Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1835: Hội nghị Võ Minh
Hạ Hà nhìn mình trong gương với vẻ không dám tin, cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
“Hiệu quả của Trú Nhan Sương mạnh quá rồi đấy?”
Một lúc lâu sau, Hạ Hà mới nhìn sang Dương Thanh đang cười ha hả bên cạnh.
Mười phút trước, Dương Thanh đã cho cô ta một lọ Trú Nhan Sương nhỏ, còn bảo cô ta chỉ bôi lên nửa mặt bên trái thôi, bây giờ nửa mặt bên trái của cô ta như vừa thay da, làn da thay đổi hẳn.
Vì đêm qua cô ta ngủ không ngon nên mắt hơi có quầng, nhưng sau khi bôi Trú Nhan Sương xong, quầng thâm mắt hoàn toàn biến mất.
Dương Thanh cười nói: “Cô nên bôi Trú Nhan Sương lên nửa mặt bên phải của cô trước đi, bằng không lát nữa không gặp được ai đấy”.
Hai bên má như đến từ hai khuôn mặt khác nhau, lúc này Hạ Hà mới hoàn hồn, vội bôi Trú Nhan Sương lên nửa mặt bên phải.
Thêm mười phút sau, hai bên mặt Hạ Hà mới đều màu.
Hạ Hà nhìn mình trong gương, vô cùng vui vẻ.
“Tôi đã tưởng tượng được ngày Trú Nhan Sương nổi tiếng toàn thế giới rồi đấy”.
Hạ Hà nhìn Dương Thanh, mỉm cười.
Dương Thanh cười nói: “Nếu không còn vấn đề gì, bây giờ chúng ta đi quay quảng cáo thôi!”
“Ừ!”
Bên tập đoàn Nhạn Thanh đã sắp xếp xong xuôi từ trước, biểu hiện của Hạ Hà cũng rất tốt, theo kế hoạch, họ sẽ phải quay quảng cáo hai tiếng, kết quả chỉ mất nửa tiếng là xong rồi.
Hạ Hà còn có việc ở đoàn làm phim, quay quảng cáo xong thì rời đi.
Tiếp đến, Dương Thanh không cần làm gì nữa, có Lạc Bân ở đây, chắc chắn hiệu quả tuyên truyền Trú Nhan Sương sẽ tốt vô cùng.
Xế chiều hôm đó, quảng cáo Trú Nhan Sương được đăng lên mạng.
Hạ Hà vốn đã nổi tiếng, sau khi được đăng lên, chỉ sau nửa tiếng ngắn ngủi, quảng cáo Trú Nhan Sương đã leo lên top tìm kiếm của các trang web lớn.
Nhân cơ hội này, Lạc Bân cũng tổ chức một buổi họp báo cho Trú Nhan Sương, ông ta đích thân lên bục giải thích hiệu quả của Trú Nhan Sương, còn tặng cho các phóng viên có mặt một lọ nhỏ Trú Nhan Sương phiên bản giới hạn nữa.
Tối hôm đó, Trú Nhan Sương đã đứng đầu danh sách tìm kiếm, các phóng viên vốn đang bất mãn vì chỉ lấy được một lọ Trú Nhan Sương nhỏ, cho rằng tập đoàn Nhạn Thanh quá keo kiệt.
Nhưng sau khi phỏng vấn, sử dụng Trú Nhan Sương, tự cảm nhận công dụng thần kỳ của Trú Nhan Sương, các phóng viên đang định bôi nhọ Trú Nhan Sương lập tức xóa bài, soạn lại tin khen ngợi.
Có sự tuyên truyền từ các phóng viên và sự quảng bá mạnh mẽ của tập đoàn Nhạn Thanh, Trú Nhan Sương lập tức hot.
Buổi tối, Lạc Bân gọi tới, kích động nói: “Chủ tịch, Trú Nhan Sương quá hot, thậm chí nhiều kênh tiêu thụ còn chưa có hàng mẫu mà đã chuyển tiền đặt cọc trước rồi”.
Trong khoảng thời gian này, Lạc Bân cũng phải chịu áp lực khổng lồ, bởi vì Dương Thanh không ở đây, tài phiệt Yoshida lại nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh, khiến thành tích của tập đoàn Nhạn Thanh giảm mạnh.
Bây giờ Trú Nhan Sương lại hot, lập tức khiến doanh thu của tập đoàn Nhạn Thanh tăng vọt, nên ông ta vô cùng kích động.
Dương Thanh cười nói: “Hot là được rồi, ông phải nắm bắt cơ hội này, cố gắng tăng số lượng sản xuất của Trú Nhan Sương nhé”.
“Vâng!”
Lạc Bân kích động nói.
Phùng Tiểu Uyển nhìn khuôn mặt tươi cười của Dương Thanh, cũng rất mừng.
Thấy Dương Thanh cúp máy, Hoài Lam cười nói: “Anh Thanh, lần này may mà có Tiểu Uyển, anh phải thưởng cho em ấy thật nhiều đấy!”
Dương Thanh cười ha hả, nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Trú Nhan Sương do Tiểu Uyển nghiên cứu, chắc chắn phải thưởng lớn rồi, anh đã dặn Lạc Bân sẽ trích 20% lợi nhuận từ Trú Nhan Sương cho em”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Phùng Tiểu Uyển lập tức giật mình, vội lắc đầu: “Anh Thanh, em không cần gì hết, tuy em nghiên cứu ra Trú Nhan Sương, nhưng cũng dùng tiền của anh để mua rất nhiều dược liệu thì mới thành công được”.
Dương Thanh cười nói: “Đây là những gì mà em đáng được nhận, anh Thanh cho em thì em cứ lấy đi”.
Sau đó anh hỏi: “Mã Siêu thế nào rồi?”
Hoài Lam cười nói: “Anh cứ yên tâm, anh ấy ổn lắm, hồi chiều Tiểu Uyển đã châm cứu trị liệu chân cho anh ấy, bây giờ có thể tự đi lại rồi”.
Hồi sáng Mã Siêu vẫn cần người đỡ thì mới có thể chậm rãi bước đi, không ngờ nhanh như thế, anh ta đã có thể đi bộ mà không cần ai đỡ rồi.
Phùng Tiểu Uyển nói: “Theo tình hình này, cùng lắm nửa tháng nữa, chân anh ấy sẽ khôi phục bình thường”.
Trong lúc cô ta nói, gia đình ba người kia bước vào.
Ngải Lâm đang bế bé Tĩnh An, Mã Siêu lảo đảo đi theo, cũng không cần đỡ.
“Chậm thôi, anh vội gì vậy?”
Mã Siêu đi hơi gấp, suýt ngã sấp mặt, Ngải Lâm vội nói.
“Ha ha ha ha…”
Tất cả mọi người đều mỉm cười.
Dương Thanh nhìn cảnh tượng ấm áp trước mặt, mỉm cười, bỗng nhớ đến Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu.
Sau trận chiến giữa tài phiệt nước Dương và người luyện võ Chiêu Châu, anh cũng nên đi đón người nhà về.
Nhưng nghĩ đến việc bây giờ Tần Y đã trở thành thánh nữ Thánh Cung, anh lại thấy lo lắng.
Anh biết rõ, việc một người bình thường trở thành cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ khó tới mức nào.
Tuy anh không rõ Tần Y đã gặp chuyện gì, nhưng có thể khẳng định Tần Y có kỳ ngộ rất lớn, bằng không, người bình thường như cô ta không thể trở thành cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ chỉ trong một năm ngắn ngủi được.
Tốc độ tăng cảnh giới này nhanh hơn anh nhiều.
“Anh Thanh!”
Trong lúc Dương Thanh nhớ người nhà, Phùng Tiểu Uyển bước tới, ngồi cạnh Dương Thanh, lo lắng hỏi: “Anh Thanh, anh không sao chứ?”
Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu: “Anh không sao, em yên tâm”.
Phùng Tiểu Uyển bỗng lấy một cái lọ sứ trắng ra, đưa cho Dương Thanh.
Dương Thanh hỏi: “Đây là đan dược gì thế?”
Phùng Tiểu Uyển nghiêm nghị nói: “Đây là Hoàn Linh Đan mà em vừa nghiên cứu, sau khi uống thì có thể khôi phục linh khí nhanh nhất, ngày kia là lúc tài phiệt nước Dương khiêu chiến người luyện võ Chiêu Châu, người nước Dương nham hiểm xảo quyệt, anh phải cẩn thận!”
Dương Thanh lập tức cảm thấy ấm áp, khẽ mỉm cười, gật đầu: “Em cứ yên tâm, anh Thanh của em rất lợi hại, đám rác rưởi nước Dương không thắng nổi đâu”.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thanh vừa ra phòng khách thì đã thấy Hoài Lam bước vào, còn cầm một bức thư mời.
“Thư mời của Võ Minh, mười hai giờ trưa nay, hội nghị Võ Minh sẽ được tổ chức ở nhà hàng Yến Đô, họ mời anh tham dự”.
Hoài Lam nói rồi đưa thư mời cho Dương Thanh.
Dương Thanh nhíu mày: “Võ Minh á?”
Đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến thế lực này.
“Hiệu quả của Trú Nhan Sương mạnh quá rồi đấy?”
Một lúc lâu sau, Hạ Hà mới nhìn sang Dương Thanh đang cười ha hả bên cạnh.
Mười phút trước, Dương Thanh đã cho cô ta một lọ Trú Nhan Sương nhỏ, còn bảo cô ta chỉ bôi lên nửa mặt bên trái thôi, bây giờ nửa mặt bên trái của cô ta như vừa thay da, làn da thay đổi hẳn.
Vì đêm qua cô ta ngủ không ngon nên mắt hơi có quầng, nhưng sau khi bôi Trú Nhan Sương xong, quầng thâm mắt hoàn toàn biến mất.
Dương Thanh cười nói: “Cô nên bôi Trú Nhan Sương lên nửa mặt bên phải của cô trước đi, bằng không lát nữa không gặp được ai đấy”.
Hai bên má như đến từ hai khuôn mặt khác nhau, lúc này Hạ Hà mới hoàn hồn, vội bôi Trú Nhan Sương lên nửa mặt bên phải.
Thêm mười phút sau, hai bên mặt Hạ Hà mới đều màu.
Hạ Hà nhìn mình trong gương, vô cùng vui vẻ.
“Tôi đã tưởng tượng được ngày Trú Nhan Sương nổi tiếng toàn thế giới rồi đấy”.
Hạ Hà nhìn Dương Thanh, mỉm cười.
Dương Thanh cười nói: “Nếu không còn vấn đề gì, bây giờ chúng ta đi quay quảng cáo thôi!”
“Ừ!”
Bên tập đoàn Nhạn Thanh đã sắp xếp xong xuôi từ trước, biểu hiện của Hạ Hà cũng rất tốt, theo kế hoạch, họ sẽ phải quay quảng cáo hai tiếng, kết quả chỉ mất nửa tiếng là xong rồi.
Hạ Hà còn có việc ở đoàn làm phim, quay quảng cáo xong thì rời đi.
Tiếp đến, Dương Thanh không cần làm gì nữa, có Lạc Bân ở đây, chắc chắn hiệu quả tuyên truyền Trú Nhan Sương sẽ tốt vô cùng.
Xế chiều hôm đó, quảng cáo Trú Nhan Sương được đăng lên mạng.
Hạ Hà vốn đã nổi tiếng, sau khi được đăng lên, chỉ sau nửa tiếng ngắn ngủi, quảng cáo Trú Nhan Sương đã leo lên top tìm kiếm của các trang web lớn.
Nhân cơ hội này, Lạc Bân cũng tổ chức một buổi họp báo cho Trú Nhan Sương, ông ta đích thân lên bục giải thích hiệu quả của Trú Nhan Sương, còn tặng cho các phóng viên có mặt một lọ nhỏ Trú Nhan Sương phiên bản giới hạn nữa.
Tối hôm đó, Trú Nhan Sương đã đứng đầu danh sách tìm kiếm, các phóng viên vốn đang bất mãn vì chỉ lấy được một lọ Trú Nhan Sương nhỏ, cho rằng tập đoàn Nhạn Thanh quá keo kiệt.
Nhưng sau khi phỏng vấn, sử dụng Trú Nhan Sương, tự cảm nhận công dụng thần kỳ của Trú Nhan Sương, các phóng viên đang định bôi nhọ Trú Nhan Sương lập tức xóa bài, soạn lại tin khen ngợi.
Có sự tuyên truyền từ các phóng viên và sự quảng bá mạnh mẽ của tập đoàn Nhạn Thanh, Trú Nhan Sương lập tức hot.
Buổi tối, Lạc Bân gọi tới, kích động nói: “Chủ tịch, Trú Nhan Sương quá hot, thậm chí nhiều kênh tiêu thụ còn chưa có hàng mẫu mà đã chuyển tiền đặt cọc trước rồi”.
Trong khoảng thời gian này, Lạc Bân cũng phải chịu áp lực khổng lồ, bởi vì Dương Thanh không ở đây, tài phiệt Yoshida lại nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh, khiến thành tích của tập đoàn Nhạn Thanh giảm mạnh.
Bây giờ Trú Nhan Sương lại hot, lập tức khiến doanh thu của tập đoàn Nhạn Thanh tăng vọt, nên ông ta vô cùng kích động.
Dương Thanh cười nói: “Hot là được rồi, ông phải nắm bắt cơ hội này, cố gắng tăng số lượng sản xuất của Trú Nhan Sương nhé”.
“Vâng!”
Lạc Bân kích động nói.
Phùng Tiểu Uyển nhìn khuôn mặt tươi cười của Dương Thanh, cũng rất mừng.
Thấy Dương Thanh cúp máy, Hoài Lam cười nói: “Anh Thanh, lần này may mà có Tiểu Uyển, anh phải thưởng cho em ấy thật nhiều đấy!”
Dương Thanh cười ha hả, nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Trú Nhan Sương do Tiểu Uyển nghiên cứu, chắc chắn phải thưởng lớn rồi, anh đã dặn Lạc Bân sẽ trích 20% lợi nhuận từ Trú Nhan Sương cho em”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Phùng Tiểu Uyển lập tức giật mình, vội lắc đầu: “Anh Thanh, em không cần gì hết, tuy em nghiên cứu ra Trú Nhan Sương, nhưng cũng dùng tiền của anh để mua rất nhiều dược liệu thì mới thành công được”.
Dương Thanh cười nói: “Đây là những gì mà em đáng được nhận, anh Thanh cho em thì em cứ lấy đi”.
Sau đó anh hỏi: “Mã Siêu thế nào rồi?”
Hoài Lam cười nói: “Anh cứ yên tâm, anh ấy ổn lắm, hồi chiều Tiểu Uyển đã châm cứu trị liệu chân cho anh ấy, bây giờ có thể tự đi lại rồi”.
Hồi sáng Mã Siêu vẫn cần người đỡ thì mới có thể chậm rãi bước đi, không ngờ nhanh như thế, anh ta đã có thể đi bộ mà không cần ai đỡ rồi.
Phùng Tiểu Uyển nói: “Theo tình hình này, cùng lắm nửa tháng nữa, chân anh ấy sẽ khôi phục bình thường”.
Trong lúc cô ta nói, gia đình ba người kia bước vào.
Ngải Lâm đang bế bé Tĩnh An, Mã Siêu lảo đảo đi theo, cũng không cần đỡ.
“Chậm thôi, anh vội gì vậy?”
Mã Siêu đi hơi gấp, suýt ngã sấp mặt, Ngải Lâm vội nói.
“Ha ha ha ha…”
Tất cả mọi người đều mỉm cười.
Dương Thanh nhìn cảnh tượng ấm áp trước mặt, mỉm cười, bỗng nhớ đến Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu.
Sau trận chiến giữa tài phiệt nước Dương và người luyện võ Chiêu Châu, anh cũng nên đi đón người nhà về.
Nhưng nghĩ đến việc bây giờ Tần Y đã trở thành thánh nữ Thánh Cung, anh lại thấy lo lắng.
Anh biết rõ, việc một người bình thường trở thành cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ khó tới mức nào.
Tuy anh không rõ Tần Y đã gặp chuyện gì, nhưng có thể khẳng định Tần Y có kỳ ngộ rất lớn, bằng không, người bình thường như cô ta không thể trở thành cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ chỉ trong một năm ngắn ngủi được.
Tốc độ tăng cảnh giới này nhanh hơn anh nhiều.
“Anh Thanh!”
Trong lúc Dương Thanh nhớ người nhà, Phùng Tiểu Uyển bước tới, ngồi cạnh Dương Thanh, lo lắng hỏi: “Anh Thanh, anh không sao chứ?”
Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu: “Anh không sao, em yên tâm”.
Phùng Tiểu Uyển bỗng lấy một cái lọ sứ trắng ra, đưa cho Dương Thanh.
Dương Thanh hỏi: “Đây là đan dược gì thế?”
Phùng Tiểu Uyển nghiêm nghị nói: “Đây là Hoàn Linh Đan mà em vừa nghiên cứu, sau khi uống thì có thể khôi phục linh khí nhanh nhất, ngày kia là lúc tài phiệt nước Dương khiêu chiến người luyện võ Chiêu Châu, người nước Dương nham hiểm xảo quyệt, anh phải cẩn thận!”
Dương Thanh lập tức cảm thấy ấm áp, khẽ mỉm cười, gật đầu: “Em cứ yên tâm, anh Thanh của em rất lợi hại, đám rác rưởi nước Dương không thắng nổi đâu”.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thanh vừa ra phòng khách thì đã thấy Hoài Lam bước vào, còn cầm một bức thư mời.
“Thư mời của Võ Minh, mười hai giờ trưa nay, hội nghị Võ Minh sẽ được tổ chức ở nhà hàng Yến Đô, họ mời anh tham dự”.
Hoài Lam nói rồi đưa thư mời cho Dương Thanh.
Dương Thanh nhíu mày: “Võ Minh á?”
Đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến thế lực này.