• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (126 Viewers)

  • Chương 1750: Xin đừng quá đau lòng

Nghe thấy giọng nói sau lưng, Dương Thanh run người, quay phắt lại, thấy một vị cao thủ mặc đồ đen đang đứng sau lưng mình, sắc mặt nghiêm nghị.

"Tiền bối, ngài..."

Dương Thanh ngây người không hiểu, vì người đó chính là kiếm khách Ảnh Tử.

Bởi mới trước đó, khi kiếm khách Ảnh Tử đang đột phá đã bị vụ tự nổ của Dược Vương gây ảnh hưởng dẫn đến gián đoạn quá trình, khiến ông ta bị thương nặng.

Lúc này kiếm khách Ảnh Tử liếc nhìn về phía Mục thành chủ đang bị thành chủ Hoài Thành tấn công dữ dội, nặng nề nói với Dương Thanh: "Nói ra thì rất dài, đợi giải quyết được phiền toái trước mắt, tôi sẽ giải thích với cậu sau!"

Dứt lời, một khí thế võ thuật cực kì mạnh mẽ tràn ra từ trên người ông ta.

Dương Thanh trợn to mắt như không thể tin nổi, nhìn chằm chằm về phía kiếm khách Ảnh Tử đang di chuyển tới gần thành chủ Hoài Thành.

Khí thế võ thuật tản ra từ kiếm khách Ảnh Tử vẫn chỉ ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhưng ông ta đã luyện hóa được một thanh linh kiếm, sức chiến đấu có thể ngang ngửa với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Song, điều Dương Thanh thấy khó hiểu là, chẳng phải kiếm khách Ảnh Tử đã thất bại trong quá trình đột phá, thân thể bị thương nặng rồi sao? Vì sao còn có thể duy trì thực lực ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ như trước đó?

Ngay khi anh còn đang băn khoăn khó hiểu, kiếm khách Ảnh Tử đã xông tới trước mặt thành chủ Hoài Thành, trường kiếm trong tay vung ra nhanh như điện.

"Ầm!"

Ý thức cảnh giác trong chiến đấu của thành chủ Hoài Thành vô cùng mạnh mẽ, ngay khi kiếm của kiếm khách Ảnh Tử chém về phía lão ta, lão ta đã nhanh nhẹn bỏ qua công kích, chân dẫm mạnh xuống mặt đất, thân mình vọt lên, tránh được chiêu tấn công của kiếm khách Ảnh Tử. Một kiếm kia hạ xuống, tòa nhà sau lưng thành chủ Hoài Thành đã bị bổ ra.

Những cao thủ đang giao chiến quanh đó đều ngừng tay, khiếp sợ nhìn về phía tòa biệt thự hai tầng vừa bị chém làm đôi.

"Thành chủ, ông không sao chứ?"

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn Mục thành chủ đã bị thương khắp người, lo lắng hỏi.

Mục thành chủ nhẹ nhàng lắc đầu, lau vết máu nơi khóe miệng, quay lại nhìn kiếm khách Ảnh Tử liền hỏi: "Đột phá thất bại nhưng vẫn duy trì thực lực vốn có?"

Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu.

"Ha ha, tốt lắm."

Mục thành chủ lập tức cười lớn.

Vừa rồi giao đấu với thành chủ Hoài Thành, Mục thành chủ đã gần như kiệt lực, nếu còn tiếp tục đánh nữa, rất có thể ông lão sẽ mất mạng.

Đúng lúc này, kiếm khách Ảnh Tử lại hồi phục sức chiến đấu cũ, bước vào cuộc chiến.

"Sao lại thế được?"

Thành chủ Hoài Thành vừa né được một kiếm của kiếm khách Ảnh Tử cũng đã nhìn ra, lão ta khiếp sợ ra mặt, đồng thời cực kì không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quá trình đột phá bị gián đoạn, có thể sống đã là kì tích rồi, vì sao ông còn giữ được thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ như thế?"

Kiếm khách Ảnh Tử cười lạnh một tiếng: "Ông nghĩ tôi sẽ nói cho ông biết sao?"

Dứt lời, ông ta đã di chuyển, xách linh kiếm lao về phía thành chủ Hoài Thành.

Thành chủ Hoài Thành kiêng kị liếc nhìn thanh linh kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử, không dám coi thường, ngay khoảnh khắc kiếm khách Ảnh Tử vung kiếm chém tới liền vội né người.

"Ầm ầm ầm!"

Kiếm khách Ảnh Tử điên cuồng vung kiếm chém, mỗi một chiêu kiếm chém ra điều sẽ tạo thành thương tổn cực lớn, mặt đất liên tục xuất hiện thêm những vết kiếm dài.

Thành chủ Hoài Thành không thể tìm được cơ hội nào tiếp cận kiếm khách Ảnh Tử, chỉ có thể liên tục né tránh.

Từ thanh trường kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử, lão ta đã cảm nhận được một sự uy hiếp cực lớn, cảnh giới võ thuật của lão ta đã cao đến mức này, thứ khiến lão ta thấy sợ hãi chỉ có thể là linh khí mà thôi.

"Giỏi lắm!"

Thành chủ Hoài Thành nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt chòng chọc nhìn thẳng vào Mục thành chủ, nói: "Các người cứ chờ đấy, tôi sẽ còn trở lại!"

Nói xong, lão ta lập tức quay lưng bỏ chạy.

Kiếm khách Ảnh Tử đang định đuổi theo thì Mục thành chủ đã ngăn lại: "Đừng đuổi theo, thành chủ Hoài Thành muốn đi, không ai ngăn được đâu".

Kiếm khách Ảnh Tử khẽ gật đầu, khi thực lực đạt đến cảnh giới như bọn họ, muốn chạy trốn quả thật không khó khăn gì.

Thành chủ Hoài Thành chạy trốn mất dạng khiến đám cao thủ của phủ Hoài Thành lập tức mất tinh thần chiến đấu, bị đánh tan rã, cuống quýt trốn thoát khỏi Mục phủ.

Ngay cả thành chủ Hoài Thành cũng đã chạy mất rồi, bọn họ còn ở lại đây thì chỉ có một đường chết.

"Giết! Không chừa một ai!"

Đáy mắt Mục thành chủ lóe lên một tia sáng lạnh, vung tay ra lệnh đuổi giết kẻ địch.

Kiếm khách Ảnh Tử xung phong xông lên đầu tiên, dẫn theo đám cao thủ của Mục phủ đuổi giết đám cao thủ bên phủ Hoài Thành đang tán loạn chạy trốn.

Chẳng mấy chốc, cao thủ hai bên đều đã rời khỏi Mục phủ, khắp chốn chỉ còn lại những thi thể ngổn ngang, không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng.

Mục thành chủ đảo mắt nhìn khắp nơi, sắc mặt đầy vẻ bi thương.

Lần này, Mục phủ đã tổn thất cực lớn, đương nhiên, bên phủ Hoài Thành cũng bị tổn thất lớn hơn nữa, rất nhiều cao thủ của phủ Hoài Thành đều đã vĩnh viễn nằm lại trang viên Mục phủ này.

Bấy giờ, Dương Thanh mới thở ra một hơi, huyết mạch cuồng hóa dần yên tĩnh trở lại, con dao găm linh khí cũng được cất vào trong.

Lúc trước, trong cuộc đại chiến cường độ cao, vì cái chết của lão Cửu, anh cố nén cơn đau do linh khí phản phệ thân thể, điên cuồng chém giết.

Hiện tại, cuộc chiến đã kết thúc, anh cũng không còn khả năng hứng chịu cơn đau đớn khủng khiếp do sự phản phệ từ linh khí mang tới cho cơ thể.

"A..."

Dương Thanh không nhịn nổi, phải hét lớn một tiếng, ngã xuống đất, người co quắp lại, cảm giác đau đến tột cùng này thật khiến anh chỉ muốn chết ngay lúc này cho rồi.

"Dương Thanh!"

Mục thành chủ lập tức biến sắc, vội vã sai cấp dưới: "Mau đưa cậu ấy tới chỗ Phùng Tiểu Uyển".

Chốc lát sau, cao thủ của Mục phủ đã dìu Dương Thanh tới chỗ Phùng Tiểu Uyển.

Khi Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam thấy Dương Thanh bị thương nặng đến độ có thể thấy được cả khớp xương lòi ra khỏi thịt, cả hai đều không nhịn được, bật khóc lớn.

"Anh Thanh, anh sao thế? Anh đừng làm em sợ mà!"

Phùng Tiểu Uyển vừa khóc vừa run run lấy cả đống kim sang dược ra, rắc lên người Dương Thanh.

Lúc này, Dương Thanh đã rơi vào hôn mê sâu.

May mắn thay, anh đã ở trạng thái hôn mê, nếu không, phải chịu phản phệ từ linh khí sau khi huy động sức mạnh sử dụng linh khí ở cường độ cao như thế, thực sự sẽ khiến anh đau đớn đến sống không bằng chết.

Hoài Lam thấy Dương Thanh rơi vào tình trạng thảm thiết như thế, lòng cũng đau đớn không nguôi, nhưng cô ta vẫn giữ được bình tĩnh, quay sang nghẹn ngào hỏi các cao thủ của Mục phủ đã đưa Dương Thanh vào đây: "Ông Cửu đâu rồi?"

Nghe cô ta hỏi thế, mấy vị cao thủ của Mục phủ đều cúi đầu.

Trước đó, lão Cửu uống Thú Hóa Đan, một mình dốc sức giết rất nhiều cao thủ hàng đầu của phủ Hoài Thành, cảnh tượng ấy đã khắc sâu trong tâm trí bọn họ.

Bọn họ thực lòng kính nể lão Cửu.

"Cô Lam, mong các cô đừng quá đau lòng!"

Cuối cùng, một vị cao thủ của Mục phủ nặng nề lên tiếng.

Nghe thấy đối phương nói thế, Hoài Lam lảo đảo lui lại mấy bước, nước mắt tuôn rơi ướt mặt.

Phùng Tiểu Uyển cũng nghe được tin dữ, lập tức rơi nước mắt như mưa.

Hai người như đang chìm vào cảnh tượng bọn họ cùng gọi lão Cửu là ông nội.

Bọn họ vừa mới nhận một người ông, chưa được nửa ngày trời, ông đã đi rồi.

Cả người anh Dương Thanh của bọn họ nữa, lúc này anh đã bị thương nặng đến độ rơi vào trạng thái hôn mê sâu, toàn thân đầy những vết thương sâu tới xương, còn chưa biết có thể sống sót được không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Thần Ở Rể Convert
  • Dương Thần Tần Tích
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 196-200

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom