Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1799: Thành chủ mới
Nghe thấy kiếm khách Ảnh Tử nói thế, thế hệ trước của Mục phủ mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày qua, biểu hiện của Mục Xung đã khiến họ hết sức thất vọng, nếu không nể mặt Mục thành chủ, Mục Xung đã bị họ tước quyền từ lâu rồi.
Bây giờ, có kiếm khách Ảnh Tử ở đây, còn hứa sẽ giúp Mục phủ chọn thành chủ mới thích hợp nhất, họ cũng yên tâm hẳn.
Ông Tề chợt hỏi: “Nhưng… Mục thành chủ chỉ có một đứa con nối dõi là Mục Xung, nếu không cho Mục Xung thừa kế chức thành chủ Mục phủ, nên để ai thừa kế vị trí đó?”
Kiếm khách Ảnh Tử mỉm cười, nói: “Mục Phương!”
“Mục Phương?”
Nghe thấy kiếm khách Ảnh Tử nói thế, những người thuộc thế hệ trước ở Mục phủ đều mở to mắt.
Một người vội nói: “Tuy Mục Phương là con gái Mục thành chủ, nhưng Mục Phương là con gái, sao có thể thừa kế vị trí thành chủ chứ?”
Kiếm khách Ảnh Tử nói: “Có ai quy định chỉ đàn ông mới được đảm nhiệm chức thành chủ Mục phủ đâu? Tuy Mục Phương là con gái, nhưng lại có năng lực xuất chúng, những năm gần đây, Mục Phương cũng đã lập công lao hiển hách cho Mục phủ”.
“Mặt khác, Tần Văn - chồng Mục Phương cũng có năng lực vô cùng xuất chúng, nhà họ Tần của Tần Văn cũng là thế lực hàng đầu ở Thiện Thành chúng ta, lúc Mục phủ gặp nguy cơ khổng lồ, nhà họ Tần cũng đã ra sức hỗ trợ”.
“Nếu giao chức thành chủ Mục phủ cho Mục Phương, có Tần Văn giúp đỡ, chắc chắn Mục Phương sẽ quản lý tốt Mục phủ, ý các vị thế nào?”
Nghe thấy kiếm khách Ảnh Tử nói thế, đám người còn hơi bất mãn với việc Mục Phương thừa kế vị trí thành chủ đều thi nhau gật đầu.
“Tôi nghĩ Ảnh Tử nói đúng, Mục Phương là con gái thành chủ, năng lực vô cùng xuất chúng, thiên phú cũng hơn người, vượt xa Mục Xung, tôi đồng ý để Mục Xung thừa kế chức thành chủ”.
“Tôi cũng đồng ý!”
...
Trong lúc nhất thời, những người thuộc thế hệ trước của Mục phủ đều nói, ai cũng đồng ý để Mục Phương thừa kế vị trí thành chủ.
“Chỉ có điều Mục Xung vẫn luôn tự coi mình là thiếu thành chủ, bây giờ Mục thành chủ mất tích, Mục Xung càng khao khát chức thành chủ hơn. Mục Xung đối đầu với Dương Thanh cũng vì lo Dương Thanh sẽ cướp vị trí thành chủ của mình”.
Ông Tề có vẻ lo âu, nghiêm nghị nói: “Nếu chúng ta giao vị trí thành chủ cho Mục Phương, có lẽ Mục Xung sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”.
Kiếm khách Ảnh Tử hơi híp mắt, trầm giọng nói: “Khi còn ở đây, thành chủ từng nói với tôi một câu, nếu một ngày nào đó, ở Mục phủ có người dám chống lại quyết định của hội trưởng lão Mục phủ, cho dù là con cái của ông ấy thì cũng có thể phạt nặng, đuổi đối phương khỏi Mục phủ”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều giật mình.
Ông Tề kinh ngạc nói: “Ảnh Tử, ông định đuổi Mục Xung khỏi Mục phủ ư?”
Kiếm khách Ảnh Tử lắc đầu: “Tôi không muốn đuổi cậu ta khỏi Mục phủ, mà phải xem cậu ta lựa chọn thế nào, chúng ta lập tức họp hội trưởng lão, đồng thời tuyên bố tin tức để Mục Phương trở thành người thừa kế Mục phủ”.
Ông ta nói rồi nhìn về phía ông Tề: “Mặt khác, khoảng thời gian tới ông hãy cử cao thủ đỉnh cao của đội hộ vệ Ảnh Tử âm thầm quan sát Mục Xung, cậu ta có ý đồ không tốt, tôi lo cậu ta sẽ phản bội Mục phủ”.
Ông Tề vội gật đầu: “Vâng, tôi sẽ đích thân sắp xếp chuyện này!”
Ở Mục phủ, thật ra quyền lực lớn nhất không thuộc về thành chủ, mà thuộc về hội trưởng lão.
Hội trưởng lão do một số người thuộc thế hệ trước ở Mục phủ tạo thành, không phải ai cũng thuộc dòng chính Mục phủ, thậm chí còn có người mang họ khác như ông Tề và kiếm khách Ảnh Tử, vì họ đã ở Mục phủ lâu, hơn nữa còn cống hiến rất nhiều cho Mục phủ nữa.
Nhờ có cơ chế này, Mục phủ mới có thể phát triển nhanh như vậy.
Hơn nữa, hội trưởng lão hoàn toàn có tư cách bổ nhiệm và miễn nhiệm thành chủ.
Kiếm khách Ảnh Tử nhanh chóng tổ chức cuộc họp của hội trưởng lão Mục phủ, nội dung cuộc họp chính là về việc chọn thành chủ Mục phủ mới.
Hầu hết người trong phòng bệnh của kiếm khách Ảnh Tử trước đó đều là thành viên của hội trưởng lão, họ tổ chức cuộc họp hội trưởng lão chỉ là hình thức thôi.
Cuộc họp nhanh chóng thông qua quyết định bổ nhiệm Mục Phương làm thành chủ mới của Mục phủ.
Trong lúc Mục Xung chưa biết, hội trưởng lão đã thông qua quyết định để Mục Phương trở thành thành chủ mới.
Trong biệt thự của Mục Xung.
Mục Xung ngồi trên ghế sofa thư thái, mấy tên chó săn của ông ta đứng cạnh.
“Chúc mừng cậu Mục sắp trở thành thành chủ Mục phủ mới, sau này mong thành chủ nâng đỡ chúng tôi nhiều hơn ạ”.
Mục Lương Bình đứng ở trước nhất, mỉm cười nịnh nọt.
Họ đã biết chuyện hội trưởng lão đang tổ chức cuộc họp rồi.
Mục Xung nhếch môi, nói: “Mọi người cứ yên tâm, sau khi tôi thừa kế chức thành chủ, mọi người chính là người thân cận nhất bên tôi”.
“Cảm ơn thành chủ nhiều!”
“Cảm ơn thành chủ nhiều!”
...
Cả đám tay sai thi nhau nói, ai cũng có vẻ kích động.
Đúng lúc này, một người giúp việc hốt hoảng bước vào, vội nói: “Cậu Mục, không xong rồi, Mục Phương vừa được hội trưởng lão gọi đến phòng họp ạ”.
Nụ cười trên mặt Mục Xung tan biến, ông ta kinh ngạc nói: “Cậu nói gì cơ?”
Người giúp việc vội nói lại: “Mục Phương đã đến phòng họp, có tin đồn là hội trưởng lão định bổ nhiệm Mục Phương làm thành chủ mới của Mục phủ”.
“Rầm!”
Mục Xung vỗ mạnh bàn, đứng phắt dậy, giận dữ hét: “Cậu nói gì cơ? Hội trưởng lão định cho Mục Phương trở thành người đứng đầu Mục phủ á?”
“Tại sao hả? Tôi mới là người thừa kế duy nhất của Mục phủ, họ có tư cách gì để cho một người phụ nữ thừa kế chức thành chủ chứ?”
Người giúp việc sợ đến mức sắp khóc tới nơi, vội quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Cậu Mục, tôi cũng chỉ nghe đồn thôi, chứ tôi không rõ hội trưởng lão gọi Mục Phương vào làm gì”.
“Cậu Mục, cậu bớt nóng!”
Mục Lương Bình vội bước đến khuyên, mở miệng nói: “Chẳng phải cuộc họp của hội trưởng lão vẫn chưa kết thúc à? Không chừng họ gọi Mục Phương vào chỉ để bảo Mục Phương cố gắng làm việc cho cậu thôi”.
“Đúng đúng đúng, chắc chắn là như thế, cậu Mục là con nối dõi duy nhất của Mục thành chủ, khắp Mục phủ này, chỉ mình cậu mới có tư cách trở thành thành chủ mới”.
“Cậu Mục, cậu đừng sốt ruột, chắc cuộc họp của hội trưởng lão sắp kết thúc rồi, chúng ta chờ một lát, chắc chắn sẽ có tin tốt truyền tới thôi”.
...
Mấy tên tay sai thi nhau nói.
Sắc mặt Mục Xung u ám tới cực điểm, cảm thấy vô cùng bất an, ông ta cứ nghĩ Dương Thanh là mối đe dọa lớn nhất với chức thành chủ của ông ta, nhưng bây giờ xem ra không phải thế.
Đúng lúc này, một người giúp việc khác chạy vào, sợ hãi nói: “Cậu Mục, xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện lớn rồi! Cuộc họp của hội trưởng lão vừa kết thúc, hội trưởng lão thông báo kể từ hôm nay, Mục Phương chính là thành chủ mới của Mục phủ!”
Mấy ngày qua, biểu hiện của Mục Xung đã khiến họ hết sức thất vọng, nếu không nể mặt Mục thành chủ, Mục Xung đã bị họ tước quyền từ lâu rồi.
Bây giờ, có kiếm khách Ảnh Tử ở đây, còn hứa sẽ giúp Mục phủ chọn thành chủ mới thích hợp nhất, họ cũng yên tâm hẳn.
Ông Tề chợt hỏi: “Nhưng… Mục thành chủ chỉ có một đứa con nối dõi là Mục Xung, nếu không cho Mục Xung thừa kế chức thành chủ Mục phủ, nên để ai thừa kế vị trí đó?”
Kiếm khách Ảnh Tử mỉm cười, nói: “Mục Phương!”
“Mục Phương?”
Nghe thấy kiếm khách Ảnh Tử nói thế, những người thuộc thế hệ trước ở Mục phủ đều mở to mắt.
Một người vội nói: “Tuy Mục Phương là con gái Mục thành chủ, nhưng Mục Phương là con gái, sao có thể thừa kế vị trí thành chủ chứ?”
Kiếm khách Ảnh Tử nói: “Có ai quy định chỉ đàn ông mới được đảm nhiệm chức thành chủ Mục phủ đâu? Tuy Mục Phương là con gái, nhưng lại có năng lực xuất chúng, những năm gần đây, Mục Phương cũng đã lập công lao hiển hách cho Mục phủ”.
“Mặt khác, Tần Văn - chồng Mục Phương cũng có năng lực vô cùng xuất chúng, nhà họ Tần của Tần Văn cũng là thế lực hàng đầu ở Thiện Thành chúng ta, lúc Mục phủ gặp nguy cơ khổng lồ, nhà họ Tần cũng đã ra sức hỗ trợ”.
“Nếu giao chức thành chủ Mục phủ cho Mục Phương, có Tần Văn giúp đỡ, chắc chắn Mục Phương sẽ quản lý tốt Mục phủ, ý các vị thế nào?”
Nghe thấy kiếm khách Ảnh Tử nói thế, đám người còn hơi bất mãn với việc Mục Phương thừa kế vị trí thành chủ đều thi nhau gật đầu.
“Tôi nghĩ Ảnh Tử nói đúng, Mục Phương là con gái thành chủ, năng lực vô cùng xuất chúng, thiên phú cũng hơn người, vượt xa Mục Xung, tôi đồng ý để Mục Xung thừa kế chức thành chủ”.
“Tôi cũng đồng ý!”
...
Trong lúc nhất thời, những người thuộc thế hệ trước của Mục phủ đều nói, ai cũng đồng ý để Mục Phương thừa kế vị trí thành chủ.
“Chỉ có điều Mục Xung vẫn luôn tự coi mình là thiếu thành chủ, bây giờ Mục thành chủ mất tích, Mục Xung càng khao khát chức thành chủ hơn. Mục Xung đối đầu với Dương Thanh cũng vì lo Dương Thanh sẽ cướp vị trí thành chủ của mình”.
Ông Tề có vẻ lo âu, nghiêm nghị nói: “Nếu chúng ta giao vị trí thành chủ cho Mục Phương, có lẽ Mục Xung sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”.
Kiếm khách Ảnh Tử hơi híp mắt, trầm giọng nói: “Khi còn ở đây, thành chủ từng nói với tôi một câu, nếu một ngày nào đó, ở Mục phủ có người dám chống lại quyết định của hội trưởng lão Mục phủ, cho dù là con cái của ông ấy thì cũng có thể phạt nặng, đuổi đối phương khỏi Mục phủ”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều giật mình.
Ông Tề kinh ngạc nói: “Ảnh Tử, ông định đuổi Mục Xung khỏi Mục phủ ư?”
Kiếm khách Ảnh Tử lắc đầu: “Tôi không muốn đuổi cậu ta khỏi Mục phủ, mà phải xem cậu ta lựa chọn thế nào, chúng ta lập tức họp hội trưởng lão, đồng thời tuyên bố tin tức để Mục Phương trở thành người thừa kế Mục phủ”.
Ông ta nói rồi nhìn về phía ông Tề: “Mặt khác, khoảng thời gian tới ông hãy cử cao thủ đỉnh cao của đội hộ vệ Ảnh Tử âm thầm quan sát Mục Xung, cậu ta có ý đồ không tốt, tôi lo cậu ta sẽ phản bội Mục phủ”.
Ông Tề vội gật đầu: “Vâng, tôi sẽ đích thân sắp xếp chuyện này!”
Ở Mục phủ, thật ra quyền lực lớn nhất không thuộc về thành chủ, mà thuộc về hội trưởng lão.
Hội trưởng lão do một số người thuộc thế hệ trước ở Mục phủ tạo thành, không phải ai cũng thuộc dòng chính Mục phủ, thậm chí còn có người mang họ khác như ông Tề và kiếm khách Ảnh Tử, vì họ đã ở Mục phủ lâu, hơn nữa còn cống hiến rất nhiều cho Mục phủ nữa.
Nhờ có cơ chế này, Mục phủ mới có thể phát triển nhanh như vậy.
Hơn nữa, hội trưởng lão hoàn toàn có tư cách bổ nhiệm và miễn nhiệm thành chủ.
Kiếm khách Ảnh Tử nhanh chóng tổ chức cuộc họp của hội trưởng lão Mục phủ, nội dung cuộc họp chính là về việc chọn thành chủ Mục phủ mới.
Hầu hết người trong phòng bệnh của kiếm khách Ảnh Tử trước đó đều là thành viên của hội trưởng lão, họ tổ chức cuộc họp hội trưởng lão chỉ là hình thức thôi.
Cuộc họp nhanh chóng thông qua quyết định bổ nhiệm Mục Phương làm thành chủ mới của Mục phủ.
Trong lúc Mục Xung chưa biết, hội trưởng lão đã thông qua quyết định để Mục Phương trở thành thành chủ mới.
Trong biệt thự của Mục Xung.
Mục Xung ngồi trên ghế sofa thư thái, mấy tên chó săn của ông ta đứng cạnh.
“Chúc mừng cậu Mục sắp trở thành thành chủ Mục phủ mới, sau này mong thành chủ nâng đỡ chúng tôi nhiều hơn ạ”.
Mục Lương Bình đứng ở trước nhất, mỉm cười nịnh nọt.
Họ đã biết chuyện hội trưởng lão đang tổ chức cuộc họp rồi.
Mục Xung nhếch môi, nói: “Mọi người cứ yên tâm, sau khi tôi thừa kế chức thành chủ, mọi người chính là người thân cận nhất bên tôi”.
“Cảm ơn thành chủ nhiều!”
“Cảm ơn thành chủ nhiều!”
...
Cả đám tay sai thi nhau nói, ai cũng có vẻ kích động.
Đúng lúc này, một người giúp việc hốt hoảng bước vào, vội nói: “Cậu Mục, không xong rồi, Mục Phương vừa được hội trưởng lão gọi đến phòng họp ạ”.
Nụ cười trên mặt Mục Xung tan biến, ông ta kinh ngạc nói: “Cậu nói gì cơ?”
Người giúp việc vội nói lại: “Mục Phương đã đến phòng họp, có tin đồn là hội trưởng lão định bổ nhiệm Mục Phương làm thành chủ mới của Mục phủ”.
“Rầm!”
Mục Xung vỗ mạnh bàn, đứng phắt dậy, giận dữ hét: “Cậu nói gì cơ? Hội trưởng lão định cho Mục Phương trở thành người đứng đầu Mục phủ á?”
“Tại sao hả? Tôi mới là người thừa kế duy nhất của Mục phủ, họ có tư cách gì để cho một người phụ nữ thừa kế chức thành chủ chứ?”
Người giúp việc sợ đến mức sắp khóc tới nơi, vội quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Cậu Mục, tôi cũng chỉ nghe đồn thôi, chứ tôi không rõ hội trưởng lão gọi Mục Phương vào làm gì”.
“Cậu Mục, cậu bớt nóng!”
Mục Lương Bình vội bước đến khuyên, mở miệng nói: “Chẳng phải cuộc họp của hội trưởng lão vẫn chưa kết thúc à? Không chừng họ gọi Mục Phương vào chỉ để bảo Mục Phương cố gắng làm việc cho cậu thôi”.
“Đúng đúng đúng, chắc chắn là như thế, cậu Mục là con nối dõi duy nhất của Mục thành chủ, khắp Mục phủ này, chỉ mình cậu mới có tư cách trở thành thành chủ mới”.
“Cậu Mục, cậu đừng sốt ruột, chắc cuộc họp của hội trưởng lão sắp kết thúc rồi, chúng ta chờ một lát, chắc chắn sẽ có tin tốt truyền tới thôi”.
...
Mấy tên tay sai thi nhau nói.
Sắc mặt Mục Xung u ám tới cực điểm, cảm thấy vô cùng bất an, ông ta cứ nghĩ Dương Thanh là mối đe dọa lớn nhất với chức thành chủ của ông ta, nhưng bây giờ xem ra không phải thế.
Đúng lúc này, một người giúp việc khác chạy vào, sợ hãi nói: “Cậu Mục, xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện lớn rồi! Cuộc họp của hội trưởng lão vừa kết thúc, hội trưởng lão thông báo kể từ hôm nay, Mục Phương chính là thành chủ mới của Mục phủ!”