu họ muốn đến Ma Sơn trước 12h trưa mai thì thời gian hết sức gấp rút.
Ở Chiêu Châu, nếu muốn đi đâu thì chỉ cần ngồi máy bay mấy tiếng là đến rồi, nhưng cả chiến trường ngoài biên giới chỉ có một sân bay thôi.
Sau khi đến sân bay ở chiến trường ngoài biên giới, nếu muốn tới Ma Sơn thì phải ngồi xe việt dã, trèo đèo lội suối thì mới đến được Ma Sơn, rồi lại phải ngồi xe mấy tiếng để tới Võ Tông nữa.
Có thể nói thời gian hết sức ít ỏi, nếu muốn đến Võ Tông trước 12h trưa mai, còn không được gặp chuyện gì ngoài ý muốn trên đường, bằng không nhỡ mất thêm thời gian, đừng nghĩ đến việc tới Võ Tông kịp lúc.
Cùng lúc đó, ở chiến trường ngoài biên giới, trong Võ Tông tại Ma Sơn.
Một ông lão tóc bạc đang ngồi trên ghế mây, nhàn nhã thưởng thức trà.
Lúc này, một người trung niên bước vào.
“Tông chủ!”
Người trung niên cung kính đứng trước mặt ông lão.
Ông lão đặt chén trà xuống, nhìn về phía người trung niên: “Đã sắp xếp xong hết chưa?”
Người trung niên gật đầu rồi nói: “Hồi nãy, Dương Thanh đã rời khỏi dinh thự Vân Phong, mặt khác, tôi đã tiết lộ hành tung của cậu ta cho người nước Dương rồi”.
Ông lão gật đầu: “Tốt lắm! Tiếp tục theo dõi cậu ta!”
Người trung niên vội đáp: “Vâng!”
Dương Thanh không ngờ người Võ Tông đã bảo anh đến Võ Tông trước 12h trưa mai, nhưng lại tiết lộ hành tung của anh cho người nước Dương.
Phía bên kia, tại trụ sở chính của hiệp hội võ thuật nước Dương, nước Dương.
Một đám cao thủ nước Dương ngồi chung với nhau.
Trên ghế chính là một ông lão mặc đồ luyện võ, Shendai Kabuto và Aoki Yamato ngồi hai bên ông lão này.
“Hội trưởng Yoshida, Dương Thanh đã giết hội trưởng Kitano, còn giết phó hội trưởng Yoshida nữa, đây là tội chết, nếu bây giờ cậu ta đã rời khỏi Yến Đô, chúng ta phải nắm lấy cơ hội này để giết cậu ta! Báo thù rửa hận cho Kitano và phó hội trưởng Yoshida!”
Shendai Kabuto tức giận nói.
Aoki Yamato cũng siết chặt nắm tay, nói với vẻ căm hận: “Dương Thanh đã sỉ nhục cao thủ nước Dương chúng ta, cậu ta phải chịu trách nhiệm về chuyện này! Phải giết cậu ta thì mới có thể rửa hết nhục nhã!”
Những người khác cũng thi nhau quát: “Giết Dương Thanh, rửa sạch nhục nhã!”
Trong lúc nhất thời, cao thủ nước Dương trong phòng họp đều quát lớn, ai cũng có vẻ căm hận, chỉ muốn đi giết Dương Thanh ngay.
Mặt ông lão ngồi ở ghế chính lạnh tanh, mãi đến khi đám người đã yên lặng thì mới lạnh lùng nói với vẻ đằng đằng sát khí: “Mọi người nói không sai, Dương Thanh phải chết! Yoshida Shinichi tôi thề, sẽ khiến cậu ta trả giá bằng mạng sống!”
Yoshida Shinichi là cao thủ do thế gia võ thuật đằng sau gia tộc Yoshida cử đến hiệp hội võ thuật nước Dương, là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật.
Trước kia, ba thế gia lớn chọn Kitano Takeshi làm hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương vì Kitano Takeshi có thân phận trong sạch, không liên quan gì đến ba thế gia lớn.
Nhưng bây giờ, Kitano Takeshi đã chết, Yoshida Kakeru mà gia tộc Yoshida cử đến hiệp hội võ thuật nước Dương cũng đã chết, có thể nói gia tộc Yoshida bị tổn thất nặng nề, nên cử luôn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong ra.
Có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong trấn giữ, đương nhiên gia tộc Aoki và gia tộc Shendai sẽ không tranh giành chức hội trưởng.
Dương Thanh cũng không biết, anh vừa tới chiến trường ngoài biên giới, cao thủ nước Dương đã để mắt đến anh, còn nhắm vào mạng sống của anh nữa.
11h đêm, Dương Thanh và Mã Siêu mới lên chuyến bay quốc tế đến chiến trường ngoài biên giới.
Mãi tới 3h sáng, máy bay mới đáp xuống sân bay quốc tế ở chiến trường ngoài biên giới.
Sau khi máy bay hạ cánh, Mã Siêu nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, giờ mới 3h sáng, chắc chúng ta vẫn còn nhiều thời gian nhỉ?”
Dương Thanh lắc đầu, nói với vẻ nghiêm nghị: “Từ đây đến Ma Sơn còn mất ít nhất sáu tiếng ngồi xe nữa, rồi phải ngồi xe hai tiếng để tới Võ Tông, tính như thế thì chúng ta còn một giờ trống, nhưng đừng quên nơi này là chiến trường ngoài biên giới”.
“Chiến đấu có thể xảy ra bất cứ lúc nào, một khi đường đi của chúng ta bị phá hủy hoặc gặp phải sát thủ, một giờ trống đó không đủ đâu”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Mã Siêu có vẻ lo lắng.
Anh ta thoáng do dự rồi nói: “Anh Thanh, sau khi đến Ma Sơn, anh cứ kệ em, em sẽ tự rèn luyện ở Ma Sơn”.
Lần này anh ta đến Ma Sơn là để rèn luyện.
Tuy anh ta cũng biết Dương Thanh sẽ gặp nguy hiểm khi đến Võ Tông, nhưng anh ta càng rõ hơn, thực lực của anh ta còn quá yếu, cho dù đi theo Dương Thanh thì cũng chỉ trở thành gánh nặng.
Dương Thanh đi một mình thì hành động cũng thuận tiện hơn, để không trở thành gánh nặng của Dương Thanh, anh ta định tách ra khỏi Dương Thanh sau khi đến Ma Sơn.
Dương Thanh chăm chú nhìn Mã Siêu, hỏi: “Cậu nghĩ kỹ thật rồi chứ?”
Mã Siêu gật đầu, cười: “Em nghĩ kỹ rồi, anh Thanh cứ yên tâm, em sẽ sống sót! Chờ em nửa năm, em lại đi cùng anh!”
Đây là mục tiêu mà anh ta đặt ra cho mình, dùng nửa năm để khiến thực lực có sự thay đổi về chất.
Dương Thanh gật đầu: “Được! Tôi sẽ chờ cậu nửa năm!”