Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1746: Ép đến đường cùng
Mục thành chủ lao lên, chặn trước mặt thành chủ Hoài Thành.
Ánh mắt thành chủ Hoài Thành lóe sát khí, nhìn chòng chọc vào Mục thành chủ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông muốn chết đúng không!"
Mục thành chủ bình thản: "Thành chủ Hoài Thành, đừng nói những lời dư thừa nữa, nếu ông thật sự có năng lực giết tôi một cách nhẹ nhàng thì sao còn dùng dằng đến giờ?"
"Hôm nay, Mục phủ chúng tôi đã phải chịu tổn thất nghiêm trọng, mà hiện giờ, phủ Hoài Thành mới chỉ mất một gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, thế mà thành chủ Hoài Thành đã không nhịn được rồi sao?"
Thành chủ Hoài Thành hít sâu một hơi, nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng.
Tuy hai chân Mục thành chủ đã tàn phế nhưng vẫn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu thật sự phải liều mạng đánh một trận, dù thành chủ Hoài Thành có thể thắng được thì cũng chỉ là thắng thảm, thậm chí rất có thể sẽ bị Mục thành chủ gây thương tích nghiêm trọng.
Lão ta chính là cây cột chống trời của Hoài Thành, nếu lão ta thật sự bị thương nặng, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, khi đó, những thế lực lâu nay luôn thèm muốn Hoài Thành nhất định sẽ ra tay tấn công Hoài Thành.
Đến lúc đó, phủ Hoài Thành sẽ rơi vào tình thế hệt như Mục phủ ngày nay.
Cuối cùng, thành chủ Hoài Thành vẫn không hạ quyết định đấu với Mục thành chủ, lão ta chỉ lạnh giọng nói: "Tôi đây muốn xem xem, chỉ một gã uống Thú Hóa Đan, đã là kẻ sắp chết, thì thực lực có thể mạnh đến đâu".
Nghe thành chủ Hoài Thành nói thế, Mục thành chủ cũng âm thầm thở ra một hơi, nếu thành chủ Hoài Thành thật sự muốn đánh, ông lão sẽ không thể chống cự được đến cùng.
Lúc này, lão Cửu uống Thú Hóa Đan đã chẳng khác gì một con dã thú đến từ Hồng Hoang, điên cuồng chém giết, chỉ cần gặp phải cao thủ của phủ Hoài Thành, bất kể mạnh yếu, ông lão đều giết chết không tha.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, đã có rất nhiều cao thủ của phủ Hoài Thành mất mạng.
Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, tính luôn Đông Phương Nguyên thì đã có ba kẻ mất mạng dưới tay lão Cửu.
Thực lực chiến đấu của lão Cửu bùng nổ đã giúp cao thủ của Mục phủ giảm bớt nhiều áp lực.
Cao thủ của Mục phủ cũng đã nhìn ra hi vọng le lói cuối đường hầm, tất cả đều vận hết sức lực, càng đánh càng mạnh.
Đám cao thủ của các gia tộc ở Thiện Thành đã phản bội Mục phủ thấy thế thì càng thêm sợ hãi, bọn họ phản bội Mục phủ, chạy theo thành chủ Hoài Thành tấn công Mục phủ cũng là vì bọn họ cho rằng, Mục phủ đã không còn bất cứ khả năng nào chống lại được phủ Hoài Thành.
Nhưng hiện giờ bọn họ mới thấy, thực lực của cao thủ Mục phủ khủng bố cỡ nào.
Bọn họ chỉ dựa vào số lượng cao thủ nhiều vượt trội so với Mục phủ để chèn ép cao thủ của Mục phủ, nhưng nếu số lượng cao thủ cảnh giới cao ngang nhau thì bọn họ thua chắc rồi.
"Dương Thanh, đi mau đi!"
Lão Cửu vung một quyền đánh chết một gã cao thủ của phủ Hoài Thành, chạy tới trước mặt Dương Thanh, gầm lên.
Dương Thanh đã đỏ bừng cả mắt, anh nhìn chằm chằm vào lão Cửu, lắc đầu: "Ông Cửu, kẻ mà thành chủ Hoài Thành muốn bắt là tôi, nếu giờ tôi trốn đi, ông nghĩ xem liệu tôi có chạy được không?"
Lão Cửu cắn răng nói: "Tôi sẽ liều mạng chặn ông ta lại".
Dương Thanh lắc đầu: "Ông ta đã là cao thủ bước nửa bước vào cảnh giới kia rồi, ông không ngăn cản ông ta được đâu, ông Cửu, xin đừng nói gì thêm, đã đến tình trạng này rồi, chúng ta không ai thoát được đâu, nếu đã thế thì cứ tận sức đánh một trận đi".
Nghe Dương Thanh nói thế, lão Cửu lập tức trầm mặc, mấy giây sau, ông lão gật đầu, nhìn Dương Thanh, mắt đã đỏ hoe: "Đều do tôi không bảo vệ cậu cho tốt, tôi có lỗi với cậu, có lỗi với Miêu thành chủ".
Dứt lời, lại một luồng khí thế cuồng bạo hơn nữa tràn ra từ trên người ông lão.
"Grào!"
Lão Cửu hét lớn, lao ra ngoài.
"Ngăn ông ta lại! Ngăn lại ngay!"
Một tên cao thủ của phủ Hoài Thành thấy lão Cửu xông về phía bọn họ, lập tức nôn nóng rống to.
"Uỳnh!"
Chỉ một chiêu, đối phương đã bị lão Cửu giết chết.
Lúc này, chợt có bốn cao thủ mang hơi thở khủng bố bước ra, vây lão Cửu vào giữa.
"Mọi người lùi lại đi, tên này để chúng tôi xử lý!"
Cao thủ cầm đầu lạnh giọng hô lên.
Lão ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ của phủ Hoài Thành, ba cao thủ bao vây lão Cửu cùng lão ta lúc này cũng đều thuộc cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh.
Thấy thế, các cao thủ của Mục phủ đã xám mặt tuyệt vọng.
Vừa rồi, bọn họ có thể phản kích, đồng thời tiêu diệt rất nhiều quân địch là vì có lão Cửu hỗ trợ, đẩy cao sĩ khí của phe Mục phủ, kẻ địch cũng bị khí thế của lão Cửu dọa chấn kinh, cho nên mới bị bọn họ vượt lên trong một chốc.
Nhưng lúc này, lão Cửu đã bị bốn gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ bao vây chặt chẽ, liệu ông lão còn có thể giết hạ những kẻ này giống như vừa rồi không?
"Giết!"
Cao thủ cầm đầu bỗng quát lớn một tiếng, lao thẳng về phía lão Cửu.
"Grào!"
Lão Cửu ngửa mặt lên trời, rống một tiếng, khí thế võ thuật trên người đã vọt lên đỉnh, giây lát, ông lão nhấc chân bước đi, mặt đất dường như rung chuyển, khí thế cuồng bạo lan tràn ra bốn phía.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Cuộc chiến đã nổ ra!
Lão Cửu mở màn cuộc chiến bằng chiêu tấn công bốn tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ đang vây quanh mình.
Ngay khi lão Cửu vừa ra tay, những cao thủ khác cũng lao vào cuộc chém giết.
Dương Thanh đảo mắt nhìn quanh, bởi chênh lệch về số lượng quá lớn, số lượng cao thủ bên Mục phủ hi sinh và bị thương tăng rất nhanh, nhất là những cao thủ thuộc cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh, những thế lực đi theo thành chủ Hoài Thành do phủ Hoài Thành cầm đầu thực sự đã đè bẹp các cao thủ của Mục phủ.
Với những cao thủ thuộc cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh, lão Cửu một mình đối chiến bốn người, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của Mục phủ có lực lượng tương đương cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của các thế lực khác.
Vì thế, nếu muốn thay đổi tình hình chiến đấu, chỉ còn cách thay đổi tình trạng bên chiến trường của các cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.
Một khí thế vô cùng mạnh mẽ chợt bùng nổ từ trên người Dương Thanh, hai tròng mắt anh bỗng biến thành màu đỏ rực như máu.
Huyết mạch cuồng hóa đã được kích hoạt!
Chiến Thần Quyết cũng đang điên cuồng vận chuyển trong cơ thể anh, một khí thế vượt xa cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ chợt tràn ra.
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, khí thế võ thuật trên người Dương Thanh đã từ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nhảy vọt lên Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.
Dương Thanh nghiến răng gầm lên: "Vẫn chưa đủ! Tiếp tục!"
"Ầm!"
Đột nhiên, một hơi thở mạnh hơn nữa lại tràn ra.
Thực lực của Dương Thanh một lần nữa tăng vọt, hiện thực lực của anh đã gần ngang với cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ.
Chỉ có điều, chưa chạm tới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ nên anh vẫn chỉ đang đứng ở ngưỡng Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.
Đây là cực hạn của anh rồi, nếu còn tiếp tục kích phát huyết mạch cuồng hóa, mặc dù thực lực sẽ tăng lên, nhưng Dương Thanh sẽ triệt để mất đi lí trí.
Vì thế, duy trì thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ đã là trạng thái cực hạn khi anh còn tỉnh táo.
"Giết Dương Thanh!"
Thành chủ Hoài Thành cũng đã chú ý tới Dương Thanh, lão ta nghiến răng nghiến lợi quát: "Ai giết được Dương Thanh, thưởng một tỷ!"
Lão ta vừa dứt lời, những tên cao thủ của Hoài Thành đều ngây ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng bỏ lại đối thủ của mình, lao về phía Dương Thanh.
Tròng mắt Dương Thanh đã đỏ như máu, nhìn chằm chằm về phía đám cao thủ đang nhào tới, trong tay anh chợt xuất hiện một con dao găm màu đen tuyền.
Đó là con dao găm linh khí!
Ngay khi anh lấy con dao găm linh khí ra tay, một khí thế vô cùng điên cuồng chợt bùng nổ.
"Ầm!"
Mặt đất dưới chân anh đã vỡ nát.
"Giết!"
Một thanh âm lạnh lẽo đanh gọn vang lên từ cổ họng Dương Thanh.
Giây tiếp theo, bóng anh biến mất khỏi vị trí cũ, thân mình như hóa thành một tia chớp đen xuyên qua hơn chục cao thủ của Hoài Thành.
Ánh mắt thành chủ Hoài Thành lóe sát khí, nhìn chòng chọc vào Mục thành chủ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông muốn chết đúng không!"
Mục thành chủ bình thản: "Thành chủ Hoài Thành, đừng nói những lời dư thừa nữa, nếu ông thật sự có năng lực giết tôi một cách nhẹ nhàng thì sao còn dùng dằng đến giờ?"
"Hôm nay, Mục phủ chúng tôi đã phải chịu tổn thất nghiêm trọng, mà hiện giờ, phủ Hoài Thành mới chỉ mất một gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, thế mà thành chủ Hoài Thành đã không nhịn được rồi sao?"
Thành chủ Hoài Thành hít sâu một hơi, nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng.
Tuy hai chân Mục thành chủ đã tàn phế nhưng vẫn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu thật sự phải liều mạng đánh một trận, dù thành chủ Hoài Thành có thể thắng được thì cũng chỉ là thắng thảm, thậm chí rất có thể sẽ bị Mục thành chủ gây thương tích nghiêm trọng.
Lão ta chính là cây cột chống trời của Hoài Thành, nếu lão ta thật sự bị thương nặng, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, khi đó, những thế lực lâu nay luôn thèm muốn Hoài Thành nhất định sẽ ra tay tấn công Hoài Thành.
Đến lúc đó, phủ Hoài Thành sẽ rơi vào tình thế hệt như Mục phủ ngày nay.
Cuối cùng, thành chủ Hoài Thành vẫn không hạ quyết định đấu với Mục thành chủ, lão ta chỉ lạnh giọng nói: "Tôi đây muốn xem xem, chỉ một gã uống Thú Hóa Đan, đã là kẻ sắp chết, thì thực lực có thể mạnh đến đâu".
Nghe thành chủ Hoài Thành nói thế, Mục thành chủ cũng âm thầm thở ra một hơi, nếu thành chủ Hoài Thành thật sự muốn đánh, ông lão sẽ không thể chống cự được đến cùng.
Lúc này, lão Cửu uống Thú Hóa Đan đã chẳng khác gì một con dã thú đến từ Hồng Hoang, điên cuồng chém giết, chỉ cần gặp phải cao thủ của phủ Hoài Thành, bất kể mạnh yếu, ông lão đều giết chết không tha.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, đã có rất nhiều cao thủ của phủ Hoài Thành mất mạng.
Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, tính luôn Đông Phương Nguyên thì đã có ba kẻ mất mạng dưới tay lão Cửu.
Thực lực chiến đấu của lão Cửu bùng nổ đã giúp cao thủ của Mục phủ giảm bớt nhiều áp lực.
Cao thủ của Mục phủ cũng đã nhìn ra hi vọng le lói cuối đường hầm, tất cả đều vận hết sức lực, càng đánh càng mạnh.
Đám cao thủ của các gia tộc ở Thiện Thành đã phản bội Mục phủ thấy thế thì càng thêm sợ hãi, bọn họ phản bội Mục phủ, chạy theo thành chủ Hoài Thành tấn công Mục phủ cũng là vì bọn họ cho rằng, Mục phủ đã không còn bất cứ khả năng nào chống lại được phủ Hoài Thành.
Nhưng hiện giờ bọn họ mới thấy, thực lực của cao thủ Mục phủ khủng bố cỡ nào.
Bọn họ chỉ dựa vào số lượng cao thủ nhiều vượt trội so với Mục phủ để chèn ép cao thủ của Mục phủ, nhưng nếu số lượng cao thủ cảnh giới cao ngang nhau thì bọn họ thua chắc rồi.
"Dương Thanh, đi mau đi!"
Lão Cửu vung một quyền đánh chết một gã cao thủ của phủ Hoài Thành, chạy tới trước mặt Dương Thanh, gầm lên.
Dương Thanh đã đỏ bừng cả mắt, anh nhìn chằm chằm vào lão Cửu, lắc đầu: "Ông Cửu, kẻ mà thành chủ Hoài Thành muốn bắt là tôi, nếu giờ tôi trốn đi, ông nghĩ xem liệu tôi có chạy được không?"
Lão Cửu cắn răng nói: "Tôi sẽ liều mạng chặn ông ta lại".
Dương Thanh lắc đầu: "Ông ta đã là cao thủ bước nửa bước vào cảnh giới kia rồi, ông không ngăn cản ông ta được đâu, ông Cửu, xin đừng nói gì thêm, đã đến tình trạng này rồi, chúng ta không ai thoát được đâu, nếu đã thế thì cứ tận sức đánh một trận đi".
Nghe Dương Thanh nói thế, lão Cửu lập tức trầm mặc, mấy giây sau, ông lão gật đầu, nhìn Dương Thanh, mắt đã đỏ hoe: "Đều do tôi không bảo vệ cậu cho tốt, tôi có lỗi với cậu, có lỗi với Miêu thành chủ".
Dứt lời, lại một luồng khí thế cuồng bạo hơn nữa tràn ra từ trên người ông lão.
"Grào!"
Lão Cửu hét lớn, lao ra ngoài.
"Ngăn ông ta lại! Ngăn lại ngay!"
Một tên cao thủ của phủ Hoài Thành thấy lão Cửu xông về phía bọn họ, lập tức nôn nóng rống to.
"Uỳnh!"
Chỉ một chiêu, đối phương đã bị lão Cửu giết chết.
Lúc này, chợt có bốn cao thủ mang hơi thở khủng bố bước ra, vây lão Cửu vào giữa.
"Mọi người lùi lại đi, tên này để chúng tôi xử lý!"
Cao thủ cầm đầu lạnh giọng hô lên.
Lão ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ của phủ Hoài Thành, ba cao thủ bao vây lão Cửu cùng lão ta lúc này cũng đều thuộc cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh.
Thấy thế, các cao thủ của Mục phủ đã xám mặt tuyệt vọng.
Vừa rồi, bọn họ có thể phản kích, đồng thời tiêu diệt rất nhiều quân địch là vì có lão Cửu hỗ trợ, đẩy cao sĩ khí của phe Mục phủ, kẻ địch cũng bị khí thế của lão Cửu dọa chấn kinh, cho nên mới bị bọn họ vượt lên trong một chốc.
Nhưng lúc này, lão Cửu đã bị bốn gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ bao vây chặt chẽ, liệu ông lão còn có thể giết hạ những kẻ này giống như vừa rồi không?
"Giết!"
Cao thủ cầm đầu bỗng quát lớn một tiếng, lao thẳng về phía lão Cửu.
"Grào!"
Lão Cửu ngửa mặt lên trời, rống một tiếng, khí thế võ thuật trên người đã vọt lên đỉnh, giây lát, ông lão nhấc chân bước đi, mặt đất dường như rung chuyển, khí thế cuồng bạo lan tràn ra bốn phía.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Cuộc chiến đã nổ ra!
Lão Cửu mở màn cuộc chiến bằng chiêu tấn công bốn tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ đang vây quanh mình.
Ngay khi lão Cửu vừa ra tay, những cao thủ khác cũng lao vào cuộc chém giết.
Dương Thanh đảo mắt nhìn quanh, bởi chênh lệch về số lượng quá lớn, số lượng cao thủ bên Mục phủ hi sinh và bị thương tăng rất nhanh, nhất là những cao thủ thuộc cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh, những thế lực đi theo thành chủ Hoài Thành do phủ Hoài Thành cầm đầu thực sự đã đè bẹp các cao thủ của Mục phủ.
Với những cao thủ thuộc cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh, lão Cửu một mình đối chiến bốn người, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của Mục phủ có lực lượng tương đương cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của các thế lực khác.
Vì thế, nếu muốn thay đổi tình hình chiến đấu, chỉ còn cách thay đổi tình trạng bên chiến trường của các cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.
Một khí thế vô cùng mạnh mẽ chợt bùng nổ từ trên người Dương Thanh, hai tròng mắt anh bỗng biến thành màu đỏ rực như máu.
Huyết mạch cuồng hóa đã được kích hoạt!
Chiến Thần Quyết cũng đang điên cuồng vận chuyển trong cơ thể anh, một khí thế vượt xa cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ chợt tràn ra.
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, khí thế võ thuật trên người Dương Thanh đã từ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nhảy vọt lên Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.
Dương Thanh nghiến răng gầm lên: "Vẫn chưa đủ! Tiếp tục!"
"Ầm!"
Đột nhiên, một hơi thở mạnh hơn nữa lại tràn ra.
Thực lực của Dương Thanh một lần nữa tăng vọt, hiện thực lực của anh đã gần ngang với cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ.
Chỉ có điều, chưa chạm tới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ nên anh vẫn chỉ đang đứng ở ngưỡng Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.
Đây là cực hạn của anh rồi, nếu còn tiếp tục kích phát huyết mạch cuồng hóa, mặc dù thực lực sẽ tăng lên, nhưng Dương Thanh sẽ triệt để mất đi lí trí.
Vì thế, duy trì thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ đã là trạng thái cực hạn khi anh còn tỉnh táo.
"Giết Dương Thanh!"
Thành chủ Hoài Thành cũng đã chú ý tới Dương Thanh, lão ta nghiến răng nghiến lợi quát: "Ai giết được Dương Thanh, thưởng một tỷ!"
Lão ta vừa dứt lời, những tên cao thủ của Hoài Thành đều ngây ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng bỏ lại đối thủ của mình, lao về phía Dương Thanh.
Tròng mắt Dương Thanh đã đỏ như máu, nhìn chằm chằm về phía đám cao thủ đang nhào tới, trong tay anh chợt xuất hiện một con dao găm màu đen tuyền.
Đó là con dao găm linh khí!
Ngay khi anh lấy con dao găm linh khí ra tay, một khí thế vô cùng điên cuồng chợt bùng nổ.
"Ầm!"
Mặt đất dưới chân anh đã vỡ nát.
"Giết!"
Một thanh âm lạnh lẽo đanh gọn vang lên từ cổ họng Dương Thanh.
Giây tiếp theo, bóng anh biến mất khỏi vị trí cũ, thân mình như hóa thành một tia chớp đen xuyên qua hơn chục cao thủ của Hoài Thành.