Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1906: Vô cùng hâm mộ
Nghe thấy người đó nói Đỗ Trọng gặp chuyện, mọi người đều biến sắc.
Dương Thanh vội hỏi: “Rốt cuộc ông Đỗ đã gặp chuyện gì? Nói rõ đi!”
Trinh sát vội nói: “Ông Đỗ đến Ma Sơn ở chiến trường ngoài biên giới, bị Võ Tông ở Ma Sơn bắt giữ, người của Võ Tông tung tin, bảo minh chủ Võ Minh đích thân tới Ma Sơn đón người, trước 12h trưa mai, nếu minh chủ không xuất hiện, họ sẽ xử tử ông Đỗ”.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh.
Nét mặt Dương Thanh lạnh lùng đến cực điểm, anh không ngờ Đỗ Trọng lại đến Ma Sơn để tìm Hồi Hồn Đan cho anh, càng không ngờ Đỗ Trọng sẽ bị người của Võ Tông bắt giữ.
Với tư cách là Chiến Thần Bất Bại của Chiêu Châu, anh biết rõ mọi chuyện về chiến trường ngoài biên giới.
Anh là cao thủ bước ra từ Ma Sơn, nên cũng nắm rõ các thế lực ở nơi này.
Tại Ma Sơn có rất nhiều thế lực, trong số những thế lực này, có năm thế lực mạnh nhất, mà Võ Tông chính là một trong năm thế lực hàng đầu ở Ma Sơn.
Năm đó khi Dương Thanh đến Ma Sơn, anh cũng chỉ nghe nói đến Võ Tông chứ chưa bao giờ tiếp xúc với người của Võ Tông.
Hồi đó anh còn rất yếu, trong mắt anh, cao thủ Võ Tông tựa như tiên trên trời.
Đương nhiên đó là mấy năm trước, khi Dương Thanh chỉ có thực lực Thần Cảnh.
Cao thủ mạnh nhất Võ Tông là tông chủ Võ Tông, tên Cổ Sơn, đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Nghe nói Cổ Sơn đến từ gia tộc Cổ Võ, muốn tìm kiếm kỳ ngộ đột phá cảnh giới nên mới đến Ma Sơn, đồng thời sáng lập Võ Tông.
“Tôi đã nghe nói về Võ Tông, nghe nói Võ Tông rất coi trọng thiên tài võ thuật, chắc họ biết thiên phú của minh chủ vô cùng yêu nghiệt nên muốn minh chủ gia nhập Võ Tông”.
Ninh Thiên Hòa chợt nói.
Dương Thanh hơi kinh ngạc, không ngờ Ninh Thiên Hòa còn biết cả Võ Tông.
Ngụy Thiên Thành vội nói: “Chắc chắn là thế rồi! Đối phương gọi đích danh minh chủ đi đón ông Đỗ, mà minh chủ vừa giết Bách Lý Huyền có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, tức là Võ Tông nắm rõ mọi chuyện ở đây”.
Hồng Phúc cũng gật nhẹ đầu, nhưng không nói gì.
Dương Thanh không hề do dự, nói: “Nếu Võ Tông đã muốn tôi đến Ma Sơn đón người, vậy tôi đi một chuyến là được!”
Cho dù Võ Tông có mục đích gì, anh cũng phải đến đó.
Đỗ Trọng đi tìm đan dược cứu mạng anh nên mới bị người của Võ Tông bắt, nếu anh không đi cứu Đỗ Trọng, người của Võ Minh sẽ nghĩ gì về anh?
Biết Dương Thanh định đến Ma Sơn, đám người đều giật mình.
Tuy họ chưa bao giờ đến Ma Sơn, nhưng cũng biết ít nhiều về tình hình ở nơi này, Võ Tông lại là một trong năm thế lực hàng đầu ở Ma Sơn, nên đương nhiên họ cũng biết chuyến đi đến Ma Sơn lần này của Dương Thanh nguy hiểm cỡ nào.
Ninh Thiên Hòa nghiêm nghị nói: “Minh chủ, để tôi đi với cậu!”
Thấy thế, Hồng Phúc và Ngụy Thiên Thành cũng nói: “Minh chủ, chúng tôi cũng đi với cậu!”
Dương Thanh từ chối luôn: “Võ Minh vẫn cần mọi người trấn giữ, tôi sẽ đón ông Đỗ về!”
Nghe thấy thế, ba người không dám nói thêm nữa.
Họ đều biết thực lực mình đến đâu, Dương Thanh có thể ung dung giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nhưng họ thì không, nếu chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, theo Dương Thanh đến Ma Sơn sẽ khiến anh vướng víu.
“Anh Thanh, em đi với anh!”
Lúc này, Mã Siêu bước tới, nghiêm nghị nói.
Anh ta vốn định đến Ma Sơn để rèn luyện, bây giờ vừa hay Dương Thanh cũng tới Ma Sơn, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Dương Thanh nhìn Mã Siêu: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”
Mã Siêu gật đầu: “Anh Thanh, anh cứ yên tâm, tuy em muốn mau chóng mạnh lên, nhưng cũng biết mình còn vợ con, em sẽ không liều lĩnh đối mặt với mọi nguy hiểm chỉ vì mạnh lên”.
“Hơn nữa, trong người em có Thị Huyết Châu, nếu dốc hết sức đối phó thì cũng phát huy được thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, cao thủ bình thường khó giết em lắm”.
Dương Thanh đã nói hết những gì nên nói, nếu Ma Siêu đã quyết tâm đi, anh cũng không tiện ngăn cản nữa.
“Minh chủ, phải xử trí những người này thế nào ạ?”
Ninh Thiên Hòa bỗng chỉ vào ba mươi cao thủ do Đinh Văn Trác dẫn tới, nói: “Những người này đều là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thực lực không tầm thường, nhưng có thể khẳng định, không phải ai trong số họ cũng là cao thủ nhà họ Đinh”.
Dương Thanh nhìn về phía những người kia, trong lúc nhất thời, ba mươi cao thủ kia đều có vẻ sợ hãi, hai người mạnh nhất trong số họ đã bị Dương Thanh giết rồi.
Trong số các cao thủ còn lại, người mạnh nhất mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, Dương Thanh có thể giết cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nói gì đến họ chứ.
Cho dù cả ba mươi người họ hợp sức, có lẽ còn chưa chạm được vào sợi tóc của Dương Thanh thì đã bị giết rồi.
Dương Thanh hỏi: “Mọi người đến từ đâu?”
Một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong vội nói: “Thưa minh chủ, trong số chúng tôi, chỉ có năm cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh đến từ nhà họ Đinh ở phía Bắc, có hai mươi cao thủ từ Siêu Phàm Nhị Cảnh tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh do nhà họ Đinh bỏ tiền để thuê về, còn năm cao thủ bị gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý xem như vật phẩm, đưa cho nhà họ Đinh ở phía Bắc”.
“Nhưng năm người chúng tôi cũng không có thiện cảm gì với gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, bởi vì chúng tôi là nô lệ của gia tộc Bách Lý, ở gia tộc Bách Lý, họ cũng không coi chúng tôi như con người, chúng tôi chỉ có lòng căm thù với gia tộc Bách Lý thôi!”
Sau khi ông ta dứt lời, một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ khác cũng nói: “Đúng đúng đúng, năm người chúng tôi đều là nô lệ đê tiện nhất của gia tộc Bách Lý, nếu không vì bất đắc dĩ, chúng tôi đã rời khỏi gia tộc Bách Lý từ lâu rồi”.
“Hy vọng minh chủ Dương có thể chấp nhận chúng tôi, chúng tôi thề, kiếp này sẽ không phản bội Võ Minh, nếu phản bội thì trời tru đất diệt, chết không yên lành!”
“Xin minh chủ Dương chấp nhận chúng tôi, chúng tôi xin quy phục Võ Minh, toàn tâm toàn ý phục vụ Võ Minh!”
...
Trong lúc nhất thời, các cao thủ đó thi nhau cầu khẩn.
Dương Thanh thản nhiên nhìn đám người này, anh cũng không rõ họ có nói thật không, nhưng xem ra không giả.
Hơn nữa, cho dù những người này muốn gây chuyện thì cũng không tạo được sóng gió gì khi có anh ở đây.
Cho dù không có anh ở đây, sau này Võ Minh vẫn có Đỗ Trọng và Ninh Thiên Hòa, cũng có thể trấn áp đám người này.
Dương Thanh nghĩ ngợi rồi nhìn về phía Ninh Thiên Hòa: “Ông nghĩ sao?”
Ninh Thiên Hòa nói: “Tôi nghĩ có thể để năm cao thủ của nhà họ Đinh cút đi! Còn 25 cao thủ kia, nếu muốn thì ở lại, còn không thì cũng cút nốt”.
“Với những người đồng ý ở lại Võ Minh, tạm thời xem biểu hiện của họ, chỉ cần họ đồng ý nghe theo sự quản lý của Võ Minh, sau này có thể khen thưởng họ theo cống hiến của họ với Võ Minh”.
Dương Thanh gật đầu: “Được, cứ theo lời ông nói, chuyện khác giao cho ông!”
Dương Thanh nói rồi lấy một viên đan dược ra, đưa cho Ninh Thiên Hòa rồi nói: “Đây là Phá Kính Đan, sẽ giúp cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong có tỷ lệ đột phá một cảnh giới rất lớn, sau khi ông uống xong, chắc sẽ đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ”.
Nghe thấy thế, Ninh Thiên Hòa lập tức mừng rỡ nói: “Cảm ơn minh chủ! Cảm ơn minh chủ ạ!”
Những người khác đều nhìn về phía Ninh Thiên Hòa bằng ánh mắt hâm mộ.
Dương Thanh vội hỏi: “Rốt cuộc ông Đỗ đã gặp chuyện gì? Nói rõ đi!”
Trinh sát vội nói: “Ông Đỗ đến Ma Sơn ở chiến trường ngoài biên giới, bị Võ Tông ở Ma Sơn bắt giữ, người của Võ Tông tung tin, bảo minh chủ Võ Minh đích thân tới Ma Sơn đón người, trước 12h trưa mai, nếu minh chủ không xuất hiện, họ sẽ xử tử ông Đỗ”.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh.
Nét mặt Dương Thanh lạnh lùng đến cực điểm, anh không ngờ Đỗ Trọng lại đến Ma Sơn để tìm Hồi Hồn Đan cho anh, càng không ngờ Đỗ Trọng sẽ bị người của Võ Tông bắt giữ.
Với tư cách là Chiến Thần Bất Bại của Chiêu Châu, anh biết rõ mọi chuyện về chiến trường ngoài biên giới.
Anh là cao thủ bước ra từ Ma Sơn, nên cũng nắm rõ các thế lực ở nơi này.
Tại Ma Sơn có rất nhiều thế lực, trong số những thế lực này, có năm thế lực mạnh nhất, mà Võ Tông chính là một trong năm thế lực hàng đầu ở Ma Sơn.
Năm đó khi Dương Thanh đến Ma Sơn, anh cũng chỉ nghe nói đến Võ Tông chứ chưa bao giờ tiếp xúc với người của Võ Tông.
Hồi đó anh còn rất yếu, trong mắt anh, cao thủ Võ Tông tựa như tiên trên trời.
Đương nhiên đó là mấy năm trước, khi Dương Thanh chỉ có thực lực Thần Cảnh.
Cao thủ mạnh nhất Võ Tông là tông chủ Võ Tông, tên Cổ Sơn, đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Nghe nói Cổ Sơn đến từ gia tộc Cổ Võ, muốn tìm kiếm kỳ ngộ đột phá cảnh giới nên mới đến Ma Sơn, đồng thời sáng lập Võ Tông.
“Tôi đã nghe nói về Võ Tông, nghe nói Võ Tông rất coi trọng thiên tài võ thuật, chắc họ biết thiên phú của minh chủ vô cùng yêu nghiệt nên muốn minh chủ gia nhập Võ Tông”.
Ninh Thiên Hòa chợt nói.
Dương Thanh hơi kinh ngạc, không ngờ Ninh Thiên Hòa còn biết cả Võ Tông.
Ngụy Thiên Thành vội nói: “Chắc chắn là thế rồi! Đối phương gọi đích danh minh chủ đi đón ông Đỗ, mà minh chủ vừa giết Bách Lý Huyền có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, tức là Võ Tông nắm rõ mọi chuyện ở đây”.
Hồng Phúc cũng gật nhẹ đầu, nhưng không nói gì.
Dương Thanh không hề do dự, nói: “Nếu Võ Tông đã muốn tôi đến Ma Sơn đón người, vậy tôi đi một chuyến là được!”
Cho dù Võ Tông có mục đích gì, anh cũng phải đến đó.
Đỗ Trọng đi tìm đan dược cứu mạng anh nên mới bị người của Võ Tông bắt, nếu anh không đi cứu Đỗ Trọng, người của Võ Minh sẽ nghĩ gì về anh?
Biết Dương Thanh định đến Ma Sơn, đám người đều giật mình.
Tuy họ chưa bao giờ đến Ma Sơn, nhưng cũng biết ít nhiều về tình hình ở nơi này, Võ Tông lại là một trong năm thế lực hàng đầu ở Ma Sơn, nên đương nhiên họ cũng biết chuyến đi đến Ma Sơn lần này của Dương Thanh nguy hiểm cỡ nào.
Ninh Thiên Hòa nghiêm nghị nói: “Minh chủ, để tôi đi với cậu!”
Thấy thế, Hồng Phúc và Ngụy Thiên Thành cũng nói: “Minh chủ, chúng tôi cũng đi với cậu!”
Dương Thanh từ chối luôn: “Võ Minh vẫn cần mọi người trấn giữ, tôi sẽ đón ông Đỗ về!”
Nghe thấy thế, ba người không dám nói thêm nữa.
Họ đều biết thực lực mình đến đâu, Dương Thanh có thể ung dung giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nhưng họ thì không, nếu chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, theo Dương Thanh đến Ma Sơn sẽ khiến anh vướng víu.
“Anh Thanh, em đi với anh!”
Lúc này, Mã Siêu bước tới, nghiêm nghị nói.
Anh ta vốn định đến Ma Sơn để rèn luyện, bây giờ vừa hay Dương Thanh cũng tới Ma Sơn, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Dương Thanh nhìn Mã Siêu: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”
Mã Siêu gật đầu: “Anh Thanh, anh cứ yên tâm, tuy em muốn mau chóng mạnh lên, nhưng cũng biết mình còn vợ con, em sẽ không liều lĩnh đối mặt với mọi nguy hiểm chỉ vì mạnh lên”.
“Hơn nữa, trong người em có Thị Huyết Châu, nếu dốc hết sức đối phó thì cũng phát huy được thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, cao thủ bình thường khó giết em lắm”.
Dương Thanh đã nói hết những gì nên nói, nếu Ma Siêu đã quyết tâm đi, anh cũng không tiện ngăn cản nữa.
“Minh chủ, phải xử trí những người này thế nào ạ?”
Ninh Thiên Hòa bỗng chỉ vào ba mươi cao thủ do Đinh Văn Trác dẫn tới, nói: “Những người này đều là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thực lực không tầm thường, nhưng có thể khẳng định, không phải ai trong số họ cũng là cao thủ nhà họ Đinh”.
Dương Thanh nhìn về phía những người kia, trong lúc nhất thời, ba mươi cao thủ kia đều có vẻ sợ hãi, hai người mạnh nhất trong số họ đã bị Dương Thanh giết rồi.
Trong số các cao thủ còn lại, người mạnh nhất mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, Dương Thanh có thể giết cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nói gì đến họ chứ.
Cho dù cả ba mươi người họ hợp sức, có lẽ còn chưa chạm được vào sợi tóc của Dương Thanh thì đã bị giết rồi.
Dương Thanh hỏi: “Mọi người đến từ đâu?”
Một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong vội nói: “Thưa minh chủ, trong số chúng tôi, chỉ có năm cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh đến từ nhà họ Đinh ở phía Bắc, có hai mươi cao thủ từ Siêu Phàm Nhị Cảnh tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh do nhà họ Đinh bỏ tiền để thuê về, còn năm cao thủ bị gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý xem như vật phẩm, đưa cho nhà họ Đinh ở phía Bắc”.
“Nhưng năm người chúng tôi cũng không có thiện cảm gì với gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, bởi vì chúng tôi là nô lệ của gia tộc Bách Lý, ở gia tộc Bách Lý, họ cũng không coi chúng tôi như con người, chúng tôi chỉ có lòng căm thù với gia tộc Bách Lý thôi!”
Sau khi ông ta dứt lời, một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ khác cũng nói: “Đúng đúng đúng, năm người chúng tôi đều là nô lệ đê tiện nhất của gia tộc Bách Lý, nếu không vì bất đắc dĩ, chúng tôi đã rời khỏi gia tộc Bách Lý từ lâu rồi”.
“Hy vọng minh chủ Dương có thể chấp nhận chúng tôi, chúng tôi thề, kiếp này sẽ không phản bội Võ Minh, nếu phản bội thì trời tru đất diệt, chết không yên lành!”
“Xin minh chủ Dương chấp nhận chúng tôi, chúng tôi xin quy phục Võ Minh, toàn tâm toàn ý phục vụ Võ Minh!”
...
Trong lúc nhất thời, các cao thủ đó thi nhau cầu khẩn.
Dương Thanh thản nhiên nhìn đám người này, anh cũng không rõ họ có nói thật không, nhưng xem ra không giả.
Hơn nữa, cho dù những người này muốn gây chuyện thì cũng không tạo được sóng gió gì khi có anh ở đây.
Cho dù không có anh ở đây, sau này Võ Minh vẫn có Đỗ Trọng và Ninh Thiên Hòa, cũng có thể trấn áp đám người này.
Dương Thanh nghĩ ngợi rồi nhìn về phía Ninh Thiên Hòa: “Ông nghĩ sao?”
Ninh Thiên Hòa nói: “Tôi nghĩ có thể để năm cao thủ của nhà họ Đinh cút đi! Còn 25 cao thủ kia, nếu muốn thì ở lại, còn không thì cũng cút nốt”.
“Với những người đồng ý ở lại Võ Minh, tạm thời xem biểu hiện của họ, chỉ cần họ đồng ý nghe theo sự quản lý của Võ Minh, sau này có thể khen thưởng họ theo cống hiến của họ với Võ Minh”.
Dương Thanh gật đầu: “Được, cứ theo lời ông nói, chuyện khác giao cho ông!”
Dương Thanh nói rồi lấy một viên đan dược ra, đưa cho Ninh Thiên Hòa rồi nói: “Đây là Phá Kính Đan, sẽ giúp cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong có tỷ lệ đột phá một cảnh giới rất lớn, sau khi ông uống xong, chắc sẽ đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ”.
Nghe thấy thế, Ninh Thiên Hòa lập tức mừng rỡ nói: “Cảm ơn minh chủ! Cảm ơn minh chủ ạ!”
Những người khác đều nhìn về phía Ninh Thiên Hòa bằng ánh mắt hâm mộ.