Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1838: Hai bên va chạm
Dương Thanh vừa dứt lời, tất cả những người có mặt ở đó đều tức giận ra mặt.
Ông lão mặc trang phục đời Đường kia đã sa sầm mặt xuống, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
"Cậu vừa nói gì?"
Ông lão kia nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hỏi.
Dương Thanh cười lạnh một tiếng, cũng nhìn lại lão ta, gằn từng chữ: "Tôi nói, các người chỉ là một đám rác rưởi ra vẻ đạo mạo, đương nhiên đám rác này bao gồm cả ông".
Ầm!
Sát khí khủng khiếp chợt tràn ra từ trên người ông lão mặc trang phục đời Đường đó.
"Đại nhân Bách Lý, tên oắt con này quả thực quá kiêu ngạo, nhục mạ chúng tôi chưa nói, đây lại dám nhục mạ cả ngài".
"Đại nhân Bách Lý, xin ngài hãy ra tay, đánh chết tên khốn này ạ".
...
Thoáng chốc, đám cao thủ vây xung quanh ông lão mặc trang phục đời Đường đó đều nhao nhao lên tiếng.
Bọn họ giận dữ nhìn về phía Dương Thanh như thể chỉ muốn xé xác anh ngay tại chỗ.
Dương Thanh cũng đã biết thân phận của ông lão mặc trang phục đời Đường này, ngay cả Đinh Văn Trác, người đến từ một trong năm gia tộc lớn ở phía Bắc còn phải cung kính gọi lão ta là đại nhân Bách Lý, thân phận người này đã được nói rõ rồi, lão ta đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý.
"Bách Lý Yến có quan hệ gì với ông?"
Dương Thanh bỗng lên tiếng hỏi lão ta.
Ông lão mặc trang phục đời Đường kia chợt nheo mắt, hình như rất bất ngờ khi nghe Dương Thanh có quen biết Bách Lý Yến.
"Dù cậu có quen biết Bách Lý Yến thì hôm nay tôi cũng phải giết cậu!"
Lão ta lạnh lùng nói: "Trong gia tộc họ Bách Lý, Bách Lý Yến chỉ là một con sâu cái kiến, dù ông ta có mặt ở chỗ này, tôi muốn giết cậu thì ông ta cũng không dám ngăn cản đâu".
Thật không ngờ trong gia tộc họ Bách Lý, lão già này còn có thân phận cao hơn cả Bách Lý Yến.
Bách Lý Yến ép bố ruột của Mã Siêu phải chết, vì vậy Mã Siêu mới phải mượn sức mạnh của Thị Huyết Châu trong cơ thể, phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh, liều mạng đánh một trận với Bách Lý Yến.
Chỉ đáng tiếc, tuy Mã Siêu có được sự trợ giúp từ Thị Huyết Châu trong người, dù Bách Lý Yến không địch lại Mã Siêu nhưng vẫn kịp thời trốn khỏi Hoàng tộc họ Phùng.
Dương Thanh không ngờ rằng, trở về Yến Đô lại có thể gặp người của gia tộc họ Bách Lý.
Dương Thanh cười lạnh một tiếng, lão già khốn kiếp này còn tưởng anh dựa thế Bách Lý Yến nên mới dám phách lối trước mặt lão ta như vậy.
Lão già mặc trang phục đời Đường chợt lên tiếng: "Ranh con, hiện giờ cậu quỳ xuống xin lỗi, sau đó chủ động nhường lại vị trí Vương của Yến Đô, tôi có thể cho cậu một con đường sống".
Cho đến giờ phút này, Dương Thanh mới biết mục đích thực sự của đối phương là Đế Thôn.
Người đời đồn rằng, kẻ nào có được Đế Thôn sẽ có được cả thiên hạ, nhưng muốn thừa kế Đế Thôn thì nhất định phải trở thành Vương của Yến Đô, Dương Thanh đã dùng thực lực của mình để chứng tỏ bản thân, trở thành Vương của Yến Đô, không chỉ có thế, anh còn gặp được cao thủ của Đế Thôn là Đế Thiên.
Chỉ có điều, Đế Thiên truyền Chiến Thần Quyết cho anh xong liền rời đi, trước khi đi còn nói với Dương Thanh, trừ khi cảnh giới võ thuật của anh bước vào Thiên Cảnh, bằng không, anh sẽ không có tư cách tiến vào Đế Thôn.
Ánh mắt Dương Thanh càng thêm âm u, anh nhìn chằm chằm vào lão già mặc đồ đời Đường kia rồi nói: "Thật đúng là dối trá, muốn lấy Đế Thôn thì cứ nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng, mời tôi tới tham dự hội nghị Võ Minh rồi bắt tôi nhường lại vị trí Vương của Yến Đô".
Lão già mặc trang phục đời Đường kia căm giận nhìn Dương Thanh, trong mắt lóe lên sát khí: "Có lẽ cậu còn chưa biết rõ thân phận của tôi, tôi đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, tôi là Bách Lý Trường Không, là thành viên thuộc nhánh chính của gia tộc họ Bách Lý, Bách Lý Yến cậu vừa nhắc đến chỉ là một thành viên thuộc một nhánh phụ cỏn con trong vô số nhánh phụ của gia tộc tôi thôi".
Những cao thủ đến từ các nơi khắp Chiêu Châu đều nhìn Bách Lý Trường Không với ánh mắt kính nể.
Bọn họ chỉ biết Bách Lý Trường Không đến từ một gia tộc Cổ Võ, lại không rõ về địa vị của Bách Lý Trường Không ở trong gia tộc họ Bách Lý ra sao, bây giờ mới biết, Bách Lý Trường Không lại là thành viên nhánh chính trong gia tộc.
"Hừ!"
Dương Thanh cười lạnh một tiếng, khinh miệt liếc nhìn Bách Lý Trường Không một cái rồi quay đầu định bước đi.
Anh chẳng muốn lãng phí thời gian với đám rác rưởi này.
"Đồ khốn, đứng lại!"
Bách Lý Trường Không tức giận quát to.
Nhưng Dương Thanh còn chẳng thèm để ý đến lão ta, cứ tiếp tục cất bước.
Ngay khi Bách Lý Trường Không đang chuẩn bị ra tay ngăn cản, bỗng có một đám người xông vào, chặn kín lối ra.
Nhìn đám người kia, Dương Thanh nhíu chặt mày lại.
"Người nước Dương!"
Có người kêu lên kinh ngạc, từ cách ăn mặc của những người này, không khó đoán được thân phận bọn họ.
Hơn nữa, trên người bọn họ đều có khí thế cực kỳ hùng mạnh.
Cao thủ cầm đầu mang hơi thở vô cùng kinh khủng, đã đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thậm chí gần như đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Loại cao thủ ở cấp bậc này thường được gọi là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh.
"Thật náo nhiệt làm sao! Tôi nghe nói các người đang định thành lập Võ Minh để đối phó với cao thủ nước tôi à?"
Cao thủ cầm đầu có thực lực ngang với bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh nheo mắt cười nói.
Bách Lý Trường Không cũng đã cảm nhận được thực lực của đối phương, lão ta cau mày, lạnh lùng nhìn về phía đám cao thủ nước Dương, nói: "Nơi này không chào đón các người, cút ngay ra ngoài cho tôi!"
Các cao thủ khác của Chiêu Châu cũng đều tức giận ra mặt.
"Ông ta là cao thủ số một của tài phiệt Aoki, Aoki Yamato đấy".
Bỗng có người nhận ra cao thủ cầm đầu bên đám người nước Dương, bèn kêu lên kinh ngạc.
Aoki Yamato nhìn sang, híp mắt cười nói: "Xem ra tôi cũng có chút danh tiếng nhỉ, ở Chiêu Châu mà cũng có người biết đến tên tôi".
Vừa nghe đến cái tên Aoki Yamato, Bách Lý Trường Không lập tức nhíu chặt mày.
Dĩ nhiên lão ta cũng biết cái tên Aoki Yamato này.
Ở nước Dương cũng có mấy gia tộc võ thuật lánh đời, những gia tộc này đều có sản nghiệp khắp nước Dương.
Giống như ba tài phiệt lớn của nước Dương, sau lưng các sản nghiệp đó đều có thế gia võ thuật hỗ trợ.
Aoki Yamato này chính là người của gia tộc Aoki, một thế gia võ thuật của nước Dương.
Aoki Yamato chỉ là một cao thủ do gia tộc Aoki phân công tới để trấn thủ tài phiệt Aoki mà thôi.
"Ngày mai mới là lịch hẹn đấu võ giữa chúng ta, chẳng lẽ các người định khai chiến ngay hôm nay à?"
Một cao thủ Chiêu Châu căm tức nhìn Aoki Yamato, hỏi.
Aoki Yamato nhìn về phía đối phương, cười nói: "Sao thế được? Nếu chúng tôi đã ấn định lịch khiêu chiến với các người là ngày mai thì dĩ nhiên ngày mai mới đấu".
Cao thủ của Chiêu Châu kia lại chất vấn: "Vậy hôm nay các người tới đây làm gì?"
Aoki Yamato nhếch môi nở một nụ cười giễu cợt, nói: "Dĩ nhiên là đến xem xem, rốt cuộc đám người các vị có tư cách để cao thủ đứng đầu nước Dương chúng tôi ra tay không".
Ông ta vừa dứt lời, khí thế võ thuật trên người bỗng tăng vọt.
Toàn bộ phòng tiệc này dường như đều đã bị một khí thế vô cùng đáng sợ bao phủ, thậm chí vài cao thủ có thực lực hơi yếu đã bị ép đến độ sắp quỳ xuống đất.
Tuy Bách Lý Trường Không rất kiêng dè Aoki Yamato, nhưng lúc này, gần như mọi cao thủ mạnh nhất của Chiêu Châu đều đã có mặt ở đây, tất nhiên lão ta không thể lùi bước, vì thế, lão ta bước lên, khí thế võ thuật trên người cũng bùng nổ.
Hai luồng khí thế võ thuật cực mạnh va chạm nhau, bấy giờ mọi người mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Bách Lý Trường Không lạnh lùng nói: "Aoki Yamato, tôi khuyên ông nên dẫn người của mình rời khỏi nơi này ngay, nơi này là địa phương tổ chức hội nghị Võ Minh, không chào đón các người!"
Mặc dù lão ta đang muốn trục xuất Aoki Yamato nhưng giọng điệu không còn được cứng rắn như lúc đối mặt với Dương Thanh.
Ông lão mặc trang phục đời Đường kia đã sa sầm mặt xuống, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
"Cậu vừa nói gì?"
Ông lão kia nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hỏi.
Dương Thanh cười lạnh một tiếng, cũng nhìn lại lão ta, gằn từng chữ: "Tôi nói, các người chỉ là một đám rác rưởi ra vẻ đạo mạo, đương nhiên đám rác này bao gồm cả ông".
Ầm!
Sát khí khủng khiếp chợt tràn ra từ trên người ông lão mặc trang phục đời Đường đó.
"Đại nhân Bách Lý, tên oắt con này quả thực quá kiêu ngạo, nhục mạ chúng tôi chưa nói, đây lại dám nhục mạ cả ngài".
"Đại nhân Bách Lý, xin ngài hãy ra tay, đánh chết tên khốn này ạ".
...
Thoáng chốc, đám cao thủ vây xung quanh ông lão mặc trang phục đời Đường đó đều nhao nhao lên tiếng.
Bọn họ giận dữ nhìn về phía Dương Thanh như thể chỉ muốn xé xác anh ngay tại chỗ.
Dương Thanh cũng đã biết thân phận của ông lão mặc trang phục đời Đường này, ngay cả Đinh Văn Trác, người đến từ một trong năm gia tộc lớn ở phía Bắc còn phải cung kính gọi lão ta là đại nhân Bách Lý, thân phận người này đã được nói rõ rồi, lão ta đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý.
"Bách Lý Yến có quan hệ gì với ông?"
Dương Thanh bỗng lên tiếng hỏi lão ta.
Ông lão mặc trang phục đời Đường kia chợt nheo mắt, hình như rất bất ngờ khi nghe Dương Thanh có quen biết Bách Lý Yến.
"Dù cậu có quen biết Bách Lý Yến thì hôm nay tôi cũng phải giết cậu!"
Lão ta lạnh lùng nói: "Trong gia tộc họ Bách Lý, Bách Lý Yến chỉ là một con sâu cái kiến, dù ông ta có mặt ở chỗ này, tôi muốn giết cậu thì ông ta cũng không dám ngăn cản đâu".
Thật không ngờ trong gia tộc họ Bách Lý, lão già này còn có thân phận cao hơn cả Bách Lý Yến.
Bách Lý Yến ép bố ruột của Mã Siêu phải chết, vì vậy Mã Siêu mới phải mượn sức mạnh của Thị Huyết Châu trong cơ thể, phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh, liều mạng đánh một trận với Bách Lý Yến.
Chỉ đáng tiếc, tuy Mã Siêu có được sự trợ giúp từ Thị Huyết Châu trong người, dù Bách Lý Yến không địch lại Mã Siêu nhưng vẫn kịp thời trốn khỏi Hoàng tộc họ Phùng.
Dương Thanh không ngờ rằng, trở về Yến Đô lại có thể gặp người của gia tộc họ Bách Lý.
Dương Thanh cười lạnh một tiếng, lão già khốn kiếp này còn tưởng anh dựa thế Bách Lý Yến nên mới dám phách lối trước mặt lão ta như vậy.
Lão già mặc trang phục đời Đường chợt lên tiếng: "Ranh con, hiện giờ cậu quỳ xuống xin lỗi, sau đó chủ động nhường lại vị trí Vương của Yến Đô, tôi có thể cho cậu một con đường sống".
Cho đến giờ phút này, Dương Thanh mới biết mục đích thực sự của đối phương là Đế Thôn.
Người đời đồn rằng, kẻ nào có được Đế Thôn sẽ có được cả thiên hạ, nhưng muốn thừa kế Đế Thôn thì nhất định phải trở thành Vương của Yến Đô, Dương Thanh đã dùng thực lực của mình để chứng tỏ bản thân, trở thành Vương của Yến Đô, không chỉ có thế, anh còn gặp được cao thủ của Đế Thôn là Đế Thiên.
Chỉ có điều, Đế Thiên truyền Chiến Thần Quyết cho anh xong liền rời đi, trước khi đi còn nói với Dương Thanh, trừ khi cảnh giới võ thuật của anh bước vào Thiên Cảnh, bằng không, anh sẽ không có tư cách tiến vào Đế Thôn.
Ánh mắt Dương Thanh càng thêm âm u, anh nhìn chằm chằm vào lão già mặc đồ đời Đường kia rồi nói: "Thật đúng là dối trá, muốn lấy Đế Thôn thì cứ nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng, mời tôi tới tham dự hội nghị Võ Minh rồi bắt tôi nhường lại vị trí Vương của Yến Đô".
Lão già mặc trang phục đời Đường kia căm giận nhìn Dương Thanh, trong mắt lóe lên sát khí: "Có lẽ cậu còn chưa biết rõ thân phận của tôi, tôi đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, tôi là Bách Lý Trường Không, là thành viên thuộc nhánh chính của gia tộc họ Bách Lý, Bách Lý Yến cậu vừa nhắc đến chỉ là một thành viên thuộc một nhánh phụ cỏn con trong vô số nhánh phụ của gia tộc tôi thôi".
Những cao thủ đến từ các nơi khắp Chiêu Châu đều nhìn Bách Lý Trường Không với ánh mắt kính nể.
Bọn họ chỉ biết Bách Lý Trường Không đến từ một gia tộc Cổ Võ, lại không rõ về địa vị của Bách Lý Trường Không ở trong gia tộc họ Bách Lý ra sao, bây giờ mới biết, Bách Lý Trường Không lại là thành viên nhánh chính trong gia tộc.
"Hừ!"
Dương Thanh cười lạnh một tiếng, khinh miệt liếc nhìn Bách Lý Trường Không một cái rồi quay đầu định bước đi.
Anh chẳng muốn lãng phí thời gian với đám rác rưởi này.
"Đồ khốn, đứng lại!"
Bách Lý Trường Không tức giận quát to.
Nhưng Dương Thanh còn chẳng thèm để ý đến lão ta, cứ tiếp tục cất bước.
Ngay khi Bách Lý Trường Không đang chuẩn bị ra tay ngăn cản, bỗng có một đám người xông vào, chặn kín lối ra.
Nhìn đám người kia, Dương Thanh nhíu chặt mày lại.
"Người nước Dương!"
Có người kêu lên kinh ngạc, từ cách ăn mặc của những người này, không khó đoán được thân phận bọn họ.
Hơn nữa, trên người bọn họ đều có khí thế cực kỳ hùng mạnh.
Cao thủ cầm đầu mang hơi thở vô cùng kinh khủng, đã đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thậm chí gần như đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Loại cao thủ ở cấp bậc này thường được gọi là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh.
"Thật náo nhiệt làm sao! Tôi nghe nói các người đang định thành lập Võ Minh để đối phó với cao thủ nước tôi à?"
Cao thủ cầm đầu có thực lực ngang với bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh nheo mắt cười nói.
Bách Lý Trường Không cũng đã cảm nhận được thực lực của đối phương, lão ta cau mày, lạnh lùng nhìn về phía đám cao thủ nước Dương, nói: "Nơi này không chào đón các người, cút ngay ra ngoài cho tôi!"
Các cao thủ khác của Chiêu Châu cũng đều tức giận ra mặt.
"Ông ta là cao thủ số một của tài phiệt Aoki, Aoki Yamato đấy".
Bỗng có người nhận ra cao thủ cầm đầu bên đám người nước Dương, bèn kêu lên kinh ngạc.
Aoki Yamato nhìn sang, híp mắt cười nói: "Xem ra tôi cũng có chút danh tiếng nhỉ, ở Chiêu Châu mà cũng có người biết đến tên tôi".
Vừa nghe đến cái tên Aoki Yamato, Bách Lý Trường Không lập tức nhíu chặt mày.
Dĩ nhiên lão ta cũng biết cái tên Aoki Yamato này.
Ở nước Dương cũng có mấy gia tộc võ thuật lánh đời, những gia tộc này đều có sản nghiệp khắp nước Dương.
Giống như ba tài phiệt lớn của nước Dương, sau lưng các sản nghiệp đó đều có thế gia võ thuật hỗ trợ.
Aoki Yamato này chính là người của gia tộc Aoki, một thế gia võ thuật của nước Dương.
Aoki Yamato chỉ là một cao thủ do gia tộc Aoki phân công tới để trấn thủ tài phiệt Aoki mà thôi.
"Ngày mai mới là lịch hẹn đấu võ giữa chúng ta, chẳng lẽ các người định khai chiến ngay hôm nay à?"
Một cao thủ Chiêu Châu căm tức nhìn Aoki Yamato, hỏi.
Aoki Yamato nhìn về phía đối phương, cười nói: "Sao thế được? Nếu chúng tôi đã ấn định lịch khiêu chiến với các người là ngày mai thì dĩ nhiên ngày mai mới đấu".
Cao thủ của Chiêu Châu kia lại chất vấn: "Vậy hôm nay các người tới đây làm gì?"
Aoki Yamato nhếch môi nở một nụ cười giễu cợt, nói: "Dĩ nhiên là đến xem xem, rốt cuộc đám người các vị có tư cách để cao thủ đứng đầu nước Dương chúng tôi ra tay không".
Ông ta vừa dứt lời, khí thế võ thuật trên người bỗng tăng vọt.
Toàn bộ phòng tiệc này dường như đều đã bị một khí thế vô cùng đáng sợ bao phủ, thậm chí vài cao thủ có thực lực hơi yếu đã bị ép đến độ sắp quỳ xuống đất.
Tuy Bách Lý Trường Không rất kiêng dè Aoki Yamato, nhưng lúc này, gần như mọi cao thủ mạnh nhất của Chiêu Châu đều đã có mặt ở đây, tất nhiên lão ta không thể lùi bước, vì thế, lão ta bước lên, khí thế võ thuật trên người cũng bùng nổ.
Hai luồng khí thế võ thuật cực mạnh va chạm nhau, bấy giờ mọi người mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Bách Lý Trường Không lạnh lùng nói: "Aoki Yamato, tôi khuyên ông nên dẫn người của mình rời khỏi nơi này ngay, nơi này là địa phương tổ chức hội nghị Võ Minh, không chào đón các người!"
Mặc dù lão ta đang muốn trục xuất Aoki Yamato nhưng giọng điệu không còn được cứng rắn như lúc đối mặt với Dương Thanh.