Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1827: Họ đã tới
“Cậu Thanh, cậu đến lúc nào thế? Sao không báo trước một tiếng, nếu biết cậu tới, tôi đã chuẩn bị sẵn tiệc rồi”.
Sau khi đến trước mặt Dương Thanh, ông chủ của Bắc Viên Hương cung kính nói.
Dáng vẻ khúm núm của ông ta trước mặt Dương Thanh khiến Lý Dã sững sờ, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.
Lý Dã biết rõ ông chủ của ông ta sống tốt ở Yến Đô đến mức nào, khách sạn Bắc Viên Hương chỉ là một trong vô số sản nghiệp của ông chủ ông ta, hơn nữa Bắc Viên Hương cũng là doanh nghiệp cung cấp dịch vụ ăn uống lớn với nhiều chi nhánh trên khắp cả nước.
Nghe nói ông chủ Bắc Viên Hương còn là đồng hương với Dương Thanh - chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, hình như họ có quen biết.
Trong lúc Lý Dã đang khiếp sợ, Dương Thanh nhìn ông chủ Bắc Viên Hương, thản nhiên nói: “Không ngờ Bắc Viên Hương lại là sản nghiệp của chủ tịch Tô”.
Chủ tịch Tô vội nói: “Đều nhờ phúc cậu Thanh, nếu không được cậu giúp đỡ, nhà họ Tô chúng tôi đã không đến Yến Đô để phát triển rồi”.
Chủ tịch Tô không phải ai khác, chính là Tô Thành Vũ - người giàu nhất Giang Hải, hồi trước khi Dương Thanh còn ở Giang Hải, Tô Thành Vũ đã giúp anh rất nhiều chuyện, nhưng khi đó anh có ý thù địch rất lớn với Vũ Văn Cao Dương, mà Tô Thành Vũ lại có quan hệ với gia tộc Vũ Văn, nên không được Dương Thanh chào đón.
Không ngờ sau hơn một năm không gặp, Tô Thành Vũ cũng đã tới Yến Đô, nghe ý ông ta, nhà họ Tô đã tập trung phát triển ở Yến Đô rồi.
Dương Thanh nhìn Tô Thành Vũ: “Nhà họ Tô được như ngày hôm nay là nhờ công chủ tịch Tô hết, không liên quan nhiều đến tôi”.
Anh cũng không giúp đỡ nhà họ Tô, nên không cần Tô Thành Vũ cảm ơn.
Lý Dã bên cạnh nhìn mà choáng váng, đứng ngồi không yên.
Để thể hiện trước mặt Tô Thành Vũ, hồi nãy ông ta đã chỉ trích hành động của Dương Thanh với thanh niên của tài phiệt nước Dương, kết quả Dương Thanh và Tô Thành Vũ lại quen biết, trông Tô Thành Vũ còn hết sức cung kính với Dương Thanh.
Chuyện này khiến Lý Dã vô cùng căng thẳng, sợ Dương Thanh nói chuyện ông ta đã đối đầu với Dương Thanh thế nào cho Tô Thành Vũ.
Nếu anh nói cho Tô Thành Vũ biết, đừng nói là làm quản lý của Bắc Viên Hương, có lẽ ông ta không sống nổi ở Yến Đô nữa, với năng lực của Tô Thành Vũ, chỉ một câu là có thể khiến ông ta không tìm được việc ở Yến Đô rồi.
“Lý Dã!”
Trong lúc Lý Dã đang nơm nớp lo sợ, Tô Thành Vũ bỗng tức giận quát.
Ông ta không quên, hồi nãy khi ông ta vừa bước vào đại sảnh, Lý Dã đã nói Dương Thanh không đúng ngay trước mặt ông ta.
Lý Dã run rẩy, vội nói: “Ông chủ, tôi đây ạ!”
“Bốp!”
Tô Thành Vũ tát Lý Dã, tức giận quát: “Đồ khốn, dám động đến cậu Thanh, ông chán sống rồi à?”
Chân Lý Dã mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Ông chủ, rất xin lỗi, tôi biết sai rồi, tôi không biết đây là cậu Thanh, nếu biết là cậu ấy, có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám bất kính với cậu ấy! Xin ông chủ nể tình tôi tận tụy ở Bắc Viên Hương, cho tôi thêm một cơ hội, sau này tôi không dám nữa đâu”.
Tô Thành Vũ tức giận nói: “Ông còn dám nghĩ đến sau này à? Bây giờ cút ngay cho tôi, Bắc Viên Hương không cần một quản lý mắt chó, coi thường người khác”.
Lý Dã lập tức trợn tròn mắt, có vẻ tuyệt vọng, ông ta biết Tô Thành Vũ thực sự muốn đuổi ông ta khỏi Yến Đô.
Nếu người khác biết ông ta bị đuổi khỏi Bắc Viên Hương vì đắc tội với khách quý của Tô Thành Vũ, cho dù Tô Thành Vũ không nhắm vào ông ta, ông ta cũng không sống nổi ở Yến Đô.
Nghĩ tới đây, trên mặt Lý Dã tràn ngập vẻ sợ hãi, ông ta vội cầu khẩn: “Ông chủ, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, xin ông cho tôi thêm cơ hội nữa! Tôi vừa vay tiền để mua một căn nhà nhỏ, nếu rời khỏi Bắc Viên Hương rồi, sau này tôi trả nợ kiểu gì đây?”
“Ông chủ, tôi không thể thiếu công việc này, xin ông cho tôi cơ hội cuối, sau này tôi sẽ không bao giờ mắc sai lầm như thế nữa”.
Tô Thành Vũ quát: “Người đâu, đuổi tên khốn này ra khỏi khách sạn cho tôi”.
“Vâng!”
Hai bảo vệ lập tức bước đến, lôi Lý Dã ra khỏi khách sạn.
Sau khi đuổi Lý Dã khỏi khách sạn, Tô Thành Vũ mới thận trọng nhìn về phía Dương Thanh, hỏi: “Cậu Thanh, tôi sắp xếp như thế, cậu có hài lòng không ạ?”
Tô Thành Vũ hiểu rõ, có thể nói mọi chuyện ở Yến Đô đều do Dương Thanh quyết định, ông ta từng để lỡ cơ hội đi theo Dương Thanh, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận Dương Thanh, đương nhiên Tô Thành Vũ sẽ không bỏ qua rồi.
Dương Thanh biết ý định của Tô Thành Vũ, cũng không nói trắng ra, chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta: “Lần này tôi đắc tội với ba tài phiệt lớn nước Dương, tốt nhất ông nên giữ khoảng cách với tôi”.
Tô Thành Vũ thoáng sửng sốt, vội nói: “Cậu Thanh, cậu coi thường tôi rồi, tôi vốn rất ghét nước Dương, cho dù ông lớn nào đó của ba tài phiệt lớn nước Dương tới đây, tôi cũng không sợ”.
Ông ta nói rồi bảo thư ký bên cạnh: “Lập tức gọi người tới, tôi cũng muốn xem xem, người của tài phiệt nước Dương có thể hống hách ở Chiêu Châu chúng ta đến mức nào”.
Tô Thành Vũ hiểu rõ, đây là cơ hội tiếp cận Dương Thanh, một khi bỏ lỡ, đời này ông ta đừng mơ kéo gần quan hệ với Dương Thanh nữa.
Chỉ cần Dương Thanh thắng, sau này nhà họ Tô sẽ là gia tộc hàng đầu ở Yến Đô, thậm chí cả Chiêu Châu.
Dương Thanh nhìn Tô Thành Vũ bằng ánh mắt nghiền ngẫm, cũng không ngăn cản, để mặc Tô Thành Vũ gọi người tới.
Đúng lúc này, một bóng người quen thuộc bước vào, còn cầm mấy cái túi trong tay.
“Chủ tịch, quần áo mà cậu cần đây ạ!”
Lạc Bân bước đến trước mặt Dương Thanh, thở hổn hển.
Sau khi nghe điện thoại của Dương Thanh, ông ta lập tức cử người đi mua một bộ đồ nữ rồi mang tới cho anh.
“Sếp Lạc, chào ông! Tôi là Tô Thành Vũ - chủ tịch tập đoàn Tô Thị!”
Khi thấy Lạc Bân, Tô Thành Vũ hơi căng thẳng, thậm chí sốt sắng hơn cả lúc gặp Dương Thanh.
Ông ta đã quen biết Lạc Bân từ khi ở Giang Hải, hồi đó địa vị xã hội của hai người vẫn ngang nhau, nhưng bây giờ, Lạc Bân đã đứng vững ở Yến Đô, ngay cả chủ của gia tộc hàng đầu Yến Đô cũng phải cung kính trước mặt Lạc Bân.
Giữa hai người có sự chênh lệch lớn đến thế, cũng vì Lạc Bân luôn làm việc cho Dương Thanh.
Tô Thành Vũ vừa căng thẳng vừa cảm khái.
Lạc Bân mỉm cười, chủ động chìa tay ra với Tô Thành Vũ, nói: “Thì ra là chủ tịch Tô, lâu rồi không gặp!”
Dương Thanh nói: “Đều là bạn cũ cùng đến từ Giang Hải, sau này hai người có thể qua lại nhiều hơn!”
Lạc Bân rất thông minh, hiểu ý Dương Thanh ngay, bây giờ tập đoàn Nhạn Thanh ngày càng mạnh mẽ, cũng sẽ thu hút nhiều kẻ thù hơn, nên cần vài người bạn.
Tô Thành Vũ có thể trở thành người giàu nhất Giang Hải, tức là năng lực kinh doanh của ông ta không tệ, nhưng bây giờ đang thiếu người nâng đỡ, nên năng lực đó không được phát huy.
Nếu tập đoàn Nhạn Thanh đồng ý giúp Tô Thành Vũ, với năng lực của Tô Thành Vũ, chắc chắn không lâu sau, ở Yến Đô sẽ có thêm một nhà họ Tô ngang với tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô lúc trước.
Bây giờ giúp Tô Thành Vũ, đến khi nhà họ Tô lớn mạnh, Dương Thanh sẽ trở thành ân nhân trong lòng người nhà họ Tô, như thế thì họ mới có thể hết lòng hỗ trợ anh.
Lạc Bân mỉm cười, nhìn Tô Thành Vũ: “Hôm nào tôi hẹn chủ tịch Tô đi đánh golf nhé”.
Tô Thành Vũ thoáng sững sờ rồi mới hoàn hồn, nhịp thở cũng trở nên dồn dập, lập tức kích động nói: “Vâng, tôi chờ sếp Lạc!”
Đúng lúc này, thư ký của Tô Thành Vũ nghiêm nghị bước tới, nói với Tô Thành Vũ: “Chủ tịch Tô, người của ba tài phiệt lớn nước Dương đã tới, có khoảng hơn trăm chiếc xe ạ”.
Sau khi đến trước mặt Dương Thanh, ông chủ của Bắc Viên Hương cung kính nói.
Dáng vẻ khúm núm của ông ta trước mặt Dương Thanh khiến Lý Dã sững sờ, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.
Lý Dã biết rõ ông chủ của ông ta sống tốt ở Yến Đô đến mức nào, khách sạn Bắc Viên Hương chỉ là một trong vô số sản nghiệp của ông chủ ông ta, hơn nữa Bắc Viên Hương cũng là doanh nghiệp cung cấp dịch vụ ăn uống lớn với nhiều chi nhánh trên khắp cả nước.
Nghe nói ông chủ Bắc Viên Hương còn là đồng hương với Dương Thanh - chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, hình như họ có quen biết.
Trong lúc Lý Dã đang khiếp sợ, Dương Thanh nhìn ông chủ Bắc Viên Hương, thản nhiên nói: “Không ngờ Bắc Viên Hương lại là sản nghiệp của chủ tịch Tô”.
Chủ tịch Tô vội nói: “Đều nhờ phúc cậu Thanh, nếu không được cậu giúp đỡ, nhà họ Tô chúng tôi đã không đến Yến Đô để phát triển rồi”.
Chủ tịch Tô không phải ai khác, chính là Tô Thành Vũ - người giàu nhất Giang Hải, hồi trước khi Dương Thanh còn ở Giang Hải, Tô Thành Vũ đã giúp anh rất nhiều chuyện, nhưng khi đó anh có ý thù địch rất lớn với Vũ Văn Cao Dương, mà Tô Thành Vũ lại có quan hệ với gia tộc Vũ Văn, nên không được Dương Thanh chào đón.
Không ngờ sau hơn một năm không gặp, Tô Thành Vũ cũng đã tới Yến Đô, nghe ý ông ta, nhà họ Tô đã tập trung phát triển ở Yến Đô rồi.
Dương Thanh nhìn Tô Thành Vũ: “Nhà họ Tô được như ngày hôm nay là nhờ công chủ tịch Tô hết, không liên quan nhiều đến tôi”.
Anh cũng không giúp đỡ nhà họ Tô, nên không cần Tô Thành Vũ cảm ơn.
Lý Dã bên cạnh nhìn mà choáng váng, đứng ngồi không yên.
Để thể hiện trước mặt Tô Thành Vũ, hồi nãy ông ta đã chỉ trích hành động của Dương Thanh với thanh niên của tài phiệt nước Dương, kết quả Dương Thanh và Tô Thành Vũ lại quen biết, trông Tô Thành Vũ còn hết sức cung kính với Dương Thanh.
Chuyện này khiến Lý Dã vô cùng căng thẳng, sợ Dương Thanh nói chuyện ông ta đã đối đầu với Dương Thanh thế nào cho Tô Thành Vũ.
Nếu anh nói cho Tô Thành Vũ biết, đừng nói là làm quản lý của Bắc Viên Hương, có lẽ ông ta không sống nổi ở Yến Đô nữa, với năng lực của Tô Thành Vũ, chỉ một câu là có thể khiến ông ta không tìm được việc ở Yến Đô rồi.
“Lý Dã!”
Trong lúc Lý Dã đang nơm nớp lo sợ, Tô Thành Vũ bỗng tức giận quát.
Ông ta không quên, hồi nãy khi ông ta vừa bước vào đại sảnh, Lý Dã đã nói Dương Thanh không đúng ngay trước mặt ông ta.
Lý Dã run rẩy, vội nói: “Ông chủ, tôi đây ạ!”
“Bốp!”
Tô Thành Vũ tát Lý Dã, tức giận quát: “Đồ khốn, dám động đến cậu Thanh, ông chán sống rồi à?”
Chân Lý Dã mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Ông chủ, rất xin lỗi, tôi biết sai rồi, tôi không biết đây là cậu Thanh, nếu biết là cậu ấy, có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám bất kính với cậu ấy! Xin ông chủ nể tình tôi tận tụy ở Bắc Viên Hương, cho tôi thêm một cơ hội, sau này tôi không dám nữa đâu”.
Tô Thành Vũ tức giận nói: “Ông còn dám nghĩ đến sau này à? Bây giờ cút ngay cho tôi, Bắc Viên Hương không cần một quản lý mắt chó, coi thường người khác”.
Lý Dã lập tức trợn tròn mắt, có vẻ tuyệt vọng, ông ta biết Tô Thành Vũ thực sự muốn đuổi ông ta khỏi Yến Đô.
Nếu người khác biết ông ta bị đuổi khỏi Bắc Viên Hương vì đắc tội với khách quý của Tô Thành Vũ, cho dù Tô Thành Vũ không nhắm vào ông ta, ông ta cũng không sống nổi ở Yến Đô.
Nghĩ tới đây, trên mặt Lý Dã tràn ngập vẻ sợ hãi, ông ta vội cầu khẩn: “Ông chủ, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, xin ông cho tôi thêm cơ hội nữa! Tôi vừa vay tiền để mua một căn nhà nhỏ, nếu rời khỏi Bắc Viên Hương rồi, sau này tôi trả nợ kiểu gì đây?”
“Ông chủ, tôi không thể thiếu công việc này, xin ông cho tôi cơ hội cuối, sau này tôi sẽ không bao giờ mắc sai lầm như thế nữa”.
Tô Thành Vũ quát: “Người đâu, đuổi tên khốn này ra khỏi khách sạn cho tôi”.
“Vâng!”
Hai bảo vệ lập tức bước đến, lôi Lý Dã ra khỏi khách sạn.
Sau khi đuổi Lý Dã khỏi khách sạn, Tô Thành Vũ mới thận trọng nhìn về phía Dương Thanh, hỏi: “Cậu Thanh, tôi sắp xếp như thế, cậu có hài lòng không ạ?”
Tô Thành Vũ hiểu rõ, có thể nói mọi chuyện ở Yến Đô đều do Dương Thanh quyết định, ông ta từng để lỡ cơ hội đi theo Dương Thanh, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận Dương Thanh, đương nhiên Tô Thành Vũ sẽ không bỏ qua rồi.
Dương Thanh biết ý định của Tô Thành Vũ, cũng không nói trắng ra, chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta: “Lần này tôi đắc tội với ba tài phiệt lớn nước Dương, tốt nhất ông nên giữ khoảng cách với tôi”.
Tô Thành Vũ thoáng sửng sốt, vội nói: “Cậu Thanh, cậu coi thường tôi rồi, tôi vốn rất ghét nước Dương, cho dù ông lớn nào đó của ba tài phiệt lớn nước Dương tới đây, tôi cũng không sợ”.
Ông ta nói rồi bảo thư ký bên cạnh: “Lập tức gọi người tới, tôi cũng muốn xem xem, người của tài phiệt nước Dương có thể hống hách ở Chiêu Châu chúng ta đến mức nào”.
Tô Thành Vũ hiểu rõ, đây là cơ hội tiếp cận Dương Thanh, một khi bỏ lỡ, đời này ông ta đừng mơ kéo gần quan hệ với Dương Thanh nữa.
Chỉ cần Dương Thanh thắng, sau này nhà họ Tô sẽ là gia tộc hàng đầu ở Yến Đô, thậm chí cả Chiêu Châu.
Dương Thanh nhìn Tô Thành Vũ bằng ánh mắt nghiền ngẫm, cũng không ngăn cản, để mặc Tô Thành Vũ gọi người tới.
Đúng lúc này, một bóng người quen thuộc bước vào, còn cầm mấy cái túi trong tay.
“Chủ tịch, quần áo mà cậu cần đây ạ!”
Lạc Bân bước đến trước mặt Dương Thanh, thở hổn hển.
Sau khi nghe điện thoại của Dương Thanh, ông ta lập tức cử người đi mua một bộ đồ nữ rồi mang tới cho anh.
“Sếp Lạc, chào ông! Tôi là Tô Thành Vũ - chủ tịch tập đoàn Tô Thị!”
Khi thấy Lạc Bân, Tô Thành Vũ hơi căng thẳng, thậm chí sốt sắng hơn cả lúc gặp Dương Thanh.
Ông ta đã quen biết Lạc Bân từ khi ở Giang Hải, hồi đó địa vị xã hội của hai người vẫn ngang nhau, nhưng bây giờ, Lạc Bân đã đứng vững ở Yến Đô, ngay cả chủ của gia tộc hàng đầu Yến Đô cũng phải cung kính trước mặt Lạc Bân.
Giữa hai người có sự chênh lệch lớn đến thế, cũng vì Lạc Bân luôn làm việc cho Dương Thanh.
Tô Thành Vũ vừa căng thẳng vừa cảm khái.
Lạc Bân mỉm cười, chủ động chìa tay ra với Tô Thành Vũ, nói: “Thì ra là chủ tịch Tô, lâu rồi không gặp!”
Dương Thanh nói: “Đều là bạn cũ cùng đến từ Giang Hải, sau này hai người có thể qua lại nhiều hơn!”
Lạc Bân rất thông minh, hiểu ý Dương Thanh ngay, bây giờ tập đoàn Nhạn Thanh ngày càng mạnh mẽ, cũng sẽ thu hút nhiều kẻ thù hơn, nên cần vài người bạn.
Tô Thành Vũ có thể trở thành người giàu nhất Giang Hải, tức là năng lực kinh doanh của ông ta không tệ, nhưng bây giờ đang thiếu người nâng đỡ, nên năng lực đó không được phát huy.
Nếu tập đoàn Nhạn Thanh đồng ý giúp Tô Thành Vũ, với năng lực của Tô Thành Vũ, chắc chắn không lâu sau, ở Yến Đô sẽ có thêm một nhà họ Tô ngang với tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô lúc trước.
Bây giờ giúp Tô Thành Vũ, đến khi nhà họ Tô lớn mạnh, Dương Thanh sẽ trở thành ân nhân trong lòng người nhà họ Tô, như thế thì họ mới có thể hết lòng hỗ trợ anh.
Lạc Bân mỉm cười, nhìn Tô Thành Vũ: “Hôm nào tôi hẹn chủ tịch Tô đi đánh golf nhé”.
Tô Thành Vũ thoáng sững sờ rồi mới hoàn hồn, nhịp thở cũng trở nên dồn dập, lập tức kích động nói: “Vâng, tôi chờ sếp Lạc!”
Đúng lúc này, thư ký của Tô Thành Vũ nghiêm nghị bước tới, nói với Tô Thành Vũ: “Chủ tịch Tô, người của ba tài phiệt lớn nước Dương đã tới, có khoảng hơn trăm chiếc xe ạ”.