Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1903-1904
Chương 1903: Nảy ý rút lui
Dương Thanh cũng không thừa thắng xông lên đuổi giết Bách Lý Huyền, chỉ lạnh lùng nhìn lão ta.
Đối với anh, nếu thực lực mà Bách Lý Huyền vừa thể hiện đã là cực hạn của lão ta, vậy Bách Lý Huyền cũng không có tư cách đánh với anh nữa.
“Hay lắm!”
Mã Siêu kích động siết chặt nắm tay, Dương Thanh càng mạnh, anh ta càng vui mừng, cũng càng thấy áp lực.
Nhưng anh ta không sợ, anh ta tin chắc rằng mình sẽ mau chóng bắt kịp Dương Thanh.
Trận chiến này khiến anh ta vô cùng xúc động, anh ta thầm hạ quyết tâm, sau khi chuyện này kết thúc, anh ta sẽ nghĩ cách để thực lực của mình có sự đột phá mang tính thực chất.
“Minh chủ vạn tuế!”
“Minh chủ vô địch!”
...
Các cao thủ Võ Minh kích động hét lớn, sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến họ hết sức tán thành vị minh chủ này.
Bây giờ ở Võ Minh, danh vọng của Dương Thanh đã lên đến mức cao nhất.
Trước đó, khi anh giết Kitano Takeshi ở Võ Thần Quán, vì trận đấu đó quá cuồng bạo, cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh không chịu nổi áp lực mạnh mẽ nên bắt buộc phải rời khỏi Võ Thần Quán.
Nhưng hôm nay, trận chiến giữa Dương Thanh và Bách Lý Huyền đã diễn ra ở cửa trụ sở chính Võ Minh, tuy cao thủ Võ Minh cách đó rất xa nhưng vẫn tận mắt chứng kiến Bách Lý Huyền thua Dương Thanh.
Quan trọng là Bách Lý Huyền còn đến từ gia tộc Cổ Võ, là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nhưng vẫn thua Dương Thanh, tức là thực lực của Dương Trần đã mạnh đến mức có thể đánh bại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ rồi á?
Ở Chiêu Châu, nhờ sự tồn tại của Thủ Hộ Minh, cao thủ Thiên Cảnh không thể vào thế tục, ra tay với cao thủ dưới Thiên Cảnh.
Hay nói cách khác, khắp Chiêu Châu, không còn mấy ai đủ tư cách trở thành đối thủ của Dương Thanh nữa, có lẽ chỉ còn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thôi.
Bách Lý Huyền chật vật bò dậy, khóe miệng rỉ máu, nét mặt nghiêm nghị chưa từng có.
Lão ta chưa bao giờ ngờ sẽ có ngày, một người từng là chủ của chi thứ ba thuộc gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý như lão ta lại thua một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ của thế tục.
Nếu cảnh giới của Dương Thanh cao hơn lão ta thì cũng thôi, đằng này Dương Thanh lại thấp hơn lão ta một cảnh giới, quan trọng là Dương Thanh còn rất trẻ, mới 28 tuổi.
Với chiến tích này, cho dù là ở gia tộc Cổ Võ thì cũng đứng đầu đúng không?
“Dương Thanh!”
Bách Lý Huyền thấp giọng gọi tên Dương Thanh, càng muốn giết Dương Thanh hơn nữa.
Dương Thanh và Mã Siêu có quan hệ cực tốt, Bách Lý Thu Nguyệt - mẹ Mã Siêu lại bị giam lỏng ở gia tộc Bách Lý, như vậy sau này, một ngày nào đó, Dương Thanh và Mã Siêu sẽ đến gia tộc Bách Lý.
Bây giờ Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ mà đã có sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu Dương Thanh đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, có phải anh sẽ áp đảo cả cao thủ Thiên Cảnh sơ kỳ không thế?
Đương nhiên, cho dù Dương Thanh có thực lực đánh với cao thủ Thiên Cảnh sơ kỳ một trận thật thì cũng không thể cứu người khỏi gia tộc Bách Lý, gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý không chỉ có mỗi cao thủ Thiên Cảnh sơ kỳ đâu.
Nếu Dương Thanh đến gia tộc Bách Lý trước khi đạt tới Thiên Cảnh, tức là anh chán sống rồi.
Cho dù thế nào, với quan hệ giữa Dương Thanh và Mã Siêu, sớm muộn gì họ cũng sẽ đến gia tộc Bách Lý.
Trong thời gian ngắn, có lẽ họ sẽ không tới gia tộc Bách Lý, nhưng nếu ngày nào đó, cả Dương Thanh và Mã Siêu đều bước vào Thiên Cảnh thì sao?
Với thiên phú của Dương Thanh và Mã Siêu, có lẽ chỉ mất mấy năm để đột phá Thiên Cảnh.
Thiên phú của Mã Siêu và Dương Thanh còn chênh nhau rất nhiều, nếu Mã Siêu cũng bước vào Thiên Cảnh, có lẽ cảnh giới của Dương Thanh sẽ cao hơn, thậm chí có khả năng đạt tới Thiên Cảnh trung kỳ hoặc hậu kỳ.
Đến khi đó, hai cao thủ mạnh mẽ như thế cùng bước vào gia tộc Bách Lý thì sẽ gây ra hậu quả thế nào đây?
Bách Lý Huyền bỗng không dám nghĩ tiếp nữa.
Dương Thanh ngạo nghễ nhìn về phía Bách Lý Huyền, nói: “Nếu ông chỉ có chút thực lực ấy, tôi khuyên ông vẫn nên tự sát đi!”
Anh cũng không muốn kết thù với người của gia tộc Cổ Võ nhanh như thế, nhưng Bách Lý Huyền vừa sỉ nhục mẹ Mã Siêu là ả đê tiện, chỉ với câu này, Dương Thanh sẽ không bỏ qua cho Bách Lý Huyền.
Bách Lý Huyền thẹn quá hoá giận, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Nhãi ranh đừng ngông cuồng quá! Việc đắc tội với gia tộc Bách Lý không mang lại lợi ích gì cho cậu đâu”.
Dương Thanh cười lạnh, không hề sợ sự đe dọa của Bách Lý Huyền, lạnh lùng nói: “Tôi từng giết cao thủ của gia tộc Bách Lý, cho dù bây giờ tôi đồng ý buông bỏ ân oán với gia tộc Bách Lý, gia tộc Bách Lý sẽ từ bỏ việc báo thù ư?”
Bách Lý Huyền lạnh lùng nói: “Nếu cậu chịu nhân nhượng, tôi có thể cam đoan với cậu, sau này, cao thủ của gia tộc Bách Lý sẽ không ra tay với cậu nữa”.
Dương Thanh nói: “Tôi nhân nhượng cũng được thôi, chỉ cần gia tộc Bách Lý đồng ý thả mẹ Mã Siêu ra, ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ”.
“Láo xược!”
Bách Lý Huyền tức giận nói: “Cậu không biết ả đê tiện đó đã tạo thành tổn thất nặng nề cỡ nào cho gia tộc Bách Lý đâu, chỉ giam lỏng cô ta ở gia tộc Bách Lý đã là rộng lượng lắm rồi”.
Nghe thấy Bách Lý Huyền nói thế, Mã Siêu lập tức nổi giận, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Ông đáng chết!”
Khí thế của anh ta có xu hướng tăng vọt.
Dương Thanh vội hét lớn: “Mã Siêu!”
Tiếng hét này khiến Mã Siêu tỉnh táo lại ngay, anh ta vội kìm hãm sức mạnh của Thị Huyết Châu.
Trong mắt Dương Thanh tràn ngập sát khí, anh nhìn chằm chằm vào Bách Lý Huyền: “Đã vậy, chúng ta cũng không cần phải nói gì nữa, phát huy thực lực mạnh nhất của ông đi, bằng không, ông sẽ chết rất nhanh đấy”.
Sau khi anh dứt lời, khí thế khủng khiếp cũng bùng nổ từ người anh.
Cùng lúc đó, trong tay anh cũng có thêm một con dao găm màu đen đang tản ra hơi thở vô cùng nguy hiểm, đó chính là Huyết Chủy - báu vật quý giá nhất của gia tộc mang huyết mạch cuồng hóa.
Từ lần trước, sau khi Vô Danh - sư phụ của Dương Thanh xuất hiện, lấy được vỏ dao linh khí có thể giảm bớt sự cắn trả của Huyết Chủy đối với Dương Thanh từ tay cao thủ Thủ Hộ Minh, đây là lần thứ hai Dương Thanh dùng Huyết Chủy.
Vào khoảnh khắc Huyết Chủy xuất hiện, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo.
Khí thế của Dương Thanh càng cuồng bạo hơn, trong đôi mắt đỏ ngầu của anh có thêm vẻ ma mị.
Bách Lý Huyền lập tức biến sắc, hoảng sợ nói: “Dao găm linh khí! Không ngờ cậu lại có một con dao găm linh khí, còn điều khiển được nó!”
Cao thủ từ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong trở lên mới có thể nắm giữ linh khí, hơn nữa chưa chắc đã có thể điều khiển dễ dàng.
Về phần các cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, tuy cũng có người kiểm soát được linh khí nhưng cực ít, cho dù có thể, vậy ít nhất cũng phải là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Rõ ràng Dương Thanh chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ mà lại khống chế được dao găm linh khí, có thể tưởng tượng được sự kinh hãi của Bách Lý Huyền.
Cho dù là ở gia tộc Cổ Võ, linh khí cũng là báu vật quý giá nhất, hơn nữa số lượng còn có hạn, nhưng Dương Thanh lại có hai món linh khí.
Dương Thanh đã rút Huyết Chủy từ vỏ dao vàng, có thể chịu được sự ăn mòn của linh khí, đương nhiên cũng là linh khí.
Thế nên, cả dao găm linh khí lẫn vỏ dao đều là linh khí cả.
Khi dùng linh khí để chiến đấu, cao thủ có thể phát huy sức chiến đấu vượt xa cảnh giới ban đầu, khi chưa nhờ đến linh khí, Dương Thanh đã có thể đánh bại lão ta, bây giờ anh lại lấy dao găm linh khí ra thì sẽ mạnh đến mức nào chứ?
Bách Lý Huyền lập tức nảy ý rút lui.
Chương 1904: Ngăn cản Mã Siêu
Như cảm nhận được ý định rút lui của Bách Lý Huyền, Dương Thanh lạnh lùng nói: “Xin lỗi đi! Ông sỉ nhục mẹ của anh em tôi, ông phải xin lỗi!”
“Khinh người quá đáng!”
Bách Lý Huyền nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận.
Lão ta từng là chủ của chi thứ ba thuộc gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, dù gì cũng là người có tiếng tăm, bây giờ con và cháu lão ta cũng có địa vị rất cao ở gia tộc Bách Lý, một người là chủ chi thứ ba, người kia là người thừa kế chi thứ ba.
Tuy lão ta chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng vì có con trai và cháu trai vô cùng ưu tú nên cũng là quý tộc được người ta tôn trọng ở gia tộc Bách Lý.
Nhưng bây giờ, ở thế tục, lão ta lại bị một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ uy hiếp.
Vấn đề là lão ta lại không làm gì được Dương Thanh, sau khi Dương Thanh lấy Huyết Chủy ra, phần thắng của lão ta càng thấp.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Bách Lý Huyền: “Tôi chỉ cho ông một phút để suy nghĩ, hoặc xin lỗi, hoặc bây giờ tôi sẽ tiễn ông lên đường!”
Bách Lý Huyền giận không để đâu cho hết, nhưng đến nước này rồi, lão ta cũng chẳng dám nói ra.
Cao thủ Võ Minh đều hết sức kích động, không ngờ Dương Thanh lại uy hiếp được cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của gia tộc Bách Lý.
Có cao thủ như thế lãnh đạo Võ Minh, chắc chắn sau này Võ Minh sẽ ngày càng mạnh hơn rồi.
Họ bỗng nghi ngờ, cho dù cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đang ở đây, Dương Thanh cũng không sợ, thậm chí có thể bình tĩnh đối phó.
Mã Siêu nhìn chằm chằm vào Bách Lý Huyền với vẻ mặt đằng đằng sát khí, tuy anh ta rất muốn giết tên khốn đã sỉ nhục mẹ mình, nhưng không thể không nén giận.
Từ sau khi tạo một khe nứt trên phong ấn Thị Huyết Châu, bây giờ anh ta rất dễ bị sức mạnh của Thị Huyết Châu cắn trả.
Luồng sức mạnh này quá lớn, anh ta phải kìm hãm nó bất cứ lúc nào, chỉ hơi bất cẩn là sẽ bị thương nặng vì năng lượng của Thị Huyết Châu cắn trả ngay.
Cho dù anh ta muốn báo thù thì cũng không phải bây giờ, Bách Lý Huyền cũng chỉ là một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mà thôi, chẳng có tiếng nói gì ở gia tộc Bách Lý.
Từng giây trôi đi, nhoằng cái đã hết một phút.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Hết giờ rồi, nói cho tôi biết lựa chọn của ông đi!”
Bách Lý Huyền hít sâu một hơi, lập tức nói với vẻ không cam lòng: “Rất xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên sỉ nhục Bách Lý Thu Nguyệt!”
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi bảo ông xin lỗi anh em của tôi, chứ không phải xin lỗi tôi”.
Bách Lý Huyền tức giận nói: “Cậu đừng khinh người quá đáng, tôi đồng ý xin lỗi vì thực lực của cậu đáng để tôi xin lỗi, chứ cậu ta là cái thá gì? Một tên vô dụng mới đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ cũng có thể bắt tôi xin lỗi chắc?”
Dương Thanh nói: “Nếu ông không đồng ý, vậy bây giờ tôi đành tiễn ông lên đường thôi!”
Sau khi anh dứt lời, khí thế của anh lập tức tăng vọt.
“Xin lỗi!”
Bách Lý Huyền lập tức luống cuống, hét lớn với Mã Siêu: “Tôi có lỗi với cậu, tôi không nên sỉ nhục mẹ cậu, xin lỗi! Tôi sai rồi!”
Trên mặt lão ta tràn ngập vẻ nhục nhã, vì tức giận nên nét mặt cũng méo mó cả đi.
Với tư cách là người đứng đầu chi thứ ba của gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý trước kia mà lại bị dồn ép đến mức này, đây đúng là vết nhơ lớn nhất đời lão ta.
Lão ta vô cùng không cam lòng, nhưng không làm gì được.
Bách Lý Huyền căm tức nhìn Dương Thanh: “Bây giờ để tôi đi được chưa?”
Dương Thanh không nói gì, cũng không ra tay.
Bách Lý Huyền cho là Dương Thanh đã đồng ý để lão ta rời đi, bèn quay người rời khỏi đó.
Nhưng lão ta vừa đi được mấy bước, sát khí vô cùng khủng khiếp bỗng truyền đến từ sau lưng lão ta, lão ta lập tức biến sắc, giận dữ hét: “Dương Thanh, cậu đùa bỡn tôi!”
“Phập!”
Lão ta vừa dứt lời, một con dao găm màu đen bỗng lao về phía lưng lão ta, Bách Lý Huyền không có cơ hội né tránh nào, bị Huyết Chủy đâm trúng lưng.
Xung quanh lặng ngắt, mọi người tròn mắt nhìn cái xác ngã xuống đất với vẻ không dám tin.
Trước kia, trong mắt những cao thủ thế tục như họ, cao thủ của gia tộc Cổ Võ đều như thần linh trên trời, không thể mạo phạm, chứ đừng nói đến việc giết cao thủ của gia tộc Cổ Võ.
Nhưng bây giờ, ngay trước mặt họ, chẳng những một cao thủ đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý bị bắt xin lỗi mà còn bị giết.
Đó chính là một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ!
Cứ thế chết ư?
Mọi người đều cảm thấy không chân thực.
Ba mươi cao thủ được Đinh Văn Trác dẫn tới trước đó đều run rẩy, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Họ không biết Dương Thanh sẽ xử lý mình thế nào, nhưng họ biết, nếu Dương Thanh muốn ra tay, ba mươi cao thủ sẽ bị xóa sổ hết.
Dương Thanh cất Huyết Chủy còn không dính giọt máu nào đi, trong lúc nhất thời, áp lực khủng khiếp hồi nãy lập tức biến mất.
Lúc này đám đông mới thấy áp lực giảm hẳn đi.
Mã Siêu nhìn Dương Thanh với vẻ cảm kích.
Dương Thanh cũng nhìn Mã Siêu, nghiêm nghị nói: “Một ngày nào đó, tôi sẽ dẫn cậu đến gia tộc Bách Lý, tôi muốn họ biết đứa bé từng bị họ đuổi giết đã trưởng thành, đồng thời có tiềm lực lật đổ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý!”
Mã Siêu gật mạnh đầu, trầm giọng nói: “Anh Thanh, em sẽ cố gắng! Cố gắng để khiến ngày này đến nhanh hơn”.
Dương Thanh gật đầu: “Tôi tin cậu!”
Mã Siêu bỗng có vẻ muốn nói lại thôi.
Dương Thanh nhíu mày: “Có gì thì cậu cứ nói thẳng”.
Lúc này Mã Siêu mới nghiêm nghị nói: “Anh Thanh, em muốn đến Ma Sơn!”
Ma Sơn được xưng là vùng cấm của chiến trường ngoài biên giới.
Ma Sơn cũng là vùng hỗn loạn duy nhất ở chiến trường ngoài biên giới, tại đây có các cao thủ đỉnh cao trên thế giới này, ngày nào cũng có rất nhiều cao thủ chết.
Đây là địa phương nguy hiểm hơn chiến trường gấp trăm lần, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có thể chết bất cứ lúc nào.
Hàng ngày, ở Ma Sơn có vô số cuộc chiến và giết chóc.
Nhưng cao thủ có thể sống sót rời khỏi Ma Sơn đều trở thành cao thủ hàng đầu của thế giới này, không có ngoại lệ.
Năm đó, Dương Thanh cũng từng đến Ma Sơn, nhưng khi đấy thực lực của anh quá yếu, chưa trụ được lâu đã chủ động rời đi.
Mã Siêu muốn đến Ma Sơn, đương nhiên sẽ không chủ động rời đi vì quá yếu như Dương Thanh hồi trước, mà muốn mở đường máu ở Ma Sơn, ép mình nhanh chóng tăng thực lực lên qua chiến đấu cường độ cao.
“Không được!”
Sau khi im lặng một lúc lâu, Dương Thanh lập tức từ chối, quát lớn: “Cậu là đàn ông! Là người chồng, cũng là người cha!”
“Tôi biết cậu có thù oán sâu sắc với gia tộc Bách Lý, nhưng cậu phải hiểu, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Không chỉ mỗi Ma Sơn có thể giúp cậu tăng thực lực nhanh hơn”.
“Đừng quên, bên cạnh chúng ta có Phùng Tiểu Uyển, y thuật của em ấy có một không hai, còn biết thuật luyện đan, dựa vào sự giúp đỡ của em ấy, thực lực của chúng ta sẽ tăng mạnh”.
“Cậu biết rõ Ma Sơn là nơi nào, một khi bước vào thì sẽ cửu tử nhất sinh, nếu cậu chết thì bàn gì tới thù sâu hận lớn chứ?”
“Nếu cậu chết, Ngải Lâm phải làm sao? Bé Tĩnh An phải làm sao bây giờ?”
Dương Thanh cũng không thừa thắng xông lên đuổi giết Bách Lý Huyền, chỉ lạnh lùng nhìn lão ta.
Đối với anh, nếu thực lực mà Bách Lý Huyền vừa thể hiện đã là cực hạn của lão ta, vậy Bách Lý Huyền cũng không có tư cách đánh với anh nữa.
“Hay lắm!”
Mã Siêu kích động siết chặt nắm tay, Dương Thanh càng mạnh, anh ta càng vui mừng, cũng càng thấy áp lực.
Nhưng anh ta không sợ, anh ta tin chắc rằng mình sẽ mau chóng bắt kịp Dương Thanh.
Trận chiến này khiến anh ta vô cùng xúc động, anh ta thầm hạ quyết tâm, sau khi chuyện này kết thúc, anh ta sẽ nghĩ cách để thực lực của mình có sự đột phá mang tính thực chất.
“Minh chủ vạn tuế!”
“Minh chủ vô địch!”
...
Các cao thủ Võ Minh kích động hét lớn, sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến họ hết sức tán thành vị minh chủ này.
Bây giờ ở Võ Minh, danh vọng của Dương Thanh đã lên đến mức cao nhất.
Trước đó, khi anh giết Kitano Takeshi ở Võ Thần Quán, vì trận đấu đó quá cuồng bạo, cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh không chịu nổi áp lực mạnh mẽ nên bắt buộc phải rời khỏi Võ Thần Quán.
Nhưng hôm nay, trận chiến giữa Dương Thanh và Bách Lý Huyền đã diễn ra ở cửa trụ sở chính Võ Minh, tuy cao thủ Võ Minh cách đó rất xa nhưng vẫn tận mắt chứng kiến Bách Lý Huyền thua Dương Thanh.
Quan trọng là Bách Lý Huyền còn đến từ gia tộc Cổ Võ, là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nhưng vẫn thua Dương Thanh, tức là thực lực của Dương Trần đã mạnh đến mức có thể đánh bại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ rồi á?
Ở Chiêu Châu, nhờ sự tồn tại của Thủ Hộ Minh, cao thủ Thiên Cảnh không thể vào thế tục, ra tay với cao thủ dưới Thiên Cảnh.
Hay nói cách khác, khắp Chiêu Châu, không còn mấy ai đủ tư cách trở thành đối thủ của Dương Thanh nữa, có lẽ chỉ còn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thôi.
Bách Lý Huyền chật vật bò dậy, khóe miệng rỉ máu, nét mặt nghiêm nghị chưa từng có.
Lão ta chưa bao giờ ngờ sẽ có ngày, một người từng là chủ của chi thứ ba thuộc gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý như lão ta lại thua một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ của thế tục.
Nếu cảnh giới của Dương Thanh cao hơn lão ta thì cũng thôi, đằng này Dương Thanh lại thấp hơn lão ta một cảnh giới, quan trọng là Dương Thanh còn rất trẻ, mới 28 tuổi.
Với chiến tích này, cho dù là ở gia tộc Cổ Võ thì cũng đứng đầu đúng không?
“Dương Thanh!”
Bách Lý Huyền thấp giọng gọi tên Dương Thanh, càng muốn giết Dương Thanh hơn nữa.
Dương Thanh và Mã Siêu có quan hệ cực tốt, Bách Lý Thu Nguyệt - mẹ Mã Siêu lại bị giam lỏng ở gia tộc Bách Lý, như vậy sau này, một ngày nào đó, Dương Thanh và Mã Siêu sẽ đến gia tộc Bách Lý.
Bây giờ Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ mà đã có sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu Dương Thanh đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, có phải anh sẽ áp đảo cả cao thủ Thiên Cảnh sơ kỳ không thế?
Đương nhiên, cho dù Dương Thanh có thực lực đánh với cao thủ Thiên Cảnh sơ kỳ một trận thật thì cũng không thể cứu người khỏi gia tộc Bách Lý, gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý không chỉ có mỗi cao thủ Thiên Cảnh sơ kỳ đâu.
Nếu Dương Thanh đến gia tộc Bách Lý trước khi đạt tới Thiên Cảnh, tức là anh chán sống rồi.
Cho dù thế nào, với quan hệ giữa Dương Thanh và Mã Siêu, sớm muộn gì họ cũng sẽ đến gia tộc Bách Lý.
Trong thời gian ngắn, có lẽ họ sẽ không tới gia tộc Bách Lý, nhưng nếu ngày nào đó, cả Dương Thanh và Mã Siêu đều bước vào Thiên Cảnh thì sao?
Với thiên phú của Dương Thanh và Mã Siêu, có lẽ chỉ mất mấy năm để đột phá Thiên Cảnh.
Thiên phú của Mã Siêu và Dương Thanh còn chênh nhau rất nhiều, nếu Mã Siêu cũng bước vào Thiên Cảnh, có lẽ cảnh giới của Dương Thanh sẽ cao hơn, thậm chí có khả năng đạt tới Thiên Cảnh trung kỳ hoặc hậu kỳ.
Đến khi đó, hai cao thủ mạnh mẽ như thế cùng bước vào gia tộc Bách Lý thì sẽ gây ra hậu quả thế nào đây?
Bách Lý Huyền bỗng không dám nghĩ tiếp nữa.
Dương Thanh ngạo nghễ nhìn về phía Bách Lý Huyền, nói: “Nếu ông chỉ có chút thực lực ấy, tôi khuyên ông vẫn nên tự sát đi!”
Anh cũng không muốn kết thù với người của gia tộc Cổ Võ nhanh như thế, nhưng Bách Lý Huyền vừa sỉ nhục mẹ Mã Siêu là ả đê tiện, chỉ với câu này, Dương Thanh sẽ không bỏ qua cho Bách Lý Huyền.
Bách Lý Huyền thẹn quá hoá giận, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Nhãi ranh đừng ngông cuồng quá! Việc đắc tội với gia tộc Bách Lý không mang lại lợi ích gì cho cậu đâu”.
Dương Thanh cười lạnh, không hề sợ sự đe dọa của Bách Lý Huyền, lạnh lùng nói: “Tôi từng giết cao thủ của gia tộc Bách Lý, cho dù bây giờ tôi đồng ý buông bỏ ân oán với gia tộc Bách Lý, gia tộc Bách Lý sẽ từ bỏ việc báo thù ư?”
Bách Lý Huyền lạnh lùng nói: “Nếu cậu chịu nhân nhượng, tôi có thể cam đoan với cậu, sau này, cao thủ của gia tộc Bách Lý sẽ không ra tay với cậu nữa”.
Dương Thanh nói: “Tôi nhân nhượng cũng được thôi, chỉ cần gia tộc Bách Lý đồng ý thả mẹ Mã Siêu ra, ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ”.
“Láo xược!”
Bách Lý Huyền tức giận nói: “Cậu không biết ả đê tiện đó đã tạo thành tổn thất nặng nề cỡ nào cho gia tộc Bách Lý đâu, chỉ giam lỏng cô ta ở gia tộc Bách Lý đã là rộng lượng lắm rồi”.
Nghe thấy Bách Lý Huyền nói thế, Mã Siêu lập tức nổi giận, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Ông đáng chết!”
Khí thế của anh ta có xu hướng tăng vọt.
Dương Thanh vội hét lớn: “Mã Siêu!”
Tiếng hét này khiến Mã Siêu tỉnh táo lại ngay, anh ta vội kìm hãm sức mạnh của Thị Huyết Châu.
Trong mắt Dương Thanh tràn ngập sát khí, anh nhìn chằm chằm vào Bách Lý Huyền: “Đã vậy, chúng ta cũng không cần phải nói gì nữa, phát huy thực lực mạnh nhất của ông đi, bằng không, ông sẽ chết rất nhanh đấy”.
Sau khi anh dứt lời, khí thế khủng khiếp cũng bùng nổ từ người anh.
Cùng lúc đó, trong tay anh cũng có thêm một con dao găm màu đen đang tản ra hơi thở vô cùng nguy hiểm, đó chính là Huyết Chủy - báu vật quý giá nhất của gia tộc mang huyết mạch cuồng hóa.
Từ lần trước, sau khi Vô Danh - sư phụ của Dương Thanh xuất hiện, lấy được vỏ dao linh khí có thể giảm bớt sự cắn trả của Huyết Chủy đối với Dương Thanh từ tay cao thủ Thủ Hộ Minh, đây là lần thứ hai Dương Thanh dùng Huyết Chủy.
Vào khoảnh khắc Huyết Chủy xuất hiện, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo.
Khí thế của Dương Thanh càng cuồng bạo hơn, trong đôi mắt đỏ ngầu của anh có thêm vẻ ma mị.
Bách Lý Huyền lập tức biến sắc, hoảng sợ nói: “Dao găm linh khí! Không ngờ cậu lại có một con dao găm linh khí, còn điều khiển được nó!”
Cao thủ từ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong trở lên mới có thể nắm giữ linh khí, hơn nữa chưa chắc đã có thể điều khiển dễ dàng.
Về phần các cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, tuy cũng có người kiểm soát được linh khí nhưng cực ít, cho dù có thể, vậy ít nhất cũng phải là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Rõ ràng Dương Thanh chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ mà lại khống chế được dao găm linh khí, có thể tưởng tượng được sự kinh hãi của Bách Lý Huyền.
Cho dù là ở gia tộc Cổ Võ, linh khí cũng là báu vật quý giá nhất, hơn nữa số lượng còn có hạn, nhưng Dương Thanh lại có hai món linh khí.
Dương Thanh đã rút Huyết Chủy từ vỏ dao vàng, có thể chịu được sự ăn mòn của linh khí, đương nhiên cũng là linh khí.
Thế nên, cả dao găm linh khí lẫn vỏ dao đều là linh khí cả.
Khi dùng linh khí để chiến đấu, cao thủ có thể phát huy sức chiến đấu vượt xa cảnh giới ban đầu, khi chưa nhờ đến linh khí, Dương Thanh đã có thể đánh bại lão ta, bây giờ anh lại lấy dao găm linh khí ra thì sẽ mạnh đến mức nào chứ?
Bách Lý Huyền lập tức nảy ý rút lui.
Chương 1904: Ngăn cản Mã Siêu
Như cảm nhận được ý định rút lui của Bách Lý Huyền, Dương Thanh lạnh lùng nói: “Xin lỗi đi! Ông sỉ nhục mẹ của anh em tôi, ông phải xin lỗi!”
“Khinh người quá đáng!”
Bách Lý Huyền nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận.
Lão ta từng là chủ của chi thứ ba thuộc gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, dù gì cũng là người có tiếng tăm, bây giờ con và cháu lão ta cũng có địa vị rất cao ở gia tộc Bách Lý, một người là chủ chi thứ ba, người kia là người thừa kế chi thứ ba.
Tuy lão ta chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng vì có con trai và cháu trai vô cùng ưu tú nên cũng là quý tộc được người ta tôn trọng ở gia tộc Bách Lý.
Nhưng bây giờ, ở thế tục, lão ta lại bị một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ uy hiếp.
Vấn đề là lão ta lại không làm gì được Dương Thanh, sau khi Dương Thanh lấy Huyết Chủy ra, phần thắng của lão ta càng thấp.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Bách Lý Huyền: “Tôi chỉ cho ông một phút để suy nghĩ, hoặc xin lỗi, hoặc bây giờ tôi sẽ tiễn ông lên đường!”
Bách Lý Huyền giận không để đâu cho hết, nhưng đến nước này rồi, lão ta cũng chẳng dám nói ra.
Cao thủ Võ Minh đều hết sức kích động, không ngờ Dương Thanh lại uy hiếp được cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của gia tộc Bách Lý.
Có cao thủ như thế lãnh đạo Võ Minh, chắc chắn sau này Võ Minh sẽ ngày càng mạnh hơn rồi.
Họ bỗng nghi ngờ, cho dù cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đang ở đây, Dương Thanh cũng không sợ, thậm chí có thể bình tĩnh đối phó.
Mã Siêu nhìn chằm chằm vào Bách Lý Huyền với vẻ mặt đằng đằng sát khí, tuy anh ta rất muốn giết tên khốn đã sỉ nhục mẹ mình, nhưng không thể không nén giận.
Từ sau khi tạo một khe nứt trên phong ấn Thị Huyết Châu, bây giờ anh ta rất dễ bị sức mạnh của Thị Huyết Châu cắn trả.
Luồng sức mạnh này quá lớn, anh ta phải kìm hãm nó bất cứ lúc nào, chỉ hơi bất cẩn là sẽ bị thương nặng vì năng lượng của Thị Huyết Châu cắn trả ngay.
Cho dù anh ta muốn báo thù thì cũng không phải bây giờ, Bách Lý Huyền cũng chỉ là một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mà thôi, chẳng có tiếng nói gì ở gia tộc Bách Lý.
Từng giây trôi đi, nhoằng cái đã hết một phút.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Hết giờ rồi, nói cho tôi biết lựa chọn của ông đi!”
Bách Lý Huyền hít sâu một hơi, lập tức nói với vẻ không cam lòng: “Rất xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên sỉ nhục Bách Lý Thu Nguyệt!”
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi bảo ông xin lỗi anh em của tôi, chứ không phải xin lỗi tôi”.
Bách Lý Huyền tức giận nói: “Cậu đừng khinh người quá đáng, tôi đồng ý xin lỗi vì thực lực của cậu đáng để tôi xin lỗi, chứ cậu ta là cái thá gì? Một tên vô dụng mới đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ cũng có thể bắt tôi xin lỗi chắc?”
Dương Thanh nói: “Nếu ông không đồng ý, vậy bây giờ tôi đành tiễn ông lên đường thôi!”
Sau khi anh dứt lời, khí thế của anh lập tức tăng vọt.
“Xin lỗi!”
Bách Lý Huyền lập tức luống cuống, hét lớn với Mã Siêu: “Tôi có lỗi với cậu, tôi không nên sỉ nhục mẹ cậu, xin lỗi! Tôi sai rồi!”
Trên mặt lão ta tràn ngập vẻ nhục nhã, vì tức giận nên nét mặt cũng méo mó cả đi.
Với tư cách là người đứng đầu chi thứ ba của gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý trước kia mà lại bị dồn ép đến mức này, đây đúng là vết nhơ lớn nhất đời lão ta.
Lão ta vô cùng không cam lòng, nhưng không làm gì được.
Bách Lý Huyền căm tức nhìn Dương Thanh: “Bây giờ để tôi đi được chưa?”
Dương Thanh không nói gì, cũng không ra tay.
Bách Lý Huyền cho là Dương Thanh đã đồng ý để lão ta rời đi, bèn quay người rời khỏi đó.
Nhưng lão ta vừa đi được mấy bước, sát khí vô cùng khủng khiếp bỗng truyền đến từ sau lưng lão ta, lão ta lập tức biến sắc, giận dữ hét: “Dương Thanh, cậu đùa bỡn tôi!”
“Phập!”
Lão ta vừa dứt lời, một con dao găm màu đen bỗng lao về phía lưng lão ta, Bách Lý Huyền không có cơ hội né tránh nào, bị Huyết Chủy đâm trúng lưng.
Xung quanh lặng ngắt, mọi người tròn mắt nhìn cái xác ngã xuống đất với vẻ không dám tin.
Trước kia, trong mắt những cao thủ thế tục như họ, cao thủ của gia tộc Cổ Võ đều như thần linh trên trời, không thể mạo phạm, chứ đừng nói đến việc giết cao thủ của gia tộc Cổ Võ.
Nhưng bây giờ, ngay trước mặt họ, chẳng những một cao thủ đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý bị bắt xin lỗi mà còn bị giết.
Đó chính là một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ!
Cứ thế chết ư?
Mọi người đều cảm thấy không chân thực.
Ba mươi cao thủ được Đinh Văn Trác dẫn tới trước đó đều run rẩy, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Họ không biết Dương Thanh sẽ xử lý mình thế nào, nhưng họ biết, nếu Dương Thanh muốn ra tay, ba mươi cao thủ sẽ bị xóa sổ hết.
Dương Thanh cất Huyết Chủy còn không dính giọt máu nào đi, trong lúc nhất thời, áp lực khủng khiếp hồi nãy lập tức biến mất.
Lúc này đám đông mới thấy áp lực giảm hẳn đi.
Mã Siêu nhìn Dương Thanh với vẻ cảm kích.
Dương Thanh cũng nhìn Mã Siêu, nghiêm nghị nói: “Một ngày nào đó, tôi sẽ dẫn cậu đến gia tộc Bách Lý, tôi muốn họ biết đứa bé từng bị họ đuổi giết đã trưởng thành, đồng thời có tiềm lực lật đổ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý!”
Mã Siêu gật mạnh đầu, trầm giọng nói: “Anh Thanh, em sẽ cố gắng! Cố gắng để khiến ngày này đến nhanh hơn”.
Dương Thanh gật đầu: “Tôi tin cậu!”
Mã Siêu bỗng có vẻ muốn nói lại thôi.
Dương Thanh nhíu mày: “Có gì thì cậu cứ nói thẳng”.
Lúc này Mã Siêu mới nghiêm nghị nói: “Anh Thanh, em muốn đến Ma Sơn!”
Ma Sơn được xưng là vùng cấm của chiến trường ngoài biên giới.
Ma Sơn cũng là vùng hỗn loạn duy nhất ở chiến trường ngoài biên giới, tại đây có các cao thủ đỉnh cao trên thế giới này, ngày nào cũng có rất nhiều cao thủ chết.
Đây là địa phương nguy hiểm hơn chiến trường gấp trăm lần, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có thể chết bất cứ lúc nào.
Hàng ngày, ở Ma Sơn có vô số cuộc chiến và giết chóc.
Nhưng cao thủ có thể sống sót rời khỏi Ma Sơn đều trở thành cao thủ hàng đầu của thế giới này, không có ngoại lệ.
Năm đó, Dương Thanh cũng từng đến Ma Sơn, nhưng khi đấy thực lực của anh quá yếu, chưa trụ được lâu đã chủ động rời đi.
Mã Siêu muốn đến Ma Sơn, đương nhiên sẽ không chủ động rời đi vì quá yếu như Dương Thanh hồi trước, mà muốn mở đường máu ở Ma Sơn, ép mình nhanh chóng tăng thực lực lên qua chiến đấu cường độ cao.
“Không được!”
Sau khi im lặng một lúc lâu, Dương Thanh lập tức từ chối, quát lớn: “Cậu là đàn ông! Là người chồng, cũng là người cha!”
“Tôi biết cậu có thù oán sâu sắc với gia tộc Bách Lý, nhưng cậu phải hiểu, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Không chỉ mỗi Ma Sơn có thể giúp cậu tăng thực lực nhanh hơn”.
“Đừng quên, bên cạnh chúng ta có Phùng Tiểu Uyển, y thuật của em ấy có một không hai, còn biết thuật luyện đan, dựa vào sự giúp đỡ của em ấy, thực lực của chúng ta sẽ tăng mạnh”.
“Cậu biết rõ Ma Sơn là nơi nào, một khi bước vào thì sẽ cửu tử nhất sinh, nếu cậu chết thì bàn gì tới thù sâu hận lớn chứ?”
“Nếu cậu chết, Ngải Lâm phải làm sao? Bé Tĩnh An phải làm sao bây giờ?”