Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1816: Gia tộc Shendai
Phía bên kia, sau khi giải quyết một số chuyện ở tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh rời khỏi công ty, quay về dinh thự Vân Phong.
“Mã Siêu sao rồi?”
Vừa quay về dinh thự Vân Phong, Dương Thanh lập tức hỏi Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển nói: “Dấu hiệu sinh tồn của anh Siêu ngày càng mạnh, anh ấy đã có ý thức, nhưng hôn mê lâu quá nên tạm thời không thể tỉnh lại ngay, nhưng với tình trạng bây giờ của anh ấy, chưa đầy ba ngày nữa sẽ tỉnh”.
Cô ta mỉm cười, rõ ràng rất mừng rỡ.
Ngải Lâm vẫn luôn buồn bã cũng mỉm cười xán lạn, bế bé Tĩnh An đến bên Dương Thanh, nói: “Nếu Tiểu Uyển đã nói chỉ cần chưa đầy ba ngày nữa, chắc chắn anh ấy sẽ tỉnh lại trong ba ngày”.
Đây là tin tốt, Dương Thanh cũng rất mừng, anh mỉm cười duỗi tay ra, nói với bé Tĩnh An trong lòng Ngải Lâm: “Bé Tĩnh An, cho bác bế một cái nào!”
Bé Tĩnh An chớp mắt, nhìn người đàn ông có vẻ quen thuộc trước mặt, bỗng cười khanh khách.
Lâu lắm rồi Dương Thanh không gặp bé Tĩnh An, hôm nay anh vừa về đã phải đi giải quyết chuyện của tập đoàn Nhạn Thanh, giờ mới có thời gian chơi với thằng bé.
Ngải Lâm cười nói: “Bé Tĩnh An, đây là bác Thanh, bác quý con lắm đấy, con để bác bế một cái được không?”
Trước đó khi gặp Dương Thanh, bé Tĩnh An mới được ba tháng, bây giờ lúc thấy Dương Thanh, cậu bé cũng có cảm giác thân thiết nhưng vẫn khá bỡ ngỡ.
Dương Thanh vừa định bế bé Tĩnh An, bé Tĩnh An bỗng òa khóc.
Dương Thanh vội rụt tay lại.
Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Dương Thanh lúng túng như thế, ai cũng mỉm cười, trong phòng tràn ngập tiếng cười tiếng nói.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng con khóc, ngón tay của Mã Siêu đang nằm trên giường bệnh bỗng giật giật, nhưng cũng chỉ dừng ở mức cử động ngón tay, chứ không có dấu hiệu tỉnh lại.
Buổi tối, Dương Thanh nhận được điện thoại của Lạc Bân.
“Chủ tịch, người của tài phiệt Yoshida không hề rời khỏi Yến Đô, chẳng những thế, bây giờ người phụ trách của ba tài phiệt lớn ở Chiêu Châu còn đang ăn cơm với nhau, chắc đang bàn cách đối phó chúng ta ạ”.
Nghe thấy Lạc Bân nói thế, Dương Thanh nhíu mày, cười lạnh: “Người của tài phiệt nước Dương hống hách thật đấy, tưởng ở Chiêu Châu này không có ai ngăn được họ ư?”
Anh nói rồi dặn dò: “Nếu ba tài phiệt lớn đã muốn chơi, vậy chúng ta sẽ tiếp đón họ cho tử tế, để họ biết đây là Chiêu Châu chứ không phải nước Dương”.
Sau khi cúp máy, Tống Tả hỏi: “Cậu Thanh, cần anh em tôi ra tay không?”
Người ở dinh thự Vân Phong đều biết chuyện của tập đoàn Nhạn Thanh, anh em nhà họ Tống cũng rất muốn làm gì đó cho Dương Thanh.
Dương Thanh lắc đầu: “Không vội, để xem họ giở trò gì đã, nếu chúng ta ra tay giết người của ba tài phiệt lớn nước Dương luôn, dư luận sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho Chiêu Châu”.
“Nếu họ đã muốn chơi, chúng ta sẽ dùng những cách đàng hoàng để đuổi họ khỏi Chiêu Châu”.
Nhưng anh không ngờ, anh muốn chơi theo quy tắc, nhưng người của ba tài phiệt lớn nước Dương lại không định làm thế.
Lúc này, một chiếc máy bay hành khách từ nước Dương đến Chiêu Châu đang chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế ở Yến Đô.
Yoshida Dazuo đích thân ra sân bay đón.
Shendai Yuichi và người phụ trách của tài phiệt Aoki cũng nhanh chóng đến sân bay, đón một nhóm người đi.
Hôm sau, trời vừa sáng, một tin tức được đăng lên trang nhất của các tạp chí lớn ở Chiêu Châu.
“Ba tài phiệt lớn nước Dương chính thức khiêu chiến cao thủ các thế lực ở Chiêu Châu! Ba ngày sau, cao thủ của ba tài phiệt lớn nước Dương sẽ giao chiến với cao thủ các thế lực Chiêu Châu ở Võ Thần Quán, Yến Đô!”
Tin tức này khiến cả Chiêu Châu rung chuyển.
Khi biết tin này, nét mặt Dương Thanh dần trở nên lạnh lẽo, ba tài phiệt lớn nước Dương dám khiêu chiến tất cả cao thủ ở Chiêu Châu, họ tưởng Chiêu Châu không có ai thật à?
Tống Hữu tức giận nói: “Cậu Thanh, người của tài phiệt nước Dương đúng là hống hách, chỉ với ba tài phiệt lớn mà định khiêu chiến tất cả cao thủ ở Chiêu Châu ư? Ai cho họ lá gan đó vậy?”
Tống Tả cũng nói: “Đúng là họ rất hống hách, nhưng chẳng phải họ là người của tài phiệt ư? Sao tự dưng lại muốn khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu chứ? Tôi thấy chuyện này không bình thường”.
Hoài Lam bước tới, mở miệng nói: “Ba tài phiệt lớn nước Dương cũng không đơn giản như bề ngoài, đằng sau ba tài phiệt lớn là thế gia võ thuật hàng đầu nước Dương”.
“Ba tài phiệt lớn tiến vào Chiêu Châu nửa năm trước, bắt đầu càn quét thị trường Chiêu Châu, bây giờ ba tài phiệt lớn nước Dương đã nắm giữ rất nhiều doanh nghiệp, nếu lúc này họ đột ngột đưa những doanh nghiệp này khỏi Chiêu Châu thì sẽ tạo thành ảnh hưởng khổng lồ với nền kinh tế của Chiêu Châu”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh nhíu mày: “Nghiêm trọng tới mức đó à?”
Hoài Lam gật đầu: “Vô cùng nghiêm trọng! Anh có thể hiểu thế này, bây giờ ba tài phiệt lớn nước Dương đã tiến vào thị trường Chiêu Châu, rất nhiều doanh nghiệp địa phương ở Chiêu Châu đã hợp tác với họ, một khi họ đột ngột rút khỏi Chiêu Châu, vô số doanh nghiệp địa phương ở Chiêu Châu sẽ phá sản, còn ba tài phiệt lớn thì sẽ chuyển số tiền kiếm được ở Chiêu Châu tới nước Dương”.
Sắc mặt Dương Thanh càng u ám hơn, anh lạnh lùng nói: “Chiêu Châu là nơi mà họ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?”
Hoài Lam nói tiếp: “Tự dưng họ muốn khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, chắc chắn là ý của thế gia võ thuật đứng sau họ rồi. Họ đang định hủy diệt nền kinh tế của Chiêu Châu, còn định thống trị giới võ thuật ở Chiêu Châu nữa!”
Ở Chiêu Châu có rất nhiều cao thủ, đương nhiên nước Dương cũng có, nếu đúng như Hoài Lam nói, chắc chắn lần này, thế gia võ thuật đằng sau ba tài phiệt lớn sẽ cử cao thủ thực thụ đến đây.
“Chắc chắn đối phương sẽ cử cao thủ Siêu Phàm Cảnh tới!”
Hoài Lam nói: “Với sự hiểu biết của tôi về giới võ thuật ở nước Dương, thế gia võ thuật đằng sau ba tài phiệt lớn nước Dương có thực lực ngang với Hoàng tộc cổ xưa của Chiêu Châu, hay nói cách khác, có lẽ người mạnh nhất bên họ sẽ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong. Tài phiệt nước Dương đã dám trắng trợn khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, chắc hẳn họ sẽ cử cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thậm chí Siêu Phàm Cửu Cảnh đến”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm, với thực lực của anh bây giờ, cho dù là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ thì anh cũng không sợ.
Dương Thanh cười khẩy: “Chỉ với thế gia võ thuật đằng sau ba tài phiệt lớn mà cũng đòi thống trị giới võ thuật ở Chiêu Châu ư? Họ đang mơ à!”
Đúng lúc này, Lạc Bân gọi tới.
Lạc Bân nói: “Chủ tịch, Shendai Yuichi vừa liên lạc với tôi, nói là muốn gặp riêng cậu, cậu đồng ý không ạ?”
Dương Thanh nhíu mày: “Người của gia tộc Shendai muốn gặp tôi á?”
“Mã Siêu sao rồi?”
Vừa quay về dinh thự Vân Phong, Dương Thanh lập tức hỏi Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển nói: “Dấu hiệu sinh tồn của anh Siêu ngày càng mạnh, anh ấy đã có ý thức, nhưng hôn mê lâu quá nên tạm thời không thể tỉnh lại ngay, nhưng với tình trạng bây giờ của anh ấy, chưa đầy ba ngày nữa sẽ tỉnh”.
Cô ta mỉm cười, rõ ràng rất mừng rỡ.
Ngải Lâm vẫn luôn buồn bã cũng mỉm cười xán lạn, bế bé Tĩnh An đến bên Dương Thanh, nói: “Nếu Tiểu Uyển đã nói chỉ cần chưa đầy ba ngày nữa, chắc chắn anh ấy sẽ tỉnh lại trong ba ngày”.
Đây là tin tốt, Dương Thanh cũng rất mừng, anh mỉm cười duỗi tay ra, nói với bé Tĩnh An trong lòng Ngải Lâm: “Bé Tĩnh An, cho bác bế một cái nào!”
Bé Tĩnh An chớp mắt, nhìn người đàn ông có vẻ quen thuộc trước mặt, bỗng cười khanh khách.
Lâu lắm rồi Dương Thanh không gặp bé Tĩnh An, hôm nay anh vừa về đã phải đi giải quyết chuyện của tập đoàn Nhạn Thanh, giờ mới có thời gian chơi với thằng bé.
Ngải Lâm cười nói: “Bé Tĩnh An, đây là bác Thanh, bác quý con lắm đấy, con để bác bế một cái được không?”
Trước đó khi gặp Dương Thanh, bé Tĩnh An mới được ba tháng, bây giờ lúc thấy Dương Thanh, cậu bé cũng có cảm giác thân thiết nhưng vẫn khá bỡ ngỡ.
Dương Thanh vừa định bế bé Tĩnh An, bé Tĩnh An bỗng òa khóc.
Dương Thanh vội rụt tay lại.
Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Dương Thanh lúng túng như thế, ai cũng mỉm cười, trong phòng tràn ngập tiếng cười tiếng nói.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng con khóc, ngón tay của Mã Siêu đang nằm trên giường bệnh bỗng giật giật, nhưng cũng chỉ dừng ở mức cử động ngón tay, chứ không có dấu hiệu tỉnh lại.
Buổi tối, Dương Thanh nhận được điện thoại của Lạc Bân.
“Chủ tịch, người của tài phiệt Yoshida không hề rời khỏi Yến Đô, chẳng những thế, bây giờ người phụ trách của ba tài phiệt lớn ở Chiêu Châu còn đang ăn cơm với nhau, chắc đang bàn cách đối phó chúng ta ạ”.
Nghe thấy Lạc Bân nói thế, Dương Thanh nhíu mày, cười lạnh: “Người của tài phiệt nước Dương hống hách thật đấy, tưởng ở Chiêu Châu này không có ai ngăn được họ ư?”
Anh nói rồi dặn dò: “Nếu ba tài phiệt lớn đã muốn chơi, vậy chúng ta sẽ tiếp đón họ cho tử tế, để họ biết đây là Chiêu Châu chứ không phải nước Dương”.
Sau khi cúp máy, Tống Tả hỏi: “Cậu Thanh, cần anh em tôi ra tay không?”
Người ở dinh thự Vân Phong đều biết chuyện của tập đoàn Nhạn Thanh, anh em nhà họ Tống cũng rất muốn làm gì đó cho Dương Thanh.
Dương Thanh lắc đầu: “Không vội, để xem họ giở trò gì đã, nếu chúng ta ra tay giết người của ba tài phiệt lớn nước Dương luôn, dư luận sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho Chiêu Châu”.
“Nếu họ đã muốn chơi, chúng ta sẽ dùng những cách đàng hoàng để đuổi họ khỏi Chiêu Châu”.
Nhưng anh không ngờ, anh muốn chơi theo quy tắc, nhưng người của ba tài phiệt lớn nước Dương lại không định làm thế.
Lúc này, một chiếc máy bay hành khách từ nước Dương đến Chiêu Châu đang chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế ở Yến Đô.
Yoshida Dazuo đích thân ra sân bay đón.
Shendai Yuichi và người phụ trách của tài phiệt Aoki cũng nhanh chóng đến sân bay, đón một nhóm người đi.
Hôm sau, trời vừa sáng, một tin tức được đăng lên trang nhất của các tạp chí lớn ở Chiêu Châu.
“Ba tài phiệt lớn nước Dương chính thức khiêu chiến cao thủ các thế lực ở Chiêu Châu! Ba ngày sau, cao thủ của ba tài phiệt lớn nước Dương sẽ giao chiến với cao thủ các thế lực Chiêu Châu ở Võ Thần Quán, Yến Đô!”
Tin tức này khiến cả Chiêu Châu rung chuyển.
Khi biết tin này, nét mặt Dương Thanh dần trở nên lạnh lẽo, ba tài phiệt lớn nước Dương dám khiêu chiến tất cả cao thủ ở Chiêu Châu, họ tưởng Chiêu Châu không có ai thật à?
Tống Hữu tức giận nói: “Cậu Thanh, người của tài phiệt nước Dương đúng là hống hách, chỉ với ba tài phiệt lớn mà định khiêu chiến tất cả cao thủ ở Chiêu Châu ư? Ai cho họ lá gan đó vậy?”
Tống Tả cũng nói: “Đúng là họ rất hống hách, nhưng chẳng phải họ là người của tài phiệt ư? Sao tự dưng lại muốn khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu chứ? Tôi thấy chuyện này không bình thường”.
Hoài Lam bước tới, mở miệng nói: “Ba tài phiệt lớn nước Dương cũng không đơn giản như bề ngoài, đằng sau ba tài phiệt lớn là thế gia võ thuật hàng đầu nước Dương”.
“Ba tài phiệt lớn tiến vào Chiêu Châu nửa năm trước, bắt đầu càn quét thị trường Chiêu Châu, bây giờ ba tài phiệt lớn nước Dương đã nắm giữ rất nhiều doanh nghiệp, nếu lúc này họ đột ngột đưa những doanh nghiệp này khỏi Chiêu Châu thì sẽ tạo thành ảnh hưởng khổng lồ với nền kinh tế của Chiêu Châu”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh nhíu mày: “Nghiêm trọng tới mức đó à?”
Hoài Lam gật đầu: “Vô cùng nghiêm trọng! Anh có thể hiểu thế này, bây giờ ba tài phiệt lớn nước Dương đã tiến vào thị trường Chiêu Châu, rất nhiều doanh nghiệp địa phương ở Chiêu Châu đã hợp tác với họ, một khi họ đột ngột rút khỏi Chiêu Châu, vô số doanh nghiệp địa phương ở Chiêu Châu sẽ phá sản, còn ba tài phiệt lớn thì sẽ chuyển số tiền kiếm được ở Chiêu Châu tới nước Dương”.
Sắc mặt Dương Thanh càng u ám hơn, anh lạnh lùng nói: “Chiêu Châu là nơi mà họ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?”
Hoài Lam nói tiếp: “Tự dưng họ muốn khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, chắc chắn là ý của thế gia võ thuật đứng sau họ rồi. Họ đang định hủy diệt nền kinh tế của Chiêu Châu, còn định thống trị giới võ thuật ở Chiêu Châu nữa!”
Ở Chiêu Châu có rất nhiều cao thủ, đương nhiên nước Dương cũng có, nếu đúng như Hoài Lam nói, chắc chắn lần này, thế gia võ thuật đằng sau ba tài phiệt lớn sẽ cử cao thủ thực thụ đến đây.
“Chắc chắn đối phương sẽ cử cao thủ Siêu Phàm Cảnh tới!”
Hoài Lam nói: “Với sự hiểu biết của tôi về giới võ thuật ở nước Dương, thế gia võ thuật đằng sau ba tài phiệt lớn nước Dương có thực lực ngang với Hoàng tộc cổ xưa của Chiêu Châu, hay nói cách khác, có lẽ người mạnh nhất bên họ sẽ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong. Tài phiệt nước Dương đã dám trắng trợn khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, chắc hẳn họ sẽ cử cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thậm chí Siêu Phàm Cửu Cảnh đến”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm, với thực lực của anh bây giờ, cho dù là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ thì anh cũng không sợ.
Dương Thanh cười khẩy: “Chỉ với thế gia võ thuật đằng sau ba tài phiệt lớn mà cũng đòi thống trị giới võ thuật ở Chiêu Châu ư? Họ đang mơ à!”
Đúng lúc này, Lạc Bân gọi tới.
Lạc Bân nói: “Chủ tịch, Shendai Yuichi vừa liên lạc với tôi, nói là muốn gặp riêng cậu, cậu đồng ý không ạ?”
Dương Thanh nhíu mày: “Người của gia tộc Shendai muốn gặp tôi á?”