Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1760: Ám sát Dương Thanh
Lúc này Dương Thanh đã có ý thức, mọi âm thanh từ bên ngoài đều có thể nghe được, nhưng không biết vì sao, anh không thể mở mắt tỉnh dậy.
Lời Hoài Lam vừa nói càng làm anh thấy xấu hổ vô cùng.
Nói thế nào thì anh cũng là một người đàn ông bình thường, bị hai cô gái trẻ trung xinh đẹp cởi hết quần áo, lau người cho anh, nếu không có biến đổi gì thì mới là không bình thường.
"Thành chủ, Dương Thanh hiện thế nào rồi?"
Mục thành chủ vừa trở lại nơi ở, kiếm khách Ảnh Tử đã bước ra, nhìn Mục thành chủ, hỏi.
Mục thành chủ chỉ lắc đầu, thở dài nói: "Vẫn chưa thấy tỉnh, ngay cả Tiểu Uyển cũng không biết lúc nào cậu ấy mới tỉnh được".
Kiếm khách Ảnh Tử nói: "Thành chủ, tôi biết giờ đây ông đang phải chịu một áp lực rất lớn, không chỉ từ bên trong mà còn cả từ bên ngoài nữa, nhưng nếu ông đã kiên trì được lâu như vậy thì đừng có buông tay, nếu lúc này bỏ mặc Dương Thanh, một khi cậu ấy tỉnh lại được, thì từ đó về sau hai bên sẽ không còn quan hệ gì nữa".
Mục thành chủ gật đầu: "Ông nói đúng lắm, Mục phủ đã phải nỗ lực rất nhiều, cũng đã trả giá rất lớn, tuy mục đích chính là để mở rộng Mục phủ nhưng chung quy, kiếp nạn lần này của Mục phủ cũng là vì cậu ấy mà ra".
"Tôi cho rằng, cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại được, nếu không, người bảo vệ sau lưng cậu ấy sẽ không nhẫn nhịn đến giờ còn chưa chịu xuất hiện".
Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu: "Đúng thế! Nếu Dương Thanh thực sự sắp chết, người bảo vệ sau lưng cậu ấy nhất định sẽ xuất hiện, ngay cả chúng ta đều không cảm nhận được người này, vậy chắc chắn thực lực người này đã phải từ Thiên Cảnh đổ lên, một cao thủ Thiên Cảnh thì sao có thể trơ mắt nhìn Dương Thanh cứ thế chết đi được?"
Mục thành chủ gật đầu, sắc mặt bỗng trở nên căng thẳng cực độ, ông lão nói: "Vì tôi nhất quyết bảo vệ Dương Thanh, đã có rất nhiều người của Mục phủ không hài lòng. Tôi sợ sẽ có vài người ỷ vào địa vị của mình ở Mục phủ này, cho rằng tôi sẽ không giết họ nên sẽ âm thầm ra tay với Dương Thanh. Ông hãy âm thầm theo sát bên Dương Thanh, tuyệt đối đừng để đám ngu xuẩn kia hủy hoại công sức bao lâu nay của chúng ta".
Kiếm khách Ảnh Tử vội thưa: "Vâng!"
Nói xong chuyện này, Mục thành chủ lại hỏi: "Ngày ấy lúc ông đột phá đã bị vụ tự phát nổ của Dược Vương cắt ngang, mặc dù không bị thương nặng nhưng chuyện này hẳn cũng có ảnh hưởng lớn đến ông đúng không? Đoán chừng khi nào thì có thể thử đột phá cảnh giới một lần nữa?"
Kiếm khách Ảnh Tử mỉm cười: "Thành chủ, ngài yên tâm đi, chuyện ngày đó thực sự không ảnh hưởng quá lớn đến tôi đâu, không bao lâu nữa là tôi có thể thử đột phá lần hai".
"Nhưng khoảng thời gian trước mắt này chắc chắn không được, có quá nhiều người đang theo dõi sát sao Mục phủ, nếu tôi chọn đột phá vào lúc này, chuyện phát sinh ngày đó lại lặp lại thì phải làm sao?"
Ánh mắt Mục thành chủ lóe lên một tia sát khí, lạnh lẽo nói: "Đám trộm cướp chuột nhắt này thật khiến người ta chán ghét, đã ba ngày rồi vẫn còn rình rập quanh Mục phủ chưa chịu bỏ cuộc".
Kiếm khách Ảnh Tử nói: "Tôi đề nghị, lúc này có thể tổ chức một nhóm cao thủ, giết một đám coi như giết gà dọa khỉ, cảnh cáo một phen".
Mục thành chủ đồng ý: "Đúng là nên giết gà dọa khỉ, nhưng bây giờ chưa phải lúc, chờ thêm chút nữa!"
Từng ngày trôi qua, Dương Thanh vẫn mãi nằm yên trên giường bệnh, Hoài Lam phụ trách lau mình cho anh, Phùng Tiểu Uyển thì phụ trách chữa trị những thương tích trên người anh, tình cảnh có vẻ rất đáng hưởng thụ đấy, nhưng đối với Dương Thanh mà nói, quả thực đây là dằn vặt.
Anh vẫn có ý thức, nhưng vẫn không cách nào mở mắt ra được.
Những điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là, anh đã nhận ra, tu vi võ thuật của mình hình như lại biến mất.
Đương nhiên cũng có thể do những nguyên nhân khác khiến anh tạm thời mất đi tu vi võ thuật.
Hôm đó, đợi Phùng Tiểu Uyển trị liệu cho Dương Thanh xong, Hoài Lam mới hỏi: "Tiểu Uyển này, anh Thanh đã hôn mê một tuần rồi, sao vẫn không tỉnh lại được nhỉ?"
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói: "Em cũng không biết có chuyện gì nữa, nhưng chị yên tâm đi, đại đa số các vết thương của anh ấy đã khôi phục rồi, ngay cả cánh tay phải bị thương nghiêm trọng thế cũng đã hoàn toàn ổn định lại, không cần lo đến chuyện phải cưa tay nữa".
"Còn về nguyên do vì sao anh ấy vẫn chưa tỉnh thì em không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định một điều, anh Thanh nhất định có thể tỉnh lại, bây giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian nữa thôi".
Hoài Lam bất đắc dĩ nói: "Nếu anh Thanh cứ hôn mê năm ba năm không tỉnh thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ trông chừng anh ấy năm ba năm thế này à? Dù chúng ta muốn làm thế cũng chỉ sợ người của Mục phủ có ý kiến đấy".
"Thời gian gần đây, mỗi lần chị ra ngoài, người của Mục phủ đều không thèm ngó ngàng đến chị, thậm chí chị còn có thể cảm nhận được mấy luồng sát khí, hẳn là nhằm vào anh Thanh".
Nghe Hoài Lam nói xong, sắc mặt Phùng Tiểu Uyển trở nên lo âu, cô ta nhìn Dương Thanh nằm trên giường bệnh, nói: "Anh Thanh, rốt cuộc bao giờ anh mới chịu tỉnh lại?"
Dương Thanh nghe hai cô gái nói chuyện, lòng cũng vô cùng lo lắng, anh nỗ lực muốn mở mắt ra, hoặc là nhúc nhích thân thể, trong suốt mấy ngày nay, anh đã thử vô số lần, nhưng chưa từng thành công.
"Sao mình cứ có cảm giác, ở đan điền hình như có thứ gì đang đè lên? Cho nên việc mình không thể tỉnh lại hẳn là có liên quan đến cảm giác bị ngăn chặn này".
Dương Thanh thầm nhủ, anh nỗ lực tu luyện Chiến Thần Quyết để khôi phục thực lực, nhưng mỗi lần vận dụng Chiến Thần Quyết muốn hút chút linh khí mỏng manh trong không khí vào đan điền, linh khí lại như va phải một tấm chắn, không thể tiến vào đan điền được.
Linh khí không thể vào đan điền thì anh sẽ không cách nào phát huy được thực lực, đồng thời cũng không có cách nào tu luyện.
Nhưng cũng may, đan điền của anh không bị phế bỏ, chỉ tạm thời bị "đóng lại" mà thôi, có lẽ đợi khi anh tỉnh lại, đan điền cũng có thể khôi phục trạng thái bình thường.
Dương Thanh âm thầm tự nhủ trong lòng.
Tu luyện không thành công, Dương Thanh cũng không chịu nhàn rỗi, anh bắt đầu dùng các cảm quan để cảm ứng mọi thứ xung quanh.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn làm vậy, mọi thứ quanh căn phòng này, anh đều có thể cảm nhận được rõ ràng, nếu bây giờ anh có thể tỉnh lại thì dù nhắm mắt cũng tránh được mọi chướng ngại vật trong phòng.
Ban đầu, anh chỉ có thể cảm nhận được những thứ trong phòng bệnh này, nhưng càng huấn luyện, phạm vi cảm nhận của anh càng rộng ra.
Cảm quan không ngừng mở rộng phạm vi cảm nhận của mình giống như radar vậy.
Từ trong phòng bệnh của anh mở rộng ra biệt viện, rồi đến toàn bộ Mục phủ, hôm nay, tất cả mọi thứ ở Mục phủ đều nằm trong phạm vi cảm nhận của anh.
Đương nhiên, cảm nhận thì vẫn chỉ là cảm nhận, tuy có thể phân biệt rõ người hay động vật hoặc là vật phẩm gì, nhưng lại không nhìn thấy.
"Hôm nay, phạm vi cảm nhận của mình đã khuếch trương ra khắp Mục phủ, bản thân mình cũng đã tu luyện ra sức mạnh nguyên tố Thủy, vậy liệu mình có thể lợi dụng sức mạnh nguyên tố để khống chế nước không?"
Trong đầu Dương Thanh bỗng nảy lên một ý tưởng to gan lớn mật.
Đúng dịp, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều không có ở trong phòng, trên bàn lại có một chén nước.
Ngay lúc này, bỗng có một luồng sức mạnh cực kì dịu nhẹ từ trên người Dương Thanh chầm chậm khuếch tán ra, sức mạnh này mềm nhẹ như nước, tụ dần đến chỗ chén nước trên bàn.
Ngay sau đó, nước trong chén từ trong chén bay lên, lơ lửng giữa không trung, lúc thì biến thành con chim nhỏ, lúc lại biến thành một con rồng nước.
Dương Thanh chăm chú điều khiển nước trong chén, thậm chí quên cả việc cảm nhận bên ngoài.
Đúng lúc này, một tên sát thủ mặc đồ đen, che kín mặt, lẳng lặng tiến vào trong phòng.
Vừa lẻn vào phòng, gã sát thủ khiếp sợ phát hiện ra, trong không khí có một con rồng nước đang bơi lội qua lại, lập tức ngây ra.
Sát thủ kinh ngạc thốt lên: "Đây là thứ gì?"
Cho đến lúc này, Dương Thanh mới phản ứng lại, phòng này có người đột nhập.
"Rào" một tiếng, con rồng nước hóa thành vô số giọt rơi ào xuống đất.
Sát thủ tuy cũng kinh ngạc, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng lại nhớ rõ mục đích mình tới đây là gì, bèn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tay cầm một con dao găm, tiến đến trước giường bệnh của Dương Thanh.
Gã sát thủ vung dao, nhìn chằm chằm Dương Thanh nằm bất động trên giường, lạnh lùng nói: "Mày không nên tới Mục phủ mới phải!"
Vừa dứt lời, gã sát thủ không hề do dự, con dao trong tay lao nhanh về phía trái tim Dương Thanh.
Lời Hoài Lam vừa nói càng làm anh thấy xấu hổ vô cùng.
Nói thế nào thì anh cũng là một người đàn ông bình thường, bị hai cô gái trẻ trung xinh đẹp cởi hết quần áo, lau người cho anh, nếu không có biến đổi gì thì mới là không bình thường.
"Thành chủ, Dương Thanh hiện thế nào rồi?"
Mục thành chủ vừa trở lại nơi ở, kiếm khách Ảnh Tử đã bước ra, nhìn Mục thành chủ, hỏi.
Mục thành chủ chỉ lắc đầu, thở dài nói: "Vẫn chưa thấy tỉnh, ngay cả Tiểu Uyển cũng không biết lúc nào cậu ấy mới tỉnh được".
Kiếm khách Ảnh Tử nói: "Thành chủ, tôi biết giờ đây ông đang phải chịu một áp lực rất lớn, không chỉ từ bên trong mà còn cả từ bên ngoài nữa, nhưng nếu ông đã kiên trì được lâu như vậy thì đừng có buông tay, nếu lúc này bỏ mặc Dương Thanh, một khi cậu ấy tỉnh lại được, thì từ đó về sau hai bên sẽ không còn quan hệ gì nữa".
Mục thành chủ gật đầu: "Ông nói đúng lắm, Mục phủ đã phải nỗ lực rất nhiều, cũng đã trả giá rất lớn, tuy mục đích chính là để mở rộng Mục phủ nhưng chung quy, kiếp nạn lần này của Mục phủ cũng là vì cậu ấy mà ra".
"Tôi cho rằng, cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại được, nếu không, người bảo vệ sau lưng cậu ấy sẽ không nhẫn nhịn đến giờ còn chưa chịu xuất hiện".
Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu: "Đúng thế! Nếu Dương Thanh thực sự sắp chết, người bảo vệ sau lưng cậu ấy nhất định sẽ xuất hiện, ngay cả chúng ta đều không cảm nhận được người này, vậy chắc chắn thực lực người này đã phải từ Thiên Cảnh đổ lên, một cao thủ Thiên Cảnh thì sao có thể trơ mắt nhìn Dương Thanh cứ thế chết đi được?"
Mục thành chủ gật đầu, sắc mặt bỗng trở nên căng thẳng cực độ, ông lão nói: "Vì tôi nhất quyết bảo vệ Dương Thanh, đã có rất nhiều người của Mục phủ không hài lòng. Tôi sợ sẽ có vài người ỷ vào địa vị của mình ở Mục phủ này, cho rằng tôi sẽ không giết họ nên sẽ âm thầm ra tay với Dương Thanh. Ông hãy âm thầm theo sát bên Dương Thanh, tuyệt đối đừng để đám ngu xuẩn kia hủy hoại công sức bao lâu nay của chúng ta".
Kiếm khách Ảnh Tử vội thưa: "Vâng!"
Nói xong chuyện này, Mục thành chủ lại hỏi: "Ngày ấy lúc ông đột phá đã bị vụ tự phát nổ của Dược Vương cắt ngang, mặc dù không bị thương nặng nhưng chuyện này hẳn cũng có ảnh hưởng lớn đến ông đúng không? Đoán chừng khi nào thì có thể thử đột phá cảnh giới một lần nữa?"
Kiếm khách Ảnh Tử mỉm cười: "Thành chủ, ngài yên tâm đi, chuyện ngày đó thực sự không ảnh hưởng quá lớn đến tôi đâu, không bao lâu nữa là tôi có thể thử đột phá lần hai".
"Nhưng khoảng thời gian trước mắt này chắc chắn không được, có quá nhiều người đang theo dõi sát sao Mục phủ, nếu tôi chọn đột phá vào lúc này, chuyện phát sinh ngày đó lại lặp lại thì phải làm sao?"
Ánh mắt Mục thành chủ lóe lên một tia sát khí, lạnh lẽo nói: "Đám trộm cướp chuột nhắt này thật khiến người ta chán ghét, đã ba ngày rồi vẫn còn rình rập quanh Mục phủ chưa chịu bỏ cuộc".
Kiếm khách Ảnh Tử nói: "Tôi đề nghị, lúc này có thể tổ chức một nhóm cao thủ, giết một đám coi như giết gà dọa khỉ, cảnh cáo một phen".
Mục thành chủ đồng ý: "Đúng là nên giết gà dọa khỉ, nhưng bây giờ chưa phải lúc, chờ thêm chút nữa!"
Từng ngày trôi qua, Dương Thanh vẫn mãi nằm yên trên giường bệnh, Hoài Lam phụ trách lau mình cho anh, Phùng Tiểu Uyển thì phụ trách chữa trị những thương tích trên người anh, tình cảnh có vẻ rất đáng hưởng thụ đấy, nhưng đối với Dương Thanh mà nói, quả thực đây là dằn vặt.
Anh vẫn có ý thức, nhưng vẫn không cách nào mở mắt ra được.
Những điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là, anh đã nhận ra, tu vi võ thuật của mình hình như lại biến mất.
Đương nhiên cũng có thể do những nguyên nhân khác khiến anh tạm thời mất đi tu vi võ thuật.
Hôm đó, đợi Phùng Tiểu Uyển trị liệu cho Dương Thanh xong, Hoài Lam mới hỏi: "Tiểu Uyển này, anh Thanh đã hôn mê một tuần rồi, sao vẫn không tỉnh lại được nhỉ?"
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói: "Em cũng không biết có chuyện gì nữa, nhưng chị yên tâm đi, đại đa số các vết thương của anh ấy đã khôi phục rồi, ngay cả cánh tay phải bị thương nghiêm trọng thế cũng đã hoàn toàn ổn định lại, không cần lo đến chuyện phải cưa tay nữa".
"Còn về nguyên do vì sao anh ấy vẫn chưa tỉnh thì em không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định một điều, anh Thanh nhất định có thể tỉnh lại, bây giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian nữa thôi".
Hoài Lam bất đắc dĩ nói: "Nếu anh Thanh cứ hôn mê năm ba năm không tỉnh thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ trông chừng anh ấy năm ba năm thế này à? Dù chúng ta muốn làm thế cũng chỉ sợ người của Mục phủ có ý kiến đấy".
"Thời gian gần đây, mỗi lần chị ra ngoài, người của Mục phủ đều không thèm ngó ngàng đến chị, thậm chí chị còn có thể cảm nhận được mấy luồng sát khí, hẳn là nhằm vào anh Thanh".
Nghe Hoài Lam nói xong, sắc mặt Phùng Tiểu Uyển trở nên lo âu, cô ta nhìn Dương Thanh nằm trên giường bệnh, nói: "Anh Thanh, rốt cuộc bao giờ anh mới chịu tỉnh lại?"
Dương Thanh nghe hai cô gái nói chuyện, lòng cũng vô cùng lo lắng, anh nỗ lực muốn mở mắt ra, hoặc là nhúc nhích thân thể, trong suốt mấy ngày nay, anh đã thử vô số lần, nhưng chưa từng thành công.
"Sao mình cứ có cảm giác, ở đan điền hình như có thứ gì đang đè lên? Cho nên việc mình không thể tỉnh lại hẳn là có liên quan đến cảm giác bị ngăn chặn này".
Dương Thanh thầm nhủ, anh nỗ lực tu luyện Chiến Thần Quyết để khôi phục thực lực, nhưng mỗi lần vận dụng Chiến Thần Quyết muốn hút chút linh khí mỏng manh trong không khí vào đan điền, linh khí lại như va phải một tấm chắn, không thể tiến vào đan điền được.
Linh khí không thể vào đan điền thì anh sẽ không cách nào phát huy được thực lực, đồng thời cũng không có cách nào tu luyện.
Nhưng cũng may, đan điền của anh không bị phế bỏ, chỉ tạm thời bị "đóng lại" mà thôi, có lẽ đợi khi anh tỉnh lại, đan điền cũng có thể khôi phục trạng thái bình thường.
Dương Thanh âm thầm tự nhủ trong lòng.
Tu luyện không thành công, Dương Thanh cũng không chịu nhàn rỗi, anh bắt đầu dùng các cảm quan để cảm ứng mọi thứ xung quanh.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn làm vậy, mọi thứ quanh căn phòng này, anh đều có thể cảm nhận được rõ ràng, nếu bây giờ anh có thể tỉnh lại thì dù nhắm mắt cũng tránh được mọi chướng ngại vật trong phòng.
Ban đầu, anh chỉ có thể cảm nhận được những thứ trong phòng bệnh này, nhưng càng huấn luyện, phạm vi cảm nhận của anh càng rộng ra.
Cảm quan không ngừng mở rộng phạm vi cảm nhận của mình giống như radar vậy.
Từ trong phòng bệnh của anh mở rộng ra biệt viện, rồi đến toàn bộ Mục phủ, hôm nay, tất cả mọi thứ ở Mục phủ đều nằm trong phạm vi cảm nhận của anh.
Đương nhiên, cảm nhận thì vẫn chỉ là cảm nhận, tuy có thể phân biệt rõ người hay động vật hoặc là vật phẩm gì, nhưng lại không nhìn thấy.
"Hôm nay, phạm vi cảm nhận của mình đã khuếch trương ra khắp Mục phủ, bản thân mình cũng đã tu luyện ra sức mạnh nguyên tố Thủy, vậy liệu mình có thể lợi dụng sức mạnh nguyên tố để khống chế nước không?"
Trong đầu Dương Thanh bỗng nảy lên một ý tưởng to gan lớn mật.
Đúng dịp, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều không có ở trong phòng, trên bàn lại có một chén nước.
Ngay lúc này, bỗng có một luồng sức mạnh cực kì dịu nhẹ từ trên người Dương Thanh chầm chậm khuếch tán ra, sức mạnh này mềm nhẹ như nước, tụ dần đến chỗ chén nước trên bàn.
Ngay sau đó, nước trong chén từ trong chén bay lên, lơ lửng giữa không trung, lúc thì biến thành con chim nhỏ, lúc lại biến thành một con rồng nước.
Dương Thanh chăm chú điều khiển nước trong chén, thậm chí quên cả việc cảm nhận bên ngoài.
Đúng lúc này, một tên sát thủ mặc đồ đen, che kín mặt, lẳng lặng tiến vào trong phòng.
Vừa lẻn vào phòng, gã sát thủ khiếp sợ phát hiện ra, trong không khí có một con rồng nước đang bơi lội qua lại, lập tức ngây ra.
Sát thủ kinh ngạc thốt lên: "Đây là thứ gì?"
Cho đến lúc này, Dương Thanh mới phản ứng lại, phòng này có người đột nhập.
"Rào" một tiếng, con rồng nước hóa thành vô số giọt rơi ào xuống đất.
Sát thủ tuy cũng kinh ngạc, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng lại nhớ rõ mục đích mình tới đây là gì, bèn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tay cầm một con dao găm, tiến đến trước giường bệnh của Dương Thanh.
Gã sát thủ vung dao, nhìn chằm chằm Dương Thanh nằm bất động trên giường, lạnh lùng nói: "Mày không nên tới Mục phủ mới phải!"
Vừa dứt lời, gã sát thủ không hề do dự, con dao trong tay lao nhanh về phía trái tim Dương Thanh.