Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1826: Ông chủ tới
Sau khi rời khỏi phòng riêng của đám người Yoshida Taro, Dương Thanh về phòng riêng số 17.
Hạ Hà vẫn lo lắng chờ trong phòng, Dương Thanh vừa tiến vào phòng riêng, cô ta đã bước đến.
“Anh không sao chứ?”
Hạ Hà vô cùng căng thẳng, nhìn Dương Thanh từ trên xuống dưới, sợ Dương Thanh bị thương.
Nhìn vẻ lo lắng trong mắt Hạ Hà, Dương Thanh mỉm cười ôn hòa, lắc đầu: “Tôi không sao, cứ yên tâm, mấy tên rác rưởi nước Dương không làm gì được tôi đâu”.
Sau khi chắc chắn Dương Thanh không bị thương, Hạ Hà vội kéo tay Dương Thanh, nói: “Dương Thanh, chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi, nếu người của tài phiệt nước Dương tới, sẽ khó đi lắm đấy”.
Tuy Hạ Hà tin tưởng Dương Thanh, nhưng áp lực mà tài phiệt nước Dương gây cho cô ta rất lớn, cô ta vô cùng lo Dương Thanh sẽ bị người của tài phiệt nước Dương trả thù.
Hồi nãy cô ta bị Yoshida Taro xé áo ở ngực, bây giờ tình thế cấp bách, cô ta muốn kéo Dương Thanh đi, nhưng không nhận ra mình đang bị lộ hàng.
Dương Thanh cao hơn Hạ Hà một cái đầu, khi nhìn xuống, anh có thể thấy chỗ rách ở áo Hạ Hà, để lộ hơn nửa bầu ngực tròn trịa.
“Dương Thanh, tôi biết anh rất lợi hại, nhưng người mà anh vừa đánh là người của gia tộc Yoshida - một trong ba tài phiệt lớn nước Dương, gia tộc Yoshida là gia tộc hàng đầu nước Dương, chắc chắn họ sẽ có cao thủ vô cùng lợi hại, anh đừng khiến tôi lo lắng nữa, mau rời đi được không?”
Hạ Hà chưa nhận ra mình đang bị lộ hàng, vẫn không ngừng thuyết phục.
Thấy Dương Thanh không có phản ứng, đang cúi đầu nhìn gì đó, cô ta nhìn xuống theo ánh mắt Dương Thanh, mới phát hiện mình bị lộ hàng, lập tức đỏ mặt, vội vươn tay che trước ngực.
Lúc này Dương Thanh mới hoàn hồn, lập tức đỏ mặt, anh thề anh không cố tình, với sự chênh lệch chiều cao giữa anh và Hạ Hà, anh cúi đầu là sẽ thấy hết những thứ muốn thấy.
Xùy! Đúng là thấy hết thật.
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, Hạ Hà không khuyên nữa, Dương Thanh vội quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Giờ tôi sẽ bảo người ta mang quần áo đến ngay”.
Anh nói rồi đi ra khỏi phòng, bấm số, nói ngay: “Lập tức chuẩn bị một bộ đồ nữ, cô ấy cao khoảng một mét bảy mươi, tôi chờ ở phòng số 17 Bắc Viên Hương”.
Lúc này, sau khi cúp máy xong, sắc mặt của Lạc Bân đang ở tập đoàn Nhạn Thanh hơi kỳ lạ, ông ta lẩm bẩm: “Sao tự dưng cậu Thanh lại cần một bộ đồ nữ thế?”
Ông ta nói rồi bỗng nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói: “Cậu Thanh hư đi rồi!”
Ở khách sạn Bắc Viên Hương, trong phòng của Yoshida Taro và đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương.
Nét mặt Yoshida Taro hết sức dữ tợn, hắn giận dữ quát đám thanh niên: “Các người nhìn cái gì? Mau liên lạc với bề trên trong gia tộc đi! Tôi muốn nó chết! Nó phải chết!”
Bây giờ hắn đang vô cùng tức giận, hắn bị Dương Thanh tát rụng nửa hàm răng, ngay cả tay phải cũng bị Dương Thanh dùng nửa chai rượu đâm thủng, ghim vào bàn ăn, giờ hắn không dám cử động tay phải, mỗi khi nhúc nhích, cơn đau thấu tim đó gần như khiến hắn hôn mê.
Nghe thấy tiếng quát giận dữ của hắn, cả đám thanh niên mới hoàn hồn, vội liên lạc với bề trên.
Thấy các thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương đều gọi điện cho người tới, Lý Dã đang chờ trong phòng hoàn toàn hoảng hồn.
“Đồ ngu! Ông còn đứng đây làm gì? Mau gọi ông chủ của ông tới, tôi suýt bị giết ở khách sạn các ông, chẳng lẽ các ông không định chịu trách nhiệm à?”
Yoshida Taro bỗng nhìn Lý Dã, tức giận quát.
Lý Dã suýt sợ đến mức tè ra quần, lau mồ hôi lạnh trên trán, vội nói: “Cậu Yoshida, tôi sẽ liên lạc với ông chủ của tôi ngay, để ông ấy đến xử lý chuyện này, cậu yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ cho cậu lời giải thích hợp lý”.
Ông ta nói rồi vội rời đi.
Vừa rời khỏi phòng riêng, ông ta vội bấm số, sợ hãi nói: “Ông chủ, xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện lớn rồi…”
Sau khi cúp máy, Lý Dã lẩm bẩm: “Khách sạn xảy ra chuyện lớn như thế, trước khi ông chủ đến, mình nhất định phải làm gì”.
“Nếu mình giải quyết được chuyện này, có lẽ ông chủ sẽ rất mừng, không chừng còn điều mình đến trụ sở chính làm việc, đây là cơ hội tốt, mình không thể bỏ qua”.
Nghĩ tới đây, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lẽo, ông ta lấy bộ đàm ra, nói: “Gọi tất cả bảo vệ của khách sạn lên tầng sáu, tôi chờ ở đây!”
Hai mươi mấy bảo vệ nhanh chóng hùng hổ xông lên tầng sáu.
Đội trưởng đội bảo vệ bước đến trước mặt Lý Dã, cung kính nói: “Quản lý, người tới hết rồi! Có chuyện gì, ông cứ dặn dò đi!”
Lý Dã nhìn đám bảo vệ, nghĩ thầm, có hai mươi mấy bảo vệ ở đây, cho dù người thanh niên kia giỏi đánh nhau thì cũng không thể là đối thủ của nhiều người như thế nhỉ?
Nghĩ tới đây, ông ta khoát tay, nói lớn: “Mọi người, đến phòng số 17 với tôi!”
Trong lúc nhất thời, hai mươi mấy bảo vệ lập tức hùng hổ tới phòng số 17.
Dương Thanh đang đứng ở cửa phòng, thấy Lý Dã dẫn người tới, anh nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Lý Dã: “Ông còn việc gì à?”
Bị Dương Thanh nhìn, Lý Dã chợt nhớ đến cảnh tượng vừa xảy ra trong phòng đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương, không khỏi rùng mình.
“Mẹ nó, mày nói chuyện với quản lý Lý kiểu gì thế? Chán sống à?”
Đội trưởng đội bảo vệ lập tức bước lên, chỉ vào Dương Thanh, hống hách nói.
“Bốp!”
Ngay sau đó, Dương Thanh bỗng xuất hiện trước mặt đội trưởng đội bảo vệ, giơ tay tát.
Trước sự kinh hãi của tất cả mọi người, cơ thể nặng cả trăm cân của đội trưởng đội bảo vệ bay xa mấy mét, nặng nề rơi xuống đất rồi lập tức hôn mê.
Mấy tên bảo vệ vừa hùng hổ đều im re, mở to mắt, sợ hãi nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh không quan tâm đến họ, bỗng nhìn Lý Dã, Lý Dã run lẩy bẩy, thấy Dương Thanh nhìn mình thì càng e ngại hơn.
Lý Dã lắp bắp: “Tôi… tôi đến hỏi xem cậu… cậu… cậu còn gọi gì không ạ? Tôi… tôi sẽ đích thân mang đến cho cậu”.
Dương Thanh chỉ lạnh lùng nhìn Lý Dã, không định đáp lời.
Đúng lúc này, thang máy tầng sáu bỗng kêu lên, ngay sau đó, cửa thang máy mở, một người trung niên bước ra ngoài.
Khi thấy người trung niên, Lý Dã lập tức thở phào, vội bước đến, nói: “Ông chủ, rốt cuộc ông cũng đến rồi!”
Ông ta nói rồi chỉ về phía Dương Thanh, oán giận nói: “Ông chủ, hồi nãy tên khốn này đã đánh người của tài phiệt nước Dương, còn tuyên bố sẽ để bề trên của họ tới đón người nữa”.
“Tên này đúng là quá hống hách, cậu ta nghĩ cậu ta là ai? Dám tuyên bố sẽ để bề trên của người thuộc tài phiệt nước Dương đến đón người, đúng là không biết sống chết”.
Lý Dã cũng không phát hiện, khi thấy Dương Thanh, ông chủ của ông ta lập tức run lên, vội rảo bước đến chỗ anh.
Hạ Hà vẫn lo lắng chờ trong phòng, Dương Thanh vừa tiến vào phòng riêng, cô ta đã bước đến.
“Anh không sao chứ?”
Hạ Hà vô cùng căng thẳng, nhìn Dương Thanh từ trên xuống dưới, sợ Dương Thanh bị thương.
Nhìn vẻ lo lắng trong mắt Hạ Hà, Dương Thanh mỉm cười ôn hòa, lắc đầu: “Tôi không sao, cứ yên tâm, mấy tên rác rưởi nước Dương không làm gì được tôi đâu”.
Sau khi chắc chắn Dương Thanh không bị thương, Hạ Hà vội kéo tay Dương Thanh, nói: “Dương Thanh, chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi, nếu người của tài phiệt nước Dương tới, sẽ khó đi lắm đấy”.
Tuy Hạ Hà tin tưởng Dương Thanh, nhưng áp lực mà tài phiệt nước Dương gây cho cô ta rất lớn, cô ta vô cùng lo Dương Thanh sẽ bị người của tài phiệt nước Dương trả thù.
Hồi nãy cô ta bị Yoshida Taro xé áo ở ngực, bây giờ tình thế cấp bách, cô ta muốn kéo Dương Thanh đi, nhưng không nhận ra mình đang bị lộ hàng.
Dương Thanh cao hơn Hạ Hà một cái đầu, khi nhìn xuống, anh có thể thấy chỗ rách ở áo Hạ Hà, để lộ hơn nửa bầu ngực tròn trịa.
“Dương Thanh, tôi biết anh rất lợi hại, nhưng người mà anh vừa đánh là người của gia tộc Yoshida - một trong ba tài phiệt lớn nước Dương, gia tộc Yoshida là gia tộc hàng đầu nước Dương, chắc chắn họ sẽ có cao thủ vô cùng lợi hại, anh đừng khiến tôi lo lắng nữa, mau rời đi được không?”
Hạ Hà chưa nhận ra mình đang bị lộ hàng, vẫn không ngừng thuyết phục.
Thấy Dương Thanh không có phản ứng, đang cúi đầu nhìn gì đó, cô ta nhìn xuống theo ánh mắt Dương Thanh, mới phát hiện mình bị lộ hàng, lập tức đỏ mặt, vội vươn tay che trước ngực.
Lúc này Dương Thanh mới hoàn hồn, lập tức đỏ mặt, anh thề anh không cố tình, với sự chênh lệch chiều cao giữa anh và Hạ Hà, anh cúi đầu là sẽ thấy hết những thứ muốn thấy.
Xùy! Đúng là thấy hết thật.
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, Hạ Hà không khuyên nữa, Dương Thanh vội quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Giờ tôi sẽ bảo người ta mang quần áo đến ngay”.
Anh nói rồi đi ra khỏi phòng, bấm số, nói ngay: “Lập tức chuẩn bị một bộ đồ nữ, cô ấy cao khoảng một mét bảy mươi, tôi chờ ở phòng số 17 Bắc Viên Hương”.
Lúc này, sau khi cúp máy xong, sắc mặt của Lạc Bân đang ở tập đoàn Nhạn Thanh hơi kỳ lạ, ông ta lẩm bẩm: “Sao tự dưng cậu Thanh lại cần một bộ đồ nữ thế?”
Ông ta nói rồi bỗng nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói: “Cậu Thanh hư đi rồi!”
Ở khách sạn Bắc Viên Hương, trong phòng của Yoshida Taro và đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương.
Nét mặt Yoshida Taro hết sức dữ tợn, hắn giận dữ quát đám thanh niên: “Các người nhìn cái gì? Mau liên lạc với bề trên trong gia tộc đi! Tôi muốn nó chết! Nó phải chết!”
Bây giờ hắn đang vô cùng tức giận, hắn bị Dương Thanh tát rụng nửa hàm răng, ngay cả tay phải cũng bị Dương Thanh dùng nửa chai rượu đâm thủng, ghim vào bàn ăn, giờ hắn không dám cử động tay phải, mỗi khi nhúc nhích, cơn đau thấu tim đó gần như khiến hắn hôn mê.
Nghe thấy tiếng quát giận dữ của hắn, cả đám thanh niên mới hoàn hồn, vội liên lạc với bề trên.
Thấy các thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương đều gọi điện cho người tới, Lý Dã đang chờ trong phòng hoàn toàn hoảng hồn.
“Đồ ngu! Ông còn đứng đây làm gì? Mau gọi ông chủ của ông tới, tôi suýt bị giết ở khách sạn các ông, chẳng lẽ các ông không định chịu trách nhiệm à?”
Yoshida Taro bỗng nhìn Lý Dã, tức giận quát.
Lý Dã suýt sợ đến mức tè ra quần, lau mồ hôi lạnh trên trán, vội nói: “Cậu Yoshida, tôi sẽ liên lạc với ông chủ của tôi ngay, để ông ấy đến xử lý chuyện này, cậu yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ cho cậu lời giải thích hợp lý”.
Ông ta nói rồi vội rời đi.
Vừa rời khỏi phòng riêng, ông ta vội bấm số, sợ hãi nói: “Ông chủ, xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện lớn rồi…”
Sau khi cúp máy, Lý Dã lẩm bẩm: “Khách sạn xảy ra chuyện lớn như thế, trước khi ông chủ đến, mình nhất định phải làm gì”.
“Nếu mình giải quyết được chuyện này, có lẽ ông chủ sẽ rất mừng, không chừng còn điều mình đến trụ sở chính làm việc, đây là cơ hội tốt, mình không thể bỏ qua”.
Nghĩ tới đây, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lẽo, ông ta lấy bộ đàm ra, nói: “Gọi tất cả bảo vệ của khách sạn lên tầng sáu, tôi chờ ở đây!”
Hai mươi mấy bảo vệ nhanh chóng hùng hổ xông lên tầng sáu.
Đội trưởng đội bảo vệ bước đến trước mặt Lý Dã, cung kính nói: “Quản lý, người tới hết rồi! Có chuyện gì, ông cứ dặn dò đi!”
Lý Dã nhìn đám bảo vệ, nghĩ thầm, có hai mươi mấy bảo vệ ở đây, cho dù người thanh niên kia giỏi đánh nhau thì cũng không thể là đối thủ của nhiều người như thế nhỉ?
Nghĩ tới đây, ông ta khoát tay, nói lớn: “Mọi người, đến phòng số 17 với tôi!”
Trong lúc nhất thời, hai mươi mấy bảo vệ lập tức hùng hổ tới phòng số 17.
Dương Thanh đang đứng ở cửa phòng, thấy Lý Dã dẫn người tới, anh nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Lý Dã: “Ông còn việc gì à?”
Bị Dương Thanh nhìn, Lý Dã chợt nhớ đến cảnh tượng vừa xảy ra trong phòng đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương, không khỏi rùng mình.
“Mẹ nó, mày nói chuyện với quản lý Lý kiểu gì thế? Chán sống à?”
Đội trưởng đội bảo vệ lập tức bước lên, chỉ vào Dương Thanh, hống hách nói.
“Bốp!”
Ngay sau đó, Dương Thanh bỗng xuất hiện trước mặt đội trưởng đội bảo vệ, giơ tay tát.
Trước sự kinh hãi của tất cả mọi người, cơ thể nặng cả trăm cân của đội trưởng đội bảo vệ bay xa mấy mét, nặng nề rơi xuống đất rồi lập tức hôn mê.
Mấy tên bảo vệ vừa hùng hổ đều im re, mở to mắt, sợ hãi nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh không quan tâm đến họ, bỗng nhìn Lý Dã, Lý Dã run lẩy bẩy, thấy Dương Thanh nhìn mình thì càng e ngại hơn.
Lý Dã lắp bắp: “Tôi… tôi đến hỏi xem cậu… cậu… cậu còn gọi gì không ạ? Tôi… tôi sẽ đích thân mang đến cho cậu”.
Dương Thanh chỉ lạnh lùng nhìn Lý Dã, không định đáp lời.
Đúng lúc này, thang máy tầng sáu bỗng kêu lên, ngay sau đó, cửa thang máy mở, một người trung niên bước ra ngoài.
Khi thấy người trung niên, Lý Dã lập tức thở phào, vội bước đến, nói: “Ông chủ, rốt cuộc ông cũng đến rồi!”
Ông ta nói rồi chỉ về phía Dương Thanh, oán giận nói: “Ông chủ, hồi nãy tên khốn này đã đánh người của tài phiệt nước Dương, còn tuyên bố sẽ để bề trên của họ tới đón người nữa”.
“Tên này đúng là quá hống hách, cậu ta nghĩ cậu ta là ai? Dám tuyên bố sẽ để bề trên của người thuộc tài phiệt nước Dương đến đón người, đúng là không biết sống chết”.
Lý Dã cũng không phát hiện, khi thấy Dương Thanh, ông chủ của ông ta lập tức run lên, vội rảo bước đến chỗ anh.