Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1759: Phản ứng mạnh
Nghe Mục thành chủ hỏi thế, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều lộ vẻ bi thương.
Ba ngày qua, hai người không rời Dương Thanh một tấc, luôn canh giữ bên giường bệnh, sợ Dương Thanh bất chợt tỉnh dậy lại chẳng ai phát hiện sớm.
Suốt ba ngày, hai cô gái luôn lấy nước mắt rửa mặt, nhất là Phùng Tiểu Uyển, cô ta còn phải tập trung tinh thần để trị liệu cho Dương Thanh nữa, hai mắt đều đã sưng đỏ.
Phùng Tiểu Uyển nghẹn ngào lắc đầu, nhìn Dương Thanh nằm bất động trên giường bệnh, nói: "Đến khi nào anh Thanh mới có thể tỉnh lại, cháu cũng không dám chắc, tạm thời cháu chỉ có thể giúp anh ấy ổn định tình hình vết thương, còn về chuyện tỉnh lại được không thì phải trông cậy vào chính bản thân anh ấy thôi".
Sắc mặt Mục thành chủ lập tức trở nên rất khó coi.
Vừa rồi, đám người quyền quý của Mục phủ còn muốn yêu cầu để bọn Dương Thanh rời khỏi Mục phủ, chỉ mình ông lão vẫn kiên quyết giữ Dương Thanh ở lại đây, mặc dù làm như vậy, Mục phủ sẽ bị rất nhiều cao thủ các nơi nhòm ngó, nhưng ông lão vẫn tình nguyện đối mặt với hết thảy gian nguy vì Dương Thanh.
Dẫu sao lúc này mối quan hệ hai bên cũng đã gần gũi như vậy, nếu còn đẩy người ta ra, đợi sau này Dương Thanh khôi phục thì mọi nỗ lực trước đây coi như uổng phí cả rồi.
Chỉ có điều, đã ba ngày trời, Dương Thanh vẫn còn chìm trong mê man, nhỡ đâu Dương Thanh không qua khỏi thì sao? Như vậy khác nào mọi nỗ lực của ông lão cũng bỏ sông bỏ bể hết.
Hoài Lam bỗng lo âu hỏi: "Mục thành chủ, có phải ngài cũng muốn đuổi chúng tôi đi không?"
Phùng Tiểu Uyển cũng lập tức lo sợ nhìn Mục thành chủ.
Mục thành chủ vội vàng lắc đầu, cười bảo: "Sao có thể thế được? Mọi người cứ yên tâm ở lại đây, chắc chắn tôi sẽ không đuổi ba người ra khỏi Mục phủ".
"Hôm nay tôi tới đây là để xem tình hình Dương Thanh thế nào, liệu đã tỉnh chưa, cũng để xem xem hiện giờ tôi có thể giúp gì được không?"
Nghe ông lão nói vậy, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam mới âm thầm thở ra một hơi.
Phùng Tiểu Uyển nhẹ nhàng lắc đầu: "Tạm thời không cần gì thêm ạ, cảm ơn ông Mục, nếu có gì cần, nhất định cháu sẽ tới tìm ông".
Mục thành chủ gật đầu: "Vậy được, ông không quấy rầy thêm nữa, nếu Dương Thanh tỉnh lại, hãy báo ngay cho ông biết".
Phùng Tiểu Uyển thưa: "Vâng, thưa ông Mục".
Đợi Mục thành chủ rời khỏi đây, Hoài Lam mới nghiêm nghị nói: "Xem ra hiện giờ Mục thành chủ cũng đang phải chịu áp lực rất lớn, nếu anh Thanh vẫn cứ hôn mê thế này mãi, chỉ sợ Mục thành chủ sẽ thực sự đuổi chúng ta ra ngoài".
Phùng Tiểu Uyển lại hoàn toàn không nhận thấy được nguy cơ trước mắt, cô ta nghi hoặc hỏi: "Chẳng phải ông Mục đã nói, chúng ta cứ yên tâm ở lại đây đó sao?"
Hoài Lam bảo: "Tiểu Uyển, em còn quá ngây thơ, con người ai mà chẳng chộn rộn vì lợi ích, trước đây vì sao Mục thành chủ lại chọn giúp chúng ta? Trừ việc ông ấy coi trọng tiềm lực của anh Thanh thì còn một lí do nữa, đó là vì y thuật của em quá cao siêu, khiến ông ấy nhìn thấy hi vọng hai chân mình có thể chữa trị được".
"Nhưng giờ đây, tình hình vết thương của anh Thanh quá nghiêm trọng, đến nay còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mà tin tức về thanh linh khí trong tay anh Thanh đã lan truyền ra ngoài, hiện giờ đang có rất nhiều cao thủ hàng đầu rình rập quanh Mục phủ này, bọn họ đều muốn chiếm đoạt con dao găm linh khí trong tay anh Thanh".
"Hiện giờ Mục thành chủ đang phải hứng chịu một áp lực rất lớn, bởi vì trong Mục phủ có rất nhiều người mong muốn ông ấy đuổi chúng ta ra khỏi Mục phủ, mà một khi chúng ta bị đuổi khỏi nơi này, bước một bước ra khỏi Mục phủ thôi là đã có thể mất mạng vì đám cao thủ đang lăm le chiếm đoạt con dao găm linh khí".
Nghe Hoài Lam phân tích xong, Phùng Tiểu Uyển kinh ngạc thốt lên: "Tình cảnh của chúng ta lúc này nguy hiểm đến thế sao?"
Hoài Lam gật đầu: "Không chỉ có thế, còn cả áp lực bên phía thành chủ Hoài Thành nữa, chị nghe người ta nói, ban đầu Black Doctor và thành chủ Hoài Thành đã trở mặt, coi nhau như kẻ thù, Black Doctor đã chuẩn bị giết thành chủ Hoài Thành rồi, lại có một vị cao thủ thần bí xuất hiện cứu ông ta".
"Lần này, Hoài Thành bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng, thành chủ Hoài Thành lại điên cuồng muốn giết anh Thanh đến thế, chắc chắn sẽ không chịu buông tha cho anh ấy đâu. Chỉ có điều, hôm nay phủ Hoài Thành đã bị tổn thất quá nặng, tạm thời ông ta chưa dám xông tới Mục phủ giết người, nhưng nếu chúng ta rời khỏi Mục phủ, ông ta nhất định sẽ nhận được tin ngay, và sẽ đích thân tới lấy mạng chúng ta nhanh nhất có thể".
Phùng Tiểu Uyển lo sợ hỏi Hoài Lam: "Chị Lam, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Hoài Lam đưa mắt nhìn về phía Dương Thanh còn đang nằm trên giường bệnh: "Chờ đi! Lúc này, chúng ta chỉ có thể chờ anh Thanh thức tỉnh rồi mới có thể biết được số phận của chúng ta ra sao".
"Có lẽ Mục thành chủ cũng không còn nhiều kiên nhẫn nữa đâu, chị đoán chừng chỉ tối đa ba ngày nữa, nếu anh Thanh vẫn không tỉnh, chỉ sợ ngay cả ông ấy cũng sẽ muốn đẩy chúng ta ra khỏi Mục phủ".
Phùng Tiểu Uyển lập tức cảm thấy áp lực trong lòng càng thêm nặng nề.
Hai cô gái nhìn đăm đăm về phía Dương Thanh, anh như một đứa trẻ chìm vào giấc ngủ say, hô hấp cực kì yếu ớt.
Lớp băng vải quấn khắp người anh đã được gỡ ra, toàn thân anh lúc này đã phủ kín những vảy máu khô, hẳn không bao lâu nữa, những vảy máu đó có thể bong ra.
Nhưng cánh tay phải của anh hiện vẫn quấn kín băng gạc.
Bởi cưỡng chế sử dụng linh khí ở cường độ cao, phản phệ từ linh khí đã gây thương tổn cực kì lớn cho toàn bộ cánh tay phải này, tay trái tuy cũng sử dụng linh khí nhưng may thay, thời gian sử dung còn tương đối ngắn, thương tổn không lớn, nay đã khôi phục hoàn toàn.
Sau khi trị liệu xong, Phùng Tiểu Uyển nhíu mày nói: "Lục phủ ngũ tạng của anh ấy về cơ bản đã khỏe mạnh lại, nay chỉ còn vài vết thương bên ngoài, theo lí mà nói, chút xíu thương tích ấy không đáng kể, anh ấy hẳn đã thức tỉnh mới phải! Vì sao đến giờ vẫn không có bất kì phản ứng nào nhỉ?"
Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, Hoài Lam lập tức khẩn trương, cô ta hỏi Phùng Tiểu Uyển: "Tiểu Uyển này, hay là có vết thương nào đó ở vị trí vô cùng quan trọng mà em bỏ sót, chưa phát hiện ra?"
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu: "Không thể nào! Vì tình trạng thương thế của anh Thanh quá nặng, em đã kiểm tra tất cả mọi chỗ cho chắc, nội thương cũng đã điều tra hết, không thể có chuyện bỏ sót vết thương nào được".
Hoài Lam nhíu mày: "Vậy thì vấn đề ở chỗ nào mới được? Tiểu Uyển, em phải tìm cách để anh ấy mau chóng tỉnh lại, chị đoán chừng chỉ tối đa ba ngày nữa, Mục thành chủ sẽ không gánh nổi áp lực, bảo chúng ta rời khỏi đây đấy".
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: "Chị Lam, chị yên tâm, em nhất định sẽ tìm cách để anh Thanh tỉnh lại".
Hoài Lam nhìn Dương Thanh nằm đó, người trần như nhộng, đột nhiên quay sang hỏi Phùng Tiểu Uyển: “Chị có thể lấy khăn ướt lau người cho anh ấy không?"
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: "Được! Chỉ cần đừng chạm vào tay phải là được, những vảy máu ở chỗ khác cũng sắp đến lúc bong ra rồi, không ảnh hưởng gì".
Hoài Lam nói: "Vậy để chị lau người cho anh ấy!"
Phùng Tiểu Uyển nói: "Em giúp chị một tay!"
Thế là, hai cô gái trẻ trung xinh đẹp cùng nhau cẩn thận lau mình cho Dương Thanh.
Trong lúc lau mình, không thể tránh khỏi va chạm tới vị trí khó lòng miêu tả, hai cô gái đều đỏ bừng mặt, nhưng vẫn hết sức thận trọng tỉ mỉ lau sạch người cho anh.
Lúc này, Dương Thanh nằm trên giường bệnh, bị hai cô gái trẻ lau mình, cảm thấy lòng bị giày vò khổ không nói nổi.
Thực ra anh đã khôi phục ý thức, nhưng không biết vì sao, rõ ràng tai có thể nghe được âm thanh bên ngoài, cũng có thể cảm nhận được mỗi khi Phùng Tiểu Uyển trị liệu cho mình, nhưng lại không sao nhúc nhích được, thậm chí mí mắt cũng không nhấc lên nổi.
"A..."
Đúng lúc này, Phùng Tiểu Uyển bỗng kêu lên kinh ngạc.
Hoài Lam giật mình hoảng sợ, vội nhìn Phùng Tiểu Uyển, hỏi: "Tiểu Uyển, em làm sao thế?"
Gò má Phùng Tiểu Uyển đã đỏ bừng, nhìn sang chỗ Hoài Lam: “Chị lau người cho anh ấy đi, em đi chuẩn bị dược liệu".
Nói xong, Phùng Tiểu Uyển hấp tấp đứng lên chạy khỏi đó ngay.
Hoài Lam khó hiểu nhìn theo, lầm bầm: "Cô bé này sao bỗng dưng đỏ hết mặt lên thế? Mấy ngày qua không phải ngày nào cũng tự tay trị liệu cho anh ấy hay sao? Nhìn cũng nhìn quen mắt rồi, còn xấu hổ gì không biết?"
Vừa dứt lời, cô ta chợt nhìn thấy vị trí trung gian của Dương Thanh có thay đổi, lập tức ngây ra, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, mặt mũi cũng đỏ bừng cả lên, trừng mắt với Dương Thanh một cái rồi hung hăng nói: "Bị thương nặng thế, người còn đang hôn mê mà vẫn có phản ứng mạnh như vậy à".
Ba ngày qua, hai người không rời Dương Thanh một tấc, luôn canh giữ bên giường bệnh, sợ Dương Thanh bất chợt tỉnh dậy lại chẳng ai phát hiện sớm.
Suốt ba ngày, hai cô gái luôn lấy nước mắt rửa mặt, nhất là Phùng Tiểu Uyển, cô ta còn phải tập trung tinh thần để trị liệu cho Dương Thanh nữa, hai mắt đều đã sưng đỏ.
Phùng Tiểu Uyển nghẹn ngào lắc đầu, nhìn Dương Thanh nằm bất động trên giường bệnh, nói: "Đến khi nào anh Thanh mới có thể tỉnh lại, cháu cũng không dám chắc, tạm thời cháu chỉ có thể giúp anh ấy ổn định tình hình vết thương, còn về chuyện tỉnh lại được không thì phải trông cậy vào chính bản thân anh ấy thôi".
Sắc mặt Mục thành chủ lập tức trở nên rất khó coi.
Vừa rồi, đám người quyền quý của Mục phủ còn muốn yêu cầu để bọn Dương Thanh rời khỏi Mục phủ, chỉ mình ông lão vẫn kiên quyết giữ Dương Thanh ở lại đây, mặc dù làm như vậy, Mục phủ sẽ bị rất nhiều cao thủ các nơi nhòm ngó, nhưng ông lão vẫn tình nguyện đối mặt với hết thảy gian nguy vì Dương Thanh.
Dẫu sao lúc này mối quan hệ hai bên cũng đã gần gũi như vậy, nếu còn đẩy người ta ra, đợi sau này Dương Thanh khôi phục thì mọi nỗ lực trước đây coi như uổng phí cả rồi.
Chỉ có điều, đã ba ngày trời, Dương Thanh vẫn còn chìm trong mê man, nhỡ đâu Dương Thanh không qua khỏi thì sao? Như vậy khác nào mọi nỗ lực của ông lão cũng bỏ sông bỏ bể hết.
Hoài Lam bỗng lo âu hỏi: "Mục thành chủ, có phải ngài cũng muốn đuổi chúng tôi đi không?"
Phùng Tiểu Uyển cũng lập tức lo sợ nhìn Mục thành chủ.
Mục thành chủ vội vàng lắc đầu, cười bảo: "Sao có thể thế được? Mọi người cứ yên tâm ở lại đây, chắc chắn tôi sẽ không đuổi ba người ra khỏi Mục phủ".
"Hôm nay tôi tới đây là để xem tình hình Dương Thanh thế nào, liệu đã tỉnh chưa, cũng để xem xem hiện giờ tôi có thể giúp gì được không?"
Nghe ông lão nói vậy, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam mới âm thầm thở ra một hơi.
Phùng Tiểu Uyển nhẹ nhàng lắc đầu: "Tạm thời không cần gì thêm ạ, cảm ơn ông Mục, nếu có gì cần, nhất định cháu sẽ tới tìm ông".
Mục thành chủ gật đầu: "Vậy được, ông không quấy rầy thêm nữa, nếu Dương Thanh tỉnh lại, hãy báo ngay cho ông biết".
Phùng Tiểu Uyển thưa: "Vâng, thưa ông Mục".
Đợi Mục thành chủ rời khỏi đây, Hoài Lam mới nghiêm nghị nói: "Xem ra hiện giờ Mục thành chủ cũng đang phải chịu áp lực rất lớn, nếu anh Thanh vẫn cứ hôn mê thế này mãi, chỉ sợ Mục thành chủ sẽ thực sự đuổi chúng ta ra ngoài".
Phùng Tiểu Uyển lại hoàn toàn không nhận thấy được nguy cơ trước mắt, cô ta nghi hoặc hỏi: "Chẳng phải ông Mục đã nói, chúng ta cứ yên tâm ở lại đây đó sao?"
Hoài Lam bảo: "Tiểu Uyển, em còn quá ngây thơ, con người ai mà chẳng chộn rộn vì lợi ích, trước đây vì sao Mục thành chủ lại chọn giúp chúng ta? Trừ việc ông ấy coi trọng tiềm lực của anh Thanh thì còn một lí do nữa, đó là vì y thuật của em quá cao siêu, khiến ông ấy nhìn thấy hi vọng hai chân mình có thể chữa trị được".
"Nhưng giờ đây, tình hình vết thương của anh Thanh quá nghiêm trọng, đến nay còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mà tin tức về thanh linh khí trong tay anh Thanh đã lan truyền ra ngoài, hiện giờ đang có rất nhiều cao thủ hàng đầu rình rập quanh Mục phủ này, bọn họ đều muốn chiếm đoạt con dao găm linh khí trong tay anh Thanh".
"Hiện giờ Mục thành chủ đang phải hứng chịu một áp lực rất lớn, bởi vì trong Mục phủ có rất nhiều người mong muốn ông ấy đuổi chúng ta ra khỏi Mục phủ, mà một khi chúng ta bị đuổi khỏi nơi này, bước một bước ra khỏi Mục phủ thôi là đã có thể mất mạng vì đám cao thủ đang lăm le chiếm đoạt con dao găm linh khí".
Nghe Hoài Lam phân tích xong, Phùng Tiểu Uyển kinh ngạc thốt lên: "Tình cảnh của chúng ta lúc này nguy hiểm đến thế sao?"
Hoài Lam gật đầu: "Không chỉ có thế, còn cả áp lực bên phía thành chủ Hoài Thành nữa, chị nghe người ta nói, ban đầu Black Doctor và thành chủ Hoài Thành đã trở mặt, coi nhau như kẻ thù, Black Doctor đã chuẩn bị giết thành chủ Hoài Thành rồi, lại có một vị cao thủ thần bí xuất hiện cứu ông ta".
"Lần này, Hoài Thành bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng, thành chủ Hoài Thành lại điên cuồng muốn giết anh Thanh đến thế, chắc chắn sẽ không chịu buông tha cho anh ấy đâu. Chỉ có điều, hôm nay phủ Hoài Thành đã bị tổn thất quá nặng, tạm thời ông ta chưa dám xông tới Mục phủ giết người, nhưng nếu chúng ta rời khỏi Mục phủ, ông ta nhất định sẽ nhận được tin ngay, và sẽ đích thân tới lấy mạng chúng ta nhanh nhất có thể".
Phùng Tiểu Uyển lo sợ hỏi Hoài Lam: "Chị Lam, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Hoài Lam đưa mắt nhìn về phía Dương Thanh còn đang nằm trên giường bệnh: "Chờ đi! Lúc này, chúng ta chỉ có thể chờ anh Thanh thức tỉnh rồi mới có thể biết được số phận của chúng ta ra sao".
"Có lẽ Mục thành chủ cũng không còn nhiều kiên nhẫn nữa đâu, chị đoán chừng chỉ tối đa ba ngày nữa, nếu anh Thanh vẫn không tỉnh, chỉ sợ ngay cả ông ấy cũng sẽ muốn đẩy chúng ta ra khỏi Mục phủ".
Phùng Tiểu Uyển lập tức cảm thấy áp lực trong lòng càng thêm nặng nề.
Hai cô gái nhìn đăm đăm về phía Dương Thanh, anh như một đứa trẻ chìm vào giấc ngủ say, hô hấp cực kì yếu ớt.
Lớp băng vải quấn khắp người anh đã được gỡ ra, toàn thân anh lúc này đã phủ kín những vảy máu khô, hẳn không bao lâu nữa, những vảy máu đó có thể bong ra.
Nhưng cánh tay phải của anh hiện vẫn quấn kín băng gạc.
Bởi cưỡng chế sử dụng linh khí ở cường độ cao, phản phệ từ linh khí đã gây thương tổn cực kì lớn cho toàn bộ cánh tay phải này, tay trái tuy cũng sử dụng linh khí nhưng may thay, thời gian sử dung còn tương đối ngắn, thương tổn không lớn, nay đã khôi phục hoàn toàn.
Sau khi trị liệu xong, Phùng Tiểu Uyển nhíu mày nói: "Lục phủ ngũ tạng của anh ấy về cơ bản đã khỏe mạnh lại, nay chỉ còn vài vết thương bên ngoài, theo lí mà nói, chút xíu thương tích ấy không đáng kể, anh ấy hẳn đã thức tỉnh mới phải! Vì sao đến giờ vẫn không có bất kì phản ứng nào nhỉ?"
Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, Hoài Lam lập tức khẩn trương, cô ta hỏi Phùng Tiểu Uyển: "Tiểu Uyển này, hay là có vết thương nào đó ở vị trí vô cùng quan trọng mà em bỏ sót, chưa phát hiện ra?"
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu: "Không thể nào! Vì tình trạng thương thế của anh Thanh quá nặng, em đã kiểm tra tất cả mọi chỗ cho chắc, nội thương cũng đã điều tra hết, không thể có chuyện bỏ sót vết thương nào được".
Hoài Lam nhíu mày: "Vậy thì vấn đề ở chỗ nào mới được? Tiểu Uyển, em phải tìm cách để anh ấy mau chóng tỉnh lại, chị đoán chừng chỉ tối đa ba ngày nữa, Mục thành chủ sẽ không gánh nổi áp lực, bảo chúng ta rời khỏi đây đấy".
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: "Chị Lam, chị yên tâm, em nhất định sẽ tìm cách để anh Thanh tỉnh lại".
Hoài Lam nhìn Dương Thanh nằm đó, người trần như nhộng, đột nhiên quay sang hỏi Phùng Tiểu Uyển: “Chị có thể lấy khăn ướt lau người cho anh ấy không?"
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: "Được! Chỉ cần đừng chạm vào tay phải là được, những vảy máu ở chỗ khác cũng sắp đến lúc bong ra rồi, không ảnh hưởng gì".
Hoài Lam nói: "Vậy để chị lau người cho anh ấy!"
Phùng Tiểu Uyển nói: "Em giúp chị một tay!"
Thế là, hai cô gái trẻ trung xinh đẹp cùng nhau cẩn thận lau mình cho Dương Thanh.
Trong lúc lau mình, không thể tránh khỏi va chạm tới vị trí khó lòng miêu tả, hai cô gái đều đỏ bừng mặt, nhưng vẫn hết sức thận trọng tỉ mỉ lau sạch người cho anh.
Lúc này, Dương Thanh nằm trên giường bệnh, bị hai cô gái trẻ lau mình, cảm thấy lòng bị giày vò khổ không nói nổi.
Thực ra anh đã khôi phục ý thức, nhưng không biết vì sao, rõ ràng tai có thể nghe được âm thanh bên ngoài, cũng có thể cảm nhận được mỗi khi Phùng Tiểu Uyển trị liệu cho mình, nhưng lại không sao nhúc nhích được, thậm chí mí mắt cũng không nhấc lên nổi.
"A..."
Đúng lúc này, Phùng Tiểu Uyển bỗng kêu lên kinh ngạc.
Hoài Lam giật mình hoảng sợ, vội nhìn Phùng Tiểu Uyển, hỏi: "Tiểu Uyển, em làm sao thế?"
Gò má Phùng Tiểu Uyển đã đỏ bừng, nhìn sang chỗ Hoài Lam: “Chị lau người cho anh ấy đi, em đi chuẩn bị dược liệu".
Nói xong, Phùng Tiểu Uyển hấp tấp đứng lên chạy khỏi đó ngay.
Hoài Lam khó hiểu nhìn theo, lầm bầm: "Cô bé này sao bỗng dưng đỏ hết mặt lên thế? Mấy ngày qua không phải ngày nào cũng tự tay trị liệu cho anh ấy hay sao? Nhìn cũng nhìn quen mắt rồi, còn xấu hổ gì không biết?"
Vừa dứt lời, cô ta chợt nhìn thấy vị trí trung gian của Dương Thanh có thay đổi, lập tức ngây ra, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, mặt mũi cũng đỏ bừng cả lên, trừng mắt với Dương Thanh một cái rồi hung hăng nói: "Bị thương nặng thế, người còn đang hôn mê mà vẫn có phản ứng mạnh như vậy à".