Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1888: Dương Thanh không ở đây
Hoài Lam gật đầu, lại nhìn về phía Phùng Giai Di: “Giai Di, cô cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, được coi là cao thủ hàng đầu ở Yến Đô, cô cần chuẩn bị để chiến đấu bất cứ lúc nào, tôi lo sau khi đón anh Thanh về, kẻ thù của anh Thanh sẽ tìm tới đây”.
Lúc này, Hoài Lam đã phát huy hết khả năng lãnh đạo của mình, sắp xếp mọi việc đâu ra đấy.
Ngải Lâm vội hỏi: “Còn tôi thì sao?”
Hoài Lam mỉm cười: “Chị Lâm, chị cứ bảo vệ bé Tĩnh An đã là sự giúp đỡ lớn nhất với chúng tôi rồi”.
Tại trụ sở chính của Võ Minh ở Yến Đô.
Đây là trụ sở chính của Võ Minh ở Yến Đô, sau khi rời đi, Đỗ Trọng đã giao việc của Võ Minh cho một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, tên Ninh Thiên Hòa.
Trong phòng họp ở trụ sở chính của Võ Minh, Ninh Thiên Hòa ngồi ở ghế chính, mấy cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh khác ngồi hai bên.
“Phó hội trưởng Ninh, chúng ta thực sự phải chuẩn bị gánh chịu một số hậu quả không thể chịu đựng nổi vì bảo vệ Dương Thanh à?”
Một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nhìn Ninh Thiên Hòa, hỏi.
Những cao thủ khác cũng nhìn Ninh Thiên Hòa, rõ ràng cũng đang thắc mắc.
Ninh Thiên Hòa nhìn quanh, trầm giọng nói: “Các vị, mọi người đừng quên, ai đã liều mạng đánh một trận để bảo vệ tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu, nếu không có cậu Thanh, bây giờ các vị còn cơ hội ngồi đây chắc?”
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ hồi nãy nghiêm nghị nói: “Phó hội trưởng Ninh, tôi nói thẳng, ông cũng đừng nóng, tôi nghĩ việc cao thủ nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu là chuyện của tất cả cao thủ Chiêu Châu, Dương Thanh cũng là một phần tử của cao thủ Chiêu Châu, có nghĩa vụ giữ gìn tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu”.
“Đương nhiên, tôi cũng không phủ nhận sự xuất sắc của Dương Thanh, đúng là cậu ta đã bảo vệ tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu, nhưng lần này cậu ta cũng bị thương rất nặng, cho dù cứu sống được thì cũng trở thành kẻ tàn phế”.
“So với việc cứu sống một người rồi người đó biến thành kẻ tàn phế, thà từ bỏ việc chữa trị cho cậu ta, để cậu ta tự xoay sở, chắc chắn chuyện biến thành kẻ tàn phế sẽ khiến cậu ta sống không bằng chết, nên từ bỏ việc điều trị cũng là tốt cho cậu ta thôi”.
“Chẳng biết ông Đỗ sẽ phải trả giá đắt đến mức nào để tìm Hồi Hồn Đan, tôi thấy việc nỗ lực nhiều như thế để cứu Dương Thanh không đáng”.
Nghe thấy thế, Ninh Thiên Hòa lập tức sầm mặt.
Ngay sau đó, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ khác cũng nói: “Phó hội trưởng Ninh, tôi cũng nghĩ việc trả giá đắt như thế để cứu Dương Thanh là không đáng”.
“Bây giờ cậu ta đã thành ra như thế, cho dù cứu sống thì sao? Chẳng phải cũng trở thành kẻ tàn phế à? Tôi nghĩ nếu biết hậu quả sau khi được cứu sống là trở thành kẻ tàn phế, chắc chắn Dương Thanh cũng không muốn được cứu đâu?”
“Chưa bàn đến việc ông Đỗ phải trả giá bao nhiêu để lấy được Hồi Hồn Đan, thực lực mạnh mẽ mà Dương Thanh thể hiện lần này sẽ khiến cậu ta trở thành cái gai trong mắt cao thủ nước Dương, không chừng nước Dương đã cử cao thủ hàng đầu đến giết Dương Thanh rồi”.
“Võ Minh chúng ta vừa thành lập, không phải đối thủ của cao thủ hàng đầu nước Dương, tôi nghĩ để Dương Thanh ở lại Võ Minh, chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ hết”.
Đương nhiên, không phải ai cũng phản đối, vẫn có người ủng hộ và bảo vệ Dương Thanh.
“Rầm!”
Một ông lão để râu dê vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Các người còn lương tâm không? Lần này cao thủ nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, các người tưởng họ chỉ muốn so tài thật à?”
“Mục đích thực sự của họ là cả Chiêu Châu, họ định dùng trận chiến này để thể hiện sức mạnh của mình, từ đó thu hút cao thủ Chiêu Châu gia nhập phe mình, nếu để họ thành công, không ai cứu nổi tương lai của cao thủ Chiêu Châu hết”.
“Cậu Thanh đã liều mạng đánh một trận, vượt cảnh giới để giết Kitano Takeshi, cậu ấy nên trở thành niềm tự hào của cao thủ Chiêu Châu! Sao chúng ta có thể chấp nhận cậu ấy gia nhập Võ Minh, thậm chí để cậu ấy trở thành minh chủ Võ Minh khi cần cậu ấy, rồi lại vứt bỏ cậu ấy khi cậu ấy cần chúng ta được?”
“Nếu chúng ta vứt bỏ cậu Thanh thật, vậy mục đích ban đầu khi thành lập Võ Minh cũng không có nghĩa lý gì hết”.
Hai cao thủ vừa phản đối việc giữ Dương Thanh lại Võ Minh lập tức im lặng, không phải họ không thích Dương Thanh, nhưng đứng ở góc độ của Võ Minh, chỉ có vứt bỏ Dương Thanh mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng về mặt đạo đức, nhất định phải giữ Dương Thanh lại.
Ninh Thiên Hòa nói: “Ba ngày trước, khi chúng ta so đấu với cao thủ nước Dương, ông Đỗ đã nói ai lập công lớn nhất trong trận đấu thì sẽ trở thành minh chủ Võ Minh, huống hồ trước khi đi, ông Đỗ cũng đã dặn chúng ta phải bảo vệ cậu Thanh”.
“Đã như vậy, chúng ta phải bảo vệ tốt cậu Thanh, trước khi ông Đỗ về, chúng ta phải tăng cảnh giác, đề phòng kẻ địch mạnh lẻn vào rồi ra tay với cậu Thanh”.
“Được rồi, cuộc họp kết thúc, tan họp đi!”
Hai cao thủ vừa đề nghị từ bỏ Dương Thanh cũng không nhắc lại việc này nữa.
Sau khi mọi người rời đi, trong phòng họp chỉ còn mình Ninh Thiên Hòa, trên mặt ông ta tràn ngập vẻ lo lắng, ông ta đứng dậy bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nói với vẻ lo âu: “Ông Đỗ, ông phải quay về mau lên! Tôi sợ ông về muộn rồi sẽ xảy ra chuyện lớn mất!”
Theo ký ức hồi nãy, tuy Ninh Thiên Hòa đã ra sức phản đối khi có người đề nghị vứt bỏ Dương Thanh, nhưng ông ta cũng hiểu bây giờ Dương Thanh chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Chắc chắn việc Dương Thanh giết Kitano Takeshi sẽ chọc giận thế gia võ thuật nước Dương, nhất là ba thế gia Shendai, Aoki và Yoshida, bởi hiệp hội võ thuật nước Dương là do ba thế gia lớn này cùng sáng lập.
Kitano Takeshi cũng do ba thế gia lớn này cùng lựa chọn.
Bây giờ Kitano Takeshi đã chết, rất khó để tìm thêm một hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương không liên quan gì đến cả ba thế gia lớn như thế.
Dương Thanh đã giết Kitano Takeshi, sao ba thế gia võ thuật lớn nước Dương có thể dễ dàng tha cho anh được?
Bây giờ Dương Thanh bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, ông Đỗ cũng đã rời đi để tìm Hồi Hồn Đan cho Dương Thanh, nếu lúc này nước Dương cử sát thủ tới, sao những cao thủ chưa đến Siêu Phàm Cửu Cảnh như họ chống đỡ nổi?
Đúng lúc này, một thành viên của Võ Minh vội bước vào phòng họp.
Người đó nói: “Phó hội trưởng, có ba cao thủ tự xưng là bạn cậu Thanh, muốn gặp cậu Thanh”.
Ninh Thiên Hòa nhíu mày, im lặng một lát rồi nói: “Nói với họ rằng cậu Thanh không ở Võ Minh”.
“Vâng!”
Đối phương định rời đi.
Ninh Thiên Hòa gọi đối phương lại, nói: “Trước khi ông Đỗ về, cho dù là ai muốn gặp cậu Thanh thì cũng bảo cậu Thanh không ở Võ Minh”.
Bây giờ là giây phút quan trọng nhất, Ninh Thiên Hòa không dám cho bất cứ ai biết tin tức Dương Thanh đang ở Võ Minh, càng nhiều người biết thì tình cảnh của Dương Thanh càng nguy hiểm.
Lúc này, Hoài Lam đã phát huy hết khả năng lãnh đạo của mình, sắp xếp mọi việc đâu ra đấy.
Ngải Lâm vội hỏi: “Còn tôi thì sao?”
Hoài Lam mỉm cười: “Chị Lâm, chị cứ bảo vệ bé Tĩnh An đã là sự giúp đỡ lớn nhất với chúng tôi rồi”.
Tại trụ sở chính của Võ Minh ở Yến Đô.
Đây là trụ sở chính của Võ Minh ở Yến Đô, sau khi rời đi, Đỗ Trọng đã giao việc của Võ Minh cho một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, tên Ninh Thiên Hòa.
Trong phòng họp ở trụ sở chính của Võ Minh, Ninh Thiên Hòa ngồi ở ghế chính, mấy cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh khác ngồi hai bên.
“Phó hội trưởng Ninh, chúng ta thực sự phải chuẩn bị gánh chịu một số hậu quả không thể chịu đựng nổi vì bảo vệ Dương Thanh à?”
Một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nhìn Ninh Thiên Hòa, hỏi.
Những cao thủ khác cũng nhìn Ninh Thiên Hòa, rõ ràng cũng đang thắc mắc.
Ninh Thiên Hòa nhìn quanh, trầm giọng nói: “Các vị, mọi người đừng quên, ai đã liều mạng đánh một trận để bảo vệ tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu, nếu không có cậu Thanh, bây giờ các vị còn cơ hội ngồi đây chắc?”
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ hồi nãy nghiêm nghị nói: “Phó hội trưởng Ninh, tôi nói thẳng, ông cũng đừng nóng, tôi nghĩ việc cao thủ nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu là chuyện của tất cả cao thủ Chiêu Châu, Dương Thanh cũng là một phần tử của cao thủ Chiêu Châu, có nghĩa vụ giữ gìn tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu”.
“Đương nhiên, tôi cũng không phủ nhận sự xuất sắc của Dương Thanh, đúng là cậu ta đã bảo vệ tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu, nhưng lần này cậu ta cũng bị thương rất nặng, cho dù cứu sống được thì cũng trở thành kẻ tàn phế”.
“So với việc cứu sống một người rồi người đó biến thành kẻ tàn phế, thà từ bỏ việc chữa trị cho cậu ta, để cậu ta tự xoay sở, chắc chắn chuyện biến thành kẻ tàn phế sẽ khiến cậu ta sống không bằng chết, nên từ bỏ việc điều trị cũng là tốt cho cậu ta thôi”.
“Chẳng biết ông Đỗ sẽ phải trả giá đắt đến mức nào để tìm Hồi Hồn Đan, tôi thấy việc nỗ lực nhiều như thế để cứu Dương Thanh không đáng”.
Nghe thấy thế, Ninh Thiên Hòa lập tức sầm mặt.
Ngay sau đó, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ khác cũng nói: “Phó hội trưởng Ninh, tôi cũng nghĩ việc trả giá đắt như thế để cứu Dương Thanh là không đáng”.
“Bây giờ cậu ta đã thành ra như thế, cho dù cứu sống thì sao? Chẳng phải cũng trở thành kẻ tàn phế à? Tôi nghĩ nếu biết hậu quả sau khi được cứu sống là trở thành kẻ tàn phế, chắc chắn Dương Thanh cũng không muốn được cứu đâu?”
“Chưa bàn đến việc ông Đỗ phải trả giá bao nhiêu để lấy được Hồi Hồn Đan, thực lực mạnh mẽ mà Dương Thanh thể hiện lần này sẽ khiến cậu ta trở thành cái gai trong mắt cao thủ nước Dương, không chừng nước Dương đã cử cao thủ hàng đầu đến giết Dương Thanh rồi”.
“Võ Minh chúng ta vừa thành lập, không phải đối thủ của cao thủ hàng đầu nước Dương, tôi nghĩ để Dương Thanh ở lại Võ Minh, chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ hết”.
Đương nhiên, không phải ai cũng phản đối, vẫn có người ủng hộ và bảo vệ Dương Thanh.
“Rầm!”
Một ông lão để râu dê vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Các người còn lương tâm không? Lần này cao thủ nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, các người tưởng họ chỉ muốn so tài thật à?”
“Mục đích thực sự của họ là cả Chiêu Châu, họ định dùng trận chiến này để thể hiện sức mạnh của mình, từ đó thu hút cao thủ Chiêu Châu gia nhập phe mình, nếu để họ thành công, không ai cứu nổi tương lai của cao thủ Chiêu Châu hết”.
“Cậu Thanh đã liều mạng đánh một trận, vượt cảnh giới để giết Kitano Takeshi, cậu ấy nên trở thành niềm tự hào của cao thủ Chiêu Châu! Sao chúng ta có thể chấp nhận cậu ấy gia nhập Võ Minh, thậm chí để cậu ấy trở thành minh chủ Võ Minh khi cần cậu ấy, rồi lại vứt bỏ cậu ấy khi cậu ấy cần chúng ta được?”
“Nếu chúng ta vứt bỏ cậu Thanh thật, vậy mục đích ban đầu khi thành lập Võ Minh cũng không có nghĩa lý gì hết”.
Hai cao thủ vừa phản đối việc giữ Dương Thanh lại Võ Minh lập tức im lặng, không phải họ không thích Dương Thanh, nhưng đứng ở góc độ của Võ Minh, chỉ có vứt bỏ Dương Thanh mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng về mặt đạo đức, nhất định phải giữ Dương Thanh lại.
Ninh Thiên Hòa nói: “Ba ngày trước, khi chúng ta so đấu với cao thủ nước Dương, ông Đỗ đã nói ai lập công lớn nhất trong trận đấu thì sẽ trở thành minh chủ Võ Minh, huống hồ trước khi đi, ông Đỗ cũng đã dặn chúng ta phải bảo vệ cậu Thanh”.
“Đã như vậy, chúng ta phải bảo vệ tốt cậu Thanh, trước khi ông Đỗ về, chúng ta phải tăng cảnh giác, đề phòng kẻ địch mạnh lẻn vào rồi ra tay với cậu Thanh”.
“Được rồi, cuộc họp kết thúc, tan họp đi!”
Hai cao thủ vừa đề nghị từ bỏ Dương Thanh cũng không nhắc lại việc này nữa.
Sau khi mọi người rời đi, trong phòng họp chỉ còn mình Ninh Thiên Hòa, trên mặt ông ta tràn ngập vẻ lo lắng, ông ta đứng dậy bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nói với vẻ lo âu: “Ông Đỗ, ông phải quay về mau lên! Tôi sợ ông về muộn rồi sẽ xảy ra chuyện lớn mất!”
Theo ký ức hồi nãy, tuy Ninh Thiên Hòa đã ra sức phản đối khi có người đề nghị vứt bỏ Dương Thanh, nhưng ông ta cũng hiểu bây giờ Dương Thanh chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Chắc chắn việc Dương Thanh giết Kitano Takeshi sẽ chọc giận thế gia võ thuật nước Dương, nhất là ba thế gia Shendai, Aoki và Yoshida, bởi hiệp hội võ thuật nước Dương là do ba thế gia lớn này cùng sáng lập.
Kitano Takeshi cũng do ba thế gia lớn này cùng lựa chọn.
Bây giờ Kitano Takeshi đã chết, rất khó để tìm thêm một hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương không liên quan gì đến cả ba thế gia lớn như thế.
Dương Thanh đã giết Kitano Takeshi, sao ba thế gia võ thuật lớn nước Dương có thể dễ dàng tha cho anh được?
Bây giờ Dương Thanh bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, ông Đỗ cũng đã rời đi để tìm Hồi Hồn Đan cho Dương Thanh, nếu lúc này nước Dương cử sát thủ tới, sao những cao thủ chưa đến Siêu Phàm Cửu Cảnh như họ chống đỡ nổi?
Đúng lúc này, một thành viên của Võ Minh vội bước vào phòng họp.
Người đó nói: “Phó hội trưởng, có ba cao thủ tự xưng là bạn cậu Thanh, muốn gặp cậu Thanh”.
Ninh Thiên Hòa nhíu mày, im lặng một lát rồi nói: “Nói với họ rằng cậu Thanh không ở Võ Minh”.
“Vâng!”
Đối phương định rời đi.
Ninh Thiên Hòa gọi đối phương lại, nói: “Trước khi ông Đỗ về, cho dù là ai muốn gặp cậu Thanh thì cũng bảo cậu Thanh không ở Võ Minh”.
Bây giờ là giây phút quan trọng nhất, Ninh Thiên Hòa không dám cho bất cứ ai biết tin tức Dương Thanh đang ở Võ Minh, càng nhiều người biết thì tình cảnh của Dương Thanh càng nguy hiểm.