Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1839: Đang khiêu chiến với ông
Dương Thanh đang định rời khỏi nơi này thì Aoki Yamato đã dẫn người tới chặn cửa ra vào, không cách nào đi được.
"Cút ngay!"
Dương Thanh bỗng quát lớn.
Dứt lời, anh sải chân bước thẳng về phía trước.
Tiếng quát đanh thép của anh lập tức thu hút được vô số ánh mắt.
Aoki Yamato vốn đang định so đấu với Bách Lý Trường Không, nghe thấy thế lập tức quay phắt về phía Dương Thanh.
Lúc này, trước mặt Dương Thanh còn có hơn chục cao thủ nước Dương chắn đường, anh thản nhiên như không, sải bước về phía trước như chẳng hề bận tâm.
"Trong vòng ba giây, rời khỏi tầm mắt của tôi, bằng không, phải chết!"
Dương Thanh đi tới trước mặt một cao thủ nước Dương, bình thản nói.
Ba giây trôi qua trong nháy mắt.
Cao thủ nước Dương kia giễu cợt nhìn Dương Thanh, lạnh lùng quát: "Ranh con ở đâu ra? Đủ lông đủ cánh chưa mà dám đe dọa cao thủ nước Dương chúng tôi?"
"Uỳnh!"
Gã vừa dứt lời, thân thể đã bay vèo ra ngoài.
Ngay sau đó, lại một tiếng “huỵch” vang lên, thân thể cao thủ nước Dương đó nặng nề nện mạnh vào vách tường rồi té xuống đất, mất mạng.
Cảnh tượng đó đã khiến mỗi người có mặt đều phải chấn động tận tim gan.
Một cao thủ nước Dương cứ thế mất mạng à?
Đám cao thủ còn lại đang chắn trước mặt Dương Thanh đã sợ đến choáng váng, thấy Dương Thanh cất bước đi về phía trước, bọn họ vội vã nhường đường.
Đám cao thủ của Chiêu Châu nhìn theo bóng Dương Thanh thong thả rời đi, sắc mặt vô cùng phức tạp, họ bỗng có cảm giác bầu nhiệt huyết trong người đang sôi trào.
Trước mặt bao nhiêu cao thủ nước Dương như thế, Dương Thanh hoàn toàn không hề e ngại, thậm chí còn ra tay giết chết một gã cao thủ trong nháy mắt.
Chưa bàn đến việc thực lực của Dương Thanh có được bao nhiêu, chỉ riêng sự quyết đoán này, không ai có thể so được.
"Cộp cộp!"
Thấy Dương Thanh đã sắp ra khỏi phòng, Aoki Yamato đột nhiên nổi giận gầm lên: "Đứng lại ngay!"
Ông ta vừa quát lên, lập tức có vài cao thủ nước Dương bước ra chặn lối Dương Thanh.
Dương Thanh nhíu mày, nhưng vẫn chưa quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm đám cao thủ đang chặn đường mình, lạnh nhạt nói: "Trong vòng ba giây, cút khỏi tầm mắt của tôi, bằng không, giết không tha!"
Anh vừa thốt lên những lời đó, đám cao thủ nước Dương tức thì căng thẳng tột cùng.
Nhưng Aoki Yamato đã lên tiếng, dù bọn họ sợ hãi đến đâu cũng không dám nhường lối.
Hôm nay bọn họ tới đây là để gây sự, nếu để cho Dương Thanh nhẹ nhàng rời đi thì bọn họ quá mất mặt rồi.
Aoki Yamato nhìn chằm chằm về phía Dương Thanh, ánh mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Ông ta chưa ra tay, chỉ chăm chú nhìn Dương Thanh, muốn xem xem rốt cuộc thanh niên này có dám mạnh mẽ xuống tay giết người hay chỉ cố làm ra vẻ đáng sợ mà thôi.
Bách Lý Trường Không nhíu chặt mày, hôm nay lão ta vốn định thể hiện, nhưng lúc này lại bị Dương Thanh lấn át hết.
Chỉ riêng với hành vi giết một cao thủ nước Dương trong nháy mắt, Dương Thanh đã khiến rất nhiều cao thủ Chiêu Châu sùng bái ra mặt.
Bách Lý Trường Không đột nhiên lên tiếng: "Dương Thanh, cậu làm gì thế hả? Nếu không muốn chết thì cút qua đây ngay cho tôi, cậu mất mạng, chúng tôi đây cũng mất mặt".
Chỉ có điều, Dương Thanh chẳng thèm để ý đến lão ta, chỉ thờ ơ nói: "Đã hết ba giây, nếu các người đã muốn chết, tôi giúp các người toại nguyện!"
Dứt lời, trong mắt anh bỗng hiện lên một tia đỏ máu.
Gã cao thủ đang chắn trước mặt Dương Thanh nhìn vào mắt anh, bỗng có cảm giác như vừa bị thần chết để mắt đến, cả người run lên bần bật.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Giây tiếp theo, Dương Thanh biến mất khỏi vị trí cũ.
Đợi khi anh xuất hiện trở lại thì người đã di chuyển ra tới cửa phòng, sau lưng anh, năm, sáu gã cao thủ nước Dương đã bay lên không, người còn chưa chạm đất.
"Rầm rầm rầm!"
Ngay sau đó, năm, sáu gã cao thủ đồng loạt rơi bịch xuống.
Điều khiến tất cả mọi người có mặt ở đây khiếp sợ hơn cả là, toàn bộ đám cao thủ đó đều đã chết hết.
Giờ khắc này, căn phòng rộng thênh thang lại chìm trong tĩnh lặng.
Ngay cả Aoki Yamato cũng khiếp sợ tột cùng.
Những cao thủ ông ta mang tới hôm nay tuy không phải là những kẻ đứng đầu nhưng yếu nhất cũng là Siêu Phàm Ngũ Cảnh, vậy mà cả đám không có một ai đỡ nổi một đòn của Dương Thanh.
Vừa rồi, đám cao thủ bị Dương Thanh giết trong nháy mắt còn có cả cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ nữa.
Mặc dù vậy, những người này vẫn đều không đỡ được một chiêu của Dương Thanh, bị giết trong chớp mắt.
Ngay cả ông ta cũng không dám cứng miệng khẳng định mình có thể nháy mắt giết chết một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.
Mà Dương Thanh không chỉ giết một người chỉ bằng một chiêu, anh hạ gục năm, sáu gã cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh và Bát Cảnh trong chớp mắt.
Đợi khi mọi người hoàn hồn, Dương Thanh đã rời khỏi phòng, thái độ thờ ơ như thể những chuyện còn lại đều chẳng liên quan gì đến anh cả.
Aoki Yamato tức giận tột cùng, hai nắm tay siết chặt đến trắng bệch, chỉ muốn đuổi theo giết Dương Thanh ngay tại chỗ, nhưng ông ta hiểu rõ, mình chưa chắc đã đánh lại Dương Thanh.
Hôm nay bọn họ tới đây là để nhằm vào Võ Minh.
"Còn chưa đến thời gian hẹn đấu võ mà cao thủ của Chiêu Châu các người đã dám ra tay tấn công cao thủ nước Dương chúng tôi, các người thật sự cho rằng cao thủ nước Dương chúng tôi chỉ toàn lũ vô dụng à?"
Aoki Yamato căm tức nhìn về phía Bách Lý Trường Không, lớn tiếng mắng.
Bách Lý Trường Không ngây mặt, chẳng phải lời này các người nên đuổi theo Dương Thanh mà mắng sao? Vì sao lại nhằm vào tôi thế này?
"Thằng ranh đó không phải người của Võ Minh chúng tôi".
Thế nhưng Bách Lý Trường Không vẫn giải thích một câu.
Lão ta biết, mình không phải là đối thủ của Aoki Yamato.
Có điều, lời giải thích của lão ta khiến tất cả đám cao thủ Chiêu Châu đều kinh ngạc ra mặt.
Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được, Bách Lý Trường Không lại đi giải thích với kẻ địch như vậy, hiển nhiên lão ta đang sợ Aoki Yamato.
Còn chưa bắt đầu cuộc chiến đã sợ đối thủ?
Dĩ nhiên Aoki Yamato cũng nhận ra thái độ kiêng dè của Bách Lý Trường Không đối với mình, ông ta cười lạnh một tiếng, mắt nhìn chằm chặp vào Bách Lý Trường Không, chất vấn: "Nói vậy, ông chính là minh chủ Võ Minh?"
Bách Lý Trường Không ngạo nghễ đáp: "Đúng vậy, tôi chính là minh chủ Võ Minh!"
Bách Lý Trường Không đang lo không biết nên làm thế nào để trở thành minh chủ Võ Minh, Aoki Yamato nói vậy không khác gì cho lão ta một cơ hội khẳng định.
Dù lão ta không thừa nhận, Aoki Yamato sẽ buông tha lão ta sao?
Chắc chắn không thể!
Nếu đã không thể, vậy thì chỉ còn một cách kiên trì.
"Được, nếu đã thế, tôi sẽ đánh với ông một trận trước xem sao!"
Aoki Yamato bỗng nói.
Bách Lý Trường Không vung tay, lớn tiếng hô: "Các anh em trong Võ Minh nghe đây, người nước Dương không tuân thủ lời hẹn, đến đây khiêu khích, chúng ta liều mạng với chúng!"
Chỉ có điều, lão ta hô rất hùng hồn nhưng lại không một ai xông lên, các cao thủ Chiêu Châu đều hoang mang nhìn Bách Lý Trường Không.
Rõ ràng Aoki Yamato vừa tuyên bố muốn khiêu chiến ông, ông lại yêu cầu chúng tôi liều mạng, liều mạng gì?
Bách Lý Trường Không thấy không ai xông lên, lập tức giận dữ nói: "Còn đứng đực ra đó làm gì? Ra tay đi chứ!"
Bấy giờ, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ đứng ra, nhìn Bách Lý Trường Không, nói: "Bách Lý Trường Không, ông trở thành minh chủ Võ Minh từ bao giờ vậy? Hơn nữa, vừa rồi, người mà đối phương muốn khiêu chiến chính là ông!"
"Cút ngay!"
Dương Thanh bỗng quát lớn.
Dứt lời, anh sải chân bước thẳng về phía trước.
Tiếng quát đanh thép của anh lập tức thu hút được vô số ánh mắt.
Aoki Yamato vốn đang định so đấu với Bách Lý Trường Không, nghe thấy thế lập tức quay phắt về phía Dương Thanh.
Lúc này, trước mặt Dương Thanh còn có hơn chục cao thủ nước Dương chắn đường, anh thản nhiên như không, sải bước về phía trước như chẳng hề bận tâm.
"Trong vòng ba giây, rời khỏi tầm mắt của tôi, bằng không, phải chết!"
Dương Thanh đi tới trước mặt một cao thủ nước Dương, bình thản nói.
Ba giây trôi qua trong nháy mắt.
Cao thủ nước Dương kia giễu cợt nhìn Dương Thanh, lạnh lùng quát: "Ranh con ở đâu ra? Đủ lông đủ cánh chưa mà dám đe dọa cao thủ nước Dương chúng tôi?"
"Uỳnh!"
Gã vừa dứt lời, thân thể đã bay vèo ra ngoài.
Ngay sau đó, lại một tiếng “huỵch” vang lên, thân thể cao thủ nước Dương đó nặng nề nện mạnh vào vách tường rồi té xuống đất, mất mạng.
Cảnh tượng đó đã khiến mỗi người có mặt đều phải chấn động tận tim gan.
Một cao thủ nước Dương cứ thế mất mạng à?
Đám cao thủ còn lại đang chắn trước mặt Dương Thanh đã sợ đến choáng váng, thấy Dương Thanh cất bước đi về phía trước, bọn họ vội vã nhường đường.
Đám cao thủ của Chiêu Châu nhìn theo bóng Dương Thanh thong thả rời đi, sắc mặt vô cùng phức tạp, họ bỗng có cảm giác bầu nhiệt huyết trong người đang sôi trào.
Trước mặt bao nhiêu cao thủ nước Dương như thế, Dương Thanh hoàn toàn không hề e ngại, thậm chí còn ra tay giết chết một gã cao thủ trong nháy mắt.
Chưa bàn đến việc thực lực của Dương Thanh có được bao nhiêu, chỉ riêng sự quyết đoán này, không ai có thể so được.
"Cộp cộp!"
Thấy Dương Thanh đã sắp ra khỏi phòng, Aoki Yamato đột nhiên nổi giận gầm lên: "Đứng lại ngay!"
Ông ta vừa quát lên, lập tức có vài cao thủ nước Dương bước ra chặn lối Dương Thanh.
Dương Thanh nhíu mày, nhưng vẫn chưa quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm đám cao thủ đang chặn đường mình, lạnh nhạt nói: "Trong vòng ba giây, cút khỏi tầm mắt của tôi, bằng không, giết không tha!"
Anh vừa thốt lên những lời đó, đám cao thủ nước Dương tức thì căng thẳng tột cùng.
Nhưng Aoki Yamato đã lên tiếng, dù bọn họ sợ hãi đến đâu cũng không dám nhường lối.
Hôm nay bọn họ tới đây là để gây sự, nếu để cho Dương Thanh nhẹ nhàng rời đi thì bọn họ quá mất mặt rồi.
Aoki Yamato nhìn chằm chằm về phía Dương Thanh, ánh mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Ông ta chưa ra tay, chỉ chăm chú nhìn Dương Thanh, muốn xem xem rốt cuộc thanh niên này có dám mạnh mẽ xuống tay giết người hay chỉ cố làm ra vẻ đáng sợ mà thôi.
Bách Lý Trường Không nhíu chặt mày, hôm nay lão ta vốn định thể hiện, nhưng lúc này lại bị Dương Thanh lấn át hết.
Chỉ riêng với hành vi giết một cao thủ nước Dương trong nháy mắt, Dương Thanh đã khiến rất nhiều cao thủ Chiêu Châu sùng bái ra mặt.
Bách Lý Trường Không đột nhiên lên tiếng: "Dương Thanh, cậu làm gì thế hả? Nếu không muốn chết thì cút qua đây ngay cho tôi, cậu mất mạng, chúng tôi đây cũng mất mặt".
Chỉ có điều, Dương Thanh chẳng thèm để ý đến lão ta, chỉ thờ ơ nói: "Đã hết ba giây, nếu các người đã muốn chết, tôi giúp các người toại nguyện!"
Dứt lời, trong mắt anh bỗng hiện lên một tia đỏ máu.
Gã cao thủ đang chắn trước mặt Dương Thanh nhìn vào mắt anh, bỗng có cảm giác như vừa bị thần chết để mắt đến, cả người run lên bần bật.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Giây tiếp theo, Dương Thanh biến mất khỏi vị trí cũ.
Đợi khi anh xuất hiện trở lại thì người đã di chuyển ra tới cửa phòng, sau lưng anh, năm, sáu gã cao thủ nước Dương đã bay lên không, người còn chưa chạm đất.
"Rầm rầm rầm!"
Ngay sau đó, năm, sáu gã cao thủ đồng loạt rơi bịch xuống.
Điều khiến tất cả mọi người có mặt ở đây khiếp sợ hơn cả là, toàn bộ đám cao thủ đó đều đã chết hết.
Giờ khắc này, căn phòng rộng thênh thang lại chìm trong tĩnh lặng.
Ngay cả Aoki Yamato cũng khiếp sợ tột cùng.
Những cao thủ ông ta mang tới hôm nay tuy không phải là những kẻ đứng đầu nhưng yếu nhất cũng là Siêu Phàm Ngũ Cảnh, vậy mà cả đám không có một ai đỡ nổi một đòn của Dương Thanh.
Vừa rồi, đám cao thủ bị Dương Thanh giết trong nháy mắt còn có cả cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ nữa.
Mặc dù vậy, những người này vẫn đều không đỡ được một chiêu của Dương Thanh, bị giết trong chớp mắt.
Ngay cả ông ta cũng không dám cứng miệng khẳng định mình có thể nháy mắt giết chết một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.
Mà Dương Thanh không chỉ giết một người chỉ bằng một chiêu, anh hạ gục năm, sáu gã cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh và Bát Cảnh trong chớp mắt.
Đợi khi mọi người hoàn hồn, Dương Thanh đã rời khỏi phòng, thái độ thờ ơ như thể những chuyện còn lại đều chẳng liên quan gì đến anh cả.
Aoki Yamato tức giận tột cùng, hai nắm tay siết chặt đến trắng bệch, chỉ muốn đuổi theo giết Dương Thanh ngay tại chỗ, nhưng ông ta hiểu rõ, mình chưa chắc đã đánh lại Dương Thanh.
Hôm nay bọn họ tới đây là để nhằm vào Võ Minh.
"Còn chưa đến thời gian hẹn đấu võ mà cao thủ của Chiêu Châu các người đã dám ra tay tấn công cao thủ nước Dương chúng tôi, các người thật sự cho rằng cao thủ nước Dương chúng tôi chỉ toàn lũ vô dụng à?"
Aoki Yamato căm tức nhìn về phía Bách Lý Trường Không, lớn tiếng mắng.
Bách Lý Trường Không ngây mặt, chẳng phải lời này các người nên đuổi theo Dương Thanh mà mắng sao? Vì sao lại nhằm vào tôi thế này?
"Thằng ranh đó không phải người của Võ Minh chúng tôi".
Thế nhưng Bách Lý Trường Không vẫn giải thích một câu.
Lão ta biết, mình không phải là đối thủ của Aoki Yamato.
Có điều, lời giải thích của lão ta khiến tất cả đám cao thủ Chiêu Châu đều kinh ngạc ra mặt.
Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được, Bách Lý Trường Không lại đi giải thích với kẻ địch như vậy, hiển nhiên lão ta đang sợ Aoki Yamato.
Còn chưa bắt đầu cuộc chiến đã sợ đối thủ?
Dĩ nhiên Aoki Yamato cũng nhận ra thái độ kiêng dè của Bách Lý Trường Không đối với mình, ông ta cười lạnh một tiếng, mắt nhìn chằm chặp vào Bách Lý Trường Không, chất vấn: "Nói vậy, ông chính là minh chủ Võ Minh?"
Bách Lý Trường Không ngạo nghễ đáp: "Đúng vậy, tôi chính là minh chủ Võ Minh!"
Bách Lý Trường Không đang lo không biết nên làm thế nào để trở thành minh chủ Võ Minh, Aoki Yamato nói vậy không khác gì cho lão ta một cơ hội khẳng định.
Dù lão ta không thừa nhận, Aoki Yamato sẽ buông tha lão ta sao?
Chắc chắn không thể!
Nếu đã không thể, vậy thì chỉ còn một cách kiên trì.
"Được, nếu đã thế, tôi sẽ đánh với ông một trận trước xem sao!"
Aoki Yamato bỗng nói.
Bách Lý Trường Không vung tay, lớn tiếng hô: "Các anh em trong Võ Minh nghe đây, người nước Dương không tuân thủ lời hẹn, đến đây khiêu khích, chúng ta liều mạng với chúng!"
Chỉ có điều, lão ta hô rất hùng hồn nhưng lại không một ai xông lên, các cao thủ Chiêu Châu đều hoang mang nhìn Bách Lý Trường Không.
Rõ ràng Aoki Yamato vừa tuyên bố muốn khiêu chiến ông, ông lại yêu cầu chúng tôi liều mạng, liều mạng gì?
Bách Lý Trường Không thấy không ai xông lên, lập tức giận dữ nói: "Còn đứng đực ra đó làm gì? Ra tay đi chứ!"
Bấy giờ, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ đứng ra, nhìn Bách Lý Trường Không, nói: "Bách Lý Trường Không, ông trở thành minh chủ Võ Minh từ bao giờ vậy? Hơn nữa, vừa rồi, người mà đối phương muốn khiêu chiến chính là ông!"