Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1774: Thành chủ, đừng
Mục thành chủ vừa ra tay đã giết ngay hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, với thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm của ông lão, cũng chỉ có thể giết hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ thôi.
Khương Nham thấy thế, sắc mặt lập tức u ám tới cực điểm, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ông đã muốn chết, vậy tôi sẽ giúp ông!”
Ông ta nói rồi cầm linh kiếm, lao tới chỗ Mục thành chủ.
“Đối thủ của ông là tôi!”
Nhưng ông ta vừa hành động thì kiếm khách Ảnh Tử đã lao tới, hai người đều là cao thủ dùng kiếm, tuy kiếm khách Ảnh Tử đã bị chém đứt một tay, nhưng Khương Nham cũng bị thương nặng khi giao chiến với Mục thành chủ trước đó, hai người đều chịu tổn hại nặng nề.
Sau khi kiếm khách Ảnh Tử ngăn cản Khương Nham, Mục thành chủ tiếp tục ra tay tiêu diệt cao thủ nhà họ Khương, trước đó ông lão còn kiêng dè, dù sao nhà họ Khương cũng là gia tộc Cổ Võ, ông lão không muốn đắc tội quá, nhưng bây giờ kiếm khách Ảnh Tử đã mất một tay, Mục phủ cũng tổn thất nặng nề, ông lão không muốn nể nang gì nữa.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, đã có thêm mấy cao thủ nhà họ Khương ngã xuống trong vũng máu.
Hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của nhà họ Khương thấy thế, cũng không dám giữ sức nữa, đều xông tới tấn công Mục thành chủ.
Nhưng lúc này Mục thành chủ đã dốc toàn lực, không nương tay nữa, không những thế, mới hồi nãy, ông lão còn sử dụng bí pháp, tăng thực lực lên rất nhiều, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của nhà họ Khương không thể ngăn cản nổi.
“Keng keng keng!”
Linh đao trong tay Mục thành chủ điên cuồng tấn công, cao thủ cầm linh kiếm của nhà họ Khương chỉ có thể dùng linh kiếm để ngăn cản nhưng vẫn liên tục bị đẩy lùi.
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khác của nhà họ Khương cũng tấn công Mục thành chủ, nhưng ông ta không có linh khí nên không làm gì được ông lão hết. Có mấy lần linh đao của Mục thành chủ xẹt qua ông ta, trên người ông ta có mấy vết thương do bị chém phải.
Không ai áp đảo thành chủ Hoài Thành hết, nhưng lão ta cũng chưa ra tay với Dương Thanh.
Rõ ràng nhà họ Khương muốn đưa Dương Thanh còn sống đi, tuy lão ta không rõ nguyên nhân, nhưng cũng biết nếu Dương Thanh bị đưa đi, chắc chắn sau này anh sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của lão ta.
Nhưng nếu bây giờ lão ta giết Dương Thanh, chắc chắn nhà họ Khương sẽ không vui vẻ gì. Đến khi đó, rất có thể sẽ có cao thủ nhà họ Khương ra tay với phủ Hoài Thành.
Có quy định của Thủ Hộ Minh ở đây, cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương không thể ra tay với lão ta, nhưng lão ta không biết rốt cuộc nhà họ Khương có bao nhiêu cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Nếu có thêm mấy cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm nữa đến, một mình lão ta vốn không phải đối thủ của họ.
Bây giờ lão ta đang phải cân nhắc xem Dương Thanh hay cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm của nhà họ Khương có sức uy hiếp lớn hơn với mình.
“Thành chủ Hoài Thành, giúp tôi một tay, sau khi tiêu diệt Mục phủ xong, tất cả những gì mà Mục phủ có sẽ thuộc về ông hết!”
Khương Nham bỗng hét lên với thành chủ Hoài Thành.
Bây giờ Khương Nham đang sợ thật, thực lực của Mục phủ đã vượt xa tưởng tượng của ông ta, nếu không có thành chủ Hoài Thành ở đây, những cao thủ nhà họ Khương mà ông ta dẫn đi đã bị giết sạch.
Bây giờ, ông ta bắt buộc phải nhờ thành chủ Hoài Thành giúp.
Thành chủ Hoài Thành cũng không ra tay ngay, mà nói: “Tôi chỉ cần mạng Dương Thanh! Tôi có thể ngăn Mục thành chủ thay cậu, còn Dương Thanh sẽ do người nhà họ Khương giết”.
Nghe thấy thế, sắc mặt của Khương Nham đang chiến đấu với kiếm khách Ảnh Tử khó coi tới cực điểm, nhà họ Khương muốn đưa Dương Thanh còn sống đi, Dương Thanh vẫn còn tác dụng lớn.
Nhưng thành chủ Hoài Thành lại muốn giết Dương Thanh, bây giờ chỉ có lão ta giúp được họ, nếu thiếu đi sự hỗ trợ từ thành chủ Hoài Thành, họ sẽ chết hết.
Thành chủ Hoài Thành cũng không vội, bây giờ kiếm khách Ảnh Tử đang bị Khương Nham ngăn cản, Mục thành chủ bị hai cao thủ nhà họ Khương giữ chân, không thể thoát được trong thời gian ngắn.
Tuy Dương Thanh vẫn đang đột phá, nhưng cho dù đột phá xong thì sao? Lão ta vẫn có thể giết Dương Thanh một cách dễ dàng.
Từng giây từng phút trôi đi, Khương Nham vẫn chưa cho thành chủ Hoài Thành câu trả lời chắc chắn, còn khí thế của Dương Thanh thì vẫn ngày càng mạnh.
Có lẽ anh đã đạt đến bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, nếu tiến thêm một bước thì sẽ bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ luôn.
Nhưng anh vẫn chưa tỉnh, chỉ có khí thế đang không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Thành chủ Hoài Thành chăm chú nhìn Dương Thanh, nếu sớm biết thiên phú của Dương Thanh yêu nghiệt đến thế, chắc chắn lão ta sẽ không ra tay với anh, đối với loại yêu nghiệt này, hoặc làm thân, không nên đắc tội ngay từ đầu, hoặc chém giết thẳng tay nếu đã đắc tội, phải như vậy mới ngăn được họa về sau.
So với việc đạt được tất cả của Mục phủ, thành chủ Hoài Thành càng muốn giết Dương Thanh hơn hết.
“Vù!”
Đúng lúc này, biến cố bỗng xảy ra, linh đao trong tay Mục thành chủ đang bị hai cao thủ nhà họ Khương quấn lấy bỗng tạo thành một đường vòng cung trong không trung, xẹt qua yết hầu một cao thủ.
Cao thủ nhà họ Khương cầm linh kiếm trong tay lập tức biến sắc, đúng lúc Mục thành chủ giết chết đồng bọn của ông ta, ông ta cũng dốc toàn lực, vung kiếm về phía Mục thành chủ.
“Vù!”
Mục thành chủ né kịp, nhưng nhát kiếm này vẫn để lại một vết máu rất dài trên lưng ông lão.
“Keng!”
Đúng lúc bị linh kiếm rạch trúng lưng, Mục thành chủ cũng quay người chém một đao, đòn tấn công nặng nề ập đến, linh kiếm trong tay cao thủ nhà họ Khương bị hất bay ra xa.
Cao thủ nhà họ Khương lập tức biến sắc, ông ta không thể là đối thủ của Mục thành chủ khi mất linh kiếm, nên lập tức quay người lùi ra sau.
Lúc này, Mục thành chủ đã vung linh đao chém tới.
Khương Nham lập tức biến sắc, không do dự nữa, hét lên: “Thành chủ Hoài Thành, tôi đồng ý với ông!”
Ngay sau khi ông ta dứt lời, thành chủ Hoài Thành lập tức hóa thành bóng mờ, lao tới chỗ Mục thành chủ.
“Keng!”
Khi nhát chém của Mục thành chủ giáng xuống, thành chủ Hoài Thành đã chắn trước mặt cao thủ nhà họ Khương, vung linh kiếm đỡ linh đao của Mục thành chủ.
Một vòng xoáy năng lượng đáng sợ xuất hiện ở nơi mà hai món linh khí va vào nhau.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một tiếng động lớn bỗng vang lên, Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành đều bị sức mạnh này đẩy lùi mấy chục bước, năng lượng sau khi vòng xoáy năng lượng nổ tung cũng lan ra bốn phía, khiến tất cả công trình kiến trúc, thủy tinh gần đó lập tức vỡ nát.
Trên vùng trời của Mục phủ, mây đen dày đặc, sấm sét rền vang, như ngày tận thế.
Cao thủ nhà họ Khương vừa được cứu kia vẫn còn sợ hãi, nghiêm nghị nhìn về phía Mục thành chủ.
Khương Nham và kiếm khách Ảnh Tử cũng ngừng đánh, hai người đứng đối diện nhau, trên mặt tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Mục thành chủ bỗng nhìn quanh, nhìn xác chết đầy đất, sát khí trong mắt ông lão ngày càng rõ rệt.
Ông lão chợt nói: “Hôm nay, tất cả những kẻ đến xâm phạm đều phải chết!”
Ông lão nói rồi bỗng giơ đại đao lên, khí thế đáng sợ cũng lan ra từ người ông lão.
Kiếm khách Ảnh Tử lập tức biến sắc, hoảng sợ nói: “Thành chủ, đừng!”
Mục thành chủ bỗng nhìn kiếm khách Ảnh Tử, mỉm cười: “Sau này, Mục phủ nhờ vào ông nhé!”
Khương Nham thấy thế, sắc mặt lập tức u ám tới cực điểm, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ông đã muốn chết, vậy tôi sẽ giúp ông!”
Ông ta nói rồi cầm linh kiếm, lao tới chỗ Mục thành chủ.
“Đối thủ của ông là tôi!”
Nhưng ông ta vừa hành động thì kiếm khách Ảnh Tử đã lao tới, hai người đều là cao thủ dùng kiếm, tuy kiếm khách Ảnh Tử đã bị chém đứt một tay, nhưng Khương Nham cũng bị thương nặng khi giao chiến với Mục thành chủ trước đó, hai người đều chịu tổn hại nặng nề.
Sau khi kiếm khách Ảnh Tử ngăn cản Khương Nham, Mục thành chủ tiếp tục ra tay tiêu diệt cao thủ nhà họ Khương, trước đó ông lão còn kiêng dè, dù sao nhà họ Khương cũng là gia tộc Cổ Võ, ông lão không muốn đắc tội quá, nhưng bây giờ kiếm khách Ảnh Tử đã mất một tay, Mục phủ cũng tổn thất nặng nề, ông lão không muốn nể nang gì nữa.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, đã có thêm mấy cao thủ nhà họ Khương ngã xuống trong vũng máu.
Hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của nhà họ Khương thấy thế, cũng không dám giữ sức nữa, đều xông tới tấn công Mục thành chủ.
Nhưng lúc này Mục thành chủ đã dốc toàn lực, không nương tay nữa, không những thế, mới hồi nãy, ông lão còn sử dụng bí pháp, tăng thực lực lên rất nhiều, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của nhà họ Khương không thể ngăn cản nổi.
“Keng keng keng!”
Linh đao trong tay Mục thành chủ điên cuồng tấn công, cao thủ cầm linh kiếm của nhà họ Khương chỉ có thể dùng linh kiếm để ngăn cản nhưng vẫn liên tục bị đẩy lùi.
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khác của nhà họ Khương cũng tấn công Mục thành chủ, nhưng ông ta không có linh khí nên không làm gì được ông lão hết. Có mấy lần linh đao của Mục thành chủ xẹt qua ông ta, trên người ông ta có mấy vết thương do bị chém phải.
Không ai áp đảo thành chủ Hoài Thành hết, nhưng lão ta cũng chưa ra tay với Dương Thanh.
Rõ ràng nhà họ Khương muốn đưa Dương Thanh còn sống đi, tuy lão ta không rõ nguyên nhân, nhưng cũng biết nếu Dương Thanh bị đưa đi, chắc chắn sau này anh sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của lão ta.
Nhưng nếu bây giờ lão ta giết Dương Thanh, chắc chắn nhà họ Khương sẽ không vui vẻ gì. Đến khi đó, rất có thể sẽ có cao thủ nhà họ Khương ra tay với phủ Hoài Thành.
Có quy định của Thủ Hộ Minh ở đây, cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương không thể ra tay với lão ta, nhưng lão ta không biết rốt cuộc nhà họ Khương có bao nhiêu cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Nếu có thêm mấy cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm nữa đến, một mình lão ta vốn không phải đối thủ của họ.
Bây giờ lão ta đang phải cân nhắc xem Dương Thanh hay cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm của nhà họ Khương có sức uy hiếp lớn hơn với mình.
“Thành chủ Hoài Thành, giúp tôi một tay, sau khi tiêu diệt Mục phủ xong, tất cả những gì mà Mục phủ có sẽ thuộc về ông hết!”
Khương Nham bỗng hét lên với thành chủ Hoài Thành.
Bây giờ Khương Nham đang sợ thật, thực lực của Mục phủ đã vượt xa tưởng tượng của ông ta, nếu không có thành chủ Hoài Thành ở đây, những cao thủ nhà họ Khương mà ông ta dẫn đi đã bị giết sạch.
Bây giờ, ông ta bắt buộc phải nhờ thành chủ Hoài Thành giúp.
Thành chủ Hoài Thành cũng không ra tay ngay, mà nói: “Tôi chỉ cần mạng Dương Thanh! Tôi có thể ngăn Mục thành chủ thay cậu, còn Dương Thanh sẽ do người nhà họ Khương giết”.
Nghe thấy thế, sắc mặt của Khương Nham đang chiến đấu với kiếm khách Ảnh Tử khó coi tới cực điểm, nhà họ Khương muốn đưa Dương Thanh còn sống đi, Dương Thanh vẫn còn tác dụng lớn.
Nhưng thành chủ Hoài Thành lại muốn giết Dương Thanh, bây giờ chỉ có lão ta giúp được họ, nếu thiếu đi sự hỗ trợ từ thành chủ Hoài Thành, họ sẽ chết hết.
Thành chủ Hoài Thành cũng không vội, bây giờ kiếm khách Ảnh Tử đang bị Khương Nham ngăn cản, Mục thành chủ bị hai cao thủ nhà họ Khương giữ chân, không thể thoát được trong thời gian ngắn.
Tuy Dương Thanh vẫn đang đột phá, nhưng cho dù đột phá xong thì sao? Lão ta vẫn có thể giết Dương Thanh một cách dễ dàng.
Từng giây từng phút trôi đi, Khương Nham vẫn chưa cho thành chủ Hoài Thành câu trả lời chắc chắn, còn khí thế của Dương Thanh thì vẫn ngày càng mạnh.
Có lẽ anh đã đạt đến bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, nếu tiến thêm một bước thì sẽ bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ luôn.
Nhưng anh vẫn chưa tỉnh, chỉ có khí thế đang không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Thành chủ Hoài Thành chăm chú nhìn Dương Thanh, nếu sớm biết thiên phú của Dương Thanh yêu nghiệt đến thế, chắc chắn lão ta sẽ không ra tay với anh, đối với loại yêu nghiệt này, hoặc làm thân, không nên đắc tội ngay từ đầu, hoặc chém giết thẳng tay nếu đã đắc tội, phải như vậy mới ngăn được họa về sau.
So với việc đạt được tất cả của Mục phủ, thành chủ Hoài Thành càng muốn giết Dương Thanh hơn hết.
“Vù!”
Đúng lúc này, biến cố bỗng xảy ra, linh đao trong tay Mục thành chủ đang bị hai cao thủ nhà họ Khương quấn lấy bỗng tạo thành một đường vòng cung trong không trung, xẹt qua yết hầu một cao thủ.
Cao thủ nhà họ Khương cầm linh kiếm trong tay lập tức biến sắc, đúng lúc Mục thành chủ giết chết đồng bọn của ông ta, ông ta cũng dốc toàn lực, vung kiếm về phía Mục thành chủ.
“Vù!”
Mục thành chủ né kịp, nhưng nhát kiếm này vẫn để lại một vết máu rất dài trên lưng ông lão.
“Keng!”
Đúng lúc bị linh kiếm rạch trúng lưng, Mục thành chủ cũng quay người chém một đao, đòn tấn công nặng nề ập đến, linh kiếm trong tay cao thủ nhà họ Khương bị hất bay ra xa.
Cao thủ nhà họ Khương lập tức biến sắc, ông ta không thể là đối thủ của Mục thành chủ khi mất linh kiếm, nên lập tức quay người lùi ra sau.
Lúc này, Mục thành chủ đã vung linh đao chém tới.
Khương Nham lập tức biến sắc, không do dự nữa, hét lên: “Thành chủ Hoài Thành, tôi đồng ý với ông!”
Ngay sau khi ông ta dứt lời, thành chủ Hoài Thành lập tức hóa thành bóng mờ, lao tới chỗ Mục thành chủ.
“Keng!”
Khi nhát chém của Mục thành chủ giáng xuống, thành chủ Hoài Thành đã chắn trước mặt cao thủ nhà họ Khương, vung linh kiếm đỡ linh đao của Mục thành chủ.
Một vòng xoáy năng lượng đáng sợ xuất hiện ở nơi mà hai món linh khí va vào nhau.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một tiếng động lớn bỗng vang lên, Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành đều bị sức mạnh này đẩy lùi mấy chục bước, năng lượng sau khi vòng xoáy năng lượng nổ tung cũng lan ra bốn phía, khiến tất cả công trình kiến trúc, thủy tinh gần đó lập tức vỡ nát.
Trên vùng trời của Mục phủ, mây đen dày đặc, sấm sét rền vang, như ngày tận thế.
Cao thủ nhà họ Khương vừa được cứu kia vẫn còn sợ hãi, nghiêm nghị nhìn về phía Mục thành chủ.
Khương Nham và kiếm khách Ảnh Tử cũng ngừng đánh, hai người đứng đối diện nhau, trên mặt tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Mục thành chủ bỗng nhìn quanh, nhìn xác chết đầy đất, sát khí trong mắt ông lão ngày càng rõ rệt.
Ông lão chợt nói: “Hôm nay, tất cả những kẻ đến xâm phạm đều phải chết!”
Ông lão nói rồi bỗng giơ đại đao lên, khí thế đáng sợ cũng lan ra từ người ông lão.
Kiếm khách Ảnh Tử lập tức biến sắc, hoảng sợ nói: “Thành chủ, đừng!”
Mục thành chủ bỗng nhìn kiếm khách Ảnh Tử, mỉm cười: “Sau này, Mục phủ nhờ vào ông nhé!”