Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1812: Vừa cử động
Từng giây từng phút trôi đi, Tần Y vẫn đang đau đớn, còn đạo sĩ áo vải thì đứng cạnh, liên tục thuyết phục Tần Y đừng nghĩ linh tinh nữa, cơn đau sẽ biến mất ngay.
Khoảng mười phút sau, Tần Y mới đỡ hơn, cô ta nằm dưới đất, thở hổn hển, mặt trắng bệch, người đầm đìa mồ hôi.
“Y, em sao rồi?”
Dương Thanh vội lo lắng đến gần, lấy một viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển để lại ra, định đút cho Tần Y.
Nhưng đúng lúc anh định đút viên thuốc vào miệng Tần Y, ánh sáng lạnh lẽo bỗng lóe lên, Tần Y cầm dao găm, thẳng thừng đâm vào cổ Dương Thanh.
Dương Thanh biến sắc, vội lùi lại.
“Phập!”
Nhưng anh vẫn rụt tay về chậm, bị Tần Y đâm trúng, để lại một vết máu, may mà vết thương không sâu, Dương Thanh né nhanh nên dao găm chỉ rạch được một đường.
Dương Thanh lùi về sau mấy bước, nhìn về phía Tần Y với vẻ mặt phức tạp: “Y à! Em quên anh thật rồi ư?”
Tần Y thờ ơ nhìn Dương Thanh, lạnh lùng nói: “Tôi là thánh nữ Thánh Cung, sống ở Thánh Cung từ nhỏ, anh đừng nói xằng nói bậy nữa!”
Nghe thấy Tần Y nói thế, cõi lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống, Tần Y vẫn không thể nhớ lại ư?
Đạo sĩ áo vải phá lên cười: “Thánh nữ nói không sai, cô đã sống ở Thánh Cung từ nhỏ, tên này vô cùng xảo quyệt, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn vì mạng sống, cậu ta cố tình nói thế để khiến cô đau đớn thôi”.
“Thánh nữ, tôi và cô bắt tay với nhau để giết Dương Thanh đi, nhiệm vụ lần này cũng xem như hoàn thành”.
Tần Y nhíu mày, lạnh lùng nhìn đạo sĩ áo vải rồi im lặng quay người rời đi.
Đạo sĩ áo vải thoáng sửng sốt, lập tức phản ứng lại, chắc chắn hồi nãy Tần Y đã tiêu hao quá nhiều, bây giờ vô cùng suy yếu nên mới chọn rời đi.
Nghĩ tới đây, đạo sĩ áo vải lạnh lùng nhìn Dương Thanh, mở miệng nói: “Chỉ cần cậu chưa chết, Thánh Cung sẽ không ngừng đuổi giết cậu, tạm biệt!”
Đạo sĩ áo vải nói rồi cũng quay người rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Dương Thanh.
Dương Thanh lảo đảo lùi về sau mấy bước rồi mới đứng vững, sắc mặt trắng bệch.
Trước đó khi đánh với đạo sĩ áo vải, anh đã tiêu hao quá nhiều, bụng bị Tần Y đâm trúng, tuy vết thương không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng bụng cũng bị rách.
Dương Thanh cúi đầu nhìn vết thương trên bụng mình, lẩm bẩm: “Xem ra phải tĩnh dưỡng mấy ngày rồi mới đi được”.
Anh cũng không về Mục phủ, mà tìm một khách sạn ở sân bay quốc tế Thiện Thành.
Sau khi đưa Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đến Yến Đô, cao thủ do kiếm khách Ảnh Tử sắp xếp mới rời đi.
Phùng Tiểu Uyển gọi điện cho Dương Thanh trước tiên, Dương Thanh nói: “Anh bị lỡ chuyến bay cuối ngày hôm nay, mai anh sẽ về!”
Sau khi nghỉ một mình ở khách sạn một ngày, vết thương của anh đã hồi phục hơn nửa, kim sang dược do Phùng Tiểu Uyển để lại có tác dụng chữa lành vết thương rất tốt.
Việc tu luyện Chiến Thần Quyết cũng có tác dụng hồi phục vết thương rất mạnh, chỉ sau một tối, vết thương ngoài da của Dương Thanh đã gần như khỏi hẳn.
Trưa hôm sau, Dương Thanh lên chuyến bay về Yến Đô.
Dương Thanh ngủ một giấc, khi anh dậy, loa trên máy bay đang thông báo máy bay sắp hạ cánh.
Lại đặt chân lên mảnh đất Yến Đô, Dương Thanh bỗng cảm thấy không khí cũng ngọt ngào.
Sau khi xuống máy bay, Dương Thanh đến dinh thự Vân Phong trước tiên.
“Anh Thanh!”
Thấy Dương Thanh về, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam vội ra đón.
Mắt hai cô gái đều sưng đỏ, còn có quầng thâm rất rõ, rõ ràng đêm qua ngủ không ngon.
Thấy ánh mắt lo lắng của hai cô gái, Dương Thanh hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng hôm qua, khi anh bảo họ rằng hôm nay mới về, họ đã nhận ra có lẽ Dương Thanh đã bị thương.
Dương Thanh nhìn vẻ mặt lo lắng của hai cô gái, mỉm cười: “Cứ yên tâm, anh không sao”.
Phùng Tiểu Uyển không nói gì, bước đến trước mặt Dương Thanh, đặt năm ngón tay lên cổ tay Dương Thanh. Cô ta nhanh chóng nhíu mày, lập tức kéo áo anh lên, trông thấy một lớp băng gạc xấu xí trên bụng Dương Thanh.
Máu tươi đã nhuộm đỏ vải trắng, Dương Thanh lập tức ngượng ngùng, anh vừa mới nói mình không sao, kết quả chưa gì đã bị Phùng Tiểu Uyển vạch trần rồi.
Trong phòng không chỉ có Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam, còn có Ngải Lâm, Phùng Giai Di và hai anh em Tống Tả, Tống Hữu.
Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng băng bó lại vết thương cho Dương Thanh, Dương Thanh nhìn những người trong phòng, cười nói: “Cứ yên tâm, tôi không sao”.
Anh nói rồi nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Bây giờ Mã Siêu thế nào rồi?”
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói với vẻ tự trách: “Anh Thanh, rất xin lỗi, em đã cố gắng hết sức, nhưng không thể giúp anh Mã Siêu tỉnh lại”.
Ngải Lâm cũng có vẻ bi thương, còn đang bế bé Tĩnh An - con của cô ấy và Mã Siêu.
Dương Thanh tới phòng bệnh của Mã Siêu, nhìn Mã Siêu vẫn hôn mê, nét mặt hết sức nghiêm nghị.
Đã mấy tháng kể từ khi Mã Siêu chìm vào hôn mê ở Hoàng tộc họ Phùng, nhưng anh ta vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ngay cả Phùng Tiểu Uyển cũng bó tay, chẳng lẽ… Mã Siêu sẽ hôn mê mãi à?
Lúc này, Mã Siêu đang nằm im trên giường bệnh, nét mặt rất bình thản, nếu không có nhịp tim và hơi thở, trông anh ta chẳng khác gì cái xác.
“Anh Thanh, Dạ Hoa Châu!”
Đúng lúc này, Hoài Lam chợt nói: “Dạ Hoa Châu có tác dụng tẩm bổ linh hồn, không chừng sẽ có hiệu quả với anh ấy”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh bỗng nhớ ra, lúc trước khi ở Hoài Thành, chính Hoài Lam đã bày mưu để lấy được một viên Dạ Hoa Châu từ đồ đệ của cốc chủ Dược Vương Cốc, khi ấy Hoài Lam cũng nói Dạ Hoa Châu có tác dụng tẩm bổ linh hồn.
Mã Siêu cứ hôn mê mãi, có lẽ là vì Thị Huyết Châu trong người đang lấn át linh hồn của anh ta, nên anh ta không thể tỉnh lại.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh vội lấy Dạ Hoa Châu ra, nhìn về phía Hoài Lam: “Dùng hạt châu này kiểu gì?”
Hoài Lam nói: “Tôi nhớ Từ Hoa luôn cầm theo hạt châu này, anh Thanh cứ thử đặt nó lên chỗ trái tim anh ấy xem sao”.
Dương Thanh vội đặt Dạ Hoa Châu lên vị trí trái tim Mã Siêu, Ngải Lâm nhìn chằm chằm vào Mã Siêu với vẻ mong chờ và đôi mắt đỏ hoe, chỉ sợ bỏ qua dấu hiệu cho thấy Mã Siêu tỉnh lại.
Nhưng khoảng mười phút sau, Mã Siêu vẫn không có phản ứng gì.
Hoài Lam an ủi: “Chắc do thời gian quá ngắn nên chưa có phản ứng”.
Dương Thanh gật đầu, nhìn về phía Ngải Lâm: “Chị Lâm, chị cứ yên tâm, chắc chắn Mã Siêu sẽ tỉnh lại”.
“Cử động! Anh ấy cử động rồi kìa!”
Đúng lúc này, Hoài Lam bỗng thốt lên: “Tôi vừa thấy anh ấy cử động!”
Khoảng mười phút sau, Tần Y mới đỡ hơn, cô ta nằm dưới đất, thở hổn hển, mặt trắng bệch, người đầm đìa mồ hôi.
“Y, em sao rồi?”
Dương Thanh vội lo lắng đến gần, lấy một viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển để lại ra, định đút cho Tần Y.
Nhưng đúng lúc anh định đút viên thuốc vào miệng Tần Y, ánh sáng lạnh lẽo bỗng lóe lên, Tần Y cầm dao găm, thẳng thừng đâm vào cổ Dương Thanh.
Dương Thanh biến sắc, vội lùi lại.
“Phập!”
Nhưng anh vẫn rụt tay về chậm, bị Tần Y đâm trúng, để lại một vết máu, may mà vết thương không sâu, Dương Thanh né nhanh nên dao găm chỉ rạch được một đường.
Dương Thanh lùi về sau mấy bước, nhìn về phía Tần Y với vẻ mặt phức tạp: “Y à! Em quên anh thật rồi ư?”
Tần Y thờ ơ nhìn Dương Thanh, lạnh lùng nói: “Tôi là thánh nữ Thánh Cung, sống ở Thánh Cung từ nhỏ, anh đừng nói xằng nói bậy nữa!”
Nghe thấy Tần Y nói thế, cõi lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống, Tần Y vẫn không thể nhớ lại ư?
Đạo sĩ áo vải phá lên cười: “Thánh nữ nói không sai, cô đã sống ở Thánh Cung từ nhỏ, tên này vô cùng xảo quyệt, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn vì mạng sống, cậu ta cố tình nói thế để khiến cô đau đớn thôi”.
“Thánh nữ, tôi và cô bắt tay với nhau để giết Dương Thanh đi, nhiệm vụ lần này cũng xem như hoàn thành”.
Tần Y nhíu mày, lạnh lùng nhìn đạo sĩ áo vải rồi im lặng quay người rời đi.
Đạo sĩ áo vải thoáng sửng sốt, lập tức phản ứng lại, chắc chắn hồi nãy Tần Y đã tiêu hao quá nhiều, bây giờ vô cùng suy yếu nên mới chọn rời đi.
Nghĩ tới đây, đạo sĩ áo vải lạnh lùng nhìn Dương Thanh, mở miệng nói: “Chỉ cần cậu chưa chết, Thánh Cung sẽ không ngừng đuổi giết cậu, tạm biệt!”
Đạo sĩ áo vải nói rồi cũng quay người rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Dương Thanh.
Dương Thanh lảo đảo lùi về sau mấy bước rồi mới đứng vững, sắc mặt trắng bệch.
Trước đó khi đánh với đạo sĩ áo vải, anh đã tiêu hao quá nhiều, bụng bị Tần Y đâm trúng, tuy vết thương không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng bụng cũng bị rách.
Dương Thanh cúi đầu nhìn vết thương trên bụng mình, lẩm bẩm: “Xem ra phải tĩnh dưỡng mấy ngày rồi mới đi được”.
Anh cũng không về Mục phủ, mà tìm một khách sạn ở sân bay quốc tế Thiện Thành.
Sau khi đưa Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đến Yến Đô, cao thủ do kiếm khách Ảnh Tử sắp xếp mới rời đi.
Phùng Tiểu Uyển gọi điện cho Dương Thanh trước tiên, Dương Thanh nói: “Anh bị lỡ chuyến bay cuối ngày hôm nay, mai anh sẽ về!”
Sau khi nghỉ một mình ở khách sạn một ngày, vết thương của anh đã hồi phục hơn nửa, kim sang dược do Phùng Tiểu Uyển để lại có tác dụng chữa lành vết thương rất tốt.
Việc tu luyện Chiến Thần Quyết cũng có tác dụng hồi phục vết thương rất mạnh, chỉ sau một tối, vết thương ngoài da của Dương Thanh đã gần như khỏi hẳn.
Trưa hôm sau, Dương Thanh lên chuyến bay về Yến Đô.
Dương Thanh ngủ một giấc, khi anh dậy, loa trên máy bay đang thông báo máy bay sắp hạ cánh.
Lại đặt chân lên mảnh đất Yến Đô, Dương Thanh bỗng cảm thấy không khí cũng ngọt ngào.
Sau khi xuống máy bay, Dương Thanh đến dinh thự Vân Phong trước tiên.
“Anh Thanh!”
Thấy Dương Thanh về, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam vội ra đón.
Mắt hai cô gái đều sưng đỏ, còn có quầng thâm rất rõ, rõ ràng đêm qua ngủ không ngon.
Thấy ánh mắt lo lắng của hai cô gái, Dương Thanh hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng hôm qua, khi anh bảo họ rằng hôm nay mới về, họ đã nhận ra có lẽ Dương Thanh đã bị thương.
Dương Thanh nhìn vẻ mặt lo lắng của hai cô gái, mỉm cười: “Cứ yên tâm, anh không sao”.
Phùng Tiểu Uyển không nói gì, bước đến trước mặt Dương Thanh, đặt năm ngón tay lên cổ tay Dương Thanh. Cô ta nhanh chóng nhíu mày, lập tức kéo áo anh lên, trông thấy một lớp băng gạc xấu xí trên bụng Dương Thanh.
Máu tươi đã nhuộm đỏ vải trắng, Dương Thanh lập tức ngượng ngùng, anh vừa mới nói mình không sao, kết quả chưa gì đã bị Phùng Tiểu Uyển vạch trần rồi.
Trong phòng không chỉ có Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam, còn có Ngải Lâm, Phùng Giai Di và hai anh em Tống Tả, Tống Hữu.
Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng băng bó lại vết thương cho Dương Thanh, Dương Thanh nhìn những người trong phòng, cười nói: “Cứ yên tâm, tôi không sao”.
Anh nói rồi nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Bây giờ Mã Siêu thế nào rồi?”
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói với vẻ tự trách: “Anh Thanh, rất xin lỗi, em đã cố gắng hết sức, nhưng không thể giúp anh Mã Siêu tỉnh lại”.
Ngải Lâm cũng có vẻ bi thương, còn đang bế bé Tĩnh An - con của cô ấy và Mã Siêu.
Dương Thanh tới phòng bệnh của Mã Siêu, nhìn Mã Siêu vẫn hôn mê, nét mặt hết sức nghiêm nghị.
Đã mấy tháng kể từ khi Mã Siêu chìm vào hôn mê ở Hoàng tộc họ Phùng, nhưng anh ta vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ngay cả Phùng Tiểu Uyển cũng bó tay, chẳng lẽ… Mã Siêu sẽ hôn mê mãi à?
Lúc này, Mã Siêu đang nằm im trên giường bệnh, nét mặt rất bình thản, nếu không có nhịp tim và hơi thở, trông anh ta chẳng khác gì cái xác.
“Anh Thanh, Dạ Hoa Châu!”
Đúng lúc này, Hoài Lam chợt nói: “Dạ Hoa Châu có tác dụng tẩm bổ linh hồn, không chừng sẽ có hiệu quả với anh ấy”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh bỗng nhớ ra, lúc trước khi ở Hoài Thành, chính Hoài Lam đã bày mưu để lấy được một viên Dạ Hoa Châu từ đồ đệ của cốc chủ Dược Vương Cốc, khi ấy Hoài Lam cũng nói Dạ Hoa Châu có tác dụng tẩm bổ linh hồn.
Mã Siêu cứ hôn mê mãi, có lẽ là vì Thị Huyết Châu trong người đang lấn át linh hồn của anh ta, nên anh ta không thể tỉnh lại.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh vội lấy Dạ Hoa Châu ra, nhìn về phía Hoài Lam: “Dùng hạt châu này kiểu gì?”
Hoài Lam nói: “Tôi nhớ Từ Hoa luôn cầm theo hạt châu này, anh Thanh cứ thử đặt nó lên chỗ trái tim anh ấy xem sao”.
Dương Thanh vội đặt Dạ Hoa Châu lên vị trí trái tim Mã Siêu, Ngải Lâm nhìn chằm chằm vào Mã Siêu với vẻ mong chờ và đôi mắt đỏ hoe, chỉ sợ bỏ qua dấu hiệu cho thấy Mã Siêu tỉnh lại.
Nhưng khoảng mười phút sau, Mã Siêu vẫn không có phản ứng gì.
Hoài Lam an ủi: “Chắc do thời gian quá ngắn nên chưa có phản ứng”.
Dương Thanh gật đầu, nhìn về phía Ngải Lâm: “Chị Lâm, chị cứ yên tâm, chắc chắn Mã Siêu sẽ tỉnh lại”.
“Cử động! Anh ấy cử động rồi kìa!”
Đúng lúc này, Hoài Lam bỗng thốt lên: “Tôi vừa thấy anh ấy cử động!”