Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1884: Càng phải tra tấn
“Bịch bịch bịch!”
Kitano Takeshi bước từng bước tới chỗ Dương Thanh, nhìn Dương Thanh từ trên cao, như đang nhìn một cái xác, lạnh lùng nói: “Cậu là người đầu tiên, nhưng cũng là người cuối cùng có thể khiến tôi bị thương với thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ!”
Khí thế trên người ông ta đã hoàn toàn biến mất.
Theo ông ta thấy, Dương Thanh sắp chết, không hề có uy hiếp với ông ta.
Cao thủ Chiêu Châu hết sức tuyệt vọng.
“Cậu Thanh sẽ phải chết thật à?”
Một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ bên cạnh Đỗ Trọng nói với vẻ không cam lòng.
Đỗ Trọng siết chặt nắm tay, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi đã hại cậu Thanh, nếu tôi không kéo dài thời gian để chờ cậu ấy, sao cậu ấy lại chết? Tôi có lỗi với cậu ấy!”
“Ông Đỗ, đây cũng không phải lỗi của ông, ông cũng vì tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu thôi, tuy cậu Thanh sắp chết, nhưng cậu ấy đã bảo vệ tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu, chúng tôi sẽ không bao giờ quên cậu ấy!”
“Đúng thế, chúng tôi sẽ không bao giờ quên, từng có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ chưa đầy 30 tuổi đã bảo vệ tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu bằng sức của mình, cậu ấy đã dùng thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ để ép cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ dốc toàn lực”.
“Cậu Thanh là minh chủ đời thứ nhất cùa Võ Minh, cũng là anh hùng trong trái tim của tất cả cao thủ Chiêu Châu!”
Các cao thủ Chiêu Châu nói lớn.
Tuy Dương Thanh thua nhưng không mất mặt.
Nếu tin tức này được lan truyền, người đời chỉ nghĩ cao thủ nước Dương hèn hạ trơ trẽn, không ngờ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lại dốc toàn lực để giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Đúng lúc này, Aoki Yamato bên nước Dương bỗng nhìn về phía cao thủ Chiêu Châu, cười lạnh: “Dương Thanh sắp chết, bên Chiêu Châu cũng hoàn toàn thua, có phải các người nên thực hiện lời hứa, để tất cả cao thủ Chiêu Châu có mặt hôm nay quỳ xuống, dập đầu xin lỗi cao thủ nước Dương không nhỉ?”
Cao thủ Chiêu Châu vô cùng tức giận, Đỗ Trọng nhìn chằm chằm vào Aoki Yamato, nghiến răng nghiến lợi: “Ông cứ yên tâm, cao thủ Chiêu Châu sẽ thực hiện vụ đánh cược này!”
Aoki Yamato cười nói: “Ha ha , nếu đã sẵn lòng thực hiện vụ đánh cược, vậy mau gọi các cao thủ Chiêu Châu đã chạy khỏi Võ Thần Quán vào đây, cùng quỳ xuống dập đầu xin lỗi!”
Shendai Kabuto cũng cười nói: “Tôi chưa bao giờ thấy cảnh hơn trăm cao thủ Chiêu Châu cùng quỳ xuống trước mặt cao thủ nước Dương, dập đầu xin lỗi, nghĩ thôi đã thấy kiêu ngạo rồi”.
“Chẳng những gọi hết cao thủ Chiêu Châu vào, mà còn phải gọi cả giới truyền thông cũng chạy ra khỏi Võ Thần Quán vào nữa, để họ dùng máy quay quay lại cảnh tượng này rồi chiếu trên toàn thế giới”.
“Đúng thế, chúng ta phải cho cả thế giới biết sự mạnh mẽ của cao thủ nước Dương, phải cho cả thế giới biết trước mặt cao thủ nước Dương, cao thủ Chiêu Châu chỉ là sâu kiến”.
“Cao thủ Chiêu Châu là loại vô dụng, bao nhiêu người mà không ai đánh được, nếu hội trưởng Kitano không nương tay, cao thủ Chiêu Châu đã chết hết từ nãy rồi”.
...
Trong lúc nhất thời, cao thủ nước Dương đang có mặt thi nhau hò hét.
Trận chiến giữa Kitano Takeshi và Dương Thanh trước đó mang lại áp lực quá lớn, trừ cao thủ trên Siêu Phàm Bát Cảnh vẫn chịu được áp lực nên ở lại Võ Thần Quán, những người khác đều đã chạy ra ngoài.
Trái với cao thủ nước Dương đang vô cùng phấn khích, các cao thủ Chiêu Châu đều chìm trong nỗi đau thương rằng Dương Thanh sắp chết, về việc phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi, nó chẳng là gì so với chuyện Dương Thanh sắp chết cả.
Nếu có thể khiến Dương Thanh đứng lên một lần nữa, cho dù bảo họ quỳ xuống, dập đầu xin lỗi đến mức vỡ đầu, họ cũng cam lòng.
Nhưng vết thương của Dương Thanh quá nghiêm trọng, đã đến lúc hấp hối, giờ chỉ chờ chết.
Kitano Takeshi chăm chú nhìn Dương Thanh, lạnh lùng nói: “Không thể không thừa nhận, cậu là một đối thủ đáng kính, nếu cậu không chết, chỉ cần năm năm, à không, ba năm, một mình cậu có thể áp đảo mọi cao thủ nước Dương!”
“Tiếc rằng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu!”
Ông ta nói rồi bỗng bước lên mấy bước, đến trước mặt Dương Thanh, nhấc chân giẫm lên ngực anh, chỉ cần ông ta hơi dùng sức là sẽ giết được Dương Thanh ngay tức khắc.
“Cậu Thanh!”
Cao thủ Chiêu Châu tức giận tới cực điểm, ai cũng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Kitano Takeshi, chỉ hận không thể xông lên giết ông ta, nhưng thực lực của họ quá yếu, cho dù mọi người hợp sức thì cũng không phải đối thủ của Kitano Takeshi.
Hơn nữa, quy tắc của trận đấu giữa Dương Thanh và Kitano Takeshi chính là nếu chưa phân rõ sống chết thì trận đấu vẫn chưa kết thúc.
“Ông oai quá nhỉ!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
“Ai đấy?”
Cao thủ nước Dương bắt đầu tìm người vừa lên tiếng, nhưng không thấy được.
Sau khi nghe thấy giọng nói này xong, Aoki Yamato và Shendai Kabuto vừa hống hách vô cùng đều biến sắc.
“Là ông ta!”
Họ rất quen với giọng nói này, vì mới tối qua, họ đã tiếp xúc với chủ nhân của giọng nói đó.
Họ đã quên mất cao thủ ở dinh thự Vân Phong tối qua vì mải phấn khích khi Kitano Takeshi sắp giết Dương Thanh.
“Ông là ai?”
Kitano Takeshi nhíu mày nhìn người tới, trong mắt xuất hiện vẻ nghiêm nghị.
Ông ta đã cảm nhận được áp lực rất lớn từ bên kia.
Bách Lý Kinh Vân chậm rãi bước ra, không trả lời Kitano Takeshi, mà nhìn Dương Thanh với ánh mắt phức tạp.
Lần này ông ta đến Yến Đô theo mệnh lệnh, định giết Dương Thanh, nhưng không ngờ ông ta còn chưa kịp ra tay, Dương Thanh đã hấp hối rồi.
Takeshi Kitano hỏi lại: “Rốt cuộc ông là ai?”
Giọng ông ta có vẻ tức giận.
Bách Lý Kinh Vân vừa đi vừa nói: “Bách Lý Kinh Vân!”
Nghe thấy cái tên này, Kitano Takeshi lập tức biến sắc, với tư cách hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, sao ông ta lại không biết về gia tộc Cổ Võ Chiêu Châu được?
Trong số gia tộc Cổ Võ Chiêu Châu, có một gia tộc họ Bách Lý.
Người đàn ông trung niên trước mặt họ Bách Lý, có thực lực mạnh mẽ, thân phận của ông ta đã lộ rõ rồi.
“Là người của gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý!”
Cao thủ Chiêu Châu càng biết rõ họ này hơn, lập tức hoảng sợ nói.
Đỗ Trọng nhìn Bách Lý Kinh Vân với vẻ mặt phức tạp, ông ta không biết ý đồ của đối phương, nhưng ông ta biết mấy ngày trước, Dương Thanh vừa giết một cao thủ tên Bách Lý Trường Không đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý.
Kitano Takeshi lạnh lùng hỏi: “Ông tới đây làm gì?”
Bách Lý Kinh Vân thản nhiên nói: “Tôi đã đồng ý với cậu ta, nếu cậu ta chết, tôi sẽ đánh một trận vì cao thủ Chiêu Châu thay cậu ta!”
Nghe thấy thế, cao thủ Chiêu Châu hết sức kích động.
“Tốt quá! Có cao thủ của gia tộc Bách Lý ra tay, chúng ta thắng chắc!”
“Đại nhân Bách Lý, cao thủ nước Dương sỉ nhục thế tục Chiêu Châu không có người, ỷ mạnh hiếp yếu, còn đánh cậu Thanh trọng thương, ngài đừng nương tay, để đám giặc nước Dương này biết, không phải Chiêu Châu không có người, mà là cao thủ hàng đầu của Chiêu Châu không thèm đánh với họ!”
...
Cao thủ Chiêu Châu thi nhau cầu khẩn, sự xuất hiện của Bách Lý Kinh Vân đã cho họ thấy hy vọng.
Nghe thấy Bách Lý Kinh Vân nói thế, Kitano Takeshi hừ lạnh: “Ông là cái thá gì chứ? Bảo tôi thả cậu ta thì tôi phải thả ư?”
Ông ta nói rồi giẫm lên ngực Dương Thanh.
Mặt Dương Thanh càng tái hơn, trợn trừng mắt, có vẻ sắp tắt thở.
Bách Lý Kinh Vân nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Kitano Takeshi: “Cậu ta đã hết sức rồi, sao phải tra tấn như thế? Tha cho cậu ta đi, tôi và ông đánh một trận công bằng!”
“Ha ha!”
Kitano Takeshi nói với vẻ ngạo mạn: “Ai có thể ngăn tôi làm những việc tôi muốn chứ? Ông không cho tôi tra tấn cậu ta, tôi càng phải tra tấn cậu ta!”
Ông ta bỗng giậm mạnh hơn, di chân trên ngực Dương Thanh.
Kitano Takeshi bước từng bước tới chỗ Dương Thanh, nhìn Dương Thanh từ trên cao, như đang nhìn một cái xác, lạnh lùng nói: “Cậu là người đầu tiên, nhưng cũng là người cuối cùng có thể khiến tôi bị thương với thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ!”
Khí thế trên người ông ta đã hoàn toàn biến mất.
Theo ông ta thấy, Dương Thanh sắp chết, không hề có uy hiếp với ông ta.
Cao thủ Chiêu Châu hết sức tuyệt vọng.
“Cậu Thanh sẽ phải chết thật à?”
Một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ bên cạnh Đỗ Trọng nói với vẻ không cam lòng.
Đỗ Trọng siết chặt nắm tay, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi đã hại cậu Thanh, nếu tôi không kéo dài thời gian để chờ cậu ấy, sao cậu ấy lại chết? Tôi có lỗi với cậu ấy!”
“Ông Đỗ, đây cũng không phải lỗi của ông, ông cũng vì tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu thôi, tuy cậu Thanh sắp chết, nhưng cậu ấy đã bảo vệ tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu, chúng tôi sẽ không bao giờ quên cậu ấy!”
“Đúng thế, chúng tôi sẽ không bao giờ quên, từng có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ chưa đầy 30 tuổi đã bảo vệ tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu bằng sức của mình, cậu ấy đã dùng thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ để ép cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ dốc toàn lực”.
“Cậu Thanh là minh chủ đời thứ nhất cùa Võ Minh, cũng là anh hùng trong trái tim của tất cả cao thủ Chiêu Châu!”
Các cao thủ Chiêu Châu nói lớn.
Tuy Dương Thanh thua nhưng không mất mặt.
Nếu tin tức này được lan truyền, người đời chỉ nghĩ cao thủ nước Dương hèn hạ trơ trẽn, không ngờ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lại dốc toàn lực để giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Đúng lúc này, Aoki Yamato bên nước Dương bỗng nhìn về phía cao thủ Chiêu Châu, cười lạnh: “Dương Thanh sắp chết, bên Chiêu Châu cũng hoàn toàn thua, có phải các người nên thực hiện lời hứa, để tất cả cao thủ Chiêu Châu có mặt hôm nay quỳ xuống, dập đầu xin lỗi cao thủ nước Dương không nhỉ?”
Cao thủ Chiêu Châu vô cùng tức giận, Đỗ Trọng nhìn chằm chằm vào Aoki Yamato, nghiến răng nghiến lợi: “Ông cứ yên tâm, cao thủ Chiêu Châu sẽ thực hiện vụ đánh cược này!”
Aoki Yamato cười nói: “Ha ha , nếu đã sẵn lòng thực hiện vụ đánh cược, vậy mau gọi các cao thủ Chiêu Châu đã chạy khỏi Võ Thần Quán vào đây, cùng quỳ xuống dập đầu xin lỗi!”
Shendai Kabuto cũng cười nói: “Tôi chưa bao giờ thấy cảnh hơn trăm cao thủ Chiêu Châu cùng quỳ xuống trước mặt cao thủ nước Dương, dập đầu xin lỗi, nghĩ thôi đã thấy kiêu ngạo rồi”.
“Chẳng những gọi hết cao thủ Chiêu Châu vào, mà còn phải gọi cả giới truyền thông cũng chạy ra khỏi Võ Thần Quán vào nữa, để họ dùng máy quay quay lại cảnh tượng này rồi chiếu trên toàn thế giới”.
“Đúng thế, chúng ta phải cho cả thế giới biết sự mạnh mẽ của cao thủ nước Dương, phải cho cả thế giới biết trước mặt cao thủ nước Dương, cao thủ Chiêu Châu chỉ là sâu kiến”.
“Cao thủ Chiêu Châu là loại vô dụng, bao nhiêu người mà không ai đánh được, nếu hội trưởng Kitano không nương tay, cao thủ Chiêu Châu đã chết hết từ nãy rồi”.
...
Trong lúc nhất thời, cao thủ nước Dương đang có mặt thi nhau hò hét.
Trận chiến giữa Kitano Takeshi và Dương Thanh trước đó mang lại áp lực quá lớn, trừ cao thủ trên Siêu Phàm Bát Cảnh vẫn chịu được áp lực nên ở lại Võ Thần Quán, những người khác đều đã chạy ra ngoài.
Trái với cao thủ nước Dương đang vô cùng phấn khích, các cao thủ Chiêu Châu đều chìm trong nỗi đau thương rằng Dương Thanh sắp chết, về việc phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi, nó chẳng là gì so với chuyện Dương Thanh sắp chết cả.
Nếu có thể khiến Dương Thanh đứng lên một lần nữa, cho dù bảo họ quỳ xuống, dập đầu xin lỗi đến mức vỡ đầu, họ cũng cam lòng.
Nhưng vết thương của Dương Thanh quá nghiêm trọng, đã đến lúc hấp hối, giờ chỉ chờ chết.
Kitano Takeshi chăm chú nhìn Dương Thanh, lạnh lùng nói: “Không thể không thừa nhận, cậu là một đối thủ đáng kính, nếu cậu không chết, chỉ cần năm năm, à không, ba năm, một mình cậu có thể áp đảo mọi cao thủ nước Dương!”
“Tiếc rằng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu!”
Ông ta nói rồi bỗng bước lên mấy bước, đến trước mặt Dương Thanh, nhấc chân giẫm lên ngực anh, chỉ cần ông ta hơi dùng sức là sẽ giết được Dương Thanh ngay tức khắc.
“Cậu Thanh!”
Cao thủ Chiêu Châu tức giận tới cực điểm, ai cũng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Kitano Takeshi, chỉ hận không thể xông lên giết ông ta, nhưng thực lực của họ quá yếu, cho dù mọi người hợp sức thì cũng không phải đối thủ của Kitano Takeshi.
Hơn nữa, quy tắc của trận đấu giữa Dương Thanh và Kitano Takeshi chính là nếu chưa phân rõ sống chết thì trận đấu vẫn chưa kết thúc.
“Ông oai quá nhỉ!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
“Ai đấy?”
Cao thủ nước Dương bắt đầu tìm người vừa lên tiếng, nhưng không thấy được.
Sau khi nghe thấy giọng nói này xong, Aoki Yamato và Shendai Kabuto vừa hống hách vô cùng đều biến sắc.
“Là ông ta!”
Họ rất quen với giọng nói này, vì mới tối qua, họ đã tiếp xúc với chủ nhân của giọng nói đó.
Họ đã quên mất cao thủ ở dinh thự Vân Phong tối qua vì mải phấn khích khi Kitano Takeshi sắp giết Dương Thanh.
“Ông là ai?”
Kitano Takeshi nhíu mày nhìn người tới, trong mắt xuất hiện vẻ nghiêm nghị.
Ông ta đã cảm nhận được áp lực rất lớn từ bên kia.
Bách Lý Kinh Vân chậm rãi bước ra, không trả lời Kitano Takeshi, mà nhìn Dương Thanh với ánh mắt phức tạp.
Lần này ông ta đến Yến Đô theo mệnh lệnh, định giết Dương Thanh, nhưng không ngờ ông ta còn chưa kịp ra tay, Dương Thanh đã hấp hối rồi.
Takeshi Kitano hỏi lại: “Rốt cuộc ông là ai?”
Giọng ông ta có vẻ tức giận.
Bách Lý Kinh Vân vừa đi vừa nói: “Bách Lý Kinh Vân!”
Nghe thấy cái tên này, Kitano Takeshi lập tức biến sắc, với tư cách hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, sao ông ta lại không biết về gia tộc Cổ Võ Chiêu Châu được?
Trong số gia tộc Cổ Võ Chiêu Châu, có một gia tộc họ Bách Lý.
Người đàn ông trung niên trước mặt họ Bách Lý, có thực lực mạnh mẽ, thân phận của ông ta đã lộ rõ rồi.
“Là người của gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý!”
Cao thủ Chiêu Châu càng biết rõ họ này hơn, lập tức hoảng sợ nói.
Đỗ Trọng nhìn Bách Lý Kinh Vân với vẻ mặt phức tạp, ông ta không biết ý đồ của đối phương, nhưng ông ta biết mấy ngày trước, Dương Thanh vừa giết một cao thủ tên Bách Lý Trường Không đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý.
Kitano Takeshi lạnh lùng hỏi: “Ông tới đây làm gì?”
Bách Lý Kinh Vân thản nhiên nói: “Tôi đã đồng ý với cậu ta, nếu cậu ta chết, tôi sẽ đánh một trận vì cao thủ Chiêu Châu thay cậu ta!”
Nghe thấy thế, cao thủ Chiêu Châu hết sức kích động.
“Tốt quá! Có cao thủ của gia tộc Bách Lý ra tay, chúng ta thắng chắc!”
“Đại nhân Bách Lý, cao thủ nước Dương sỉ nhục thế tục Chiêu Châu không có người, ỷ mạnh hiếp yếu, còn đánh cậu Thanh trọng thương, ngài đừng nương tay, để đám giặc nước Dương này biết, không phải Chiêu Châu không có người, mà là cao thủ hàng đầu của Chiêu Châu không thèm đánh với họ!”
...
Cao thủ Chiêu Châu thi nhau cầu khẩn, sự xuất hiện của Bách Lý Kinh Vân đã cho họ thấy hy vọng.
Nghe thấy Bách Lý Kinh Vân nói thế, Kitano Takeshi hừ lạnh: “Ông là cái thá gì chứ? Bảo tôi thả cậu ta thì tôi phải thả ư?”
Ông ta nói rồi giẫm lên ngực Dương Thanh.
Mặt Dương Thanh càng tái hơn, trợn trừng mắt, có vẻ sắp tắt thở.
Bách Lý Kinh Vân nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Kitano Takeshi: “Cậu ta đã hết sức rồi, sao phải tra tấn như thế? Tha cho cậu ta đi, tôi và ông đánh một trận công bằng!”
“Ha ha!”
Kitano Takeshi nói với vẻ ngạo mạn: “Ai có thể ngăn tôi làm những việc tôi muốn chứ? Ông không cho tôi tra tấn cậu ta, tôi càng phải tra tấn cậu ta!”
Ông ta bỗng giậm mạnh hơn, di chân trên ngực Dương Thanh.