Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1813: Có khỏe không thế
Tiếng thốt của Hoài Lam lập tức khiến mọi người chú ý.
Dương Thanh cũng nhìn về phía Mã Siêu, thấy ngón tay Mã Siêu đang cử động, ai cũng có vẻ kích động.
Phùng Tiểu Uyển vội nói: “Chị Lâm, chị mau gọi anh Siêu, để anh ấy nghe thấy giọng nói quen thuộc đi”.
Lúc này Ngải Lâm mới hoàn hồn, rảo bước đến trước giường bệnh Mã Siêu, nắm chặt tay Mã Siêu, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Mã Siêu, là em - Ngải Lâm đây, anh nghe thấy giọng em đúng không? Anh mau tỉnh lại đi, bé Tĩnh An - con chúng ta đã chào đời rồi, mấy ngày nữa thằng bé sẽ được chín tháng, em xin anh mau tỉnh lại được không?”
“Đúng rồi, Tĩnh An biết gọi bố rồi đấy”.
Cô ấy nói rồi vội đón lấy bé Tĩnh An từ tay Phùng Tiểu Uyển, bước đến trước giường bệnh của Mã Siêu, nói với bé Tĩnh An: “Tĩnh An, đây là bố con, con mau gọi bố đi nào”.
Bé Tĩnh An chớp mắt, nhìn bố đang nằm trên giường bệnh, trong khoảng thời gian này, Ngải Lâm luôn để bé Tĩnh An ở bên Mã Siêu với mình, ngày nào cũng dạy thằng bé gọi bố.
Tuy Bé Tĩnh An mới được chín tháng nhưng đã biết gọi bố, thằng bé nhìn Mã Siêu một lúc lâu rồi bập bẹ gọi: “Bố! Bố! Bố!”
Lúc này, Mã Siêu trên giường bệnh bỗng cử động ngón tay, ở khóe mắt còn có nước mắt chảy xuống.
Phùng Tiểu Uyển đang theo dõi các dấu hiệu sinh tồn của Mã Siêu lập tức mừng rỡ, vội nói: “Dấu hiệu sinh tồn của anh Siêu ngày càng mạnh, chị Lâm, hai người mau nói chuyện với anh ấy, anh Siêu sắp tỉnh lại rồi”.
Ngải Lâm cũng mừng phát khóc, để bé Tĩnh An ngồi cạnh Mã Siêu, đặt tay bé Tĩnh An vào tay Mã Siêu, còn tay cô ấy thì nắm lấy tay bé Tĩnh An, tay ba người để cùng một chỗ.
Ngải Lâm nghẹn ngào nói: “Mã Siêu, anh thấy gì không? Tay bé Tĩnh An đang nằm trong tay anh đấy, thằng bé là con anh, anh đã hôn mê nửa năm rồi, bé Tĩnh An sắp tròn một tuổi, chắc chắn anh không muốn bỏ lỡ sinh nhật đầu tiên của bé Tĩnh An đúng không? Anh mau tỉnh lại, được không thế?”
“Bố! Bố ơi!”
...
Hình như bé Tĩnh An cũng cảm nhận được hơi thở của bố, liên tục gọi “bố”.
Mấy cô gái trong phòng lặng lẽ rơi lệ.
Khi bé Tĩnh An mới được ba tháng, Mã Siêu đã chìm vào hôn mê, bây giờ sáu tháng rồi, Mã Siêu vẫn chưa tỉnh lại.
Dương Thanh kích động nhìn Mã Siêu đang nằm trên giường bệnh, cũng thấy rất khó chịu.
Phùng Tiểu Uyển vẫn đang không ngừng trị liệu cho Mã Siêu, định giúp Mã Siêu tỉnh lại nhân cơ hội này.
Nhưng khoảng một tiếng sau, bé Tĩnh An đã ngủ thiếp đi mà Mã Siêu vẫn không thể mở mắt, một ngón tay có thể cử động lại để im, như đã quay về trạng thái lúc trước.
Phùng Tiểu Uyển giải thích: “Mọi người yên tâm, anh Siêu đã có phản ứng, nhưng do hôn mê lâu quá, tố chất cơ thể quá kém nên phải một thời gian nữa, anh ấy mới hoàn toàn tỉnh lại”.
“Bây giờ các dấu hiệu sinh tồn của anh ấy đã về mức bình thường, chắc không lâu nữa sẽ hồi phục thôi”.
Ngải Lâm cũng là chuyên gia trong lĩnh vực y học, máy móc kiểm tra dấu hiệu sinh tồn của Mã Siêu là do cô ấy tự tay xếp đặt, đương nhiên cô ấy cũng biết Phùng Tiểu Uyển không lừa mọi người, mà đúng thế thật.
Nửa năm trước, các dấu hiệu sinh tồn của Mã Siêu đều dưới mức bình thường, nhưng hôm nay thì đã về mức bình thường rồi.
Hơn nữa, Dương Thanh vừa đặt Dạ Hoa Châu lên người Mã Siêu mà anh ta đã phản ứng mạnh như thế, nếu tiếp tục thế này, chắc chắn Mã Siêu có thể tỉnh lại.
“Được rồi, mọi người giải tán đi!”
Dương Thanh nhìn quanh, nói.
Trong phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn Ngải Lâm và bé Tĩnh An, những người khác đều rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng khách của biệt thự, Dương Thanh ngồi xuống sofa, những người khác ngồi bên cạnh.
Có Phùng Tiểu Uyển, Hoài Lam, Phùng Giai Di và anh em nhà họ Tống.
Dương Thanh chợt hỏi: “Tiểu Uyển, em áng chừng bao lâu nữa Mã Siêu sẽ tỉnh lại?”
Phùng Tiểu Uyển thoáng im lặng rồi lắc đầu: “Em cũng không rõ tác dụng của Dạ Hoa Châu, không thể nói chính xác khi nào anh Siêu sẽ tỉnh lại, nhưng có thể khẳng định, chắc chắn anh ấy sẽ tỉnh trong mấy ngày tới”.
Dương Thanh gật đầu, Mã Siêu đã hôn mê nửa năm mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hôm nay vừa đặt Dạ Hoa Châu lên người anh ta, các dấu hiệu sinh tồn của anh ta đã khôi phục đến mức bình thường, chắc chẳng mấy nữa sẽ tỉnh lại.
Rốt cuộc anh cũng bớt lo.
Dương Thanh lại nhìn về phía Tống Tả và Tống Hữu bên cạnh, hỏi: “Vết thương của tiền bối Tả và tiền bối Hữu sao rồi?”
Phùng Tiểu Uyển lập tức áy náy nhìn hai người, rồi nhìn về phía Dương Thanh: “Vết thương của hai ông rất nặng, có lẽ không thể quay về trạng thái đỉnh cao trong thời gian ngắn, theo tình hình bây giờ, họ cần ít nhất nửa năm để khôi phục trạng thái đỉnh cao”.
“Ông Tả, ông Hữu, cháu xin lỗi, cháu không thể giúp hai ông quay về trạng thái ban đầu ngay”.
Thấy thế, Tống Tả và Tống Hữu vội nói: “Cháu nói quá rồi, nếu không có cháu, có lẽ nửa đời còn lại của hai ông đã hỏng hắn, cháu có thể chữa khỏi cho hai ông, còn giúp hai ông quay về trạng thái đỉnh cao trong nửa năm nữa, hai ông đã cảm kích lắm rồi”.
Dương Thanh lấy một cái bình sứ trắng ra, đưa cho Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, đây là đan dược mà anh đạt được ở phủ Hoài Thành lúc trước, có thể tăng cảnh giới của cao thủ Siêu Phàm Cảnh lên mà không hề có tác dụng phụ, em xem thử xem, nếu không có vấn đề gì thì để hai vị tiền bối dùng!”
Tống Tả và Tống Hữu bị thương nặng, còn bị mất tu vi vì đã chạy tới Hoài Thành hái thuốc để chữa trị cho Mã Siêu, sau đó bị người của Dược Vương Cốc đuổi giết.
Đương nhiên Dương Thanh sẽ không đối xử tệ bạc với họ.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, hai anh em nhà họ Tống giật mình, Tống Tả vội nói: “Cậu Thanh, đan dược này quá quý giá, nếu cho chúng tôi uống thì đúng là lãng phí, cậu cứ giữ lại dùng đi, chúng tôi không vội”.
Dương Thanh nói: “Tiền bối không cần nói nhiều nữa, hai người đi tìm thuốc cho anh em của tôi nên mới bị người của Dược Vương Cốc hủy tu vi, chỉ là hai viên thuốc thôi mà”.
Nghe thấy thế, anh em nhà họ Tống đều có vẻ cảm động, không nói thêm gì nữa.
Phùng Tiểu Uyển vội lấy đan dược ra, bỗng kích động nói: “Đây là Phá Kính Đan! Sau khi uống nó, cao thủ dưới Siêu Phàm Ngũ Cảnh có thể tăng một cảnh giới, cho dù đã vượt qua Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nếu tích lũy đủ thì cũng có thể đột phá một cảnh giới sau khi uống viên thuốc này”.
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, anh em nhà họ Tống càng thêm kinh hãi.
Họ biết trên đời có rất nhiều thứ kỳ lạ, nhưng không ngờ trong một viên thuốc lại chứa đựng năng lượng lớn đến thế.
Dương Thanh nói: “Tiền bối Tả tiền bối Hữu, hai người uống luôn đi!”
Anh còn rất nhiều chuyện phải làm, nếu có thể giúp cảnh giới của hai anh em họ tăng lên thì cũng có tác dụng lớn với anh.
Sau khi Mã Siêu tỉnh lại, anh còn phải đi tìm Tần Thanh Tâm, bây giờ Tần Y đã trở thành người của Thánh Cung, còn đám người Tần Thanh Tâm thì sao? Họ đang ở nơi nào? Có khỏe không thế?
Dương Thanh cũng nhìn về phía Mã Siêu, thấy ngón tay Mã Siêu đang cử động, ai cũng có vẻ kích động.
Phùng Tiểu Uyển vội nói: “Chị Lâm, chị mau gọi anh Siêu, để anh ấy nghe thấy giọng nói quen thuộc đi”.
Lúc này Ngải Lâm mới hoàn hồn, rảo bước đến trước giường bệnh Mã Siêu, nắm chặt tay Mã Siêu, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Mã Siêu, là em - Ngải Lâm đây, anh nghe thấy giọng em đúng không? Anh mau tỉnh lại đi, bé Tĩnh An - con chúng ta đã chào đời rồi, mấy ngày nữa thằng bé sẽ được chín tháng, em xin anh mau tỉnh lại được không?”
“Đúng rồi, Tĩnh An biết gọi bố rồi đấy”.
Cô ấy nói rồi vội đón lấy bé Tĩnh An từ tay Phùng Tiểu Uyển, bước đến trước giường bệnh của Mã Siêu, nói với bé Tĩnh An: “Tĩnh An, đây là bố con, con mau gọi bố đi nào”.
Bé Tĩnh An chớp mắt, nhìn bố đang nằm trên giường bệnh, trong khoảng thời gian này, Ngải Lâm luôn để bé Tĩnh An ở bên Mã Siêu với mình, ngày nào cũng dạy thằng bé gọi bố.
Tuy Bé Tĩnh An mới được chín tháng nhưng đã biết gọi bố, thằng bé nhìn Mã Siêu một lúc lâu rồi bập bẹ gọi: “Bố! Bố! Bố!”
Lúc này, Mã Siêu trên giường bệnh bỗng cử động ngón tay, ở khóe mắt còn có nước mắt chảy xuống.
Phùng Tiểu Uyển đang theo dõi các dấu hiệu sinh tồn của Mã Siêu lập tức mừng rỡ, vội nói: “Dấu hiệu sinh tồn của anh Siêu ngày càng mạnh, chị Lâm, hai người mau nói chuyện với anh ấy, anh Siêu sắp tỉnh lại rồi”.
Ngải Lâm cũng mừng phát khóc, để bé Tĩnh An ngồi cạnh Mã Siêu, đặt tay bé Tĩnh An vào tay Mã Siêu, còn tay cô ấy thì nắm lấy tay bé Tĩnh An, tay ba người để cùng một chỗ.
Ngải Lâm nghẹn ngào nói: “Mã Siêu, anh thấy gì không? Tay bé Tĩnh An đang nằm trong tay anh đấy, thằng bé là con anh, anh đã hôn mê nửa năm rồi, bé Tĩnh An sắp tròn một tuổi, chắc chắn anh không muốn bỏ lỡ sinh nhật đầu tiên của bé Tĩnh An đúng không? Anh mau tỉnh lại, được không thế?”
“Bố! Bố ơi!”
...
Hình như bé Tĩnh An cũng cảm nhận được hơi thở của bố, liên tục gọi “bố”.
Mấy cô gái trong phòng lặng lẽ rơi lệ.
Khi bé Tĩnh An mới được ba tháng, Mã Siêu đã chìm vào hôn mê, bây giờ sáu tháng rồi, Mã Siêu vẫn chưa tỉnh lại.
Dương Thanh kích động nhìn Mã Siêu đang nằm trên giường bệnh, cũng thấy rất khó chịu.
Phùng Tiểu Uyển vẫn đang không ngừng trị liệu cho Mã Siêu, định giúp Mã Siêu tỉnh lại nhân cơ hội này.
Nhưng khoảng một tiếng sau, bé Tĩnh An đã ngủ thiếp đi mà Mã Siêu vẫn không thể mở mắt, một ngón tay có thể cử động lại để im, như đã quay về trạng thái lúc trước.
Phùng Tiểu Uyển giải thích: “Mọi người yên tâm, anh Siêu đã có phản ứng, nhưng do hôn mê lâu quá, tố chất cơ thể quá kém nên phải một thời gian nữa, anh ấy mới hoàn toàn tỉnh lại”.
“Bây giờ các dấu hiệu sinh tồn của anh ấy đã về mức bình thường, chắc không lâu nữa sẽ hồi phục thôi”.
Ngải Lâm cũng là chuyên gia trong lĩnh vực y học, máy móc kiểm tra dấu hiệu sinh tồn của Mã Siêu là do cô ấy tự tay xếp đặt, đương nhiên cô ấy cũng biết Phùng Tiểu Uyển không lừa mọi người, mà đúng thế thật.
Nửa năm trước, các dấu hiệu sinh tồn của Mã Siêu đều dưới mức bình thường, nhưng hôm nay thì đã về mức bình thường rồi.
Hơn nữa, Dương Thanh vừa đặt Dạ Hoa Châu lên người Mã Siêu mà anh ta đã phản ứng mạnh như thế, nếu tiếp tục thế này, chắc chắn Mã Siêu có thể tỉnh lại.
“Được rồi, mọi người giải tán đi!”
Dương Thanh nhìn quanh, nói.
Trong phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn Ngải Lâm và bé Tĩnh An, những người khác đều rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng khách của biệt thự, Dương Thanh ngồi xuống sofa, những người khác ngồi bên cạnh.
Có Phùng Tiểu Uyển, Hoài Lam, Phùng Giai Di và anh em nhà họ Tống.
Dương Thanh chợt hỏi: “Tiểu Uyển, em áng chừng bao lâu nữa Mã Siêu sẽ tỉnh lại?”
Phùng Tiểu Uyển thoáng im lặng rồi lắc đầu: “Em cũng không rõ tác dụng của Dạ Hoa Châu, không thể nói chính xác khi nào anh Siêu sẽ tỉnh lại, nhưng có thể khẳng định, chắc chắn anh ấy sẽ tỉnh trong mấy ngày tới”.
Dương Thanh gật đầu, Mã Siêu đã hôn mê nửa năm mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hôm nay vừa đặt Dạ Hoa Châu lên người anh ta, các dấu hiệu sinh tồn của anh ta đã khôi phục đến mức bình thường, chắc chẳng mấy nữa sẽ tỉnh lại.
Rốt cuộc anh cũng bớt lo.
Dương Thanh lại nhìn về phía Tống Tả và Tống Hữu bên cạnh, hỏi: “Vết thương của tiền bối Tả và tiền bối Hữu sao rồi?”
Phùng Tiểu Uyển lập tức áy náy nhìn hai người, rồi nhìn về phía Dương Thanh: “Vết thương của hai ông rất nặng, có lẽ không thể quay về trạng thái đỉnh cao trong thời gian ngắn, theo tình hình bây giờ, họ cần ít nhất nửa năm để khôi phục trạng thái đỉnh cao”.
“Ông Tả, ông Hữu, cháu xin lỗi, cháu không thể giúp hai ông quay về trạng thái ban đầu ngay”.
Thấy thế, Tống Tả và Tống Hữu vội nói: “Cháu nói quá rồi, nếu không có cháu, có lẽ nửa đời còn lại của hai ông đã hỏng hắn, cháu có thể chữa khỏi cho hai ông, còn giúp hai ông quay về trạng thái đỉnh cao trong nửa năm nữa, hai ông đã cảm kích lắm rồi”.
Dương Thanh lấy một cái bình sứ trắng ra, đưa cho Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, đây là đan dược mà anh đạt được ở phủ Hoài Thành lúc trước, có thể tăng cảnh giới của cao thủ Siêu Phàm Cảnh lên mà không hề có tác dụng phụ, em xem thử xem, nếu không có vấn đề gì thì để hai vị tiền bối dùng!”
Tống Tả và Tống Hữu bị thương nặng, còn bị mất tu vi vì đã chạy tới Hoài Thành hái thuốc để chữa trị cho Mã Siêu, sau đó bị người của Dược Vương Cốc đuổi giết.
Đương nhiên Dương Thanh sẽ không đối xử tệ bạc với họ.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, hai anh em nhà họ Tống giật mình, Tống Tả vội nói: “Cậu Thanh, đan dược này quá quý giá, nếu cho chúng tôi uống thì đúng là lãng phí, cậu cứ giữ lại dùng đi, chúng tôi không vội”.
Dương Thanh nói: “Tiền bối không cần nói nhiều nữa, hai người đi tìm thuốc cho anh em của tôi nên mới bị người của Dược Vương Cốc hủy tu vi, chỉ là hai viên thuốc thôi mà”.
Nghe thấy thế, anh em nhà họ Tống đều có vẻ cảm động, không nói thêm gì nữa.
Phùng Tiểu Uyển vội lấy đan dược ra, bỗng kích động nói: “Đây là Phá Kính Đan! Sau khi uống nó, cao thủ dưới Siêu Phàm Ngũ Cảnh có thể tăng một cảnh giới, cho dù đã vượt qua Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nếu tích lũy đủ thì cũng có thể đột phá một cảnh giới sau khi uống viên thuốc này”.
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, anh em nhà họ Tống càng thêm kinh hãi.
Họ biết trên đời có rất nhiều thứ kỳ lạ, nhưng không ngờ trong một viên thuốc lại chứa đựng năng lượng lớn đến thế.
Dương Thanh nói: “Tiền bối Tả tiền bối Hữu, hai người uống luôn đi!”
Anh còn rất nhiều chuyện phải làm, nếu có thể giúp cảnh giới của hai anh em họ tăng lên thì cũng có tác dụng lớn với anh.
Sau khi Mã Siêu tỉnh lại, anh còn phải đi tìm Tần Thanh Tâm, bây giờ Tần Y đã trở thành người của Thánh Cung, còn đám người Tần Thanh Tâm thì sao? Họ đang ở nơi nào? Có khỏe không thế?