Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1825: Bề trên tới
Vừa hay Dương Thanh rất ghét người của ba tài phiệt lớn nước Dương, anh định đợi đến ngày ba tài phiệt lớn nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu rồi đuổi họ khỏi Chiêu Châu.
Anh đang buồn bực vì không có cớ để gây phiền phức cho tài phiệt, thế hệ trẻ của tài phiệt lại trêu vào anh.
Hạ Hà thấy ánh mắt lạnh lẽo của Dương Thanh, biết Dương Thanh định ra tay, lập tức căng thẳng, vội khuyên: “Dương Thanh, anh đừng kích động, tôi không sao hết, chỉ bị họ giật một bên tay áo mà thôi, không vấn đề gì, anh đừng ra tay nhé”.
Trong mắt Hạ Hà, cho dù Dương Thanh lợi hại thì cũng không thể đấu với ba tài phiệt lớn nước Dương, cô ta rất sợ Dương Thanh làm mất lòng người của ba tài phiệt lớn nước Dương vì mình.
Dương Thanh nhìn về phía Hạ Hà, nói: “Cô cứ yên tâm, những tên khốn trong căn phòng này đều sẽ phải trả giá đắt!”
Yoshida Taro thấy Dương Thanh vẫn dám uy hiếp mình, lập tức nổi giận, quát lớn: “Ngu dốt! Một con lợn Chiêu Châu mà cũng dám đe dọa người của ba tài phiệt lớn nước Dương à?”
“Thằng nhãi, lập tức quỳ xuống, xin lỗi cậu Yoshida, có lẽ cậu Yoshida sẽ cho mày đường sống đấy”.
“Đúng thế, mau quỳ xuống xin lỗi, bằng không tự chịu hậu quả!”
“Thằng nhãi, quỳ xuống rồi bò qua đây, bằng không hôm nay mày chết chắc!”
…
Những thanh niên khác đến từ tài phiệt nước Dương trong phòng thi nhau nói, trên mặt ai cũng có vẻ trêu ngươi. Họ nhìn Dương Thanh như nhìn con kiến có thể bị họ giẫm chết bất cứ lúc nào.
“Rẹt!”
Yoshida Taro bỗng vươn tay, kéo rách cổ áo Hạ Hà, để lộ áo ngực bên trong.
“Á…”
Hạ Hà hét lên, vội giơ tay che phần cơ thể bị lộ ra ngoài.
“Ha ha ha ha…”
Đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương trong phòng đều phá lên cười.
“Mày chán sống rồi!”
Dương Thanh tức giận quát, hơi nhích chân, lập tức xuất hiện trước mặt Yoshida Taro đang cười ha hả.
“Bốp!”
Anh giơ tay tát, Yoshida Taro không cười nổi nữa, răng trong miệng văng hết ra ngoài.
“Rầm!”
Yoshida Taro hét lên thảm thiết, người bay lên, nặng nề rơi xuống bàn ăn, đồ ăn trên bàn bị phá hỏng hết.
Vào giây phút này, ai cũng kinh hãi!
Phòng riêng ồn ào lập tức lặng ngắt, ai cũng tròn mắt nhìn Dương Thanh.
Chỉ mình Yoshida Taro vẫn đang không ngừng kêu đau: “A… Khốn kiếp! Khốn kiếp! A…”
Hạ Hà cũng sững sờ. Dương Thanh bước đến trước mặt cô ta, cởi áo ra rồi đắp lên người Hạ Hà, che kín phần cơ thể bị lộ.
Dương Thanh nhìn Hạ Hà, ôn hòa nói: “Hạ Hà, cô qua phòng của chúng ta chờ tôi đi, tôi giải quyết xong chuyện ở đây rồi sẽ tìm cô”.
Mấy tên khốn này dám trắng trợn cưỡng ép phụ nữ trên địa bàn Chiêu Châu, sao Dương Thanh có thể dễ dàng tha cho những kẻ chó má này chứ?
Hạ Hà lập tức cuống lên, vội kéo tay Dương Thanh, căng thẳng nói: “Dương Thanh, tôi không sao thật, anh đừng so đo với họ, bây giờ chúng ta đi luôn được không?”
Cô ta rất sợ, nếu Dương Thanh đánh Yoshida Taro, chắc chắn tài phiệt sẽ không bỏ qua cho anh, cô ta đã mang đến rất nhiều phiền phức cho Dương Thanh rồi, không muốn trở thành gánh nặng của anh nữa.
Dương Thanh biết Hạ Hà đang lo cho mình, bèn nghiêm túc nhìn cô ta: “Hạ Hà, cô tin tôi không? Nếu tin tôi thì nghe lời tôi, cứ về phòng của chúng ta đi”.
“Đây chỉ là một đám chó nước Dương mà thôi, chẳng là gì trong mắt tôi cả, cho dù bề trên của họ tới, tôi cũng đánh hết! Họ dám ức hiếp cô, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thanh, Hạ Hà biết Dương Thanh không lừa mình, đúng là anh không coi đám người đến từ tài phiệt nước Dương này vào đâu cả.
Nhưng cô ta vẫn hết sức lo lắng.
Hạ Hà thoáng do dự, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, cắn răng: “Được, tôi về phòng chờ anh! Anh nhớ cẩn thận nhé!”
Dương Thanh gật đầu: “Ừ!”
“Cậu to gan thật đấy, dám đánh cậu Yoshida, cậu muốn chết à? Cậu biết cậu Yoshida là ai không? Cậu ấy đến từ gia tộc Yoshida - một trong ba tài phiệt nước Dương cao quý đấy”.
Lúc này, quản lý của khách sạn - Lý Dã đã xông vào, khi thấy miệng Yoshida Taro đầy máu tươi, đang kêu gào thảm thiết ở bàn ăn, ông ta sợ đến mức suýt tè ra quần.
Yoshida Taro gặp chuyện ở khách sạn của họ, cho dù họ không ra tay thì cũng không tránh khỏi liên quan!
Dương Thanh lạnh lùng nhìn đối phương: “Nếu không muốn chết thì cút xa một chút cho tôi!”
Anh nói rồi đi về phía đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương.
Đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương đều là kẻ vô dụng đã bị rượu chè và gái gú ăn mòn, sau khi thấy Dương Thanh tát bay Yoshida Taro, họ đều sợ chết khiếp.
Dương Thanh bước lên trước một bước, họ cũng không nhịn được mà lùi ra sau một bước, mãi đến khi đụng phải tường, không còn đường lui nữa mới ngừng lại.
Nhưng Dương Thanh cũng không quan tâm đến họ, mà đến bên bàn ăn, cầm chai Romanee-Conti vẫn chưa mở trên bàn lên.
“Choang!”
Một tiếng động rất lớn vang lên, chai rượu đập mạnh vào đầu Yoshida Taro, lập tức vỡ vụn, còn đầu Yoshida Taro thì đầm đìa máu.
“Á…”
Yoshida Taro hét lên đau đớn, tiếng kêu thê lương của hắn khiến mọi người sởn cả da gà.
Khi thấy cảnh tượng này, Lý Dã suýt tè ra quần, không ngừng run rẩy.
Ông ta biết hôm nay xảy ra chuyện lớn rồi, Yoshida Taro bị đánh như thế, ông ta cũng không trốn thoát.
Ông ta muốn bước đến can ngăn, nhưng thấy dáng vẻ tàn nhẫn của Dương Thanh, ông ta không dám tiến lên nữa, chỉ có thể đứng nhìn.
Những thanh niên khác đến từ tài phiệt nước Dương trong phòng cũng sợ hết hồn, ai cũng run lẩy bẩy, đây chính là thanh niên Chiêu Châu ư? Đúng là đáng sợ quá.
Nhưng sau khi Dương Thanh đập chai rượu vào đầu Yoshida Taro, vẫn chưa xong.
Anh cầm nửa chai rượu vỡ, bỗng đâm vào tay phải Yoshida Taro.
“Phập!”
Nửa chai rượu xuyên qua tay Yoshida Taro, cắm mạnh vào bàn ăn.
Hồi nãy, Yoshida Taro đã xé áo Hạ Hà bằng tay này.
“A…”
Trong phòng tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của Yoshida Taro, sau tiếng hét này, hắn cũng bất tỉnh.
Đúng lúc mọi người nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, Dương Thanh vẫn chưa thôi, anh bước đến, ấn mạnh vào huyệt Nhân Trung của Yoshida Taro mấy lần.
Yoshida Taro đã đau đến mức hôn mê lại tỉnh lại.
Hắn vừa tỉnh, cơn đau thấu tim từ bàn tay đã lan khắp người hắn.
“A…”
Yoshida Taro lại rú lên, giọng hắn vang vọng khắp khách sạn Bắc Viên Hương.
Dương Thanh nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Bảo bề trên của bọn mày tới nhận lại người, tao chờ họ ở phòng riêng số 17!”
Dương Thanh nói rồi quay người rời đi.
Anh đang buồn bực vì không có cớ để gây phiền phức cho tài phiệt, thế hệ trẻ của tài phiệt lại trêu vào anh.
Hạ Hà thấy ánh mắt lạnh lẽo của Dương Thanh, biết Dương Thanh định ra tay, lập tức căng thẳng, vội khuyên: “Dương Thanh, anh đừng kích động, tôi không sao hết, chỉ bị họ giật một bên tay áo mà thôi, không vấn đề gì, anh đừng ra tay nhé”.
Trong mắt Hạ Hà, cho dù Dương Thanh lợi hại thì cũng không thể đấu với ba tài phiệt lớn nước Dương, cô ta rất sợ Dương Thanh làm mất lòng người của ba tài phiệt lớn nước Dương vì mình.
Dương Thanh nhìn về phía Hạ Hà, nói: “Cô cứ yên tâm, những tên khốn trong căn phòng này đều sẽ phải trả giá đắt!”
Yoshida Taro thấy Dương Thanh vẫn dám uy hiếp mình, lập tức nổi giận, quát lớn: “Ngu dốt! Một con lợn Chiêu Châu mà cũng dám đe dọa người của ba tài phiệt lớn nước Dương à?”
“Thằng nhãi, lập tức quỳ xuống, xin lỗi cậu Yoshida, có lẽ cậu Yoshida sẽ cho mày đường sống đấy”.
“Đúng thế, mau quỳ xuống xin lỗi, bằng không tự chịu hậu quả!”
“Thằng nhãi, quỳ xuống rồi bò qua đây, bằng không hôm nay mày chết chắc!”
…
Những thanh niên khác đến từ tài phiệt nước Dương trong phòng thi nhau nói, trên mặt ai cũng có vẻ trêu ngươi. Họ nhìn Dương Thanh như nhìn con kiến có thể bị họ giẫm chết bất cứ lúc nào.
“Rẹt!”
Yoshida Taro bỗng vươn tay, kéo rách cổ áo Hạ Hà, để lộ áo ngực bên trong.
“Á…”
Hạ Hà hét lên, vội giơ tay che phần cơ thể bị lộ ra ngoài.
“Ha ha ha ha…”
Đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương trong phòng đều phá lên cười.
“Mày chán sống rồi!”
Dương Thanh tức giận quát, hơi nhích chân, lập tức xuất hiện trước mặt Yoshida Taro đang cười ha hả.
“Bốp!”
Anh giơ tay tát, Yoshida Taro không cười nổi nữa, răng trong miệng văng hết ra ngoài.
“Rầm!”
Yoshida Taro hét lên thảm thiết, người bay lên, nặng nề rơi xuống bàn ăn, đồ ăn trên bàn bị phá hỏng hết.
Vào giây phút này, ai cũng kinh hãi!
Phòng riêng ồn ào lập tức lặng ngắt, ai cũng tròn mắt nhìn Dương Thanh.
Chỉ mình Yoshida Taro vẫn đang không ngừng kêu đau: “A… Khốn kiếp! Khốn kiếp! A…”
Hạ Hà cũng sững sờ. Dương Thanh bước đến trước mặt cô ta, cởi áo ra rồi đắp lên người Hạ Hà, che kín phần cơ thể bị lộ.
Dương Thanh nhìn Hạ Hà, ôn hòa nói: “Hạ Hà, cô qua phòng của chúng ta chờ tôi đi, tôi giải quyết xong chuyện ở đây rồi sẽ tìm cô”.
Mấy tên khốn này dám trắng trợn cưỡng ép phụ nữ trên địa bàn Chiêu Châu, sao Dương Thanh có thể dễ dàng tha cho những kẻ chó má này chứ?
Hạ Hà lập tức cuống lên, vội kéo tay Dương Thanh, căng thẳng nói: “Dương Thanh, tôi không sao thật, anh đừng so đo với họ, bây giờ chúng ta đi luôn được không?”
Cô ta rất sợ, nếu Dương Thanh đánh Yoshida Taro, chắc chắn tài phiệt sẽ không bỏ qua cho anh, cô ta đã mang đến rất nhiều phiền phức cho Dương Thanh rồi, không muốn trở thành gánh nặng của anh nữa.
Dương Thanh biết Hạ Hà đang lo cho mình, bèn nghiêm túc nhìn cô ta: “Hạ Hà, cô tin tôi không? Nếu tin tôi thì nghe lời tôi, cứ về phòng của chúng ta đi”.
“Đây chỉ là một đám chó nước Dương mà thôi, chẳng là gì trong mắt tôi cả, cho dù bề trên của họ tới, tôi cũng đánh hết! Họ dám ức hiếp cô, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thanh, Hạ Hà biết Dương Thanh không lừa mình, đúng là anh không coi đám người đến từ tài phiệt nước Dương này vào đâu cả.
Nhưng cô ta vẫn hết sức lo lắng.
Hạ Hà thoáng do dự, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, cắn răng: “Được, tôi về phòng chờ anh! Anh nhớ cẩn thận nhé!”
Dương Thanh gật đầu: “Ừ!”
“Cậu to gan thật đấy, dám đánh cậu Yoshida, cậu muốn chết à? Cậu biết cậu Yoshida là ai không? Cậu ấy đến từ gia tộc Yoshida - một trong ba tài phiệt nước Dương cao quý đấy”.
Lúc này, quản lý của khách sạn - Lý Dã đã xông vào, khi thấy miệng Yoshida Taro đầy máu tươi, đang kêu gào thảm thiết ở bàn ăn, ông ta sợ đến mức suýt tè ra quần.
Yoshida Taro gặp chuyện ở khách sạn của họ, cho dù họ không ra tay thì cũng không tránh khỏi liên quan!
Dương Thanh lạnh lùng nhìn đối phương: “Nếu không muốn chết thì cút xa một chút cho tôi!”
Anh nói rồi đi về phía đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương.
Đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương đều là kẻ vô dụng đã bị rượu chè và gái gú ăn mòn, sau khi thấy Dương Thanh tát bay Yoshida Taro, họ đều sợ chết khiếp.
Dương Thanh bước lên trước một bước, họ cũng không nhịn được mà lùi ra sau một bước, mãi đến khi đụng phải tường, không còn đường lui nữa mới ngừng lại.
Nhưng Dương Thanh cũng không quan tâm đến họ, mà đến bên bàn ăn, cầm chai Romanee-Conti vẫn chưa mở trên bàn lên.
“Choang!”
Một tiếng động rất lớn vang lên, chai rượu đập mạnh vào đầu Yoshida Taro, lập tức vỡ vụn, còn đầu Yoshida Taro thì đầm đìa máu.
“Á…”
Yoshida Taro hét lên đau đớn, tiếng kêu thê lương của hắn khiến mọi người sởn cả da gà.
Khi thấy cảnh tượng này, Lý Dã suýt tè ra quần, không ngừng run rẩy.
Ông ta biết hôm nay xảy ra chuyện lớn rồi, Yoshida Taro bị đánh như thế, ông ta cũng không trốn thoát.
Ông ta muốn bước đến can ngăn, nhưng thấy dáng vẻ tàn nhẫn của Dương Thanh, ông ta không dám tiến lên nữa, chỉ có thể đứng nhìn.
Những thanh niên khác đến từ tài phiệt nước Dương trong phòng cũng sợ hết hồn, ai cũng run lẩy bẩy, đây chính là thanh niên Chiêu Châu ư? Đúng là đáng sợ quá.
Nhưng sau khi Dương Thanh đập chai rượu vào đầu Yoshida Taro, vẫn chưa xong.
Anh cầm nửa chai rượu vỡ, bỗng đâm vào tay phải Yoshida Taro.
“Phập!”
Nửa chai rượu xuyên qua tay Yoshida Taro, cắm mạnh vào bàn ăn.
Hồi nãy, Yoshida Taro đã xé áo Hạ Hà bằng tay này.
“A…”
Trong phòng tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của Yoshida Taro, sau tiếng hét này, hắn cũng bất tỉnh.
Đúng lúc mọi người nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, Dương Thanh vẫn chưa thôi, anh bước đến, ấn mạnh vào huyệt Nhân Trung của Yoshida Taro mấy lần.
Yoshida Taro đã đau đến mức hôn mê lại tỉnh lại.
Hắn vừa tỉnh, cơn đau thấu tim từ bàn tay đã lan khắp người hắn.
“A…”
Yoshida Taro lại rú lên, giọng hắn vang vọng khắp khách sạn Bắc Viên Hương.
Dương Thanh nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Bảo bề trên của bọn mày tới nhận lại người, tao chờ họ ở phòng riêng số 17!”
Dương Thanh nói rồi quay người rời đi.