Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1780: Trận chiến giữa Thiên Cảnh
Khi tận mắt thấy một cao thủThiên Cảnh bị Vô Danh vặn gãy cổ, các cao thủ của Mục phủ đều sững sờ, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Đó là cao thủ Thiên Cảnh đấy, lão ta bị giết như thế ư?
Dương Thanh cũng có vẻ kinh ngạc, anh biết sư phụ mình rất mạnh, nhưng không ngờ sư phụ lại mạnh đến thế.
Đó là cao thủ Thiên Cảnh hàng thật giá thật, nói giết là giết ư?
“Vô Danh!”
Lúc này, một lão già mặc áo bào xanh bỗng bước đến, nhìn về phía Vô Danh, sắc mặt u ám tới cực điểm.
Vô Danh vẫn không bận tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương với vẻ dí dỏm: “Rốt cuộc Thủ Hộ Minh cũng xuất hiện rồi à?”
“Thủ Hộ Minh!”
Nghe thấy Vô Danh nói thế, con ngươi Dương Thanh bỗng co lại.
Trong khoảng thời gian này, tuy anh luôn trong trạng thái ngủ say nhưng vẫn dùng lực tinh thần để cảm nhận được rất nhiều. Anh cũng biết thế lực Thủ Hộ Minh đó.
Đó là thế lực đứng đầu thực thụ, ở Thủ Hộ Minh, tất cả cao thủ đều là cao thủThiên Cảnh.
Vì có sự tồn tại của Thủ Hộ Minh, cao thủ Thiên Cảnh mới không dám nhúng tay vào chuyện thế tục, theo quy tắc của Thủ Hộ Minh, cao thủ Thiên Cảnh không được ra tay với ai dưới Thiên Cảnh.
Lão già mặc áo bào xanh của Thủ Hộ Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vô Danh: “Ông biết mình đang làm gì không? Theo quy định, nếu giết cao thủ Thiên Cảnh khi chưa được sự đồng ý của Thủ Hộ Minh thì sẽ là tội nặng đấy!”
Vô Danh tức giận nói: “Mẹ nó, ông cũng biết có quy định à? Theo quy định, cao thủ Thiên Cảnh không được ra tay với người dưới Thiên Cảnh, khi đồ đệ của ông đây suýt bị cao thủ Thiên Cảnh giết, ông đang ở đâu?”
“Bây giờ ông đây giết một cao thủ Thiên Cảnh, ông mới biết đến ngăn cản? Sao không đến sớm đi?”
Lúc này Vô Danh hết sức tức giận.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh thấy Vô Danh tức giận đến thế, đồng thời anh cũng lo lắng hơn.
Anh chỉ biết cao thủ Thiên Cảnh không được ra tay với người dưới Thiên Cảnh, chứ không rõ chuyện nếu một cao thủ Thiên Cảnh muốn ra tay với cao thủ Thiên Cảnh khác thì phải có sự đồng ý của Thủ Hộ Minh.
Bây giờ, sư phụ giết một cao thủ Thiên Cảnh, cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng đã xuất hiện, liệu sư phụ có gặp nguy hiểm không thế?
Càng nghĩ, Dương Thanh càng lo hơn.
Sắc mặt của cao thủ Thủ Hộ Minh kia hết sức u ám, lão ta lạnh lùng nói: “Cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương cũng không giết đệ tử ông, tuy ông ta đả thương đệ tử ông nhưng tội không đáng chết”.
“Cho dù phải giết ông ta thì cũng do Thủ Hộ Minh làm, ông có tư cách gì để giết một cao thủ Thiên Cảnh?”
Vô Danh tức giận nói: “Cứ đánh rắm đi! Ông đây chỉ biết, cao thủ Thiên Cảnh kia định giết đồ đệ tôi, nhưng không có ai thuộc Thủ Hộ Minh ra tay hết. Nếu các người đã không ra mặt, ông đây sẽ tự làm!”
“Vô Danh!”
Cao thủ của Thủ Hộ Minh giận dữ nghiến răng: “Ông đừng đánh tráo khái niệm như thế, nếu cao thủ Thiên Cảnh định giết đệ tử ông, đương nhiên tôi sẽ ra tay, nhưng bây giờ tôi chỉ thấy ông giết một cao thủ Thiên Cảnh”.
“Bây giờ ông ngoan ngoãn đến Thủ Hộ Minh để chịu phạt với tôi, có lẽ còn đường sống, bằng không, ông chỉ có một con đường chết thôi!”
Trong lúc nói chuyện, khí thế mạnh mẽ có thể hủy trời diệt đất cũng lan ra từ người đối phương.
Vào giây phút này, cả Mục phủ đều bị khí thế khủng khiếp này bao trùm.
Mặt Dương Thanh lập tức biến sắc, tuy anh không biết thân phận và thực lực thật sự của sư phụ, nhưng cũng biết sư phụ đã đắc tội với Thủ Hộ Minh - một thế lực hết sức đáng sợ để cứu anh.
Hơn nữa theo lời cao thủ Thủ Hộ Minh, tình cảnh của sư phụ đang rất nguy hiểm.
Vô Danh vẫn không buồn để tâm. Ông cụ cười lạnh, nhìn chằm chằm vào đối phương: “Thanh Phong, ông định ra tay với tôi à?”
Thì raVô Danh biết cao thủ của Thủ Hộ Minh này, đối phương tên Thanh Phong.
Thanh Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vô Danh, tức giận quát: “Tôi cho ông cơ hội cuối, lập tức đến Thủ Hộ Minh chịu phạt với tôi, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
“Nói nhảm nhiều thật!”
Vô Danh cười lạnh, nhìn về phía Dương Thanh: “Đây là thế giới kẻ mạnh làm vua, nếu con muốn có tôn nghiêm thì phải mạnh lên, chỉ những ai sở hữu thực lực mạnh mẽ mới có tiếng nói”.
“Lùi ra sau đi, đến lúc ta trình diễn rồi!”
Dương Thanh vội lùi lại.
Khí thế đáng sợ bỗng lan ra từ người Vô Danh.
Cả Mục phủ bị hai luồng khí thế hủy diệt bao trùm, ai cũng có vẻ sợ hãi.
Một người có thể giết chết cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương trong nháy mắt, còn người kia đến từ Thủ Hộ Minh, họ đều là cao thủ tuyệt thế trên đời này, nếu họ đánh nhau, có lẽ cả Mục phủ sẽ bị hủy diệt mất?
Thanh Phong nhìn chằm chằm vào Vô Danh, lạnh lùng nói: “Ông muốn đánh với tôi? Ông đã cân nhắc đến hậu quả chưa thế?”
Vô Danh chẳng muốn nói nhảm, hơi nhích chân, lao thẳng tới chỗ Thanh Phong.
Tấm bia đã ngăn đòn tấn công chí mạng của ông Hà giúp Dương Thanh trước đó bỗng trồi từ dưới đất lên, đập về phía Thanh Phong.
Tất cả mọi người đều sững sờ, họ đã thấy đủ loại vũ khí nhưng chưa thấy ai dùng bia mộ.
Trong tay Thanh Phong bỗng có thêm một thanh trường kiếm.
Đúng lúc tấm bia mộ kia sắp giáng xuống, Thanh Phong vung trường kiếm lên.
“Keng!”
Trường kiếm đập mạnh vào bia mộ, tiếng động khủng khiếp lan khắp xung quanh.
Một luồng khí thế đáng sợ quét ra xung quanh, như sóng biển cuộn trào.
Rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh bị khí thế này hất bay mấy chục mét.
Tuy Dương Thanh đã lùi về sau rất nhiều, nhưng vẫn phải lùi thêm mấy chục bước khi khí thế này ập đến.
Chỉ một đòn tấn công mà như khiến trời đất rung chuyển, đây chính là sức mạnh của cao thủ Thiên Cảnh.
Trước cuộc va chạm khủng khiếp này, Thanh Phong cũng lùi mấy chục bước, sắc mặt tái nhợt.
Vô Danh cười nhạo: “Cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng chỉ có tí thực lực thế thôi à? Tôi khuyên ông nên cút về sớm thì hơn, đừng làm mấy trò mất mặt ở đây nữa.”
“Ông chán sống rồi!”
Thanh Phong hoàn toàn tức giận, trên trường kiếm của lão ta bỗng có thêm hơi thở vô cùng đáng sợ.
Vô Danh cười lạnh, khoát tay, tấm bia kia lại đột ngột trồi lên từ dưới đất, đập về phía Thanh Phong.
“Keng keng keng!”
Thanh Phong vội vung trường kiếm lên, nhanh chóng lùi lại.
Mỗi khi họ đối đầu, lại có khí thế đáng sợ lan ra khắp bốn phương tám hướng. Cao thủ của Mục phủ đã lùi hơn nghìn mét rồi.
Các tòa nhà ở gần chiến trường liên tục sập xuống.
Đòn tấn công của Vô Danh ngày càng mạnh, khiến Thanh Phong liên tục lùi lại, sắc mặt tái mét.
Cao thủ Thiên Cảnh cũng được chia thành mạnh yếu, rõ ràng thực lực của Thanh Phong không bằng Vô Danh, nếu cứ tiếp tục, Thanh Phong chỉ còn con đường chết.
Đó là cao thủ Thiên Cảnh đấy, lão ta bị giết như thế ư?
Dương Thanh cũng có vẻ kinh ngạc, anh biết sư phụ mình rất mạnh, nhưng không ngờ sư phụ lại mạnh đến thế.
Đó là cao thủ Thiên Cảnh hàng thật giá thật, nói giết là giết ư?
“Vô Danh!”
Lúc này, một lão già mặc áo bào xanh bỗng bước đến, nhìn về phía Vô Danh, sắc mặt u ám tới cực điểm.
Vô Danh vẫn không bận tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương với vẻ dí dỏm: “Rốt cuộc Thủ Hộ Minh cũng xuất hiện rồi à?”
“Thủ Hộ Minh!”
Nghe thấy Vô Danh nói thế, con ngươi Dương Thanh bỗng co lại.
Trong khoảng thời gian này, tuy anh luôn trong trạng thái ngủ say nhưng vẫn dùng lực tinh thần để cảm nhận được rất nhiều. Anh cũng biết thế lực Thủ Hộ Minh đó.
Đó là thế lực đứng đầu thực thụ, ở Thủ Hộ Minh, tất cả cao thủ đều là cao thủThiên Cảnh.
Vì có sự tồn tại của Thủ Hộ Minh, cao thủ Thiên Cảnh mới không dám nhúng tay vào chuyện thế tục, theo quy tắc của Thủ Hộ Minh, cao thủ Thiên Cảnh không được ra tay với ai dưới Thiên Cảnh.
Lão già mặc áo bào xanh của Thủ Hộ Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vô Danh: “Ông biết mình đang làm gì không? Theo quy định, nếu giết cao thủ Thiên Cảnh khi chưa được sự đồng ý của Thủ Hộ Minh thì sẽ là tội nặng đấy!”
Vô Danh tức giận nói: “Mẹ nó, ông cũng biết có quy định à? Theo quy định, cao thủ Thiên Cảnh không được ra tay với người dưới Thiên Cảnh, khi đồ đệ của ông đây suýt bị cao thủ Thiên Cảnh giết, ông đang ở đâu?”
“Bây giờ ông đây giết một cao thủ Thiên Cảnh, ông mới biết đến ngăn cản? Sao không đến sớm đi?”
Lúc này Vô Danh hết sức tức giận.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh thấy Vô Danh tức giận đến thế, đồng thời anh cũng lo lắng hơn.
Anh chỉ biết cao thủ Thiên Cảnh không được ra tay với người dưới Thiên Cảnh, chứ không rõ chuyện nếu một cao thủ Thiên Cảnh muốn ra tay với cao thủ Thiên Cảnh khác thì phải có sự đồng ý của Thủ Hộ Minh.
Bây giờ, sư phụ giết một cao thủ Thiên Cảnh, cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng đã xuất hiện, liệu sư phụ có gặp nguy hiểm không thế?
Càng nghĩ, Dương Thanh càng lo hơn.
Sắc mặt của cao thủ Thủ Hộ Minh kia hết sức u ám, lão ta lạnh lùng nói: “Cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương cũng không giết đệ tử ông, tuy ông ta đả thương đệ tử ông nhưng tội không đáng chết”.
“Cho dù phải giết ông ta thì cũng do Thủ Hộ Minh làm, ông có tư cách gì để giết một cao thủ Thiên Cảnh?”
Vô Danh tức giận nói: “Cứ đánh rắm đi! Ông đây chỉ biết, cao thủ Thiên Cảnh kia định giết đồ đệ tôi, nhưng không có ai thuộc Thủ Hộ Minh ra tay hết. Nếu các người đã không ra mặt, ông đây sẽ tự làm!”
“Vô Danh!”
Cao thủ của Thủ Hộ Minh giận dữ nghiến răng: “Ông đừng đánh tráo khái niệm như thế, nếu cao thủ Thiên Cảnh định giết đệ tử ông, đương nhiên tôi sẽ ra tay, nhưng bây giờ tôi chỉ thấy ông giết một cao thủ Thiên Cảnh”.
“Bây giờ ông ngoan ngoãn đến Thủ Hộ Minh để chịu phạt với tôi, có lẽ còn đường sống, bằng không, ông chỉ có một con đường chết thôi!”
Trong lúc nói chuyện, khí thế mạnh mẽ có thể hủy trời diệt đất cũng lan ra từ người đối phương.
Vào giây phút này, cả Mục phủ đều bị khí thế khủng khiếp này bao trùm.
Mặt Dương Thanh lập tức biến sắc, tuy anh không biết thân phận và thực lực thật sự của sư phụ, nhưng cũng biết sư phụ đã đắc tội với Thủ Hộ Minh - một thế lực hết sức đáng sợ để cứu anh.
Hơn nữa theo lời cao thủ Thủ Hộ Minh, tình cảnh của sư phụ đang rất nguy hiểm.
Vô Danh vẫn không buồn để tâm. Ông cụ cười lạnh, nhìn chằm chằm vào đối phương: “Thanh Phong, ông định ra tay với tôi à?”
Thì raVô Danh biết cao thủ của Thủ Hộ Minh này, đối phương tên Thanh Phong.
Thanh Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vô Danh, tức giận quát: “Tôi cho ông cơ hội cuối, lập tức đến Thủ Hộ Minh chịu phạt với tôi, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
“Nói nhảm nhiều thật!”
Vô Danh cười lạnh, nhìn về phía Dương Thanh: “Đây là thế giới kẻ mạnh làm vua, nếu con muốn có tôn nghiêm thì phải mạnh lên, chỉ những ai sở hữu thực lực mạnh mẽ mới có tiếng nói”.
“Lùi ra sau đi, đến lúc ta trình diễn rồi!”
Dương Thanh vội lùi lại.
Khí thế đáng sợ bỗng lan ra từ người Vô Danh.
Cả Mục phủ bị hai luồng khí thế hủy diệt bao trùm, ai cũng có vẻ sợ hãi.
Một người có thể giết chết cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương trong nháy mắt, còn người kia đến từ Thủ Hộ Minh, họ đều là cao thủ tuyệt thế trên đời này, nếu họ đánh nhau, có lẽ cả Mục phủ sẽ bị hủy diệt mất?
Thanh Phong nhìn chằm chằm vào Vô Danh, lạnh lùng nói: “Ông muốn đánh với tôi? Ông đã cân nhắc đến hậu quả chưa thế?”
Vô Danh chẳng muốn nói nhảm, hơi nhích chân, lao thẳng tới chỗ Thanh Phong.
Tấm bia đã ngăn đòn tấn công chí mạng của ông Hà giúp Dương Thanh trước đó bỗng trồi từ dưới đất lên, đập về phía Thanh Phong.
Tất cả mọi người đều sững sờ, họ đã thấy đủ loại vũ khí nhưng chưa thấy ai dùng bia mộ.
Trong tay Thanh Phong bỗng có thêm một thanh trường kiếm.
Đúng lúc tấm bia mộ kia sắp giáng xuống, Thanh Phong vung trường kiếm lên.
“Keng!”
Trường kiếm đập mạnh vào bia mộ, tiếng động khủng khiếp lan khắp xung quanh.
Một luồng khí thế đáng sợ quét ra xung quanh, như sóng biển cuộn trào.
Rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh bị khí thế này hất bay mấy chục mét.
Tuy Dương Thanh đã lùi về sau rất nhiều, nhưng vẫn phải lùi thêm mấy chục bước khi khí thế này ập đến.
Chỉ một đòn tấn công mà như khiến trời đất rung chuyển, đây chính là sức mạnh của cao thủ Thiên Cảnh.
Trước cuộc va chạm khủng khiếp này, Thanh Phong cũng lùi mấy chục bước, sắc mặt tái nhợt.
Vô Danh cười nhạo: “Cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng chỉ có tí thực lực thế thôi à? Tôi khuyên ông nên cút về sớm thì hơn, đừng làm mấy trò mất mặt ở đây nữa.”
“Ông chán sống rồi!”
Thanh Phong hoàn toàn tức giận, trên trường kiếm của lão ta bỗng có thêm hơi thở vô cùng đáng sợ.
Vô Danh cười lạnh, khoát tay, tấm bia kia lại đột ngột trồi lên từ dưới đất, đập về phía Thanh Phong.
“Keng keng keng!”
Thanh Phong vội vung trường kiếm lên, nhanh chóng lùi lại.
Mỗi khi họ đối đầu, lại có khí thế đáng sợ lan ra khắp bốn phương tám hướng. Cao thủ của Mục phủ đã lùi hơn nghìn mét rồi.
Các tòa nhà ở gần chiến trường liên tục sập xuống.
Đòn tấn công của Vô Danh ngày càng mạnh, khiến Thanh Phong liên tục lùi lại, sắc mặt tái mét.
Cao thủ Thiên Cảnh cũng được chia thành mạnh yếu, rõ ràng thực lực của Thanh Phong không bằng Vô Danh, nếu cứ tiếp tục, Thanh Phong chỉ còn con đường chết.