Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1859: Đối thủ mạnh mẽ
Nghe thấy trọng tài nói thế, bên phía nước Dương, Yoshida Kakeru nhìn về phía một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh cạnh mình, lạnh lùng nói: “Yamamura Kazuya, ông lên trước đi, đừng khiến tôi thất vọng”.
Một cao thủ trung niên mặc đồng phục của hiệp hội võ thuật nước Dương vội đứng dậy: “Phó hội trưởng yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không khiến ông thất vọng!”
Ông ta nói rồi bỗng chạy, khi cách sàn đấu mười mấy bước thì đột ngột tăng tốc, giậm mạnh chân, bật lên cao như bọ ngựa.
“Rầm”, Yamamura Kazuya vững vàng đáp xuống sàn đấu.
Chiêu này khiến mọi người trầm trồ, cao thủ nước Dương lập tức tiếng hoan hô, bầu không khí cũng sôi trào.
Bên Chiêu Châu, cả đám cao thủ đều có vẻ nghiêm nghị, các cao thủ đến từ bốn gia tộc phía Đông Tây Nam Bắc cũng không tích cực như khi tranh giành vị trí minh chủ Võ Minh nữa, ai cũng im re, sợ Đỗ Trọng gọi họ lên sàn đấu đầu tiên.
Từ cách lên sàn của Yamamura Kazuya, có thể thấy ông ta cũng không yếu.
Đỗ Trọng nhìn các cao thủ Chiêu Châu, lập tức ngừng ở Đinh Văn Trác, lạnh lùng nói: “Đinh Văn Trác, hôm qua minh chủ đã nói, có thể cho ông thêm một cơ hội ở lại Võ Minh, nhưng trong trận đấu hôm nay, ông phải đánh trận đấu”.
“Ông có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, còn cao thủ nước Dương kia mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong thôi, ông không định nắm lấy cơ hội ở lại Võ Minh này hả?”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Đinh Văn Trác.
Sắc mặt Đinh Văn Trác lập tức trở nên hơi khó coi, tuy ông ta là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, nhưng cũng chỉ là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ bình thường thôi, Yamamura Kazuya được cử lên sàn đấu đầu tiên, cho dù cảnh giới của ông ta mới tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong, nhưng chắc chắn sức chiến đấu sẽ vượt xa Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong rồi.
Ông ta có thể ra tay đấy, nhưng với thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ của ông ta, nhỡ thua dưới tay Yamamura Kazuya mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong thì chẳng phải càng thêm mất mặt à?
“Hừ!”
Đinh Văn Trác thoáng suy tư rồi hừ lạnh: “Tôi không hề đồng ý với Dương Thanh rằng sẽ đánh trận đầu, cậu ta tự nói thế thôi”.
Đỗ Trọng hơi híp mắt: “Sao thế? Ông không định ở lại Võ Minh à?”
Đinh Văn Trác cười lạnh: “Võ Minh do tôi thành lập trước, Dương Thanh lấy tư cách gì để đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh? Hơn nữa, hôm nay cao thủ của các thế lực ở thế tục Chiêu Châu đều ở đây, chẳng lẽ Dương Thanh vẫn định giữ vị trí minh chủ à? Cậu ta có tư cách chắc?”
“Cho dù muốn đuổi tôi khỏi Võ Minh, cũng phải do minh chủ Võ Minh thực sự quyết định, bây giờ trận đấu giữa chúng ta và cao thủ nước Dương vẫn chưa kết thúc, vẫn chưa biết ai có thể đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh của Chiêu Châu”.
Nghe thấy Đinh Văn Trác nói thế, có cao thủ đến từ gia tộc lớn mở miệng: “Ông Đinh nói không sai, Dương Thanh còn chưa có tư cách quyết định xem sẽ đuổi ai khỏi Võ Minh, chưa bàn đến việc cậu ta có tư cách trở thành minh chủ Võ Minh không, cho dù cậu ta có tư cách thật, cũng không thể đuổi người ta khỏi Võ Minh chỉ với một câu chứ?”
Thấy có người nói giúp mình, Đinh Văn Trác vô cùng đắc ý, cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng: “Đỗ Trọng, thật ra tôi cũng hơi tò mò, trận chiến giữa cao thủ nước Dương và Chiêu Châu đã bắt đầu rồi, sao Dương Thanh vẫn chưa xuất hiện thế? Hay cậu ta biết hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương là Kitano Takeshi tới, nên sợ mất mật rồi?”
Đỗ Trọng lập tức nổi giận, quát: “Ông nói nhảm ít thôi! Người khác không biết cậu Thanh mạnh bao nhiêu, chẳng lẽ ông cũng không rõ à? Ngay cả Bách Lý Trường Không có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong cũng bị cậu ấy giết bằng một đòn, ông nói đi, cậu ấy sẽ sợ cao thủ nước Dương chắc?”
Đinh Văn Trác cười ha hả: “Nếu không sợ, sao cậu ta lại biến mất vào lúc quan trọng này đây?”
Trong lúc nhất thời, các cao thủ Chiêu Châu khác đều nhìn Đỗ Trọng.
Ngay cả rất nhiều người đã gia nhập Võ Minh hôm qua cũng có vẻ ngờ vực.
Dù sao họ cũng mới gặp Dương Thanh hôm qua, cũng không rõ cách làm người của Dương Thanh lắm, nên họ nghi ngờ Dương Thanh sợ cũng rất đỗi bình thường.
Đỗ Trọng giận run người, ông ta khẳng định Dương Thanh không bao giờ sợ chiến đấu nên không dám xuất hiện, chắc chắn anh đang vướng chuyện gì đó thôi.
Đúng lúc này, trọng tài bất mãn nói: “Mời Chiêu Châu cử cao thủ lên sàn đấu! Cho mọi người một phút, nếu vẫn không có ai lên đánh thì xem như Chiêu Châu thua trận đấu ngày hôm nay!”
Nghe thấy thế, các cao thủ Chiêu Châu mới hoàn hồn.
Tuy rất nhiều người có ý đồ khác, nhưng cũng có không ít cao thủ tới vì danh dự của Chiêu Châu.
Có người nói ngay: “Các vị, không nên tranh cãi nữa, người của các thế lực đều đang nhìn, giờ trận đấu vừa bắt đầu, chúng ta lại không có cao thủ nào dám nghênh chiến, chẳng phải đang tự làm bẽ mặt mình ư?”
“Tôi hy vọng nếu các vị có ân oán gì thì có thể tranh cãi tiếp sau khi trận đấu kết thúc, tiếp đến, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, cùng đối phó cao thủ nước Dương”.
“Chẳng phải có rất nhiều người muốn làm minh chủ Võ Minh à? Chi bằng chúng ta quyết định thế này đi, ai giúp Chiêu Châu giành được thắng lợi cuối cùng thì sẽ là minh chủ Võ Minh nhé”.
“Tôi đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
...
Trong lúc nhất thời, cao thủ Chiêu Châu thi nhau nói.
Đỗ Trọng biết bây giờ chỉ có thể thế này, thấy thời hạn một phút sắp hết, Đỗ Trọng nhìn về phía một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, trầm giọng nói: “Vương Trung, ông đánh trận đầu nhé!”
“Ừ!”
Một người đàn ông trung niên vạm vỡ vội bước về phía sàn đấu.
Yamamura Kazuya như không thấy Vương Trung đang bước về phía sàn đấu, nhắm nghiền mắt, như đã ngủ thiếp đi.
Thấy hành động của đối phương, Vương Trung vô cùng tức giận, nghiến răng: “Tôi là Vương Trung, xin chỉ giáo!”
Lúc này mới Yamamura Kazuya mới mở mắt ra, khinh thường nhìn Vương Trung, lạnh lùng nói: “Tôi cho ông cơ hội ra tay trước, bằng không đến lúc tôi ra tay, ông không có cơ hội đánh đâu”.
Vương Trung lập tức bị chọc giận, hét lớn: “Đồ khốn, ông chán sống rồi!”
Ông ta nói rồi hơi nhích chân, lao về phía Yamamura Kazuya.
Còn chưa xông tới trước mặt Yamamura Kazuya, ông ta đã giơ nắm đấm lên, định đánh bại đối phương chỉ với một đòn.
Trong mắt Yamamura Kazuya bỗng lóe lên ánh sáng sắc bén, đúng lúc nắm đấm của Vương Trung sắp giáng xuống, ông ta hành động.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ xảy ra.
Vương Trung xông về phía Yamamura Kazuya trước bay lên cao, lao về phía cao thủ Chiêu Châu.
Đám người còn chưa hoàn hồn, tiếng va chạm nặng nề đã vang lên, Vương Trung rơi xuống đất.
Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hãi!
Ai cũng trợn tròn mắt với vẻ không dám tin, nhất là các cao thủ Chiêu Châu lại càng thêm kinh hãi, Vương Trung là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, lại bị đối phương đánh bại trong một giây.
Quan trọng là Yamamura Kazuya mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong, lẽ ra không phải đối thủ của Vương Trung mới đúng.
Một cao thủ trung niên mặc đồng phục của hiệp hội võ thuật nước Dương vội đứng dậy: “Phó hội trưởng yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không khiến ông thất vọng!”
Ông ta nói rồi bỗng chạy, khi cách sàn đấu mười mấy bước thì đột ngột tăng tốc, giậm mạnh chân, bật lên cao như bọ ngựa.
“Rầm”, Yamamura Kazuya vững vàng đáp xuống sàn đấu.
Chiêu này khiến mọi người trầm trồ, cao thủ nước Dương lập tức tiếng hoan hô, bầu không khí cũng sôi trào.
Bên Chiêu Châu, cả đám cao thủ đều có vẻ nghiêm nghị, các cao thủ đến từ bốn gia tộc phía Đông Tây Nam Bắc cũng không tích cực như khi tranh giành vị trí minh chủ Võ Minh nữa, ai cũng im re, sợ Đỗ Trọng gọi họ lên sàn đấu đầu tiên.
Từ cách lên sàn của Yamamura Kazuya, có thể thấy ông ta cũng không yếu.
Đỗ Trọng nhìn các cao thủ Chiêu Châu, lập tức ngừng ở Đinh Văn Trác, lạnh lùng nói: “Đinh Văn Trác, hôm qua minh chủ đã nói, có thể cho ông thêm một cơ hội ở lại Võ Minh, nhưng trong trận đấu hôm nay, ông phải đánh trận đấu”.
“Ông có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, còn cao thủ nước Dương kia mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong thôi, ông không định nắm lấy cơ hội ở lại Võ Minh này hả?”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Đinh Văn Trác.
Sắc mặt Đinh Văn Trác lập tức trở nên hơi khó coi, tuy ông ta là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, nhưng cũng chỉ là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ bình thường thôi, Yamamura Kazuya được cử lên sàn đấu đầu tiên, cho dù cảnh giới của ông ta mới tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong, nhưng chắc chắn sức chiến đấu sẽ vượt xa Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong rồi.
Ông ta có thể ra tay đấy, nhưng với thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ của ông ta, nhỡ thua dưới tay Yamamura Kazuya mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong thì chẳng phải càng thêm mất mặt à?
“Hừ!”
Đinh Văn Trác thoáng suy tư rồi hừ lạnh: “Tôi không hề đồng ý với Dương Thanh rằng sẽ đánh trận đầu, cậu ta tự nói thế thôi”.
Đỗ Trọng hơi híp mắt: “Sao thế? Ông không định ở lại Võ Minh à?”
Đinh Văn Trác cười lạnh: “Võ Minh do tôi thành lập trước, Dương Thanh lấy tư cách gì để đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh? Hơn nữa, hôm nay cao thủ của các thế lực ở thế tục Chiêu Châu đều ở đây, chẳng lẽ Dương Thanh vẫn định giữ vị trí minh chủ à? Cậu ta có tư cách chắc?”
“Cho dù muốn đuổi tôi khỏi Võ Minh, cũng phải do minh chủ Võ Minh thực sự quyết định, bây giờ trận đấu giữa chúng ta và cao thủ nước Dương vẫn chưa kết thúc, vẫn chưa biết ai có thể đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh của Chiêu Châu”.
Nghe thấy Đinh Văn Trác nói thế, có cao thủ đến từ gia tộc lớn mở miệng: “Ông Đinh nói không sai, Dương Thanh còn chưa có tư cách quyết định xem sẽ đuổi ai khỏi Võ Minh, chưa bàn đến việc cậu ta có tư cách trở thành minh chủ Võ Minh không, cho dù cậu ta có tư cách thật, cũng không thể đuổi người ta khỏi Võ Minh chỉ với một câu chứ?”
Thấy có người nói giúp mình, Đinh Văn Trác vô cùng đắc ý, cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng: “Đỗ Trọng, thật ra tôi cũng hơi tò mò, trận chiến giữa cao thủ nước Dương và Chiêu Châu đã bắt đầu rồi, sao Dương Thanh vẫn chưa xuất hiện thế? Hay cậu ta biết hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương là Kitano Takeshi tới, nên sợ mất mật rồi?”
Đỗ Trọng lập tức nổi giận, quát: “Ông nói nhảm ít thôi! Người khác không biết cậu Thanh mạnh bao nhiêu, chẳng lẽ ông cũng không rõ à? Ngay cả Bách Lý Trường Không có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong cũng bị cậu ấy giết bằng một đòn, ông nói đi, cậu ấy sẽ sợ cao thủ nước Dương chắc?”
Đinh Văn Trác cười ha hả: “Nếu không sợ, sao cậu ta lại biến mất vào lúc quan trọng này đây?”
Trong lúc nhất thời, các cao thủ Chiêu Châu khác đều nhìn Đỗ Trọng.
Ngay cả rất nhiều người đã gia nhập Võ Minh hôm qua cũng có vẻ ngờ vực.
Dù sao họ cũng mới gặp Dương Thanh hôm qua, cũng không rõ cách làm người của Dương Thanh lắm, nên họ nghi ngờ Dương Thanh sợ cũng rất đỗi bình thường.
Đỗ Trọng giận run người, ông ta khẳng định Dương Thanh không bao giờ sợ chiến đấu nên không dám xuất hiện, chắc chắn anh đang vướng chuyện gì đó thôi.
Đúng lúc này, trọng tài bất mãn nói: “Mời Chiêu Châu cử cao thủ lên sàn đấu! Cho mọi người một phút, nếu vẫn không có ai lên đánh thì xem như Chiêu Châu thua trận đấu ngày hôm nay!”
Nghe thấy thế, các cao thủ Chiêu Châu mới hoàn hồn.
Tuy rất nhiều người có ý đồ khác, nhưng cũng có không ít cao thủ tới vì danh dự của Chiêu Châu.
Có người nói ngay: “Các vị, không nên tranh cãi nữa, người của các thế lực đều đang nhìn, giờ trận đấu vừa bắt đầu, chúng ta lại không có cao thủ nào dám nghênh chiến, chẳng phải đang tự làm bẽ mặt mình ư?”
“Tôi hy vọng nếu các vị có ân oán gì thì có thể tranh cãi tiếp sau khi trận đấu kết thúc, tiếp đến, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, cùng đối phó cao thủ nước Dương”.
“Chẳng phải có rất nhiều người muốn làm minh chủ Võ Minh à? Chi bằng chúng ta quyết định thế này đi, ai giúp Chiêu Châu giành được thắng lợi cuối cùng thì sẽ là minh chủ Võ Minh nhé”.
“Tôi đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
...
Trong lúc nhất thời, cao thủ Chiêu Châu thi nhau nói.
Đỗ Trọng biết bây giờ chỉ có thể thế này, thấy thời hạn một phút sắp hết, Đỗ Trọng nhìn về phía một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, trầm giọng nói: “Vương Trung, ông đánh trận đầu nhé!”
“Ừ!”
Một người đàn ông trung niên vạm vỡ vội bước về phía sàn đấu.
Yamamura Kazuya như không thấy Vương Trung đang bước về phía sàn đấu, nhắm nghiền mắt, như đã ngủ thiếp đi.
Thấy hành động của đối phương, Vương Trung vô cùng tức giận, nghiến răng: “Tôi là Vương Trung, xin chỉ giáo!”
Lúc này mới Yamamura Kazuya mới mở mắt ra, khinh thường nhìn Vương Trung, lạnh lùng nói: “Tôi cho ông cơ hội ra tay trước, bằng không đến lúc tôi ra tay, ông không có cơ hội đánh đâu”.
Vương Trung lập tức bị chọc giận, hét lớn: “Đồ khốn, ông chán sống rồi!”
Ông ta nói rồi hơi nhích chân, lao về phía Yamamura Kazuya.
Còn chưa xông tới trước mặt Yamamura Kazuya, ông ta đã giơ nắm đấm lên, định đánh bại đối phương chỉ với một đòn.
Trong mắt Yamamura Kazuya bỗng lóe lên ánh sáng sắc bén, đúng lúc nắm đấm của Vương Trung sắp giáng xuống, ông ta hành động.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ xảy ra.
Vương Trung xông về phía Yamamura Kazuya trước bay lên cao, lao về phía cao thủ Chiêu Châu.
Đám người còn chưa hoàn hồn, tiếng va chạm nặng nề đã vang lên, Vương Trung rơi xuống đất.
Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hãi!
Ai cũng trợn tròn mắt với vẻ không dám tin, nhất là các cao thủ Chiêu Châu lại càng thêm kinh hãi, Vương Trung là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, lại bị đối phương đánh bại trong một giây.
Quan trọng là Yamamura Kazuya mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong, lẽ ra không phải đối thủ của Vương Trung mới đúng.