Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1734: Lấy máu tế kiếm
Mục thành chủ không nói gì, nghiêm túc nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt không hề có tính xâm lược, chỉ tràn ngập sự hiền lành.
Ông lão nhìn Dương Thanh như đang nhìn bề dưới mà mình yêu mến.
Dương Thanh im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy con dao găm linh khí kia ra.
Dao găm vừa xuất hiện, trong không khí lập tức tràn ngập hơi thở cuồng bạo.
Dương Thanh đưa dao găm linh khí cho Mục thành chủ, mở miệng nói: “Đây chính là con dao găm linh khí kia”.
Mục thành chủ thấy Dương Thanh đưa luôn dao găm cho mình thì thoáng sửng sốt rồi lập tức mỉm cười hiền từ, nhìn về phía Dương Thanh: “Dương Thanh, cảm ơn sự tin tưởng của cậu!”
Ông lão nói rồi mới đón lấy dao găm linh khí từ tay Dương Thanh.
Đúng lúc Mục thành chủ chạm vào dao, khí thế đáng sợ lập tức lan từ dao găm ra ngoài.
Mục thành chủ lập tức biến sắc, khí thế trên người bỗng bùng nổ, tiện tay ném dao găm đi.
“Choang!”
Một tiếng lanh lảnh vang lên, dao găm đâm sâu vào bức trường trước mặt Mục thành chủ.
Trên tay Mục thành chủ xuất hiện một vết thương, có máu tươi chảy ra.
Dương Thanh sững sờ, vội hỏi: “Ông không sao chứ?”
Mục thành chủ khẽ lắc đầu, nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ, cười nói: “Không ngờ con dao găm này đã bị cậu luyện hóa, cho dù người khác lấy được nó thì cũng không dùng được đâu”.
“Không những không dùng được mà có khi còn bị con dao găm này giết chết”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh sững sờ, kinh ngạc nói: “Ông nói nếu con dao găm này rơi vào tay người khác thì sẽ tổn thương họ à?”
Mục thành chủ gật đầu, mở miệng nói: “Với thực lực của tôi mà cũng không kiểm soát nổi con dao găm này, nói gì tới người khác chứ?”
Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh vô thức nhìn về phía con dao găm đã đâm ngập tường ba phần mười kia, trong mắt tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Anh bước tới, rút dao ra khỏi tường.
Mục thành chủ nói: “Cậu cất dao đi đi!”
Dương Thanh cất dao rồi hỏi: “Ông vừa nói con dao găm này đã bị tôi luyện hóa, nghĩa là sao thế?”
Mục thành chủ mỉm cười: “Hiểu đơn giản thì con dao găm này đã nhận cậu làm chủ nhân, nếu người khác muốn sở hữu nó, nó sẽ không nghe lời, thế nên cho dù người khác lấy được thì cũng không dùng được”.
Dương Thanh kinh ngạc nói: “Nếu đúng như ông nói, chẳng phải con dao găm này sẽ có sinh mạng ư?”
Mục thành chủ ngừng cười, nghiêm nghị nói: “Linh khí được gọi là linh khí, bởi vì loại vũ khí này đã có linh tính, tuy không có sinh mạng nhưng lại có thể hòa hợp với võ thuật của chủ nhân”.
“Hay nói cách khác, con dao găm linh khí của cậu đã hòa hợp với võ thuật, thậm chí huyết mạch của cậu, sau này chỉ mình cậu có thể sử dụng nó”.
“Trừ khi ngày nào đó, cậu bị người ta giết chết, liên hệ giữa con dao găm này và cậu biến mất thì nó mới bị các cao thủ khác lấy được, đương nhiên, cho dù như thế, chưa biết đối phương có luyện hóa được nó hay không”.
Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh có cảm giác như vừa bước vào một thế giới võ thuật hoàn toàn mới.
Anh vẫn luôn không hiểu tại sao dao găm linh khí trong tay mình có thể phát huy sức mạnh khổng lồ như thế, cũng không biết tại sao con dao có vẻ bình thường này lại là linh khí.
Nhưng sau khi nghe Mục thành chủ nói, anh đã hiểu ra rất nhiều.
Mục thành chủ nói tiếp: “Tôi định mượn dao găm của cậu một lát, với thực lực của tôi, nếu có linh khí, cho dù Dược Vương tới thì cũng không phải đối thủ của tôi”.
“Nhưng không ngờ con dao găm này đã bị cậu luyện hóa, nên tôi cũng không thể dùng nó được”.
Dương Thanh hỏi: “Tôi nghe nói kiếm của kiếm khách Ảnh Tử bên cạnh ông cũng là linh khí đúng không?”
Mục thành chủ gật đầu, nói với vẻ cay đắng: “Nhưng cũng giống cậu, thanh kiếm đó đã bị ông ấy luyện hóa, trên đời này, trừ ông ấy ra, không ai có thể kiểm soát thanh kiếm đó được”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh càng lo lắng hơn.
Xem ra chỉ có thể để Tiểu Uyển dùng thuật châm cứu tăng thực lực của kiếm khách Ảnh Tử lên, bằng không Mục phủ sẽ gặp nguy hiểm. Nếu Mục phủ có chuyện thì họ cũng gặp chuyện theo mất.
“Nhưng cậu cứ yên tâm, cho dù tôi không có linh khí, nếu Dược Vương dám đến, tôi cũng sẽ khiến ông ta có đi mà không có về”.
Trong mắt Mục thành chủ lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu thành chủ Hoài Thành không núp trong bóng tối thì thôi, còn nếu ông ta định âm thầm đánh lén tôi, chắc chắn tôi sẽ khiến ông ta hối hận!”
Lúc này, quanh người Mục thành chủ tràn ngập sát khí, nét mặt cũng trở nên dữ tợn.
Dương Thanh thầm kinh ngạc, xem ra Mục thành chủ cũng đã có cách đối phó với Dược Vương.
Dương Thanh thoáng do dự rồi vẫn nói: “Mục thành chủ, Tiểu Uyển biết một cách châm cứu, có thể tăng thực lực của người luyện võ trong thời gian ngắn, cho dù là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, một khi được châm cứu như vậy, thực lực cũng sẽ tăng một cảnh giới”.
“Ồ?”
Trong mắt Mục thành chủ có thêm vẻ kinh ngạc, ông lão hỏi: “Tiểu Uyển có cả thuật châm cứu mạnh mẽ như thế à?”
Dương Thanh gật đầu: “Nhưng ông đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cho dù Tiểu Uyển châm cứu cho ông thì cũng không thể tăng thực lực của ông lên được”.
Mục thành chủ lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Cứ yên tâm, phủ Hoài Thành không làm gì được Mục phủ đâu, các cậu cứ yên tâm ở lại Mục phủ, có gì thì tôi sẽ gánh hết”.
Dương Thanh thoáng sững sờ, anh định giúp kiếm khách Ảnh Tử tăng thực lực lên nhờ thuật châm cứu của Tiểu Uyển, nhưng nghe ý của Mục thành chủ thì không cần à?
Nếu Mục thành chủ đã không nhắc đến, anh cũng không tiện nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi đứng dậy: “Nếu vậy thì tôi về trước, nếu ông cần tôi thì cứ nói với tôi một câu”.
Mục thành chủ gật nhẹ đầu: “Ừ, cậu đi đi!”
Ở bên ngoài, Dương Thanh nhìn thấy Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển ngờ vực hỏi: “Anh Thanh, em không cần giúp họ tăng thực lực lên bằng thuật châm cứu à?”
Dương Thanh lắc đầu: “Về rồi nói sau!”
Sau khi Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển rời đi, một cao thủ mặc áo choàng đen tiến vào phòng Mục thành chủ.
“Thành chủ!”
Cao thủ mặc áo choàng đen chính là kiếm khách Ảnh Tử, ông ta nhìn Mục thành chủ: “Ông thật sự không có hứng thú với con dao găm linh khí kia à? Với thực lực của ông, nếu sở hữu nó thì thực lực sẽ tăng mạnh đấy”.
Mục thành chủ mỉm cười, lắc đầu: “Cho dù tôi có con dao găm đó thì cũng không luyện hóa được”.
Kiếm khách Ảnh Tử kinh ngạc nói: “Sao có thể chứ?”
Mục thành chủ nói: “Dương Thanh có huyết mạch cuồng hóa, cậu ta thuận lợi luyện hóa con dao găm này như thế, có lẽ cũng vì huyết mạch đặc biệt, hay nói cách khác, chỉ ai có huyết mạch cuồng hóa thì mới nắm giữ được con dao găm này, chứ người khác không thể luyện hóa nó”.
“Hơn nữa, cho dù tôi có thể luyện hóa con dao găm này, tôi cũng sẽ không nhòm ngó nó, nếu là của tôi thì không ai cướp được, còn nếu không phải của tôi thì cũng chẳng giữ được đâu”.
Ông lão nói rồi nhìn chằm chằm vào kiếm khách Ảnh Tử: “Ông chuẩn bị xong rồi chứ?”
Kiếm khách Ảnh Tử gật nhẹ đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén. Ông ta trầm giọng nói: “Chỉ cần ông ta dám đến, tôi sẽ tế kiếm bằng máu của ông ta!”
Ông lão nhìn Dương Thanh như đang nhìn bề dưới mà mình yêu mến.
Dương Thanh im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy con dao găm linh khí kia ra.
Dao găm vừa xuất hiện, trong không khí lập tức tràn ngập hơi thở cuồng bạo.
Dương Thanh đưa dao găm linh khí cho Mục thành chủ, mở miệng nói: “Đây chính là con dao găm linh khí kia”.
Mục thành chủ thấy Dương Thanh đưa luôn dao găm cho mình thì thoáng sửng sốt rồi lập tức mỉm cười hiền từ, nhìn về phía Dương Thanh: “Dương Thanh, cảm ơn sự tin tưởng của cậu!”
Ông lão nói rồi mới đón lấy dao găm linh khí từ tay Dương Thanh.
Đúng lúc Mục thành chủ chạm vào dao, khí thế đáng sợ lập tức lan từ dao găm ra ngoài.
Mục thành chủ lập tức biến sắc, khí thế trên người bỗng bùng nổ, tiện tay ném dao găm đi.
“Choang!”
Một tiếng lanh lảnh vang lên, dao găm đâm sâu vào bức trường trước mặt Mục thành chủ.
Trên tay Mục thành chủ xuất hiện một vết thương, có máu tươi chảy ra.
Dương Thanh sững sờ, vội hỏi: “Ông không sao chứ?”
Mục thành chủ khẽ lắc đầu, nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ, cười nói: “Không ngờ con dao găm này đã bị cậu luyện hóa, cho dù người khác lấy được nó thì cũng không dùng được đâu”.
“Không những không dùng được mà có khi còn bị con dao găm này giết chết”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh sững sờ, kinh ngạc nói: “Ông nói nếu con dao găm này rơi vào tay người khác thì sẽ tổn thương họ à?”
Mục thành chủ gật đầu, mở miệng nói: “Với thực lực của tôi mà cũng không kiểm soát nổi con dao găm này, nói gì tới người khác chứ?”
Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh vô thức nhìn về phía con dao găm đã đâm ngập tường ba phần mười kia, trong mắt tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Anh bước tới, rút dao ra khỏi tường.
Mục thành chủ nói: “Cậu cất dao đi đi!”
Dương Thanh cất dao rồi hỏi: “Ông vừa nói con dao găm này đã bị tôi luyện hóa, nghĩa là sao thế?”
Mục thành chủ mỉm cười: “Hiểu đơn giản thì con dao găm này đã nhận cậu làm chủ nhân, nếu người khác muốn sở hữu nó, nó sẽ không nghe lời, thế nên cho dù người khác lấy được thì cũng không dùng được”.
Dương Thanh kinh ngạc nói: “Nếu đúng như ông nói, chẳng phải con dao găm này sẽ có sinh mạng ư?”
Mục thành chủ ngừng cười, nghiêm nghị nói: “Linh khí được gọi là linh khí, bởi vì loại vũ khí này đã có linh tính, tuy không có sinh mạng nhưng lại có thể hòa hợp với võ thuật của chủ nhân”.
“Hay nói cách khác, con dao găm linh khí của cậu đã hòa hợp với võ thuật, thậm chí huyết mạch của cậu, sau này chỉ mình cậu có thể sử dụng nó”.
“Trừ khi ngày nào đó, cậu bị người ta giết chết, liên hệ giữa con dao găm này và cậu biến mất thì nó mới bị các cao thủ khác lấy được, đương nhiên, cho dù như thế, chưa biết đối phương có luyện hóa được nó hay không”.
Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh có cảm giác như vừa bước vào một thế giới võ thuật hoàn toàn mới.
Anh vẫn luôn không hiểu tại sao dao găm linh khí trong tay mình có thể phát huy sức mạnh khổng lồ như thế, cũng không biết tại sao con dao có vẻ bình thường này lại là linh khí.
Nhưng sau khi nghe Mục thành chủ nói, anh đã hiểu ra rất nhiều.
Mục thành chủ nói tiếp: “Tôi định mượn dao găm của cậu một lát, với thực lực của tôi, nếu có linh khí, cho dù Dược Vương tới thì cũng không phải đối thủ của tôi”.
“Nhưng không ngờ con dao găm này đã bị cậu luyện hóa, nên tôi cũng không thể dùng nó được”.
Dương Thanh hỏi: “Tôi nghe nói kiếm của kiếm khách Ảnh Tử bên cạnh ông cũng là linh khí đúng không?”
Mục thành chủ gật đầu, nói với vẻ cay đắng: “Nhưng cũng giống cậu, thanh kiếm đó đã bị ông ấy luyện hóa, trên đời này, trừ ông ấy ra, không ai có thể kiểm soát thanh kiếm đó được”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh càng lo lắng hơn.
Xem ra chỉ có thể để Tiểu Uyển dùng thuật châm cứu tăng thực lực của kiếm khách Ảnh Tử lên, bằng không Mục phủ sẽ gặp nguy hiểm. Nếu Mục phủ có chuyện thì họ cũng gặp chuyện theo mất.
“Nhưng cậu cứ yên tâm, cho dù tôi không có linh khí, nếu Dược Vương dám đến, tôi cũng sẽ khiến ông ta có đi mà không có về”.
Trong mắt Mục thành chủ lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu thành chủ Hoài Thành không núp trong bóng tối thì thôi, còn nếu ông ta định âm thầm đánh lén tôi, chắc chắn tôi sẽ khiến ông ta hối hận!”
Lúc này, quanh người Mục thành chủ tràn ngập sát khí, nét mặt cũng trở nên dữ tợn.
Dương Thanh thầm kinh ngạc, xem ra Mục thành chủ cũng đã có cách đối phó với Dược Vương.
Dương Thanh thoáng do dự rồi vẫn nói: “Mục thành chủ, Tiểu Uyển biết một cách châm cứu, có thể tăng thực lực của người luyện võ trong thời gian ngắn, cho dù là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, một khi được châm cứu như vậy, thực lực cũng sẽ tăng một cảnh giới”.
“Ồ?”
Trong mắt Mục thành chủ có thêm vẻ kinh ngạc, ông lão hỏi: “Tiểu Uyển có cả thuật châm cứu mạnh mẽ như thế à?”
Dương Thanh gật đầu: “Nhưng ông đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cho dù Tiểu Uyển châm cứu cho ông thì cũng không thể tăng thực lực của ông lên được”.
Mục thành chủ lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Cứ yên tâm, phủ Hoài Thành không làm gì được Mục phủ đâu, các cậu cứ yên tâm ở lại Mục phủ, có gì thì tôi sẽ gánh hết”.
Dương Thanh thoáng sững sờ, anh định giúp kiếm khách Ảnh Tử tăng thực lực lên nhờ thuật châm cứu của Tiểu Uyển, nhưng nghe ý của Mục thành chủ thì không cần à?
Nếu Mục thành chủ đã không nhắc đến, anh cũng không tiện nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi đứng dậy: “Nếu vậy thì tôi về trước, nếu ông cần tôi thì cứ nói với tôi một câu”.
Mục thành chủ gật nhẹ đầu: “Ừ, cậu đi đi!”
Ở bên ngoài, Dương Thanh nhìn thấy Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển ngờ vực hỏi: “Anh Thanh, em không cần giúp họ tăng thực lực lên bằng thuật châm cứu à?”
Dương Thanh lắc đầu: “Về rồi nói sau!”
Sau khi Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển rời đi, một cao thủ mặc áo choàng đen tiến vào phòng Mục thành chủ.
“Thành chủ!”
Cao thủ mặc áo choàng đen chính là kiếm khách Ảnh Tử, ông ta nhìn Mục thành chủ: “Ông thật sự không có hứng thú với con dao găm linh khí kia à? Với thực lực của ông, nếu sở hữu nó thì thực lực sẽ tăng mạnh đấy”.
Mục thành chủ mỉm cười, lắc đầu: “Cho dù tôi có con dao găm đó thì cũng không luyện hóa được”.
Kiếm khách Ảnh Tử kinh ngạc nói: “Sao có thể chứ?”
Mục thành chủ nói: “Dương Thanh có huyết mạch cuồng hóa, cậu ta thuận lợi luyện hóa con dao găm này như thế, có lẽ cũng vì huyết mạch đặc biệt, hay nói cách khác, chỉ ai có huyết mạch cuồng hóa thì mới nắm giữ được con dao găm này, chứ người khác không thể luyện hóa nó”.
“Hơn nữa, cho dù tôi có thể luyện hóa con dao găm này, tôi cũng sẽ không nhòm ngó nó, nếu là của tôi thì không ai cướp được, còn nếu không phải của tôi thì cũng chẳng giữ được đâu”.
Ông lão nói rồi nhìn chằm chằm vào kiếm khách Ảnh Tử: “Ông chuẩn bị xong rồi chứ?”
Kiếm khách Ảnh Tử gật nhẹ đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén. Ông ta trầm giọng nói: “Chỉ cần ông ta dám đến, tôi sẽ tế kiếm bằng máu của ông ta!”