Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1820: Dương Thanh trang điểm
Dương Thanh nhìn về phía Hoài Lam, chờ cô ta giải thích.
Hoài Lam cười hỏi: “Anh biết Tiểu Uyển đang bận làm gì không?”
Dương Thanh nhìn về phía phòng Phùng Tiểu Uyển, nói: “Chẳng phải em ấy đang nghiên cứu đan dược à?”
Trừ Phùng Tiểu Uyển ra, Dương Thanh chưa từng thấy ai có thể luyện chế đan dược, hầu hết đan dược có thể thấy bây giờ đều do luyện đan sư thời cổ để lại.
Hoài Lam mỉm cười, nói: “Đúng là Tiểu Uyển đang nghiên cứu đan dược, nhưng em ấy đang luyện chế đan dược cho tập đoàn Nhạn Thanh, anh nhớ nửa năm trước, khi anh và Tiểu Uyển còn ở Yến Đô, Tiểu Uyển từng nhờ anh tìm cho em ấy một số dược liệu chứ?”
Dương Thanh gật đầu: “Đương nhiên là nhớ, Tiểu Uyển còn nói sẽ cho tôi một niềm vui bất ngờ. Nhưng sau đó có quá nhiều chuyện, làm mất rất nhiều thời gian của em ấy”.
Hoài Lam nói: “Bắt đầu từ lúc đó, Tiểu Uyển đã nghiên cứu một loại đan dược tên Trú Nhan Đan, thật ra Trú Nhan Đan đã thành công từ mấy tháng trước, nhưng chi phí quá cao, em ấy vẫn đang cải tiến để giảm vốn đi, biến Trú Nhan Đan thành một trong những món hàng mang lại lợi nhuận lớn nhất cho tập đoàn Nhạn Thanh”.
Dương Thanh thoáng sửng sốt: “Trú Nhan Đan?”
Đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến đan dược này, theo ý nghĩa mặt chữ, nó có thể khiến vẻ ngoài của một người trẻ trung vĩnh viễn ư?
Hoài Lam như đoán được suy nghĩ của Dương Thanh, bèn mỉm cười: “Đúng là Trú Nhan Đan đích thực có thể loại bỏ độc tố và làm đẹp, nhưng nếu để Trú Nhan Đan lưu hành trên thị trường, chắc chắn sẽ dẫn đến sóng to gió lớn, khi đó, rất có thể cao thủ của gia tộc hay tông môn Cổ Võ sẽ xuất hiện”.
Nói đến đây, Hoài Lam ngưng cười, nghiêm nghị nói: “Với kiến thức của gia tộc và tông môn Cổ Võ, chắc chắn họ sẽ nhận ra Trú Nhan Đan là đan dược thật”.
“Theo tôi biết, ngay cả gia tộc và tông môn Cổ Võ cũng không có luyện đan sư, những đan dược được lưu truyền bây giờ đều không phải đan dược đích thực, hoặc đều là đan dược cổ đã lưu truyền mấy trăm năm”.
“Nếu họ biết Tiểu Uyển là luyện đan sư, đến lúc đó phiền phức sẽ rất lớn, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn bắt được Tiểu Uyển”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh lập tức sầm mặt, anh cũng hiểu điều này, bây giờ anh mới thấy lúc trước mình quá chủ quan, không cân nhắc đến những mối nguy hiểm tiềm tàng đó.
Dương Thanh lập tức nói: “Không được, Tiểu Uyển không thể luyện chế Trú Nhan Đan! Tôi tự tin sẽ đưa tập đoàn Nhạn Thanh đứng trên đỉnh thế giới, nhưng không thể để Tiểu Uyển mạo hiểm, tôi không cần kiểu đứng đầu này”.
Anh nói rồi đứng dậy, định đi tìm Phùng Tiểu Uyển nói chuyện.
Anh đang định đi tìm Phùng Tiểu Uyển, cửa phòng Phùng Tiểu Uyển đã mở ra trước, Phùng Tiểu Uyển tươi cười bước ra khỏi phòng.
“Anh Thanh, anh đừng lo cho em, chị Lam đã nghĩ đến những chuyện đó, nên em mới cải tạo Trú Nhan Đan thành Trú Nhan Sương, không những thế còn giảm hiệu quả rất nhiều, sẽ không có ai liên tưởng Trú Nhan Sương với Trú Nhan Đan đâu”.
Phùng Tiểu Uyển cười nói, cô ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài, cảm thấy rất ấm áp, Dương Thanh nghĩ đến an nguy của cô ta đầu tiên chứ không phải lợi ích của tập đoàn Nhạn Thanh.
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh mới hiểu, thì ra Hoài Lam đã cân nhắc đến những mối nguy hiểm bên cạnh Tiểu Uyển, anh bỗng thấy hơi may mắn vì đã đưa Hoài Lam đi.
Hoài Lam vô cùng thông minh, khi ở bên anh, cô ta có thể giúp anh rất nhiều chuyện.
Hoài Lam nhận thấy sự cảm kích trong mắt Dương Thanh, bèn cười nói: “Tác dụng của Trú Nhan Đan quá mạnh, nếu lưu thông trên thị trường thật thì chắc chắn sẽ dẫn đến phiền phức rất lớn, đương nhiên, cho dù cải tạo Trú Nhan Đan thành Trú Nhan Sương, nếu dược hiệu quá mạnh thì vẫn khiến người khác chú ý”.
“Nhưng tôi đã bảo Tiểu Uyển giảm công dụng của Trú Nhan Đan đi rất nhiều, như vậy, chẳng những giá thành sẽ thấp hơn mà vẫn giữ được hiệu quả làm đẹp của Trú Nhan Đan”.
“Đương nhiên, anh Thanh cũng không cần lo lắng, tuy đã giảm bớt hiệu quả của Trú Nhan Đan, nhưng Trú Nhan Sương sau khi giảm hiệu quả vẫn có thể đánh bại mọi mỹ phẩm trên thị trường”.
Cô ta nói rồi nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Nếu chị không đoán sai, Tiểu Uyển đã nghiên cứu Trú Nhan Sương thành công rồi nhỉ?”
Phùng Tiểu Uyển gật đầu, còn cầm một lọ thủy tinh nhỏ, trong lọ là thứ gì đó đen sì, chắc là Trú Nhan Sương.
Phùng Tiểu Uyển chớp mắt, nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, anh thử hiệu quả của Trú Nhan Sương một lần nhé?”
Hoài Lam cười nói: “Tôi đã dùng Trú Nhan Đan mà Tiểu Uyển cho, hơn nữa tôi xinh đẹp bẩm sinh, dùng Trú Nhan Sương cũng không thấy tác dụng”.
Dương Thanh lập tức sầm mặt: “Tức là tôi xấu nên mới bảo tôi thử thuốc ư?”
Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều che miệng cười, Dương Thanh không xấu, mà da anh không đẹp bằng họ.
Nếu Dương Thanh biết hai cô gái lại so sánh da anh với phụ nữ, chắc chắn anh sẽ phát điên mất.
Dưới sự nài nỉ của hai cô gái, Dương Thanh đồng ý.
Phùng Tiểu Uyển bôi Trú Nhan Sương đen sì lên nửa mặt bên trái của Dương Thanh, còn nửa mặt bên phải thì không bôi, để xem hiệu quả thế nào.
“Bôi cái này dễ chịu thật!”
Dương Thanh thấy trên mặt hơi tê, còn có cảm giác mát rượi nữa.
Phùng Tiểu Uyển cười nói: “Trú Nhan Sương đang chữa trị tế bào hoại tử trên mặt anh, mười phút sau, anh có thể rửa mặt”.
Cứ như vậy, sau mười phút, Dương Thanh rửa sạch Trú Nhan Sương trên mặt.
“Mẹ nó!”
Đương Dương Thanh ngẩng đầu soi gương, buột miệng nói tục.
Làn da ở hai bên mặt trái phải của anh như của hai người khác nhau, nửa mặt bên trái trắng hồng mịn màng, lỗ chân lông cũng nhỏ hẳn đi.
Còn làn da ở nửa mặt bên phải thì sần sùi, lỗ chân lông to, không thể sánh bằng nửa mặt bên trái.
Dương Thanh giục: “Mau bôi Trú Nhan Sương lên nửa mặt bên phải cho anh đi”.
Đúng là không thể để ai thấy dáng vẻ bây giờ, hai bên mặt trái phải có màu da khác hẳn nhau.
Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển nhìn dáng vẻ nôn nóng của Dương Thanh, đều bật cười.
Thêm mười phút nữa, rốt cuộc nửa mặt bên phải của Dương Thanh cũng có màu da giống bên trái.
Khuôn mặt anh vốn góc cạnh rõ ràng, bây giờ nước da lại thay đổi hẳn, trông như biến thành người khác, ai không biết còn tưởng anh trang điểm.
Khi Dương Thanh bước vào phòng khách ở tầng một, gặp những người khác, ai cũng có vẻ kinh ngạc.
“Dương Thanh, ai trang điểm cho cậu thế?”
Ngải Lâm nói với vẻ không thể tưởng tượng nổi, hình như không ngờ Dương Thanh lại trang điểm.
Phùng Giai Di cũng có vẻ kinh ngạc.
Vẻ kinh ngạc trên mặt hai anh em Tống Tả và Tống Hữu còn rõ hơn, họ không dám tin Dương Thanh lại trang điểm.
Hoài Lam cười hỏi: “Anh biết Tiểu Uyển đang bận làm gì không?”
Dương Thanh nhìn về phía phòng Phùng Tiểu Uyển, nói: “Chẳng phải em ấy đang nghiên cứu đan dược à?”
Trừ Phùng Tiểu Uyển ra, Dương Thanh chưa từng thấy ai có thể luyện chế đan dược, hầu hết đan dược có thể thấy bây giờ đều do luyện đan sư thời cổ để lại.
Hoài Lam mỉm cười, nói: “Đúng là Tiểu Uyển đang nghiên cứu đan dược, nhưng em ấy đang luyện chế đan dược cho tập đoàn Nhạn Thanh, anh nhớ nửa năm trước, khi anh và Tiểu Uyển còn ở Yến Đô, Tiểu Uyển từng nhờ anh tìm cho em ấy một số dược liệu chứ?”
Dương Thanh gật đầu: “Đương nhiên là nhớ, Tiểu Uyển còn nói sẽ cho tôi một niềm vui bất ngờ. Nhưng sau đó có quá nhiều chuyện, làm mất rất nhiều thời gian của em ấy”.
Hoài Lam nói: “Bắt đầu từ lúc đó, Tiểu Uyển đã nghiên cứu một loại đan dược tên Trú Nhan Đan, thật ra Trú Nhan Đan đã thành công từ mấy tháng trước, nhưng chi phí quá cao, em ấy vẫn đang cải tiến để giảm vốn đi, biến Trú Nhan Đan thành một trong những món hàng mang lại lợi nhuận lớn nhất cho tập đoàn Nhạn Thanh”.
Dương Thanh thoáng sửng sốt: “Trú Nhan Đan?”
Đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến đan dược này, theo ý nghĩa mặt chữ, nó có thể khiến vẻ ngoài của một người trẻ trung vĩnh viễn ư?
Hoài Lam như đoán được suy nghĩ của Dương Thanh, bèn mỉm cười: “Đúng là Trú Nhan Đan đích thực có thể loại bỏ độc tố và làm đẹp, nhưng nếu để Trú Nhan Đan lưu hành trên thị trường, chắc chắn sẽ dẫn đến sóng to gió lớn, khi đó, rất có thể cao thủ của gia tộc hay tông môn Cổ Võ sẽ xuất hiện”.
Nói đến đây, Hoài Lam ngưng cười, nghiêm nghị nói: “Với kiến thức của gia tộc và tông môn Cổ Võ, chắc chắn họ sẽ nhận ra Trú Nhan Đan là đan dược thật”.
“Theo tôi biết, ngay cả gia tộc và tông môn Cổ Võ cũng không có luyện đan sư, những đan dược được lưu truyền bây giờ đều không phải đan dược đích thực, hoặc đều là đan dược cổ đã lưu truyền mấy trăm năm”.
“Nếu họ biết Tiểu Uyển là luyện đan sư, đến lúc đó phiền phức sẽ rất lớn, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn bắt được Tiểu Uyển”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh lập tức sầm mặt, anh cũng hiểu điều này, bây giờ anh mới thấy lúc trước mình quá chủ quan, không cân nhắc đến những mối nguy hiểm tiềm tàng đó.
Dương Thanh lập tức nói: “Không được, Tiểu Uyển không thể luyện chế Trú Nhan Đan! Tôi tự tin sẽ đưa tập đoàn Nhạn Thanh đứng trên đỉnh thế giới, nhưng không thể để Tiểu Uyển mạo hiểm, tôi không cần kiểu đứng đầu này”.
Anh nói rồi đứng dậy, định đi tìm Phùng Tiểu Uyển nói chuyện.
Anh đang định đi tìm Phùng Tiểu Uyển, cửa phòng Phùng Tiểu Uyển đã mở ra trước, Phùng Tiểu Uyển tươi cười bước ra khỏi phòng.
“Anh Thanh, anh đừng lo cho em, chị Lam đã nghĩ đến những chuyện đó, nên em mới cải tạo Trú Nhan Đan thành Trú Nhan Sương, không những thế còn giảm hiệu quả rất nhiều, sẽ không có ai liên tưởng Trú Nhan Sương với Trú Nhan Đan đâu”.
Phùng Tiểu Uyển cười nói, cô ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài, cảm thấy rất ấm áp, Dương Thanh nghĩ đến an nguy của cô ta đầu tiên chứ không phải lợi ích của tập đoàn Nhạn Thanh.
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh mới hiểu, thì ra Hoài Lam đã cân nhắc đến những mối nguy hiểm bên cạnh Tiểu Uyển, anh bỗng thấy hơi may mắn vì đã đưa Hoài Lam đi.
Hoài Lam vô cùng thông minh, khi ở bên anh, cô ta có thể giúp anh rất nhiều chuyện.
Hoài Lam nhận thấy sự cảm kích trong mắt Dương Thanh, bèn cười nói: “Tác dụng của Trú Nhan Đan quá mạnh, nếu lưu thông trên thị trường thật thì chắc chắn sẽ dẫn đến phiền phức rất lớn, đương nhiên, cho dù cải tạo Trú Nhan Đan thành Trú Nhan Sương, nếu dược hiệu quá mạnh thì vẫn khiến người khác chú ý”.
“Nhưng tôi đã bảo Tiểu Uyển giảm công dụng của Trú Nhan Đan đi rất nhiều, như vậy, chẳng những giá thành sẽ thấp hơn mà vẫn giữ được hiệu quả làm đẹp của Trú Nhan Đan”.
“Đương nhiên, anh Thanh cũng không cần lo lắng, tuy đã giảm bớt hiệu quả của Trú Nhan Đan, nhưng Trú Nhan Sương sau khi giảm hiệu quả vẫn có thể đánh bại mọi mỹ phẩm trên thị trường”.
Cô ta nói rồi nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Nếu chị không đoán sai, Tiểu Uyển đã nghiên cứu Trú Nhan Sương thành công rồi nhỉ?”
Phùng Tiểu Uyển gật đầu, còn cầm một lọ thủy tinh nhỏ, trong lọ là thứ gì đó đen sì, chắc là Trú Nhan Sương.
Phùng Tiểu Uyển chớp mắt, nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, anh thử hiệu quả của Trú Nhan Sương một lần nhé?”
Hoài Lam cười nói: “Tôi đã dùng Trú Nhan Đan mà Tiểu Uyển cho, hơn nữa tôi xinh đẹp bẩm sinh, dùng Trú Nhan Sương cũng không thấy tác dụng”.
Dương Thanh lập tức sầm mặt: “Tức là tôi xấu nên mới bảo tôi thử thuốc ư?”
Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều che miệng cười, Dương Thanh không xấu, mà da anh không đẹp bằng họ.
Nếu Dương Thanh biết hai cô gái lại so sánh da anh với phụ nữ, chắc chắn anh sẽ phát điên mất.
Dưới sự nài nỉ của hai cô gái, Dương Thanh đồng ý.
Phùng Tiểu Uyển bôi Trú Nhan Sương đen sì lên nửa mặt bên trái của Dương Thanh, còn nửa mặt bên phải thì không bôi, để xem hiệu quả thế nào.
“Bôi cái này dễ chịu thật!”
Dương Thanh thấy trên mặt hơi tê, còn có cảm giác mát rượi nữa.
Phùng Tiểu Uyển cười nói: “Trú Nhan Sương đang chữa trị tế bào hoại tử trên mặt anh, mười phút sau, anh có thể rửa mặt”.
Cứ như vậy, sau mười phút, Dương Thanh rửa sạch Trú Nhan Sương trên mặt.
“Mẹ nó!”
Đương Dương Thanh ngẩng đầu soi gương, buột miệng nói tục.
Làn da ở hai bên mặt trái phải của anh như của hai người khác nhau, nửa mặt bên trái trắng hồng mịn màng, lỗ chân lông cũng nhỏ hẳn đi.
Còn làn da ở nửa mặt bên phải thì sần sùi, lỗ chân lông to, không thể sánh bằng nửa mặt bên trái.
Dương Thanh giục: “Mau bôi Trú Nhan Sương lên nửa mặt bên phải cho anh đi”.
Đúng là không thể để ai thấy dáng vẻ bây giờ, hai bên mặt trái phải có màu da khác hẳn nhau.
Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển nhìn dáng vẻ nôn nóng của Dương Thanh, đều bật cười.
Thêm mười phút nữa, rốt cuộc nửa mặt bên phải của Dương Thanh cũng có màu da giống bên trái.
Khuôn mặt anh vốn góc cạnh rõ ràng, bây giờ nước da lại thay đổi hẳn, trông như biến thành người khác, ai không biết còn tưởng anh trang điểm.
Khi Dương Thanh bước vào phòng khách ở tầng một, gặp những người khác, ai cũng có vẻ kinh ngạc.
“Dương Thanh, ai trang điểm cho cậu thế?”
Ngải Lâm nói với vẻ không thể tưởng tượng nổi, hình như không ngờ Dương Thanh lại trang điểm.
Phùng Giai Di cũng có vẻ kinh ngạc.
Vẻ kinh ngạc trên mặt hai anh em Tống Tả và Tống Hữu còn rõ hơn, họ không dám tin Dương Thanh lại trang điểm.