Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1864: Thành công chọc giận
Thấy Đỗ Trọng bước lên sàn đấu, cao thủ nước Dương cũng nhíu mày.
Kitano Takeshi đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế chính cũng mở mắt, nhìn về phía Đỗ Trọng trên sàn đấu.
“Cao thủ Chiêu Châu vội kết thúc trận đấu thế ư?”
Yoshida Kakeru lạnh lùng nhìn Đỗ Trọng trên sàn đấu, mở miệng nói.
Shendai Kabuto cười lạnh: “Không thể không nói, cao thủ Chiêu Châu yếu thật, chắc cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ này đã là người mạnh nhất bên họ rồi đúng không?”
Aoki Yamato nói: “Hai người đừng quên chuyện xảy ra tối qua ở dinh thự Vân Phong đấy”.
Nghe thấy thế, sắc mặt của Yoshida Kakeru và Shendai Kabuto đều vô cùng khó coi.
Chẳng phải họ mời Kitano Takeshi từ nước Dương đến đây để đối phó với Bách Lý Kinh Vân à?
Trên sàn đấu, Đỗ Trọng đứng chắp tay sau lưng, nhìn Ryosuke Nakatsu ở phía đối diện mình, thản nhiên nói: “Ông ra tay trước đi, bằng không đến khi tôi ra tay, ông không còn cơ hội đâu!”
Nghe thấy thế, sắc mặt Ryosuke Nakatsu khó coi tới cực điểm.
Sao ông ta lại không cảm nhận được áp lực từ Đỗ Trọng chứ?
Cho dù ông ta che giấu cảnh giới thực sự thì vẫn không phải đối thủ của Đỗ Trọng, ông ta không hề nghi ngờ, nếu Đỗ Trọng ra tay, chắc chắn ông ta sẽ bị giết chỉ với một đòn mất.
“Chiêu Châu hết người rồi à? Đường đường là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ mà lại đánh với cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ như tôi, ông còn cần thể diện không thế?”
Ryosuke Nakatsu căm tức nhìn Đỗ Trọng, lớn tiếng chất vấn.
Đỗ Trọng thản nhiên nói: “Nếu tôi không nhớ nhầm, ông vừa nói, cho dù ông che giấu thực lực thì đã sao? Trận đấu hôm nay là để tìm ra bên thắng cuối cùng, đã vậy, tôi dùng cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ để khiêu chiến cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ như ông thì có vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên, nếu không dám đánh với tôi, ông có thể nhận thua rồi cút khỏi sàn đấu”.
Sắc mặt Ryosuke Nakatsu càng u ám hơn, ông ta cũng nhận thấy sự đe dọa của Đỗ Trọng, nếu ông ta không nhận thua, có lẽ Đỗ Trọng sẽ ra tay độc ác.
Dù sao trận đấu này cũng không đặt ra quy tắc để ràng buộc hai bên, mà chỉ có một quy tắc hết sức đơn giản, đó chính là cao thủ chiến thắng cuối cùng thuộc bên nào thì xem như bên đó thắng.
Hồi nãy Ryosuke Nakatsu cũng ra tay độc ác với cao thủ Chiêu Châu khiêu chiến ông ta, nhẹ thì họ bị thương nặng, còn nặng thì mất hết võ công.
Chắc chắn Đỗ Trọng sẽ không dễ dàng tha cho ông ta.
Nhưng nếu bây giờ ông ta nhận thua thì sẽ làm mất mặt cao thủ nước Dương, bên nước Dương cũng không dễ dàng tha cho ông ta mất.
Cho dù lựa chọn thế nào, tình cảnh của ông ta cũng hết sức không ổn.
“Cao thủ Chiêu Châu đúng là hèn hạ trơ trẽn, trước đó các người cử cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh lên đánh với cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh của nước Dương chúng tôi, chúng tôi đã chấp nhận rồi, không ngờ lần này, các người còn cử cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ đi khiêu chiến cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ nữa”.
“Cao thủ Chiêu Châu, hết người rồi à? Có giỏi thì để cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh lên sàn đấu đi? Nếu các người sợ, cùng lắm tất cả cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh của các người cùng lên, chỉ cần một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh của nước Dương chúng tôi là đủ để đánh bại hết cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh bên các người rồi”.
“Cao thủ Chiêu Châu, các người dám khiêu chiến cùng cảnh giới không? Nếu không dám thì mau nhận thua đi cho lành”.
...
Trong lúc nhất thời, cao thủ nước Dương đều kích động quát.
Sắc mặt của cao thủ Chiêu Châu hết sức khó coi, nhưng không phản bác nổi, tuy có vẻ Ryosuke Nakatsu mới đến Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ, nhưng đã đánh bại cả cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ của Chiêu Châu.
Ngay cả Thái Chính Dương cũng thua, nói gì đến những cao thủ khác? Hơn nữa còn là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh.
Đỗ Trọng đứng trên sàn đấu, thản nhiên nhận những lời nói từ cao thủ nước Dương, bình tĩnh nhìn về phía trọng tài: “Trọng tài, có thể bắt đầu ván này chưa?”
Trọng tài thấy không kéo dài được nữa, bèn nhìn Đỗ Trọng với vẻ không vui, nói lớn: “Trận đấu tiếp tục!”
Đỗ Trọng nhìn Ryosuke Nakatsu đang đứng im, lạnh lùng nói: “Cho ông mười giây, nếu trong mười giây, ông không ra tay với tôi, tôi không thể làm gì khác ngoài việc ra tay trước”.
Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, Ryosuke Nakatsu chỉ cảm thấy áp lực hơn, ông ta khẳng định chỉ cần bây giờ ông ta ra tay, Đỗ Trọng sẽ đánh rất ác.
Nhưng không ra tay cũng không được.
Khi mười giây sắp hết, rốt cuộc Ryosuke Nakatsu cũng hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi liều mạng với ông!”
Ông ta nói rồi lao đến chỗ Đỗ Trọng.
Đúng lúc này, trong mắt Đỗ Trọng bỗng lóe lên vẻ lạnh lùng mãnh liệt, ông ta lập tức giậm mạnh chân.
“Rầm!”
Một tiếng động rất lớn vang lên, cả sàn đấu như rung chuyển.
Bóng dáng Đỗ Trọng cũng biến mất.
“Rầm!”
Ngay sau đó, trước sự khiếp sợ của người xem, Đỗ Trọng đánh trúng ngực Ryosuke Nakatsu, Ryosuke Nakatsu vừa đánh bại mấy cao thủ Chiêu Châu với phong thái vô địch lập tức hộc máu, bay ra xa.
“Rầm!”
Lại có thêm một tiếng động rất lớn vang lên, Ryosuke Nakatsu nặng nề ngã xuống đất.
Sau khi chạm đất, Ryosuke Nakatsu không sao bò dậy nổi, máu tươi ồng ộc tuôn ra khỏi miệng, sau mấy giây ngắn ngủi, ông ta đã nằm im không nhúc nhích.
“Chết rồi à?”
Có người khiếp sợ hô lên.
Ryosuke Nakatsu quá mạnh, sự mạnh mẽ mà ông ta thể hiện với đám đông trước đó khiến người khác không ngờ đến việc bây giờ ông ta đã bỏ mạng.
Chẳng riêng gì cao thủ nước Dương, cao thủ Chiêu Châu cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng khác với cao thủ nước Dương, phần lớn sự kinh ngạc của cao thủ Chiêu Châu là do Đỗ Trọng đã ra tay tàn nhẫn.
Tuy trước đó Ryosuke Nakatsu đánh cho cao thủ Chiêu Châu tàn phế hoặc bị thương nặng, nhưng cũng không giết người, còn Đỗ Trọng vừa ra tay đã giết Ryosuke Nakatsu luôn.
Chẳng lẽ ông ta không sợ chết hả?
Bây giờ ông ta giết Ryosuke Nakatsu, cao thủ nước Dương khiêu chiến ván sau sẽ bỏ qua cho ông ta chắc?
“Đỗ Trọng, ông điên rồi à? Nếu ông muốn chết thì đừng kéo chúng tôi theo!”
Lúc này, bên Chiêu Châu, Đinh Văn Trác bỗng gào lên: “Ông có biết nếu ông làm thế thì sẽ mang phiền phức lớn tới mức nào cho cao thủ Chiêu Châu sắp khiêu chiến không hả?”
Đỗ Trọng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Đinh Văn Trác bằng ánh mắt sắc bén: “Ông nghĩ việc các cao thủ khác của Chiêu Châu lên khiêu chiến tiếp có ý nghĩa à? Hay ông định lên sàn đấu sau khi tôi thua?”
Nghe thấy thế, Đinh Văn Trác im ngay.
Ông ta có điên thì mới lên sàn đấu sau khi Đỗ Trọng thua trận.
Lúc này, bên phía nước Dương, Yoshida Kakeru chậm rãi đứng dậy, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Nếu cao thủ Chiêu Châu đã ác với cao thủ nước Dương như thế, đừng trách cao thủ nước Dương tôi độc ác! Đỗ Trọng, ông đã thành công chọc giận tôi!”
Kitano Takeshi đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế chính cũng mở mắt, nhìn về phía Đỗ Trọng trên sàn đấu.
“Cao thủ Chiêu Châu vội kết thúc trận đấu thế ư?”
Yoshida Kakeru lạnh lùng nhìn Đỗ Trọng trên sàn đấu, mở miệng nói.
Shendai Kabuto cười lạnh: “Không thể không nói, cao thủ Chiêu Châu yếu thật, chắc cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ này đã là người mạnh nhất bên họ rồi đúng không?”
Aoki Yamato nói: “Hai người đừng quên chuyện xảy ra tối qua ở dinh thự Vân Phong đấy”.
Nghe thấy thế, sắc mặt của Yoshida Kakeru và Shendai Kabuto đều vô cùng khó coi.
Chẳng phải họ mời Kitano Takeshi từ nước Dương đến đây để đối phó với Bách Lý Kinh Vân à?
Trên sàn đấu, Đỗ Trọng đứng chắp tay sau lưng, nhìn Ryosuke Nakatsu ở phía đối diện mình, thản nhiên nói: “Ông ra tay trước đi, bằng không đến khi tôi ra tay, ông không còn cơ hội đâu!”
Nghe thấy thế, sắc mặt Ryosuke Nakatsu khó coi tới cực điểm.
Sao ông ta lại không cảm nhận được áp lực từ Đỗ Trọng chứ?
Cho dù ông ta che giấu cảnh giới thực sự thì vẫn không phải đối thủ của Đỗ Trọng, ông ta không hề nghi ngờ, nếu Đỗ Trọng ra tay, chắc chắn ông ta sẽ bị giết chỉ với một đòn mất.
“Chiêu Châu hết người rồi à? Đường đường là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ mà lại đánh với cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ như tôi, ông còn cần thể diện không thế?”
Ryosuke Nakatsu căm tức nhìn Đỗ Trọng, lớn tiếng chất vấn.
Đỗ Trọng thản nhiên nói: “Nếu tôi không nhớ nhầm, ông vừa nói, cho dù ông che giấu thực lực thì đã sao? Trận đấu hôm nay là để tìm ra bên thắng cuối cùng, đã vậy, tôi dùng cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ để khiêu chiến cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ như ông thì có vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên, nếu không dám đánh với tôi, ông có thể nhận thua rồi cút khỏi sàn đấu”.
Sắc mặt Ryosuke Nakatsu càng u ám hơn, ông ta cũng nhận thấy sự đe dọa của Đỗ Trọng, nếu ông ta không nhận thua, có lẽ Đỗ Trọng sẽ ra tay độc ác.
Dù sao trận đấu này cũng không đặt ra quy tắc để ràng buộc hai bên, mà chỉ có một quy tắc hết sức đơn giản, đó chính là cao thủ chiến thắng cuối cùng thuộc bên nào thì xem như bên đó thắng.
Hồi nãy Ryosuke Nakatsu cũng ra tay độc ác với cao thủ Chiêu Châu khiêu chiến ông ta, nhẹ thì họ bị thương nặng, còn nặng thì mất hết võ công.
Chắc chắn Đỗ Trọng sẽ không dễ dàng tha cho ông ta.
Nhưng nếu bây giờ ông ta nhận thua thì sẽ làm mất mặt cao thủ nước Dương, bên nước Dương cũng không dễ dàng tha cho ông ta mất.
Cho dù lựa chọn thế nào, tình cảnh của ông ta cũng hết sức không ổn.
“Cao thủ Chiêu Châu đúng là hèn hạ trơ trẽn, trước đó các người cử cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh lên đánh với cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh của nước Dương chúng tôi, chúng tôi đã chấp nhận rồi, không ngờ lần này, các người còn cử cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ đi khiêu chiến cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ nữa”.
“Cao thủ Chiêu Châu, hết người rồi à? Có giỏi thì để cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh lên sàn đấu đi? Nếu các người sợ, cùng lắm tất cả cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh của các người cùng lên, chỉ cần một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh của nước Dương chúng tôi là đủ để đánh bại hết cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh bên các người rồi”.
“Cao thủ Chiêu Châu, các người dám khiêu chiến cùng cảnh giới không? Nếu không dám thì mau nhận thua đi cho lành”.
...
Trong lúc nhất thời, cao thủ nước Dương đều kích động quát.
Sắc mặt của cao thủ Chiêu Châu hết sức khó coi, nhưng không phản bác nổi, tuy có vẻ Ryosuke Nakatsu mới đến Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ, nhưng đã đánh bại cả cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ của Chiêu Châu.
Ngay cả Thái Chính Dương cũng thua, nói gì đến những cao thủ khác? Hơn nữa còn là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh.
Đỗ Trọng đứng trên sàn đấu, thản nhiên nhận những lời nói từ cao thủ nước Dương, bình tĩnh nhìn về phía trọng tài: “Trọng tài, có thể bắt đầu ván này chưa?”
Trọng tài thấy không kéo dài được nữa, bèn nhìn Đỗ Trọng với vẻ không vui, nói lớn: “Trận đấu tiếp tục!”
Đỗ Trọng nhìn Ryosuke Nakatsu đang đứng im, lạnh lùng nói: “Cho ông mười giây, nếu trong mười giây, ông không ra tay với tôi, tôi không thể làm gì khác ngoài việc ra tay trước”.
Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, Ryosuke Nakatsu chỉ cảm thấy áp lực hơn, ông ta khẳng định chỉ cần bây giờ ông ta ra tay, Đỗ Trọng sẽ đánh rất ác.
Nhưng không ra tay cũng không được.
Khi mười giây sắp hết, rốt cuộc Ryosuke Nakatsu cũng hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi liều mạng với ông!”
Ông ta nói rồi lao đến chỗ Đỗ Trọng.
Đúng lúc này, trong mắt Đỗ Trọng bỗng lóe lên vẻ lạnh lùng mãnh liệt, ông ta lập tức giậm mạnh chân.
“Rầm!”
Một tiếng động rất lớn vang lên, cả sàn đấu như rung chuyển.
Bóng dáng Đỗ Trọng cũng biến mất.
“Rầm!”
Ngay sau đó, trước sự khiếp sợ của người xem, Đỗ Trọng đánh trúng ngực Ryosuke Nakatsu, Ryosuke Nakatsu vừa đánh bại mấy cao thủ Chiêu Châu với phong thái vô địch lập tức hộc máu, bay ra xa.
“Rầm!”
Lại có thêm một tiếng động rất lớn vang lên, Ryosuke Nakatsu nặng nề ngã xuống đất.
Sau khi chạm đất, Ryosuke Nakatsu không sao bò dậy nổi, máu tươi ồng ộc tuôn ra khỏi miệng, sau mấy giây ngắn ngủi, ông ta đã nằm im không nhúc nhích.
“Chết rồi à?”
Có người khiếp sợ hô lên.
Ryosuke Nakatsu quá mạnh, sự mạnh mẽ mà ông ta thể hiện với đám đông trước đó khiến người khác không ngờ đến việc bây giờ ông ta đã bỏ mạng.
Chẳng riêng gì cao thủ nước Dương, cao thủ Chiêu Châu cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng khác với cao thủ nước Dương, phần lớn sự kinh ngạc của cao thủ Chiêu Châu là do Đỗ Trọng đã ra tay tàn nhẫn.
Tuy trước đó Ryosuke Nakatsu đánh cho cao thủ Chiêu Châu tàn phế hoặc bị thương nặng, nhưng cũng không giết người, còn Đỗ Trọng vừa ra tay đã giết Ryosuke Nakatsu luôn.
Chẳng lẽ ông ta không sợ chết hả?
Bây giờ ông ta giết Ryosuke Nakatsu, cao thủ nước Dương khiêu chiến ván sau sẽ bỏ qua cho ông ta chắc?
“Đỗ Trọng, ông điên rồi à? Nếu ông muốn chết thì đừng kéo chúng tôi theo!”
Lúc này, bên Chiêu Châu, Đinh Văn Trác bỗng gào lên: “Ông có biết nếu ông làm thế thì sẽ mang phiền phức lớn tới mức nào cho cao thủ Chiêu Châu sắp khiêu chiến không hả?”
Đỗ Trọng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Đinh Văn Trác bằng ánh mắt sắc bén: “Ông nghĩ việc các cao thủ khác của Chiêu Châu lên khiêu chiến tiếp có ý nghĩa à? Hay ông định lên sàn đấu sau khi tôi thua?”
Nghe thấy thế, Đinh Văn Trác im ngay.
Ông ta có điên thì mới lên sàn đấu sau khi Đỗ Trọng thua trận.
Lúc này, bên phía nước Dương, Yoshida Kakeru chậm rãi đứng dậy, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Nếu cao thủ Chiêu Châu đã ác với cao thủ nước Dương như thế, đừng trách cao thủ nước Dương tôi độc ác! Đỗ Trọng, ông đã thành công chọc giận tôi!”