Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1797: Sát thủ Thánh Cung
Đúng lúc Dương Thanh ném dao găm linh khí đi, sát thủ đang giả vờ định giết kiếm khách Ảnh Tử bỗng giậm chân, đột ngột đổi hướng.
“Rầm!”
Dao găm của Dương Thanh cắm mạnh vào vách tường.
Gần như cùng lúc đó, sát thủ đã cầm dao găm linh khí lao tới chỗ Dương Thanh.
Thì ra mục tiêu thực sự của sát thủ vẫn là Dương Thanh, việc đối phương muốn giết kiếm khách Ảnh Tử chỉ là để ngụy trang, ép Dương Thanh ném dao găm linh khí đi.
Ý thức chiến đấu của đối phương quá mạnh, miêu tả bằng từ thiên tài vẫn không đủ.
Sát thủ dám làm thế, rõ ràng đã tính toán xong. Khi đối phương đi giết giết kiếm khách Ảnh Tử, Dương Thanh không thể ngăn cản, chỉ có thể ném dao găm linh khí ra để giết sát thủ.
Không những thế, đối phương còn tính ra thời điểm Dương Thanh ném dao găm linh khí, từ đó mới có thể né tránh đúng lúc dao găm linh khí sắp đâm vào người.
Sau đó đối phương lao tới chỗ Dương Thanh, mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp nhoáng.
Con ngươi Dương Thanh bỗng co lại, sau khi ném dao găm linh khí đi, không có sự bổ trợ từ dao găm linh khí, thực lực của anh lập tức giảm mạnh.
“Huyết mạch cuồng hóa!”
Dương Thanh tức giận quát, khí thế cuồng bạo bùng nổ từ người anh.
Thực lực vốn đã suy yếu sau khi mất dao găm linh khí lại bùng nổ vì huyết mạch cuồng hóa được kích hoạt.
Sát thủ đâm mạnh dao găm linh khí trong tay về phía trái tim Dương Thanh.
Dương Thanh bỗng giậm mạnh chân, cưỡng ép đổi hướng, vừa hay chếch đi mười centimet, anh siết tay thành nắm đấm rồi vung mạnh.
“Phập!”
“Rầm!”
Dao găm linh khí của sát thủ cắm vào vai Dương Thanh, còn cú đấm toàn lực của Dương Thanh thì nặng nề nện trúng lồng ngực đối phương.
Sát thủ bay xa mười mấy mét, lập tức hộc máu.
Còn bả vai bị dao găm linh khí đâm trúng của Dương Thanh thì chảy máu không ngừng.
Nhưng anh vẫn không có phản ứng gì, hơi nhích chân, lại xông tới chỗ sát thủ.
Sát thủ cũng gắng gượng đứng dậy, chuẩn bị chạy trốn.
“Chạy đi đâu?”
Dương Thanh đuổi theo, sát thủ vừa định nhảy xuống khỏi cửa sổ thì bị Dương Thanh tóm lấy tay.
“Rầm!”
Dương Thanh kéo mạnh, sát thủ ngã xuống đất.
Lúc này, miếng che mặt của sát thủ cũng đã rơi ra.
Dương Thanh đấm mạnh xuống, bỗng khựng lại ở vị trí chỉ cách mặt sát thủ mấy centimet.
“Y!”
Dương Thanh la thất thanh, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.
Anh không ngờ sát thủ ám sát anh đêm nay lại là cô em vợ Tần Y.
Anh cảm thấy như đang nằm mơ.
“Rầm!”
Trong lúc Dương Thanh khiếp sợ, Tần Y đã đá thẳng vào ngực Dương Thanh, Dương Thanh bị đạp bay.
Đến khi anh đứng dậy định đuổi theo, Tần Y đã biến mất trong đêm tối rồi.
Anh định dùng lực tinh thần để cảm nhận xem Tần Y ở đâu, nhưng lại phát hiện không thể tìm được, Tần Y như đã tan biến giữa không trung.
Anh nhìn kiếm khách Ảnh Tử vẫn đang hôn mê trên giường bệnh, trên mặt tràn ngập vẻ do dự, anh muốn đi tìm Tần Y ngay, nhưng với trạng thái này của kiếm khách Ảnh Tử, ngay cả một đứa bé yếu ớt cũng có thể giết ông ta.
Hơn nữa vẫn có người muốn lấy mạng kiếm khách Ảnh Tử, bây giờ anh không thể đi được, một khi đi, kiếm khách Ảnh Tử sẽ gặp nguy hiểm mất.
Sau khi do dự một lúc lâu, anh mới nói với vẻ không cam lòng: “Cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ tìm thấy em!”
Anh chỉ có thể từ bỏ việc đuổi theo Tần Y.
Anh biết rõ tình trạng của Tần Y hơn bất cứ ai, đừng nói là Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, ngay cả Minh Kình cơ bản nhất cũng không đến.
Sao tự dưng Tần Y lại trở thành cao thủ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ?
Chắc chắn có vấn đề gì đó.
Hồi nãy khi ra tay với anh, Tần Y thực sự muốn lấy mạng anh, ánh mắt Tần Y hết sức hờ hững, không quen biết gì Dương Thanh cả.
Chuyện này khiến Dương Thanh vô cùng lo lắng.
Lúc trước khi rời khỏi Yến Đô, anh đã sắp xếp người đưa người nhà đến nơi an toàn, Tần Y đang ở cùng đám Tần Thanh Tâm mới đúng, nhưng bây giờ, Tần Y lại trở thành sát thủ, hơn nữa còn có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, trong mấy tháng này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?
Hơn nữa, Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu thế nào rồi?
Dương Thanh siết chặt nắm tay, cắn răng: “Đến lúc rời khỏi Mục phủ rồi”.
Lần này, sau khi Tần Y rời đi, không còn ai đến ám sát nữa.
Tuy không còn ai đến ám sát, nhưng Dương Thanh lại mất ngủ cả đêm, trong đầu anh tràn ngập hồi ức, khiến anh bỗng có xúc động muốn đi ngay bây giờ.
Nhưng anh biết, tạm thời anh chưa đi được, cho dù muốn đi thì ít nhất cũng phải đợi kiếm khách Ảnh Tử hồi phục đã.
Mục phủ, trong phòng Mục Xung.
“Mục Lương Bình!”
Sáng sớm, Mục Xung đã giận dữ quát.
Mục Lương Bình vội bước vào phòng Mục Xung, thấp thỏm nói: “Cậu Mục, cậu tìm tôi à?”
Mục Xung nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng phải ông nói có sát thủ Thánh Cung ra tay, Dương Thanh không thể sống qua đêm qua ư? Tại sao bây giờ cậu ta vẫn khỏe re thế?”
Mục Lương Bình lập tức quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Cậu Mục, tôi đã mời sát thủ Thánh Cung thật mà! Về phần tại sao Dương Thanh vẫn còn sống, tôi cũng không biết!”
“Không biết á?”
Mục Xung tức giận nói: “Ông nói với tôi là không biết? Ông là đồ vô dụng à?”
Mục Xung đá ngã Mục Lương Bình, nghiêm nghị chất vấn.
Sau khi đánh một lúc lâu, Mục Xung mới hả giận.
Lúc này Mục Lương Bình mới nói: “Cậu Mục, cậu cứ yên tâm, nếu nhiệm vụ đã được Thánh Cung nhận thì chắc chắn sẽ hoàn thành, về nguyên nhân Dương Thanh còn sống, chắc sát thủ Thánh Cung không giết được cậu ta”.
“Nhưng không sao, Thánh Cung chưa có nhiệm vụ nào thất bại hết, lần này thất bại, lần sau Thánh Cung sẽ cử sát thủ có thực lực mạnh hơn đến ám sát Dương Thanh, cậu cứ đợi tin tốt là được rồi!”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Mục Xung lạnh lùng nói: “Vào đi!”
Một người giúp việc của Mục phủ mở miệng nói: “Cậu Mục, kiếm khách Ảnh Tử tỉnh rồi!”
Mục Xung đứng phắt dậy, kinh ngạc nói: “Ông ta bị thương nghiêm trọng thế mà tỉnh nhanh vậy à?”
Người giúp việc gật đầu, vội nói: “Chẳng những kiếm khách Ảnh Tử tỉnh rồi mà còn có thể xuống giường đi lại, xem ra hồi phục khá tốt”.
Nghe thấy người giúp việc nói thế, sắc mặt Mục Xung vô cùng khó coi.
Nếu không có kiếm khách Ảnh Tử và Dương Thanh, ông ta đã là thành chủ mới của Mục phủ rồi, nhưng bây giờ lại bị kiếm khách Ảnh Tử và Dương Thanh chèn ép, ông ta không thể trở thành chủ Mục phủ nữa.
Lúc này, trong phòng bệnh của kiếm khách Ảnh Tử.
Kiếm khách Ảnh Tử đang chậm rãi đi lại trong phòng, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đỡ ông ta.
Dương Thanh cũng ở cạnh, nhưng trông như đang có tâm sự nặng nề.
Sau khi đi vài vòng, kiếm khách Ảnh Tử bảo Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đỡ mình ngồi cạnh Dương Thanh, ông ta nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Dương Thanh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Trông cậu lo lắng lắm đấy”.
“Rầm!”
Dao găm của Dương Thanh cắm mạnh vào vách tường.
Gần như cùng lúc đó, sát thủ đã cầm dao găm linh khí lao tới chỗ Dương Thanh.
Thì ra mục tiêu thực sự của sát thủ vẫn là Dương Thanh, việc đối phương muốn giết kiếm khách Ảnh Tử chỉ là để ngụy trang, ép Dương Thanh ném dao găm linh khí đi.
Ý thức chiến đấu của đối phương quá mạnh, miêu tả bằng từ thiên tài vẫn không đủ.
Sát thủ dám làm thế, rõ ràng đã tính toán xong. Khi đối phương đi giết giết kiếm khách Ảnh Tử, Dương Thanh không thể ngăn cản, chỉ có thể ném dao găm linh khí ra để giết sát thủ.
Không những thế, đối phương còn tính ra thời điểm Dương Thanh ném dao găm linh khí, từ đó mới có thể né tránh đúng lúc dao găm linh khí sắp đâm vào người.
Sau đó đối phương lao tới chỗ Dương Thanh, mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp nhoáng.
Con ngươi Dương Thanh bỗng co lại, sau khi ném dao găm linh khí đi, không có sự bổ trợ từ dao găm linh khí, thực lực của anh lập tức giảm mạnh.
“Huyết mạch cuồng hóa!”
Dương Thanh tức giận quát, khí thế cuồng bạo bùng nổ từ người anh.
Thực lực vốn đã suy yếu sau khi mất dao găm linh khí lại bùng nổ vì huyết mạch cuồng hóa được kích hoạt.
Sát thủ đâm mạnh dao găm linh khí trong tay về phía trái tim Dương Thanh.
Dương Thanh bỗng giậm mạnh chân, cưỡng ép đổi hướng, vừa hay chếch đi mười centimet, anh siết tay thành nắm đấm rồi vung mạnh.
“Phập!”
“Rầm!”
Dao găm linh khí của sát thủ cắm vào vai Dương Thanh, còn cú đấm toàn lực của Dương Thanh thì nặng nề nện trúng lồng ngực đối phương.
Sát thủ bay xa mười mấy mét, lập tức hộc máu.
Còn bả vai bị dao găm linh khí đâm trúng của Dương Thanh thì chảy máu không ngừng.
Nhưng anh vẫn không có phản ứng gì, hơi nhích chân, lại xông tới chỗ sát thủ.
Sát thủ cũng gắng gượng đứng dậy, chuẩn bị chạy trốn.
“Chạy đi đâu?”
Dương Thanh đuổi theo, sát thủ vừa định nhảy xuống khỏi cửa sổ thì bị Dương Thanh tóm lấy tay.
“Rầm!”
Dương Thanh kéo mạnh, sát thủ ngã xuống đất.
Lúc này, miếng che mặt của sát thủ cũng đã rơi ra.
Dương Thanh đấm mạnh xuống, bỗng khựng lại ở vị trí chỉ cách mặt sát thủ mấy centimet.
“Y!”
Dương Thanh la thất thanh, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.
Anh không ngờ sát thủ ám sát anh đêm nay lại là cô em vợ Tần Y.
Anh cảm thấy như đang nằm mơ.
“Rầm!”
Trong lúc Dương Thanh khiếp sợ, Tần Y đã đá thẳng vào ngực Dương Thanh, Dương Thanh bị đạp bay.
Đến khi anh đứng dậy định đuổi theo, Tần Y đã biến mất trong đêm tối rồi.
Anh định dùng lực tinh thần để cảm nhận xem Tần Y ở đâu, nhưng lại phát hiện không thể tìm được, Tần Y như đã tan biến giữa không trung.
Anh nhìn kiếm khách Ảnh Tử vẫn đang hôn mê trên giường bệnh, trên mặt tràn ngập vẻ do dự, anh muốn đi tìm Tần Y ngay, nhưng với trạng thái này của kiếm khách Ảnh Tử, ngay cả một đứa bé yếu ớt cũng có thể giết ông ta.
Hơn nữa vẫn có người muốn lấy mạng kiếm khách Ảnh Tử, bây giờ anh không thể đi được, một khi đi, kiếm khách Ảnh Tử sẽ gặp nguy hiểm mất.
Sau khi do dự một lúc lâu, anh mới nói với vẻ không cam lòng: “Cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ tìm thấy em!”
Anh chỉ có thể từ bỏ việc đuổi theo Tần Y.
Anh biết rõ tình trạng của Tần Y hơn bất cứ ai, đừng nói là Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, ngay cả Minh Kình cơ bản nhất cũng không đến.
Sao tự dưng Tần Y lại trở thành cao thủ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ?
Chắc chắn có vấn đề gì đó.
Hồi nãy khi ra tay với anh, Tần Y thực sự muốn lấy mạng anh, ánh mắt Tần Y hết sức hờ hững, không quen biết gì Dương Thanh cả.
Chuyện này khiến Dương Thanh vô cùng lo lắng.
Lúc trước khi rời khỏi Yến Đô, anh đã sắp xếp người đưa người nhà đến nơi an toàn, Tần Y đang ở cùng đám Tần Thanh Tâm mới đúng, nhưng bây giờ, Tần Y lại trở thành sát thủ, hơn nữa còn có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, trong mấy tháng này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?
Hơn nữa, Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu thế nào rồi?
Dương Thanh siết chặt nắm tay, cắn răng: “Đến lúc rời khỏi Mục phủ rồi”.
Lần này, sau khi Tần Y rời đi, không còn ai đến ám sát nữa.
Tuy không còn ai đến ám sát, nhưng Dương Thanh lại mất ngủ cả đêm, trong đầu anh tràn ngập hồi ức, khiến anh bỗng có xúc động muốn đi ngay bây giờ.
Nhưng anh biết, tạm thời anh chưa đi được, cho dù muốn đi thì ít nhất cũng phải đợi kiếm khách Ảnh Tử hồi phục đã.
Mục phủ, trong phòng Mục Xung.
“Mục Lương Bình!”
Sáng sớm, Mục Xung đã giận dữ quát.
Mục Lương Bình vội bước vào phòng Mục Xung, thấp thỏm nói: “Cậu Mục, cậu tìm tôi à?”
Mục Xung nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng phải ông nói có sát thủ Thánh Cung ra tay, Dương Thanh không thể sống qua đêm qua ư? Tại sao bây giờ cậu ta vẫn khỏe re thế?”
Mục Lương Bình lập tức quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Cậu Mục, tôi đã mời sát thủ Thánh Cung thật mà! Về phần tại sao Dương Thanh vẫn còn sống, tôi cũng không biết!”
“Không biết á?”
Mục Xung tức giận nói: “Ông nói với tôi là không biết? Ông là đồ vô dụng à?”
Mục Xung đá ngã Mục Lương Bình, nghiêm nghị chất vấn.
Sau khi đánh một lúc lâu, Mục Xung mới hả giận.
Lúc này Mục Lương Bình mới nói: “Cậu Mục, cậu cứ yên tâm, nếu nhiệm vụ đã được Thánh Cung nhận thì chắc chắn sẽ hoàn thành, về nguyên nhân Dương Thanh còn sống, chắc sát thủ Thánh Cung không giết được cậu ta”.
“Nhưng không sao, Thánh Cung chưa có nhiệm vụ nào thất bại hết, lần này thất bại, lần sau Thánh Cung sẽ cử sát thủ có thực lực mạnh hơn đến ám sát Dương Thanh, cậu cứ đợi tin tốt là được rồi!”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Mục Xung lạnh lùng nói: “Vào đi!”
Một người giúp việc của Mục phủ mở miệng nói: “Cậu Mục, kiếm khách Ảnh Tử tỉnh rồi!”
Mục Xung đứng phắt dậy, kinh ngạc nói: “Ông ta bị thương nghiêm trọng thế mà tỉnh nhanh vậy à?”
Người giúp việc gật đầu, vội nói: “Chẳng những kiếm khách Ảnh Tử tỉnh rồi mà còn có thể xuống giường đi lại, xem ra hồi phục khá tốt”.
Nghe thấy người giúp việc nói thế, sắc mặt Mục Xung vô cùng khó coi.
Nếu không có kiếm khách Ảnh Tử và Dương Thanh, ông ta đã là thành chủ mới của Mục phủ rồi, nhưng bây giờ lại bị kiếm khách Ảnh Tử và Dương Thanh chèn ép, ông ta không thể trở thành chủ Mục phủ nữa.
Lúc này, trong phòng bệnh của kiếm khách Ảnh Tử.
Kiếm khách Ảnh Tử đang chậm rãi đi lại trong phòng, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đỡ ông ta.
Dương Thanh cũng ở cạnh, nhưng trông như đang có tâm sự nặng nề.
Sau khi đi vài vòng, kiếm khách Ảnh Tử bảo Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đỡ mình ngồi cạnh Dương Thanh, ông ta nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Dương Thanh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Trông cậu lo lắng lắm đấy”.