Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1815: Ba tài phiệt lớn
Trước ánh mắt có vẻ bình tĩnh của Dương Thanh, Yoshida Dazuo đang định nói mấy câu tàn nhẫn không khỏi rùng mình, không nói nốt nữa.
Ông ta như cảm nhận được, ánh mắt bình tĩnh của Dương Thanh đang che giấu cơn giận thế nào, ngay cả cao thủ mà ông ta trả giá cao để mời về cũng bị người thanh niên trước mặt đá bay, ông ta làm gì được chứ?
Đúng lúc này, một người trung niên kích động chạy ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.
“Chủ tịch, cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Sau khi bước đến trước mặt Dương Thanh, Lạc Bân mừng phát khóc, trên mặt tràn ngập vẻ kích động, ông ta đã chờ ngày này khoảng nửa năm rồi.
Đương nhiên Yoshida Dazuo cũng biết thân phận của Lạc Bân, nghe thấy Lạc Bân gọi Dương Thanh là chủ tịch, ông ta hiểu ngay, nét mặt hết sức đờ đẫn.
Người đàn ông đó về rồi à?
Ở Yến Đô có rất nhiều lời đồn về Dương Thanh, Yoshida Dazuo nghĩ tới những thông tin liên quan tới Dương Thanh, lại nghĩ đến việc mình còn sống, bỗng cảm thấy quá may mắn, bằng không, sao ông ta có thể sống sót trong tay người đàn ông mạnh mẽ này được?
Ông ta vội quay người bỏ chạy, thậm chí mặc kệ cả cao thủ mà ông ta đã trả giá cao để mời về.
Dương Thanh nhìn Lạc Bân đang kích động, cảm thấy rất áy náy, anh đã dây vào rất nhiều phiền phức, lại ném tập đoàn Nhạn Thanh cho Lạc Bân xử lý, nếu không có Lạc Bân, có lẽ tập đoàn Nhạn Thanh đã tiêu tùng từ lâu rồi.
Dương Thanh nhìn Lạc Bân một lúc lâu, chợt nói: “Ông vất vả rồi!”
Mấy chữ đơn giản này khiến người đàn ông trung niên đã gần năm mươi tuổi như Lạc Bân bỗng cảm thấy mọi ấm ức mà mình phải chịu nửa năm qua đều biến mất, mắt ông ta đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên mặt, ông ta vội đưa tay lau.
“Chủ tịch, cậu mau vào đi!”
Lạc Bân vội dẫn Dương Thanh vào tòa nhà của tập đoàn Nhạn Thanh.
Ở tầng cao nhất của tòa nhà, trong văn phòng Lạc Bân.
Dương Thanh ngồi trên ghế sofa, Lạc Bân ngồi cạnh, kể hết những chuyện có liên quan đến tập đoàn Nhạn Thanh trong nửa năm qua.
Sau khi ông ta nói xong thì đã một tiếng sau, mà ông ta mới nói qua thôi đấy.
Cho dù ông ta chỉ nói đại khái, Dương Thanh cũng biết trong nửa năm qua, Lạc Bân đã nỗ lực đến mức nào, phải chịu áp lực lớn bao nhiêu, nếu không có cao thủ mà Dương Thanh sắp xếp trước khi đi âm thầm bảo vệ, có lẽ Lạc Bân đã bị ám sát từ lâu rồi.
“Chủ tịch, rất xin lỗi, tôi không giữ được tập đoàn Thuận Thiên, bây giờ tập đoàn Thuận Thiên đã bị người của gia tộc Yoshida nước Dương lấy lại, không những thế, tập đoàn Nhạn Thanh cũng chịu thiệt hại nặng nề, doanh thu bị ảnh hưởng mạnh”.
Sau khi kể xong, Lạc Bân áy náy nói.
Dương Thanh giao cho ông ta một tập đoàn Nhạn Thanh hết sức mạnh mẽ, kết quả mới nửa năm, tập đoàn Nhạn Thanh đã bị thiệt hại nặng nề, ngay cả tập đoàn Thuận Thiên mà Dương Thanh giành được cũng bị gia tộc Yoshida lấy lại.
Dương Thanh lắc đầu, mở miệng nói: “Đây không phải lỗi của ông, gia tộc Yoshida là một trong ba tài phiệt lớn ở nước Dương, có tài lực hùng hậu, nếu họ muốn nắm giữ thị trường Yến Đô thì không quá khó”.
“Ông kiên trì được đến giờ đã là tốt lắm rồi, nhưng ông cứ yên tâm, những chuyện sau này giao cho tôi, tôi cũng muốn xem xem dã tâm của gia tộc Yoshida lớn đến mức nào”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Lạc Bân biết những gì mà gia tộc Yoshida sắp đặt ở Yến Đô sắp kết thúc.
Ông ta đi theo Dương Thanh lâu như thế, vẫn chưa thấy ai chiếm được lợi ích từ anh, hơn nữa Dương Thanh còn rất ghét người nước Dương.
Lạc Bân vội nói: “Chủ tịch, tiếp đến cậu định làm gì? Tôi có thể làm gì cho cậu? Cậu cứ dặn dò, tôi sẽ hết sức phối hợp!”
Dương Thanh hỏi: “Trừ gia tộc Yoshida, còn thế lực nào của nước Dương ở Yến Đô nữa?”
Lạc Bân vội gật đầu: “Người của ba tài phiệt lớn ở nước Dương đều có ở đây, trừ gia tộc Yoshida ra, còn có hai tài phiệt khác là Shendai và Aoki, ba tài phiệt lớn này đều đã trả giá lớn để thành lập doanh nghiệp dưới trướng họ tại Yến Đô”.
“Bây giờ, tập đoàn Thuận Thiên của tài phiệt Yoshida, tập đoàn Thần Phong của tài phiệt Shendai, tập đoàn Nhất Mộc của tài phiệt Aoki đã chiếm cứ gần nửa thị trường Yến Đô, rất nhiều doanh nghiệp địa phương ở Yến Đô bị ba tài phiệt lớn của nước Dương thôn tính, hoặc bị dồn ép đến mức phá sản”.
“Bây giờ những doanh nghiệp địa phương vẫn đang đấu tranh do tập đoàn Nhạn Thanh đứng đầu đã thành lập hội thương mại, chúng tôi phải đoàn kết thì mới trụ nổi”.
“Đợt trước, Yoshida Dazuo đã tìm tôi mấy lần, ban đầu ông ta khuyên chúng tôi giải thể hội thương mại đi, còn bây giờ, chẳng những ông ta muốn chúng tôi giải thể hội thương mại mà còn muốn tập đoàn Nhạn Thanh đồng ý với kế hoạch thu mua của họ nữa”.
Ánh mắt Dương Thanh lạnh tanh, anh lạnh lùng nói: “Họ to gan thật đấy, dám nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh, nếu đã vậy, chúng ta sẽ bắt đầu từ tài phiệt Yoshida!”
Cùng lúc đó, Yoshida Dazuo đã về tới trụ sở chính của tập đoàn Thuận Thiên.
Ông ta vội bấm số điện thoại, sợ hãi nói: “Chủ tịch, Dương Thanh về rồi!”
Nghe thấy ông ta nói thế, đầu bên kia im lặng một lát, chợt nói: “Tôi sẽ cử một nhóm cao thủ của gia tộc Yoshida đến Yến Đô giúp ông, mọi thứ vẫn như cũ, phải mau chóng nắm giữ tập đoàn Nhạn Thanh!”
Nghe thấy đối phương định cử cao thủ của gia tộc Yoshida tới, Yoshida Dazuo hết sức mừng rỡ, vội nói: “Vâng, thưa chủ tịch!”
Tuy Dương Thanh lợi hại nhưng gia tộc Yoshida cũng có rất nhiều cao thủ, chắc chắn thực lực của cao thủ mà chủ tịch cử tới đây sẽ không yếu.
“Không được, người của tài phiệt Shendai và tài phiệt Aoki cũng ở Yến Đô, không thể để tài phiệt Yoshida chịu áp lực từ Dương Thanh một mình, họ cũng phải chịu”.
Yoshida Dazuo suy nghĩ rồi bấm số, đối phương nhanh chóng nghe máy, Yoshida Dazuo nói: “Shendai Yuichi, ông vẫn nhớ chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh chứ?”
Shendai Yuichi kinh ngạc hỏi: “Ông đang nói đến Dương Thanh - Vương của Yến Đô ư?”
Yoshida Dazuo vội nói: “Đúng thế, chính là Dương Thanh! Tôi vừa nhận được thông tin quan trọng, cậu ta đã quay về, tuyên bố sẽ đuổi ba tài phiệt lớn khỏi Yến Đô, còn nói người của ba tài phiệt lớn chúng ta chính là chó, cậu ta còn bảo sẽ biến chúng ta thành chó chết!”
“Khốn kiếp!”
Shendai Yuichi lập tức nổi giận: “Dám sỉ nhục ba tài phiệt lớn của nước Dương, cậu ta tưởng ba tài phiệt lớn chúng ta không có cao thủ nào đánh lại cậu ta à?”
Yoshida Dazuo nói: “Không giấu gì ông, gia tộc Yoshida chúng tôi đã cử cao thủ đỉnh cao đến Yến Đô, sau khi người của chúng tôi đến, tôi sẽ ra tay với tập đoàn Nhạn Thanh, nắm giữ được tập đoàn Nhạn Thanh, nhiệm vụ của tài phiệt Yoshida cũng xem như xong một nửa”.
Nghe thấy thế, Shendai Yuichi lập tức cuống lên, vội nói: “Bây giờ tôi sẽ liên lạc với gia tộc Shendai, bảo họ cử cao thủ tới ngay, đến lúc đó, chúng ta hợp sức đối phó Dương Thanh, phần thắng cũng lớn hơn một chút, sao nào?”
Yoshida Dazuo chỉ mong thế, ông ta cười ha hả: “Được, sau khi cao thủ của Shendai đến, chúng ta sẽ bàn sau!”
Sau khi cúp máy, Yoshida Dazuo lại gọi cho người phụ trách của tài phiệt Aoki ở Yến Đô, nói những câu tương tự một lần.
Ông ta như cảm nhận được, ánh mắt bình tĩnh của Dương Thanh đang che giấu cơn giận thế nào, ngay cả cao thủ mà ông ta trả giá cao để mời về cũng bị người thanh niên trước mặt đá bay, ông ta làm gì được chứ?
Đúng lúc này, một người trung niên kích động chạy ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.
“Chủ tịch, cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Sau khi bước đến trước mặt Dương Thanh, Lạc Bân mừng phát khóc, trên mặt tràn ngập vẻ kích động, ông ta đã chờ ngày này khoảng nửa năm rồi.
Đương nhiên Yoshida Dazuo cũng biết thân phận của Lạc Bân, nghe thấy Lạc Bân gọi Dương Thanh là chủ tịch, ông ta hiểu ngay, nét mặt hết sức đờ đẫn.
Người đàn ông đó về rồi à?
Ở Yến Đô có rất nhiều lời đồn về Dương Thanh, Yoshida Dazuo nghĩ tới những thông tin liên quan tới Dương Thanh, lại nghĩ đến việc mình còn sống, bỗng cảm thấy quá may mắn, bằng không, sao ông ta có thể sống sót trong tay người đàn ông mạnh mẽ này được?
Ông ta vội quay người bỏ chạy, thậm chí mặc kệ cả cao thủ mà ông ta đã trả giá cao để mời về.
Dương Thanh nhìn Lạc Bân đang kích động, cảm thấy rất áy náy, anh đã dây vào rất nhiều phiền phức, lại ném tập đoàn Nhạn Thanh cho Lạc Bân xử lý, nếu không có Lạc Bân, có lẽ tập đoàn Nhạn Thanh đã tiêu tùng từ lâu rồi.
Dương Thanh nhìn Lạc Bân một lúc lâu, chợt nói: “Ông vất vả rồi!”
Mấy chữ đơn giản này khiến người đàn ông trung niên đã gần năm mươi tuổi như Lạc Bân bỗng cảm thấy mọi ấm ức mà mình phải chịu nửa năm qua đều biến mất, mắt ông ta đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên mặt, ông ta vội đưa tay lau.
“Chủ tịch, cậu mau vào đi!”
Lạc Bân vội dẫn Dương Thanh vào tòa nhà của tập đoàn Nhạn Thanh.
Ở tầng cao nhất của tòa nhà, trong văn phòng Lạc Bân.
Dương Thanh ngồi trên ghế sofa, Lạc Bân ngồi cạnh, kể hết những chuyện có liên quan đến tập đoàn Nhạn Thanh trong nửa năm qua.
Sau khi ông ta nói xong thì đã một tiếng sau, mà ông ta mới nói qua thôi đấy.
Cho dù ông ta chỉ nói đại khái, Dương Thanh cũng biết trong nửa năm qua, Lạc Bân đã nỗ lực đến mức nào, phải chịu áp lực lớn bao nhiêu, nếu không có cao thủ mà Dương Thanh sắp xếp trước khi đi âm thầm bảo vệ, có lẽ Lạc Bân đã bị ám sát từ lâu rồi.
“Chủ tịch, rất xin lỗi, tôi không giữ được tập đoàn Thuận Thiên, bây giờ tập đoàn Thuận Thiên đã bị người của gia tộc Yoshida nước Dương lấy lại, không những thế, tập đoàn Nhạn Thanh cũng chịu thiệt hại nặng nề, doanh thu bị ảnh hưởng mạnh”.
Sau khi kể xong, Lạc Bân áy náy nói.
Dương Thanh giao cho ông ta một tập đoàn Nhạn Thanh hết sức mạnh mẽ, kết quả mới nửa năm, tập đoàn Nhạn Thanh đã bị thiệt hại nặng nề, ngay cả tập đoàn Thuận Thiên mà Dương Thanh giành được cũng bị gia tộc Yoshida lấy lại.
Dương Thanh lắc đầu, mở miệng nói: “Đây không phải lỗi của ông, gia tộc Yoshida là một trong ba tài phiệt lớn ở nước Dương, có tài lực hùng hậu, nếu họ muốn nắm giữ thị trường Yến Đô thì không quá khó”.
“Ông kiên trì được đến giờ đã là tốt lắm rồi, nhưng ông cứ yên tâm, những chuyện sau này giao cho tôi, tôi cũng muốn xem xem dã tâm của gia tộc Yoshida lớn đến mức nào”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Lạc Bân biết những gì mà gia tộc Yoshida sắp đặt ở Yến Đô sắp kết thúc.
Ông ta đi theo Dương Thanh lâu như thế, vẫn chưa thấy ai chiếm được lợi ích từ anh, hơn nữa Dương Thanh còn rất ghét người nước Dương.
Lạc Bân vội nói: “Chủ tịch, tiếp đến cậu định làm gì? Tôi có thể làm gì cho cậu? Cậu cứ dặn dò, tôi sẽ hết sức phối hợp!”
Dương Thanh hỏi: “Trừ gia tộc Yoshida, còn thế lực nào của nước Dương ở Yến Đô nữa?”
Lạc Bân vội gật đầu: “Người của ba tài phiệt lớn ở nước Dương đều có ở đây, trừ gia tộc Yoshida ra, còn có hai tài phiệt khác là Shendai và Aoki, ba tài phiệt lớn này đều đã trả giá lớn để thành lập doanh nghiệp dưới trướng họ tại Yến Đô”.
“Bây giờ, tập đoàn Thuận Thiên của tài phiệt Yoshida, tập đoàn Thần Phong của tài phiệt Shendai, tập đoàn Nhất Mộc của tài phiệt Aoki đã chiếm cứ gần nửa thị trường Yến Đô, rất nhiều doanh nghiệp địa phương ở Yến Đô bị ba tài phiệt lớn của nước Dương thôn tính, hoặc bị dồn ép đến mức phá sản”.
“Bây giờ những doanh nghiệp địa phương vẫn đang đấu tranh do tập đoàn Nhạn Thanh đứng đầu đã thành lập hội thương mại, chúng tôi phải đoàn kết thì mới trụ nổi”.
“Đợt trước, Yoshida Dazuo đã tìm tôi mấy lần, ban đầu ông ta khuyên chúng tôi giải thể hội thương mại đi, còn bây giờ, chẳng những ông ta muốn chúng tôi giải thể hội thương mại mà còn muốn tập đoàn Nhạn Thanh đồng ý với kế hoạch thu mua của họ nữa”.
Ánh mắt Dương Thanh lạnh tanh, anh lạnh lùng nói: “Họ to gan thật đấy, dám nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh, nếu đã vậy, chúng ta sẽ bắt đầu từ tài phiệt Yoshida!”
Cùng lúc đó, Yoshida Dazuo đã về tới trụ sở chính của tập đoàn Thuận Thiên.
Ông ta vội bấm số điện thoại, sợ hãi nói: “Chủ tịch, Dương Thanh về rồi!”
Nghe thấy ông ta nói thế, đầu bên kia im lặng một lát, chợt nói: “Tôi sẽ cử một nhóm cao thủ của gia tộc Yoshida đến Yến Đô giúp ông, mọi thứ vẫn như cũ, phải mau chóng nắm giữ tập đoàn Nhạn Thanh!”
Nghe thấy đối phương định cử cao thủ của gia tộc Yoshida tới, Yoshida Dazuo hết sức mừng rỡ, vội nói: “Vâng, thưa chủ tịch!”
Tuy Dương Thanh lợi hại nhưng gia tộc Yoshida cũng có rất nhiều cao thủ, chắc chắn thực lực của cao thủ mà chủ tịch cử tới đây sẽ không yếu.
“Không được, người của tài phiệt Shendai và tài phiệt Aoki cũng ở Yến Đô, không thể để tài phiệt Yoshida chịu áp lực từ Dương Thanh một mình, họ cũng phải chịu”.
Yoshida Dazuo suy nghĩ rồi bấm số, đối phương nhanh chóng nghe máy, Yoshida Dazuo nói: “Shendai Yuichi, ông vẫn nhớ chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh chứ?”
Shendai Yuichi kinh ngạc hỏi: “Ông đang nói đến Dương Thanh - Vương của Yến Đô ư?”
Yoshida Dazuo vội nói: “Đúng thế, chính là Dương Thanh! Tôi vừa nhận được thông tin quan trọng, cậu ta đã quay về, tuyên bố sẽ đuổi ba tài phiệt lớn khỏi Yến Đô, còn nói người của ba tài phiệt lớn chúng ta chính là chó, cậu ta còn bảo sẽ biến chúng ta thành chó chết!”
“Khốn kiếp!”
Shendai Yuichi lập tức nổi giận: “Dám sỉ nhục ba tài phiệt lớn của nước Dương, cậu ta tưởng ba tài phiệt lớn chúng ta không có cao thủ nào đánh lại cậu ta à?”
Yoshida Dazuo nói: “Không giấu gì ông, gia tộc Yoshida chúng tôi đã cử cao thủ đỉnh cao đến Yến Đô, sau khi người của chúng tôi đến, tôi sẽ ra tay với tập đoàn Nhạn Thanh, nắm giữ được tập đoàn Nhạn Thanh, nhiệm vụ của tài phiệt Yoshida cũng xem như xong một nửa”.
Nghe thấy thế, Shendai Yuichi lập tức cuống lên, vội nói: “Bây giờ tôi sẽ liên lạc với gia tộc Shendai, bảo họ cử cao thủ tới ngay, đến lúc đó, chúng ta hợp sức đối phó Dương Thanh, phần thắng cũng lớn hơn một chút, sao nào?”
Yoshida Dazuo chỉ mong thế, ông ta cười ha hả: “Được, sau khi cao thủ của Shendai đến, chúng ta sẽ bàn sau!”
Sau khi cúp máy, Yoshida Dazuo lại gọi cho người phụ trách của tài phiệt Aoki ở Yến Đô, nói những câu tương tự một lần.