Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1767: Phong ấn đã nới lỏng
Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều ngượng ngùng đỏ mặt, khẩn trương nhìn về phía Dương Thanh.
Trong thời gian này, mỗi ngày các cô đều sẽ lau người cho Dương Thanh, nếu quả đúng như Mục thành chủ nói thì thật sự quá xấu hổ.
Lúc này, vì đã có ý thức từ lâu, Dương Thanh đang hết sức khó xử, anh còn đang dự định đợi khi mình tỉnh lại sẽ giả như chẳng hay biết gì, nhưng giờ đây, Mục thành chủ vừa bán đứng anh rồi.
Song, nếu Mục thành chủ đã đoán được sự thật, anh cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm nữa.
Đột nhiên, nước trong chiếc chén đặt trên bàn bỗng như có sinh mệnh, chủ động bay ra khỏi chén.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam, nước trong chén vẽ vào không trung một câu.
Nội dung do vệt nước tạo thành vô cùng đơn giản: "Thời gian vừa qua, cảm ơn Mục thành chủ nhiều!"
"Ha ha ha ha!"
Mục thành chủ thấy câu trả lời kia, lập tức cười lớn, vừa cười vừa nói: "Quả đúng thế! Cậu khách sáo rồi. Xin yên tâm, chỉ cần Mục phủ còn, không ai có thể gây thương tổn đến cậu".
"Cậu chịu khó tĩnh dưỡng thêm, tôi không quấy rầy nữa".
Dứt lời, Mục thành chủ ra hiệu cho kiếm khách Ảnh Tử đẩy xe lăn của mình rời khỏi đây.
Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã rời khỏi phòng hồi lâu, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam mới lấy lại tinh thần, hai cô đều đã đỏ bừng mặt, những điều đã thấy khi lau người cho Dương Thanh trước đây bỗng hiện lại trong đầu.
Đặc biệt là khi nghĩ tới thời điểm xấu hổ kia, mặt của cả hai gần như nóng cháy.
"Tiểu Uyển, chị cần nấu thuốc cho anh Thanh, đi trước đã".
Hoài Lam bỗng lên tiếng, sau đó vội vã chạy khỏi phòng như trốn tránh.
Trong phòng chỉ còn Phùng Tiểu Uyển và Dương Thanh nằm trên giường bệnh.
Tuy Phùng Tiểu Uyển cũng thấy xấu hổ khi nhớ lại những hình ảnh khó có thể miêu tả kia nhưng dùng sao cô ta cũng là một thần y, cũng từng thấy nhiều điều, cho nên có thể nhanh chóng gạt bỏ mấy hình ảnh không được lành mạnh kia đi, tiếp tục bình tĩnh trị liệu cho Dương Thanh.
Sau khi rời khỏi nơi ở của Dương Thanh, Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử trở về nơi ở của Mục thành chủ.
Kiếm khách Ảnh Tử vẫn không hiểu, bèn hỏi Mục thành chủ: "Thành chủ, hiện giờ đã có thể xác định rằng, đan điền của Dương Thanh bị cao thủ Thiên Cảnh phong ấn, nhưng nếu đối phương làm vậy thì nhất định phải có lí do".
Mục thành chủ gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị: "Tôi từng đọc trong một quyển sách cổ có nhắc tới, một vài gia tộc ẩn thế cổ xưa cực kì mạnh có một ít thủ đoạn vô cùng độc đáo, có thể nói là đi ngược ý trời, có thể thông qua biện pháp phong ấn đan điền để giúp ổn định tình hình thương tích cho cao thủ võ thuật đang bị thương cực nặng".
"Trước đó, tình hình của Dương Thanh vô cùng nghiêm trọng, tôi còn tưởng cậu ấy không qua khỏi, không ngờ cậu ấy vẫn có thể vượt qua được. Khi đó tôi đã vô cùng kinh ngạc, giờ xem ra, có lẽ người kia đã tạm thời phong ấn đan điền cậu ấy nên mới giữ ổn định tình hình của cậu ấy được, bằng không, độ mạnh của thân thể cậu ấy lúc này hoàn toàn không thể chịu được thương tích nghiêm trọng như vậy".
"Sau khi cưỡng chế sử dụng linh khí, thân thể sẽ bị phản phệ vô cùng nghiêm trọng, lúc trước Dương Thanh bị thương nặng, nguyên nhân chủ yếu là vì bị linh khí phản phệ, mà tình hình thương tích nặng như thế lại có thể khỏi hẳn chỉ sau một thời gian ngắn, nhất định là nhờ đan điền đã bị phong ấn".
Nghe Mục thành chủ nói xong, kiếm khách Ảnh Tử thoáng kinh ngạc, hỏi: "Thành chủ, gia tộc ẩn thế mà ngài nói là gia tộc gì?"
Mục thành chủ lộ vẻ kính sợ, trầm giọng nói: "Có một vài gia tộc thần bí ẩn thếnkhông xuất hiện, theo như lời đồn thì còn mạnh hơn cả gia tộc Cổ Võ, ngay cả người đứng đầu gia tộc Cổ Võ cũng vô cùng kiêng kị những gia tộc ẩn thế này".
"Từng có lời đồn rằng, trong những gia tộc ẩn thế, cao thủ hàng đầu thậm chí đã đạt tới Thiên Cảnh Cửu Phẩm, tiến thêm một bước là có thể vượt trên Thiên Cảnh".
Nghe đến đó, kiếm khách Ảnh Tử khiếp sợ vô cùng.
Ngay cả ông ta cũng chỉ mới lần đầu được nghe nói đến gia tộc ẩn thế, trước đó còn tưởng gia tộc Cổ Võ đã vô cùng hùng mạnh rồi, nào ngờ vẫn còn những thế lực mạnh hơn cả gia tộc Cổ Võ như là gia tộc ẩn thế.
Chấn kinh hồi lâu, kiếm khách Ảnh Tử mới hoàn hồn, lên tiếng hỏi: "Vậy có phải, người bảo vệ sau lưng Dương Thanh đến từ một gia tộc ẩn thế? Và Dương Thanh, cũng là người của một gia tộc ẩn thế?"
Sắc mặt Mục thành chủ trở nên nghiêm nghị, ông lão nói: "Điều này thì không rõ, thế giới quá rộng lớn, có rất nhiều cao thủ vượt ngoài khả năng tưởng tượng của chúng ta, tôi cũng chỉ từng đọc được từ một quyển sách cổ, trong đó nói gia tộc ẩn thế biết biện pháp phong ấn đan điền, nhưng điều đó không có nghĩa là, chỉ có người của gia tộc ẩn thế mới có thể thực hiện phong ấn đan điền".
"Song qua việc này, có thể xác định được một điều, bất kể Dương Thanh có phải người của gia tộc ẩn thế hay không, nếu đã có một vị cao thủ có thể phong ấn đan điền của Dương Thanh ngay dưới sự giám sát của chúng ta thì Dương Thanh cũng đã không phải là người mà chúng ta có thể động vào".
"Đây cũng là một cơ hội tuyệt vời của Mục phủ chúng ta, sau này, bất kể có phải trả giá đắt cỡ nào, kể cả khi tôi không may đi trước cũng phải bảo đảm sự an toàn của Dương Thanh".
Kiếm khách Ảnh Tử vội nói: "Thành chủ, tôi hiểu".
Mục thành chủ đột nhiên hỏi: "À đúng rồi, trong thời gian qua, người của gia tộc Cổ Võ họ Khương có từng tới đây không?"
Kiếm khách Ảnh Tử lắc đầu, lo âu nói: "Người của nhà họ Khương không thể cướp Dương Thanh trong tay chúng ta, chỉ e sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, chắc chắn bọn họ sẽ còn trở lại, mà khi trở lại, nhất định sẽ mang theo cao thủ bán bộ Thiên Cảnh".
Mục thành chủ nhìn kiếm khách Ảnh Tử, nói: "Nếu cảnh giới võ thuật của ông có thể tiến vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cộng thêm thanh linh kiếm của ông nữa thì cũng coi như là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh, có thể đánh một trận rồi, nếu thật sự như thế, thì dù cao thủ bán bộ Thiên Cảnh của nhà họ Khương tới cũng không làm gì được chúng ta".
Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu, nói: "Thật đúng dịp, thời gian qua tôi cũng đã có chút ít cảm ngộ, cô Phùng lại cho tôi một ít đan dược có khả năng trợ giúp rất lớn cho quá trình đột phá của tôi, nếu ngài đã xuất quan, tôi dự định bế quan tu luyện ít lâu, xem xem liệu có thể thuận lợi đột phá cảnh giới không".
Mục thành chủ gật đầu: "Được! Ông cứ yên tâm tu luyện, lần này, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào làm gián đoạn quá trình đột phá của ông đâu".
Nói xong, Mục thành chủ lại hỏi: "Còn bên phủ Hoài Thành thì sao? Có xảy ra chuyện gì lớn không?"
Kiếm khách Ảnh Tử vội thuật lại tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra ở phủ Hoài Thành.
Nghe ông ta nói xong, Mục thành chủ thoáng lộ vẻ lo âu, ông lão thấp giọng: "Áp lực của Mục phủ càng ngày càng lớn, ngoài việc phải đối mặt với gia tộc Cổ Võ họ Khương, chúng ta còn phải đề phòng phủ Hoài Thành mọi lúc. Tôi rất hiểu con người thành chủ Hoài Thành, một khi ông ta đã biết thiên phú võ thuật của Dương Thanh mạnh cỡ nào thì nhất định sẽ không để Dương Thanh tiếp tục lớn mạnh".
"Lần trước, hình như gia tộc Cổ Võ họ Khương tới đây cũng vì Dương Thanh, thành chủ Hoài Thành muốn giết Dương Thanh còn có thể hiểu được, nhưng vì sao gia tộc Cổ Võ họ Khương lại muốn mang Dương Thanh đi?"
Kiếm khách Ảnh Tử nói: "Địa vị của gia tộc Cổ Võ họ Khương lớn như thế, chưa chắc đã để ý con dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, việc bọn họ tìm Dương Thanh đúng là có vẻ kì quái".
Mục thành chủ lại nói: "Bất kể thế nào, lần này, chúng ta đều phải liều chết bảo vệ Dương Thanh, ông đi bế quan đi, mau chóng đột phá lên Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, đến khi đó, chỉ cần cao thủ Thiên Cảnh không ra tay thì ai cũng đừng nghĩ tới chuyện cướp Dương Thanh từ trong tay chúng ta".
Khoảng thời gian tiếp theo đó, kiếm khách Ảnh Tử bắt đầu bế quan tu luyện, bên phía Dương Thanh, dưới sự chăm sóc của Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam, anh đang dốc lòng tu luyện sức mạnh nguyên tố Thủy và lực tinh thần.
Khi lực tinh thần không ngừng lớn mạnh theo thời gian, phong ấn ở đan điền của Dương Thanh cũng dần dần nới lỏng.
Trước đó Dương Thanh còn không thể tu luyện võ thuật, nhưng khi phong ấn nới lỏng, anh cũng đã có thể tiến vào trạng thái tu luyện, tuy hiệu quả không quá rõ ràng nhưng chí ít cũng coi là một sự khởi đầu tốt đẹp.
Trong thời gian này, mỗi ngày các cô đều sẽ lau người cho Dương Thanh, nếu quả đúng như Mục thành chủ nói thì thật sự quá xấu hổ.
Lúc này, vì đã có ý thức từ lâu, Dương Thanh đang hết sức khó xử, anh còn đang dự định đợi khi mình tỉnh lại sẽ giả như chẳng hay biết gì, nhưng giờ đây, Mục thành chủ vừa bán đứng anh rồi.
Song, nếu Mục thành chủ đã đoán được sự thật, anh cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm nữa.
Đột nhiên, nước trong chiếc chén đặt trên bàn bỗng như có sinh mệnh, chủ động bay ra khỏi chén.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam, nước trong chén vẽ vào không trung một câu.
Nội dung do vệt nước tạo thành vô cùng đơn giản: "Thời gian vừa qua, cảm ơn Mục thành chủ nhiều!"
"Ha ha ha ha!"
Mục thành chủ thấy câu trả lời kia, lập tức cười lớn, vừa cười vừa nói: "Quả đúng thế! Cậu khách sáo rồi. Xin yên tâm, chỉ cần Mục phủ còn, không ai có thể gây thương tổn đến cậu".
"Cậu chịu khó tĩnh dưỡng thêm, tôi không quấy rầy nữa".
Dứt lời, Mục thành chủ ra hiệu cho kiếm khách Ảnh Tử đẩy xe lăn của mình rời khỏi đây.
Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã rời khỏi phòng hồi lâu, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam mới lấy lại tinh thần, hai cô đều đã đỏ bừng mặt, những điều đã thấy khi lau người cho Dương Thanh trước đây bỗng hiện lại trong đầu.
Đặc biệt là khi nghĩ tới thời điểm xấu hổ kia, mặt của cả hai gần như nóng cháy.
"Tiểu Uyển, chị cần nấu thuốc cho anh Thanh, đi trước đã".
Hoài Lam bỗng lên tiếng, sau đó vội vã chạy khỏi phòng như trốn tránh.
Trong phòng chỉ còn Phùng Tiểu Uyển và Dương Thanh nằm trên giường bệnh.
Tuy Phùng Tiểu Uyển cũng thấy xấu hổ khi nhớ lại những hình ảnh khó có thể miêu tả kia nhưng dùng sao cô ta cũng là một thần y, cũng từng thấy nhiều điều, cho nên có thể nhanh chóng gạt bỏ mấy hình ảnh không được lành mạnh kia đi, tiếp tục bình tĩnh trị liệu cho Dương Thanh.
Sau khi rời khỏi nơi ở của Dương Thanh, Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử trở về nơi ở của Mục thành chủ.
Kiếm khách Ảnh Tử vẫn không hiểu, bèn hỏi Mục thành chủ: "Thành chủ, hiện giờ đã có thể xác định rằng, đan điền của Dương Thanh bị cao thủ Thiên Cảnh phong ấn, nhưng nếu đối phương làm vậy thì nhất định phải có lí do".
Mục thành chủ gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị: "Tôi từng đọc trong một quyển sách cổ có nhắc tới, một vài gia tộc ẩn thế cổ xưa cực kì mạnh có một ít thủ đoạn vô cùng độc đáo, có thể nói là đi ngược ý trời, có thể thông qua biện pháp phong ấn đan điền để giúp ổn định tình hình thương tích cho cao thủ võ thuật đang bị thương cực nặng".
"Trước đó, tình hình của Dương Thanh vô cùng nghiêm trọng, tôi còn tưởng cậu ấy không qua khỏi, không ngờ cậu ấy vẫn có thể vượt qua được. Khi đó tôi đã vô cùng kinh ngạc, giờ xem ra, có lẽ người kia đã tạm thời phong ấn đan điền cậu ấy nên mới giữ ổn định tình hình của cậu ấy được, bằng không, độ mạnh của thân thể cậu ấy lúc này hoàn toàn không thể chịu được thương tích nghiêm trọng như vậy".
"Sau khi cưỡng chế sử dụng linh khí, thân thể sẽ bị phản phệ vô cùng nghiêm trọng, lúc trước Dương Thanh bị thương nặng, nguyên nhân chủ yếu là vì bị linh khí phản phệ, mà tình hình thương tích nặng như thế lại có thể khỏi hẳn chỉ sau một thời gian ngắn, nhất định là nhờ đan điền đã bị phong ấn".
Nghe Mục thành chủ nói xong, kiếm khách Ảnh Tử thoáng kinh ngạc, hỏi: "Thành chủ, gia tộc ẩn thế mà ngài nói là gia tộc gì?"
Mục thành chủ lộ vẻ kính sợ, trầm giọng nói: "Có một vài gia tộc thần bí ẩn thếnkhông xuất hiện, theo như lời đồn thì còn mạnh hơn cả gia tộc Cổ Võ, ngay cả người đứng đầu gia tộc Cổ Võ cũng vô cùng kiêng kị những gia tộc ẩn thế này".
"Từng có lời đồn rằng, trong những gia tộc ẩn thế, cao thủ hàng đầu thậm chí đã đạt tới Thiên Cảnh Cửu Phẩm, tiến thêm một bước là có thể vượt trên Thiên Cảnh".
Nghe đến đó, kiếm khách Ảnh Tử khiếp sợ vô cùng.
Ngay cả ông ta cũng chỉ mới lần đầu được nghe nói đến gia tộc ẩn thế, trước đó còn tưởng gia tộc Cổ Võ đã vô cùng hùng mạnh rồi, nào ngờ vẫn còn những thế lực mạnh hơn cả gia tộc Cổ Võ như là gia tộc ẩn thế.
Chấn kinh hồi lâu, kiếm khách Ảnh Tử mới hoàn hồn, lên tiếng hỏi: "Vậy có phải, người bảo vệ sau lưng Dương Thanh đến từ một gia tộc ẩn thế? Và Dương Thanh, cũng là người của một gia tộc ẩn thế?"
Sắc mặt Mục thành chủ trở nên nghiêm nghị, ông lão nói: "Điều này thì không rõ, thế giới quá rộng lớn, có rất nhiều cao thủ vượt ngoài khả năng tưởng tượng của chúng ta, tôi cũng chỉ từng đọc được từ một quyển sách cổ, trong đó nói gia tộc ẩn thế biết biện pháp phong ấn đan điền, nhưng điều đó không có nghĩa là, chỉ có người của gia tộc ẩn thế mới có thể thực hiện phong ấn đan điền".
"Song qua việc này, có thể xác định được một điều, bất kể Dương Thanh có phải người của gia tộc ẩn thế hay không, nếu đã có một vị cao thủ có thể phong ấn đan điền của Dương Thanh ngay dưới sự giám sát của chúng ta thì Dương Thanh cũng đã không phải là người mà chúng ta có thể động vào".
"Đây cũng là một cơ hội tuyệt vời của Mục phủ chúng ta, sau này, bất kể có phải trả giá đắt cỡ nào, kể cả khi tôi không may đi trước cũng phải bảo đảm sự an toàn của Dương Thanh".
Kiếm khách Ảnh Tử vội nói: "Thành chủ, tôi hiểu".
Mục thành chủ đột nhiên hỏi: "À đúng rồi, trong thời gian qua, người của gia tộc Cổ Võ họ Khương có từng tới đây không?"
Kiếm khách Ảnh Tử lắc đầu, lo âu nói: "Người của nhà họ Khương không thể cướp Dương Thanh trong tay chúng ta, chỉ e sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, chắc chắn bọn họ sẽ còn trở lại, mà khi trở lại, nhất định sẽ mang theo cao thủ bán bộ Thiên Cảnh".
Mục thành chủ nhìn kiếm khách Ảnh Tử, nói: "Nếu cảnh giới võ thuật của ông có thể tiến vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cộng thêm thanh linh kiếm của ông nữa thì cũng coi như là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh, có thể đánh một trận rồi, nếu thật sự như thế, thì dù cao thủ bán bộ Thiên Cảnh của nhà họ Khương tới cũng không làm gì được chúng ta".
Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu, nói: "Thật đúng dịp, thời gian qua tôi cũng đã có chút ít cảm ngộ, cô Phùng lại cho tôi một ít đan dược có khả năng trợ giúp rất lớn cho quá trình đột phá của tôi, nếu ngài đã xuất quan, tôi dự định bế quan tu luyện ít lâu, xem xem liệu có thể thuận lợi đột phá cảnh giới không".
Mục thành chủ gật đầu: "Được! Ông cứ yên tâm tu luyện, lần này, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào làm gián đoạn quá trình đột phá của ông đâu".
Nói xong, Mục thành chủ lại hỏi: "Còn bên phủ Hoài Thành thì sao? Có xảy ra chuyện gì lớn không?"
Kiếm khách Ảnh Tử vội thuật lại tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra ở phủ Hoài Thành.
Nghe ông ta nói xong, Mục thành chủ thoáng lộ vẻ lo âu, ông lão thấp giọng: "Áp lực của Mục phủ càng ngày càng lớn, ngoài việc phải đối mặt với gia tộc Cổ Võ họ Khương, chúng ta còn phải đề phòng phủ Hoài Thành mọi lúc. Tôi rất hiểu con người thành chủ Hoài Thành, một khi ông ta đã biết thiên phú võ thuật của Dương Thanh mạnh cỡ nào thì nhất định sẽ không để Dương Thanh tiếp tục lớn mạnh".
"Lần trước, hình như gia tộc Cổ Võ họ Khương tới đây cũng vì Dương Thanh, thành chủ Hoài Thành muốn giết Dương Thanh còn có thể hiểu được, nhưng vì sao gia tộc Cổ Võ họ Khương lại muốn mang Dương Thanh đi?"
Kiếm khách Ảnh Tử nói: "Địa vị của gia tộc Cổ Võ họ Khương lớn như thế, chưa chắc đã để ý con dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, việc bọn họ tìm Dương Thanh đúng là có vẻ kì quái".
Mục thành chủ lại nói: "Bất kể thế nào, lần này, chúng ta đều phải liều chết bảo vệ Dương Thanh, ông đi bế quan đi, mau chóng đột phá lên Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, đến khi đó, chỉ cần cao thủ Thiên Cảnh không ra tay thì ai cũng đừng nghĩ tới chuyện cướp Dương Thanh từ trong tay chúng ta".
Khoảng thời gian tiếp theo đó, kiếm khách Ảnh Tử bắt đầu bế quan tu luyện, bên phía Dương Thanh, dưới sự chăm sóc của Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam, anh đang dốc lòng tu luyện sức mạnh nguyên tố Thủy và lực tinh thần.
Khi lực tinh thần không ngừng lớn mạnh theo thời gian, phong ấn ở đan điền của Dương Thanh cũng dần dần nới lỏng.
Trước đó Dương Thanh còn không thể tu luyện võ thuật, nhưng khi phong ấn nới lỏng, anh cũng đã có thể tiến vào trạng thái tu luyện, tuy hiệu quả không quá rõ ràng nhưng chí ít cũng coi là một sự khởi đầu tốt đẹp.