Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1845: Đừng đi nữa
Nhìn dáng vẻ hùng hổ của Bách Lý Trường Không, sắc mặt Dương Thanh u ám dần, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương: “Nếu muốn thì tự lấy!”
Anh nói rồi lấy lọ sứ đựng Huyết Nộ Đan ra, tung hứng lên xuống, trông rất trêu ngươi.
Mặt Bách Lý Trường Không lạnh tanh, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, chỉ hận không thể băm vằm anh bằng ánh mắt.
Đỗ Trọng thấy thế, vội bước đến bên cạnh Dương Thanh, căm tức nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, ông đừng quá đáng, bây giờ Dương Thanh là một phần tử của Võ Minh chúng tôi, chúng tôi quyết không cho phép ai ức hiếp người Võ Minh”.
“Hơn nữa, viên Huyết Nộ Đan này cũng không thuộc về ông, ông dựa vào đâu để đòi nó từ tay Dương Thanh thế?”
Bách Lý Trường Không tức giận bật cười: “Không thuộc về tôi á? Chẳng lẽ thuộc về ông à?”
Đỗ Trọng cười lạnh: “Đừng quên, tự ông đã đưa viên Huyết Nộ Đan này cho người ta, ngay cả người luyện võ nước Dương cũng không đòi Huyết Nộ Đan về, ông dựa vào đâu để đòi chứ?”
Dương Thanh có vẻ tán thưởng, anh cứ tưởng Đỗ Trọng sẽ bảo anh trả Huyết Nộ Đan lại, dù sao Bách Lý Trường Không cũng đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, tuy hồi nãy Đỗ Trọng thắng, nhưng ông ta cũng biết rõ bản thân không thắng bằng thực lực của mình.
Nếu chọc giận Bách Lý Trường Không thật thì chẳng tốt cho ai.
Nhưng Đỗ Trọng vẫn kiên trì đứng về phía Dương Thanh.
Các cao thủ Võ Minh khác cũng nhìn chằm chằm vào Bách Lý Trường Không, như thể chỉ cần Bách Lý Trường Không dám cướp, họ sẽ vây đánh ngay tức khắc.
Đinh Văn Trác cuống cả lên, vội nói: “Đều là người một nhà, sao phải vậy?”
Ông ta nói rồi nhìn về phía Đỗ Trọng: “Đỗ Trọng, Võ Minh vừa được thành lập, đang là lúc cần người nhất, dù sao Bách Lý Trường Không cũng là cao thủ của gia tộc Cổ Võ, có ông ấy ở Võ Minh thì cũng chẳng hại gì”.
Ông ta nói rồi lại lại nhìn về phía Bách Lý Trường Không: “Đại nhân Bách Lý, ông đừng nóng, ngày mai chúng tôi còn cần ông giúp chúng tôi đối phó với người nước Dương, nếu bây giờ ông rời khỏi Võ Minh, chúng tôi biết đối phó với cao thủ nước Dương kiểu gì chứ?”
Đinh Văn Trác là người của nhà họ Đinh - một trong năm gia tộc lớn phía Bắc, còn gia tộc Bách Lý lại đứng sau nhà họ Đinh, có thể nói, nhà họ Đinh chính là gia tộc đại diện cho gia tộc Bách Lý ở thế tục.
Đương nhiên Đinh Văn Trác sẽ không bỏ qua cơ hội giữ Bách Lý Trường Không lại Võ Minh, chỉ cần có Bách Lý Trường Không ở đây, địa vị của ông ta cũng cao hơn hẳn.
Nếu không có Bách Lý Trường Không, ông ta chẳng là gì ở Võ Minh hết.
Bách Lý Trường Không là người của gia tộc Cổ Võ mà vẫn tham gia Võ Minh ở thế tục, đương nhiên là vì trở thành minh chủ Võ Minh, nắm giữ Võ Minh trong tay.
Lời Đinh Văn Trác nói vừa hay cho lão ta cơ hội xuống nước, đương nhiên lão ta sẽ không từ chối, ngạo nghễ chờ người của Võ Minh chủ động giữ lão ta lại.
Đỗ Trọng lập tức nhướng mày, tuy ông ta vô cùng khinh thường hành vi của Bách Lý Trường Không khi đánh với người luyện võ nước Dương, nhưng cũng biết nếu có cao thủ của gia tộc Cổ Võ ở Võ Minh, chắc chắn Võ Minh sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Rất nhiều người của Võ Minh cũng im lặng, rõ ràng đang nghĩ đến chuyện này.
Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng cười khẩy, nói: “Một cao thủ Cổ Võ thấy người luyện võ nước Dương là quỳ có thể mang lại lợi ích gì cho Võ Minh đây?”
“Bách Lý Trường Không còn không thắng nổi cao thủ nước Dương vừa tới kia, chẳng lẽ còn bảo ông ta đi đối phó với cao thủ nước Dương mạnh hơn ngày mai á?”
“Mọi người không sợ khi không đánh lại, ông ta sẽ quỳ xuống xin cao thủ nước Dương tha cho mình ư?”
Lời anh nói khiến mọi người kinh hãi!
Việc Dương Thanh cướp Huyết Nộ Đan của Bách Lý Trường Không đã khiến người ở đây kinh ngạc lắm rồi, kết quả bây giờ Dương Thanh còn dám sỉ nhục Bách Lý Trường Không trước mặt mọi người nữa.
Tuy anh nói thật nhưng Bách Lý Trường Không lại cảm thấy vô cùng mỉa mai.
“Cậu chán sống rồi!”
Bách Lý Trường Không lập tức nổi giận, khí thế đáng sợ lan ra từ người lão ta, bao trùm lấy Dương Thanh.
“Bách Lý Trường Không!”
Đỗ Trọng lập tức biến sắc, chắn trước Dương Thanh, tức giận quát: “Ông định làm gì?”
Rõ ràng sau cùng, ông ta vẫn lựa chọn Dương Thanh.
Tuy Võ Minh cần cao thủ của gia tộc Cổ Võ trấn giữ, nhưng Bách Lý Trường Không còn chưa đủ tư cách.
Cũng như Dương Thanh nói, hồi nãy khi đánh với Aoki Yamato của nước Dương, vì không đánh lại đối phương, Bách Lý Trường Không đã lấy Huyết Nộ Đan ra để xin đối phương tha cho mình.
Với loại người này, cho dù thực lực mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là kẻ hèn nhát, nếu trong trận chiến ngày mai, nước Dương cử cao thủ mạnh hơn tới, có lẽ Bách Lý Trường Không còn không dám lên sàn đấu nhỉ?
Nếu vậy, sao lại phải giữ Bách Lý Trường Không lại Võ Minh chứ?
Quan trọng là Đỗ Trọng nhận ra, ông ta không nhìn thấu Dương Thanh, Dương Thanh có thể dễ dàng cướp lấy Huyết Nộ Đan, nếu không tự tin về thực lực của mình, anh dám làm thế chắc?
Ông ta biết Huyết Nộ Đan quý giá đến mức nào, nhưng ngay cả Aoki Yamato mà Bách Lý Trường Không không đánh nổi cũng rời đi mà không cướp lại Huyết Nộ Đan.
Chuyện này không bình thường chút nào, thậm chí Đỗ Trọng hơi nghi ngờ, hồi nãy ông ta có thể dễ dàng đánh bại Bách Lý Trường Không vì Dương Thanh âm thầm nhúng tay.
Trong số người ở đây, trừ Bách Lý Trường Không ra, thực lực của ông ta mạnh nhất.
Trong số nhiều cao thủ Võ Minh như thế, chỉ mình Dương Thanh cho ông ta cảm giác không nhìn thấu thôi.
Thế nên giữa Bách Lý Trường Không và Dương Thanh, Đỗ Trọng dứt khoát chọn Dương Thanh.
Thấy Đỗ Trọng chắn trước mình, Dương Thanh cũng không định đánh với Bách Lý Trường Không, còn khinh thường mỉa mai lão ta tiếp: “Tôi nói rồi, Huyết Nộ Đan ở trong tay tôi, ông muốn thì tự tới mà lấy!”
Thấy anh tung hứng lọ sứ đựng Huyết Nộ Đan, các cao thủ Võ Minh xung quanh đều khiếp vía, sợ Dương Thanh lỡ tay ném lọ sứ xuống đất, phá hủy Huyết Nộ Đan.
Đỗ Trọng chắn trước Dương Thanh, căm tức nhìn Bách Lý Trường Không, ra vẻ chỉ cần đối phương dám động vào Dương Thanh, ông ta sẽ liều mạng.
Đinh Văn Trác thấy thế, lập tức cuống cả lên, vội khuyên: “Đỗ Trọng, ông điên rồi à? Ông định đối đầu với gia tộc Bách Lý vì một thằng oắt ư?”
Ông ta nói rồi sầm mặt, nhìn Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi: “Này nhãi, nếu cậu thức thời thì mau giao Huyết Nộ Đan cho đại nhân Bách Lý, bằng không, chắc chắn cậu sẽ hối hận”.
Ông ta bị Dương Thanh bẻ gãy cổ tay, đã muốn giết anh từ lâu rồi.
Dương Thanh híp mắt nhìn Đinh Văn Trác, cười lạnh: “Nếu không muốn tay kia gãy nốt thì ông nên im miệng đi”.
“Cậu...”
Lời Dương Thanh nói khiến Đinh Văn Trác suýt tức chết, nhưng nghĩ đến việc mình bị Dương Thanh bẻ gãy cổ tay, ông ta cũng không dám hó hé gì, chỉ có thể hung tợn nhìn Dương Thanh, thầm cầu nguyện Bách Lý Trường Không mau ra tay với anh.
Dương Thanh cũng không có hứng thăm dò nữa, xem ra đến giờ, ở Võ Minh này, trừ Bách Lý Trường Không và Đinh Văn Trác ra, vẫn có thể kết giao với những người khác.
Anh cất Huyết Nộ Đan đi, bỗng bước lên trước, nhìn về phía Bách Lý Trường Không: “Tôi có thù với gia tộc Bách Lý, lúc đầu, nể tình ông cũng muốn đối phó với cao thủ nước Dương, tôi không định ra tay với ông”.
“Nhưng bây giờ xem ra, tôi nghĩ nhiều rồi, Huyết Nộ Đan ở trong tay tôi, ông muốn á, không có cửa đâu!”
“Bây giờ tôi cho ông cơ hội sống sót rời đi, trong một phút, nếu ông không đi thì đừng đi nữa!”
Anh nói rồi lấy lọ sứ đựng Huyết Nộ Đan ra, tung hứng lên xuống, trông rất trêu ngươi.
Mặt Bách Lý Trường Không lạnh tanh, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, chỉ hận không thể băm vằm anh bằng ánh mắt.
Đỗ Trọng thấy thế, vội bước đến bên cạnh Dương Thanh, căm tức nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, ông đừng quá đáng, bây giờ Dương Thanh là một phần tử của Võ Minh chúng tôi, chúng tôi quyết không cho phép ai ức hiếp người Võ Minh”.
“Hơn nữa, viên Huyết Nộ Đan này cũng không thuộc về ông, ông dựa vào đâu để đòi nó từ tay Dương Thanh thế?”
Bách Lý Trường Không tức giận bật cười: “Không thuộc về tôi á? Chẳng lẽ thuộc về ông à?”
Đỗ Trọng cười lạnh: “Đừng quên, tự ông đã đưa viên Huyết Nộ Đan này cho người ta, ngay cả người luyện võ nước Dương cũng không đòi Huyết Nộ Đan về, ông dựa vào đâu để đòi chứ?”
Dương Thanh có vẻ tán thưởng, anh cứ tưởng Đỗ Trọng sẽ bảo anh trả Huyết Nộ Đan lại, dù sao Bách Lý Trường Không cũng đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, tuy hồi nãy Đỗ Trọng thắng, nhưng ông ta cũng biết rõ bản thân không thắng bằng thực lực của mình.
Nếu chọc giận Bách Lý Trường Không thật thì chẳng tốt cho ai.
Nhưng Đỗ Trọng vẫn kiên trì đứng về phía Dương Thanh.
Các cao thủ Võ Minh khác cũng nhìn chằm chằm vào Bách Lý Trường Không, như thể chỉ cần Bách Lý Trường Không dám cướp, họ sẽ vây đánh ngay tức khắc.
Đinh Văn Trác cuống cả lên, vội nói: “Đều là người một nhà, sao phải vậy?”
Ông ta nói rồi nhìn về phía Đỗ Trọng: “Đỗ Trọng, Võ Minh vừa được thành lập, đang là lúc cần người nhất, dù sao Bách Lý Trường Không cũng là cao thủ của gia tộc Cổ Võ, có ông ấy ở Võ Minh thì cũng chẳng hại gì”.
Ông ta nói rồi lại lại nhìn về phía Bách Lý Trường Không: “Đại nhân Bách Lý, ông đừng nóng, ngày mai chúng tôi còn cần ông giúp chúng tôi đối phó với người nước Dương, nếu bây giờ ông rời khỏi Võ Minh, chúng tôi biết đối phó với cao thủ nước Dương kiểu gì chứ?”
Đinh Văn Trác là người của nhà họ Đinh - một trong năm gia tộc lớn phía Bắc, còn gia tộc Bách Lý lại đứng sau nhà họ Đinh, có thể nói, nhà họ Đinh chính là gia tộc đại diện cho gia tộc Bách Lý ở thế tục.
Đương nhiên Đinh Văn Trác sẽ không bỏ qua cơ hội giữ Bách Lý Trường Không lại Võ Minh, chỉ cần có Bách Lý Trường Không ở đây, địa vị của ông ta cũng cao hơn hẳn.
Nếu không có Bách Lý Trường Không, ông ta chẳng là gì ở Võ Minh hết.
Bách Lý Trường Không là người của gia tộc Cổ Võ mà vẫn tham gia Võ Minh ở thế tục, đương nhiên là vì trở thành minh chủ Võ Minh, nắm giữ Võ Minh trong tay.
Lời Đinh Văn Trác nói vừa hay cho lão ta cơ hội xuống nước, đương nhiên lão ta sẽ không từ chối, ngạo nghễ chờ người của Võ Minh chủ động giữ lão ta lại.
Đỗ Trọng lập tức nhướng mày, tuy ông ta vô cùng khinh thường hành vi của Bách Lý Trường Không khi đánh với người luyện võ nước Dương, nhưng cũng biết nếu có cao thủ của gia tộc Cổ Võ ở Võ Minh, chắc chắn Võ Minh sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Rất nhiều người của Võ Minh cũng im lặng, rõ ràng đang nghĩ đến chuyện này.
Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng cười khẩy, nói: “Một cao thủ Cổ Võ thấy người luyện võ nước Dương là quỳ có thể mang lại lợi ích gì cho Võ Minh đây?”
“Bách Lý Trường Không còn không thắng nổi cao thủ nước Dương vừa tới kia, chẳng lẽ còn bảo ông ta đi đối phó với cao thủ nước Dương mạnh hơn ngày mai á?”
“Mọi người không sợ khi không đánh lại, ông ta sẽ quỳ xuống xin cao thủ nước Dương tha cho mình ư?”
Lời anh nói khiến mọi người kinh hãi!
Việc Dương Thanh cướp Huyết Nộ Đan của Bách Lý Trường Không đã khiến người ở đây kinh ngạc lắm rồi, kết quả bây giờ Dương Thanh còn dám sỉ nhục Bách Lý Trường Không trước mặt mọi người nữa.
Tuy anh nói thật nhưng Bách Lý Trường Không lại cảm thấy vô cùng mỉa mai.
“Cậu chán sống rồi!”
Bách Lý Trường Không lập tức nổi giận, khí thế đáng sợ lan ra từ người lão ta, bao trùm lấy Dương Thanh.
“Bách Lý Trường Không!”
Đỗ Trọng lập tức biến sắc, chắn trước Dương Thanh, tức giận quát: “Ông định làm gì?”
Rõ ràng sau cùng, ông ta vẫn lựa chọn Dương Thanh.
Tuy Võ Minh cần cao thủ của gia tộc Cổ Võ trấn giữ, nhưng Bách Lý Trường Không còn chưa đủ tư cách.
Cũng như Dương Thanh nói, hồi nãy khi đánh với Aoki Yamato của nước Dương, vì không đánh lại đối phương, Bách Lý Trường Không đã lấy Huyết Nộ Đan ra để xin đối phương tha cho mình.
Với loại người này, cho dù thực lực mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là kẻ hèn nhát, nếu trong trận chiến ngày mai, nước Dương cử cao thủ mạnh hơn tới, có lẽ Bách Lý Trường Không còn không dám lên sàn đấu nhỉ?
Nếu vậy, sao lại phải giữ Bách Lý Trường Không lại Võ Minh chứ?
Quan trọng là Đỗ Trọng nhận ra, ông ta không nhìn thấu Dương Thanh, Dương Thanh có thể dễ dàng cướp lấy Huyết Nộ Đan, nếu không tự tin về thực lực của mình, anh dám làm thế chắc?
Ông ta biết Huyết Nộ Đan quý giá đến mức nào, nhưng ngay cả Aoki Yamato mà Bách Lý Trường Không không đánh nổi cũng rời đi mà không cướp lại Huyết Nộ Đan.
Chuyện này không bình thường chút nào, thậm chí Đỗ Trọng hơi nghi ngờ, hồi nãy ông ta có thể dễ dàng đánh bại Bách Lý Trường Không vì Dương Thanh âm thầm nhúng tay.
Trong số người ở đây, trừ Bách Lý Trường Không ra, thực lực của ông ta mạnh nhất.
Trong số nhiều cao thủ Võ Minh như thế, chỉ mình Dương Thanh cho ông ta cảm giác không nhìn thấu thôi.
Thế nên giữa Bách Lý Trường Không và Dương Thanh, Đỗ Trọng dứt khoát chọn Dương Thanh.
Thấy Đỗ Trọng chắn trước mình, Dương Thanh cũng không định đánh với Bách Lý Trường Không, còn khinh thường mỉa mai lão ta tiếp: “Tôi nói rồi, Huyết Nộ Đan ở trong tay tôi, ông muốn thì tự tới mà lấy!”
Thấy anh tung hứng lọ sứ đựng Huyết Nộ Đan, các cao thủ Võ Minh xung quanh đều khiếp vía, sợ Dương Thanh lỡ tay ném lọ sứ xuống đất, phá hủy Huyết Nộ Đan.
Đỗ Trọng chắn trước Dương Thanh, căm tức nhìn Bách Lý Trường Không, ra vẻ chỉ cần đối phương dám động vào Dương Thanh, ông ta sẽ liều mạng.
Đinh Văn Trác thấy thế, lập tức cuống cả lên, vội khuyên: “Đỗ Trọng, ông điên rồi à? Ông định đối đầu với gia tộc Bách Lý vì một thằng oắt ư?”
Ông ta nói rồi sầm mặt, nhìn Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi: “Này nhãi, nếu cậu thức thời thì mau giao Huyết Nộ Đan cho đại nhân Bách Lý, bằng không, chắc chắn cậu sẽ hối hận”.
Ông ta bị Dương Thanh bẻ gãy cổ tay, đã muốn giết anh từ lâu rồi.
Dương Thanh híp mắt nhìn Đinh Văn Trác, cười lạnh: “Nếu không muốn tay kia gãy nốt thì ông nên im miệng đi”.
“Cậu...”
Lời Dương Thanh nói khiến Đinh Văn Trác suýt tức chết, nhưng nghĩ đến việc mình bị Dương Thanh bẻ gãy cổ tay, ông ta cũng không dám hó hé gì, chỉ có thể hung tợn nhìn Dương Thanh, thầm cầu nguyện Bách Lý Trường Không mau ra tay với anh.
Dương Thanh cũng không có hứng thăm dò nữa, xem ra đến giờ, ở Võ Minh này, trừ Bách Lý Trường Không và Đinh Văn Trác ra, vẫn có thể kết giao với những người khác.
Anh cất Huyết Nộ Đan đi, bỗng bước lên trước, nhìn về phía Bách Lý Trường Không: “Tôi có thù với gia tộc Bách Lý, lúc đầu, nể tình ông cũng muốn đối phó với cao thủ nước Dương, tôi không định ra tay với ông”.
“Nhưng bây giờ xem ra, tôi nghĩ nhiều rồi, Huyết Nộ Đan ở trong tay tôi, ông muốn á, không có cửa đâu!”
“Bây giờ tôi cho ông cơ hội sống sót rời đi, trong một phút, nếu ông không đi thì đừng đi nữa!”