Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1853: Mũi kiếm gỗ
Dương Thanh đang trong thời khắc đột phá quan trọng, nào ngờ lại có một vị khách không mời mà đến.
Trong lúc nhất thời, hơi thở của anh hơi rối loạn.
“Cậu yên tâm, Bách Lý Kinh Vân tôi không phải người trơ trẽn hèn hạ, tuy tôi tới giết cậu, nhưng bây giờ tôi sẽ không làm thế, sau khi cậu đột phá, tôi sẽ ra tay”.
Bách Lý Kinh Vân như cảm nhận được hơi thở rối loạn của Dương Thanh, bèn bình tĩnh nói.
Ông ta nói rồi không ra tay mà ngồi xếp bằng ở bên cạnh, bắt đầu tu luyện.
Thế giới này rất lớn, hạng người gì cũng có, nhiều khi con người không phân chia theo tốt xấu, chỉ là lập trường khác biệt mà thôi.
Lời Bách Lý Kinh Vân nói khiến Dương Thanh - người đang định từ bỏ việc đột phá để ra tay thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đột phá.
Trên bầu trời của dinh thự Vân Phong, hiện tượng lạ vẫn tiếp diễn, khiến cả Yến Đô chấn động.
Trong một khu biệt thự sang trọng ở Yến Đô, một người trung niên đeo kiếm Nhật bên hông đang sầm mặt, nhìn chằm chằm về phía dinh thự Vân Phong.
“Người của Chiêu Châu không xứng dẫn đến dị tượng trời đất khủng khiếp như thế, chỉ người của nước Dương ta mới có tư cách đó mà thôi! Cho dù là ai, mình cũng sẽ giết người đó!”
Người trung niên nói rồi tiến về phía dinh thự Vân Phong.
Người trung niên tên Yoshida Kakeru, là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, cũng là cao thủ do thế gia võ thuật đằng sau tài phiệt Yoshida cử tới vì trận chiến với cao thủ Chiêu Châu lần này.
Hai mươi phút sau, trong một căn phòng ở dinh thự Vân Phong, Bách Lý Kinh Vân đang tu luyện bỗng ngừng lại, mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Ông ta nhìn Dương Thanh vẫn đang tu luyện, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Xem ra dị tượng mà cậu dẫn đến đã khiến một số người không kìm lòng được, định tới giết cậu”.
Ông ta nói rồi đi ra ngoài.
Chuyện này khiến Dương Thanh vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ Bách Lý Kinh Vân định ra ngoài chặn sát thủ giúp anh ư?
Tuy Dương Thanh rất kinh ngạc nhưng ngay sau đó, anh lại tu luyện tiếp, bây giờ anh đã sắp đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, đang trong giai đoạn quan trọng nhất, phải dốc hết sức để đối phó, một khi thất bại, có lẽ hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Ngày mai chính là ngày diễn ra trận chiến, không bàn đến trận chiến giữa anh và Bách Lý Kinh Vân, mai là cuộc so đấu giữa cao thủ Chiêu Châu và nước Dương, anh nhất định phải thắng.
Lúc này, Bách Lý Kinh Vân đã đi ra sân, ông ta vừa ra ngoài thì thấy một người trung niên đeo kiếm Nhật đang lạnh lùng nhìn mình.
“Người nước Dương?”
Thấy cách ăn mặc của đối phương, Bách Lý Kinh Vân nhíu chặt mày.
Tuy ông ta là người của gia tộc Cổ Võ, nhưng cũng biết rõ mối thù giữa người Chiêu Châu và nước Dương, cũng chẳng có thiện cảm gì với người nước Dương cả.
Đối phương nói bằng tiếng Chiêu Châu ngắc ngứ: “Quả nhiên không phải Dương Thanh, chắc ông đã gây ra dị tượng đột phá hồi nãy à?”
“Quả nhiên là người nước Dương!”
Sát khí trong mắt Bách Lý Kinh Vân càng rõ hơn, ông ta không trả lời câu hỏi của đối phương mà lạnh lùng nói: “Đường đường là người của thế gia võ thuật nước Dương mà lại đi khiêu chiến cao thủ thế tục của Chiêu Châu, nếu các người có bản lĩnh thì nên đến Thiên Sơn để khiêu chiến gia tộc Cổ Võ của Chiêu Châu mới đúng”.
Sở dĩ ông ta muốn ra tay sau khi Dương Thanh đột phá, trừ vì đạo nghĩa giang hồ mà ông ta luôn giữ gìn ra, còn có một lý do vô cùng quan trọng khác, đó chính là Dương Thanh sẽ đại diện cao thủ thế tục của Chiêu Châu để nghênh chiến cao thủ từ thế gia võ thuật nước Dương vào ngày mai.
Bách Lý Kinh Vân vốn không có thiện cảm với người nước Dương, đương nhiên lúc này sẽ không khách sáo.
“Đồ ngu!”
Đối phương lập tức nổi giận: “Ông chán sống rồi!”
Sau khi ông ta dứt lời, khí thế Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ lập tức lan ra từ người ông ta.
Bách Lý Kinh Vân khinh thường hừ lạnh: “Vừa hay tôi cũng có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ đến từ thế gia võ thuật nước Dương sẽ mạnh đến mức nào đấy”.
Cao thủ trung niên nước Dương này không phải ai khác, chính là Yoshida Kakeru.
“Khốn kiếp!”
Yoshida Kakeru cảm nhận được sự sỉ nhục của Bách Lý Kinh Vân, lập tức nổi giận, xông tới chỗ ông ta.
Bách Lý Kinh Vân đứng chắp tay, không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn Yoshida Kakeru xông về phía mình.
Những năm gần đây, ông ta luôn tu luyện ở Thiên Sơn sau giới Cổ Võ, tuy ông ta đã rèn luyện rất nhiều nhưng chưa gặp cao thủ nước Dương bao giờ, đây là lần đầu tiên.
Thấy đòn tấn công của Yoshida Kakeru sắp giáng xuống, đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, Bách Lý Kinh Vân bỗng hành động, giậm mạnh xuống đất, xông về phía đối diện nhanh như chớp.
“Rầm!”
Tiếng va chạm đáng sợ vang lên, Yoshida Kakeru với khí thế mãnh liệt lùi bảy, tám bước.
Còn Bách Lý Kinh Vân mà Yoshida Kakeru sắp xông đến trước mặt chỉ lùi ba bước mà thôi.
Có lẽ hai bên chỉ định thăm dò nhau, lần ra tay đầu tiên cũng không dùng thủ đoạn gì, chỉ dựa vào cơ thể.
Một lần va chạm lập tức cho thấy thắng thua!
Chưa bàn đến việc sau khi đánh xong, ai thắng ai thua, nhưng bây giờ cơ thể của Bách Lý Kinh Vân đã mạnh hơn một bậc rồi.
“Ồ!”
Bách Lý Kinh Vân cười lạnh, nhìn nét mặt u ám của Yoshida Kakeru: “Xem ra thuật rèn luyện cơ thể của cao thủ nước Dương cũng chẳng ra gì, cơ thể của ông và tôi chênh nhau quá”.
Đây không phải nói quá mà là sự thật.
Hai người đều có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, Yoshida Kakeru là cao thủ của thế gia võ thuật đằng sau tài phiệt Yoshida nước Dương, còn là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, vốn là người nổi bật trong số những người cùng cảnh giới.
Nhưng hồi nãy, khi so cơ thể với Bách Lý Kinh Vân, ông ta đã thua, thậm chí thua thảm.
Dù sao ông ta cũng là người xông tới chỗ Bách Lý Kinh Vân, còn có khí thế mạnh mẽ, vậy mà lại bị Bách Lý Kinh Vân đẩy lùi bảy tám bước, còn Bách Lý Kinh Vân chỉ lùi hai bước mà thôi.
“Xoảng!”
Tiếng kim loại bỗng vang lên, Yoshida Kakeru rút kiếm ra, nghiến răng nghiến lợi với vẻ dữ tợn: “Cho dù cơ thể ông mạnh hơn thì cũng chịu được kiếm trong tay tôi chắc?”
Thấy đối phương rút vũ khí ra, Bách Lý Kinh Vân lập tức sầm mặt, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt, lạnh lùng nói: “Nếu ông vội chết như thế, tôi sẽ lấy mạng ông!”
Sau khi ông ta dứt lời, khí thế của ông ta lập tức tăng vọt, đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ đỉnh phong, nếu bước thêm bước nữa thì chính là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Yoshida Kakeru hét lớn, cầm kiếm Nhật xông tới chỗ Bách Lý Kinh Vân.
“Hừ!”
Bách Lý Kinh Vân hừ lạnh, tiện tay bẻ một nhánh cây trên một cây cổ thụ để đón đỡ kiếm Nhật trong tay Yoshida Kakeru.
Trong lúc nhất thời, hơi thở của anh hơi rối loạn.
“Cậu yên tâm, Bách Lý Kinh Vân tôi không phải người trơ trẽn hèn hạ, tuy tôi tới giết cậu, nhưng bây giờ tôi sẽ không làm thế, sau khi cậu đột phá, tôi sẽ ra tay”.
Bách Lý Kinh Vân như cảm nhận được hơi thở rối loạn của Dương Thanh, bèn bình tĩnh nói.
Ông ta nói rồi không ra tay mà ngồi xếp bằng ở bên cạnh, bắt đầu tu luyện.
Thế giới này rất lớn, hạng người gì cũng có, nhiều khi con người không phân chia theo tốt xấu, chỉ là lập trường khác biệt mà thôi.
Lời Bách Lý Kinh Vân nói khiến Dương Thanh - người đang định từ bỏ việc đột phá để ra tay thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đột phá.
Trên bầu trời của dinh thự Vân Phong, hiện tượng lạ vẫn tiếp diễn, khiến cả Yến Đô chấn động.
Trong một khu biệt thự sang trọng ở Yến Đô, một người trung niên đeo kiếm Nhật bên hông đang sầm mặt, nhìn chằm chằm về phía dinh thự Vân Phong.
“Người của Chiêu Châu không xứng dẫn đến dị tượng trời đất khủng khiếp như thế, chỉ người của nước Dương ta mới có tư cách đó mà thôi! Cho dù là ai, mình cũng sẽ giết người đó!”
Người trung niên nói rồi tiến về phía dinh thự Vân Phong.
Người trung niên tên Yoshida Kakeru, là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, cũng là cao thủ do thế gia võ thuật đằng sau tài phiệt Yoshida cử tới vì trận chiến với cao thủ Chiêu Châu lần này.
Hai mươi phút sau, trong một căn phòng ở dinh thự Vân Phong, Bách Lý Kinh Vân đang tu luyện bỗng ngừng lại, mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Ông ta nhìn Dương Thanh vẫn đang tu luyện, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Xem ra dị tượng mà cậu dẫn đến đã khiến một số người không kìm lòng được, định tới giết cậu”.
Ông ta nói rồi đi ra ngoài.
Chuyện này khiến Dương Thanh vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ Bách Lý Kinh Vân định ra ngoài chặn sát thủ giúp anh ư?
Tuy Dương Thanh rất kinh ngạc nhưng ngay sau đó, anh lại tu luyện tiếp, bây giờ anh đã sắp đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, đang trong giai đoạn quan trọng nhất, phải dốc hết sức để đối phó, một khi thất bại, có lẽ hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Ngày mai chính là ngày diễn ra trận chiến, không bàn đến trận chiến giữa anh và Bách Lý Kinh Vân, mai là cuộc so đấu giữa cao thủ Chiêu Châu và nước Dương, anh nhất định phải thắng.
Lúc này, Bách Lý Kinh Vân đã đi ra sân, ông ta vừa ra ngoài thì thấy một người trung niên đeo kiếm Nhật đang lạnh lùng nhìn mình.
“Người nước Dương?”
Thấy cách ăn mặc của đối phương, Bách Lý Kinh Vân nhíu chặt mày.
Tuy ông ta là người của gia tộc Cổ Võ, nhưng cũng biết rõ mối thù giữa người Chiêu Châu và nước Dương, cũng chẳng có thiện cảm gì với người nước Dương cả.
Đối phương nói bằng tiếng Chiêu Châu ngắc ngứ: “Quả nhiên không phải Dương Thanh, chắc ông đã gây ra dị tượng đột phá hồi nãy à?”
“Quả nhiên là người nước Dương!”
Sát khí trong mắt Bách Lý Kinh Vân càng rõ hơn, ông ta không trả lời câu hỏi của đối phương mà lạnh lùng nói: “Đường đường là người của thế gia võ thuật nước Dương mà lại đi khiêu chiến cao thủ thế tục của Chiêu Châu, nếu các người có bản lĩnh thì nên đến Thiên Sơn để khiêu chiến gia tộc Cổ Võ của Chiêu Châu mới đúng”.
Sở dĩ ông ta muốn ra tay sau khi Dương Thanh đột phá, trừ vì đạo nghĩa giang hồ mà ông ta luôn giữ gìn ra, còn có một lý do vô cùng quan trọng khác, đó chính là Dương Thanh sẽ đại diện cao thủ thế tục của Chiêu Châu để nghênh chiến cao thủ từ thế gia võ thuật nước Dương vào ngày mai.
Bách Lý Kinh Vân vốn không có thiện cảm với người nước Dương, đương nhiên lúc này sẽ không khách sáo.
“Đồ ngu!”
Đối phương lập tức nổi giận: “Ông chán sống rồi!”
Sau khi ông ta dứt lời, khí thế Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ lập tức lan ra từ người ông ta.
Bách Lý Kinh Vân khinh thường hừ lạnh: “Vừa hay tôi cũng có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ đến từ thế gia võ thuật nước Dương sẽ mạnh đến mức nào đấy”.
Cao thủ trung niên nước Dương này không phải ai khác, chính là Yoshida Kakeru.
“Khốn kiếp!”
Yoshida Kakeru cảm nhận được sự sỉ nhục của Bách Lý Kinh Vân, lập tức nổi giận, xông tới chỗ ông ta.
Bách Lý Kinh Vân đứng chắp tay, không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn Yoshida Kakeru xông về phía mình.
Những năm gần đây, ông ta luôn tu luyện ở Thiên Sơn sau giới Cổ Võ, tuy ông ta đã rèn luyện rất nhiều nhưng chưa gặp cao thủ nước Dương bao giờ, đây là lần đầu tiên.
Thấy đòn tấn công của Yoshida Kakeru sắp giáng xuống, đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, Bách Lý Kinh Vân bỗng hành động, giậm mạnh xuống đất, xông về phía đối diện nhanh như chớp.
“Rầm!”
Tiếng va chạm đáng sợ vang lên, Yoshida Kakeru với khí thế mãnh liệt lùi bảy, tám bước.
Còn Bách Lý Kinh Vân mà Yoshida Kakeru sắp xông đến trước mặt chỉ lùi ba bước mà thôi.
Có lẽ hai bên chỉ định thăm dò nhau, lần ra tay đầu tiên cũng không dùng thủ đoạn gì, chỉ dựa vào cơ thể.
Một lần va chạm lập tức cho thấy thắng thua!
Chưa bàn đến việc sau khi đánh xong, ai thắng ai thua, nhưng bây giờ cơ thể của Bách Lý Kinh Vân đã mạnh hơn một bậc rồi.
“Ồ!”
Bách Lý Kinh Vân cười lạnh, nhìn nét mặt u ám của Yoshida Kakeru: “Xem ra thuật rèn luyện cơ thể của cao thủ nước Dương cũng chẳng ra gì, cơ thể của ông và tôi chênh nhau quá”.
Đây không phải nói quá mà là sự thật.
Hai người đều có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, Yoshida Kakeru là cao thủ của thế gia võ thuật đằng sau tài phiệt Yoshida nước Dương, còn là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, vốn là người nổi bật trong số những người cùng cảnh giới.
Nhưng hồi nãy, khi so cơ thể với Bách Lý Kinh Vân, ông ta đã thua, thậm chí thua thảm.
Dù sao ông ta cũng là người xông tới chỗ Bách Lý Kinh Vân, còn có khí thế mạnh mẽ, vậy mà lại bị Bách Lý Kinh Vân đẩy lùi bảy tám bước, còn Bách Lý Kinh Vân chỉ lùi hai bước mà thôi.
“Xoảng!”
Tiếng kim loại bỗng vang lên, Yoshida Kakeru rút kiếm ra, nghiến răng nghiến lợi với vẻ dữ tợn: “Cho dù cơ thể ông mạnh hơn thì cũng chịu được kiếm trong tay tôi chắc?”
Thấy đối phương rút vũ khí ra, Bách Lý Kinh Vân lập tức sầm mặt, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt, lạnh lùng nói: “Nếu ông vội chết như thế, tôi sẽ lấy mạng ông!”
Sau khi ông ta dứt lời, khí thế của ông ta lập tức tăng vọt, đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ đỉnh phong, nếu bước thêm bước nữa thì chính là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Yoshida Kakeru hét lớn, cầm kiếm Nhật xông tới chỗ Bách Lý Kinh Vân.
“Hừ!”
Bách Lý Kinh Vân hừ lạnh, tiện tay bẻ một nhánh cây trên một cây cổ thụ để đón đỡ kiếm Nhật trong tay Yoshida Kakeru.