Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1772: Linh đao giáng xuống
Lúc này, Mục phủ và phủ Hoài Thành đang giao chiến, còn có cao thủ nhà họ Khương đều ngừng chiến đấu, ngẩng đầu nhìn dị tượng trên vùng trời Mục phủ, ai cũng có vẻ kinh hãi.
“Có cao thủ với thiên phú yêu nghiệt sắp đột phá, nên mới xuất hiện dị tượng trên trời”.
Một cao thủ nghiêm nghị nhìn về phía vùng trời của Mục phủ.
Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào vị trí của Dương Thanh, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi, đương nhiên lão ta biết ai đang đột phá, hướng đó chính là phòng Dương Thanh.
Kiếm khách Ảnh Tử cũng nhìn về vị trí của Dương Thanh, trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng.
Thành chủ Hoài Thành biết thiên phú võ thuật của Dương Thanh yêu nghiệt đến mức nào, hơn nữa ở Mục phủ cũng không xuất hiện nhân vật nào có thiên phú quá mạnh, nếu có thật, chắc chắn lão ta sẽ biết.
Thế nên dị tượng trời đất này là do Dương Thanh gây ra.
Nghĩ tới đây, trong mắt lão ta lóe lên sát khí mãnh liệt, lão ta lập tức nhích chân, rời khỏi nơi đây.
“Không ổn rồi!”
Kiếm khách Ảnh Tử nhìn theo hướng thành chủ Hoài Thành rời đi, lập tức biến sắc, cũng nhích chân, biến mất.
Chỉ còn Khương Nham với vẻ khó hiểu, Khương Nham lẩm bẩm: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Ông ta nói rồi cũng đuổi theo thành chủ Hoài Thành và kiếm khách Ảnh Tử.
Mục thành chủ đang bị hai cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm quấn lấy cũng cảm nhận được thành chủ Hoài Thành đang đến chỗ Dương Thanh, lập tức biến sắc, quay người định rời đi.
“Đi đâu? Nhận một đao của tôi trước đã!”
Cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm cầm linh đao trong tay hơi nhích chân, lao tới chỗ Mục thành chủ, còn cao thủ khác của nhà họ Khương thì gần như lập tức chắn trước mặt Mục thành chủ.
“Cút!”
Mục thành chủ tức giận quát, bỗng đâm linh mâu trong tay về phía đối phương.
“Keng!”
Linh đao va vào linh mâu, phản lực mạnh mẽ khiến tay Mục thành chủ và cao thủ nhà họ Khương run lên, có ảo giác như tay cũng vỡ.
Mục thành chủ biết Dương Thanh đang gặp nguy hiểm, một khi thành chủ Hoài Thành đến đó, chắc chắn Dương Thanh sẽ phải chết.
Nghĩ tới đây, khí thế mạnh mẽ hơn nữa tràn ra từ người Mục thành chủ.
“Cút!”
Mục thành chủ tức giận quát, trong mắt tràn ngập sát khí mãnh liệt, ông lão cầm linh mâu tấn công hai cao thủ nhà họ Khương, tựa như thần tướng từ trên trời giáng xuống.
“Keng keng keng!”
Linh khí va vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, cao thủ nhà họ Khương cầm linh đao liên tục lùi về sau, còn một cao thủ khác của nhà họ Khương thì điên cuồng tấn công Mục thành chủ, nhưng bây giờ Mục thành chủ như biến thành người khác, thực lực tăng mạnh, hai người họ không sao chống đỡ nổi.
Đương nhiên, Mục thành chủ cũng không thể giết họ một cách dễ dàng.
“Rầm!”
Mục thành chủ lại tấn công mạnh, dùng linh mâu đẩy lùi cao thủ cầm linh đao của nhà họ Khương. Ông lão bỗng đá vào ngực của cao thủ nhà họ Khương còn lại.
Hai cao thủ nhà họ Khương liên tiếp bay ngược ra xa.
Nhưng ông lão cũng không thừa thắng xông lên, mà quay người chạy đến nơi ở của Dương Thanh ngay sau khi đẩy lùi hai người kia.
“Mau đuổi theo!”
Sau khi đứng vững, hai cao thủ nhà họ Khương nhìn theo hướng Mục thành chủ rời đi rồi vội vàng đuổi theo.
Lúc này, trong phòng Dương Thanh.
Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều có vẻ căng thẳng, nhìn Dương Thanh từ xa. Khí thế của Dương Thanh quá mạnh, đến mức khiến họ không thể tới gần.
Hoài Lam là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong, có thể ngăn cản một chút khí thế từ Dương Thanh, cô ta chắn trước mặt Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển lo lắng hỏi: “Chị Lam, anh Thanh không sao chứ?”
Hoài Lam lắc đầu, giải thích: “Em cứ yên tâm, anh Thanh sắp đột phá, nhưng thiên phú của anh ấy quá yêu nghiệt, mới đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ mà đã dẫn đến thiên uy khủng khiếp như thế”.
Phùng Tiểu Uyển hỏi: “Khi người khác đột phá thì không thế ư?”
Hoài Lam lắc đầu: “Chỉ khi đột phá một cảnh giới lớn thì mới dẫn đến dị tượng trên bầu trời, anh Thanh chỉ bước từ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ vào Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ mà thôi, không ngờ cũng có thể gây ra dị tượng như thế, điều này cho thấy thiên phú của anh Thanh quá yêu nghiệt”.
“Nhưng em yên tâm, với thiên phú của anh Thanh, chắc chắn sẽ đột phá thuận lợi”.
Tuy cô ta an ủi Phùng Tiểu Uyển như thế, nhưng trên thực tế, cô ta cũng đang rất căng thẳng.
Cô ta chưa từng thấy ai dẫn đến dị tượng hùng vĩ trên trời như thế khi đột phá.
Hồi trước khi ở phủ Hoài Thành, cô ta cũng đã đọc không ít sách cổ, trong sách ghi lại nội dung khi một số cao thủ đột phá, nếu dị tượng lúc đột phá càng hùng vĩ, thì cao thủ đó càng nguy hiểm.
Bởi vì ngay cả mảnh trời này cũng không chứa chấp nổi một cao thủ nghịch thiên như thế.
Khi một cao thủ tu luyện tới trình độ nhất định, thậm chí sẽ dẫn tới thiên kiếp, thiên kiếp giáng xuống, có thể khiến người đột phá lập tức hóa thành bột mịn.
“Ầm ầm!”
Sấm sét không ngừng rền vang trên vùng trời Mục phủ, như định hủy diệt cả Mục phủ.
Khí thế của Dương Thanh vẫn đang điên cuồng tăng lên.
Anh vốn chỉ là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nhưng vào giây phút này, khí thế của anh đã vượt xa Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, sắp đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ.
“Rầm rầm rầm!”
Sấm sét bỗng giáng xuống, phòng Dương Thanh lập tức nát vụn.
“Á…”
Phùng Tiểu Uyển phát ra tiếng hét chói tai.
Hoài Lam sững sờ, lẩm bẩm: “Sao… sao có thể chứ?”
Cô ta chưa từng thấy ai dẫn sấm sét đến khi đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh.
Cô ta run rẩy: “Đây là thiên kiếp ư?”
May mà vừa rồi, sau khi giáng xuống, sấm sét chỉ làm nổ căn nhà họ ở, chứ không tổn thương người.
Khí thế của Dương Thanh vẫn đang liên tục tăng vọt, sấm sét rền vang trên vùng trời Mục phủ, gió lốc bỗng ập đến.
Tất cả cao thủ trong Mục phủ đều biến sắc, thậm chí có rất nhiều cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh phải quỳ rạp ra đất, liên tục run rẩy vì không chịu nổi thiên uy.
“Quả nhiên cậu đang đột phá!”
Đúng lúc này, thành chủ Hoài Thành chạy tới, khi thấy Dương Thanh đang nằm trên giường lớn, sắc mặt lão ta u ám tới cực điểm.
Sau khi thấy thành chủ Hoài Thành, Hoài Lam lập tức biến sắc.
Nhưng thành chủ Hoài Thành không hề quan tâm đến cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, sát khí mạnh mẽ tràn ra từ người lão ta.
“Chết đi!”
Thành chủ Hoài Thành bỗng lao tới chỗ Dương Thanh, giơ linh đao lên cao, định chém Dương Thanh bằng thanh linh đao này.
“Có cao thủ với thiên phú yêu nghiệt sắp đột phá, nên mới xuất hiện dị tượng trên trời”.
Một cao thủ nghiêm nghị nhìn về phía vùng trời của Mục phủ.
Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào vị trí của Dương Thanh, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi, đương nhiên lão ta biết ai đang đột phá, hướng đó chính là phòng Dương Thanh.
Kiếm khách Ảnh Tử cũng nhìn về vị trí của Dương Thanh, trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng.
Thành chủ Hoài Thành biết thiên phú võ thuật của Dương Thanh yêu nghiệt đến mức nào, hơn nữa ở Mục phủ cũng không xuất hiện nhân vật nào có thiên phú quá mạnh, nếu có thật, chắc chắn lão ta sẽ biết.
Thế nên dị tượng trời đất này là do Dương Thanh gây ra.
Nghĩ tới đây, trong mắt lão ta lóe lên sát khí mãnh liệt, lão ta lập tức nhích chân, rời khỏi nơi đây.
“Không ổn rồi!”
Kiếm khách Ảnh Tử nhìn theo hướng thành chủ Hoài Thành rời đi, lập tức biến sắc, cũng nhích chân, biến mất.
Chỉ còn Khương Nham với vẻ khó hiểu, Khương Nham lẩm bẩm: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Ông ta nói rồi cũng đuổi theo thành chủ Hoài Thành và kiếm khách Ảnh Tử.
Mục thành chủ đang bị hai cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm quấn lấy cũng cảm nhận được thành chủ Hoài Thành đang đến chỗ Dương Thanh, lập tức biến sắc, quay người định rời đi.
“Đi đâu? Nhận một đao của tôi trước đã!”
Cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm cầm linh đao trong tay hơi nhích chân, lao tới chỗ Mục thành chủ, còn cao thủ khác của nhà họ Khương thì gần như lập tức chắn trước mặt Mục thành chủ.
“Cút!”
Mục thành chủ tức giận quát, bỗng đâm linh mâu trong tay về phía đối phương.
“Keng!”
Linh đao va vào linh mâu, phản lực mạnh mẽ khiến tay Mục thành chủ và cao thủ nhà họ Khương run lên, có ảo giác như tay cũng vỡ.
Mục thành chủ biết Dương Thanh đang gặp nguy hiểm, một khi thành chủ Hoài Thành đến đó, chắc chắn Dương Thanh sẽ phải chết.
Nghĩ tới đây, khí thế mạnh mẽ hơn nữa tràn ra từ người Mục thành chủ.
“Cút!”
Mục thành chủ tức giận quát, trong mắt tràn ngập sát khí mãnh liệt, ông lão cầm linh mâu tấn công hai cao thủ nhà họ Khương, tựa như thần tướng từ trên trời giáng xuống.
“Keng keng keng!”
Linh khí va vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, cao thủ nhà họ Khương cầm linh đao liên tục lùi về sau, còn một cao thủ khác của nhà họ Khương thì điên cuồng tấn công Mục thành chủ, nhưng bây giờ Mục thành chủ như biến thành người khác, thực lực tăng mạnh, hai người họ không sao chống đỡ nổi.
Đương nhiên, Mục thành chủ cũng không thể giết họ một cách dễ dàng.
“Rầm!”
Mục thành chủ lại tấn công mạnh, dùng linh mâu đẩy lùi cao thủ cầm linh đao của nhà họ Khương. Ông lão bỗng đá vào ngực của cao thủ nhà họ Khương còn lại.
Hai cao thủ nhà họ Khương liên tiếp bay ngược ra xa.
Nhưng ông lão cũng không thừa thắng xông lên, mà quay người chạy đến nơi ở của Dương Thanh ngay sau khi đẩy lùi hai người kia.
“Mau đuổi theo!”
Sau khi đứng vững, hai cao thủ nhà họ Khương nhìn theo hướng Mục thành chủ rời đi rồi vội vàng đuổi theo.
Lúc này, trong phòng Dương Thanh.
Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều có vẻ căng thẳng, nhìn Dương Thanh từ xa. Khí thế của Dương Thanh quá mạnh, đến mức khiến họ không thể tới gần.
Hoài Lam là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong, có thể ngăn cản một chút khí thế từ Dương Thanh, cô ta chắn trước mặt Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển lo lắng hỏi: “Chị Lam, anh Thanh không sao chứ?”
Hoài Lam lắc đầu, giải thích: “Em cứ yên tâm, anh Thanh sắp đột phá, nhưng thiên phú của anh ấy quá yêu nghiệt, mới đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ mà đã dẫn đến thiên uy khủng khiếp như thế”.
Phùng Tiểu Uyển hỏi: “Khi người khác đột phá thì không thế ư?”
Hoài Lam lắc đầu: “Chỉ khi đột phá một cảnh giới lớn thì mới dẫn đến dị tượng trên bầu trời, anh Thanh chỉ bước từ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ vào Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ mà thôi, không ngờ cũng có thể gây ra dị tượng như thế, điều này cho thấy thiên phú của anh Thanh quá yêu nghiệt”.
“Nhưng em yên tâm, với thiên phú của anh Thanh, chắc chắn sẽ đột phá thuận lợi”.
Tuy cô ta an ủi Phùng Tiểu Uyển như thế, nhưng trên thực tế, cô ta cũng đang rất căng thẳng.
Cô ta chưa từng thấy ai dẫn đến dị tượng hùng vĩ trên trời như thế khi đột phá.
Hồi trước khi ở phủ Hoài Thành, cô ta cũng đã đọc không ít sách cổ, trong sách ghi lại nội dung khi một số cao thủ đột phá, nếu dị tượng lúc đột phá càng hùng vĩ, thì cao thủ đó càng nguy hiểm.
Bởi vì ngay cả mảnh trời này cũng không chứa chấp nổi một cao thủ nghịch thiên như thế.
Khi một cao thủ tu luyện tới trình độ nhất định, thậm chí sẽ dẫn tới thiên kiếp, thiên kiếp giáng xuống, có thể khiến người đột phá lập tức hóa thành bột mịn.
“Ầm ầm!”
Sấm sét không ngừng rền vang trên vùng trời Mục phủ, như định hủy diệt cả Mục phủ.
Khí thế của Dương Thanh vẫn đang điên cuồng tăng lên.
Anh vốn chỉ là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nhưng vào giây phút này, khí thế của anh đã vượt xa Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, sắp đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ.
“Rầm rầm rầm!”
Sấm sét bỗng giáng xuống, phòng Dương Thanh lập tức nát vụn.
“Á…”
Phùng Tiểu Uyển phát ra tiếng hét chói tai.
Hoài Lam sững sờ, lẩm bẩm: “Sao… sao có thể chứ?”
Cô ta chưa từng thấy ai dẫn sấm sét đến khi đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh.
Cô ta run rẩy: “Đây là thiên kiếp ư?”
May mà vừa rồi, sau khi giáng xuống, sấm sét chỉ làm nổ căn nhà họ ở, chứ không tổn thương người.
Khí thế của Dương Thanh vẫn đang liên tục tăng vọt, sấm sét rền vang trên vùng trời Mục phủ, gió lốc bỗng ập đến.
Tất cả cao thủ trong Mục phủ đều biến sắc, thậm chí có rất nhiều cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh phải quỳ rạp ra đất, liên tục run rẩy vì không chịu nổi thiên uy.
“Quả nhiên cậu đang đột phá!”
Đúng lúc này, thành chủ Hoài Thành chạy tới, khi thấy Dương Thanh đang nằm trên giường lớn, sắc mặt lão ta u ám tới cực điểm.
Sau khi thấy thành chủ Hoài Thành, Hoài Lam lập tức biến sắc.
Nhưng thành chủ Hoài Thành không hề quan tâm đến cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, sát khí mạnh mẽ tràn ra từ người lão ta.
“Chết đi!”
Thành chủ Hoài Thành bỗng lao tới chỗ Dương Thanh, giơ linh đao lên cao, định chém Dương Thanh bằng thanh linh đao này.