Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1908: Tên khốn
Mắt Ngải Lâm lập tức đỏ hoe, tuy cô ấy không biết Mã Siêu và Dương Thanh phải thực hiện nhiệm vụ gì, nhưng cũng biết chắc chắn nhiệm vụ có thể khiến Dương Thanh đích thân ra tay không hề đơn giản.
Cô ấy nhìn Mã Siêu bằng đôi mắt đỏ hoe: “Anh đang bị thương, có thể chấp hành nhiệm vụ à?”
Mã Siêu cười nói: “Em yên tâm, có anh Thanh ở đây, anh không sao đâu, hơn nữa vết thương này không là gì cả”.
Anh ta nói rồi đón lấy con từ tay Ngải Lâm, mỉm cười hiền hòa, đùa bé Tĩnh An.
Dương Thanh cảm thấy vô cùng nặng nề, anh đến Ma Sơn để cứu người, nhưng Mã Siêu lại tới Ma Sơn để rèn luyện.
Có thể nói Ma Sơn là nơi nguy hiểm nhất thế tục, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có vô số.
Bao năm qua, có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã đến Ma Sơn để tìm kỳ ngộ đột phá.
Chính vì lẽ đó, Ma Sơn còn được gọi là đất thánh lên thẳng Thiên Cảnh.
Ở Ma Sơn, ngày nào cũng có cao thủ đỉnh cao chết, thậm chí ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có khả năng bỏ mạng.
Mã Siêu lại muốn đến nơi nguy hiểm như thế để rèn luyện một thời gian.
Dương Thanh là anh em mà lại không ngăn cản được, nếu Mã Siêu gặp bất trắc, anh cũng không biết phải đối mặt với Ngải Lâm thế nào.
Phùng Tiểu Uyển chợt nói: “Anh Thanh, anh đi theo em một lát, trước đó em đã luyện chế một số đan dược, có tác dụng rất lớn với anh và anh Siêu”.
Dương Thanh hiểu ý Phùng Tiểu Uyển, theo Phùng Tiểu Uyển lên tầng hai.
Không còn người khác nữa, Phùng Tiểu Uyển mới nghiêm nghị nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh Thanh, tình hình của anh Siêu tệ lắm ạ!”
Dương Thanh đã đoán được đáp án này từ nãy, bèn hỏi: “Rốt cuộc là tệ đến đâu?”
Phùng Tiểu Uyển nói: “Phong ấn Thị Huyết Châu trong người anh Siêu sắp vỡ, một khi phong ấn vỡ, có lẽ anh Siêu sẽ nổ tung vì sức mạnh đó ngay”.
Dương Thanh biết chuyện rất nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.
Anh vội hỏi: “Có cách nào để củng cố phong ấn Thị Huyết Châu không?”
Phùng Tiểu Uyển nói: “Trừ khi có cao thủ đỉnh cao biết thuật phong ấn, như cao thủ đã phong ấn Thị Huyết Châu giúp anh Siêu lần trước”.
Sắc mặt Dương Thanh lập tức trở nên hơi khó coi, lần trước ở Hoàng tộc họ Phùng, Mã Siêu đã hoàn toàn phát huy sức mạnh của Thị Huyết Châu trong người, đánh với Bách Lý Yến.
Cũng chính trong lần đó, một cao thủ mặc áo choàng đen bỗng xuất hiện, bảo nếu Dương Thanh đồng ý với một yêu cầu của mình thì sẽ đồng ý phong ấn Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu.
Nhưng Dương Thanh còn không biết rốt cuộc đối phương trông thế nào, tên gì, là ai, sao đi tìm đối phương để nhờ phong ấn Thị Huyết Châu cho Mã Siêu được chứ?
Dương Thanh có vẻ đau khổ, cắn răng: “Trừ cách đó ra, còn cách nào khác không?”
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa có cách nào khác, thực lực của đối phương quá mạnh, chỉ đối phương hoặc cao thủ có thực lực ngang bằng hay mạnh hơn đối phương, hơn nữa còn phải có sức mạnh Phong Ấn mới có thể củng cố phong ấn trong người anh Siêu”.
Dương Thanh hít sâu một hơi, cố kiểm soát tâm trạng của mình.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Với tình trạng bây giờ của cậu ấy thì còn kiên trì được bao lâu?”
Phùng Tiểu Uyển nói: “Phong ấn đã có vết nứt, sức mạnh của Thị Huyết Châu đang không ngừng ăn mòn cơ thể của anh Siêu qua vết nứt đó, vết nứt sẽ lớn dần theo thời gian, mãi đến khi phong ấn hoàn toàn vỡ vụn”.
“Với tình hình hiện giờ, có lẽ anh Siêu chỉ chịu được một tháng nữa là cùng, hơn nữa còn không được chủ động vận dụng sức mạnh của Thị Huyết Châu, nếu anh ấy dùng sức mạnh của Thị Huyết Châu nhiều, phong ấn sẽ vỡ nhanh hơn nữa”.
“Anh Thanh, tình trạng của anh Siêu thực sự rất tệ, anh định dẫn anh ấy đi làm nhiệm vụ thật à? Em đề nghị để anh ấy ở lại nghỉ ngơi, anh nghĩ cách tìm một cao thủ có sức mạnh Phong Ấn để củng cố phong ấn cho anh Siêu”.
Dương Thanh lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: “Không phải anh cứ dẫn cậu ấy đi, mà là cậu ấy kiên quyết phải đi”.
Với tư cách là anh em tốt của Mã Siêu, Dương Thanh hiểu rõ tính Mã Siêu, đừng ai hòng thay đổi chuyện mà anh ta muốn làm.
Ý định báo thù đã mọc rễ nảy mầm trong lòng Mã Siêu, Mã Siêu đã biết sự mạnh mẽ của kẻ địch, nếu muốn báo thù thì phải mau chóng trưởng thành để sớm ngày cứu mẹ khỏi gia tộc Bách Lý.
Phùng Tiểu Uyển thở dài, không nói thêm nữa, lấy rất nhiều đan dược ra đưa cho Dương Thanh: “Anh Thanh, trong số đan dược này, có loại chữa thương nhanh, có loại khôi phục thể lực nhanh, anh cầm hết đi!”
Dương Thanh nói với vẻ cảm kích: “Cảm ơn Tiểu Uyển!”
Anh biết bây giờ, trên thế giới này không còn luyện đan sư nữa, Phùng Tiểu Uyển chính là luyện đan sư duy nhất mà anh biết.
Viên đan dược nào cũng có giá trên trời ở hội đấu giá do gia tộc Cổ Võ tổ chức, có thể tưởng tượng được sự quý giá của đan dược.
Điều này cũng khiến anh nhận ra tầm quan trọng của Phùng Tiểu Uyển, đương nhiên, còn cả nguy hiểm luôn rình rập nữa.
Một khi thân phận luyện đan sư của Phùng Tiểu Uyển bị lộ, có lẽ cả thế giới sẽ tìm kiếm cô ta.
Dương Thanh nghiêm nghị dặn dò: “Tiểu Uyển, dù thế nào cũng phải giữ bí mật về thân phận luyện đan sư của em, đừng để bị lan truyền”.
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Anh Thanh yên tâm, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt”.
“Ừ!”
Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển cũng không nói nhiều, nhanh chóng xuống phòng khách ở tầng một.
Mã Siêu nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi chứ?”
Mắt Mã Siêu và Ngải Lâm đều đỏ hoe, trên mặt Ngải Lâm còn có nước mắt, trong mắt Mã Siêu cũng tràn ngập vẻ không nỡ.
Dương Thanh gật nhẹ đầu, nhìn đám người, trầm giọng nói: “Trong mấy ngày chúng tôi không ở đây, mọi người hãy tự bảo vệ mình”.
“Hai người cứ yên tâm đi đi, chúng tôi sẽ bảo vệ căn nhà này”.
Đám người thi nhau nói.
Họ đều hiểu Dương Thanh có chuyện quan trọng phải làm nên cũng không ngăn cản.
Dương Thanh nhanh chóng dẫn Mã Siêu rời khỏi dinh thự Vân Phong.
Lúc này Mã Siêu mới hỏi: “Anh Thanh, Tiểu Uyển nói gì với anh thế?”
Dương Thanh không giấu giếm, nói lại những gì mà Phùng Tiểu Uyển vừa nói cho Mã Siêu.
Sau khi nói xong, Dương Thanh nói: “Bây giờ về vẫn kịp, tôi hy vọng cậu sẽ quay về, ở bên chị Lâm và bé Tĩnh An, về phần phong ấn trong người cậu, cứ giao cho tôi, tôi sẽ tìm được một cao thủ đỉnh cao có sức mạnh Phong Ấn”.
Lần này anh phải đến Ma Sơn, mà ở Ma Sơn có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, Dương Thanh không tin không tìm được cao thủ nào có sức mạnh Phong Ấn ở đó.
Chắc chắn cao thủ đã phong ấn Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu hồi trước đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu vậy, Dương Thanh chỉ cần tìm một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong có sức mạnh Phong Ấn ở Ma Sơn là có thể củng cố phong ấn cho Mã Siêu rồi.
Mã Siêu lập tức lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Anh Thanh, anh cứ yên tâm, em không sao, không chừng khi ở Ma Sơn, em sẽ tìm ra cách tự cứu mình”.
Dương Thanh lập tức nổi giận, quát: “Tên khốn nhà cậu, đã thế rồi mà vẫn muốn đến Ma Sơn? Cậu không sợ chết ở Ma Sơn à? Tại sao cậu không bầu bạn với chị Lâm và bé Tĩnh An, nếu cậu chết, họ phải làm sao chứ?”
“Mã Siêu, cậu khiến tôi vô cùng, vô cùng thất vọng!”
Cô ấy nhìn Mã Siêu bằng đôi mắt đỏ hoe: “Anh đang bị thương, có thể chấp hành nhiệm vụ à?”
Mã Siêu cười nói: “Em yên tâm, có anh Thanh ở đây, anh không sao đâu, hơn nữa vết thương này không là gì cả”.
Anh ta nói rồi đón lấy con từ tay Ngải Lâm, mỉm cười hiền hòa, đùa bé Tĩnh An.
Dương Thanh cảm thấy vô cùng nặng nề, anh đến Ma Sơn để cứu người, nhưng Mã Siêu lại tới Ma Sơn để rèn luyện.
Có thể nói Ma Sơn là nơi nguy hiểm nhất thế tục, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có vô số.
Bao năm qua, có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã đến Ma Sơn để tìm kỳ ngộ đột phá.
Chính vì lẽ đó, Ma Sơn còn được gọi là đất thánh lên thẳng Thiên Cảnh.
Ở Ma Sơn, ngày nào cũng có cao thủ đỉnh cao chết, thậm chí ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có khả năng bỏ mạng.
Mã Siêu lại muốn đến nơi nguy hiểm như thế để rèn luyện một thời gian.
Dương Thanh là anh em mà lại không ngăn cản được, nếu Mã Siêu gặp bất trắc, anh cũng không biết phải đối mặt với Ngải Lâm thế nào.
Phùng Tiểu Uyển chợt nói: “Anh Thanh, anh đi theo em một lát, trước đó em đã luyện chế một số đan dược, có tác dụng rất lớn với anh và anh Siêu”.
Dương Thanh hiểu ý Phùng Tiểu Uyển, theo Phùng Tiểu Uyển lên tầng hai.
Không còn người khác nữa, Phùng Tiểu Uyển mới nghiêm nghị nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh Thanh, tình hình của anh Siêu tệ lắm ạ!”
Dương Thanh đã đoán được đáp án này từ nãy, bèn hỏi: “Rốt cuộc là tệ đến đâu?”
Phùng Tiểu Uyển nói: “Phong ấn Thị Huyết Châu trong người anh Siêu sắp vỡ, một khi phong ấn vỡ, có lẽ anh Siêu sẽ nổ tung vì sức mạnh đó ngay”.
Dương Thanh biết chuyện rất nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.
Anh vội hỏi: “Có cách nào để củng cố phong ấn Thị Huyết Châu không?”
Phùng Tiểu Uyển nói: “Trừ khi có cao thủ đỉnh cao biết thuật phong ấn, như cao thủ đã phong ấn Thị Huyết Châu giúp anh Siêu lần trước”.
Sắc mặt Dương Thanh lập tức trở nên hơi khó coi, lần trước ở Hoàng tộc họ Phùng, Mã Siêu đã hoàn toàn phát huy sức mạnh của Thị Huyết Châu trong người, đánh với Bách Lý Yến.
Cũng chính trong lần đó, một cao thủ mặc áo choàng đen bỗng xuất hiện, bảo nếu Dương Thanh đồng ý với một yêu cầu của mình thì sẽ đồng ý phong ấn Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu.
Nhưng Dương Thanh còn không biết rốt cuộc đối phương trông thế nào, tên gì, là ai, sao đi tìm đối phương để nhờ phong ấn Thị Huyết Châu cho Mã Siêu được chứ?
Dương Thanh có vẻ đau khổ, cắn răng: “Trừ cách đó ra, còn cách nào khác không?”
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa có cách nào khác, thực lực của đối phương quá mạnh, chỉ đối phương hoặc cao thủ có thực lực ngang bằng hay mạnh hơn đối phương, hơn nữa còn phải có sức mạnh Phong Ấn mới có thể củng cố phong ấn trong người anh Siêu”.
Dương Thanh hít sâu một hơi, cố kiểm soát tâm trạng của mình.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Với tình trạng bây giờ của cậu ấy thì còn kiên trì được bao lâu?”
Phùng Tiểu Uyển nói: “Phong ấn đã có vết nứt, sức mạnh của Thị Huyết Châu đang không ngừng ăn mòn cơ thể của anh Siêu qua vết nứt đó, vết nứt sẽ lớn dần theo thời gian, mãi đến khi phong ấn hoàn toàn vỡ vụn”.
“Với tình hình hiện giờ, có lẽ anh Siêu chỉ chịu được một tháng nữa là cùng, hơn nữa còn không được chủ động vận dụng sức mạnh của Thị Huyết Châu, nếu anh ấy dùng sức mạnh của Thị Huyết Châu nhiều, phong ấn sẽ vỡ nhanh hơn nữa”.
“Anh Thanh, tình trạng của anh Siêu thực sự rất tệ, anh định dẫn anh ấy đi làm nhiệm vụ thật à? Em đề nghị để anh ấy ở lại nghỉ ngơi, anh nghĩ cách tìm một cao thủ có sức mạnh Phong Ấn để củng cố phong ấn cho anh Siêu”.
Dương Thanh lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: “Không phải anh cứ dẫn cậu ấy đi, mà là cậu ấy kiên quyết phải đi”.
Với tư cách là anh em tốt của Mã Siêu, Dương Thanh hiểu rõ tính Mã Siêu, đừng ai hòng thay đổi chuyện mà anh ta muốn làm.
Ý định báo thù đã mọc rễ nảy mầm trong lòng Mã Siêu, Mã Siêu đã biết sự mạnh mẽ của kẻ địch, nếu muốn báo thù thì phải mau chóng trưởng thành để sớm ngày cứu mẹ khỏi gia tộc Bách Lý.
Phùng Tiểu Uyển thở dài, không nói thêm nữa, lấy rất nhiều đan dược ra đưa cho Dương Thanh: “Anh Thanh, trong số đan dược này, có loại chữa thương nhanh, có loại khôi phục thể lực nhanh, anh cầm hết đi!”
Dương Thanh nói với vẻ cảm kích: “Cảm ơn Tiểu Uyển!”
Anh biết bây giờ, trên thế giới này không còn luyện đan sư nữa, Phùng Tiểu Uyển chính là luyện đan sư duy nhất mà anh biết.
Viên đan dược nào cũng có giá trên trời ở hội đấu giá do gia tộc Cổ Võ tổ chức, có thể tưởng tượng được sự quý giá của đan dược.
Điều này cũng khiến anh nhận ra tầm quan trọng của Phùng Tiểu Uyển, đương nhiên, còn cả nguy hiểm luôn rình rập nữa.
Một khi thân phận luyện đan sư của Phùng Tiểu Uyển bị lộ, có lẽ cả thế giới sẽ tìm kiếm cô ta.
Dương Thanh nghiêm nghị dặn dò: “Tiểu Uyển, dù thế nào cũng phải giữ bí mật về thân phận luyện đan sư của em, đừng để bị lan truyền”.
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Anh Thanh yên tâm, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt”.
“Ừ!”
Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển cũng không nói nhiều, nhanh chóng xuống phòng khách ở tầng một.
Mã Siêu nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi chứ?”
Mắt Mã Siêu và Ngải Lâm đều đỏ hoe, trên mặt Ngải Lâm còn có nước mắt, trong mắt Mã Siêu cũng tràn ngập vẻ không nỡ.
Dương Thanh gật nhẹ đầu, nhìn đám người, trầm giọng nói: “Trong mấy ngày chúng tôi không ở đây, mọi người hãy tự bảo vệ mình”.
“Hai người cứ yên tâm đi đi, chúng tôi sẽ bảo vệ căn nhà này”.
Đám người thi nhau nói.
Họ đều hiểu Dương Thanh có chuyện quan trọng phải làm nên cũng không ngăn cản.
Dương Thanh nhanh chóng dẫn Mã Siêu rời khỏi dinh thự Vân Phong.
Lúc này Mã Siêu mới hỏi: “Anh Thanh, Tiểu Uyển nói gì với anh thế?”
Dương Thanh không giấu giếm, nói lại những gì mà Phùng Tiểu Uyển vừa nói cho Mã Siêu.
Sau khi nói xong, Dương Thanh nói: “Bây giờ về vẫn kịp, tôi hy vọng cậu sẽ quay về, ở bên chị Lâm và bé Tĩnh An, về phần phong ấn trong người cậu, cứ giao cho tôi, tôi sẽ tìm được một cao thủ đỉnh cao có sức mạnh Phong Ấn”.
Lần này anh phải đến Ma Sơn, mà ở Ma Sơn có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, Dương Thanh không tin không tìm được cao thủ nào có sức mạnh Phong Ấn ở đó.
Chắc chắn cao thủ đã phong ấn Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu hồi trước đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu vậy, Dương Thanh chỉ cần tìm một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong có sức mạnh Phong Ấn ở Ma Sơn là có thể củng cố phong ấn cho Mã Siêu rồi.
Mã Siêu lập tức lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Anh Thanh, anh cứ yên tâm, em không sao, không chừng khi ở Ma Sơn, em sẽ tìm ra cách tự cứu mình”.
Dương Thanh lập tức nổi giận, quát: “Tên khốn nhà cậu, đã thế rồi mà vẫn muốn đến Ma Sơn? Cậu không sợ chết ở Ma Sơn à? Tại sao cậu không bầu bạn với chị Lâm và bé Tĩnh An, nếu cậu chết, họ phải làm sao chứ?”
“Mã Siêu, cậu khiến tôi vô cùng, vô cùng thất vọng!”