Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1777: Cao thủ Thiên Cảnh
Vào giây phút này, tất cả mọi người đều mở to mắt, chăm chú nhìn cảnh tượng này.
Khương Nham cũng biến sắc, nắm linh kiếm thật chặt, đúng lúc kiếm bằng nước giáng xuống, ông ta cũng cử động.
Linh kiếm chém kiếm nước!
Mỗi khi ông ta vung kiếm lên, lại có một số lượng lớn kiếm nước biến mất.
Nhưng có quá nhiều kiếm nước, cho dù ông ta đã chém bằng linh kiếm vô số lần thì vẫn có rất nhiều kiếm nước rơi trúng người ông ta.
Trước sự khiếp sợ của cao thủ Mục phủ, trên người Khương Nham toàn vết kiếm.
“A…”
Khương Nham bỗng ngửa mặt hét lớn, như muốn trút hết tức giận trong lòng.
Lúc này mưa kiếm cũng hoàn toàn biến mất.
Dương Thanh lảo đảo lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
Hai lần thi triển mưa kiếm liên tiếp đã khiến anh tiêu hao rất nhiều.
“Anh Thanh!”
Lúc này, Phùng Tiểu Uyển bỗng hô lớn, đồng thời ném một cái bình sứ trắng ra.
Dương Thanh lập tức đón lấy, không hề do dự, mở nắp bình ra, uống viên thuốc trong bình.
Viên thuốc vừa vào miệng đã tan chảy thành một dòng nước ấm, chảy xuống bụng anh qua thực quản.
Sau khi uống viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển cho, Dương Thanh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, số tiêu hao khổng lồ hồi nãy cũng được bù đắp.
Nhưng bây giờ cảnh giới của anh tăng lên quá nhiều, nên hiệu quả khôi phục của viên thuốc này với anh cũng giảm hẳn đi.
May mà nó vẫn hóa giải được lượng tiêu hao khổng lồ của anh vừa rồi.
“Dương Thanh!”
Khương Nham nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ dữ tợn: “Mày đáng chết!”
Dương Thanh hít sâu, tay phải nắm lấy dao găm linh khí, nhìn chằm chằm vào Khương Nham: “Tôi hỏi ông lần cuối, tại sao các người lại muốn đưa tôi đến nhà họ Khương?”
Khương Nham nghiến răng nghiến lợi: “Sau khi chết, mày sẽ biết nguyên nhân là gì”.
Ông ta nói rồi chủ động lao tới chỗ Dương Thanh.
Ông ta là dòng chính nhà họ Khương, người nổi bật trong thế hệ trẻ, không ngờ lại liên tục gặp trắc trở trong chuyến đi đến thế tục này, đây đúng là vết nhơ lớn nhất đời ông ta. Phải giết Dương Thanh thì ông ta mới nguôi giận.
“Cậu Thanh, coi chừng!”
Có cao thủ của Mục phủ hô lên kinh hãi.
Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, lại kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, vận chuyển Chiến Thần Quyết. Cánh tay cầm dao găm linh khí của anh cũng khẽ run lên.
“Chết đi cho tôi!”
Lúc này, Khương Nham đã xông tới trước mặt Dương Thanh, chém linh kiếm xuống.
“Keng!”
Dương Thanh bỗng giơ dao găm linh khí lên, linh kiếm đập trúng dao găm, đẩy lùi Dương Thanh mấy chục bước.
Cảnh giới của hai người quá chênh nhau, nếu trước đó Khương Nham không bị thương nặng, ông ta đã giết Dương Thanh lâu rồi.
“Keng keng keng!”
Khương Nham điên cuồng vung linh kiếm, chém liên tiếp.
Dương Thanh vẫn cứ đỡ, để mặc cho đòn tấn công của Khương Nham giáng xuống.
Trong mắt anh lóe lên ánh sáng trí tuệ, anh nhìn chằm chằm vào Khương Nham.
Không biết Khương Nham đã vung linh kiếm bao nhiêu lần, động tác ngày càng rối loạn.
Dương Thanh đã bị dồn đến góc tường.
Đúng lúc này, trong mắt Dương Thanh bỗng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đúng lúc Khương Nham lại giơ linh kiếm lên, định chém xuống, anh bỗng giậm mạnh xuống đất.
“Rầm!”
Đúng lúc anh tránh thoát, linh khí trong tay Khương Nham giáng xuống nơi anh vừa đứng.
Sau khi chém xong, phát hiện Dương Thanh đã tránh thoát, Khương Nham lập tức biếnsắc, cảm nhận được nguy cơ.
“Chết đi!”
Giọng Dương Thanh bỗng vang lên sát tai ông ta.
Tốc độ của Dương Thanh cực nhanh, dao găm trong tay đâm thẳng vào họng Khương Nham.
Khương Nham lập tức mở to mắt, ông ta vừa chém xong, thậm chí còn chưa đứng vững, đừng nói đến việc đánh trả, ngay cả né tránh cũng không được.
Ông ta trơ mắt nhìn dao găm linh khí trong tay Dương Thanh ngày càng gần cổ họng ông ta.
Cao thủ của Mục phủ đều có vẻ kích động, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, họ muốn tận mắt chứng kiến tên khốn đến từ gia tộc Cổ Võ đó bị Dương Thanh giết.
“Keng!”
Đúng lúc dao găm linh khí của Dương Thanh sắp cứa cổ Khương Nham, một bóng dáng già nua bỗng xuất hiện trước mặt Khương Nham, duỗi hai ngón tay ra, kẹp lấy dao găm linh khí của Dương Thanh.
Khi thấy lão già này, Dương Thanh biến sắc, không hề do dự, lập tức từ bỏ dao găm linh khí, giậm chân, xuất hiện cách đó mấy chục mét.
Cao thủ của Mục phủ cũng kinh hãi nhìn lão già tiên phong đạo cốt kia.
“Phập!”
Lão già cong ngón tay búng một cái, dao găm bị lão ta kẹp giữa hai ngón tay lập tức cắm trước chân Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn về phía đối phương, sắc mặt nghiêm nghị tới cực điểm, anh cứ tưởng mình đã rời khỏi phạm vi tấn công của đối phương, nào ngờ đối phương chỉ tiện tay búng một cái, dao găm linh khí đã cắm trước chân anh rồi.
Rõ ràng đối phương cũng không định giết anh, bằng không dao găm đã cắm vào tim anh chứ không phải trước chân anh.
“Cao thủ Thiên Cảnh!”
Dương Thanh híp mắt, nhìn chằm chằm vào lão già: “Nếu tôi không đoán nhầm, tiền bối là cao thủ Thiên Cảnh đúng không?”
Chỉ cao thủ Thiên Cảnh mới có thủ đoạn cao siêu như thế.
Khương Nham cũng hoàn hồn, khi thấy lão già, ông ta hết sức mừng rỡ, kích động nói: “Ông Hà, rốt cuộc ông cũng đến!”
Ông Hà là cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương, cũng là người bảo vệ Khương Nham.
Ông Hà chỉ thản nhiên nhìn Khương Nham rồi nói: “Cậu chờ đến lúc quay về nhà họ Khương chịu phạt đi!”
Lão ta nói rồi nhìn về phía Dương Thanh, thản nhiên nói: “Nể mặt nhà họ Khương, để tôi đưa Khương Nham đi, được chứ?”
Dương Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đối phương: “Cao thủ Thiên Cảnh không được nhúng tay vào chuyện thế tục, ông là cao thủ Thiên Cảnh, xen vào việc này cũng không thích hợp đúng không?”
Ông Hà nhíu mày, khí thế đáng sợ lập tức bao phủ Dương Thanh. Lão ta lạnh lùng nói: “Cậu đang chất vấn tôi à?”
Vào giây phút này, Dương Thanh chỉ thấy như đang phải gánh cả nghìn cân. Đối phương mới phóng khí thế ra mà đã khiến anh khó lòng chịu đựng rồi.
Anh hơi khom người, cắn chặt răng, lập tức kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, dồn hết sức để ngăn cản khí thế của đối phương.
Nhưng vẫn không ăn thua, thực lực của đối phương quá mạnh, anh vừa mới phản kháng, khí thế của lão ta lại càng mạnh hơn nữa.
Đầu gối Dương Thanh dần cong xuống, đối phương định ép anh quỳ.
Cao thủ của Mục phủ thấy thế, đều biến sắc, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của Mục phủ nhìn chằm chằm vào ông Hà, cắn răng: “Tiền bối, ông là cao thủ Thiên Cảnh, lại đi ức hiếp bề dưới chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong như thế, không thấy quá đáng à?”
“Quỳ xuống!”
Ông Hà bỗng quát, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của Mục phủ kia lập tức quỳ xuống, cũng không phải là ông ta muốn quỳ, mà ông Hà quá mạnh, tiếng quát của lão ta như áp lực có thật, ép ông ta phải quỳ xuống đất.
“Cậu không phục à?”
Ông Hà nhìn về phía Dương Thanh vẫn đang chống cự, lạnh lùng hỏi.
Khương Nham cũng biến sắc, nắm linh kiếm thật chặt, đúng lúc kiếm bằng nước giáng xuống, ông ta cũng cử động.
Linh kiếm chém kiếm nước!
Mỗi khi ông ta vung kiếm lên, lại có một số lượng lớn kiếm nước biến mất.
Nhưng có quá nhiều kiếm nước, cho dù ông ta đã chém bằng linh kiếm vô số lần thì vẫn có rất nhiều kiếm nước rơi trúng người ông ta.
Trước sự khiếp sợ của cao thủ Mục phủ, trên người Khương Nham toàn vết kiếm.
“A…”
Khương Nham bỗng ngửa mặt hét lớn, như muốn trút hết tức giận trong lòng.
Lúc này mưa kiếm cũng hoàn toàn biến mất.
Dương Thanh lảo đảo lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
Hai lần thi triển mưa kiếm liên tiếp đã khiến anh tiêu hao rất nhiều.
“Anh Thanh!”
Lúc này, Phùng Tiểu Uyển bỗng hô lớn, đồng thời ném một cái bình sứ trắng ra.
Dương Thanh lập tức đón lấy, không hề do dự, mở nắp bình ra, uống viên thuốc trong bình.
Viên thuốc vừa vào miệng đã tan chảy thành một dòng nước ấm, chảy xuống bụng anh qua thực quản.
Sau khi uống viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển cho, Dương Thanh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, số tiêu hao khổng lồ hồi nãy cũng được bù đắp.
Nhưng bây giờ cảnh giới của anh tăng lên quá nhiều, nên hiệu quả khôi phục của viên thuốc này với anh cũng giảm hẳn đi.
May mà nó vẫn hóa giải được lượng tiêu hao khổng lồ của anh vừa rồi.
“Dương Thanh!”
Khương Nham nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ dữ tợn: “Mày đáng chết!”
Dương Thanh hít sâu, tay phải nắm lấy dao găm linh khí, nhìn chằm chằm vào Khương Nham: “Tôi hỏi ông lần cuối, tại sao các người lại muốn đưa tôi đến nhà họ Khương?”
Khương Nham nghiến răng nghiến lợi: “Sau khi chết, mày sẽ biết nguyên nhân là gì”.
Ông ta nói rồi chủ động lao tới chỗ Dương Thanh.
Ông ta là dòng chính nhà họ Khương, người nổi bật trong thế hệ trẻ, không ngờ lại liên tục gặp trắc trở trong chuyến đi đến thế tục này, đây đúng là vết nhơ lớn nhất đời ông ta. Phải giết Dương Thanh thì ông ta mới nguôi giận.
“Cậu Thanh, coi chừng!”
Có cao thủ của Mục phủ hô lên kinh hãi.
Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, lại kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, vận chuyển Chiến Thần Quyết. Cánh tay cầm dao găm linh khí của anh cũng khẽ run lên.
“Chết đi cho tôi!”
Lúc này, Khương Nham đã xông tới trước mặt Dương Thanh, chém linh kiếm xuống.
“Keng!”
Dương Thanh bỗng giơ dao găm linh khí lên, linh kiếm đập trúng dao găm, đẩy lùi Dương Thanh mấy chục bước.
Cảnh giới của hai người quá chênh nhau, nếu trước đó Khương Nham không bị thương nặng, ông ta đã giết Dương Thanh lâu rồi.
“Keng keng keng!”
Khương Nham điên cuồng vung linh kiếm, chém liên tiếp.
Dương Thanh vẫn cứ đỡ, để mặc cho đòn tấn công của Khương Nham giáng xuống.
Trong mắt anh lóe lên ánh sáng trí tuệ, anh nhìn chằm chằm vào Khương Nham.
Không biết Khương Nham đã vung linh kiếm bao nhiêu lần, động tác ngày càng rối loạn.
Dương Thanh đã bị dồn đến góc tường.
Đúng lúc này, trong mắt Dương Thanh bỗng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đúng lúc Khương Nham lại giơ linh kiếm lên, định chém xuống, anh bỗng giậm mạnh xuống đất.
“Rầm!”
Đúng lúc anh tránh thoát, linh khí trong tay Khương Nham giáng xuống nơi anh vừa đứng.
Sau khi chém xong, phát hiện Dương Thanh đã tránh thoát, Khương Nham lập tức biếnsắc, cảm nhận được nguy cơ.
“Chết đi!”
Giọng Dương Thanh bỗng vang lên sát tai ông ta.
Tốc độ của Dương Thanh cực nhanh, dao găm trong tay đâm thẳng vào họng Khương Nham.
Khương Nham lập tức mở to mắt, ông ta vừa chém xong, thậm chí còn chưa đứng vững, đừng nói đến việc đánh trả, ngay cả né tránh cũng không được.
Ông ta trơ mắt nhìn dao găm linh khí trong tay Dương Thanh ngày càng gần cổ họng ông ta.
Cao thủ của Mục phủ đều có vẻ kích động, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, họ muốn tận mắt chứng kiến tên khốn đến từ gia tộc Cổ Võ đó bị Dương Thanh giết.
“Keng!”
Đúng lúc dao găm linh khí của Dương Thanh sắp cứa cổ Khương Nham, một bóng dáng già nua bỗng xuất hiện trước mặt Khương Nham, duỗi hai ngón tay ra, kẹp lấy dao găm linh khí của Dương Thanh.
Khi thấy lão già này, Dương Thanh biến sắc, không hề do dự, lập tức từ bỏ dao găm linh khí, giậm chân, xuất hiện cách đó mấy chục mét.
Cao thủ của Mục phủ cũng kinh hãi nhìn lão già tiên phong đạo cốt kia.
“Phập!”
Lão già cong ngón tay búng một cái, dao găm bị lão ta kẹp giữa hai ngón tay lập tức cắm trước chân Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn về phía đối phương, sắc mặt nghiêm nghị tới cực điểm, anh cứ tưởng mình đã rời khỏi phạm vi tấn công của đối phương, nào ngờ đối phương chỉ tiện tay búng một cái, dao găm linh khí đã cắm trước chân anh rồi.
Rõ ràng đối phương cũng không định giết anh, bằng không dao găm đã cắm vào tim anh chứ không phải trước chân anh.
“Cao thủ Thiên Cảnh!”
Dương Thanh híp mắt, nhìn chằm chằm vào lão già: “Nếu tôi không đoán nhầm, tiền bối là cao thủ Thiên Cảnh đúng không?”
Chỉ cao thủ Thiên Cảnh mới có thủ đoạn cao siêu như thế.
Khương Nham cũng hoàn hồn, khi thấy lão già, ông ta hết sức mừng rỡ, kích động nói: “Ông Hà, rốt cuộc ông cũng đến!”
Ông Hà là cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương, cũng là người bảo vệ Khương Nham.
Ông Hà chỉ thản nhiên nhìn Khương Nham rồi nói: “Cậu chờ đến lúc quay về nhà họ Khương chịu phạt đi!”
Lão ta nói rồi nhìn về phía Dương Thanh, thản nhiên nói: “Nể mặt nhà họ Khương, để tôi đưa Khương Nham đi, được chứ?”
Dương Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đối phương: “Cao thủ Thiên Cảnh không được nhúng tay vào chuyện thế tục, ông là cao thủ Thiên Cảnh, xen vào việc này cũng không thích hợp đúng không?”
Ông Hà nhíu mày, khí thế đáng sợ lập tức bao phủ Dương Thanh. Lão ta lạnh lùng nói: “Cậu đang chất vấn tôi à?”
Vào giây phút này, Dương Thanh chỉ thấy như đang phải gánh cả nghìn cân. Đối phương mới phóng khí thế ra mà đã khiến anh khó lòng chịu đựng rồi.
Anh hơi khom người, cắn chặt răng, lập tức kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, dồn hết sức để ngăn cản khí thế của đối phương.
Nhưng vẫn không ăn thua, thực lực của đối phương quá mạnh, anh vừa mới phản kháng, khí thế của lão ta lại càng mạnh hơn nữa.
Đầu gối Dương Thanh dần cong xuống, đối phương định ép anh quỳ.
Cao thủ của Mục phủ thấy thế, đều biến sắc, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của Mục phủ nhìn chằm chằm vào ông Hà, cắn răng: “Tiền bối, ông là cao thủ Thiên Cảnh, lại đi ức hiếp bề dưới chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong như thế, không thấy quá đáng à?”
“Quỳ xuống!”
Ông Hà bỗng quát, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của Mục phủ kia lập tức quỳ xuống, cũng không phải là ông ta muốn quỳ, mà ông Hà quá mạnh, tiếng quát của lão ta như áp lực có thật, ép ông ta phải quỳ xuống đất.
“Cậu không phục à?”
Ông Hà nhìn về phía Dương Thanh vẫn đang chống cự, lạnh lùng hỏi.