Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1808: Trận đấu giữa kẻ mạnh
Không ai ngờ Dương Thanh lại từ chối gia nhập Thánh Cung.
Lúc này, quanh người đạo sĩ áo vải tràn ngập sát khí, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Nếu vậy, bây giờ tôi sẽ tiễn cậu lên đường!”
Dương Thanh cười lạnh: “Muốn giết tôi á? Cứ tới đây đi!”
Sau khi anh nói xong, khí thế cuồng bạo cũng bùng nổ từ người anh.
Chiến Thần Quyết vận chuyển trong người anh, huyết mạch cuồng hóa được kích hoạt, cộng thêm dao găm linh khí, khí thế của anh lập tức tăng vọt.
Anh chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng khí thế lại sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, có xu hướng đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Những cao thủ đang đứng xem xung quanh đều sững sờ, họ đến vì dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, đương nhiên cũng đã tìm hiểu về anh.
Họ biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng chưa bao giờ thấy Dương Thanh chiến đấu hết, nên họ cứ nghĩ người ngoài đã thổi phồng thực lực của Dương Thanh.
Nhưng bây giờ, trận chiến còn chưa bắt đầu, họ đã cảm nhận được khí thế đáng sợ của Dương Thanh, trong vô số cao thủ ở đây, có lẽ chỉ mình đạo sĩ áo vải có khả năng đánh bại anh, về phần những người khác, cho dù hợp sức thì cũng không thắng Dương Thanh được.
“Không hổ là thanh niên được cung chủ khen ngợi, đúng là rất mạnh”.
Đạo sĩ áo vải không hề che giấu sự tán thưởng với Dương Thanh, lão ta híp mắt: “Để tôi xem thử cậu mạnh tới mức nào”.
Sau khi dứt lời, đạo sĩ áo vải đã lao đến chỗ Dương Thanh, lão ta không hề chủ quan, chỉ với khí thế mà Dương Thanh phóng ra đã đủ để lão ta dốc toàn lực đối phó rồi.
Thấy đối phương sắp xông tới, Dương Thanh cũng bất chợt hành động, tốc độ không hề thua kém đạo sĩ áo vải, gần như trong nháy mắt, hai người đã xông tới trước mặt nhau.
Đạo sĩ áo vải đánh vào đầu Dương Thanh.
Thấy cảnh tượng này, các cao thủ đang vây xem đều giật mình.
“Kim Cương chưởng!”
Có người hoảng sợ nói.
Đòn tấn công mạnh nhất của đạo sĩ áo vải chính là Kim Cương chưởng, bây giờ trận chiến giữa hai người mới bắt đầu, đạo sĩ áo vải đã dùng chiêu mạnh nhất, chẳng phải là đang định đánh nhanh thắng nhanh ư?
Với chiêu này của đạo sĩ áo vải, có lẽ ngay cả cao thủ mới bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng phải né đi nhỉ?
Có người kinh ngạc nói: “Chiêu này sẽ phân rõ thắng thua à?”
Đúng lúc đòn tấn công của đạo sĩ áo vải sắp giáng xuống, trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc này, ánh mắt Dương Thanh bỗng trở nên lạnh lẽo, anh giậm mạnh chân, ngay sau đó hơi nhích sang bên cạnh.
“Vù!”
Kim Cương chưởng của đạo sĩ áo vải phát ra tiếng xé gió, lướt qua tóc anh.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một tiếng động rất lớn vang lên, trên mặt đất chỗ Dương Thanh vừa đứng xuất hiện một dấu tay lớn, bụi bay mù mịt.
Ôi!
Những người đang đứng xem đều không nhịn được mà xuýt xoa.
Đây chính là chiêu mạnh nhất của đạo sĩ áo vải à?
Chỉ khí thế thôi đã để lại dấu tay trên đất rồi, nếu hồi nãy lão ta đánh trúng đầu Dương Thanh, Dương Thanh còn đường sống chắc?
Dương Thanh nhìn dấu tay trên mặt đất, sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên, thực lực của đạo sĩ áo vải đã nằm ngoài dự đoán của anh, cho dù bảo đạo sĩ áo vải là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ thì cũng không đủ.
Nếu Kim Cương chưởng của đạo sĩ áo vải đánh trúng người anh thật, anh cũng sẽ bị thương không nhẹ.
Rõ ràng đạo sĩ áo vải cũng không nghĩ sẽ giết được Dương Thanh chỉ với một đòn này, sau khi đánh hụt, người lão ta nhoáng lên, lại tung thêm một đòn Kim Cương chưởng về phía Dương Thanh.
Với tư cách là cao thủ đỉnh cao của Thánh Cung, tuy thực lực không bằng tám vị tướng của Thánh Cung, nhưng lão ta cũng rất gần với họ, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng không dám khinh thường lão ta.
Huống hồ lão ta đang đối mặt với một bề dưới chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, tuy biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng đạo sĩ áo vải vẫn tự tin mình sẽ thắng.
Dương Thanh đã né một lần, né nữa không phải tính cách của anh.
Thấy Kim Cương chưởng của đạo sĩ áo vải sắp giáng xuống, lần này Dương Thanh không trốn nữa mà vung dao găm linh khí lên.
Khi đối đầu với đạo sĩ áo vải, Dương Thanh không có cơ hội giữ lại thực lực, cho dù anh dốc toàn lực, chỉ cần hơi bất cẩn, có lẽ cũng sẽ bị đối phương đánh trọng thương.
“Hừ!”
Đạo sĩ áo vải hừ lạnh, cũng không ngừng việc tấn công chỉ vì Dương Thanh đã lấy dao găm linh khí ra, lão ta vẫn đánh vào ngực Dương Thanh.
Ngay sau đó, dao găm linh khí đã chạm vào bàn tay của đạo sĩ áo vải, điều khiến Dương Thanh khiếp sợ chính là, dao găm linh khí không thể rạch rách tay lão ta.
Nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra manh mối, tay phải của đạo sĩ áo vải đeo một cái bao tay, rõ ràng dao găm linh khí không thể rạch rách tay đối phương cũng vì bao tay này.
“Bao tay linh khí!”
Có người hoảng sợ nói.
“Rầm!”
Ngay sau đó, đạo sĩ áo vải đã đánh trúng ngực Dương Thanh, Dương Thanh bị đánh bay mười mấy mét.
Anh còn chưa đứng vững, đạo sĩ áo vải lại lao đến chỗ anh.
Dương Thanh nhíu mày, không để tâm đến cơn đau từ một chưởng kia, bỗng giậm chân, chủ động lao tới chỗ đạo sĩ áo vải.
Đòn tấn công của đạo sĩ áo vải giáng xuống, dao găm linh khí trong tay Dương Thanh rạch vào lòng bàn tay đạo sĩ áo vải, dao găm linh khí và bao tay linh khí va vào nhau.
Hai người đều lùi bảy, tám bước rồi mới ngừng.
Những người đang đứng xem đều không dám thở mạnh, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi, cuộc chiến giữa hai người này đúng là đã mắt.
Nhưng họ không ngờ đạo sĩ áo vải lại dùng bao tay linh khí.
Dương Thanh lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm vào đạo sĩ áo vải, đề phòng đối phương bất chợt tấn công.
Đạo sĩ áo vải chợt nói: “Tôi có thể phá lệ, mời cậu thêm lần nữa, chỉ cần cậu đồng ý gia nhập Thánh Cung, tôi sẽ tha cho cậu”.
Dương Thanh cười lạnh, dùng hành động để trả lời.
Khí thế của anh càng mạnh hơn, mắt đỏ ngầu, người anh nhoáng lên, chủ động lao tới chỗ đạo sĩ áo vải.
Đạo sĩ áo vải nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu chán sống rồi!”
Lão ta vừa dứt lời, Dương Thanh đã lao tới trước mặt lão ta, đạo sĩ áo vải phản ứng rất nhanh, bỗng tung chưởng.
Đúng lúc tung chưởng, lão ta chợt phát hiện Dương Thanh đang nhếch môi mỉm cười.
Đạo sĩ áo vải chợt cảm thấy không ổn, nhưng đòn tấn công của lão ta đã giáng xuống, mọi chuyện đã muộn.
Trong khoảnh khắc đó, dao găm linh khí trong tay phải Dương Thanh đã chuyển sang tay trái của anh.
“Giết!”
Dương Thanh hét lớn, nắm lấy dao găm linh khí bằng tay trái, bỗng vung dao lên, dao găm linh khí lao thẳng đến cổ đạo sĩ áo vải.
Những người đang đứng xem đều nín thở, trừng mắt nhìn chằm chằm vào dao găm linh khí trong tay Dương Thanh.
Rốt cuộc đạo sĩ áo vải cũng nhận ra mình đang phải đối mặt với nguy hiểm gì.
Lúc này, quanh người đạo sĩ áo vải tràn ngập sát khí, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Nếu vậy, bây giờ tôi sẽ tiễn cậu lên đường!”
Dương Thanh cười lạnh: “Muốn giết tôi á? Cứ tới đây đi!”
Sau khi anh nói xong, khí thế cuồng bạo cũng bùng nổ từ người anh.
Chiến Thần Quyết vận chuyển trong người anh, huyết mạch cuồng hóa được kích hoạt, cộng thêm dao găm linh khí, khí thế của anh lập tức tăng vọt.
Anh chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng khí thế lại sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, có xu hướng đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Những cao thủ đang đứng xem xung quanh đều sững sờ, họ đến vì dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, đương nhiên cũng đã tìm hiểu về anh.
Họ biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng chưa bao giờ thấy Dương Thanh chiến đấu hết, nên họ cứ nghĩ người ngoài đã thổi phồng thực lực của Dương Thanh.
Nhưng bây giờ, trận chiến còn chưa bắt đầu, họ đã cảm nhận được khí thế đáng sợ của Dương Thanh, trong vô số cao thủ ở đây, có lẽ chỉ mình đạo sĩ áo vải có khả năng đánh bại anh, về phần những người khác, cho dù hợp sức thì cũng không thắng Dương Thanh được.
“Không hổ là thanh niên được cung chủ khen ngợi, đúng là rất mạnh”.
Đạo sĩ áo vải không hề che giấu sự tán thưởng với Dương Thanh, lão ta híp mắt: “Để tôi xem thử cậu mạnh tới mức nào”.
Sau khi dứt lời, đạo sĩ áo vải đã lao đến chỗ Dương Thanh, lão ta không hề chủ quan, chỉ với khí thế mà Dương Thanh phóng ra đã đủ để lão ta dốc toàn lực đối phó rồi.
Thấy đối phương sắp xông tới, Dương Thanh cũng bất chợt hành động, tốc độ không hề thua kém đạo sĩ áo vải, gần như trong nháy mắt, hai người đã xông tới trước mặt nhau.
Đạo sĩ áo vải đánh vào đầu Dương Thanh.
Thấy cảnh tượng này, các cao thủ đang vây xem đều giật mình.
“Kim Cương chưởng!”
Có người hoảng sợ nói.
Đòn tấn công mạnh nhất của đạo sĩ áo vải chính là Kim Cương chưởng, bây giờ trận chiến giữa hai người mới bắt đầu, đạo sĩ áo vải đã dùng chiêu mạnh nhất, chẳng phải là đang định đánh nhanh thắng nhanh ư?
Với chiêu này của đạo sĩ áo vải, có lẽ ngay cả cao thủ mới bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng phải né đi nhỉ?
Có người kinh ngạc nói: “Chiêu này sẽ phân rõ thắng thua à?”
Đúng lúc đòn tấn công của đạo sĩ áo vải sắp giáng xuống, trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc này, ánh mắt Dương Thanh bỗng trở nên lạnh lẽo, anh giậm mạnh chân, ngay sau đó hơi nhích sang bên cạnh.
“Vù!”
Kim Cương chưởng của đạo sĩ áo vải phát ra tiếng xé gió, lướt qua tóc anh.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một tiếng động rất lớn vang lên, trên mặt đất chỗ Dương Thanh vừa đứng xuất hiện một dấu tay lớn, bụi bay mù mịt.
Ôi!
Những người đang đứng xem đều không nhịn được mà xuýt xoa.
Đây chính là chiêu mạnh nhất của đạo sĩ áo vải à?
Chỉ khí thế thôi đã để lại dấu tay trên đất rồi, nếu hồi nãy lão ta đánh trúng đầu Dương Thanh, Dương Thanh còn đường sống chắc?
Dương Thanh nhìn dấu tay trên mặt đất, sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên, thực lực của đạo sĩ áo vải đã nằm ngoài dự đoán của anh, cho dù bảo đạo sĩ áo vải là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ thì cũng không đủ.
Nếu Kim Cương chưởng của đạo sĩ áo vải đánh trúng người anh thật, anh cũng sẽ bị thương không nhẹ.
Rõ ràng đạo sĩ áo vải cũng không nghĩ sẽ giết được Dương Thanh chỉ với một đòn này, sau khi đánh hụt, người lão ta nhoáng lên, lại tung thêm một đòn Kim Cương chưởng về phía Dương Thanh.
Với tư cách là cao thủ đỉnh cao của Thánh Cung, tuy thực lực không bằng tám vị tướng của Thánh Cung, nhưng lão ta cũng rất gần với họ, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng không dám khinh thường lão ta.
Huống hồ lão ta đang đối mặt với một bề dưới chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, tuy biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng đạo sĩ áo vải vẫn tự tin mình sẽ thắng.
Dương Thanh đã né một lần, né nữa không phải tính cách của anh.
Thấy Kim Cương chưởng của đạo sĩ áo vải sắp giáng xuống, lần này Dương Thanh không trốn nữa mà vung dao găm linh khí lên.
Khi đối đầu với đạo sĩ áo vải, Dương Thanh không có cơ hội giữ lại thực lực, cho dù anh dốc toàn lực, chỉ cần hơi bất cẩn, có lẽ cũng sẽ bị đối phương đánh trọng thương.
“Hừ!”
Đạo sĩ áo vải hừ lạnh, cũng không ngừng việc tấn công chỉ vì Dương Thanh đã lấy dao găm linh khí ra, lão ta vẫn đánh vào ngực Dương Thanh.
Ngay sau đó, dao găm linh khí đã chạm vào bàn tay của đạo sĩ áo vải, điều khiến Dương Thanh khiếp sợ chính là, dao găm linh khí không thể rạch rách tay lão ta.
Nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra manh mối, tay phải của đạo sĩ áo vải đeo một cái bao tay, rõ ràng dao găm linh khí không thể rạch rách tay đối phương cũng vì bao tay này.
“Bao tay linh khí!”
Có người hoảng sợ nói.
“Rầm!”
Ngay sau đó, đạo sĩ áo vải đã đánh trúng ngực Dương Thanh, Dương Thanh bị đánh bay mười mấy mét.
Anh còn chưa đứng vững, đạo sĩ áo vải lại lao đến chỗ anh.
Dương Thanh nhíu mày, không để tâm đến cơn đau từ một chưởng kia, bỗng giậm chân, chủ động lao tới chỗ đạo sĩ áo vải.
Đòn tấn công của đạo sĩ áo vải giáng xuống, dao găm linh khí trong tay Dương Thanh rạch vào lòng bàn tay đạo sĩ áo vải, dao găm linh khí và bao tay linh khí va vào nhau.
Hai người đều lùi bảy, tám bước rồi mới ngừng.
Những người đang đứng xem đều không dám thở mạnh, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi, cuộc chiến giữa hai người này đúng là đã mắt.
Nhưng họ không ngờ đạo sĩ áo vải lại dùng bao tay linh khí.
Dương Thanh lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm vào đạo sĩ áo vải, đề phòng đối phương bất chợt tấn công.
Đạo sĩ áo vải chợt nói: “Tôi có thể phá lệ, mời cậu thêm lần nữa, chỉ cần cậu đồng ý gia nhập Thánh Cung, tôi sẽ tha cho cậu”.
Dương Thanh cười lạnh, dùng hành động để trả lời.
Khí thế của anh càng mạnh hơn, mắt đỏ ngầu, người anh nhoáng lên, chủ động lao tới chỗ đạo sĩ áo vải.
Đạo sĩ áo vải nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu chán sống rồi!”
Lão ta vừa dứt lời, Dương Thanh đã lao tới trước mặt lão ta, đạo sĩ áo vải phản ứng rất nhanh, bỗng tung chưởng.
Đúng lúc tung chưởng, lão ta chợt phát hiện Dương Thanh đang nhếch môi mỉm cười.
Đạo sĩ áo vải chợt cảm thấy không ổn, nhưng đòn tấn công của lão ta đã giáng xuống, mọi chuyện đã muộn.
Trong khoảnh khắc đó, dao găm linh khí trong tay phải Dương Thanh đã chuyển sang tay trái của anh.
“Giết!”
Dương Thanh hét lớn, nắm lấy dao găm linh khí bằng tay trái, bỗng vung dao lên, dao găm linh khí lao thẳng đến cổ đạo sĩ áo vải.
Những người đang đứng xem đều nín thở, trừng mắt nhìn chằm chằm vào dao găm linh khí trong tay Dương Thanh.
Rốt cuộc đạo sĩ áo vải cũng nhận ra mình đang phải đối mặt với nguy hiểm gì.