Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1856: Rốt cuộc là ai
Ngày hôm sau, trời lại nắng đẹp.
Sáng sớm, ở cửa Võ Thần Quán ở Yến Đô đã chật kín người.
Hôm nay là thời điểm cao thủ nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, Võ Thần Quán chính là nơi hai bên sẽ chiến đấu.
Nhưng khán phòng của Võ Thần Quán có hạn, chỉ ông lớn của các thế lực mới có tư cách vào trong xem trận chiến mà thôi.
Tám rưỡi sáng, đợt cao thủ đầu tiên tới.
“Là cao thủ của nhà họ Lục - một trong năm gia tộc lớn ở phía Bắc Chiêu Châu, Lục Hồng Bá! Nghe nói thực lực của ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, là người mạnh hàng đầu trong số các cao thủ của năm gia tộc lớn phía Bắc”.
Có người nhận ra người tới, lập tức hô lên kinh ngạc.
“Cao thủ của ba gia tộc lớn ở phía Tây Chiêu Châu cũng tới, hình như người dẫn đầu là cao thủ nhà họ Thái, Thái Chính Dương! Nghe đồn từ năm năm trước, ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, có lẽ bây giờ đã bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh từ lâu rồi”.
“Người của bốn gia tộc lớn ở phía Nam cũng tới!”
“Cao thủ của năm gia tộc lớn ở phía Đông cũng đến kìa!”
...
Trong lúc nhất thời, người Chiêu Châu thi nhau hô lên kinh ngạc, thường ngày những gia tộc này rất huênh hoang, thường xuyên xuất hiện tại những sự kiện võ thuật lớn nên rất nổi tiếng ở Chiêu Châu.
Chỉ có điều, tuy thực lực của những người này vô cùng mạnh mẽ đối với người bình thường, nhưng vẫn kém xa cao thủ thực thụ.
Trong số cao thủ của các gia tộc này, người mạnh nhất mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ mà thôi.
Dù vậy, sự xuất hiện của những cao thủ này vẫn khiến xung quanh sôi trào, rất nhiều người đang lớn tiếng gọi tên các cao thủ này, thậm chí có cả người hâm mộ cuồng nhiệt xông đến, định nhờ các cao thủ này ký tên cho.
Tám giờ năm mươi phút, lại có thêm một nhóm cao thủ Chiêu Châu xuất hiện.
“Những người này là ai? Sao tôi chưa bao giờ thấy họ thế?”
“Trông đông quá, chẳng lẽ là thế lực nào đó mà chúng ta không biết à?”
“Tại sao tôi lại có cảm giác cao thủ dẫn đầu còn mạnh hơn cả đám người Thái Chính Dương và Lục Hồng Bá chứ?”
“Ông đùa gì thế? Đám người Thái Chính Dương và Lục Hồng Bá đều là cao thủ có tiếng tăm lừng lẫy ở Chiêu Châu, chắc họ có thể đại diện cho sức mạnh cao nhất ở thế tục Chiêu Châu rồi, còn ai mạnh hơn họ được?”
...
Đám người đứng xem ở cửa Võ Thần Quán thi nhau nói, có rất ít người tin thực lực của đợt cao thủ này sẽ mạnh hơn đám người Thái Chính Dương.
“Ông Đỗ, ông tới rồi!”
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ đã xảy ra, Thái Chính Dương - người được họ tôn sùng là cao thủ mạnh nhất thế tục Chiêu Châu và đám người Lục Hồng Bá đích thân ra cửa Võ Thần Quán để đón đợt cao thủ này.
“Sao có thể chứ? Trước mặt tiền bối kia, ngay cả Thái Chính Dương đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ cũng phải khúm núm à?”
“Tôi nghe Thái Chính Dương gọi tiền bối kia là ông Đỗ, tức là thực lực của tiền bối ấy còn mạnh hơn đám người Thái Chính Dương ư?”
“Chắc chắn rồi! Trong giới võ thuật, ai được gọi là ông đều có thân phận và thực lực cực cao”.
Người ngoài vẫn đang bàn tán sôi nổi, còn đám người Thái Chính Dương đã đưa Đỗ Trọng vào Võ Thần Quán.
Ông Đỗ không phải ai khác, chính là Đỗ Trọng của Võ Minh, có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ. Tuy ông ta chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhưng dù sao ông ta cũng là người tu luyện tự do, không có bất cứ gia thế gì, có được thực lực mạnh đến thế đã là hiếm có lắm rồi.
Sau khi tiến vào Võ Thần Quán, đám người Thái Chính Dương đều vây quanh Đỗ Trọng.
Một cao thủ của năm gia tộc lớn phía Bắc nịnh nọt: “Ông Đỗ, ông là bậc tiền bối, hôm nay phải nhờ ông làm nhân vật then chốt trong trận chiến giữa chúng ta và cao thủ nước Dương rồi!”
“Đúng thế, ông Đỗ là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, chúng tôi sẽ đánh trận đầu cho ông Đỗ, đến khi chúng tôi không đối phó được, phải nhờ ông Đỗ giành lại thể diện giúp chúng tôi”.
“Chào ông Đỗ, tôi là người của nhà họ Thân - một trong ba gia tộc lớn phía Tây, tên Thân Quân Hạo, tôi thay mặt nhà họ Thân mời ông đến đấy làm khách, chắc chắn chủ gia tộc chúng tôi sẽ rất chào đón ông”.
...
Quanh Đỗ Trọng đầy các cao thủ, ông ta không hề kiêu ngạo vì mình là phó môn chủ của Võ Minh, trò chuyện với mọi người một cách khiêm tốn.
“Các vị nâng đỡ tôi quá rồi, hôm nay người đóng vai trò quyết định không phải tôi đâu!”
Sau khi đám người im lặng, Đỗ Trọng mới cười ha hả.
“Ông Đỗ, ông có thực lực mạnh nhất trong số cao thủ thế tục chúng ta, chẳng lẽ thế tục vẫn còn người mạnh hơn à?”
“Hay lương tâm của gia tộc Cổ Võ bỗng trỗi dậy, cử cao thủ đỉnh cao đến giúp chúng ta đối phó với cao thủ nước Dương?”
“Sao có thể chứ? Người của gia tộc Cổ Võ chỉ mong cao thủ thế tục chết hết, sao lại giúp chúng ta được?”
Cả đám cao thủ đều vô cùng khó hiểu.
Không phải tất cả cao thủ thế tục đều có thiện cảm với gia tộc Cổ Võ, đối với phần lớn cao thủ thế tục, chẳng những họ không có thiện cảm gì mà còn vô cùng căm thù.
Gia tộc Cổ Võ cứ chiếm mãi nơi có linh khí dư thừa, việc tu luyện của họ cũng tiến triển cực nhanh, còn cao thủ thế tục chỉ có thể tu luyện bằng linh khí mỏng manh.
Chính vì lẽ này, giữa gia tộc Cổ Võ và cao thủ thế tục vẫn luôn có ân oán rất sâu sắc.
Đỗ Trọng mỉm cười lắc đầu, tự hào nói: “Cậu Thanh không phải người của gia tộc Cổ Võ, mà đến từ thế tục, hôm qua cậu ấy đã trở thành minh chủ của Võ Minh chúng tôi, có cậu ấy ở đây, trong trận đấu võ này, cao thủ nước Dương chỉ còn đường thua thảm!”
Nghe thấy thế, mọi người đều kinh ngạc.
“Ông Đỗ, Võ Minh là thế lực gì thế? Sao tôi chưa nghe nói đến bao giờ? Mà cậu Thanh ông nói là ai? Chẳng lẽ cậu ấy đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi hả?”
Có người kinh ngạc hỏi.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng giải thích: “Võ Minh là một thế lực mới thành lập hôm qua, phần lớn cao thủ trong đó đều không có gia thế gì, mọi người thành lập thế lực này để cùng đối phó với cao thủ nước Dương”.
“Về phần cậu Thanh, chắc chắn mọi người cũng nghe qua tên cậu ấy rồi, chắc chắn cậu ấy sẽ mạnh hơn tôi, mọi người cứ yên tâm, có cậu ấy ở đây, cao thủ nước Dương đừng hòng ức hiếp cao thủ Chiêu Châu chúng ta”.
Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, mọi người đều có vẻ kích động, nhưng vẫn rất ngờ vực.
“Ông Đỗ, rốt cuộc cậu Thanh này là ai? Sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc ở Chiêu Châu có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh tên cậu Thanh thế? Hơn nữa còn là cao thủ thế tục”.
Có người không nhịn được, hỏi ngay.
Đỗ Trọng cười ha hả, nói với vẻ bí ẩn: “Mọi người đừng vội, trận đấu sắp bắt đầu rồi, chờ cậu Thanh tới, mọi người sẽ biết ngay”.
Sáng sớm, ở cửa Võ Thần Quán ở Yến Đô đã chật kín người.
Hôm nay là thời điểm cao thủ nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, Võ Thần Quán chính là nơi hai bên sẽ chiến đấu.
Nhưng khán phòng của Võ Thần Quán có hạn, chỉ ông lớn của các thế lực mới có tư cách vào trong xem trận chiến mà thôi.
Tám rưỡi sáng, đợt cao thủ đầu tiên tới.
“Là cao thủ của nhà họ Lục - một trong năm gia tộc lớn ở phía Bắc Chiêu Châu, Lục Hồng Bá! Nghe nói thực lực của ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, là người mạnh hàng đầu trong số các cao thủ của năm gia tộc lớn phía Bắc”.
Có người nhận ra người tới, lập tức hô lên kinh ngạc.
“Cao thủ của ba gia tộc lớn ở phía Tây Chiêu Châu cũng tới, hình như người dẫn đầu là cao thủ nhà họ Thái, Thái Chính Dương! Nghe đồn từ năm năm trước, ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, có lẽ bây giờ đã bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh từ lâu rồi”.
“Người của bốn gia tộc lớn ở phía Nam cũng tới!”
“Cao thủ của năm gia tộc lớn ở phía Đông cũng đến kìa!”
...
Trong lúc nhất thời, người Chiêu Châu thi nhau hô lên kinh ngạc, thường ngày những gia tộc này rất huênh hoang, thường xuyên xuất hiện tại những sự kiện võ thuật lớn nên rất nổi tiếng ở Chiêu Châu.
Chỉ có điều, tuy thực lực của những người này vô cùng mạnh mẽ đối với người bình thường, nhưng vẫn kém xa cao thủ thực thụ.
Trong số cao thủ của các gia tộc này, người mạnh nhất mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ mà thôi.
Dù vậy, sự xuất hiện của những cao thủ này vẫn khiến xung quanh sôi trào, rất nhiều người đang lớn tiếng gọi tên các cao thủ này, thậm chí có cả người hâm mộ cuồng nhiệt xông đến, định nhờ các cao thủ này ký tên cho.
Tám giờ năm mươi phút, lại có thêm một nhóm cao thủ Chiêu Châu xuất hiện.
“Những người này là ai? Sao tôi chưa bao giờ thấy họ thế?”
“Trông đông quá, chẳng lẽ là thế lực nào đó mà chúng ta không biết à?”
“Tại sao tôi lại có cảm giác cao thủ dẫn đầu còn mạnh hơn cả đám người Thái Chính Dương và Lục Hồng Bá chứ?”
“Ông đùa gì thế? Đám người Thái Chính Dương và Lục Hồng Bá đều là cao thủ có tiếng tăm lừng lẫy ở Chiêu Châu, chắc họ có thể đại diện cho sức mạnh cao nhất ở thế tục Chiêu Châu rồi, còn ai mạnh hơn họ được?”
...
Đám người đứng xem ở cửa Võ Thần Quán thi nhau nói, có rất ít người tin thực lực của đợt cao thủ này sẽ mạnh hơn đám người Thái Chính Dương.
“Ông Đỗ, ông tới rồi!”
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ đã xảy ra, Thái Chính Dương - người được họ tôn sùng là cao thủ mạnh nhất thế tục Chiêu Châu và đám người Lục Hồng Bá đích thân ra cửa Võ Thần Quán để đón đợt cao thủ này.
“Sao có thể chứ? Trước mặt tiền bối kia, ngay cả Thái Chính Dương đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ cũng phải khúm núm à?”
“Tôi nghe Thái Chính Dương gọi tiền bối kia là ông Đỗ, tức là thực lực của tiền bối ấy còn mạnh hơn đám người Thái Chính Dương ư?”
“Chắc chắn rồi! Trong giới võ thuật, ai được gọi là ông đều có thân phận và thực lực cực cao”.
Người ngoài vẫn đang bàn tán sôi nổi, còn đám người Thái Chính Dương đã đưa Đỗ Trọng vào Võ Thần Quán.
Ông Đỗ không phải ai khác, chính là Đỗ Trọng của Võ Minh, có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ. Tuy ông ta chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhưng dù sao ông ta cũng là người tu luyện tự do, không có bất cứ gia thế gì, có được thực lực mạnh đến thế đã là hiếm có lắm rồi.
Sau khi tiến vào Võ Thần Quán, đám người Thái Chính Dương đều vây quanh Đỗ Trọng.
Một cao thủ của năm gia tộc lớn phía Bắc nịnh nọt: “Ông Đỗ, ông là bậc tiền bối, hôm nay phải nhờ ông làm nhân vật then chốt trong trận chiến giữa chúng ta và cao thủ nước Dương rồi!”
“Đúng thế, ông Đỗ là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, chúng tôi sẽ đánh trận đầu cho ông Đỗ, đến khi chúng tôi không đối phó được, phải nhờ ông Đỗ giành lại thể diện giúp chúng tôi”.
“Chào ông Đỗ, tôi là người của nhà họ Thân - một trong ba gia tộc lớn phía Tây, tên Thân Quân Hạo, tôi thay mặt nhà họ Thân mời ông đến đấy làm khách, chắc chắn chủ gia tộc chúng tôi sẽ rất chào đón ông”.
...
Quanh Đỗ Trọng đầy các cao thủ, ông ta không hề kiêu ngạo vì mình là phó môn chủ của Võ Minh, trò chuyện với mọi người một cách khiêm tốn.
“Các vị nâng đỡ tôi quá rồi, hôm nay người đóng vai trò quyết định không phải tôi đâu!”
Sau khi đám người im lặng, Đỗ Trọng mới cười ha hả.
“Ông Đỗ, ông có thực lực mạnh nhất trong số cao thủ thế tục chúng ta, chẳng lẽ thế tục vẫn còn người mạnh hơn à?”
“Hay lương tâm của gia tộc Cổ Võ bỗng trỗi dậy, cử cao thủ đỉnh cao đến giúp chúng ta đối phó với cao thủ nước Dương?”
“Sao có thể chứ? Người của gia tộc Cổ Võ chỉ mong cao thủ thế tục chết hết, sao lại giúp chúng ta được?”
Cả đám cao thủ đều vô cùng khó hiểu.
Không phải tất cả cao thủ thế tục đều có thiện cảm với gia tộc Cổ Võ, đối với phần lớn cao thủ thế tục, chẳng những họ không có thiện cảm gì mà còn vô cùng căm thù.
Gia tộc Cổ Võ cứ chiếm mãi nơi có linh khí dư thừa, việc tu luyện của họ cũng tiến triển cực nhanh, còn cao thủ thế tục chỉ có thể tu luyện bằng linh khí mỏng manh.
Chính vì lẽ này, giữa gia tộc Cổ Võ và cao thủ thế tục vẫn luôn có ân oán rất sâu sắc.
Đỗ Trọng mỉm cười lắc đầu, tự hào nói: “Cậu Thanh không phải người của gia tộc Cổ Võ, mà đến từ thế tục, hôm qua cậu ấy đã trở thành minh chủ của Võ Minh chúng tôi, có cậu ấy ở đây, trong trận đấu võ này, cao thủ nước Dương chỉ còn đường thua thảm!”
Nghe thấy thế, mọi người đều kinh ngạc.
“Ông Đỗ, Võ Minh là thế lực gì thế? Sao tôi chưa nghe nói đến bao giờ? Mà cậu Thanh ông nói là ai? Chẳng lẽ cậu ấy đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi hả?”
Có người kinh ngạc hỏi.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng giải thích: “Võ Minh là một thế lực mới thành lập hôm qua, phần lớn cao thủ trong đó đều không có gia thế gì, mọi người thành lập thế lực này để cùng đối phó với cao thủ nước Dương”.
“Về phần cậu Thanh, chắc chắn mọi người cũng nghe qua tên cậu ấy rồi, chắc chắn cậu ấy sẽ mạnh hơn tôi, mọi người cứ yên tâm, có cậu ấy ở đây, cao thủ nước Dương đừng hòng ức hiếp cao thủ Chiêu Châu chúng ta”.
Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, mọi người đều có vẻ kích động, nhưng vẫn rất ngờ vực.
“Ông Đỗ, rốt cuộc cậu Thanh này là ai? Sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc ở Chiêu Châu có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh tên cậu Thanh thế? Hơn nữa còn là cao thủ thế tục”.
Có người không nhịn được, hỏi ngay.
Đỗ Trọng cười ha hả, nói với vẻ bí ẩn: “Mọi người đừng vội, trận đấu sắp bắt đầu rồi, chờ cậu Thanh tới, mọi người sẽ biết ngay”.