Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1814: Vô cùng tức giận
Sau khi Tống Tả và Tống Hữu uống Phá Kính Đan, khí thế mạnh mẽ nhanh chóng bùng nổ từ người họ.
Trong mắt Dương Thanh xuất hiện vẻ kinh ngạc, anh biết một số đan dược có dược hiệu rất mạnh, nhưng không ngờ hiệu quả của Phá Kính Đan lại mãnh liệt đến thế.
Vừa uống Phá Kính Đan, cảnh giới của hai người đã lần lượt đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Ban đầu, Tống Tả đang ở cảnh giới Siêu Phàm Tứ Cảnh, còn Tống Hữu thì ở cảnh giới Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong, sau khi uống Phá Kính Đan xong, không ngờ hai người lại cùng đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Tuy họ chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng Dương Thanh biết họ có thần giao cách cảm, nếu hai người hợp sức thì có thể phát huy thực lực vượt xa cảnh giới vốn có.
Với thực lực của hai anh em Tả - Hữu bây giờ, chưa chắc cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh đã là đối thủ của họ.
Dương Thanh hỏi: “Tiểu Uyển, họ không sao chứ?”
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói: “Nền tảng võ thuật của họ rất tốt, vốn đã sắp đột phá, trước đó tuy bị mất võ công, nhưng em đã chữa khỏi đan điền cho họ, sau khi đột phá lần này, vết thương của họ cũng khỏi theo”.
Dương Thanh gật nhẹ đầu, xem như đã hiểu.
Phùng Giai Di nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, nói: “Anh hào phóng thật, hai viên Phá Kính Đan có thể giúp cao thủ Siêu Phàm Cảnh đột phá một cảnh giới nhỏ, nói cho là cho luôn”.
Dương Thanh mỉm cười, lấy một con dao găm tinh xảo ra, đưa cho Phùng Giai Di.
Khi thấy Dương Thanh đưa dao găm cho mình, trong mắt Phùng Giai Di tràn ngập vẻ ưa thích, nhưng ngay sau đó, sắc mặt của cô ta lại khôi phục bình thường, cô ta nhìn về phía Dương Thanh: “Anh có ý gì thế?”
Dương Thanh nói: “Tôi lấy được con dao găm này từ một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh cũng luôn mang nó theo, chắc chắn sẽ có gì đó không tầm thường, tôi tặng cô đấy”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Giai Di ửng hồng, cô ta trừng mắt nhìn Dương Thanh: “Sao anh không nói anh đã giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh kia rồi cướp từ trên người đối phương?”
Dương Thanh thoáng sửng sốt rồi nghiêm nghị nói: “Đúng là tôi đã giết ông ta rồi lấy được con dao găm này”.
“Nói phét!”
Phùng Giai Di lườm Dương Thanh, sau đó thẳng thừng nhận lấy dao găm từ tay anh, quay người rời đi.
Để mặc Dương Thanh hoang mang ở đó.
Một lúc lâu sau, Dương Thanh mới phản ứng lại, Phùng Giai Di không tin bây giờ anh đã có thực lực giết chết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Đúng là khi rời khỏi Yến Đô, Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Lục Cảnh, mới mấy tháng ngắn ngủi, anh bỗng nói thực lực của anh đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, Phùng Giai Di tin mới lạ đấy.
Đừng nói là Phùng Giai Di, ngay cả Phùng Hoàng cũng không ngờ nhỉ?
Bây giờ, dấu hiệu sinh tồn của Mã Siêu đã về mức bình thường, chẳng những vết thương của anh em nhà họ Tống khỏi hẳn mà còn đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh nữa.
Xem như đã giải quyết xong chuyện bên này, sau khi Mã Siêu tỉnh lại, Dương Thanh có thể yên tâm rời đi.
Nhưng bây giờ anh vẫn phải đi làm một số chuyện.
Nửa tiếng sau, Dương Thanh tới trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh.
Dương Thanh đứng trước tòa nhà cao tầng, hết sức cảm khái.
Tập đoàn Nhạn Thanh là kỷ vật duy nhất mà mẹ anh để lại cho anh trên cõi đời này, anh phải biến nó thành doanh nghiệp hàng đầu.
“Ê, mau tránh ra!”
Dương Thanh đang định bước vào, một tiếng quát lớn bỗng vang lên sau lưng anh.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một người trung niên tông mạnh vào anh.
Nhưng anh không hề nhúc nhích, còn người trung niên đâm phải anh thì bị văng ra xa.
“Đồ ngu, cậu muốn chết à!”
Sau khi bò dậy, người trung niên hết sức tức giận, căm tức nhìn Dương Thanh, quát: “Xin lỗi tôi ngay!”
Nghe thấy người trung niên nói thế, Dương Thanh nhíu mày.
Khó trách trên người đối phương có hơi thở khiến anh vô cùng chán ghét, thì ra là người nước Dương.
Lúc này, một người thanh niên đi theo người trung niên căm tức nhìn Dương Thanh: “Tên kia, đây chính là ông Dazuo - chủ tịch tập đoàn Thuận Thiên, ông ấy đến từ nước Dương cao quý, loại người đê tiện đến từ Chiêu Châu như cậu không đắc tội nổi đâu, cậu mau xin lỗi ông ấy ngay, bằng không đời này, cậu đừng hòng tìm được công việc phù hợp ở Yến Đô nhé”.
Dương Thanh lập tức nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Anh nói ông ta là chủ tịch tập đoàn Thuận Thiên ư?”
Nếu anh không nhớ nhầm, trước khi rời khỏi Yến Đô, anh đã lấy được tập đoàn Thuận Thiên.
Tập đoàn Thuận Thiên do gia tộc Yoshida - một trong ba tập đoàn lớn ở nước Dương trả giá lớn để thành lập, kết quả tập đoàn Thuận Thiên lại cứ nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh, trong cơn nóng giận, Dương Thanh đã biến tập đoàn Thuận Thiên thành doanh nghiệp dưới tên mình.
Nhưng người thanh niên bên cạnh Dazuo lại nói, bây giờ Dazuo là chủ tịch của tập đoàn Thuận Thiên, có thể tưởng tượng được Dương Thanh tức giận đến mức nào.
“Không sai, ông Dazuo chính là chủ tịch của tập đoàn Thuận Thiên, đúng rồi, ông ấy còn có thân phận khác, đó là dòng chính của gia tộc Yoshida, một trong ba tập đoàn lớn của nước Dương, tên thật là Yoshida Dazuo”.
Người thanh niên khinh thường nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Hôm nay là ngày cuối cùng mà ông Dazuo cho tập đoàn Nhạn Thanh, nếu họ vẫn không đồng ý để tập đoàn Thuận Thiên thu mua, ông Dazuo sẽ ra tay với tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Một khi ông Dazuo ra tay, tập đoàn Nhạn Thanh chỉ có nước phá sản”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức sầm mặt.
Yoshida Dazuo ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Tên nhãi kia, hôm nay tâm trạng của tôi không tệ, chỉ cần cậu quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ cho cậu cơ hội”.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn đối phương, lập tức quay người bước vào tập đoàn Nhạn Thanh.
Đến giờ anh vẫn chưa rõ tình hình của tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng từ lời nói của tên chó săn bên cạnh Yoshida Dazuo, anh đã biết được rất nhiều.
Bây giờ tình hình của tập đoàn Nhạn Thanh rất nguy cấp, tập đoàn Thuận Thiên định thu mua tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng Lạc Bân không đồng ý, vẫn đang đấu tranh, hôm nay chính là ngày cuối cùng mà tập đoàn Thuận Thiên cho tập đoàn Nhạn Thanh.
“Khốn kiếp! Cậu ta dám khinh thường tôi, đánh ngã cậu ta cho tôi, bắt cậu ta quỳ trước mặt tôi xin lỗi!”
Yoshida Dazuo thấy thế, lập tức giận dữ quát.
Nghe thấy thế, tên chó săn bên cạnh ông ta lập tức lao tới chỗ Dương Thanh.
“Thằng nhãi, ăn đấm đi này!”
Sau khi xông tới, tên chó săn đó đấm về phía Dương Thanh.
“Rầm!”
Nhưng hắn ta còn chưa động vào người Dương Thanh thì đã bị Dương Thanh đá trúng bụng, hắn ta lập tức ngã xuống từ bậc thềm, liên tục la hét.
Yoshida Dazuo sững sờ, tên chó săn đó là cao thủ mà ông ta trả giá cao để mời về, kết quả lại bị Dương Thanh đá bay ư?
Lúc này, Dương Thanh bỗng ngừng bước, quay người nhìn về phía Yoshida Dazuo, lạnh lùng nói: “Tôi cho các người một ngày, trả tập đoàn Thuận Thiên cho tập đoàn Nhạn Thanh, sau đó người của ba tài phiệt lớn thuộc nước Dương cút hết khỏi Chiêu Châu, bằng không tự chịu hậu quả!”
Trong mắt Dương Thanh xuất hiện vẻ kinh ngạc, anh biết một số đan dược có dược hiệu rất mạnh, nhưng không ngờ hiệu quả của Phá Kính Đan lại mãnh liệt đến thế.
Vừa uống Phá Kính Đan, cảnh giới của hai người đã lần lượt đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Ban đầu, Tống Tả đang ở cảnh giới Siêu Phàm Tứ Cảnh, còn Tống Hữu thì ở cảnh giới Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong, sau khi uống Phá Kính Đan xong, không ngờ hai người lại cùng đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Tuy họ chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng Dương Thanh biết họ có thần giao cách cảm, nếu hai người hợp sức thì có thể phát huy thực lực vượt xa cảnh giới vốn có.
Với thực lực của hai anh em Tả - Hữu bây giờ, chưa chắc cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh đã là đối thủ của họ.
Dương Thanh hỏi: “Tiểu Uyển, họ không sao chứ?”
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói: “Nền tảng võ thuật của họ rất tốt, vốn đã sắp đột phá, trước đó tuy bị mất võ công, nhưng em đã chữa khỏi đan điền cho họ, sau khi đột phá lần này, vết thương của họ cũng khỏi theo”.
Dương Thanh gật nhẹ đầu, xem như đã hiểu.
Phùng Giai Di nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, nói: “Anh hào phóng thật, hai viên Phá Kính Đan có thể giúp cao thủ Siêu Phàm Cảnh đột phá một cảnh giới nhỏ, nói cho là cho luôn”.
Dương Thanh mỉm cười, lấy một con dao găm tinh xảo ra, đưa cho Phùng Giai Di.
Khi thấy Dương Thanh đưa dao găm cho mình, trong mắt Phùng Giai Di tràn ngập vẻ ưa thích, nhưng ngay sau đó, sắc mặt của cô ta lại khôi phục bình thường, cô ta nhìn về phía Dương Thanh: “Anh có ý gì thế?”
Dương Thanh nói: “Tôi lấy được con dao găm này từ một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh cũng luôn mang nó theo, chắc chắn sẽ có gì đó không tầm thường, tôi tặng cô đấy”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Giai Di ửng hồng, cô ta trừng mắt nhìn Dương Thanh: “Sao anh không nói anh đã giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh kia rồi cướp từ trên người đối phương?”
Dương Thanh thoáng sửng sốt rồi nghiêm nghị nói: “Đúng là tôi đã giết ông ta rồi lấy được con dao găm này”.
“Nói phét!”
Phùng Giai Di lườm Dương Thanh, sau đó thẳng thừng nhận lấy dao găm từ tay anh, quay người rời đi.
Để mặc Dương Thanh hoang mang ở đó.
Một lúc lâu sau, Dương Thanh mới phản ứng lại, Phùng Giai Di không tin bây giờ anh đã có thực lực giết chết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Đúng là khi rời khỏi Yến Đô, Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Lục Cảnh, mới mấy tháng ngắn ngủi, anh bỗng nói thực lực của anh đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, Phùng Giai Di tin mới lạ đấy.
Đừng nói là Phùng Giai Di, ngay cả Phùng Hoàng cũng không ngờ nhỉ?
Bây giờ, dấu hiệu sinh tồn của Mã Siêu đã về mức bình thường, chẳng những vết thương của anh em nhà họ Tống khỏi hẳn mà còn đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh nữa.
Xem như đã giải quyết xong chuyện bên này, sau khi Mã Siêu tỉnh lại, Dương Thanh có thể yên tâm rời đi.
Nhưng bây giờ anh vẫn phải đi làm một số chuyện.
Nửa tiếng sau, Dương Thanh tới trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh.
Dương Thanh đứng trước tòa nhà cao tầng, hết sức cảm khái.
Tập đoàn Nhạn Thanh là kỷ vật duy nhất mà mẹ anh để lại cho anh trên cõi đời này, anh phải biến nó thành doanh nghiệp hàng đầu.
“Ê, mau tránh ra!”
Dương Thanh đang định bước vào, một tiếng quát lớn bỗng vang lên sau lưng anh.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một người trung niên tông mạnh vào anh.
Nhưng anh không hề nhúc nhích, còn người trung niên đâm phải anh thì bị văng ra xa.
“Đồ ngu, cậu muốn chết à!”
Sau khi bò dậy, người trung niên hết sức tức giận, căm tức nhìn Dương Thanh, quát: “Xin lỗi tôi ngay!”
Nghe thấy người trung niên nói thế, Dương Thanh nhíu mày.
Khó trách trên người đối phương có hơi thở khiến anh vô cùng chán ghét, thì ra là người nước Dương.
Lúc này, một người thanh niên đi theo người trung niên căm tức nhìn Dương Thanh: “Tên kia, đây chính là ông Dazuo - chủ tịch tập đoàn Thuận Thiên, ông ấy đến từ nước Dương cao quý, loại người đê tiện đến từ Chiêu Châu như cậu không đắc tội nổi đâu, cậu mau xin lỗi ông ấy ngay, bằng không đời này, cậu đừng hòng tìm được công việc phù hợp ở Yến Đô nhé”.
Dương Thanh lập tức nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Anh nói ông ta là chủ tịch tập đoàn Thuận Thiên ư?”
Nếu anh không nhớ nhầm, trước khi rời khỏi Yến Đô, anh đã lấy được tập đoàn Thuận Thiên.
Tập đoàn Thuận Thiên do gia tộc Yoshida - một trong ba tập đoàn lớn ở nước Dương trả giá lớn để thành lập, kết quả tập đoàn Thuận Thiên lại cứ nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh, trong cơn nóng giận, Dương Thanh đã biến tập đoàn Thuận Thiên thành doanh nghiệp dưới tên mình.
Nhưng người thanh niên bên cạnh Dazuo lại nói, bây giờ Dazuo là chủ tịch của tập đoàn Thuận Thiên, có thể tưởng tượng được Dương Thanh tức giận đến mức nào.
“Không sai, ông Dazuo chính là chủ tịch của tập đoàn Thuận Thiên, đúng rồi, ông ấy còn có thân phận khác, đó là dòng chính của gia tộc Yoshida, một trong ba tập đoàn lớn của nước Dương, tên thật là Yoshida Dazuo”.
Người thanh niên khinh thường nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Hôm nay là ngày cuối cùng mà ông Dazuo cho tập đoàn Nhạn Thanh, nếu họ vẫn không đồng ý để tập đoàn Thuận Thiên thu mua, ông Dazuo sẽ ra tay với tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Một khi ông Dazuo ra tay, tập đoàn Nhạn Thanh chỉ có nước phá sản”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức sầm mặt.
Yoshida Dazuo ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Tên nhãi kia, hôm nay tâm trạng của tôi không tệ, chỉ cần cậu quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ cho cậu cơ hội”.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn đối phương, lập tức quay người bước vào tập đoàn Nhạn Thanh.
Đến giờ anh vẫn chưa rõ tình hình của tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng từ lời nói của tên chó săn bên cạnh Yoshida Dazuo, anh đã biết được rất nhiều.
Bây giờ tình hình của tập đoàn Nhạn Thanh rất nguy cấp, tập đoàn Thuận Thiên định thu mua tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng Lạc Bân không đồng ý, vẫn đang đấu tranh, hôm nay chính là ngày cuối cùng mà tập đoàn Thuận Thiên cho tập đoàn Nhạn Thanh.
“Khốn kiếp! Cậu ta dám khinh thường tôi, đánh ngã cậu ta cho tôi, bắt cậu ta quỳ trước mặt tôi xin lỗi!”
Yoshida Dazuo thấy thế, lập tức giận dữ quát.
Nghe thấy thế, tên chó săn bên cạnh ông ta lập tức lao tới chỗ Dương Thanh.
“Thằng nhãi, ăn đấm đi này!”
Sau khi xông tới, tên chó săn đó đấm về phía Dương Thanh.
“Rầm!”
Nhưng hắn ta còn chưa động vào người Dương Thanh thì đã bị Dương Thanh đá trúng bụng, hắn ta lập tức ngã xuống từ bậc thềm, liên tục la hét.
Yoshida Dazuo sững sờ, tên chó săn đó là cao thủ mà ông ta trả giá cao để mời về, kết quả lại bị Dương Thanh đá bay ư?
Lúc này, Dương Thanh bỗng ngừng bước, quay người nhìn về phía Yoshida Dazuo, lạnh lùng nói: “Tôi cho các người một ngày, trả tập đoàn Thuận Thiên cho tập đoàn Nhạn Thanh, sau đó người của ba tài phiệt lớn thuộc nước Dương cút hết khỏi Chiêu Châu, bằng không tự chịu hậu quả!”