Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1818: Ký trước đi
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp đón, Dương Thanh tới sảnh Như Ý, gặp Shendai Yuichi.
Khi Dương Thanh tiến vào phòng riêng, nét mặt Shendai Yuichi hết sức bình tĩnh, ông ta chỉ lạnh nhạt nhìn Dương Thanh rồi nói: “Ngồi đi!”
Thái độ của Shendai Yuichi vô cùng lạnh lùng, trong mắt có vẻ kiêu ngạo, khi nhìn Dương Thanh, ông ta còn hơi khinh thường nữa.
Dương Thanh nhíu mày, vẫn ngồi đối diện Shendai Yuichi.
Dương Thanh chưa kịp mở miệng, Shendai Yuichi đã nói: “Biết tại sao tôi muốn gặp riêng cậu không?”
Dương Thanh không nói gì, chờ đối phương mở miệng.
Shendai Yuichi cũng không quan tâm, tự rót cho mình một chén trà nóng, nhấp một ngụm rồi đặt chén xuống, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi thay mặt tài phiệt Shendai, cho cậu cơ hội đứng trên người khác”.
Dương Thanh cười khẩy, nực cười thật, một con chó nước Dương chạy tới địa bàn của anh, còn nói với anh rằng sẽ cho anh cơ hội đứng trên người khác.
Shendai Yuichi trông rất ngạo mạn, như đang bố thí cho Dương Thanh.
Dương Thanh nói với vẻ dí dỏm: “Ông nói tôi nghe xem, ông định cho tôi đứng trên người khác kiểu gì thế”.
Shendai Yuichi nói: “Chỉ cần cậu đồng ý trở thành người phát ngôn của tài phiệt Shendai tại Chiêu Châu, sau này tất cả sản nghiệp của tài phiệt Shendai ở Chiêu Châu sẽ do cậu phụ trách”.
“Hơn nữa tôi đã xin tài phiệt Shendai ban họ cho cậu, sau này, cậu sẽ tên là Shendai Thanh, làm việc cho tài phiệt Shendai chúng tôi”.
Ông ta nói rồi lấy một bản hợp đồng ra, ném đến trước mặt Dương Thanh, nói: “Đây là hợp đồng, cậu xem đi, nếu không có vấn đề thì ký luôn!”
Dương Thanh bỗng mỉm cười, cũng không đọc bản hợp đồng kia, chỉ cười ha hả: “Ông đang bố thí à?”
Shendai Yuichi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đây là cơ hội mà tài phiệt Shendai cho cậu, được làm việc cho tài phiệt Shendai là vinh hạnh của cậu, cậu nên thấy tự hào mới đúng”.
Dương Thanh lắc đầu: “Đã vậy, tôi cũng cho ông một cơ hội trung thành với tôi, chỉ cần ông đồng ý, tôi sẽ lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, bổ nhiệm ông làm người phụ trách chi nhánh của tập đoàn Nhạn Thanh ở nước Dương, ông sẽ khai phá thị trường nước Dương cho tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Ngu ngốc!”
Shendai Yuichi lập tức nổi giận, vỗ bàn, đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt hung ác: “Con heo Chiêu Châu như cậu cũng dám sỉ nhục…”
“Rầm!”
Shendai Yuichi chưa dứt lời, Dương Thanh đã cầm chén trà bằng sứ trên bàn gốm lên, ném về phía ông ta, chén trà đập mạnh vào miệng Shendai Yuichi.
Cú đập này khiến Shendai Yuichi mất bốn cái răng cửa, trong miệng đầy máu.
Lúc này Dương Thanh đã đến trước mặt Shendai Yuichi, anh đạp ngã đối phương, giẫm lên mặt ông ta, nói với vẻ mặt u ám: “Đừng quên ông đang ở Chiêu Châu, nơi này không cho phép đám người nước Dương ra oai đâu”.
“Đương nhiên, cho dù đang ở nước Dương, tôi cũng sẽ thẳng thừng giẫm ông xuống đất”.
Dương Thanh nói rồi bỗng giẫm mạnh, đầu Shendai Yuichi ma sát với mặt đất.
“A…”
Shendai Yuichi hét lên đau đớn.
“Khốn kiếp!”
Nghe thấy giọng ông ta, hai vệ sĩ nước Dương cường tráng lập tức xông vào, thấy Dương Thanh đang giẫm lên Shendai Yuichi, họ đều nổi giận, lao tới chỗ anh.
“Rầm rầm!”
Dương Thanh vẫn đứng im, khi hai tên vệ sĩ lao đến chỗ anh, anh bèn đấm hai phát, hai tên vệ sĩ còn chưa kịp kêu đau thì đã hôn mê rồi.
Lúc này, Shendai Yuichi làm gì còn vẻ kiêu ngạo như khi vừa gặp Dương Thanh nữa? Trên mặt ông ta chỉ còn sự hoảng sợ, người không ngừng run rẩy.
Đến giờ ông ta mới nhận ra Dương Thanh lợi hại đến đâu.
Dương Thanh bỗng lấy một bản hợp đồng ra khỏi áo, ném xuống đất, nói với Shendai Yuichi: “Chỗ tôi cũng có một bản hợp đồng, ông ký trước đi.”
Bản hợp đồng này do Hoài Lam chuẩn bị, cố tình nhắm vào trận chiến ba ngày sau, nội dung hợp đồng vô cùng đơn giản, nếu Dương Thanh thua thì giải tán hội thương mại, đưa tập đoàn Nhạn Thanh cho ba tài phiệt lớn nước Dương.
Nếu Dương Thanh thắng, ba tài phiệt lớn phải đưa hết sản nghiệp của họ ở Chiêu Châu cho Dương Thanh, người của ba tài phiệt lớn cút khỏi Chiêu Châu.
Shendai Yuichi đọc nội dung trong hợp đồng xong, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, vội nói: “Cậu Thanh, tôi chỉ có thể đại diện cho tài phiệt Shendai, không thể quyết định thay tài phiệt Yoshida và tài phiệt Aoki được!”
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Ông cứ ký đi rồi tính sau”.
Shendai Yuichi lại nói: “Cậu Thanh, tuy tôi là người phụ trách ở Chiêu Châu của tài phiệt Shendai, nhưng sau lưng tôi là cả tài phiệt Shendai, tôi không thể quyết định cho trận chiến ba ngày sau được!”
Dương Thanh nhíu mày, phóng sát khí ra, nhìn chằm chằm vào đối phương từ trên cao: “Tôi chỉ cho ông một phút, nếu ông không ký, tôi sẽ giết ông”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Shendai Yuichi rùng mình, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, ông ta có thể cảm nhận được Dương Thanh đang nói thật, nếu ông ta không ký, anh thực sự dám giết ông ta.
Ông ta chợt nhớ ra, ba ngày sau, thế gia võ thuật đằng sau ba tài phiệt lớn sẽ cử cao thủ hàng đầu tới khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, bèn thầm thở phào nhẹ nhõm, cho dù ký thật thì sao nào? Chẳng lẽ một mình Dương Thanh có thể đánh bại hết cao thủ do thế gia võ thuật đằng sau ba tài phiệt lớn nước Dương cử tới ư?
Ông ta cầm bút lên ký tên mình.
Dương Thanh nói: “Liên lạc với người phụ trách ở Chiêu Châu của tài phiệt Yoshida và tài phiệt Aoki, cho họ hai mươi phút để đến đây ký tên, nếu họ không tới, tôi sẽ giết ông trước đấy”.
Shendai Yuichi sắp khóc đến nơi rồi, việc người phụ trách ở Chiêu Châu của tài phiệt Yoshida và tài phiệt Aoki có tới ký hay không thì liên quan gì đến ông ta chứ? Chẳng phải Dương Thanh nên đi tìm họ à? Tại sao họ không tới, Dương Thanh lại định giết ông ta?
Ông ta không nghĩ nhiều nữa, vội bấm số của Yoshida Dazuo, nói: “Yoshida Dazuo, Dương Thanh đã đồng ý ký tên rồi, ông và Aoki Tsuna đến sảnh Như Ý của lầu Hòa Duyệt ngay đi, bằng không nếu cậu ta đổi ý rời đi thì không tốt”.
Rõ ràng họ cùng một giuộc với nhau, có lẽ ba tài phiệt lớn cũng không nghĩ tới việc để Dương Thanh trở thành người phát ngôn của họ ở Chiêu Châu, mà định lưu lại chứng cứ cho việc Dương Thanh tiếp xúc với tài phiệt nước Dương, sau khi trận chiến ba ngày sau kết thúc thì sẽ dùng nó để hủy hoại danh tiếng của Dương Thanh, đả kích tập đoàn Nhạn Thanh.
Chưa đầy hai mươi phút sau, Yoshida Dazuo và Aoki Tsuna đã đến.
Khi thấy Shendai Yuichi với cái miệng đầy máu, cả hai đều sững sờ.
Aoki Tsuna nhìn Shendai Yuichi, kinh ngạc nói: “Shendai Yuichi, ông sao thế?”
Shendai Yuichi nhìn Dương Thanh với vẻ sợ hãi rồi vội lấy hợp đồng mà Dương Thanh vừa đưa cho mình ra, nói với hai người: “Đây là hợp đồng mà Dương Thanh bảo hai người ký tên”.
Nghe thấy Shendai Yuichi nói thế, Yoshida Dazuo và Aoki Tsuna đều nhíu mày, sao họ lại thấy hơi sai sai nhỉ?
Chẳng lẽ không phải là Dương Thanh ký hợp đồng cho họ ư?
Hình như Shendai Yuichi vừa nói, đây là hợp đồng mà Dương Thanh bảo họ ký?
Khi Dương Thanh tiến vào phòng riêng, nét mặt Shendai Yuichi hết sức bình tĩnh, ông ta chỉ lạnh nhạt nhìn Dương Thanh rồi nói: “Ngồi đi!”
Thái độ của Shendai Yuichi vô cùng lạnh lùng, trong mắt có vẻ kiêu ngạo, khi nhìn Dương Thanh, ông ta còn hơi khinh thường nữa.
Dương Thanh nhíu mày, vẫn ngồi đối diện Shendai Yuichi.
Dương Thanh chưa kịp mở miệng, Shendai Yuichi đã nói: “Biết tại sao tôi muốn gặp riêng cậu không?”
Dương Thanh không nói gì, chờ đối phương mở miệng.
Shendai Yuichi cũng không quan tâm, tự rót cho mình một chén trà nóng, nhấp một ngụm rồi đặt chén xuống, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi thay mặt tài phiệt Shendai, cho cậu cơ hội đứng trên người khác”.
Dương Thanh cười khẩy, nực cười thật, một con chó nước Dương chạy tới địa bàn của anh, còn nói với anh rằng sẽ cho anh cơ hội đứng trên người khác.
Shendai Yuichi trông rất ngạo mạn, như đang bố thí cho Dương Thanh.
Dương Thanh nói với vẻ dí dỏm: “Ông nói tôi nghe xem, ông định cho tôi đứng trên người khác kiểu gì thế”.
Shendai Yuichi nói: “Chỉ cần cậu đồng ý trở thành người phát ngôn của tài phiệt Shendai tại Chiêu Châu, sau này tất cả sản nghiệp của tài phiệt Shendai ở Chiêu Châu sẽ do cậu phụ trách”.
“Hơn nữa tôi đã xin tài phiệt Shendai ban họ cho cậu, sau này, cậu sẽ tên là Shendai Thanh, làm việc cho tài phiệt Shendai chúng tôi”.
Ông ta nói rồi lấy một bản hợp đồng ra, ném đến trước mặt Dương Thanh, nói: “Đây là hợp đồng, cậu xem đi, nếu không có vấn đề thì ký luôn!”
Dương Thanh bỗng mỉm cười, cũng không đọc bản hợp đồng kia, chỉ cười ha hả: “Ông đang bố thí à?”
Shendai Yuichi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đây là cơ hội mà tài phiệt Shendai cho cậu, được làm việc cho tài phiệt Shendai là vinh hạnh của cậu, cậu nên thấy tự hào mới đúng”.
Dương Thanh lắc đầu: “Đã vậy, tôi cũng cho ông một cơ hội trung thành với tôi, chỉ cần ông đồng ý, tôi sẽ lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, bổ nhiệm ông làm người phụ trách chi nhánh của tập đoàn Nhạn Thanh ở nước Dương, ông sẽ khai phá thị trường nước Dương cho tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Ngu ngốc!”
Shendai Yuichi lập tức nổi giận, vỗ bàn, đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt hung ác: “Con heo Chiêu Châu như cậu cũng dám sỉ nhục…”
“Rầm!”
Shendai Yuichi chưa dứt lời, Dương Thanh đã cầm chén trà bằng sứ trên bàn gốm lên, ném về phía ông ta, chén trà đập mạnh vào miệng Shendai Yuichi.
Cú đập này khiến Shendai Yuichi mất bốn cái răng cửa, trong miệng đầy máu.
Lúc này Dương Thanh đã đến trước mặt Shendai Yuichi, anh đạp ngã đối phương, giẫm lên mặt ông ta, nói với vẻ mặt u ám: “Đừng quên ông đang ở Chiêu Châu, nơi này không cho phép đám người nước Dương ra oai đâu”.
“Đương nhiên, cho dù đang ở nước Dương, tôi cũng sẽ thẳng thừng giẫm ông xuống đất”.
Dương Thanh nói rồi bỗng giẫm mạnh, đầu Shendai Yuichi ma sát với mặt đất.
“A…”
Shendai Yuichi hét lên đau đớn.
“Khốn kiếp!”
Nghe thấy giọng ông ta, hai vệ sĩ nước Dương cường tráng lập tức xông vào, thấy Dương Thanh đang giẫm lên Shendai Yuichi, họ đều nổi giận, lao tới chỗ anh.
“Rầm rầm!”
Dương Thanh vẫn đứng im, khi hai tên vệ sĩ lao đến chỗ anh, anh bèn đấm hai phát, hai tên vệ sĩ còn chưa kịp kêu đau thì đã hôn mê rồi.
Lúc này, Shendai Yuichi làm gì còn vẻ kiêu ngạo như khi vừa gặp Dương Thanh nữa? Trên mặt ông ta chỉ còn sự hoảng sợ, người không ngừng run rẩy.
Đến giờ ông ta mới nhận ra Dương Thanh lợi hại đến đâu.
Dương Thanh bỗng lấy một bản hợp đồng ra khỏi áo, ném xuống đất, nói với Shendai Yuichi: “Chỗ tôi cũng có một bản hợp đồng, ông ký trước đi.”
Bản hợp đồng này do Hoài Lam chuẩn bị, cố tình nhắm vào trận chiến ba ngày sau, nội dung hợp đồng vô cùng đơn giản, nếu Dương Thanh thua thì giải tán hội thương mại, đưa tập đoàn Nhạn Thanh cho ba tài phiệt lớn nước Dương.
Nếu Dương Thanh thắng, ba tài phiệt lớn phải đưa hết sản nghiệp của họ ở Chiêu Châu cho Dương Thanh, người của ba tài phiệt lớn cút khỏi Chiêu Châu.
Shendai Yuichi đọc nội dung trong hợp đồng xong, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, vội nói: “Cậu Thanh, tôi chỉ có thể đại diện cho tài phiệt Shendai, không thể quyết định thay tài phiệt Yoshida và tài phiệt Aoki được!”
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Ông cứ ký đi rồi tính sau”.
Shendai Yuichi lại nói: “Cậu Thanh, tuy tôi là người phụ trách ở Chiêu Châu của tài phiệt Shendai, nhưng sau lưng tôi là cả tài phiệt Shendai, tôi không thể quyết định cho trận chiến ba ngày sau được!”
Dương Thanh nhíu mày, phóng sát khí ra, nhìn chằm chằm vào đối phương từ trên cao: “Tôi chỉ cho ông một phút, nếu ông không ký, tôi sẽ giết ông”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Shendai Yuichi rùng mình, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, ông ta có thể cảm nhận được Dương Thanh đang nói thật, nếu ông ta không ký, anh thực sự dám giết ông ta.
Ông ta chợt nhớ ra, ba ngày sau, thế gia võ thuật đằng sau ba tài phiệt lớn sẽ cử cao thủ hàng đầu tới khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, bèn thầm thở phào nhẹ nhõm, cho dù ký thật thì sao nào? Chẳng lẽ một mình Dương Thanh có thể đánh bại hết cao thủ do thế gia võ thuật đằng sau ba tài phiệt lớn nước Dương cử tới ư?
Ông ta cầm bút lên ký tên mình.
Dương Thanh nói: “Liên lạc với người phụ trách ở Chiêu Châu của tài phiệt Yoshida và tài phiệt Aoki, cho họ hai mươi phút để đến đây ký tên, nếu họ không tới, tôi sẽ giết ông trước đấy”.
Shendai Yuichi sắp khóc đến nơi rồi, việc người phụ trách ở Chiêu Châu của tài phiệt Yoshida và tài phiệt Aoki có tới ký hay không thì liên quan gì đến ông ta chứ? Chẳng phải Dương Thanh nên đi tìm họ à? Tại sao họ không tới, Dương Thanh lại định giết ông ta?
Ông ta không nghĩ nhiều nữa, vội bấm số của Yoshida Dazuo, nói: “Yoshida Dazuo, Dương Thanh đã đồng ý ký tên rồi, ông và Aoki Tsuna đến sảnh Như Ý của lầu Hòa Duyệt ngay đi, bằng không nếu cậu ta đổi ý rời đi thì không tốt”.
Rõ ràng họ cùng một giuộc với nhau, có lẽ ba tài phiệt lớn cũng không nghĩ tới việc để Dương Thanh trở thành người phát ngôn của họ ở Chiêu Châu, mà định lưu lại chứng cứ cho việc Dương Thanh tiếp xúc với tài phiệt nước Dương, sau khi trận chiến ba ngày sau kết thúc thì sẽ dùng nó để hủy hoại danh tiếng của Dương Thanh, đả kích tập đoàn Nhạn Thanh.
Chưa đầy hai mươi phút sau, Yoshida Dazuo và Aoki Tsuna đã đến.
Khi thấy Shendai Yuichi với cái miệng đầy máu, cả hai đều sững sờ.
Aoki Tsuna nhìn Shendai Yuichi, kinh ngạc nói: “Shendai Yuichi, ông sao thế?”
Shendai Yuichi nhìn Dương Thanh với vẻ sợ hãi rồi vội lấy hợp đồng mà Dương Thanh vừa đưa cho mình ra, nói với hai người: “Đây là hợp đồng mà Dương Thanh bảo hai người ký tên”.
Nghe thấy Shendai Yuichi nói thế, Yoshida Dazuo và Aoki Tsuna đều nhíu mày, sao họ lại thấy hơi sai sai nhỉ?
Chẳng lẽ không phải là Dương Thanh ký hợp đồng cho họ ư?
Hình như Shendai Yuichi vừa nói, đây là hợp đồng mà Dương Thanh bảo họ ký?