Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1729: Vang vọng khắp Mục phủ
Dương Thanh nhanh chóng dẫn Phùng Tiểu Uyển tới chỗ Mục thành chủ.
“Dương Thanh, Tiểu Uyển, sao hai người lại tới đây thế?”
Khi thấy hai người, Mục thành chủ cũng hơi bất ngờ, bèn mỉm cười hỏi.
Dương Thanh hỏi thẳng: “Mục thành chủ, ông cũng biết tin thành chủ Hoài Thành tới Mục phủ rồi đúng không?”
Mục thành chủ hơi ngạc nhiên, hình như không ngờ Dương Thanh cũng biết tin tức này.
Ông lão không trả lời câu hỏi này mà mỉm cười: “Hai người cứ yên tâm, nếu tôi đã đồng ý sẽ bảo vệ mọi người, cho dù thành chủ Hoài Thành tới, chỉ cần tôi không chết, ông ta đừng hòng động vào nửa cọng tóc của mọi người”.
Dương Thanh nói: “Lần này thành chủ Hoài Thành đến, có lẽ vì muốn thăm dò ông, Tiểu Uyển có cách để giúp chân ông tạm thời khôi phục, nhưng chỉ duy trì được mười phút”.
“Sau mười phút, chân ông sẽ mất cảm giác ngay”.
Mục thành chủ rất vui mừng, kích động hỏi: “Thật thế à?”
Ông lão nhìn chằm chằm vào Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển gật nhẹ đầu: “Thật ạ!”
“Ha ha, tốt quá!”
Mục thành chủ cười lớn: “Tôi đã không đứng dậy rất nhiều năm, cho dù chỉ có mười phút, tôi cũng hài lòng lắm rồi. Khi nào thì bắt đầu thế?”
Mục thành chủ hơi nôn nóng.
Dương Thanh nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, em cần châm cứu trong bao lâu?”
Phùng Tiểu Uyển đáp: “Mười phút ạ!”
Dương Thanh lại nhìn về phía Mục thành chủ: “Sau khi thành chủ Hoài Thành tiến vào Thiện Thành thì Tiểu Uyển sẽ châm cứu cho ông, được không?”
Mục thành chủ gật đầu, mỉm cười: “Như thế rất tốt!”
Giữa lúc họ đang nói chuyện, Mục Hoa bỗng vội vàng bước đến, mở miệng nói: “Thành chủ, thành chủ Hoài Thành vừa tiến vào Thiện Thành, bây giờ đang đi về phía Mục phủ, khoảng năm phút nữa sẽ đến”.
Dương Thanh kinh ngạc nói: “Nhanh thế à?”
Mục thành chủ híp mắt: “Lão già này đúng là rất nhanh!”
Ông lão nói tiếp: “Nếu thành chủ Hoài Thành tới, ông cứ nghĩ cách giữ chân ông ta, không nhất thiết phải xung đột”.
Mục Hoa vội đáp: “Vâng, thưa thành chủ!”
Sau khi Mục Hoa rời đi, Mục thành chủ lập tức nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, vất vả cho cháu rồi!”
Phùng Tiểu Uyển gật đầu, lấy túi kim ra, trên mặt tràn ngập vẻ nghiêm túc.
Dương Thanh nhìn Phùng Tiểu Uyển rồi lặng lẽ ra ngoài, tìm lão Cửu và Hoài Lam.
Vừa vào phòng, Hoài Lam đã sốt ruột nói: “Anh Thanh, hồi nãy thành chủ Hoài Thành đã tiến vào Thiện Thành, nhiều nhất là năm phút nữa, ông ta sẽ đến Mục phủ”.
Dương Thanh gật đầu, nghiêm nghị nói: “Tiểu Uyển đang châm cứu cho Mục thành chủ, nhưng cần mười phút thì mới có thể giúp chân Mục thành chủ tạm thời khôi phục”.
Lão Cửu nhướng mày, mở miệng nói: “Vậy thành chủ Hoài Thành sẽ phải nán lại Mục phủ năm phút, bằng không, với trạng thái bây giờ của Mục thành chủ, ông ta không thể là đối thủ của thành chủ Hoài Thành”.
Ông lão là người mạnh nhất bên cạnh Dương Thanh nên cũng cảm nhận thực lực của đối phương rõ hơn.
Tuy khí thế của Mục thành chủ rất mạnh, nhưng ông lão có thể cảm nhận được, khí thế của thành chủ Hoài Thành còn mạnh hơn.
Lần này thành chủ Hoài Thành đến Mục phủ, rất có thể là để thăm dò thực lực của Mục thành chủ, nếu thực lực của Mục thành chủ không bằng thành chủ Hoài Thành, chắc chắn thành chủ Hoài Thành sẽ gây áp lực cho Mục thành chủ, ép ông lão giao Dương Thanh ra.
Thế nên bây giờ, thực lực của Mục thành chủ càng mạnh thì họ càng an toàn.
Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào Tiểu Uyển, chúng ta cứ trốn ở đây, không nên đi đâu, nếu bị thành chủ Hoài Thành phát hiện thì không ổn chút nào”.
Bây giờ họ cũng phải chịu uất ức, ngay cả đi lại cũng không dám, không phải vì họ nhát gan, mà vì thực lực của thành chủ Hoài Thành quá mạnh, chỉ mình họ không thể đối phó nổi.
Trước đó, khi ở trên sông Hoài, Dương Thanh có thể đưa lão Cửu và Hoài Lam an toàn rời đi cũng vì bất chợt lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, bất ngờ thay đổi tính chất của nước sông Hoài, khiến thành chủ Hoài Thành không thể đi trên nước để đuổi giết họ.
Nhưng bây giờ, thành chủ Hoài Thành đã biết chuyện anh lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, hơn nữa nơi này cũng không ở trên mặt nước, đám người Dương Thanh không hề có hy vọng sống sót rời đi trước mặt thành chủ Hoài Thành.
Sau năm phút, một luồng khí thế khủng khiếp lập tức ập tới, bao trùm lấy Mục phủ.
Vào giây phút này, trên dưới Mục phủ đều biến sắc.
“Thành chủ Hoài Thành, sao ông lại tới đây?”
Khi thấy thành chủ Hoài Thành, Mục Hoa đã chờ sẵn ở cửa Mục phủ từ nãy mỉm cười hỏi.
Thành chủ Hoài Thành đứng chắp tay sau lưng trước cửa Mục phủ, lạnh nhạt nhìn Mục Hoa, lạnh lùng nói: “Tôi tới thăm Mục thành chủ!”
Mục Hoa cười nói: “Thật ngại quá, Mục thành chủ của chúng tôi đang bế quan tu luyện, tạm thời không tiếp khách được, khi nào ông ấy ra ngoài, tôi sẽ báo lại sau”.
Thành chủ Hoài Thành nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Mục Hoa: “Nếu hôm nay tôi cứ phải gặp Mục thành chủ thì sao nào?”
Sau khi lão ta dứt lời, một luồng khí thế đáng sợ lập tức ập xuống người Mục Hoa.
Vào giây phút này, Mục Hoa chỉ cảm thấy như bị một ngọn núi lớn đè lên, người lão ta cũng hơi khom xuống.
Khí thế của lão ta lập tức tăng mạnh để chống lại áp lực từ thành chủ Hoài Thành.
Nhưng cảnh giới của hai người chênh nhau quá nhiều, Mục Hoa không sao chịu được.
Mục Hoa cắn răng: “Thành chủ Hoài Thành, ông đang định ỷ mạnh hiếp yếu à? Ức hiếp một nhân vật nhỏ như tôi, cho dù giết tôi, ông cũng được gì chứ?”
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh, khí thế mạnh mẽ hơn nữa lan ra từ ông ta, trút lên người Mục Hoa.
“Bịch!”
Mục Hoa nặng nề quỳ một gối xuống đất, mặt đất lập tức rạn nứt.
Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đáng sợ như thế đấy! Chỉ riêng khí thế thôi đã đủ để khiến một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ khom người, quỳ một chân trên đất rồi.
Mục Hoa cắn chặt răng, cố gắng thẳng người, không quỳ nốt chân còn lại.
“Thành chủ Hoài Thành, ông hơi quá đáng rồi đấy?”
Đúng lúc này, một cao thủ mặc áo choàng đen, đeo trường kiếm bước ra.
Cùng lúc đó, một luồng khí thế mạnh mẽ cũng lan ra từ người ông ta.
Trong lúc nhất thời, áp lực mà Mục Hoa phải chịu cũng giảm hẳn, nhưng nó chỉ yếu đi chứ không biến mất hết.
Thành chủ Hoài Thành hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào cao thủ mặc áo choàng đen, mở miệng nói: “Kiếm khách Ảnh Tử đấy à!”
Cao thủ mặc áo choàng đen chính là kiếm khách Ảnh Tử bên cạnh Mục thành chủ, lúc này ông ta đứng đó như một thanh kiếm, quanh người là kiếm ý mạnh mẽ, lan ra bốn phương.
Kiếm khách Ảnh Tử thản nhiên nói: “Không ngờ thành chủ Hoài Thành cũng biết tôi”.
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh: “Chỉ dựa vào ông mà cũng định ngăn cản tôi à? Bảo Mục thành chủ ra đây, bằng không, đừng trách tôi không khách sáo với ông đấy!”
Sau khi lão ta dứt lời, khí thế mạnh mẽ hơn nữa lan ra từ người lão ta, lập tức bao phủ lấy kiếm khách Ảnh Tử.
“Thành chủ Hoài Thành, ông quá đáng rồi đấy!”
Đúng lúc kiếm khách Ảnh Tử chuẩn bị ra tay, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang vọng khắp Mục phủ.
“Dương Thanh, Tiểu Uyển, sao hai người lại tới đây thế?”
Khi thấy hai người, Mục thành chủ cũng hơi bất ngờ, bèn mỉm cười hỏi.
Dương Thanh hỏi thẳng: “Mục thành chủ, ông cũng biết tin thành chủ Hoài Thành tới Mục phủ rồi đúng không?”
Mục thành chủ hơi ngạc nhiên, hình như không ngờ Dương Thanh cũng biết tin tức này.
Ông lão không trả lời câu hỏi này mà mỉm cười: “Hai người cứ yên tâm, nếu tôi đã đồng ý sẽ bảo vệ mọi người, cho dù thành chủ Hoài Thành tới, chỉ cần tôi không chết, ông ta đừng hòng động vào nửa cọng tóc của mọi người”.
Dương Thanh nói: “Lần này thành chủ Hoài Thành đến, có lẽ vì muốn thăm dò ông, Tiểu Uyển có cách để giúp chân ông tạm thời khôi phục, nhưng chỉ duy trì được mười phút”.
“Sau mười phút, chân ông sẽ mất cảm giác ngay”.
Mục thành chủ rất vui mừng, kích động hỏi: “Thật thế à?”
Ông lão nhìn chằm chằm vào Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển gật nhẹ đầu: “Thật ạ!”
“Ha ha, tốt quá!”
Mục thành chủ cười lớn: “Tôi đã không đứng dậy rất nhiều năm, cho dù chỉ có mười phút, tôi cũng hài lòng lắm rồi. Khi nào thì bắt đầu thế?”
Mục thành chủ hơi nôn nóng.
Dương Thanh nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, em cần châm cứu trong bao lâu?”
Phùng Tiểu Uyển đáp: “Mười phút ạ!”
Dương Thanh lại nhìn về phía Mục thành chủ: “Sau khi thành chủ Hoài Thành tiến vào Thiện Thành thì Tiểu Uyển sẽ châm cứu cho ông, được không?”
Mục thành chủ gật đầu, mỉm cười: “Như thế rất tốt!”
Giữa lúc họ đang nói chuyện, Mục Hoa bỗng vội vàng bước đến, mở miệng nói: “Thành chủ, thành chủ Hoài Thành vừa tiến vào Thiện Thành, bây giờ đang đi về phía Mục phủ, khoảng năm phút nữa sẽ đến”.
Dương Thanh kinh ngạc nói: “Nhanh thế à?”
Mục thành chủ híp mắt: “Lão già này đúng là rất nhanh!”
Ông lão nói tiếp: “Nếu thành chủ Hoài Thành tới, ông cứ nghĩ cách giữ chân ông ta, không nhất thiết phải xung đột”.
Mục Hoa vội đáp: “Vâng, thưa thành chủ!”
Sau khi Mục Hoa rời đi, Mục thành chủ lập tức nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, vất vả cho cháu rồi!”
Phùng Tiểu Uyển gật đầu, lấy túi kim ra, trên mặt tràn ngập vẻ nghiêm túc.
Dương Thanh nhìn Phùng Tiểu Uyển rồi lặng lẽ ra ngoài, tìm lão Cửu và Hoài Lam.
Vừa vào phòng, Hoài Lam đã sốt ruột nói: “Anh Thanh, hồi nãy thành chủ Hoài Thành đã tiến vào Thiện Thành, nhiều nhất là năm phút nữa, ông ta sẽ đến Mục phủ”.
Dương Thanh gật đầu, nghiêm nghị nói: “Tiểu Uyển đang châm cứu cho Mục thành chủ, nhưng cần mười phút thì mới có thể giúp chân Mục thành chủ tạm thời khôi phục”.
Lão Cửu nhướng mày, mở miệng nói: “Vậy thành chủ Hoài Thành sẽ phải nán lại Mục phủ năm phút, bằng không, với trạng thái bây giờ của Mục thành chủ, ông ta không thể là đối thủ của thành chủ Hoài Thành”.
Ông lão là người mạnh nhất bên cạnh Dương Thanh nên cũng cảm nhận thực lực của đối phương rõ hơn.
Tuy khí thế của Mục thành chủ rất mạnh, nhưng ông lão có thể cảm nhận được, khí thế của thành chủ Hoài Thành còn mạnh hơn.
Lần này thành chủ Hoài Thành đến Mục phủ, rất có thể là để thăm dò thực lực của Mục thành chủ, nếu thực lực của Mục thành chủ không bằng thành chủ Hoài Thành, chắc chắn thành chủ Hoài Thành sẽ gây áp lực cho Mục thành chủ, ép ông lão giao Dương Thanh ra.
Thế nên bây giờ, thực lực của Mục thành chủ càng mạnh thì họ càng an toàn.
Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào Tiểu Uyển, chúng ta cứ trốn ở đây, không nên đi đâu, nếu bị thành chủ Hoài Thành phát hiện thì không ổn chút nào”.
Bây giờ họ cũng phải chịu uất ức, ngay cả đi lại cũng không dám, không phải vì họ nhát gan, mà vì thực lực của thành chủ Hoài Thành quá mạnh, chỉ mình họ không thể đối phó nổi.
Trước đó, khi ở trên sông Hoài, Dương Thanh có thể đưa lão Cửu và Hoài Lam an toàn rời đi cũng vì bất chợt lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, bất ngờ thay đổi tính chất của nước sông Hoài, khiến thành chủ Hoài Thành không thể đi trên nước để đuổi giết họ.
Nhưng bây giờ, thành chủ Hoài Thành đã biết chuyện anh lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, hơn nữa nơi này cũng không ở trên mặt nước, đám người Dương Thanh không hề có hy vọng sống sót rời đi trước mặt thành chủ Hoài Thành.
Sau năm phút, một luồng khí thế khủng khiếp lập tức ập tới, bao trùm lấy Mục phủ.
Vào giây phút này, trên dưới Mục phủ đều biến sắc.
“Thành chủ Hoài Thành, sao ông lại tới đây?”
Khi thấy thành chủ Hoài Thành, Mục Hoa đã chờ sẵn ở cửa Mục phủ từ nãy mỉm cười hỏi.
Thành chủ Hoài Thành đứng chắp tay sau lưng trước cửa Mục phủ, lạnh nhạt nhìn Mục Hoa, lạnh lùng nói: “Tôi tới thăm Mục thành chủ!”
Mục Hoa cười nói: “Thật ngại quá, Mục thành chủ của chúng tôi đang bế quan tu luyện, tạm thời không tiếp khách được, khi nào ông ấy ra ngoài, tôi sẽ báo lại sau”.
Thành chủ Hoài Thành nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Mục Hoa: “Nếu hôm nay tôi cứ phải gặp Mục thành chủ thì sao nào?”
Sau khi lão ta dứt lời, một luồng khí thế đáng sợ lập tức ập xuống người Mục Hoa.
Vào giây phút này, Mục Hoa chỉ cảm thấy như bị một ngọn núi lớn đè lên, người lão ta cũng hơi khom xuống.
Khí thế của lão ta lập tức tăng mạnh để chống lại áp lực từ thành chủ Hoài Thành.
Nhưng cảnh giới của hai người chênh nhau quá nhiều, Mục Hoa không sao chịu được.
Mục Hoa cắn răng: “Thành chủ Hoài Thành, ông đang định ỷ mạnh hiếp yếu à? Ức hiếp một nhân vật nhỏ như tôi, cho dù giết tôi, ông cũng được gì chứ?”
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh, khí thế mạnh mẽ hơn nữa lan ra từ ông ta, trút lên người Mục Hoa.
“Bịch!”
Mục Hoa nặng nề quỳ một gối xuống đất, mặt đất lập tức rạn nứt.
Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đáng sợ như thế đấy! Chỉ riêng khí thế thôi đã đủ để khiến một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ khom người, quỳ một chân trên đất rồi.
Mục Hoa cắn chặt răng, cố gắng thẳng người, không quỳ nốt chân còn lại.
“Thành chủ Hoài Thành, ông hơi quá đáng rồi đấy?”
Đúng lúc này, một cao thủ mặc áo choàng đen, đeo trường kiếm bước ra.
Cùng lúc đó, một luồng khí thế mạnh mẽ cũng lan ra từ người ông ta.
Trong lúc nhất thời, áp lực mà Mục Hoa phải chịu cũng giảm hẳn, nhưng nó chỉ yếu đi chứ không biến mất hết.
Thành chủ Hoài Thành hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào cao thủ mặc áo choàng đen, mở miệng nói: “Kiếm khách Ảnh Tử đấy à!”
Cao thủ mặc áo choàng đen chính là kiếm khách Ảnh Tử bên cạnh Mục thành chủ, lúc này ông ta đứng đó như một thanh kiếm, quanh người là kiếm ý mạnh mẽ, lan ra bốn phương.
Kiếm khách Ảnh Tử thản nhiên nói: “Không ngờ thành chủ Hoài Thành cũng biết tôi”.
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh: “Chỉ dựa vào ông mà cũng định ngăn cản tôi à? Bảo Mục thành chủ ra đây, bằng không, đừng trách tôi không khách sáo với ông đấy!”
Sau khi lão ta dứt lời, khí thế mạnh mẽ hơn nữa lan ra từ người lão ta, lập tức bao phủ lấy kiếm khách Ảnh Tử.
“Thành chủ Hoài Thành, ông quá đáng rồi đấy!”
Đúng lúc kiếm khách Ảnh Tử chuẩn bị ra tay, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang vọng khắp Mục phủ.