Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1824: Thu lãi trước
Hạ Hà vô cùng sợ hãi, giữ chặt tay Yoshida Taro bằng hai tay, hoảng sợ nói: “Đồ khốn, đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!”
“Bốp!”
Yoshida Taro giơ tay tát Hạ Hà, quát lớn: “Ả đàn bà Chiêu Châu đê tiện, tôi đồng ý chạm vào cô, cô nên thấy vinh hạnh mới đúng, cô dám phản kháng cơ à? Nếu chống đối nữa, tôi sẽ xử lý cô ngay ở đây”.
Lúc này, quản lý của khách sạn đích thân cầm hai chai rượu ngon tới, vừa hay thấy Hạ Hà bị Yoshida Taro xé áo, ông ta thoáng sửng sốt rồi nghiêm mặt tiếp, như không thấy gì.
Quản lý cười ha hả: “Cậu Yoshida, đây là rượu vang Romanee-Conti 1980 do khách sạn chúng tôi cất giữ, ông chủ tôi dặn lấy ra tặng cậu, mong cậu vui vẻ nhận cho!”
Hạ Hà nhìn thấy quản lý, như thấy vị cứu tinh, vội cầu khẩn: “Xin ông giúp tôi với”.
Nhưng quản lý lại thờ ơ, như không nghe thấy Hạ Hà nói gì, ông ta nhìn về phía Yoshida Taro, cười nói: “Cậu Yoshida, cậu còn dặn dò gì không ạ? Nếu không còn, tôi không quấy rầy nhã hứng của cậu nữa”.
Yoshida Taro rất hài lòng với phản ứng của quản lý, hắn cười lớn: “Tôi nhớ ông rồi, sau khi tài phiệt nước Dương chúng tôi nắm giữ mạch máu kinh tế ở Yến Đô, tôi sẽ cất nhắc ông! Ông tên gì thế?”
Nghe thấy Yoshida Taro nói thế, quản lý lập tức kích động, vội nói: “Cảm ơn cậu Yoshida! Tôi tên Lý Dã ạ”.
Bây giờ, việc ba tài phiệt lớn nước Dương sẽ khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu vào ba ngày sau đã truyền khắp Chiêu Châu, đương nhiên Lý Dã cũng biết chuyện này.
Rất nhiều người sùng bái tài phiệt nước Dương, họ cho rằng cao thủ Chiêu Châu không thể thắng cao thủ nước Dương được.
Lý Dã chính là loại người này, nghe thấy Yoshida Taro nói thế, ông ta như đã thấy tương lai xán lạn của mình.
Hạ Hà vẫn ôm chút hy vọng, cô ta nói lớn: “Tôi xin ông hãy giúp tôi, chỉ cần ông đến phòng riêng số 17, báo với bạn tôi một câu là đủ rồi, chắc chắn tôi sẽ ghi nhớ ân tình của ông”.
“Câm miệng!”
Lý Dã quát lớn, nói ngay: “Cậu Yoshida đến từ gia tộc Yoshida - một trong ba tài phiệt nước Dương cao quý, được cậu ấy coi trọng là vinh hạnh của cô, cô đừng không biết điều”.
Trên mặt Hạ Hà lập tức tràn ngập vẻ tuyệt vọng, cô ta bỗng vô cùng hối hận, hồi nãy khi bị Yoshida Taro dây dưa ngoài hành lang, cô ta nên lớn tiếng kêu cứu mới đúng.
Kết quả cô ta lại bị kéo vào phòng riêng, vừa lớn tiếng kêu cứu thì cửa đã đóng lại rồi, chắc chắn tiếng gọi của cô ta vẫn chưa truyền đi, bằng không Dương Thanh đã nghe thấy.
Bây giờ cô ta chỉ có thể cầu nguyện, Dương Thanh sớm phát hiện sự bất thường rồi tới cứu mình.
Lúc này, trong phòng riêng số 17, Dương Thanh đang chờ Hạ Hà.
Dương Thanh nhíu mày, lẩm bẩm: “Đã được một lúc lâu rồi, sao Hạ Hà vẫn chưa về nhỉ? Hay cô ấy đi rồi?”
Anh nói rồi lấy điện thoại ra gọi Hạ Hà.
Nhưng mãi vẫn không có ai nghe máy.
“Không phải chứ!”
Dương Thanh càng nhíu chặt mày hơn, cho dù hồi nãy Hạ Hà say rượu lỡ lời, cũng đã được một lúc lâu rồi mà vẫn chưa hết xấu hổ hả?
“Bây giờ Hạ Hà là ngôi sao lớn, hay cô ấy bị fan bao vây rồi?”
Dương Thanh lại lẩm bẩm, nghĩ tới đây, anh vội đứng dậy, định ra ngoài xem sao.
Hôm nay anh hẹn Hạ Hà vì việc quảng bá, anh có nghĩa vụ bảo vệ cô ta.
“Dương Thanh, cứu tôi với!”
Anh vừa đi ra khỏi phòng riêng, bỗng nghe thấy tiếng hét chói tai quen thuộc.
Anh quay phắt sang, chỉ thấy cửa một phòng riêng cách anh không xa vừa mở ra, Lý Dã mặc vest bước ra ngoài.
Hồi nãy, khi Lý Dã mở cửa, anh đã nghe thấy giọng Hạ Hà.
“Khốn kiếp!”
Tuy anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết Hạ Hà đang kêu cứu, chắc chắn là có vấn đề rồi.
“Cậu định làm gì?”
Lý Dã vừa đóng cửa phòng lại, đang định rời đi thì thấy Dương Thanh lao đến, định xông vào phòng riêng, ông ta vội ngăn cản Dương Thanh.
“Cút!”
Dương Thanh tức giận quát, đạp bay Lý Dã.
“Rầm!”
Sau một tiếng động lớn, cửa phòng bị đá văng.
Trong phòng là Yoshida Taro và đám người thuộc thế hệ trẻ của ba tài phiệt lớn nước Dương, thấy có người xông vào, họ lập tức nổi giận.
“Đồ ngu! Dám xông vào phòng bọn tao, mày muốn chết à?”
Một thanh niên thuộc tài phiệt nước Dương giận dữ nhìn Dương Thanh, quát.
Dương Thanh không quan tâm đến đối phương, nhìn chằm chằm vào Yoshida Taro bằng ánh mắt hừng hực lửa giận.
Hạ Hà bị đối phương ấn xuống ghế, một bên tay áo đã bị xé mất, một tay của Yoshida Taro đang giữ cổ áo Hạ Hà, Hạ Hà che cổ áo bằng hai tay, không để đối phương đạt được mục đích, còn không ngừng gào khóc.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Dương Thanh tức giận tới cực điểm.
“Bọn mày chán sống rồi!”
Dương Thanh nói bằng giọng lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc đó, nhiệt độ trong phòng như giảm hẳn đi, những người thuộc thế hệ trẻ của tài phiệt nước Dương đang ở trong phòng đều rùng mình.
Nhất là Yoshida Taro lại càng khó chịu hơn, như rơi xuống hố băng, hắn vô thức buông lỏng cổ áo Hạ Hà.
Nhưng ngay sau đó, sự sợ hãi trong lòng Yoshida Taro đã biến mất, hắn tức giận quát: “Khốn kiếp! Cút ra ngoài cho tao!”
Lúc này Hạ Hà cũng đã thấy Dương Thanh xuất hiện ở cửa ra vào, cô ta ngừng hét, nhìn Dương Thanh, trên mặt đầm đìa nước mắt, người đàn ông này như tia sáng, luôn xuất hiện kịp thời mỗi khi cô ta gặp nguy hiểm và phiền phức.
Sao cô ta có thể không yêu người đàn ông như thế đây?
Dương Thanh nhìn dấu bàn tay đỏ chót trên mặt Hạ Hà, vô cùng khó chịu.
Nếu anh không hẹn Hạ Hà ở đây, sao Hạ Hà lại bị làm nhục như thế chứ?
“Dương Thanh, tôi không sao, anh đừng ra tay”.
Hạ Hà vội lau nước mắt trên mặt, mỉm cười nhìn Dương Thanh.
Cô ta đã biết thân phận của đám người này, họ đều đến từ ba tài phiệt lớn nước Dương, cô ta không muốn mang thêm phiền phức cho Dương Thanh nữa.
Yoshida Taro nghe thấy Hạ Hà nói thế, bèn nhếch môi cười gian, ngạo nghễ nhìn Dương Thanh: “Thằng kia, tao coi trọng người phụ nữ của mày rồi, nếu mày thức thời thì cút ra ngoài ngay cho tao, sau khi chơi chán, tao sẽ cho cô ta về với mày”.
Dương Thanh hít sâu một hơi, ra sức nén giận, nhưng không sao kiềm chế nổi.
Dương Thanh chợt hỏi: “Mày là người của gia tộc Yoshida thuộc ba tài phiệt lớn nước Dương à?”
Rõ ràng đối phương là người nước Dương, lại nói mình tên Yoshida Taro, quá nửa là người của gia tộc Yoshida thuộc ba tài phiệt lớn nước Dương rồi nhỉ?
Thấy Dương Thanh biết thân phận của mình, nét mặt của Yoshida Taro càng đắc ý hơn, hắn ngạo nghễ nói: “Không sai! Tao chính là người của gia tộc Yoshida thuộc ba tài phiệt lớn nước Dương đấy!”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Dương Thanh lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì tốt, hôm nay tao sẽ thu lãi trước”.
“Bốp!”
Yoshida Taro giơ tay tát Hạ Hà, quát lớn: “Ả đàn bà Chiêu Châu đê tiện, tôi đồng ý chạm vào cô, cô nên thấy vinh hạnh mới đúng, cô dám phản kháng cơ à? Nếu chống đối nữa, tôi sẽ xử lý cô ngay ở đây”.
Lúc này, quản lý của khách sạn đích thân cầm hai chai rượu ngon tới, vừa hay thấy Hạ Hà bị Yoshida Taro xé áo, ông ta thoáng sửng sốt rồi nghiêm mặt tiếp, như không thấy gì.
Quản lý cười ha hả: “Cậu Yoshida, đây là rượu vang Romanee-Conti 1980 do khách sạn chúng tôi cất giữ, ông chủ tôi dặn lấy ra tặng cậu, mong cậu vui vẻ nhận cho!”
Hạ Hà nhìn thấy quản lý, như thấy vị cứu tinh, vội cầu khẩn: “Xin ông giúp tôi với”.
Nhưng quản lý lại thờ ơ, như không nghe thấy Hạ Hà nói gì, ông ta nhìn về phía Yoshida Taro, cười nói: “Cậu Yoshida, cậu còn dặn dò gì không ạ? Nếu không còn, tôi không quấy rầy nhã hứng của cậu nữa”.
Yoshida Taro rất hài lòng với phản ứng của quản lý, hắn cười lớn: “Tôi nhớ ông rồi, sau khi tài phiệt nước Dương chúng tôi nắm giữ mạch máu kinh tế ở Yến Đô, tôi sẽ cất nhắc ông! Ông tên gì thế?”
Nghe thấy Yoshida Taro nói thế, quản lý lập tức kích động, vội nói: “Cảm ơn cậu Yoshida! Tôi tên Lý Dã ạ”.
Bây giờ, việc ba tài phiệt lớn nước Dương sẽ khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu vào ba ngày sau đã truyền khắp Chiêu Châu, đương nhiên Lý Dã cũng biết chuyện này.
Rất nhiều người sùng bái tài phiệt nước Dương, họ cho rằng cao thủ Chiêu Châu không thể thắng cao thủ nước Dương được.
Lý Dã chính là loại người này, nghe thấy Yoshida Taro nói thế, ông ta như đã thấy tương lai xán lạn của mình.
Hạ Hà vẫn ôm chút hy vọng, cô ta nói lớn: “Tôi xin ông hãy giúp tôi, chỉ cần ông đến phòng riêng số 17, báo với bạn tôi một câu là đủ rồi, chắc chắn tôi sẽ ghi nhớ ân tình của ông”.
“Câm miệng!”
Lý Dã quát lớn, nói ngay: “Cậu Yoshida đến từ gia tộc Yoshida - một trong ba tài phiệt nước Dương cao quý, được cậu ấy coi trọng là vinh hạnh của cô, cô đừng không biết điều”.
Trên mặt Hạ Hà lập tức tràn ngập vẻ tuyệt vọng, cô ta bỗng vô cùng hối hận, hồi nãy khi bị Yoshida Taro dây dưa ngoài hành lang, cô ta nên lớn tiếng kêu cứu mới đúng.
Kết quả cô ta lại bị kéo vào phòng riêng, vừa lớn tiếng kêu cứu thì cửa đã đóng lại rồi, chắc chắn tiếng gọi của cô ta vẫn chưa truyền đi, bằng không Dương Thanh đã nghe thấy.
Bây giờ cô ta chỉ có thể cầu nguyện, Dương Thanh sớm phát hiện sự bất thường rồi tới cứu mình.
Lúc này, trong phòng riêng số 17, Dương Thanh đang chờ Hạ Hà.
Dương Thanh nhíu mày, lẩm bẩm: “Đã được một lúc lâu rồi, sao Hạ Hà vẫn chưa về nhỉ? Hay cô ấy đi rồi?”
Anh nói rồi lấy điện thoại ra gọi Hạ Hà.
Nhưng mãi vẫn không có ai nghe máy.
“Không phải chứ!”
Dương Thanh càng nhíu chặt mày hơn, cho dù hồi nãy Hạ Hà say rượu lỡ lời, cũng đã được một lúc lâu rồi mà vẫn chưa hết xấu hổ hả?
“Bây giờ Hạ Hà là ngôi sao lớn, hay cô ấy bị fan bao vây rồi?”
Dương Thanh lại lẩm bẩm, nghĩ tới đây, anh vội đứng dậy, định ra ngoài xem sao.
Hôm nay anh hẹn Hạ Hà vì việc quảng bá, anh có nghĩa vụ bảo vệ cô ta.
“Dương Thanh, cứu tôi với!”
Anh vừa đi ra khỏi phòng riêng, bỗng nghe thấy tiếng hét chói tai quen thuộc.
Anh quay phắt sang, chỉ thấy cửa một phòng riêng cách anh không xa vừa mở ra, Lý Dã mặc vest bước ra ngoài.
Hồi nãy, khi Lý Dã mở cửa, anh đã nghe thấy giọng Hạ Hà.
“Khốn kiếp!”
Tuy anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết Hạ Hà đang kêu cứu, chắc chắn là có vấn đề rồi.
“Cậu định làm gì?”
Lý Dã vừa đóng cửa phòng lại, đang định rời đi thì thấy Dương Thanh lao đến, định xông vào phòng riêng, ông ta vội ngăn cản Dương Thanh.
“Cút!”
Dương Thanh tức giận quát, đạp bay Lý Dã.
“Rầm!”
Sau một tiếng động lớn, cửa phòng bị đá văng.
Trong phòng là Yoshida Taro và đám người thuộc thế hệ trẻ của ba tài phiệt lớn nước Dương, thấy có người xông vào, họ lập tức nổi giận.
“Đồ ngu! Dám xông vào phòng bọn tao, mày muốn chết à?”
Một thanh niên thuộc tài phiệt nước Dương giận dữ nhìn Dương Thanh, quát.
Dương Thanh không quan tâm đến đối phương, nhìn chằm chằm vào Yoshida Taro bằng ánh mắt hừng hực lửa giận.
Hạ Hà bị đối phương ấn xuống ghế, một bên tay áo đã bị xé mất, một tay của Yoshida Taro đang giữ cổ áo Hạ Hà, Hạ Hà che cổ áo bằng hai tay, không để đối phương đạt được mục đích, còn không ngừng gào khóc.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Dương Thanh tức giận tới cực điểm.
“Bọn mày chán sống rồi!”
Dương Thanh nói bằng giọng lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc đó, nhiệt độ trong phòng như giảm hẳn đi, những người thuộc thế hệ trẻ của tài phiệt nước Dương đang ở trong phòng đều rùng mình.
Nhất là Yoshida Taro lại càng khó chịu hơn, như rơi xuống hố băng, hắn vô thức buông lỏng cổ áo Hạ Hà.
Nhưng ngay sau đó, sự sợ hãi trong lòng Yoshida Taro đã biến mất, hắn tức giận quát: “Khốn kiếp! Cút ra ngoài cho tao!”
Lúc này Hạ Hà cũng đã thấy Dương Thanh xuất hiện ở cửa ra vào, cô ta ngừng hét, nhìn Dương Thanh, trên mặt đầm đìa nước mắt, người đàn ông này như tia sáng, luôn xuất hiện kịp thời mỗi khi cô ta gặp nguy hiểm và phiền phức.
Sao cô ta có thể không yêu người đàn ông như thế đây?
Dương Thanh nhìn dấu bàn tay đỏ chót trên mặt Hạ Hà, vô cùng khó chịu.
Nếu anh không hẹn Hạ Hà ở đây, sao Hạ Hà lại bị làm nhục như thế chứ?
“Dương Thanh, tôi không sao, anh đừng ra tay”.
Hạ Hà vội lau nước mắt trên mặt, mỉm cười nhìn Dương Thanh.
Cô ta đã biết thân phận của đám người này, họ đều đến từ ba tài phiệt lớn nước Dương, cô ta không muốn mang thêm phiền phức cho Dương Thanh nữa.
Yoshida Taro nghe thấy Hạ Hà nói thế, bèn nhếch môi cười gian, ngạo nghễ nhìn Dương Thanh: “Thằng kia, tao coi trọng người phụ nữ của mày rồi, nếu mày thức thời thì cút ra ngoài ngay cho tao, sau khi chơi chán, tao sẽ cho cô ta về với mày”.
Dương Thanh hít sâu một hơi, ra sức nén giận, nhưng không sao kiềm chế nổi.
Dương Thanh chợt hỏi: “Mày là người của gia tộc Yoshida thuộc ba tài phiệt lớn nước Dương à?”
Rõ ràng đối phương là người nước Dương, lại nói mình tên Yoshida Taro, quá nửa là người của gia tộc Yoshida thuộc ba tài phiệt lớn nước Dương rồi nhỉ?
Thấy Dương Thanh biết thân phận của mình, nét mặt của Yoshida Taro càng đắc ý hơn, hắn ngạo nghễ nói: “Không sai! Tao chính là người của gia tộc Yoshida thuộc ba tài phiệt lớn nước Dương đấy!”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Dương Thanh lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì tốt, hôm nay tao sẽ thu lãi trước”.