Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1779: Nương tay
Thấy ông Hà sắp đánh trúng đầu mình, Dương Thanh vẫn không sợ hãi, nhìn chằm chằm vào lão ta bằng đôi mắt đỏ ngầu.
“Rầm!”
Đúng lúc này, một tấm bia mộ bỗng giáng từ trên trời xuống, cắm trước mặt Dương Thanh, cú đánh của ông Hà ập đến.
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, tấm bia không nhúc nhích chút nào.
Mọi người đều kinh hãi nhìn tấm bia không chữ đang chắn trước Dương Thanh.
Ông Hà cũng biến sắc, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
Không ngờ tấm bia này lại ngăn được đòn tấn công toàn lực của lão ta.
Quan trọng là lão ta không cảm nhận được dòng chảy linh khí trên tấm bia này, đây chỉ là một tấm bia hết sức bình thường, nhưng lại chịu được một đòn toàn lực của lão ta, tức là cao thủ đã ném tấm bia này xuống đây có thực lực vượt xa lão ta.
Dương Thanh cũng có vẻ kinh ngạc, anh cứ tưởng mình phải chết, không ngờ lại được một tấm bia cứu.
Đương nhiên anh hiểu rõ, có người đã ném tấm bia này xuống để ngăn đòn tấn công của ông Hà.
“Các hạ là ai? Tại sao phải nhúng tay vào chuyện của nhà họ Khương chúng tôi chứ?”
Ông Hà ngẩng đầu nhìn lên không trung, lạnh lùng hỏi.
“Bốp!”
Ngay sau đó, tiếng bạt tai thanh thúy đã vang lên, ông Hà vừa đứng đấy lập tức bay ra xa mười mấy mét.
Trên mặt ông Hà hằn dấu tay rõ rệt, khóe miệng lão ta rỉ máu tươi.
Một ông cụ tóc bạc mặc áo vải xuất hiện tại nơi ông Hà vừa đứng.
Khi thấy bóng dáng này, Dương Thanh lập tức ngẩn ra, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin, cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
“Sao thế? Gặp thầy mà cũng không nhận ra à?”
Ông cụ cười híp mắt, nhìn về phía Dương Thanh.
Nghe thấy giọng ông cụ, Dương Thanh không kiểm soát nổi tâm trạng nữa, nặng nề quỳ “bịch” xuống đất, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đệ tử Dương Thanh bái kiến sư phụ!”
Ông cụ này không phải ai khác, chính là sư phụ của Dương Thanh - Vô Danh.
Dương Thanh biết sư phụ mình rất mạnh, nhưng không ngờ Vô Danh lại mạnh đến thế, chỉ một chưởng đã hất cao thủ Thiên Cảnh bay xa mười mấy mét.
Rõ ràng Vô Danh cũng đã đạt đến Thiên Cảnh, bằng không sao có thể đánh bay một cao thủ Thiên Cảnh chỉ với một cái tát chứ?
Các cao thủ của Mục phủ cũng sực hiểu, thì ra cao thủ mạnh đến mức khiến người khác không sao thở nổi này lại là sư phụ của Dương Thanh.
Vô Danh cười ha hả, bước đến bên Dương Thanh, đích thân đỡ Dương Thanh dậy, hài lòng nhìn anh rồi gật nhẹ đầu: “Không tệ, lâu rồi không gặp, con đã là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, có lẽ chẳng mấy nữa, con sẽ bước vào Thiên Cảnh đấy”.
Dương Thanh kích động nói: “Sư phụ, sao người lại tới đây ạ?”
Vô Danh cười: “Có người ức hiếp đệ tử của ta, sao ta có thể không đến chứ?”
Ông cụ nói rồi nhìn về phía ông Hà, nụ cười trên mặt bỗng biến mất, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt. Ông cụ híp mắt nhìn chằm chằm vào ông Hà: “Người của gia tộc Cổ Võ ngày càng không biết xấu hổ, đường đường là cao thủ Thiên Cảnh mà lại ra tay với người còn chưa tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, đúng là làm bẽ mặt tổ tiên các người”.
Sắc mặt ông Hà hết sức khó coi, lão ta nhìn Vô Danh: “Các hạ sỉ nhục nhà họ Khương chúng tôi như thế, không sợ rước họa vào thân à?”
Vô Danh cười khẩy: “Rước họa ư? Một gia tộc Cổ Võ hạng bét mà cũng dám hống hách trước mặt ta à?”
Nghe thấy thế, ông Hà lập tức biến sắc.
Cao thủ có thể nói như thế, còn tát bay lão ta, sao có thể là hạng người tầm thường được?
Trong giới Cổ Võ, không phải gia tộc nào cũng là gia tộc hàng đầu, mà cũng chia mạnh yếu như thế tục, được phân thành ba cấp thượng - trung - hạ.
Nhà họ Khương thuộc nhóm gia tộc Cổ Võ yếu nhất và đông nhất, trong giới Cổ Võ, nhà họ Khương chỉ được xem như gia tộc hạ đẳng.
Ông Hà lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc các hạ là ai?”
Vô Danh chẳng muốn đáp, quay sang Dương Thanh: “Con muốn ta giết ông ta thế nào?”
Dương Thanh sầm mặt, sư phụ vẫn táo bạo như trước kia, nói trái tai cái là định ra tay tàn sát.
Sắc mặt ông Hà khó coi tới cực điểm, trong mắt Vô Danh, dường như lão ta chỉ là sâu bọ có thể tùy ý chém giết.
“Khốn kiếp! Ông khinh người quá đáng vừa thôi!”
Ông Hà tức giận quát, lao tới chỗ Vô Danh.
Vô Danh chẳng buồn nhìn đối phương, cười ha hả, nhìn Dương Thanh: “Vậy ăn miếng trả miếng nhé?”
Dương Thanh cười khổ, đáp: “Sư phụ vui là được! Sư phụ cứ tự nhiên!”
“Ừ!”
Vô Danh bỗng nhìn về phía ông Hà, vào giây phút này, khí thế của ông cụ đã thay đổi.
Không ai chú ý đến việc từ trường quanh ông cụ đã có sự biến đổi lớn.
Tuy ông Hà đang lao tới chỗ Vô Danh cảm thấy không đúng lắm, nhưng lão ta đã xông đến, đương nhiên không thể ngừng.
“Chết đi!”
Ông Hà bỗng hét lớn, vung nắm đấm về phía Vô Danh.
Nhưng sau khi lão ta hô to khẩu hiệu kia, nét mặt lão ta bỗng thay đổi hẳn. Lão ta như vừa tiến vào một khu vực có trọng lực gấp bội, như có cả thế giới đè lên người.
Tốc độ của lão ta cũng chậm đi vô số lần, trọng lực khủng khiếp khiến lão ta di chuyển rất khó khăn.
Những người xung quanh cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy khi còn cách Vô Danh bốn, năm mét, tốc độ của ông Hà bỗng chậm đi vô số lần.
“Có chuyện gì thế?”
“Hình như cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương đang phải chịu áp lực khổng lồ”.
“Chẳng lẽ sư phụ của Dương Thanh đã dùng thủ đoạn gì đó mà chúng ta không thấy để đánh trọng thương cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương ư?”
…
Lúc này, cao thủ của Mục phủ đều có vẻ khó hiểu.
Vô Danh bỗng quát: “Quỳ xuống!”
Tiếng quát phẫn nộ này như cơn giận của thiên thần, trọng lực xung quanh vốn đã gấp bội, lại thêm tiếng quát giận dữ của Vô Danh, áp lực cực kỳ khủng khiếp giáng lên người ông Hà.
“Rầm!”
Trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, ông Hà nặng nề quỳ xuống đất, hình như còn có tiếng gãy xương, đó là tiếng khi đầu gối ông Hà vỡ nát.
Trên mặt ông Hà tràn ngập vẻ đau đớn, nhưng lúc này, đối với lão ta, cảm giác nhục nhã đã vượt xa cơn đau khi đầu gối vỡ vụn.
Lão ta là cao thủ bảo vệ dòng chính của nhà họ Khương, cho dù là ở nhà họ Khương thì cũng luôn được người ta kính trọng, đã bao giờ bị ép quỳ trước mặt đám đông đâu chứ?
Dương Thanh nhìn ông Hà đang quỳ dưới đất, cuối cùng cũng hiểu ý sư phụ.
Trước đó, ông Hà dùng cảnh giới để ức hiếp Dương Thanh, bây giờ Vô Danh cũng dùng cảnh giới để ép ông Hà quỳ xuống.
Ông Hà nói với vẻ khuất nhục: “Các hạ khinh người quá đáng! Tôi là người của gia tộc Cổ Võ họ Khương, ông làm như thế, nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho ông!”
Vô Danh cười lạnh: “Bây giờ không phải nhà họ Khương có bỏ qua cho ta hay không, mà ta có muốn tha cho nhà họ Khương không ấy chứ!”
Ông cụ nói rồi duỗi năm ngón tay ra, chụp vào đầu ông Hà.
Vào giây phút này, ông Hà hết sức hoảng sợ, cơ thể đang quỳ dưới đất run lẩy bẩy, lão ta có thể cảm nhận được Vô Danh thực sự muốn giết lão ta.
Đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một giọng nói già nua bỗng vang lên: “Vô Danh, xin hãy nương tay!”
Vô Danh cười khẩy, năm ngón tay đang đặt trên đầu ông Hà bỗng dùng sức.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, đầu ông Hà xoay tròn một trăm tám mươi độ, chết không nhắm mắt.
“Rầm!”
Đúng lúc này, một tấm bia mộ bỗng giáng từ trên trời xuống, cắm trước mặt Dương Thanh, cú đánh của ông Hà ập đến.
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, tấm bia không nhúc nhích chút nào.
Mọi người đều kinh hãi nhìn tấm bia không chữ đang chắn trước Dương Thanh.
Ông Hà cũng biến sắc, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
Không ngờ tấm bia này lại ngăn được đòn tấn công toàn lực của lão ta.
Quan trọng là lão ta không cảm nhận được dòng chảy linh khí trên tấm bia này, đây chỉ là một tấm bia hết sức bình thường, nhưng lại chịu được một đòn toàn lực của lão ta, tức là cao thủ đã ném tấm bia này xuống đây có thực lực vượt xa lão ta.
Dương Thanh cũng có vẻ kinh ngạc, anh cứ tưởng mình phải chết, không ngờ lại được một tấm bia cứu.
Đương nhiên anh hiểu rõ, có người đã ném tấm bia này xuống để ngăn đòn tấn công của ông Hà.
“Các hạ là ai? Tại sao phải nhúng tay vào chuyện của nhà họ Khương chúng tôi chứ?”
Ông Hà ngẩng đầu nhìn lên không trung, lạnh lùng hỏi.
“Bốp!”
Ngay sau đó, tiếng bạt tai thanh thúy đã vang lên, ông Hà vừa đứng đấy lập tức bay ra xa mười mấy mét.
Trên mặt ông Hà hằn dấu tay rõ rệt, khóe miệng lão ta rỉ máu tươi.
Một ông cụ tóc bạc mặc áo vải xuất hiện tại nơi ông Hà vừa đứng.
Khi thấy bóng dáng này, Dương Thanh lập tức ngẩn ra, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin, cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
“Sao thế? Gặp thầy mà cũng không nhận ra à?”
Ông cụ cười híp mắt, nhìn về phía Dương Thanh.
Nghe thấy giọng ông cụ, Dương Thanh không kiểm soát nổi tâm trạng nữa, nặng nề quỳ “bịch” xuống đất, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đệ tử Dương Thanh bái kiến sư phụ!”
Ông cụ này không phải ai khác, chính là sư phụ của Dương Thanh - Vô Danh.
Dương Thanh biết sư phụ mình rất mạnh, nhưng không ngờ Vô Danh lại mạnh đến thế, chỉ một chưởng đã hất cao thủ Thiên Cảnh bay xa mười mấy mét.
Rõ ràng Vô Danh cũng đã đạt đến Thiên Cảnh, bằng không sao có thể đánh bay một cao thủ Thiên Cảnh chỉ với một cái tát chứ?
Các cao thủ của Mục phủ cũng sực hiểu, thì ra cao thủ mạnh đến mức khiến người khác không sao thở nổi này lại là sư phụ của Dương Thanh.
Vô Danh cười ha hả, bước đến bên Dương Thanh, đích thân đỡ Dương Thanh dậy, hài lòng nhìn anh rồi gật nhẹ đầu: “Không tệ, lâu rồi không gặp, con đã là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, có lẽ chẳng mấy nữa, con sẽ bước vào Thiên Cảnh đấy”.
Dương Thanh kích động nói: “Sư phụ, sao người lại tới đây ạ?”
Vô Danh cười: “Có người ức hiếp đệ tử của ta, sao ta có thể không đến chứ?”
Ông cụ nói rồi nhìn về phía ông Hà, nụ cười trên mặt bỗng biến mất, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt. Ông cụ híp mắt nhìn chằm chằm vào ông Hà: “Người của gia tộc Cổ Võ ngày càng không biết xấu hổ, đường đường là cao thủ Thiên Cảnh mà lại ra tay với người còn chưa tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, đúng là làm bẽ mặt tổ tiên các người”.
Sắc mặt ông Hà hết sức khó coi, lão ta nhìn Vô Danh: “Các hạ sỉ nhục nhà họ Khương chúng tôi như thế, không sợ rước họa vào thân à?”
Vô Danh cười khẩy: “Rước họa ư? Một gia tộc Cổ Võ hạng bét mà cũng dám hống hách trước mặt ta à?”
Nghe thấy thế, ông Hà lập tức biến sắc.
Cao thủ có thể nói như thế, còn tát bay lão ta, sao có thể là hạng người tầm thường được?
Trong giới Cổ Võ, không phải gia tộc nào cũng là gia tộc hàng đầu, mà cũng chia mạnh yếu như thế tục, được phân thành ba cấp thượng - trung - hạ.
Nhà họ Khương thuộc nhóm gia tộc Cổ Võ yếu nhất và đông nhất, trong giới Cổ Võ, nhà họ Khương chỉ được xem như gia tộc hạ đẳng.
Ông Hà lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc các hạ là ai?”
Vô Danh chẳng muốn đáp, quay sang Dương Thanh: “Con muốn ta giết ông ta thế nào?”
Dương Thanh sầm mặt, sư phụ vẫn táo bạo như trước kia, nói trái tai cái là định ra tay tàn sát.
Sắc mặt ông Hà khó coi tới cực điểm, trong mắt Vô Danh, dường như lão ta chỉ là sâu bọ có thể tùy ý chém giết.
“Khốn kiếp! Ông khinh người quá đáng vừa thôi!”
Ông Hà tức giận quát, lao tới chỗ Vô Danh.
Vô Danh chẳng buồn nhìn đối phương, cười ha hả, nhìn Dương Thanh: “Vậy ăn miếng trả miếng nhé?”
Dương Thanh cười khổ, đáp: “Sư phụ vui là được! Sư phụ cứ tự nhiên!”
“Ừ!”
Vô Danh bỗng nhìn về phía ông Hà, vào giây phút này, khí thế của ông cụ đã thay đổi.
Không ai chú ý đến việc từ trường quanh ông cụ đã có sự biến đổi lớn.
Tuy ông Hà đang lao tới chỗ Vô Danh cảm thấy không đúng lắm, nhưng lão ta đã xông đến, đương nhiên không thể ngừng.
“Chết đi!”
Ông Hà bỗng hét lớn, vung nắm đấm về phía Vô Danh.
Nhưng sau khi lão ta hô to khẩu hiệu kia, nét mặt lão ta bỗng thay đổi hẳn. Lão ta như vừa tiến vào một khu vực có trọng lực gấp bội, như có cả thế giới đè lên người.
Tốc độ của lão ta cũng chậm đi vô số lần, trọng lực khủng khiếp khiến lão ta di chuyển rất khó khăn.
Những người xung quanh cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy khi còn cách Vô Danh bốn, năm mét, tốc độ của ông Hà bỗng chậm đi vô số lần.
“Có chuyện gì thế?”
“Hình như cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương đang phải chịu áp lực khổng lồ”.
“Chẳng lẽ sư phụ của Dương Thanh đã dùng thủ đoạn gì đó mà chúng ta không thấy để đánh trọng thương cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương ư?”
…
Lúc này, cao thủ của Mục phủ đều có vẻ khó hiểu.
Vô Danh bỗng quát: “Quỳ xuống!”
Tiếng quát phẫn nộ này như cơn giận của thiên thần, trọng lực xung quanh vốn đã gấp bội, lại thêm tiếng quát giận dữ của Vô Danh, áp lực cực kỳ khủng khiếp giáng lên người ông Hà.
“Rầm!”
Trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, ông Hà nặng nề quỳ xuống đất, hình như còn có tiếng gãy xương, đó là tiếng khi đầu gối ông Hà vỡ nát.
Trên mặt ông Hà tràn ngập vẻ đau đớn, nhưng lúc này, đối với lão ta, cảm giác nhục nhã đã vượt xa cơn đau khi đầu gối vỡ vụn.
Lão ta là cao thủ bảo vệ dòng chính của nhà họ Khương, cho dù là ở nhà họ Khương thì cũng luôn được người ta kính trọng, đã bao giờ bị ép quỳ trước mặt đám đông đâu chứ?
Dương Thanh nhìn ông Hà đang quỳ dưới đất, cuối cùng cũng hiểu ý sư phụ.
Trước đó, ông Hà dùng cảnh giới để ức hiếp Dương Thanh, bây giờ Vô Danh cũng dùng cảnh giới để ép ông Hà quỳ xuống.
Ông Hà nói với vẻ khuất nhục: “Các hạ khinh người quá đáng! Tôi là người của gia tộc Cổ Võ họ Khương, ông làm như thế, nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho ông!”
Vô Danh cười lạnh: “Bây giờ không phải nhà họ Khương có bỏ qua cho ta hay không, mà ta có muốn tha cho nhà họ Khương không ấy chứ!”
Ông cụ nói rồi duỗi năm ngón tay ra, chụp vào đầu ông Hà.
Vào giây phút này, ông Hà hết sức hoảng sợ, cơ thể đang quỳ dưới đất run lẩy bẩy, lão ta có thể cảm nhận được Vô Danh thực sự muốn giết lão ta.
Đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một giọng nói già nua bỗng vang lên: “Vô Danh, xin hãy nương tay!”
Vô Danh cười khẩy, năm ngón tay đang đặt trên đầu ông Hà bỗng dùng sức.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, đầu ông Hà xoay tròn một trăm tám mươi độ, chết không nhắm mắt.