Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1803: Tông môn Cổ Võ
Chắc chắn đây sẽ là một trận chiến lớn, dưới sự dẫn đầu của Dương Thanh và Tống Nghị, cao thủ đôi bên như sói xông vào giữa bầy cừu, cao thủ phủ Hoài Thành không thể chống đỡ nổi, trận chiến nghiêng hẳn về một phía.
Phần lớn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của phủ Hoài Thành đều bị đàn áp, cướp về từ thế lực khác bằng vũ lực, bây giờ thành chủ Hoài Thành đã biến mất, họ cũng đi hết.
Những cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh còn ở lại đều do phủ Hoài Thành bồi dưỡng cả.
Dương Thanh dẫn theo mười cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong từ Mục phủ, Tống Nghị dẫn theo hai mươi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, hai bên có tổng cộng ba mươi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, đừng nói là muốn lật đổ phủ Hoài Thành, cho dù muốn lật đổ cả Hoài Thành thì cũng không có gì khó khăn.
“Dương Thanh, cẩn thận!”
Tống Nghị chợt hô lên kinh hãi.
Ngay sau khi hắn dứt lời, một bóng đen bỗng lao tới chỗ Dương Thanh với tốc độ nhanh như chớp.
Trước khi Tống Nghị nhắc nhở, Dương Thanh đã cảm nhận được có cao thủ đến rồi, anh bỗng giậm mạnh chân, uốn người, gắng gượng tránh thoát đòn chí mạng của đối phương.
“Rầm rầm rầm!”
Dương Thanh vừa né tránh, ba tiếng va chạm nặng nề đã vang lên, khi quay đầu lại, anh phát hiện có ba cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ đã bị đánh bay rồi.
Lúc này, Tống Nghị đã cử một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của Tống phủ đến bên Dương Thanh.
Bây giờ Dương Thanh mới nhìn rõ cao thủ vừa đánh lén mình.
Khi thấy đối phương là Hoài Trấn, anh kinh ngạc nói: “Là ông!”
Anh đã tiếp xúc với Hoài Trấn từ lâu, cũng biết Hoài Trấn chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, nhưng bây giờ, khí thế của Hoài Trấn hết sức đáng sợ, có lẽ đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, cho dù dốc toàn lực thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng sánh ngang Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.
Thế nên bây giờ, anh vốn không phải đối thủ của Hoài Trấn.
“Hoài Trấn!”
Tống Nghị cũng nhận ra Hoài Trấn, hơi híp mắt.
Hắn đã đi tới bên Dương Thanh, cạnh họ còn có mấy cao thủ đỉnh cao của Tống phủ.
Hoài Trấn mỉm cười hài hước, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, mở miệng nói: “Mày may mắn thật, lúc nào cũng được cao thủ giúp đỡ”.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, chợt nói: “Ông không phải Hoài Trấn!”
Anh đã gặp Hoài Trấn nên biết rõ khí thế của Hoài Trấn như thế nào.
Sau khi hôn mê vài ngày lần trước, từ khi tỉnh lại, lực tinh thần của anh tăng vọt, có thể cảm nhận rõ khí thế của một người.
Anh khẳng định khí thế của Hoài Trấn đã có sự thay đổi lớn.
Tống Nghị lập tức giật mình: “Dương Thanh, cậu nói ông ta không phải Hoài Trấn ư?”
Dương Thanh gật đầu, nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn, nói: “Tôi đã tiếp xúc với Hoài Trấn, rất quen thuộc với khí thế của ông ta, hơn nữa thực lực của Hoài Trấn cũng không thể tăng mạnh trong thời gian ngắn như thế được”.
Ngoài ra, anh còn có linh cảm mãnh liệt, Hoài Trấn trước mặt họ không phải Hoài Trấn thật nữa.
“Tao không phải Hoài Trấn thì là ai?”
Hoài Trấn cười lạnh, nói: “Dương Thanh, hôm nay, mày phải chết!”
Ông ta nói rồi lao thẳng tới chỗ Dương Thanh.
Tống Nghị vẫn đang ở cạnh Dương Thanh, hơn nữa bên họ còn có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, Hoài Trấn điên rồi à? Ông ta dám đến giết Dương Thanh trước nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh như thế á?
“Ông Vương, mọi người ngăn ông ta lại cho tôi!”
Tống Nghị ra lệnh, ông Vương lao tới chỗ Hoài Trấn trước.
“Vâng!”
Ông Vương không hề do dự, bỗng bước lên trước một bước, lao thẳng tới chỗ Hoài Trấn.
“Rầm!”
Ngay sau đó, đòn tấn công của hai người va vào nhau, phát ra khí thế đáng sợ, lan ra xung quanh.
“Rầm rầm rầm!”
Trong lúc nhất thời, Hoài Trấn và ông Vương điên cuồng giao chiến.
Sắc mặt Tống Nghị khó coi tới cực điểm, ông Vương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, không ngờ khi đánh với Hoài Trấn lúc này, lão ta lại có xu hướng bị Hoài Trấn áp đảo.
Chẳng lẽ thực lực của Hoài Trấn còn hơn cả ông Vương ư?
“Dương Thanh, ông ta không phải Hoài Trấn thật à?”
Tống Nghị hỏi lại.
Dương Thanh gật đầu, nghiêm nghị nói: “Tôi không biết nên giải thích với anh ra sao, nhưng tôi có thể khẳng định, người này không phải Hoài Trấn”.
Tống Nghị hết sức khó hiểu, nhíu mày: “Nếu không phải Hoài Trấn, sao ông ta lại có cơ thể của Hoài Trấn chứ?”
Lúc này, Tào Chính sau lưng hắn bỗng nói: “Đó là người của Huyễn Tông!”
“Huyễn Tông?”
Tống Nghị và Dương Thanh đều nhìn về phía Tào Chính với vẻ ngờ vực.
Tào Chính nghiêm nghị nói: “Huyễn Tông là một tông môn Cổ Võ, nghe đồn Huyễn Tông có một loại công pháp dịch dung đỉnh cao, có thể thay đổi vẻ ngoài của mình”.
“Nếu người trước mặt này không phải bản gốc, vậy chắc chắn sẽ là người của Huyễn Tông, trừ Huyễn Tông ra, tôi không biết ai có thể thay đổi vẻ ngoài của mình giống với người khác”.
Nghe thấy Tào Chính nói thế, Tống Nghị lập tức giật mình: “Sao người của tông môn Cổ Võ lại để mắt tới cậu Thanh thế?”
Dương Thanh cũng có vẻ khó hiểu, anh cũng muốn biết tại sao người của Huyễn Tông lại đến giết mình.
Anh khẳng định mình chưa từng tiếp xúc với người của Huyễn Tông.
Nếu Tào Chính không giải thích, anh còn không biết sự tồn tại của tông môn Cổ Võ trên đời này.
Nghe ý Tào Chính thì vẫn còn rất nhiều tông môn Cổ Võ ư? Huyễn Tông chỉ là một trong số đó à?
Tào Chính bỗng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp: “Huyễn Tông vẫn luôn tìm kiếm người có thể chất đặc thù, có lẽ vì trong cơ thể cậu có huyết mạch cuồng hóa”.
Dương Thanh nhướng mày, anh đã biết có lẽ huyết mạch cuồng hóa sẽ mang lại nguy hiểm rất lớn cho mình từ lâu, nhưng không ngờ nguy hiểm đến nhanh như thế.
Tống Nghị cũng nhìn về phía Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Dương Thanh, nếu cậu không ngại, sau khi chuyện bên này kết thúc, cậu có thể đến Tống phủ với tôi”.
“Thực lực của Tống phủ vượt xa phủ Hoài Thành và Mục phủ, có thể nói là gần với các gia tộc và tông môn Cổ Võ, có Thủ Hộ Minh ở đây, cho dù Huyễn Tông muốn giết cậu thì cũng sẽ không cử cao thủ Thiên Cảnh đi, chỉ cần cao thủ Thiên Cảnh không ra tay, Tống phủ có thể bảo vệ cậu”.
“Thiếu thành chủ…”
Tào Chính vội nói.
Nhưng ông ta còn chưa nói nốt thì đã bị Tống Nghị cắt ngang: “Ông không cần nhiều lời, tôi biết mình đang làm gì”.
Đương nhiên Dương Thanh hiểu Tào Chính vừa định nói gì, anh có thể đoán được từ nét mặt lo lắng của Tào Chính.
Dương Thanh lắc đầu, nhìn về phía Tống Nghị: “Cảm ơn ý tốt của anh Tống, nhưng bây giờ có quá nhiều người để mắt đến tôi, nếu tôi đi một mình thì càng dễ ẩn nấp”.
“Cậu không cần lo sẽ mang lại phiền phức cho Tống phủ, với thiên phú của cậu, nếu đến Tống phủ, chắc chắn sẽ được chú trọng bồi dưỡng”.
Dương Thanh vẫn lắc đầu, nói: “Cảm ơn anh Tống!”
Tống Nghị không thuyết phục nữa, hắn biết Dương Thanh sẽ không tới Tống phủ.
“Rầm!”
Đúng lúc này, Hoài Trấn bỗng đấm mạnh vào ngực ông Vương, ông Vương lập tức hộc máu, bay ra xa.
Phần lớn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của phủ Hoài Thành đều bị đàn áp, cướp về từ thế lực khác bằng vũ lực, bây giờ thành chủ Hoài Thành đã biến mất, họ cũng đi hết.
Những cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh còn ở lại đều do phủ Hoài Thành bồi dưỡng cả.
Dương Thanh dẫn theo mười cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong từ Mục phủ, Tống Nghị dẫn theo hai mươi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, hai bên có tổng cộng ba mươi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, đừng nói là muốn lật đổ phủ Hoài Thành, cho dù muốn lật đổ cả Hoài Thành thì cũng không có gì khó khăn.
“Dương Thanh, cẩn thận!”
Tống Nghị chợt hô lên kinh hãi.
Ngay sau khi hắn dứt lời, một bóng đen bỗng lao tới chỗ Dương Thanh với tốc độ nhanh như chớp.
Trước khi Tống Nghị nhắc nhở, Dương Thanh đã cảm nhận được có cao thủ đến rồi, anh bỗng giậm mạnh chân, uốn người, gắng gượng tránh thoát đòn chí mạng của đối phương.
“Rầm rầm rầm!”
Dương Thanh vừa né tránh, ba tiếng va chạm nặng nề đã vang lên, khi quay đầu lại, anh phát hiện có ba cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ đã bị đánh bay rồi.
Lúc này, Tống Nghị đã cử một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của Tống phủ đến bên Dương Thanh.
Bây giờ Dương Thanh mới nhìn rõ cao thủ vừa đánh lén mình.
Khi thấy đối phương là Hoài Trấn, anh kinh ngạc nói: “Là ông!”
Anh đã tiếp xúc với Hoài Trấn từ lâu, cũng biết Hoài Trấn chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, nhưng bây giờ, khí thế của Hoài Trấn hết sức đáng sợ, có lẽ đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, cho dù dốc toàn lực thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng sánh ngang Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.
Thế nên bây giờ, anh vốn không phải đối thủ của Hoài Trấn.
“Hoài Trấn!”
Tống Nghị cũng nhận ra Hoài Trấn, hơi híp mắt.
Hắn đã đi tới bên Dương Thanh, cạnh họ còn có mấy cao thủ đỉnh cao của Tống phủ.
Hoài Trấn mỉm cười hài hước, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, mở miệng nói: “Mày may mắn thật, lúc nào cũng được cao thủ giúp đỡ”.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, chợt nói: “Ông không phải Hoài Trấn!”
Anh đã gặp Hoài Trấn nên biết rõ khí thế của Hoài Trấn như thế nào.
Sau khi hôn mê vài ngày lần trước, từ khi tỉnh lại, lực tinh thần của anh tăng vọt, có thể cảm nhận rõ khí thế của một người.
Anh khẳng định khí thế của Hoài Trấn đã có sự thay đổi lớn.
Tống Nghị lập tức giật mình: “Dương Thanh, cậu nói ông ta không phải Hoài Trấn ư?”
Dương Thanh gật đầu, nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn, nói: “Tôi đã tiếp xúc với Hoài Trấn, rất quen thuộc với khí thế của ông ta, hơn nữa thực lực của Hoài Trấn cũng không thể tăng mạnh trong thời gian ngắn như thế được”.
Ngoài ra, anh còn có linh cảm mãnh liệt, Hoài Trấn trước mặt họ không phải Hoài Trấn thật nữa.
“Tao không phải Hoài Trấn thì là ai?”
Hoài Trấn cười lạnh, nói: “Dương Thanh, hôm nay, mày phải chết!”
Ông ta nói rồi lao thẳng tới chỗ Dương Thanh.
Tống Nghị vẫn đang ở cạnh Dương Thanh, hơn nữa bên họ còn có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, Hoài Trấn điên rồi à? Ông ta dám đến giết Dương Thanh trước nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh như thế á?
“Ông Vương, mọi người ngăn ông ta lại cho tôi!”
Tống Nghị ra lệnh, ông Vương lao tới chỗ Hoài Trấn trước.
“Vâng!”
Ông Vương không hề do dự, bỗng bước lên trước một bước, lao thẳng tới chỗ Hoài Trấn.
“Rầm!”
Ngay sau đó, đòn tấn công của hai người va vào nhau, phát ra khí thế đáng sợ, lan ra xung quanh.
“Rầm rầm rầm!”
Trong lúc nhất thời, Hoài Trấn và ông Vương điên cuồng giao chiến.
Sắc mặt Tống Nghị khó coi tới cực điểm, ông Vương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, không ngờ khi đánh với Hoài Trấn lúc này, lão ta lại có xu hướng bị Hoài Trấn áp đảo.
Chẳng lẽ thực lực của Hoài Trấn còn hơn cả ông Vương ư?
“Dương Thanh, ông ta không phải Hoài Trấn thật à?”
Tống Nghị hỏi lại.
Dương Thanh gật đầu, nghiêm nghị nói: “Tôi không biết nên giải thích với anh ra sao, nhưng tôi có thể khẳng định, người này không phải Hoài Trấn”.
Tống Nghị hết sức khó hiểu, nhíu mày: “Nếu không phải Hoài Trấn, sao ông ta lại có cơ thể của Hoài Trấn chứ?”
Lúc này, Tào Chính sau lưng hắn bỗng nói: “Đó là người của Huyễn Tông!”
“Huyễn Tông?”
Tống Nghị và Dương Thanh đều nhìn về phía Tào Chính với vẻ ngờ vực.
Tào Chính nghiêm nghị nói: “Huyễn Tông là một tông môn Cổ Võ, nghe đồn Huyễn Tông có một loại công pháp dịch dung đỉnh cao, có thể thay đổi vẻ ngoài của mình”.
“Nếu người trước mặt này không phải bản gốc, vậy chắc chắn sẽ là người của Huyễn Tông, trừ Huyễn Tông ra, tôi không biết ai có thể thay đổi vẻ ngoài của mình giống với người khác”.
Nghe thấy Tào Chính nói thế, Tống Nghị lập tức giật mình: “Sao người của tông môn Cổ Võ lại để mắt tới cậu Thanh thế?”
Dương Thanh cũng có vẻ khó hiểu, anh cũng muốn biết tại sao người của Huyễn Tông lại đến giết mình.
Anh khẳng định mình chưa từng tiếp xúc với người của Huyễn Tông.
Nếu Tào Chính không giải thích, anh còn không biết sự tồn tại của tông môn Cổ Võ trên đời này.
Nghe ý Tào Chính thì vẫn còn rất nhiều tông môn Cổ Võ ư? Huyễn Tông chỉ là một trong số đó à?
Tào Chính bỗng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp: “Huyễn Tông vẫn luôn tìm kiếm người có thể chất đặc thù, có lẽ vì trong cơ thể cậu có huyết mạch cuồng hóa”.
Dương Thanh nhướng mày, anh đã biết có lẽ huyết mạch cuồng hóa sẽ mang lại nguy hiểm rất lớn cho mình từ lâu, nhưng không ngờ nguy hiểm đến nhanh như thế.
Tống Nghị cũng nhìn về phía Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Dương Thanh, nếu cậu không ngại, sau khi chuyện bên này kết thúc, cậu có thể đến Tống phủ với tôi”.
“Thực lực của Tống phủ vượt xa phủ Hoài Thành và Mục phủ, có thể nói là gần với các gia tộc và tông môn Cổ Võ, có Thủ Hộ Minh ở đây, cho dù Huyễn Tông muốn giết cậu thì cũng sẽ không cử cao thủ Thiên Cảnh đi, chỉ cần cao thủ Thiên Cảnh không ra tay, Tống phủ có thể bảo vệ cậu”.
“Thiếu thành chủ…”
Tào Chính vội nói.
Nhưng ông ta còn chưa nói nốt thì đã bị Tống Nghị cắt ngang: “Ông không cần nhiều lời, tôi biết mình đang làm gì”.
Đương nhiên Dương Thanh hiểu Tào Chính vừa định nói gì, anh có thể đoán được từ nét mặt lo lắng của Tào Chính.
Dương Thanh lắc đầu, nhìn về phía Tống Nghị: “Cảm ơn ý tốt của anh Tống, nhưng bây giờ có quá nhiều người để mắt đến tôi, nếu tôi đi một mình thì càng dễ ẩn nấp”.
“Cậu không cần lo sẽ mang lại phiền phức cho Tống phủ, với thiên phú của cậu, nếu đến Tống phủ, chắc chắn sẽ được chú trọng bồi dưỡng”.
Dương Thanh vẫn lắc đầu, nói: “Cảm ơn anh Tống!”
Tống Nghị không thuyết phục nữa, hắn biết Dương Thanh sẽ không tới Tống phủ.
“Rầm!”
Đúng lúc này, Hoài Trấn bỗng đấm mạnh vào ngực ông Vương, ông Vương lập tức hộc máu, bay ra xa.