Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1788: Đồng ý hợp tác
Tống Nghị cũng không vội trả lời, chỉ cười híp mắt nhìn Dương Thanh.
Cao thủ của các thế lực đang dòm ngó Mục phủ cũng không ra tay, đều chờ Tống Nghị.
Một khi Tống Nghị hợp tác với Mục phủ, họ sẽ không có cơ hội nhỏ nhoi nào, Tống Nghị phải quyết định khai chiến với Mục phủ thì họ mới có cơ hội.
Từng giây từng phút trôi đi, Tống Nghị vẫn chưa trả lời, rõ ràng cũng đang suy nghĩ.
Dương Thanh cũng không giục, chờ Tống Nghị đưa ra câu trả lời.
Có thể nói, số phận của Mục phủ đang nằm trong tay Tống Nghị.
Khoảng ba phút sau, rốt cuộc Tống Nghị cũng mở miệng: “Sao tôi phải giúp cậu chứ?”
Dương Thanh nói: “Trước hết, anh cũng không dễ gì giành được Mục phủ, tiếp theo, cho dù anh giành được Mục phủ thì cũng sẽ không yên tâm, bởi vì anh không biết Mục thành chủ sẽ xuất hiện khi nào, còn có kiếm khách Ảnh Tử với thực lực sánh ngang bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm nữa”.
“Nhưng nếu anh bảo vệ Mục phủ giúp tôi, chắc chắn Mục phủ sẽ dốc hết sức để hỗ trợ anh giành lấy phủ Hoài Thành, kể từ đó trở đi, Mục phủ và phủ Hoài Thành chính là đồng minh cách nhau một sông, mấy thế lực nhòm ngó Mục phủ và phủ Hoài Thành cũng phải cân nhắc xem mình có thực lực đối phó với hai phủ thành chủ cùng một lúc không đã”.
“Như vậy, anh cũng sẽ có nhiều thời gian để hoàn toàn kiểm soát phủ Hoài Thành hơn”.
Dương Thanh nói rồi nhìn chằm chằm vào Tống Nghị, không nói gì nữa.
Chẳng biết bao lâu sau, Tống Nghị bỗng cười ha hả, chìa tay với Dương Thanh, cười nói: “Hợp tác vui vẻ!”
Nghe thấy Tống Nghị nói thế, Dương Thanh hết sức mừng rỡ, vội vươn tay bắt tay đối phương: “Hợp tác vui vẻ!”
Thấy Dương Thanh và Tống Nghị bắt tay, sắc mặt của các cao thủ đang quan sát hai người ở cách đó không xa khó coi tới cực điểm.
Rõ ràng Tống Nghị đã lựa chọn rồi.
Dương Thanh và Tống Nghị nhanh chóng quay lại.
Tống Nghị nhìn quanh, cao giọng nói: “Từ hôm nay, Mục phủ chính là đồng minh của Tống phủ tôi, xin các vị nể mặt Tống Nghị, rời khỏi nơi này!”
Nghe thấy hắn nói thế, sắc mặt của cao thủ các nơi càng thêm sa sầm, cũng không có ai rời đi.
Lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bỗng nhìn về phía Tống Nghị, nói: “Cậu Tống, cậu làm thế không ổn lắm đâu nhỉ?”
Tống Nghị bỗng nhìn về phía đối phương, hơi nhếch môi: “Không ổn? Vậy ông nghĩ tôi nên làm thế nào mới ổn đây?”
Đối phương lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ mấy thế lực chúng ta nên cạnh tranh công bằng!”
“Ha ha!”
Tống Nghị bỗng bật cười, nhìn đối phương như nhìn đồ ngu: “Cạnh tranh công bằng? Được, nếu ông đã muốn cạnh tranh công bằng, chúng ta cứ tranh đấu đi là được”.
Sau khi hắn dứt lời, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Tống phủ lập tức lao tới chỗ đám cao thủ kia như tên bắn.
Tuy bên đối phương có năm cao thủ, nhưng người mạnh nhất mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, trong số bốn cao thủ khác, có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Sau khi hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Tống phủ lao tới, họ không hề có sức đánh trả, đúng là cuộc chiến nghiêng về một bên.
Mấy chục giây sau, tiểu đội có năm cao thủ đã trở thành thi thể hết.
Hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong kia lại quay về đứng sau lưng Tống Nghị, bảo vệ hắn chặt chẽ như hai chiến thần.
Dương Thanh thầm kinh hãi, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Tống phủ có sức chiến đấu cực mạnh, lại là cao thủ ngang với kiếm khách Ảnh Tử. Nếu họ có linh khí, có lẽ sức chiến đấu cũng sẽ đạt mức bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Dương Thanh bỗng cảm thấy hoảng sợ, nếu hồi nãy Tống Nghị không đồng ý hợp tác, mà muốn ra tay với Mục phủ, với tình hình bây giờ của Mục phủ, họ không thể là đối thủ của hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thuộc Tống phủ kia.
Cho dù kiếm khách Ảnh Tử quay về, chỉ mình ông ta vẫn không làm gì được đám người Tống Nghị.
“Còn ai cũng muốn tranh giành với Tống phủ không?”
Tống Nghị nhìn quanh, cười ha hả.
Cao thủ của các thế lực khác còn không dám đối mặt với Tống Nghị, đều thi nhau lùi lại mấy bước, sợ Tống Nghị hiểu lầm.
Tống Nghị nói: “Nếu không có ai, vậy cút đi!”
Cao thủ của các thế lực nhìn nhau rồi quay người rút lui hết.
Chỉ trong thoáng chốc, cao thủ núp quanh Mục phủ đã lui hết, chỉ còn cao thủ của Tống phủ.
“Cảm ơn!”
Dương Thanh chắp tay nói cảm ơn.
Tống Nghị mỉm cười rồi nói: “Cậu đi trước đi, tôi đã đồng ý hợp tác với cậu, đương nhiên sẽ không nuốt lời, sau khi cậu sắp xếp chuyện ở Mục phủ xong, chúng ta sẽ tới Hoài Thành”.
“Được!”
Dương Thanh gật đầu, quay người trở lại Mục phủ.
“Thiếu thành chủ, cậu định hợp tác với Mục phủ thật ư?”
Sau khi Dương Thanh đi, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong chợt hỏi.
Tống Nghị gật đầu, híp mắt: “Một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thậm chí có thể giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, chắc chắn sẽ không đơn giản”.
Cao thủ khác trầm giọng nói: “Thiên phú của cậu ta đúng là rất khủng khiếp, trước đó khi giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia, cậu ta đã dùng sức mạnh nguyên tố Thủy, lặng lẽ ngưng tụ hai mũi tên nước rồi bất ngờ chọc mù mắt đối phương”.
“Sau đó cậu ta chớp cơ hội để dùng dao găm linh khí giết đối phương, ý thức chiến đấu rất mạnh”.
Con ngươi của Tống Nghị hơi co lại, hắn nghiêm mặt nhìn cao thủ của Tống phủ: “Ông nói cậu ta đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố Thủy khi mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong ư?”
Cao thủ của Tống phủ gật đầu: “Không sai! Tuy hai mũi tên nước kia được che giấu rất kỹ, nhưng tôi đã nhìn thấy”.
Cao thủ còn lại của Tống phủ cũng nói: “Tôi cũng thấy”.
Tống Nghị hơi híp mắt: “Tu luyện được sức mạnh nguyên tố Thủy khi mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, đúng là đáng kinh ngạc!”
Hắn nói rồi bỗng nghiêm mặt: “Điều tra cho tôi, tôi muốn biết mọi thông tin liên quan đến cậu ta!”
“Vâng!”
Cao thủ của Tống phủ vội đáp.
Lúc này, Dương Thanh đã về tới Mục phủ.
“Anh Thanh!”
Thấy Dương Thanh về, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam vội bước đến, hai cô gái đều có vẻ lo lắng.
Dương Thanh khẽ lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, cảm giác suy yếu mãnh liệt ập tới.
Những biện pháp giúp người ta mạnh lên trong thời gian ngắn đều có tác dụng phụ.
Phùng Tiểu Uyển đã tăng thực lực lên một cảnh giới cho Dương Thanh trong thời gian ngắn bằng châm cứu, bây giờ hiệu quả mạnh lên biến mất, anh sẽ phải chịu cơn suy yếu sau đó.
Phùng Tiểu Uyển vội bước đến, lấy kim ra, cắm mấy chục kim vào các huyệt vị của Dương Thanh. Rốt cuộc Dương Thanh cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lúc này Dương Thanh mới thấy khá hơn một chút, anh thở dài: “Nói chung vẫn không phải thực lực của mình, bây giờ anh vẫn quá yếu”.
Cao thủ của các thế lực đang dòm ngó Mục phủ cũng không ra tay, đều chờ Tống Nghị.
Một khi Tống Nghị hợp tác với Mục phủ, họ sẽ không có cơ hội nhỏ nhoi nào, Tống Nghị phải quyết định khai chiến với Mục phủ thì họ mới có cơ hội.
Từng giây từng phút trôi đi, Tống Nghị vẫn chưa trả lời, rõ ràng cũng đang suy nghĩ.
Dương Thanh cũng không giục, chờ Tống Nghị đưa ra câu trả lời.
Có thể nói, số phận của Mục phủ đang nằm trong tay Tống Nghị.
Khoảng ba phút sau, rốt cuộc Tống Nghị cũng mở miệng: “Sao tôi phải giúp cậu chứ?”
Dương Thanh nói: “Trước hết, anh cũng không dễ gì giành được Mục phủ, tiếp theo, cho dù anh giành được Mục phủ thì cũng sẽ không yên tâm, bởi vì anh không biết Mục thành chủ sẽ xuất hiện khi nào, còn có kiếm khách Ảnh Tử với thực lực sánh ngang bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm nữa”.
“Nhưng nếu anh bảo vệ Mục phủ giúp tôi, chắc chắn Mục phủ sẽ dốc hết sức để hỗ trợ anh giành lấy phủ Hoài Thành, kể từ đó trở đi, Mục phủ và phủ Hoài Thành chính là đồng minh cách nhau một sông, mấy thế lực nhòm ngó Mục phủ và phủ Hoài Thành cũng phải cân nhắc xem mình có thực lực đối phó với hai phủ thành chủ cùng một lúc không đã”.
“Như vậy, anh cũng sẽ có nhiều thời gian để hoàn toàn kiểm soát phủ Hoài Thành hơn”.
Dương Thanh nói rồi nhìn chằm chằm vào Tống Nghị, không nói gì nữa.
Chẳng biết bao lâu sau, Tống Nghị bỗng cười ha hả, chìa tay với Dương Thanh, cười nói: “Hợp tác vui vẻ!”
Nghe thấy Tống Nghị nói thế, Dương Thanh hết sức mừng rỡ, vội vươn tay bắt tay đối phương: “Hợp tác vui vẻ!”
Thấy Dương Thanh và Tống Nghị bắt tay, sắc mặt của các cao thủ đang quan sát hai người ở cách đó không xa khó coi tới cực điểm.
Rõ ràng Tống Nghị đã lựa chọn rồi.
Dương Thanh và Tống Nghị nhanh chóng quay lại.
Tống Nghị nhìn quanh, cao giọng nói: “Từ hôm nay, Mục phủ chính là đồng minh của Tống phủ tôi, xin các vị nể mặt Tống Nghị, rời khỏi nơi này!”
Nghe thấy hắn nói thế, sắc mặt của cao thủ các nơi càng thêm sa sầm, cũng không có ai rời đi.
Lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bỗng nhìn về phía Tống Nghị, nói: “Cậu Tống, cậu làm thế không ổn lắm đâu nhỉ?”
Tống Nghị bỗng nhìn về phía đối phương, hơi nhếch môi: “Không ổn? Vậy ông nghĩ tôi nên làm thế nào mới ổn đây?”
Đối phương lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ mấy thế lực chúng ta nên cạnh tranh công bằng!”
“Ha ha!”
Tống Nghị bỗng bật cười, nhìn đối phương như nhìn đồ ngu: “Cạnh tranh công bằng? Được, nếu ông đã muốn cạnh tranh công bằng, chúng ta cứ tranh đấu đi là được”.
Sau khi hắn dứt lời, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Tống phủ lập tức lao tới chỗ đám cao thủ kia như tên bắn.
Tuy bên đối phương có năm cao thủ, nhưng người mạnh nhất mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, trong số bốn cao thủ khác, có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Sau khi hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Tống phủ lao tới, họ không hề có sức đánh trả, đúng là cuộc chiến nghiêng về một bên.
Mấy chục giây sau, tiểu đội có năm cao thủ đã trở thành thi thể hết.
Hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong kia lại quay về đứng sau lưng Tống Nghị, bảo vệ hắn chặt chẽ như hai chiến thần.
Dương Thanh thầm kinh hãi, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Tống phủ có sức chiến đấu cực mạnh, lại là cao thủ ngang với kiếm khách Ảnh Tử. Nếu họ có linh khí, có lẽ sức chiến đấu cũng sẽ đạt mức bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Dương Thanh bỗng cảm thấy hoảng sợ, nếu hồi nãy Tống Nghị không đồng ý hợp tác, mà muốn ra tay với Mục phủ, với tình hình bây giờ của Mục phủ, họ không thể là đối thủ của hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thuộc Tống phủ kia.
Cho dù kiếm khách Ảnh Tử quay về, chỉ mình ông ta vẫn không làm gì được đám người Tống Nghị.
“Còn ai cũng muốn tranh giành với Tống phủ không?”
Tống Nghị nhìn quanh, cười ha hả.
Cao thủ của các thế lực khác còn không dám đối mặt với Tống Nghị, đều thi nhau lùi lại mấy bước, sợ Tống Nghị hiểu lầm.
Tống Nghị nói: “Nếu không có ai, vậy cút đi!”
Cao thủ của các thế lực nhìn nhau rồi quay người rút lui hết.
Chỉ trong thoáng chốc, cao thủ núp quanh Mục phủ đã lui hết, chỉ còn cao thủ của Tống phủ.
“Cảm ơn!”
Dương Thanh chắp tay nói cảm ơn.
Tống Nghị mỉm cười rồi nói: “Cậu đi trước đi, tôi đã đồng ý hợp tác với cậu, đương nhiên sẽ không nuốt lời, sau khi cậu sắp xếp chuyện ở Mục phủ xong, chúng ta sẽ tới Hoài Thành”.
“Được!”
Dương Thanh gật đầu, quay người trở lại Mục phủ.
“Thiếu thành chủ, cậu định hợp tác với Mục phủ thật ư?”
Sau khi Dương Thanh đi, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong chợt hỏi.
Tống Nghị gật đầu, híp mắt: “Một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thậm chí có thể giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, chắc chắn sẽ không đơn giản”.
Cao thủ khác trầm giọng nói: “Thiên phú của cậu ta đúng là rất khủng khiếp, trước đó khi giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia, cậu ta đã dùng sức mạnh nguyên tố Thủy, lặng lẽ ngưng tụ hai mũi tên nước rồi bất ngờ chọc mù mắt đối phương”.
“Sau đó cậu ta chớp cơ hội để dùng dao găm linh khí giết đối phương, ý thức chiến đấu rất mạnh”.
Con ngươi của Tống Nghị hơi co lại, hắn nghiêm mặt nhìn cao thủ của Tống phủ: “Ông nói cậu ta đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố Thủy khi mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong ư?”
Cao thủ của Tống phủ gật đầu: “Không sai! Tuy hai mũi tên nước kia được che giấu rất kỹ, nhưng tôi đã nhìn thấy”.
Cao thủ còn lại của Tống phủ cũng nói: “Tôi cũng thấy”.
Tống Nghị hơi híp mắt: “Tu luyện được sức mạnh nguyên tố Thủy khi mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, đúng là đáng kinh ngạc!”
Hắn nói rồi bỗng nghiêm mặt: “Điều tra cho tôi, tôi muốn biết mọi thông tin liên quan đến cậu ta!”
“Vâng!”
Cao thủ của Tống phủ vội đáp.
Lúc này, Dương Thanh đã về tới Mục phủ.
“Anh Thanh!”
Thấy Dương Thanh về, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam vội bước đến, hai cô gái đều có vẻ lo lắng.
Dương Thanh khẽ lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, cảm giác suy yếu mãnh liệt ập tới.
Những biện pháp giúp người ta mạnh lên trong thời gian ngắn đều có tác dụng phụ.
Phùng Tiểu Uyển đã tăng thực lực lên một cảnh giới cho Dương Thanh trong thời gian ngắn bằng châm cứu, bây giờ hiệu quả mạnh lên biến mất, anh sẽ phải chịu cơn suy yếu sau đó.
Phùng Tiểu Uyển vội bước đến, lấy kim ra, cắm mấy chục kim vào các huyệt vị của Dương Thanh. Rốt cuộc Dương Thanh cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lúc này Dương Thanh mới thấy khá hơn một chút, anh thở dài: “Nói chung vẫn không phải thực lực của mình, bây giờ anh vẫn quá yếu”.