Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1837: Ra vẻ đạo mạo
Dương Thanh vẫn ngồi yên tại vị trí của mình, chẳng thèm liếc nhìn Đinh Văn Trác lấy một cái, chỉ nhấc chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm.
Trong phòng tiệc, cao thủ khắp nơi đều kinh ngạc ra mặt, dường như không ngờ Dương Thanh lại dám ngó lơ Đinh Văn Trác, Đinh Văn Trác chính là người thừa kế của nhà họ Đinh, một trong năm gia tộc lớn ở phía Bắc.
Nghe nói, trong năm gia tộc lớn ở phía Bắc, sau lưng mỗi gia tộc đều có một gia tộc Cổ Võ giúp đỡ.
Nhà họ Đinh là một trong năm gia tộc lớn ở phía Bắc, dĩ nhiên sau lưng cũng có gia tộc Cổ Võ nào đó hỗ trợ.
Có thể nói, địa vị của năm gia tộc lớn của phía Bắc ở Chiêu Châu ngày nay có thể ngang với hai Hoàng tộc cổ xưa lớn nhất.
Cao thủ đứng đầu năm gia tộc lớn này có thể không bằng cao thủ đứng đầu của Hoàng tộc cổ xưa nhưng sau lưng năm gia tộc này còn có những gia tộc Cổ Võ, còn Hoàng tộc cổ xưa thì phải dựa vào chính mình.
Dương Thanh không biết điều này, nhưng dù biết, anh cũng chẳng để ý tới Đinh Văn Trác.
"Hỗn xược! Cậu ăn gan hùm mật gấu đấy à? Dám ngó lơ tôi, cậu tưởng mình là Vương của Yến Đô thật ư?"
Đinh Văn Trác thấy thế liền giận dữ vô cùng, giơ tay đấm vào đầu Dương Thanh, thế võ hung ác tột cùng.
Cao thủ khắp nơi đang có mặt trong phòng tiệc thấy Đinh Văn Trác ra tay tấn công thì đều kinh ngạc hết sức.
Đinh Văn Trác dốc hết toàn lực tấn công, thế này là muốn lấy mạng Dương Thanh đây mà!
Bọn họ đều biết, cảnh giới võ thuật của Đinh Văn Trác đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, còn thực lực của Dương Thanh thì mới tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh thôi.
Đương nhiên, hiểu biết của bọn họ về thực lực của Dương Thanh còn dừng lại ở một năm trước, khi Dương Thanh mới trở thành Vương của Yến Đô.
"Chết đi!"
Đinh Văn Trác hét lớn một tiếng, nắm đấm hùng hổ giáng xuống đầu Dương Thanh.
"Pặc!"
Đúng lúc nắm đấm của Đinh Văn Trác gần rơi xuống đầu Dương Thanh, Dương Thanh bỗng giơ tay, dùng hai ngón tay kẹp chặt cổ tay ông ta.
Cảnh tượng đó khiến tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ.
Đám đông ngây mặt nhìn cảnh tượng lạ lùng kia, Dương Thanh chỉ vươn hai ngón tay, vậy mà có thể giữ chặt cổ tay Đinh Văn Trác.
Đinh Văn Trác chính là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, nếu tung ra một chiêu dốc toàn lực thì cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh làm sao chống đỡ nổi?
Nhưng thật bất ngờ là Dương Thanh đã chặn được, không chỉ có thế, anh chỉ dùng hai ngón tay đã chặn được một đòn toàn lực của Đinh Văn Trác.
Đinh Văn Trác trợn trừng mắt, cảm giác như cổ tay mình đang bị một cái kìm sắt kẹp chặt, ông ta nỗ lực giãy ra nhưng không sao thoát được.
"Ai có thể cho tôi biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không? Vì sao một chiêu toàn lực của Đinh Văn Trác lại bị hai ngón tay của Dương Thanh chặn đứng chứ?"
"Chẳng lẽ Đinh Văn Trác đột nhiên thu sức à? Dù sao ông ta cũng là tiền bối, hay ông ta lo rằng nếu tùy tiện ra tay tàn nhẫn với một bề dưới thì sẽ tổn hại đến thanh danh của ông ta?"
"Có lẽ vậy! Bằng không, Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh thì làm sao có thể chặn đứng chiêu tấn công của Đinh Văn Trác chỉ bằng hai ngón tay? Chắc chắn Đinh Văn Trác nể tình nên nương tay rồi".
...
Các cao thủ khắp nơi bắt đầu xôn xao bàn tán khắp phòng tiệc.
Đinh Văn Trác đã đỏ bừng mặt, ông ta hùng hổ tấn công Dương Thanh, kết quả là, dù ông ta đã dồn toàn lực, chuẩn bị giết chết Dương Thanh trong nháy mắt rồi, nào ngờ một đòn mạnh nhất của mình lại bị Dương Thanh nhẹ nhàng chặn đứng chỉ bằng hai ngón tay.
Ông ta là người thừa kế của nhà họ Đinh, một trong năm gia tộc lớn đến từ phía Bắc, vậy mà lại thua dưới tay một tên oắt con, nếu chuyện ngày hôm nay bị truyền ra ngoài thì mặt mũi ông ta biết để đâu?
Mặc dù không cam lòng nhưng Đinh Văn Trác chỉ còn cách nghiến răng nghiến lợi nói: "Buông tay ra!"
Một câu "Buông tay ra!" đã khiến đám người đang mải mê bàn tán ầm ĩ phải lập tức ngậm miệng lại, căn phòng rộng thênh thang rơi vào tĩnh lặng, tất cả đều dại mặt ra.
Vậy có nghĩa là, không phải Đinh Văn Trác nương tay mà là ông ta không cách nào thoát khỏi hai ngón tay của Dương Thanh à?
Nghĩ tới đó, tất cả mọi người đều vô thức hít sâu một hơi, chẳng lẽ cảnh giới võ thuật hiện giờ của Dương Thanh đã vượt trên cả Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ rồi sao?
Bởi nếu không phải thì vì sao Đinh Văn Trác, một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, lại không thể thoát khỏi ngón tay anh?
Dương Thanh vẫn lặng im nãy giờ bỗng nhìn về phía Đinh Văn Trác, lạnh lùng hỏi: "Chỉ vì tôi ngồi ở vị trí này nên ông định lấy mạng tôi à?"
Dĩ nhiên Dương Thanh cũng đã cảm nhận được, vừa rồi Đinh Văn Trác đã dốc toàn lực, muốn giết chết anh.
Đinh Văn Trác cắn chặt răng, ánh mắt ghim chặt vào Dương Thanh, gằn giọng: "Tôi đến từ nhà họ Đinh, một trong năm gia tộc lớn của phía Bắc, cậu biết sau lưng nhà họ Đinh là gia tộc nào không?"
Dương Thanh cười lạnh một tiếng: "Rõ ràng sống chết của ông đang nằm trong tay tôi mà còn dám lớn lối với tôi như vậy, đã thế, tôi cũng không cần nhiều lời vô ích với ông làm gì".
Dứt lời, anh dồn sức vào hai ngón tay đang kẹp chặt cổ tay Đinh Văn Trác.
Chỉ một chớp mắt, Đinh Văn Trác cảm nhận được xương cốt nơi cổ tay mình đang vỡ vụn ra.
"A..."
Ông ta không nhịn nổi phải la thảm một tiếng.
"Rắc!"
Kèm theo tiếng la thảm thiết của ông ta là một tiếng xương vỡ giòn giã, cổ tay ông ta đã bị Dương Thanh dùng hai ngón tay vặn gãy.
Bấy giờ Dương Thanh mới buông lỏng tay, lạnh lùng nhìn Đinh Văn Trác, nói: "Cái này coi như dạy cho ông một bài học, còn dám nói năng lỗ mãng với tôi, tôi sẽ giết ông".
Nói xong, anh đứng lên, ánh mắt quét quanh khắp phòng, lạnh lùng nói: "Hôm nay, gia tộc võ thuật của nước Dương mời cao thủ Chiêu Châu chúng ta đấu võ, lẽ ra chúng ta nên bắt tay lại để đối phó, nhưng điều khiến tôi vô cùng thất vọng là, các vị tụ hội ở đây không phải để tìm cách đối phó với lời thách đấu của gia tộc võ thuật nước Dương mà để tranh quyền đoạt thế".
"Nếu đã thế, tôi cũng không cần lãng phí thời gian ở nơi này xem các vị tranh đoạt vị trí minh chủ Võ Minh".
Nói xong, anh quay người định rời khỏi đó.
Sao anh lại không thấy rõ, đám người này tụ tập ở đây chẳng qua chỉ vì vị trí minh chủ Võ Minh thôi, Đinh Văn Trác nhảy nhót kêu gào trước mặt anh là để lấy lòng ông lão mặc trang phục đời Đường ấy.
Tuy Dương Thanh cũng không rõ ông lão mặc trang phục đời Đường đó là ai nhưng căn cứ vào hơi thở võ thuật tản ra trên người đối phương, anh cũng có thể đoán được, người này có thân phận không tầm thường.
Nếu anh đoán không lầm thì ông lão mặc trang phục đời Đường đó chính là cao thủ hàng đầu của gia tộc Cổ Võ sau lưng nhà họ Đinh.
Đối với thế tục, các gia tộc phía Bắc đã là những thế lực vô cùng hùng mạnh, Đinh Văn Trác lại chính là người thừa kế của nhà họ Đinh, địa vị và thân phận vô cùng hiển hách, ấy vậy mà vẫn phải lấy lòng ông lão mặc trang phục đời Đường kia, bởi vậy có thể thấy được, chắc chắn thân phận người này còn phải cao hơn Đinh Văn Trác.
Bản thân ông lão đó đã đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ngoài người của gia tộc Cổ Võ thì còn có thể là người đến từ đâu nữa?
Mọi người trong phòng tiệc cứ thế trơ mắt nhìn Dương Thanh thong thả rời khỏi đó.
"Đứng lại!"
Đúng lúc Dương Thanh sắp rời khỏi phòng, ông lão mặc trang phục đời Đường đang ngồi ở vị trí cao nhất kia bỗng lạnh lùng nói: "Nơi này là hội nghị Võ Minh, người tới góp mặt đều là người trong giới võ thuật của Chiêu Châu, cậu chỉ vì đôi lời bất mãn mà vặn gãy cổ tay Đinh Văn Trác, làm vậy là đang tỏ ý không coi chúng tôi ra gì à?"
Dương Thanh dừng chân, quay người, nhìn về phía ông lão mặc trang phục đời Đường vừa lên tiếng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, vẽ thành một nụ cười khinh thường: "Ông nói đúng đó, tôi thật sự không coi cái đám rác rưởi chỉ biết ra vẻ đạo mạo như các người ra gì đâu".
Trong phòng tiệc, cao thủ khắp nơi đều kinh ngạc ra mặt, dường như không ngờ Dương Thanh lại dám ngó lơ Đinh Văn Trác, Đinh Văn Trác chính là người thừa kế của nhà họ Đinh, một trong năm gia tộc lớn ở phía Bắc.
Nghe nói, trong năm gia tộc lớn ở phía Bắc, sau lưng mỗi gia tộc đều có một gia tộc Cổ Võ giúp đỡ.
Nhà họ Đinh là một trong năm gia tộc lớn ở phía Bắc, dĩ nhiên sau lưng cũng có gia tộc Cổ Võ nào đó hỗ trợ.
Có thể nói, địa vị của năm gia tộc lớn của phía Bắc ở Chiêu Châu ngày nay có thể ngang với hai Hoàng tộc cổ xưa lớn nhất.
Cao thủ đứng đầu năm gia tộc lớn này có thể không bằng cao thủ đứng đầu của Hoàng tộc cổ xưa nhưng sau lưng năm gia tộc này còn có những gia tộc Cổ Võ, còn Hoàng tộc cổ xưa thì phải dựa vào chính mình.
Dương Thanh không biết điều này, nhưng dù biết, anh cũng chẳng để ý tới Đinh Văn Trác.
"Hỗn xược! Cậu ăn gan hùm mật gấu đấy à? Dám ngó lơ tôi, cậu tưởng mình là Vương của Yến Đô thật ư?"
Đinh Văn Trác thấy thế liền giận dữ vô cùng, giơ tay đấm vào đầu Dương Thanh, thế võ hung ác tột cùng.
Cao thủ khắp nơi đang có mặt trong phòng tiệc thấy Đinh Văn Trác ra tay tấn công thì đều kinh ngạc hết sức.
Đinh Văn Trác dốc hết toàn lực tấn công, thế này là muốn lấy mạng Dương Thanh đây mà!
Bọn họ đều biết, cảnh giới võ thuật của Đinh Văn Trác đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, còn thực lực của Dương Thanh thì mới tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh thôi.
Đương nhiên, hiểu biết của bọn họ về thực lực của Dương Thanh còn dừng lại ở một năm trước, khi Dương Thanh mới trở thành Vương của Yến Đô.
"Chết đi!"
Đinh Văn Trác hét lớn một tiếng, nắm đấm hùng hổ giáng xuống đầu Dương Thanh.
"Pặc!"
Đúng lúc nắm đấm của Đinh Văn Trác gần rơi xuống đầu Dương Thanh, Dương Thanh bỗng giơ tay, dùng hai ngón tay kẹp chặt cổ tay ông ta.
Cảnh tượng đó khiến tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ.
Đám đông ngây mặt nhìn cảnh tượng lạ lùng kia, Dương Thanh chỉ vươn hai ngón tay, vậy mà có thể giữ chặt cổ tay Đinh Văn Trác.
Đinh Văn Trác chính là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, nếu tung ra một chiêu dốc toàn lực thì cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh làm sao chống đỡ nổi?
Nhưng thật bất ngờ là Dương Thanh đã chặn được, không chỉ có thế, anh chỉ dùng hai ngón tay đã chặn được một đòn toàn lực của Đinh Văn Trác.
Đinh Văn Trác trợn trừng mắt, cảm giác như cổ tay mình đang bị một cái kìm sắt kẹp chặt, ông ta nỗ lực giãy ra nhưng không sao thoát được.
"Ai có thể cho tôi biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không? Vì sao một chiêu toàn lực của Đinh Văn Trác lại bị hai ngón tay của Dương Thanh chặn đứng chứ?"
"Chẳng lẽ Đinh Văn Trác đột nhiên thu sức à? Dù sao ông ta cũng là tiền bối, hay ông ta lo rằng nếu tùy tiện ra tay tàn nhẫn với một bề dưới thì sẽ tổn hại đến thanh danh của ông ta?"
"Có lẽ vậy! Bằng không, Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh thì làm sao có thể chặn đứng chiêu tấn công của Đinh Văn Trác chỉ bằng hai ngón tay? Chắc chắn Đinh Văn Trác nể tình nên nương tay rồi".
...
Các cao thủ khắp nơi bắt đầu xôn xao bàn tán khắp phòng tiệc.
Đinh Văn Trác đã đỏ bừng mặt, ông ta hùng hổ tấn công Dương Thanh, kết quả là, dù ông ta đã dồn toàn lực, chuẩn bị giết chết Dương Thanh trong nháy mắt rồi, nào ngờ một đòn mạnh nhất của mình lại bị Dương Thanh nhẹ nhàng chặn đứng chỉ bằng hai ngón tay.
Ông ta là người thừa kế của nhà họ Đinh, một trong năm gia tộc lớn đến từ phía Bắc, vậy mà lại thua dưới tay một tên oắt con, nếu chuyện ngày hôm nay bị truyền ra ngoài thì mặt mũi ông ta biết để đâu?
Mặc dù không cam lòng nhưng Đinh Văn Trác chỉ còn cách nghiến răng nghiến lợi nói: "Buông tay ra!"
Một câu "Buông tay ra!" đã khiến đám người đang mải mê bàn tán ầm ĩ phải lập tức ngậm miệng lại, căn phòng rộng thênh thang rơi vào tĩnh lặng, tất cả đều dại mặt ra.
Vậy có nghĩa là, không phải Đinh Văn Trác nương tay mà là ông ta không cách nào thoát khỏi hai ngón tay của Dương Thanh à?
Nghĩ tới đó, tất cả mọi người đều vô thức hít sâu một hơi, chẳng lẽ cảnh giới võ thuật hiện giờ của Dương Thanh đã vượt trên cả Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ rồi sao?
Bởi nếu không phải thì vì sao Đinh Văn Trác, một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, lại không thể thoát khỏi ngón tay anh?
Dương Thanh vẫn lặng im nãy giờ bỗng nhìn về phía Đinh Văn Trác, lạnh lùng hỏi: "Chỉ vì tôi ngồi ở vị trí này nên ông định lấy mạng tôi à?"
Dĩ nhiên Dương Thanh cũng đã cảm nhận được, vừa rồi Đinh Văn Trác đã dốc toàn lực, muốn giết chết anh.
Đinh Văn Trác cắn chặt răng, ánh mắt ghim chặt vào Dương Thanh, gằn giọng: "Tôi đến từ nhà họ Đinh, một trong năm gia tộc lớn của phía Bắc, cậu biết sau lưng nhà họ Đinh là gia tộc nào không?"
Dương Thanh cười lạnh một tiếng: "Rõ ràng sống chết của ông đang nằm trong tay tôi mà còn dám lớn lối với tôi như vậy, đã thế, tôi cũng không cần nhiều lời vô ích với ông làm gì".
Dứt lời, anh dồn sức vào hai ngón tay đang kẹp chặt cổ tay Đinh Văn Trác.
Chỉ một chớp mắt, Đinh Văn Trác cảm nhận được xương cốt nơi cổ tay mình đang vỡ vụn ra.
"A..."
Ông ta không nhịn nổi phải la thảm một tiếng.
"Rắc!"
Kèm theo tiếng la thảm thiết của ông ta là một tiếng xương vỡ giòn giã, cổ tay ông ta đã bị Dương Thanh dùng hai ngón tay vặn gãy.
Bấy giờ Dương Thanh mới buông lỏng tay, lạnh lùng nhìn Đinh Văn Trác, nói: "Cái này coi như dạy cho ông một bài học, còn dám nói năng lỗ mãng với tôi, tôi sẽ giết ông".
Nói xong, anh đứng lên, ánh mắt quét quanh khắp phòng, lạnh lùng nói: "Hôm nay, gia tộc võ thuật của nước Dương mời cao thủ Chiêu Châu chúng ta đấu võ, lẽ ra chúng ta nên bắt tay lại để đối phó, nhưng điều khiến tôi vô cùng thất vọng là, các vị tụ hội ở đây không phải để tìm cách đối phó với lời thách đấu của gia tộc võ thuật nước Dương mà để tranh quyền đoạt thế".
"Nếu đã thế, tôi cũng không cần lãng phí thời gian ở nơi này xem các vị tranh đoạt vị trí minh chủ Võ Minh".
Nói xong, anh quay người định rời khỏi đó.
Sao anh lại không thấy rõ, đám người này tụ tập ở đây chẳng qua chỉ vì vị trí minh chủ Võ Minh thôi, Đinh Văn Trác nhảy nhót kêu gào trước mặt anh là để lấy lòng ông lão mặc trang phục đời Đường ấy.
Tuy Dương Thanh cũng không rõ ông lão mặc trang phục đời Đường đó là ai nhưng căn cứ vào hơi thở võ thuật tản ra trên người đối phương, anh cũng có thể đoán được, người này có thân phận không tầm thường.
Nếu anh đoán không lầm thì ông lão mặc trang phục đời Đường đó chính là cao thủ hàng đầu của gia tộc Cổ Võ sau lưng nhà họ Đinh.
Đối với thế tục, các gia tộc phía Bắc đã là những thế lực vô cùng hùng mạnh, Đinh Văn Trác lại chính là người thừa kế của nhà họ Đinh, địa vị và thân phận vô cùng hiển hách, ấy vậy mà vẫn phải lấy lòng ông lão mặc trang phục đời Đường kia, bởi vậy có thể thấy được, chắc chắn thân phận người này còn phải cao hơn Đinh Văn Trác.
Bản thân ông lão đó đã đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ngoài người của gia tộc Cổ Võ thì còn có thể là người đến từ đâu nữa?
Mọi người trong phòng tiệc cứ thế trơ mắt nhìn Dương Thanh thong thả rời khỏi đó.
"Đứng lại!"
Đúng lúc Dương Thanh sắp rời khỏi phòng, ông lão mặc trang phục đời Đường đang ngồi ở vị trí cao nhất kia bỗng lạnh lùng nói: "Nơi này là hội nghị Võ Minh, người tới góp mặt đều là người trong giới võ thuật của Chiêu Châu, cậu chỉ vì đôi lời bất mãn mà vặn gãy cổ tay Đinh Văn Trác, làm vậy là đang tỏ ý không coi chúng tôi ra gì à?"
Dương Thanh dừng chân, quay người, nhìn về phía ông lão mặc trang phục đời Đường vừa lên tiếng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, vẽ thành một nụ cười khinh thường: "Ông nói đúng đó, tôi thật sự không coi cái đám rác rưởi chỉ biết ra vẻ đạo mạo như các người ra gì đâu".