Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1887: Chuẩn bị sẵn sàng
Đỗ Trọng nhìn Dương Thanh đang nằm im trên giường bệnh, siết chặt nắm tay.
Một lúc lâu sau, ông ta nói: “Mọi người chỉ cần bảo vệ cậu Thanh, cứ giao việc về Hồi Hồn Đan cho tôi!”
“Nhưng...”
Một cao thủ đang định lên tiếng thì bị Đỗ Trọng ngắt lời: “Tôi quyết định rồi, mấy ngày tới, cậu Thanh xem như nhờ vào mọi người”.
Đỗ Trọng nói rồi quay người rời đi.
Các thành viên Võ Minh đều thở dài.
Họ hiểu rõ giá trị của Hồi Hồn Đan, khắp Chiêu Châu, có lẽ chỉ gia tộc Cổ Võ mới có đan dược cao cấp thế này.
Cho dù có gia tộc Cổ Võ sẵn lòng lấy Hồi Hồn Đan ra, có lẽ Đỗ Trọng cũng sẽ phải trả giá rất đắt, bằng không, tại sao đối phương phải đưa Hồi Hồn Đan có giá trị không nhỏ cho Đỗ Trọng?
Cùng lúc đó, ở dinh thự Vân Phong.
Từ ba ngày trước, sau khi Dương Thanh giết Kitano Takeshi, tin tức đã lan truyền khắp Chiêu Châu, sau khi biết tin, đám người Mã Siêu cũng về Yến Đô ngay tức khắc.
Nhưng đã ba ngày, họ vẫn không tìm thấy Dương Thanh.
Mã Siêu vô cùng lo lắng: “Đã ba ngày rồi, sao vẫn chưa có tin gì về anh Thanh?”
Trong phòng, trừ gia đình Mã Siêu ra, còn có Phùng Tiểu Uyển, Hoài Lam, anh em nhà họ Tống và Phùng Giai Di.
Phùng Tiểu Uyển tự an ủi mình: “Hay anh Thanh gặp phiền phức gì nên tạm thời không tiện xuất hiện?”
“Không thể nào!”
Mã Siêu phản bác ngay, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Chắc chắn anh Thanh biết chúng ta rất lo cho anh ấy, cho dù không tiện, anh ấy cũng không quên chúng ta, hơn nữa đã ba ngày rồi, nếu anh Thanh gặp phiền phức thật, có lẽ chúng ta cũng đã gặp rắc rối”.
“Anh ấy chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, nhưng lại đánh bại Kitano Takeshi - hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, nghe nói Kitano Takeshi là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, anh Thanh đã giết ông ta, chắc chắn cũng sẽ bị thương nặng”.
“Anh ấy đã mất liên lạc ba ngày, tức là trong mấy ngày này, chắc chắn anh Thanh đã hôn mê vì bị thương nặng, bằng không, anh ấy đã liên lạc với chúng ta”.
Nghe thấy thế, những người khác đều cuống lên.
“Anh đừng nói linh tinh! Chắc chắn Dương Thanh đang bận chuyện gì nên mới tạm thời không liên lạc với chúng ta thôi”.
Ngải Lâm trừng mắt nhìn Mã Siêu.
Cô ấy là người tinh tế, đã nhận ra sau khi Mã Siêu nói rất có thể Dương Thanh đã gặp chuyện, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều biến sắc.
Mã Siêu đang định nói gì đó, bị Ngải Lâm trừng mắt nhìn nên mới thôi, nhưng trên mặt anh ta vẫn tràn ngập vẻ lo lắng, đi đi lại lại trong phòng.
Ngải Lâm nhìn quanh, nói: “Mọi người đừng lo lắng quá, chắc chắn Dương Thanh không gặp chuyện gì đâu, nếu cậu ấy gặp chuyện thật, với tính cách của người nước Dương, họ đã rêu rao khắp thế giới từ lâu rồi, nhưng họ không làm gì, tức là Dương Thanh không sao. Không chừng cậu ấy bị thương, sợ chúng ta lo lắng nên mới không liên lạc với chúng ta, sau khi vết thương khá lên, chắc chắn cậu ấy sẽ về”.
Mọi người đều im lặng, thật ra họ hiểu, trận đấu đã kết thúc ba ngày, Dương Thanh không bao giờ biến mất vô cớ, chắc chắn anh đã gặp chuyện, cũng như Mã Siêu nói, chắc chắn Dương Thanh đã bị thương rất nặng, vẫn đang hôn mê nên không thể liên lạc với họ.
Hoài Lam đứng dậy, nhìn mọi người, nói: “Cho dù anh Thanh mất liên lạc với chúng ta vì lý do gì, chúng ta cũng phải bình tĩnh, không được gây thêm rắc rối”.
“Theo tình báo của tôi, ba ngày trước, anh Thanh đã giết Kitano Takeshi bằng sức của mình, đúng là Kitano Takeshi rất mạnh, là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nhưng ông ta vẫn chết dưới tay anh Thanh”.
“Theo video anh Thanh giết Kitano Takeshi, có thể khẳng định đúng là anh Thanh đã thắng, như chị Lâm nói, trận đấu này là do cao thủ nước Dương dựg lên, nếu anh Thanh gặp chuyện thật, họ đã trắng trợn rêu rao từ lâu rồi, còn nếu không có, vậy chắc chắn anh Thanh còn sống”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, sắc mặt mọi người dễ coi hẳn.
Phùng Tiểu Uyển nhìn Hoài Lam bằng đôi mắt đỏ hoe: “Thế nên anh Thanh mất liên lạc vì có lẽ anh ấy bị thương nặng, vẫn đang hôn mê à?”
Hoài Lam nhìn Phùng Tiểu Uyển, bỗng không biết nói sao, cô ta hiểu rõ tình cảm của Phùng Tiểu Uyển với Dương Thanh.
Phùng Tiểu Uyển nói với đôi mắt đỏ hoe: “Chị Lam, đừng lừa em, cứ yên tâm nói cho em biết, em có thể chịu được”.
Hoài Lam gật nhẹ đầu, trầm giọng nói: “Theo chị được biết, từ ba ngày trước, sau khi giết Kitano Takeshi ở Võ Thần Quán xong, anh Thanh cũng biến mất khỏi Võ Thần Quán, phóng viên bên ngoài cũng không quay chụp được anh Thanh”.
“Kitano Takeshi là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, thực lực cực mạnh, anh Thanh mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, nhưng kết quả sau cùng lại là anh Thanh giết Kitano Takeshi”.
“Thế nên chị đoán, anh Thanh đã phải trả giá đắt để giết Kitano Takeshi, chắc chắn bây giờ tình trạng của anh ấy rất không ổn”.
“Nếu chị không đoán sai, chắc anh ấy đã được người của Võ Minh đưa đi rồi”.
Phùng Tiểu Uyển lập tức rơi nước mắt, lảo đảo, Hoài Lam đã chuẩn bị trước, lập tức đỡ lấy Phùng Tiểu Uyển, an ủi: “Tiểu Uyển, em đừng buồn quá, đối với chúng ta, quan trọng là nghĩ cách tìm được anh Thanh, rồi để em chữa trị cho anh ấy”.
“Chị không tin tưởng khi anh Thanh ở trong tay người khác, chỉ tin em!”
Mã Siêu cũng vội nói: “ Hoài Lam nói không sai, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm thấy anh Thanh, phải để Tiểu Uyển chữa cho anh Thanh thì chúng ta mới yên tâm được”.
Anh ta nói rồi nhìn về phía anh em nhà họ Tống, trầm giọng nói: “Hai vị tiền bối Tả - Hữu, bây giờ chúng ta hãy đến Võ Minh đòi người!”
Anh em nhà họ Tống vội đứng dậy, Tống Tả nói: “Được, giờ chúng ta đến Võ Minh ngay thôi!”
Mã Siêu lại nhìn về phía Hoài Lam: “Hoài Lam, bên này giao cho cô, có gì cứ liên lạc với chúng tôi nhé”.
Hoài Lam gật đầu: “Tôi cũng chỉ đoán thôi, có lẽ anh Thanh đã được người của Võ Minh đưa đi, sau khi gặp người của Võ Minh, mọi người khách sáo một chút, nếu tránh được xung đột thì tốt nhất đừng xung đột”.
Mã Siêu gật đầu: “Cứ yên tâm, tôi sẽ có chừng mực!”
Ba người không chần chừ nữa, lập tức rời khỏi dinh thự Vân Phong.
Sau khi đám người Mã Siêu rời đi, Hoài Lam nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, bây giờ em đừng buồn nữa, phải chuẩn bị tinh thần rằng anh Thanh sẽ bị thương nặng, bình tĩnh lại, nghĩ xem nếu anh Thanh bị thương nặng, thậm chí ảnh hưởng đến nền tảng võ thuật thì em phải chữa kiểu gì để giúp anh ấy hồi phục với tốc độ nhanh nhất”.
Phùng Tiểu Uyển lau nước mắt trên mặt, gật mạnh đầu: “Chị Lam cứ yên tâm, em sẽ kiểm soát tâm trạng, sẵn sàng cứu chữa anh Thanh”.
Một lúc lâu sau, ông ta nói: “Mọi người chỉ cần bảo vệ cậu Thanh, cứ giao việc về Hồi Hồn Đan cho tôi!”
“Nhưng...”
Một cao thủ đang định lên tiếng thì bị Đỗ Trọng ngắt lời: “Tôi quyết định rồi, mấy ngày tới, cậu Thanh xem như nhờ vào mọi người”.
Đỗ Trọng nói rồi quay người rời đi.
Các thành viên Võ Minh đều thở dài.
Họ hiểu rõ giá trị của Hồi Hồn Đan, khắp Chiêu Châu, có lẽ chỉ gia tộc Cổ Võ mới có đan dược cao cấp thế này.
Cho dù có gia tộc Cổ Võ sẵn lòng lấy Hồi Hồn Đan ra, có lẽ Đỗ Trọng cũng sẽ phải trả giá rất đắt, bằng không, tại sao đối phương phải đưa Hồi Hồn Đan có giá trị không nhỏ cho Đỗ Trọng?
Cùng lúc đó, ở dinh thự Vân Phong.
Từ ba ngày trước, sau khi Dương Thanh giết Kitano Takeshi, tin tức đã lan truyền khắp Chiêu Châu, sau khi biết tin, đám người Mã Siêu cũng về Yến Đô ngay tức khắc.
Nhưng đã ba ngày, họ vẫn không tìm thấy Dương Thanh.
Mã Siêu vô cùng lo lắng: “Đã ba ngày rồi, sao vẫn chưa có tin gì về anh Thanh?”
Trong phòng, trừ gia đình Mã Siêu ra, còn có Phùng Tiểu Uyển, Hoài Lam, anh em nhà họ Tống và Phùng Giai Di.
Phùng Tiểu Uyển tự an ủi mình: “Hay anh Thanh gặp phiền phức gì nên tạm thời không tiện xuất hiện?”
“Không thể nào!”
Mã Siêu phản bác ngay, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Chắc chắn anh Thanh biết chúng ta rất lo cho anh ấy, cho dù không tiện, anh ấy cũng không quên chúng ta, hơn nữa đã ba ngày rồi, nếu anh Thanh gặp phiền phức thật, có lẽ chúng ta cũng đã gặp rắc rối”.
“Anh ấy chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, nhưng lại đánh bại Kitano Takeshi - hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, nghe nói Kitano Takeshi là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, anh Thanh đã giết ông ta, chắc chắn cũng sẽ bị thương nặng”.
“Anh ấy đã mất liên lạc ba ngày, tức là trong mấy ngày này, chắc chắn anh Thanh đã hôn mê vì bị thương nặng, bằng không, anh ấy đã liên lạc với chúng ta”.
Nghe thấy thế, những người khác đều cuống lên.
“Anh đừng nói linh tinh! Chắc chắn Dương Thanh đang bận chuyện gì nên mới tạm thời không liên lạc với chúng ta thôi”.
Ngải Lâm trừng mắt nhìn Mã Siêu.
Cô ấy là người tinh tế, đã nhận ra sau khi Mã Siêu nói rất có thể Dương Thanh đã gặp chuyện, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều biến sắc.
Mã Siêu đang định nói gì đó, bị Ngải Lâm trừng mắt nhìn nên mới thôi, nhưng trên mặt anh ta vẫn tràn ngập vẻ lo lắng, đi đi lại lại trong phòng.
Ngải Lâm nhìn quanh, nói: “Mọi người đừng lo lắng quá, chắc chắn Dương Thanh không gặp chuyện gì đâu, nếu cậu ấy gặp chuyện thật, với tính cách của người nước Dương, họ đã rêu rao khắp thế giới từ lâu rồi, nhưng họ không làm gì, tức là Dương Thanh không sao. Không chừng cậu ấy bị thương, sợ chúng ta lo lắng nên mới không liên lạc với chúng ta, sau khi vết thương khá lên, chắc chắn cậu ấy sẽ về”.
Mọi người đều im lặng, thật ra họ hiểu, trận đấu đã kết thúc ba ngày, Dương Thanh không bao giờ biến mất vô cớ, chắc chắn anh đã gặp chuyện, cũng như Mã Siêu nói, chắc chắn Dương Thanh đã bị thương rất nặng, vẫn đang hôn mê nên không thể liên lạc với họ.
Hoài Lam đứng dậy, nhìn mọi người, nói: “Cho dù anh Thanh mất liên lạc với chúng ta vì lý do gì, chúng ta cũng phải bình tĩnh, không được gây thêm rắc rối”.
“Theo tình báo của tôi, ba ngày trước, anh Thanh đã giết Kitano Takeshi bằng sức của mình, đúng là Kitano Takeshi rất mạnh, là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nhưng ông ta vẫn chết dưới tay anh Thanh”.
“Theo video anh Thanh giết Kitano Takeshi, có thể khẳng định đúng là anh Thanh đã thắng, như chị Lâm nói, trận đấu này là do cao thủ nước Dương dựg lên, nếu anh Thanh gặp chuyện thật, họ đã trắng trợn rêu rao từ lâu rồi, còn nếu không có, vậy chắc chắn anh Thanh còn sống”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, sắc mặt mọi người dễ coi hẳn.
Phùng Tiểu Uyển nhìn Hoài Lam bằng đôi mắt đỏ hoe: “Thế nên anh Thanh mất liên lạc vì có lẽ anh ấy bị thương nặng, vẫn đang hôn mê à?”
Hoài Lam nhìn Phùng Tiểu Uyển, bỗng không biết nói sao, cô ta hiểu rõ tình cảm của Phùng Tiểu Uyển với Dương Thanh.
Phùng Tiểu Uyển nói với đôi mắt đỏ hoe: “Chị Lam, đừng lừa em, cứ yên tâm nói cho em biết, em có thể chịu được”.
Hoài Lam gật nhẹ đầu, trầm giọng nói: “Theo chị được biết, từ ba ngày trước, sau khi giết Kitano Takeshi ở Võ Thần Quán xong, anh Thanh cũng biến mất khỏi Võ Thần Quán, phóng viên bên ngoài cũng không quay chụp được anh Thanh”.
“Kitano Takeshi là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, thực lực cực mạnh, anh Thanh mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, nhưng kết quả sau cùng lại là anh Thanh giết Kitano Takeshi”.
“Thế nên chị đoán, anh Thanh đã phải trả giá đắt để giết Kitano Takeshi, chắc chắn bây giờ tình trạng của anh ấy rất không ổn”.
“Nếu chị không đoán sai, chắc anh ấy đã được người của Võ Minh đưa đi rồi”.
Phùng Tiểu Uyển lập tức rơi nước mắt, lảo đảo, Hoài Lam đã chuẩn bị trước, lập tức đỡ lấy Phùng Tiểu Uyển, an ủi: “Tiểu Uyển, em đừng buồn quá, đối với chúng ta, quan trọng là nghĩ cách tìm được anh Thanh, rồi để em chữa trị cho anh ấy”.
“Chị không tin tưởng khi anh Thanh ở trong tay người khác, chỉ tin em!”
Mã Siêu cũng vội nói: “ Hoài Lam nói không sai, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm thấy anh Thanh, phải để Tiểu Uyển chữa cho anh Thanh thì chúng ta mới yên tâm được”.
Anh ta nói rồi nhìn về phía anh em nhà họ Tống, trầm giọng nói: “Hai vị tiền bối Tả - Hữu, bây giờ chúng ta hãy đến Võ Minh đòi người!”
Anh em nhà họ Tống vội đứng dậy, Tống Tả nói: “Được, giờ chúng ta đến Võ Minh ngay thôi!”
Mã Siêu lại nhìn về phía Hoài Lam: “Hoài Lam, bên này giao cho cô, có gì cứ liên lạc với chúng tôi nhé”.
Hoài Lam gật đầu: “Tôi cũng chỉ đoán thôi, có lẽ anh Thanh đã được người của Võ Minh đưa đi, sau khi gặp người của Võ Minh, mọi người khách sáo một chút, nếu tránh được xung đột thì tốt nhất đừng xung đột”.
Mã Siêu gật đầu: “Cứ yên tâm, tôi sẽ có chừng mực!”
Ba người không chần chừ nữa, lập tức rời khỏi dinh thự Vân Phong.
Sau khi đám người Mã Siêu rời đi, Hoài Lam nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, bây giờ em đừng buồn nữa, phải chuẩn bị tinh thần rằng anh Thanh sẽ bị thương nặng, bình tĩnh lại, nghĩ xem nếu anh Thanh bị thương nặng, thậm chí ảnh hưởng đến nền tảng võ thuật thì em phải chữa kiểu gì để giúp anh ấy hồi phục với tốc độ nhanh nhất”.
Phùng Tiểu Uyển lau nước mắt trên mặt, gật mạnh đầu: “Chị Lam cứ yên tâm, em sẽ kiểm soát tâm trạng, sẵn sàng cứu chữa anh Thanh”.